Vú Hạ không muốn Tiểu thư bị thù hận chiếm cứ trong lòng, liền lảng sang chuyện khác, nhoẻn miệng tươi cười hỏi:
“Tiểu thư… làm thế nào… lại tìm được nô tỳ?”
Vân Thiên Mộng thu lại vẻ lạnh lùng trên mình, vỗ nhè nhẹ lên vai vú Hạ, kể lại vắn tắt một lượt cuộc sống của mình trong thời gian qua.
Vú Mễ biết, Vân Thiên Mộng vì không muốn vú Hạ lo lắng, rất nhiều chuyện không nói ra miệng. Nhưng chỉ cần nhớ đến khuê phòng của Tiểu thư, trong lòng lại thấy vô cùng chua xót, liền liều mạng chen miệng nói:
“Lão tỷ tỷ, những năm tháng này Tiểu thư cũng thực rất cực khổ! Người không nhìn thấy khuê phòng của Tiểu thư đấy thôi, thật chẳng giống cách đối xử với một tiểu thư khuê các chút nào.”
“Vú Mễ!”
Vân Thiên Mộng nghiêm giọng khẽ quát, vú Mễ sợ tới mức lập tức ngừng nói, lùi về sau một bước, đứng sau Vân Thiên Mộng, không dám lên tiếng nữa.
Nhưng những lời vừa rồi vú Hạ cũng đã nghe được, nàng chằm chằm nhìn Vân Thiên Mộng, vẻ lo lắng đau lòng tràn lên trong mắt, đôi môi khẽ mấp máy, không thể cầm long thốt lên:
“Tiểu thư…Người…chịu khổ rồi!”
Vân Thiên Mộng cười nhạt, vỗ vỗ hai tay vú Hạ, nhẹ nhàng nói:
“Vú đừng lo, ta đã có thể sống đến bây giờ, đám người Tô Thanh cũng không dễ gì mà làm khó được ta! Người cứ thoải mái tinh thần, tĩnh dưỡng cho tốt! Mộng Nhi sau này còn phải nhờ cậy người!”
Một lời ân cần như thế khiến cho vú Hạ nước mắt lưng tròng, chỉ thiếu nước tự mình dập đầu trước Vân Thiên Mộng.
Đến lúc này thì Vân Thiên Mộng cũng đã sớm đem tất cả thù hận chôn giấu trong lòng, sắc mặt rất bình thản, nhưng ánh mắt nhìn vú Hạ lại thật dịu dàng, đưa hai tay khẽ vén chăn của vú Hạ lên, cẩn thận xem xét bên đùi phải đã bị đánh gãy của nàng ta.
Chỉ thấy ống quần màu tro dường như trống rỗng, Vân Thiên Mộng mặc kệ vú Hạ ngăn lại, tự kéo ống quần lên, chỉ thấy đùi phải đã đứt rời, vì lâu ngày không vận động nên sớm đã teo lại, giờ nhìn lại chỉ còn chút xương và da dính với đùi.
Nhìn thấy cảnh tượng lần này, Vân Thiên Mộng nắm chặt hai tay, lửa hận bùng lên trong mắt.
Vú Hạ kéo nhanh ống quần xuống, che đi bên đùi phải tránh người ta sợ hãi.
Vân Thiên Mộng ngẩng đầu, chỉ thấy vú Hạ mỉm cười, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng không ngừng vuốt ve, hai hàng lông mày giãn ra lộ nét vui vẻ:
“Nô tỳ… có thể… còn sống… nhìn thấy tiểu thư... đã là… ông trời… có mắt rồi!”
Vân Thiên Mộng biết vú Hạ cố tình nói sang chuyện khác nên cũng không muốn nhắc mãi việc này nữa, nhẹ nhàng an ủi bà, xem chừng trời cũng không còn sớm, bèn đứng dậy cáo từ:
“Vú không cần lo lắng cho Mộng Nhi, người tự chăm sóc tốt cho bản thân mới chính là tâm nguyện lớn nhất của con!”
Vú Hạ rưng rưng gật đầu, lưu luyến không rời, đưa mắt nhìn theo Vân Thiên Mộng quay đi.
“Ánh Thu, tới đây!”
Hai người đi đến nội viện, vừa lúc gặp một nha đầu đang trong phòng bếp sắc thuốc, Vân Thiên Mộng ra hiệu cho vú Mễ gọi nàng đến.
Ánh Thu nghe vú Mễ gọi, cẩn thận đun lại xong nồi thuốc, rồi mới bước nhanh ra, lúc nhìn thấy bóng dáng Vân Thiên Mộng vẫn không khỏi rung động, thầm nghĩ không ngờ trên đời lại có người con gái xinh đẹp, cao quý như vậy, thực sự khiến cho người ta tự nhiên muốn gần gũi với nàng.
“Ánh Thu, còn không bái kiến tiểu thư?”
Vú Mễ thấy Ánh Thu chắm chằm nhìn Vân Thiên Mộng, mắt lộ ra tia không vui, trầm giọng nói!bg-ssp-{height:px}
Nghe vú Mễ nhắc nhở, Ánh Thu lập tức cúi đầu cung kính thi lễ với Vân Thiên Mộng, nói nhanh:
“ Nô tỳ bái kiến tiểu thư!”
Một đôi bàn tay trắng nõn đưa ra đỡ nàng dậy, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
“Không cần đa lễ! Ngươi đã chăm sóc cho vú Hạ, thực sự là vất vả rồi! Thiếu bất cứ cái gì cứ nói với Vú Mễ! Có khó khăn gì, yên tâm mà nói ra, chỉ cần ngươi chăm sóc tận tình cho vú, ta đều thỏa mãn cho ngươi!”
Ánh Thu chỉ cảm thấy bên tai thanh âm êm đềm như gió, trong trẻo nhẹ nhàng, lại đứng đắn đoan trang, trong lòng không khỏi hiếu kỳ về vị tiểu thư lần đầu gặp mặt này, liền cúi đầu thưa:
“Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ tận tình chăm sóc vú Hạ.”
Vân Thiên Mộng thấy nàng cũng là người hiểu chuyện , trong lòng cũng dần yên tâm, quay đầu lại nhìn vào trong phòng, nhỏ giọng hỏi:
“Cuối cùng thì bệnh tình của vú ấy như thế nào? Có mấy phần chắc chắn bình phục được?”
Ánh Thu thấy nàng thực tình quan tâm đến vú Hạ, cũng không giấu diếm mà đem hết những gì mình biết nói ra:
“Bệnh của vú kéo dài quá lâu, đùi phải căn bản đã tàn phế! May mắn mà lưỡi không bị cắt đứt, còn có khả năng bình phục được!”
Vân Thiên Mộng thấy nàng nói đến y thuật cũng có vẻ rõ ràng, hiểu chuyện, biết là vú Mễ lần này tìm được người không tệ, liền gật đầu, dặn dò nàng vài chuyện rồi đội mũ lên, cùng vú Mễ rời đi trước!
“Vú à, Ánh Thu kia là từ đâu tìm đến đây hay sao?”
Bước ra sân nhỏ, gặp ngõ vắng người, Vân Thiên Mộng mới thấp giọng hỏi!
“Bẩm tiểu thư, nô tỳ là tìm thấy vú Hạ trong một ngôi miếu đổ nát! Lúc ấy ở đó có không ít người già yếu, nha đầu Ánh Thu cũng ở cùng với bọn họ! Lão nô hỏi nàng nhà cửa ở đâu, nàng nói phụ mẫu đều mất cả, từ bé được sư phó nhận nuôi, học được chút ít y thuật, gặp đám người trong miếu này cảm thấy thực sự rất đáng thương nên dành thời gian tới đây xem bệnh cho họ!” Vú Mễ đi theo Vân Thiên Mộng, kỹ càng kể lại lai lịch của Ánh Thu: “Lão nô đi theo nàng đến một tiệm thuốc nhỏ, cũng nghe người ta nói qua, đúng là phụ mẫu đều mất, được người ta nhận nuôi, lúc ấy mới thương lượng với sư phó của nàng để đưa nàng đi!”
“Nàng cũng đồng ý mà không hỏi lý do sao?” Vân Thiên Mộng nghi ngờ!
Một nữ tử sao có thể đồng ý đi cùng một người xa lạ như vậy?
“Lão nô có hỏi nàng có bằng lòng đến kinh thành học y hay không thì nàng gật đầu! Những ngày này lão cũng đã âm thầm quan sát, nha đầu kia đúng là rất yêu thích y thuật!” Vú Mễ thành thực kể lại!
Vân Thiên Mộng khẽ gật đầu không nói thêm câu nào nữa, đi đến đầu hẻm thì phát hiện cửa ra vào Thiên Phúc Lâu có rất nhiều dân chúng vây quanh, bên trong hình như có âm thanh cãi cọ vọng ra, hai người nhanh chân tiến lên trước, chỉ thấy Mộ Xuân cùng một gã đầy tớ đang tranh nhau cái bánh đậu xanh Phỉ Thúy…
“Ngươi buông ra, rõ ràng là ta đến trước, ngươi dựa vào cái gì mà giành với ta?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Xuân đỏ bừng, nắm chặt lấy một góc hộp giấy, hướng về phía trước mặt tên đầy tớ khẽ hằm hè!
Tên đầy tớ cũng chẳng vừa, hắn cũng cố sức kéo lại, cười lạnh một tiếng, quay về phía Mộ Xuân đáp trả:
“Rõ ràng là ta tới trước! Ta mới chỉ rời khỏi đi tiểu một lát đã bị tiểu nha đầu nhà ngươi giành trước, mau buông tay! Ta chẳng thèm tranh giành đồ ăn với tiểu nha đầu nhà ngươi!”
Lời thì nói như thế, nhưng hắn vẫn cầm chặt lây hộp giấy, không có nửa ý muốn buông ra, khiến Vân Thiên Mộng không khỏi bật cười, chỉ cảm thấy gã đầy tớ này thật có chút đáng yêu, ánh mắt không khỏi nhìn hắn thêm vài lần…
“Mộ Xuân, dừng tay!”
“Tứ Nhi, dừng tay!”
Hai miệng một lời, lại cùng nói ra một lúc, mọi người cùng quay lại nhìn, chỉ thấy đứng trước cửa Thiên Phúc Lâu là một nữ tử không rõ dung mạo, lại thấy trên đứng trên bậc thang là công tử của Dung gia, Dung Vân Hạc.