Vân Nhược Tuyết thấy Vân Thiên Mộng nói như vậy thì trong lòng cũng hiểu ra, mắt rơi lệ, cúi đầu, khẽ gật.
Sau đó một chút, nàng ta lại ngẩng đều lên, có chút ý không tốt mà la lên:
"Tỷ tỷ không nên hiểu lầm muội. Ý muội là dù sao Cốc lão thái quân cũng là bà ngoại của Nhược Tuyết! Trước đây mỗi lần Tuyết Nhi tới phủ Phụ Quốc Công, lão thái quân đều nhiệt tinh tiếp đón. Lần này là mừng thọ tuổi của bả, nêu Tuyết Nhi không đi, chẳng phải người khác sẽ chê cười hay sao? Kính xin tỷ tỷ thành toàn cho hiếu tâm của muội!''
Vừa nói, Vân Nhược Tuyết liền muốn quỳ xuống trước mặt Vân Thiên Mộng.
Vân Thiên Mộng làm sao có thế cho nàng ta làm như thế. Sau cái quỳ này, nêu nàng không đáp ứng, chỉ sạ Vân Nhược Tuyết chắc chắn sẽ làm ầm lên, lúc đỏ Tô Thanh sẽ nhân cơ hội này mà chỉ trích mình.
Chí thấy Vân Thiên Mộng đưa mắt cho vú Mễ và Mộ Xuân, hai người hiểu ý định tiến lên, nhưng đã bị hai nha đầu phía sau Vân Thiên Mộng cán lại.
Vân Thiên Mộng trên mặt hiện lên vè cảm dộng, nahnh chóng vịn lấy tay Vân Nhược Tuyết ngắn cản không cho nàng ta quỳ xuổng.
Nhưng Vân Nhược Tuyết đã sớm quyết tâm quỳ xuống nên phản kháng càng mãnh liệt, trong miệng lại nói: "Mong tỷ thành toàn cho muội!''
Thấy nàng ta cô ý như thế, Vân Thiên Mộng vô cùng phiên chán, khóe miệng hơi cười, nói:
"Muội muội thật là có tâm! Lòng hiếu thảo này của muội muội, nếu bà ngoại biết được chác sẽ vui mừng lắm! Chưa biẽt muọi muội có đi hay không, nhưng tỷ tỷ nhất định sẽ đem lòng hiếu thuận này của muội kể cho bà ngoại nghe, nhất định bà ngoại sẽ không trách tội muội. Muội mau mau đứng dạy, chớ để bọn nha đầu nhìn thẩy, lại cho là tỷ bắt nạt muội, thậm chỉ còn ly gián tinh cảm tỷ muội chúng ta."
Vừa nói, Vân Thiên Mộng vừa gia tăng lực ớ tay, bắt buộc Vân Nhược Tuyết phái ngoi thẳng lên.
Mà Vân Nhược Tuyẽt thì thâm giật minh, Vân Thiên Mộng cả ngày ở trong khuê phòng, lấy đâu ra khí lực bực này. Nàng ta chỉ cám thay cánh tay có chút đau đớn, long mảy chau lại, đang muốn mở miệng tiễp tục thuyết phục thì vú Mễ và Mộ Xuân đa vượt qua được hai nha đâu kia, một trái một phai kéo nàng ta đứng lên.
Lúc này, gương mặt nhỏ nhân của Vân Nhược Tuyết tràn đây úy khuất giông như vì bản thân không được tự minh đi chúc thọ lão thái quân mà vô cùng đau khổ.
Vân Thiên Mộng thu hôi hai tay, đi lên ghế ngôi xuổng, thấy bô dáng đáng thương của nàng ta thì đôi mày thanh tú hơi chau lại, làm bộ khỏ xử:
"Muội muội cần gì phải như vậy. Tỷ tỷ đã sớm nói với bà nội để cho muội tham gia. Nhung vấn đê là Tô di nương lại không cho phép! Nói cho cùng, Tô đi nương là mẹ ruột của muội, tuy thân là nô tài nhưng trên đâu muội vẫn còn chữ "hiếu" kia. Nếu muội không nghe lời Tô di nương, sợ là danh dự của muội sẽ bị ảnh hưởng!"
Nói xong, Vân Thiên Mộng giống như hết cách, tay vỗ nhẹ lên mặt bàn, ý nói nàng cũng không thế làm gì hơn.
Vân Nhược Tuyết nghe vậy thì tay đưa lên lau nước mắt cũng dừng lại.
Nàng tự biêt tại sao mẫu thân không cho minh di, nhưng hôm qua nàng đã mở miệng xin một ngày nhưng Tô Thanh ván không mở miệng. Thế nên hôm nay nàng ta mới ôm trong lòng ý nghĩ cầu may, chạy tới Khởi La Viên, hy vọng
Vân Thiên Mộng có thể đưa mình đi phủ Phụ Quốc Công!
Nếu không, làm sao nàng ta có thể quên đi hận ý đối với con tiểu tiện nhân không mẹ này mà bỏ hét tôn nghiêm của bản thân, chạy tới đây cầu xin chú?
Vân Thiên Mộng thấy ánh mắt đây tâm tình của Vân Nhược Tuyết thì hiếu ra Tô Thanh thực sự rất cứng rắn VỚI con minh. Nếu không lay Vân Nhược Tuyết vôn hận minh thấu xương, có chết nàng ta cũng sẽ không bước vào Khởi La Viên một bước.
Căn phòng đột ngột trở nên yên tĩnh, Vân Thiên Mộng không nhanh không chậm, ưu nhã uống trà. còn Vân Nhược Tuyẽt thì lòng như lửa đốt, nghĩ xem làm gì đế Vân Thiên Mộng có thể gật đầu đong ý.
"Tiểu thư, tới giờ đi thinh an lão phu nhân rồi!" Lúc này, vú Mễ đột nhiên lên tiễng nhắc nhở!
Vú MỄ vôn không ưa Vân Nhược Tuyết, hơn nữa Vân Nhược Tuyẽt còn năm lần bảy lượt muốn hùy thanh danh của tiêu thư mình, lúc này không ngở còn mặt dày chạy tói đây cau cạnh van xin, thật quá mức vô si!
Mà nghe ra mục đích của Vân Nhược Tuyết khi tới đây, vú Mễ càng cám thấy trên đời này tại sao lại còn tồn tại ke không biết xấu ho tới mức này?
Bà ngoại của Vân Nhược Tuyết là lão thái thái trong Tô phù, mà Cốc lão thái quân trong phú Phụ Quõc Công chinh là bà ngoại ruột thịt của Đại tiều thư, cùng với Vân Nhược Tuyết không hề có một chút quan hệ nào.
Thế mà Vân Nhược Tuyết lại loạn trèo quan hệ, đem lão thái quân gọi là bà ngoại của minh, thật là làm cho người ta ghê sợ.
Thấy Vân Nhược Tuyết một mực không chịu rời đi, vú Mê sờ Vân Thiên Mộng bực bội liền lên tiẽng nhắc nhớ, tránh lang phí trà của Khới La Viên.
Vân Thiên Mộng làm sao không thấy tâm tư của vú Mễ, lại phát hiện trời đã sảng rõ, giật mình đứng dậy, vội nói:
"Đã trễ thế này sao, chứng ta nhanh đi, không nên đế bà nội chờ lâu!"
Mọi người vội tiến lên đS Vân Thiên Mộng ra ngoài, cả đám xúm lại làm Vân Nhược Tuyết đang ở giữa nhà phải tránh qua một bên. Thấy vãn Thiên Mộng được đám gia nô coi như bào bối, trong mắt Van Nhược Tuyết xuất hiện ve ghen ghét, CÚ! đầu im lặng không nói gì, chỉ hành lê một chút, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Vân Thiên Mộng đi ra tới cửa phòng, đường như nhớ ra còn Vân Nhược Tuyết ở trong liên quay lại kéo Vân Nhược Tuyết tôi, quan tám hói:
"Còn chưa kịp hòi muội muội, vét thương trên đâu the nào rồi? Đã đ chút nào chưa?"
Vân Nhược Tuyẽt lập tửc bày ra vẻ mặt cảm động, hốc mắt ửng đó, thanh âm nức nớ noi:
"Cám dn tỷ tỷ quan tâm. Muội muội mạnh khoe! Huống chỉ còn có Hoạt huyết ngưng chỉ cao của tỷ tỷ cho, muội dùng mấy ngày, cảm thấy vết sẹo trên đâu mỏng đi không ít, còn chưa kịp nói lời cảm ơn với tỷ. Tỷ tỷ quan tâm muội như Thế làm cho muội được yêu mà sợ, chí muốn sau này được cùng với tỷ ớ một chỗ, cùng nhau tới chúc thọ bà ngoại!"
Một lần nữa, đê tài lại được kéo vê chuyện liên quan tới thọ yến, Vân Thiên Mộng vỗ nhè nhẹ lên tay Vân Nhược Tuyết, mang theo một chút làm khó, nói:
"Muội muội, thương thế của muội còn chưa ổn định, nên ớ bên cạnh Tô di nương dưỡng thương là hơn! cô gàng nói chuyện nhiêu với Tô di nương, biẽt đâu nàng sẽ thông suốt. tỷ tỷ vẫn đợi tin tốt của muội!”
Nói xong, Vàn Thiên Mộng khẽ cười rồi mang theo mọi người rời đi, để lại Thúy Nhi và Băng Nhi hầu hạ!
Vân Nhược Tuyết thấy cả chủ và tố rời đi thì cảm thấy minh ở đây cũng chẳng để làm gì nữa, lấy lại vè mặt bình tĩnh, nàng ta liên mang theo nha đâu bà tử tức giận rói khỏi Khởi La Viên.
Không ngờ, ở nửa đường lại gặp Liễu di nương cũng đang đi tói Khởi La Viên.
Sau khi làm lễ, Liễu Hàm Ngọc tói gần Vân Thiện Mộng, nói khẽ ớ bên tai nàng mấy câu, chỉ thấy Vân Thiên Mộng khẽ híp mắt lại, nhìn sang vé mặt đầy mắt mắt của Liễu Hàm Ngọc thì hiểu nại tâm nang ta lúc này không dễ chịu gí, muốn nhở nàng đi báo lão thái thái và Vân Huyên chỉ. Dưới ánh mắt đây thác mắc của Liễu Hàm Ngọc, Vân Thiên Mộng mang theo đám nô tỷ đi tài Bách Thuận Đưdng.
Bị Vân Nhược Tuyễt và Liễu Hàm Ngọc thay nhau tri hoãn khiên cho nàng trễ không ít canh giờ,
May mà Vân Dịch Dịch thích ngủ nướng, khi Vân Thiên Mộng tới Bách Thuận Đường thinh an lão thái thái thì Vân Dịch Dịch mới mệt mỏi bước vào phòng lò sưởi, vé mặt vẫn còn ngái ngủ.
Đám nha đầu bà tử thấy Vân Dịch Dịch trông như đứa trẻ con thì rối rít CÚI đầu cười.
Mà lão thái thái vả Vân Thiên Mộng thì mắt đây yêu thương, chỉ thấy lão thái thái kéo Vân Dịch Dịch ngồi xuống cạnh minh, đưa tay vén tóc bên tai của Vân Dịch Dịch, hướng Vân Thiên Mộng đau lòng mà nói:
"Nha đâu này chắc hôm qua đi chơi mệt mòi, hôm nay đứng cũng không nổi. Khó trách ta mãi không thấy bóng dáng đâu!"
Ý tứ của lão thái thái là nói ve Vân Dịch Dịch nhưng mục tiêu cuối cùng lại là nói tới Vân Thiên Mộng.
Rõ ràng là hôm qua chuyện nàng đưa Vân Dịch Dịch ra ngoải chơi đều không lọt khỏi mắt của lão thái thái. Mè lão thái thái lại không hài lòng với nàng vê chuyện Hoạt huyết ngưng chỉ cao nên mượn những lời này đề ngầm trách cứ Vân Thiên Mộng tỏi thỉnh an muộn.
Đối với loại tranh phong vô nghĩa nảy, Vân Thiên Mộng chỉ cười một tiếng cho qua, nhưng trả lời cũng dãy ý phản bác ngăm:
"Chàng qua lả muội muội quá khách khí, dọc đường đi cứ liên tục tạ ơn làm cháu cảm thấy kho xử quá! Mọi người đều la người một nhà, đưa quà ra mắt cho muội muội là chuyện tỷ tỷ nên làm. Nhưng muội muội lại cứ không ngừng cám ơn làm cháu gái càng không thề không đòi đãi tót với nàng được!
Lão thái thái thấy Vân Thiên Mộng nói như thế thì ánh mắt trâm xuống, nụ cười cũng ám đạm đi vải phần.
Vân Thiên Mộng rõ ràng là nói mình ngay cả một tiếu nha đâu cũng không bằng, nhận được quà của nàng gửi tặng mà không thèm cảm ơn một tiếng nào.
Nhưng nếu bắt lão thái thái phái buông đõ đã nhận ra trá lại cho Vân Thiên Mộng thì đúng là nằm mơ.
Dù sao, bộ trang sức đeo tay kia có nguồn gốc từ Phú Quý Đường, lấy cá tính quý hư vinh như mạng của lão thái thái, chắc chẵn sẽ đem giấu kĩ bộ trang sức đeo tay đó, đợi tới thọ yến của lão thái quân mới bỏ ra đeo đê’ kháng định địa vị e úa bà trong tướng phủ.
Trong lòng lão thải thái vì mẩy câu nói của Vân Thiên Mộng mà cảm thẩy không vui, nhưng lại nghĩ mấy ngày nay Vân Thiên Mộng đôi với minh cung kính, đôi với Vân Dịch Dịch thì tận tinh chăm sóc, cộng thêm thè lực của phu Phụ Quổc Công nên sự không vui trong lòng cũng phai nhạt đi một chút. Bây giờ còn chưa phái lúc đôi phó với Vân Thiên Mộng. Tướng phú bây giờ, nói quản lý là Liễu Hám Ngọc nhưng thực tẽ chính là Vân Thiên Mộng này.
Mà Vân Huyền Chi trước giờ không thân cận với mẫu thân minh, vất vá lắm mối nịnh bợ được Vân Thiên Mộng, nếu đâc tội thỉ khác gì hủy con đường công danh của Dịch Hoành, Dịch Kiết.
Nghĩ như the, thân sẫc lão thái thái trở nên ôn hòa hơn, tạm thời chuyển sự chủ Ý lên người Vân Dịch Dịch, cười mở miệng:
"Hôm qua Mộng Nhi đưa tới đô trang sức đeo tay thật sự rất tinh xảo và quý hiẽm, trong lòng ta vô cùng vui mừng!"
Vân Thiên Mộng nghe ra khấu khí muốn làm hòa của lão thái thái thì mặt mày cười hàn hớ, lập tức ngoan dịu nói:
"Chi là một chút lòng của cháu thôi. Nhiêu năm như thè, cháu cũng cân phái hiếu kính với bà nội chứ. Nếu bà nội không chê, hay lè cứ thành toàn cho chút hiếu tâm này của cháu đi!"
Nghe Vân Thiên Mộng nói thế trong lòng lão thái thái mài yên tâm trở lại. Vân Thiên Mộng có ý nói chỉ cần bà tiểp thu tâm ý này của nàng thì mọi chuyện đêu sẽ ôn thoa cá.
Bà cháu hay người Vân Dịch Dịch đưa mắt nhìn nhau cười, nhưng đêu không nói gì.
Lúc này, vú Nhuế đi vào thông báo có Liễu di nương tới.
Lão thái thái gật đầu ra hiệu cho người đi vào, chỉ thấy Liễu Hám Ngọc hôm
nay mặc một bộ váy vàng nhạt châm đất, trên đầu cài trâm ngọc phí thúy, vòng tai khẽ đung đưa theo từng bước đi, nhìn vô cùng động lòng người.
Nhưng nhìn vẻ mặt nàng lúc này lại có chút mệt mỏi, cho dù là hành lễ đôi với lão thái thái và Vân Thiên Mộng cũng tỏ ra vô cùng yếu ớt.
“Di nương làm sao vậy? Nhìn mặt ngươi có vè mệt mỏi?" Lão thái thái và Vân
Thiên Mộng còn chưa mở miệng, Vân Dịch Dịch đã vội cướp lời.
Nêu ngày thưởng trước mặt Tô Thanh không lớn không nhó như thè, lão thái thái sẽ vờ như không thấy.
Nhưng lúc này cả Vân Thiên Mộng và Liễu Hàm Ngọc đêu đang ở chỗ này, Vân Dịch Dịch lại tỏ ra không biết lễ số như thế khiên cho biểu cam trên mặt lão thái thái trầm xuống.
Vân Thiên Mộng chỉ liếc qua Vân Dịch Dịch một cái, sau đó chậm rãi nâng chén trà lên uống một ngụm.
Lão thái thái nhanh chóng nhín sang Vân Thiên Mộng, thấy nàng không đê’ ý lắm tói sự vô phép của Vân Dịch Dịch thì âm thâm trợn mắt nhìn Vân Dịch Dịch, lúc này mới mở miệng:
"Liễu di nương bị bệnh hay sao, nhìn tinh thăn hôm nay không được tõt lâm?"
Lời nói này có vé nặng nê, đi nương bị bệnh làm sao đám vào trong nội thất của chú tứ, nêu mang cái tội danh truyền bệnh cho người khác, nhẹ thì bị đuối ra khỏi phu, mà nặng thì bị đánh chết mới thôi.
Vì vậy, Liễu di nương nghe lão thái thái hòi một câu như the thì thân hình cứng đờ, vé mặt càng thêm tái nhợt, sau đó run run nói:
“Đế cho lão thái thái phí tâm rỗi! Nô tỷ hôm qua xem số sách hơi khuya, đến giờ Dân mỏi đi ngủ nen bây giờ hơi mệt một chút!"
Vừa nói, Liễu Hàm Ngọc vừa liếc nhìn Vân Thiên Mộng, chỉ thấy khóe miệng nàng hơi cười, nhìn bình tĩnh, tự nhiên như đóa Bách HỢP mới nở, trong lòng Liễu Hàm Ngọc còn đang run sợ lập tức an lòng trở lại, cuối cùng thanh âm cũng không còn e ngại như trước nữa, mà mang theo một chút gì đó vô cùng kiên định.
Thẩy Liễu Hám Ngọc trong nháy mắt biến chuyển như vậy, ánh mắt bén nhọn
nhìn sang Vân Thiên Mộng, chỉ thấy lúc này nàng đang kéo Vân Dịch Dịch tới, giúp nàng sửa sang lại đầu tóc.
Tim không ra sai sót của Vân Thiên Mộng, lão thái thái chỉ có thể tiếp tục nói vối Liễu Hàm Ngọc, có hơi tức giận hoi:
"Gần đây nội viện không có chuyện gì phát sính chú? Tô Thanh cỏ đàng hoàng hơn chút hay không?"
Lõa Thái Thái vì Vân Dịch Dịch tới nên hết sức cao hửng, lúc này mới tạm quên đĩ chuyện của Vân Nhược Tuyễt và vú Nhuế.
Hơn nữa, thái độ của Vân Thiên Mộng với Vân Nhược Tuyẽt giống như sương trong hoa, trăng trong nước khiên cho lão thái thái không đoán được ý định của nàng là gì nen mới chưa quyễt định xừ lý mẹ con Tô Thanh.
BỊ lão thái thái hói tới, Liễu Hàm Ngọc cung kính đáp: "Tô di nương mấy ngày
nay đều ớ trong Phong Hà Viên sao chép kinh Phật cho lão thái thái. Nhị tiểu thư cũng rết biết điều, ớ trong khuê phòng của mình dưỡng thương. Nô tỷ hôm nay tói đây là có chuyện khác muốn thưa!"
Nói tới đây, Liễu Hàm Ngọc dừng lại, hơi liếc măt nhìn tới Vân Thiên Mộng, chỉ thấy Vân Thiên Mộng nhìn nàng đây khích lệ thì lập tức quỳ xuổng, nói:
"Chúc mừng lão thái thái, bà vú ớ Phủ Liễu Viện vừa tới báo, nói là Hoa di nương đã có bầu một tháng rồi!"
Nói xong, Liễu Hàm Ngọc hưởng lão thái thái dập đầu mấy cải. Đám nha đầu bà tử trong phòng cũng rồi rít quỳ xuống, hướng lão thái thái chúc mừng.
Vân Thiên Mộng cùng Vân Dịch Dịch đứng lên, hai người cũng nửa ngoi hành lễ, vui vẻ nối;
“Chúc mừng bà nội, chúc mừng bà nội!"
Ngược lại với sắc mặt vui mừng của mọi người, lão thái thái lại mang vè mặt âm trầm, rõ ràng đôi mắt không phái là vui sướng mè là đang suy nghĩ sâu xa cùng với sự ngoan lệ, trên mặt cũng không kịp thu hồi vè giật minh khiển cho mọi người băn khoăn không biết có nên tiếp tục chúc mừng hay không.
Vân Thiên Mộng và Vân Dịch Dịch cũng đã ngôi xuống trở lại. Vân Dịch Dịch vốn không suy nghĩ chuyện này sâu xa nên vô tư ăn điềm tâm ở trên bàn. còn Vân Thiên Mọng thì cung đã hiểu tường tận chuyện này, chỉ lặng im ngôi thường thức cơn giận của lão thái thái.
"Lão thái thái!" vú Nhuể đứng ờ một bên thấy lão thái thái lâm vào trầm tư, lại thấy đám nô tỷ đã quỳ đầy phòng thì nhẹ giọng nhác nhở.
Lão thái thái sực tình trớ lại, thấy một phòng toàn người đang chò minh lên tiếng thì phiền não nói: "Tất cả đứng lên đi!"
Sau đó bà lại nhìn vê phía Liễu Hàm Ngọc, cẩn thận hỏi:
"Hoa di nương có thai mấy tháng rồi? Trong phù không có nhiều nô tái có kinh nghiệm hầu hạ, không biết chăm sóc sức khỏe người có thai, tạm thời cứ đưa Thụy Châu tôi chỗ nàng ta đi! Thụy Châu là người khéo lẻo, có thể hầu hạ tốt cho Hoa di nương được!"
Vân Thiên Mộng thấy lão thái thái đột nhiên thay đổi thái độ, đỗi vối di rương kia lại quan tâm như the thì con ngươi đang nhìn xuống chén trà xẹt qua chút ánh sáng lạnh, khóe miệng ấn hiện vẻ châm chọc.
Có ai nghĩ tới, tưởng phủ nhìn sang trọng phú quý như the, bày ra bộ dáng mẹ hiền con thảo, vạy mà bên trong hèn hạ không chịu nối.
Con trai vì danh dự của bản thân mà lợi dụng mẹ ruột, mà mẹ ruột lại vì đam bảo tiên đồ của hai đứa cháu trai mà tan nhẫn ra tay hãm hại một đứa trê còn chưa thành hình tài trong bụng một di nương.
Chuyện táng tận lương tâm này ớ trong miệng lão thái thái nói ra lại hài hòa như the, làm cho người ta không nhịn được nổi gai Se đãy mình.
Mà Liễu Hàm Ngọc thì đã được Vân Thiên Mộng dặn dò từ sớm, nên sau khi nghe lão thái thái nói thì lập tức cười:
"Đề cho lão thái thái bận tâm rồi. Sáng sớm nay nô tỷ đi đem tin tốt này tới báo cho tướng gia, tưởng gia đã ra lệnh cho mấy nô tai tới hâu hạ ổn thỏa rồi. Bền cạnh lão thái thái không thế thiếu người được. Thụy Châu có nương là người cần thận, nêu theo lão thái thái thì khiên chúng ta yen tâm lên nhiêu?'
Lão thải thái thấy Liễu Hàm Ngọc nói như thể thì không còn tìm được cớ nào đế nhét thêm người vảo Phủ Lieu Viện nữa, chí có thể gật đâu đây không vui.
Vân Thiên Mộng thấy lão thái thái tỏ ra không vui liền đứng dậy cáo từ, cùng Liễu Hàm Ngọc trước sau rời khói Bách Thuận Đường.
Đoàn người rời khỏi Bách Thuận Đường rồi, lúc này Liễu Hàm Ngọc môi hướng Vân Thiên Mộng hành lễ, cảm kích nói:
"Nô tỷ thay mặt Tam tiểu thư đa tạ người tặng đô trang sức. Tam tiếu thư rất thích, nêu không phái sớm nay phái giai quyết chuyện của Hoa di nương thì Tam tiểu thư đã chạy tới Khởi La Viên tự mình cảm ơn Đại tiều thư rồi!"
Vân Thiên Mộng thấy Liễu Hàm Ngọc chân thành tha thiết như thế thì lập tức đõ không cho nang ta thì lễ, cười noi:
"Tam muội căn gì phải khách khí như vậy. Ta thấy muội ấy có ít trang sức đeo tay, mà Liễu di nương cũng tận tâm tẩn lực vì tướng phù, chỗ đô đỏ không nên nhắc tới nữa. Huống chỉ, Tam muội cũng đi cùng ta tới tham gia thọ yến, không nền ăn mặc quá hà tiện!"
Liễu Hàm Ngọc nghe được tin tức tốt này, vẻ mặt còn đang ủ dột lập tức cũng tươi tinh lên, khóe miệng mím cười, đối với Vân Thiên Mộng thì cám động tới rơi nước mắt:
"Tam tiểu thư có tài đức gì mà được Đại tiểu thư nâng đỡ như the, nô tỷ làm trâu làm ngựa cũng không báo đáp hết được cho người!”
Đôi với loại thê chết trung thành này, Vân Thiên Mộng nghe lọt tai, nhưng cũng không tin vào sự trung thành vĩnh viễn, vì sinh ton ở trang phủ, vi vinh hoa phú quý của bản thân nên con người vôn chỉ có lợi ích vĩnh viễn, không có địch nhân vĩnh viễn. Vân Thiên Mông càng không cho phép minh dễ dàng tin tướng bất kỳ ai.
Nhưng thấy Liễu Hàm Ngọc thề thốt trung thành như thế, Vân Thiên Mộng cũng không hỏi quá kĩ, từ trong tay vú Mễ nhận lẫy một hộp gấm màu hồng, sau đó đem hộp gấm lớn hơn bàn tay một chút đó đưa cho Liễu Hàm Ngọc, ôn hòa nói:bg-ssp-{height:px}
"Cũng không biẽt có vừa mắt di nương được hay không. Mẩy hôm trước ta dẫn mấy VỊ muội muội đi chọn đồ trang sức đeo tay, nhìn qua thấy thứ này rất thích hợp với Liều di nương nên đã mua vê!"
Liễu Hàm Ngọc không tin được lỗ tai của minh, chỉ thấy mặt nàng ta tràn đầy khiếp sợ nhìn vẽ phía Vân Thiên Mộng, chỉ thấy đối phương Vân cười nhẹ nhàng liên kích động mở hộp gấm ra. Bên trong có một chiếc vòng ngọc màu mỡ dê sáng bóng, giữa màu ngọc trắng sữa lại có một đồ án hỉnh hoa mai màu đỏ võ cùng nổi bật.
Mặc dù Liễu Hàm Ngọc không có kiẽn thức rộng rái như Tô Thanh nhưng vẫn có thể nhận ra giá tri của vòng ngọc này không hề rè nên nhất thời không dám sà vào, chỉ sợ sẽ làm vỡ nó.
Vân Thiên Mộng thấy vé cẩn thận của nàng ta thì tự minh cầm lấy tay của Liễu Hàm Ngọc và đeo vào cho nàng ta, sau đò nhìn lại và khen:
"Quả thật chiếc vòng này rất hợp với tay của di nương, càng làm di nương thêm nối bật, quyên rũ động lòng người!"
Liễu Hàm Ngọc nghe Vân Thiên Mộng tán dướng minh như thế thì hơi đỏ mặt,
tay phải sờ lên chiếc vòng ngọc đang đeo trên tay trải, khiêm tôn nói:
"Là vòng tay của tiếu thư đẹp nên nô tỷ mới được đẹp lây."
Vân Thiên Mộng chỉ cười không nói, sau đó chậm rãi đi vẽ Khới La Viên.
Liễu Hàm Ngọc thấy thè thì lập tức đuổi theo, sau khi suy nghĩ một chút thì thấp giọng nói:
"Tiêu thư, Hoa di nương nêu mang nam thai, chỉ sợ địa vị ở tướng phủ sẽ không thế nào so sánh nối, đến lúc đó..."
Mói tới đây, Liễu Hàm Ngọc cũng không dám nói tiếp nữa, nhưng những câu nói trước thì đúng là nói thật.
Hoa di nương nếu thực sự sinh con trai, đó chính là con trai lởn của tướng phù, dù không phải con vợ cả thì nó vẫn là bảo bối trong tay Vân Huyền Chi,
đến lúc đó đừng nói đám Vân Yên mà ngay cá nàng là Đại tiếu thư, chỉ sợ danh tiếng cũng bị con của vợ kế kia lãn áp.
Những điêu mà Liễu Hàm Ngọc suy nghĩ thì Vân Thiên Mộng cũng đã suy nghĩ qua rồi.
Nhưng Vân Thiên Mộng cũng chẳng lấy làm lo lăng gì.
Không nói tới Hoa di nương chỉ là con gái nhà nghèo khố, mà lão thái thái và Tô di nương chắc chẵn sẽ không để nàng ta dễ dang sinh hạ hài tử.
Hoa di nương đối phó cũng không chỉ hai người này. Trước đây cùng vào phủ hầu hạ Vân Huyên Chi với nàng ta còn có ba thị thiếp nữa, lúc nảy sợ rằng cũng đang đỏ mắt ghen ghét rồi.
ở nội viện, muốn mang thai không khó khăn, nhưng giữ được thai hay không lại là chuyện khác. Mà sinh hạ hài tử, nuôi được nó lớn khôn lại càng khó khăn hơn nhiều. Khố nạn bây giờ cũng chỉ mởi bắt đầu mà thôi.
Vân Thiên Mộng nhìn Liễu Hàm Ngọc mang vẻ mặt vừa hâm mộ vừa ghen ghét thì chậm rãi mở miệng:
“Bây giờ đi nương quản gia, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, di nương cần phái rõ ràng. Nêu phụ thân đã biết chuyện Hoa di nương mang thai, tốt nhất nên đối đãi tót với nàng ta một chút. Nếu không lỡ như xảy ra chuyện gì, người phụ thân hói tội đầu tiên chính là di nương đó.
Liễu Hàm Ngọc nghe Vân Thiên Mộng phân tích như vậy thì lập tức thu hôi vé mặt, trán đã toát đầy mô hôi, liên tục gật đâu đồng ý.
Thấy Liễu Hám Ngọc không dám cỏ tâm tư kia nữar Vân Thiên Mộng lại tiễp tục mở miệng:
"Nhưng di nương cũng đừng lo lâng quá mức. Hoa di nương là người mà
ngươi lựa chọn vào đây, lai lịch nàng ta thể nào thì di nương là người nám rõ nhất, cần gì phải đế ý quá mức tới một thị thiếp vừa được sủng ái một chút này làm gì? Chẳng thá đem cái tin tức tốt lành này báo cho Tô di nương, đế hai người bọn họ thường xuyên gặp mặt, bồi đắp tình cảm cho hài tử trong bụng họ đi!
Được Vân Thiên Mộng ngầm nhắc nhớ, đôi mắt Liễu Hàm Ngọc sáng ngời, tâm tư cũng như được giải toa, sao ngay từ đâu nàng lại không nghĩ ra việc này cơ chù?
Liễu Hàm Ngọc còn đang kích động định sai người đi tìm nha hoàn làm việc này thì lại bị Vân Thiên Mộng ngăn lại:
"Ta nghĩ di nương nên tự mình đi báo chuyện này. Tránh cho Tô di nương thân phận tôn quý không chịu mở cửa tiẽp mấy nha đầu kia!"
Liễu Hám Ngọc thấy Vân Thiên Mộng nói có lý liên lập tức hành lễ cáo lui, sau đó vội vàng đi tới Phong Hà Viên.
Khi thân ảnh Liễu Hàm Ngọc đã đi khuất, vú Mễ mới lo lắng nói:
"Tiểu thư cần gì phải nghĩ cho bà ta như thế? Chẳng thà để Liễu di nương làm gì đó, đến lúc đó ta dọn dẹp những người thích si tâm vọng tướng này một thể."
Vân Thiên Mộng nhìn vê phía vườn hoa không một bóng người, bàn tay trắng nõn nhẹ lướt qua đám hoa cao tói thắt lưng minh, chỉ cam thẩy nữ nhân trong hậu viện này không khác gì những bông hoa, nở rồi tàn, sau đó sẽ có hoa khác tới thay the, nang lạnh nhạt noi:
"Cho dù không có họ, tướng phù lại sẽ có những người khác. Thay vì bó thời gian đào tạo một cô gái khác, thì cứ dùng Liễu di nương đì. ít nhất ở trước mặt ta, nàng cũng không có gan lừa gạt, cũng không có tư cách dùng quỷ kế gì với ta."
Vú Me nghe vậy thì gật đâu không nói nữa.
Vân Thiên Mộng thu hôi lầm mắt, nhìn vệ phía vú Mễ, ngoắc bà tới gần sau đó nói nhỏ vào tai bà mấy câu. Sau đó vú Mễ thận trọng rời đi.
Lúc này, ở trong Phong Hà Viên, Tô Thanh đã bị Vân Nhược Tuyễt làm cho đau đầu.
”Mẹ, mẹ đáp ứng Vân Thiên Mộng đi. Con rất muốn đi thọ yến mà." Vân Nhược Tuyết lôi ống tay áo của Tô Thanh, làm nũng nói.
Tô Thanh đang ngôi trên giường, trên đầu đội mũ có gắn ngọc bội ở đằng trước. Lúc này nàng ta đang bị Vân Nhược Tuyết nhõng nhẽo, lại cộng thêm việc có thai gần hai tháng, cá người luôn trong tinh trạng mệt mỏi không chịu nổi, chỉ hận không thể bảo vú vương nhốt Vân Nhược Tuyết lại mà thôi.
Nhưng Vân Nhược Tuyễt chẳng bao giờ tinh ý với những chuyện đó, không để ý thấy ẳc mặt mỏi mệt của Tô Thanh nên buông ống tay áo của nàng ta ra, sau đó lay nhẹ cả người Tô Thanh, miệng vẫn không ngừng nghi:
"Mẹ, chẳng lẽ mẹ tiếc những thứ đó? Hay là cứ bò ra một chút đưa cho Vân Thiên Mộng đi, để con được tham gia yến hội đã rồi hãy nói sau. Bây giờ phụ thân rất ít khi tới đây, bà nội thì càng ghét chúng ta. Nếu con cũng không được bước chân ra khỏi cửa, chỉ sợ không sớm thì muộn cũng bị si nhục mà chét. Đen lúc đó, mẹ sinh con thế nào? Không có the lực, lại bị con của vợ cá chèn ép! Chang bằng mẹ đê’ cho con tham gia thọ yen, con sẽ tim cho mẹ một chàng rể thật iot, lúc đó cũng sẽ có trơ giúp nhiêu cho đệ đệ mà!"
Đối với Vân Nhược Tuyết bây giờ, được tham gia yến hội chính là việc quan trọng nhất.
Nhưng bây giờ chính mẹ ruột nàng lại không ngừng ngăn cấm khiên cho lòng nàng như lứa đót.
Dù trước đây Tô Thanh có yêu thương Vân Nhược Tuyết thế nào, nhưng trong nội tâm Vân Nhược Tuyết hiểu được, con gái cuối cũng vẫn không bằng con trai
Tô Thanh căm có chút của cái ít ỏi, sau này cũng chẳng đến được tay Vân Nhược Tuyết, mà đứa trẻ sắp ra đời kia rồi cũng sẽ cướp hết tình thương của mẫu thân, chẳng thà nài nỉ Tô Thanh đưa cho Vân Thiên Mộng số tài sản này đế mình có cơ hội tham gia thọ yến còn hơn.
Tô Thanh bị Vân Nhược Tuyết ở bên lái nhãi nửa ngày, lúc nảy đã váng hét cả đầu. Nàng ta bèn giơ tay đẩy hai tay của Vân Nhược Tuyẽt ra, túm lấy hai vai của Vân Nhược Tuyết, thương lượng:
"Tuyết Nhi, hay là con theo mẹ đi tới quý phủ thăm bà ngoại mấy ngày đi? Bà ngoại rất nhớ con đó!"
Nhưng giờ đây trong đều Vân Nhược Tuyết chỉ có phủ Phụ Quõc Công, chỉ có lão thái quân ở đó nên nhất thời không nhớ ra bà ngoại mà mẹ nàng vừa nhắc là ai?
Dù sao, một người chính là Nhất phẩm cào mệnh phu nhân, còn người kia chỉ là Tứ phẩm phu nhân.
Hai người này ai nặng, ai nhẹ, trong lòng Vân Nhược Tuyết vô củng hiếu rõ.
Huống chỉ, vị Tô lão phu nhân trong Tô phù kia chỉ là bà ngoại kế chứ không phải bà ngoại chân chính của Vân Nhược Tuyết, chỉ vì gọi theo ông ngoại nên mới phải xưng hô như thế. Ngày thường Vân Nhược Tuyết cũng không thích tới Tô phủ, tránh cho lão thái thái ở đó lên mặt tự cao tự đại với mẹ con nàng.
Vì vậy, lúc này nghe Tô Thanh nói tới ngoại tổ mẫu, nàng không buôn nghĩ ngợi mà mở miệng nói:
"Con không đi. Lão thái thái làm gì có phong độ khí chất như lão thái quân. Cái bộ dạng đó vừa nhìn đã thầy ghét rồi!"
Tô Thanh vốn cũng không ưa mẹ kế của mình, nhưng lúc này nghe thấy chính nữ nhi nhận xét ve nhà mẹ đè của minh thì sắc mặt cũng phải đen lại, siết chặt lấy vai của Vân Nhược Tuyết, trong mắt lộ ra một chút tức giận.
"A... Mẹ, đau con!" Vân Nhược Tuyết bị đau, lông mày nhíu chặt lại, kêu lên ầm ĩ.
Nhưng Tô Thanh còn chưa kịp lên giọng khiến trách thì đã nghe vú vượng vội vàng đi tới báo:
"Phu nhân, Liễu di nương tới!"
Nghe vậy, trong mắt Tô Thanh hiện lên hận ý, nói:
"Không gặp, nói nàng ta cút cho ta."
"Ha ha, tỷ tỷ làm sao thế? Hoa khi sao bốc lên lớn vậy?"
Nhưng Liễu Hàm Ngọc đã bước vảo trong nội thất, trên môi nở một nụ cười, đi tới trước mặt Tô Thanh, ánh mắt cũng nhanh chóng đàn giá đôi phương một lần.
Không biẽt có phải bởi gần đây do mang thai hay không mà nước da của Tô Thanh sạm lại, con ngươi ướt át nhu tình cũng trớ nên đầy độc địa, toan tính, chỉ sợ nữ nhân vừa thấy đã sợ hãi, mà nam nhân thấy thì chán ghét.
Tô Thanh biết Liễu Hàm Ngọc đang thầm cười nhạo dung mạo của mình, nhưng nàng cũng không tin nếu Liễu Hàm Ngọc có bầu còn có thể giữ được bộ dáng băng thanh ngọc khiết như thiếu nữ mười mấy tuổi.
Liễu Hàm Ngọc tất nhiên nhìn ra sự khinh thường của Tô Thanh, nhưng nàng cũng không tức giận, mà đi thẳng tới ghẽ ngôi xuống, nhìn bộ dáng của hãi mẹ con Tô Thanh rồi chậm rãi mở miệng:
"Chắc là Nhị tiễu thư còn đang nhức đâu với chuyện thọ yên của Cốc lão thái quân rói? Theo ta thấy, tỷ tỷ cũng nên thành toàn cho Nhị tiểu thư đi. Chúng ta tuy là người của tướng gia nhưng cũng chỉ là phận nô tỷ, các tiếu thư có thế tìm được nơi dựa dẫm tót thì sau này chúng ta cung Cũ thể sống yên phận tới hễt đời ở nội viện này. Nếu không, một khi chủ tử mất hứng, biết đâu sẽ đuối chúng ta ra khói phù, đến lúc đó thật lả khóc không ra nưởc mắt rồi."
Tô Thanh nhìn Liễu Hàm Ngọc đang cố làm ra vẻ trước mặt mình thì khóe miệng khẽ cười lạnh, hoàn toan không coi Liễu Hàm Ngọc là đôi thú của mình, lạnh giọng nói: "Ngươi nghĩ ta giống ngươi sao?" sau đó kéo chăn đắp lên người mình.
Chuyện tình khó khăn hơn nữa Liễu Hàm Ngọc cũng đã trái qua rồi cho nên nghe Tô Thanh châm chọc, nàng vẫn cưới cười, cũng không thèm để ý Tô Thanh mớ mắt hay nhẩm mắt, nói tiếp:
"Gia thế của tỷ tỷ ta tất nhiên không bằng rồi. Chẳng qua là gia thế có khá hơn nữa thì cũng thể nào? tỷ tỷ bây giờ cũng là di nương của tướng gia rồi, chằng lẽ nghĩ mình có thế rời khỏi tướng phù để gả vào nhà khác sao? Dù cho có về nhà mẹ đẻ thì sợ là cũng bị đuổi ra khỏi cửa thôi.
Mà Tô Thanh chẳng thèm đế ý, tiẽp tục nhắm mắt dưỡng thần, kệ cho Liễu Hàm Ngọc thích nói gì thì nói, hoàn toàn không động dung chút nào.
Mà vú Vương đang hầu hạ ớ một bên cũng nổi lên nghi ngờ với Liễu Hàm Ngọc.
Dù sao, Liễu Hàm Ngọc vốn là kè nhát gan, hèn yêu, thấy phu nhân của minh thì như chuột thấy mèo.
Nhưng kể từ sau khi dựa được vào Đại tiếu thư thì Liễu Hàm Ngọc thay đối hán, chẳng những được tướng gia quan tâm mà đối với phu nhân càng tỏ ra thiêu tôn trọng. (DG: 'phu nhân' ở đây là Tô Thanh tự phong cho mình)
Có câu, "Bình an thì không lên điện Tam Bao", hôm nay Liễu Hàm Ngọc tới đây chắc chắn không đơn giản là để tươi cười nói năng với chủ nhân của mình như thế này, nhất định là còn mục đích khác nữa.
Mà Vân Nhược Tuyết thấy mẹ mình nhắm nghiền hai mắt, lại thấy Liễu di nương vốn luôn khúm núm với mình trong quá khứ bây giờ lại tỏ ra vô cùng đắc ý thì trong lòng dâng lên sự tức giận. Nàng ta lạnh lùng nhìn Liễu Hàm Ngọc, xem cuối cùng là có chuyện gì muốn nói.
Liễu Hàm Ngọc nhoẻn miệng cười với Vân Nhược Tuyết, tay trỏ quấn vào trong khăn lụa, sau đó từ từ mớ miệng:
"Hôm nay muội muội mới chân chính hiếu được ý nghĩa của câu "hoa tàn ít bướm"! Hoa di nương mới vào phủ có hai tháng mà đã có được giọt máu của tướng gia trong người. Thân thể khóe mạnh, trẽ trung như thế, chúng ta chẳng thể theo kịp được. Haizz!"
Nói xong, Liễu Hàm Ngọc lại khẽ thở dài, mặt mày tỏ ra như đang có điều gì mất mát, làm cho người ta không biết là thật hay giả.
Nhưng Tô Thanh nghe được câu này thì lập tức mở trừng mắt, con ngươi vô lực lúc này lại xuất hiện cả tia máu khiến cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy sợ hãi.
Vẻ mặt nàng ta âm trầm, trong mắt hiện lên sự lo lắng, thanh âm như Diêm Vương địa ngục, nhìn thắng Liễu Hàm Ngọc mà nghiến răng nghiến lợi hỏi:
"Hoa di nương có thai u?"
Liễu Hàm Ngọc nghe nàng ta hói như thế' thì không khỏi kinh ngạc:
"Tỷ tỷ chẳng lẽ không biết chuyện này sao? Tướng gia sáng nay đã tới Phù Liễu Viện, chỉ sợ lúc này ớ Phủ Liễu Viện đã đầy các loại thuốc bổ quý hiếm rồi.”
Nói xong, Liễu Hàm Ngọc làm bộ như mình lỡ lời, lập tức lấy tay che miệng, ánh mắt nhìn Tô Thanh đầy vẻ áy này.
Lúc này Phong Hà Viên vắng lạnh so vời Phủ Liễu Viện náo nhiệt thì đúng là hai thái cực đối lập nhau, mà chủ tử của hai nơi này lại đêu đang mang bầu, sự đôi đãi khác biệt này làm người ta có cảm giác chíu không nổi.
Nghe thanh âm đây cô ý của Liễu Hàm Ngọc, Tô Thanh chỉ cười, nụ cười này làm cho Liễu Hàm Ngọc trong lòng nổi len đầy hô nghĩ, không biết phải To Thanh giận quá hóa điên hay không? Trong tình huống này mà nàng ta còn cười được sao?
Tô Thanh tất nhiên không phái cười chuyện Hoa di nương có thai, mà lá cười Liễu Hàm Ngọc. Liễu Hàm Ngọc muốn dùng chiêu này đễ làm minh điên lên mà chạy đi tìm Vân Huyền Chi cai lộn, như thế thì thật quá xem thường nàng rồi!
Chí thấy Tô Thanh lạnh lùng đuổi khách: "Liễu di nương về đi cho!", sau đó nhắm nghiền hai mắt lại, cự tuyệt nói chuyện với Liễu Hàm Ngọc.
Má Liễu Hàm Ngọc thấy mình nói hôi lâu nhưng không có hiệu quả, Tô Thanh xúc động không như mình nghĩ, vón định nói gì tiẽp nhưng vú vương đã đi lên trước chạn lại, khiên nàng ta chỉ có thể hậm hực rời khói Phong Ha Viên mà thôi.
Nhưng sau khi Liễu Hàm Ngọc rời đi, Tô Thanh đột nhiên mở trừng mắt, đôi mắt tràn đầy hận ý khiên cho Vân Nhược Tuyẽt sợ tới mức ngôi phịch xuống đất
Tô Thanh trũng lồng không nhịn được kêu gào:
"Vân Huyên Chi, ngươi đôi xử với ta như thế, hôm nay lại đế đám tiếu thiếp ăn hiếp ta, ta nhất định khiến cho hậu viện của ngươi không được sống yên ổn!"
Thế trong lòng như thế, cà người Tô Thanh khẽ run lên khiến cho vú vương lay nhẹ người nàng, lo lắng nói:
"Phu nhân, phu nhân, ngưài làm sao thế?"
Mà Vân Nhược Tuyết cũng tranh thù lục lọi đồ của Tô Thanh, muốn tim ra đồ cưới mà Vân Thiên Mộng từng nói khi trước.
"Nhược Tuyẽt, con đang làm cái gì đó?" Một tiếng quát to làm cho Vân Nhược Tuyết sợ hãi, hai tay run lên, binh ngọc trong tay rơi xuống đát vỡ tan thành những mảnh nhó.
Vân Nhược Tuyết cảm thấy sau lưng bị một ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm châm thì lòng bàn tay toát ra đầy mồ hôi lạnh. Nàng ta kinh ngạc xoay người lại, chỉ thấy Tô Thanh đang trợn mắt nhìn mình, lập tức nói lẫy lòng:
"Mẹ, con chỉ xem một chút thôi mà."
Tô Thanh toàn thân là lửa giận, chính mình đang như thè này mà con gái vẫn không dừng tâm tư thúc ép mình, trang lòng nàng ta lập tức cảm thấy đau khố, thất vọng.
Nghĩ vậy, âm thanh của Tô Thanh cảng lạnh hơn: "Con không còn si tâm vọng tưởng, mẹ sẽ không đáp ứng đâu!"
Nhưng lúc này Vân Nhược Tuyết đã như bị ma nhập, thấy Tô Thanh cự tuyệt mình như the thì cá người như phát điên, lập tức nháy lên, vọt tới trưởc mặt Tô Thanh như muốn liều mạng, may mà có vu vương can ngăn ớ giữa.
Rồi nàng ta lại mở miệng nói mấy câu đây thách thức:
"Mẹ, chỗ đồ cưới đó sớm muộn cũng là của con, cứ giao lại cho con bây giờ luôn đi! Nếu không con đi nói với cha, với bà nội, xem mẹ nói lại như thế nào?"
Tô Thanh cảm thấy trái tim mình như bị Vân Nhược Tuyết đâm vào một đao, mà Vân Nhược Tuyết lại không tàn nhẫn, vẫn cổ dùng sức huy động cán dao làm cho cõi long nang tan nát.
Vú vương thấy Vân Nhược Tuyết vô lý như thế, vôn định khuyên giải, nhưng lại nghĩ những lài Vân Nhược Tuyết dành cho mình nên đành nín nhịn trở lại, chỉ có thề cô' gắng ngăn không cho ván Nhược Tuyết tới gần Tô Thanh.
Vân Nhược Tuyết thấy khích tướng không được, trong đâu khẽ suy nghĩ, sau đó lại hét lên:
"Nếu mẹ không cho thì hôm nay con sẽ đập đầu chết ớ đây. Dù sao con cũng đã bị huý dung, còn sợ gì nữa?"
Nói xong nàng ta bèn xoay người hướng phía cột giường mà lao tới,
Đám nha đâu bà tử bên ngoài phòng thấy chuyện lớn không tốt xảy ra, một dám sợ hãi muốn đi vào xem tinh hình bên trong, nhưng tại nghĩ tới quy cú của tướng phủ nghiêm minh, không được lộn xộn nên chỉ có thể phái mọt tiểu nha đầu đi tới Phủ Liễu Viện mời tướng gia tới đây.
Bèn trong, vú vương đã bị dọa tới mắt hoa mày chóng, chỉ có thể theo bản năng kéo Vân Nhược Tuyết ra, may mà giữ được tay nàng ta, nêu không thực sự Vân Nhược Tuyết đã đâm sầm vào cột giường, không chết thì cũng bị thương nặng rói.
Tô Thanh thấy con gái ruột ép mình tới bước này thì trong mắt hiện lên vé tuyệt tình, vừa muốn mở miệng lại nghe thấy ở phòng ngoài, đám nha đầu bà tứ rồi rít thinh an Vân Huyẽn Chi khiến cho nàng cuông quýt vội thu lại vé mặt nghiêm nghị của mình.
Vân Nhược Tuyết nghe được Vân Huyên Chi tới thì trong lòng vui mừng, động tác tìm chét cung mạnh hơn một chút.