Sở Nam Sơn đi vài bước rồi lại vòng trở về. Hắn chen vào giữa hai người Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương, miệng cười tủm tỉm nói "Dương Dương à, không bằng hôm nay chúng ta mời tiểu nha đầu đến Sở Vương phủ ăn tối đi. Vừa rồi lúc ở trong cung của Dung Hiền Thái Phi, gia gia thật ra. . ."
"Vương gia xin hãy lên xe. Thân thể ngài không khỏe không nên đi lại xung quanh thì hơn." Sở Vương còn chưa nói xong liền bị ánh mắt sắc lạnh của Sở Phi Dương liếc qua, đồng thời bên tai vang lên tiếng trả lời lạnh lùng, không khách khí chút nào của hắn.
Sở Vương lập tức thu hồi nụ cười trên mặt, ngón tay run rẩy chỉ vào Sở Phi Dương một lúc lâu mới (mở miệng) mắng "Ngươi. . . qua cầu rút ván! Nếu không phải ngươi dùng đủ kiểu để cầu xin bổn vương, bổn vương sao có thể chịu khổ thế này? Mới vừa rồi còn nhiệt tình gọi 'gia gia', giờ lại thành 'Vương gia', sao hả, ngươi muốn phân rõ giới hạn với bổn vương ư?"
Sở Vương mắng mặt không đỏ, thở không gấp. Nhưng đối với vẻ giận dữ đến giậm giậm chân của lão, Sở Phi Dương đến lông mày cũng chẳng thèm nhíu lấy một cái mà xoay người nói với nam tử cao lớn phía xe ngựa cách đó không xa, lạnh lùng: "Tiêu Đại, ngươi đưa chủ tử của ngươi về Vương phủ đi."
Vừa nghe thấy lời này, nét mặt Sở Vương lập tức ửng đỏ, chòm râu bạc khẽ giật giật, nhưng nửa câu tức giận cũng nói không nên lời. Lão hơi khựng lại một chút, đang định tranh cãi tiếp thì bên cạnh chợt truyền đến một trận hơi nóng phả vào mặt, quay người nhìn lại đã thấy Tiêu Đại đánh xe tới, ánh mắt hắn vô cùng khó xử nhưng vẫn bình tĩnh mở miệng "Vương gia".
"Cái gì?" Sở Vương trợn mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Đại, sau đó tiếp tục rời sự chú ý sang Sở Phi Dương. Mà có lẽ bởi vì có Tiêu Đại đứng cạnh nên Sở Vương càng cảm thấy khí thế của mình dâng cao, ánh mắt lão nhìn Sở Phi Dương lại thêm một tia đắc ý.
"Mời ngài lên xe ngựa" Câu kế tiếp của Tiêu Đại lại làm Sở Vương tức xì khói.
Sở Nam Sơn nhìn Tiêu Đại bằng ánh mắt không thể tin được, không ngờ Tiêu Đại lại quay lưng lại với chủ.
"Hình như Vương gia cùng Sở Tướng còn có việc cần thương lượng, thần nữ xin được cáo lui trước." Vân Thiên Mộng lúc này tâm trạng phức tạp định cúi đầu hành lễ với hai người rồi rời đi.
Thế nhưng động tác của Sở Phi Dương còn nhanh hơn, vừa lắc mình liền chặn trước người Vân Thiên Mộng. Còn Sở Vương thấy thế thì đưa tay lên vân vê 'đám' ria bên mép, chân đi hình chữ bát mang theo Tiêu Đại bước về phía xe ngựa.
Vân Thiên Mộng thấy mình bị Sở Phi Dương cản đường, đáy mắt không khỏi bốc lên lửa giận. Nàng lập tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn nam tử trước mặt, giọng kiên quyết "Xin Tướng gia dời bước."
Đối với lửa giận kiềm chế của Vân Thiên Mộng, Sở Phi Dương lập tức thu hồi bộ dáng lãnh đạm vừa rồi khi đối mặt Sở Vương, trên môi nở nụ cười, ánh mắt nhìn thẳng vào Vân Thiên Mộng hỏi ngược lại "Tức giận ư?"
Nghe vây, Vân Thiên Mộng trái lại bình tĩnh hơn, hơi nhướng một bên lông mày nhìn Sở Phi Dương cười lạnh "Thần nữ không hiểu Tướng gia đang nói chuyện gì."
Nói xong liền lướt qua người Sở Phi Dương, nhưng lần này Sở Phi Dương cũng không ngăn cản nữa mà là bảo trì một khoảng cách nhất định đi song song với nàng. Thấy hiện tại Vân Thiên Mộng đã khôi phục bộ dáng bình tĩnh thường ngày, hắn cũng thay thế nụ cười vui vẻ trên môi bằng vẻ mặt nghiêm túc thấp giọng nói: " Bị người khác tùy ý quyết định chuyện chung thân của mình quả là việc không thoải mái gì."
Vân Thiên Mộng giậm chân, hơi nghiêng đầu liếc nhìn Sở Phi Dương, song lúc này hắn đã thu hồi ánh mắt đặt trên người nàng mà nhìn thẳng về con đường phía trước, một vẻ thâm sâu như biển. Vân Thiên Mộng biết nam tử này cực kỳ lợi hại, hầu như không có chuyện gì thoát khỏi mắt hắn, ngay cả mình khi đứng trước mặt con người ấy cũng không che giấu được bất luận cái gì, mỗi lời nói, cử chí, giận dữ hay vui buồn đều chạy không thoát khỏi ánh mắt hắn.
Chẳng qua nếu so về thân phận, địa vị, gia thế, hay bối cảnh mình đều kém hơn Sở Phi Dương rất nhiều, Vân Thiên Mộng thật không hiểu vì sao hắn cứ làm như 'vô tình' xuất hiện rất đúng lúc trước mặt nàng. (DG: đẹp zai ko bằng chai mẹt đó mà ;))
BD: cô thôi ngay lại liếc trai hử? ? ? ? :c: )
Nếu nói Sở Phi Dương làm thế là vì có ý với nàng, vậy thì Hải Điềm của Hải vương phủ tài sắc song toàn hẳn là càng hấp dẫn ánh mắt đám nam tử hơn chứ.
So với việc tranh giành đấu đá không ngừng trong Vân Tướng phủ, Vân Thiên Mộng bất chợt cảm thấy Sở Vương phủ cùng với Sở Tướng phủ càng khiến người ta sợ hãi hơn nhiều.
"Tuy với thân phận của nàng, có một số việc là không thể cự tuyệt. Nhưng nàng cũng quá mức coi thường lời của ta rồi." Ngay lúc Vân Thiên Mộng đang vừa nhìn chằm chằm vào Sở Phi Dương vừa thầm nghĩ thì bên tai bỗng truyền đến thanh âm lạnh lùng của hắn. Còn chưa đợi Vân Thiên Mộng kịp mở miệng thì đã thấy hắn nhìn về phía nàng, đáy mắt hiện lên chút tức giận, sau đó lập tức xoay người, đi về phía Hoàng cung.
"Tiểu thư, Sở tướng tựa hồ rất tức giận." Theo sau Vân Thiên Mộng lúc này là Mộ Xuân, khuôn mặt nàng hiện lên một tia lo lắng, ánh mắt dõi theo bóng lưng Sở Phi Dương một lúc rồi chuyển sang người Vân Thiên Mộng, nói.
Tuy rằng nàng không rõ vì sao Sở tướng (gia) lại tức giận, nhưng từ nhãn thần cùng sắc mặt khi nhìn tiểu thư nhà nàng thì tựa hồ chính tiểu thư là người đã chọc giận Sở tướng. . . Chuyện này phải làm sao cho phải đây? Quý nhân trong cung không thể đắc tội, mà trọng thần triều đình cũng tuyệt không thể đắc tội a.
Mộ Xuân còn có thể phát hiện ra vấn đề, Vân Thiên Mộng sao lại không biết chứ?
Nhưng mà trong việc Dung Hiền Thái Phi đột nhiên triệu nàng tiến cung này nàng cũng vô cùng bất đắc dĩ cùng bị động mà Sở Phi Dương đây lại tức giận cái gì nha?
Nhìn theo bóng áo tím đi càng lúc càng xa, Vân Thiên Mộng vô ý bĩu cặp môi đỏ mọng, trong lòng thầm tức giận, nàng cũng bực bội mở miệng " Đi theo hắn."
Mộ Xuân kinh ngạc nhìn nhìn bóng lưng tiểu thư nhà mình, cũng không hiểu nổi, tiểu thư sao cũng nổi giận vậy?
"Tiểu thư, không cần chờ Thủy nhi, Băng nhi nữa sao? Chẳng lẽ hôm nay là hai người họ mời Thái Hậu vào trong cung Dung Hiền Thái Phi sao?" Đuổi theo bước chân Vân Thiên Mộng, Mộ Xuân nhíu mày hỏi.
Hành động của tiểu thư lần đầu tiên khiến Mộ Xuân chú ý tới cử chỉ thường ngày của Thủy nhi và Băng nhi có chút vấn đề. Nhất là khi tiến cung tiểu thư không mang theo người trung thành và tận tâm như vú Mễ mà là đem hai nàng kia đi cùng, lại nhân lúc Tào công công không chú ý mà phái các nàng vào trong cung Thái Hậu, Mộ Xuân càng lúc càng cảm thấy giữa các nàng và Thái Hậu có bí mật không muốn ai biết.
Bước chân Vân Thiên Mộng không dừng lại chút nào, mãi đến khi Mộ Xuân đỡ nàng vào trong xe ngựa mới chậm rãi mở miệng "Bọn họ sẽ tự trở về, chúng ta đi trước thôi."
Nếu đợi hai người bọn họ sợ là còn phải chờ thêm một lúc nữa, Thái Hậu chắc hẳn rất quan tâm tới nhất cử nhất động của mình trong đoạn thời gian này, nếu không hỏi han tỉ mỉ một hồi nhất định sẽ không để bọn họ rời đi đâu.
Thấy Vân Thiên Mộng đã vào chỗ ngồi ổn thỏa, Mộ Xuân liền vén rèm xe lên định phân phó xa phu đánh xe ra ngoài cửa cung, bỗng nhìn thấy có người cưỡi bạch mã đang phi nhanh về phía này, chỉ trong chốc lát đã thấy rõ người đang nắm chặt dây cương kia là một vị nam tử tóc bạc (trắng), rất nhanh bạch mã đã chuẩn xác dừng lại bên cạnh xe ngựa.
Vân Thiên Mộng ngồi trong xe ngựa, nhưng thấy Mộ xuân hồi lâu không nói lời nào, mà bên tai lại truyền tới một hồi tiếng vó ngựa, nàng vén một góc rèm xe lên, đã thấy Dung Vân Hạc một thân cẩm bào lam nhạt cưỡi bạch mã đang đứng bên cạnh. Hắn vừa thấy nàng lộ diện liền mỉm cười yếu ớt "Ta tới tiễn nàng."
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên người thiếu niên này, kết hợp với nụ cười yếu ớt hiếm thấy kia tạo thành bức tranh tuyệt mỹ khiến người ta trầm trồ thán phục, chỉ là khi nhớ lại mọi chuyện vừa phát sinh trong cung của Dung Hiền Thái Phi, Vân Thiên Mộng cuối cùng vẫn không thể coi như chưa có gì xảy ra, vừa muốn mở miệng cự tuyệt đã thấy Dung Vân Hạc thay Mộ Xuân phân phó xa phu "Đi thôi."
Lập tức, Dung Vân Hạc lại cưỡi bạch mã đi trước xe, dẫn các nàng đi về phía cửa cung. . .
Vân Thiên Mộng chỉ yên lặng buông màn xe rồi ngồi xuống, ngàn lời vạn chữ chưa nói ra miệng lại biến thành một tiếng thở dài.
Còn chưa tới cửa cung, từ đằng sau chợt truyền đến từng hồi tiếng quát tháo, sợ hãi, cùng âm thanh cảnh báo vang vọng.
Vân Thiên Mộng lập tức vén rem xe lên nhìn về phía Dung Vân Hạc, liền thấy hắn lúc này đang quay đầu lại ngước nhìn bầu trời, hai hàng lông mày vốn giãn ra nay đã nhíu chặt, còn hai tay nắm chặt cương ngựa đã nổi gân xanh. Trong lòng Vân Thiên Mộng không khỏi trầm xuống, lập tức lên tiếng hỏi "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Thấy Vân Thiên Mộng hỏi, Dung Vân Hạc mới thu hồi ánh mắt, vẻ mặt nghiêm túc vừa rồi hòa hoãn đi chút ít: "Trong cung lấy nước. Thời tiết nóng bức thế này, đây cũng không phải chuyện lạ."
Dứt lời, Dung Vân Hạc lại thúc chân vào bụng ngựa, có chút vội vã tiếp tục đi về phía cửa cung. Còn Vân Thiên Mộng lại hơi thò đầu ra ngoài nhìn lại, chỉ thấy trên bầu trời bốc lên khói đen nồng đậm, từng đợt sóng nhiệt quét qua mọi người rồi tỏa ra bốn phương tám hướng, bên tai nàng không ngừng truyền đến tiếng cứu hỏa cùng tiếng cảnh báo liên hồi không dứt.
Vân Thiên Mộng nhìn theo phương hướng bốc lên khói đen, một bên không ngừng nhớ lại vị trí của các kiến trúc trong cung, bỗng nàng giật mình nhìn kỹ lại, nơi bốc cháy không ngờ lại là. . . .
"Tiểu thư, cẩn thận ngã khỏi xe đó." Mộ Xuân thấy tiểu thư nhà mình sắp nhoài cả người ra khỏi xe ngựa không khỏi lên tiếng.
Nhưng ngay khi Vân Thiên Mộng ngồi lại vào trong xe, Mộ Xuân lại tò mò nhìn ra bên ngoài, thầm nghĩ không biết chuyện gì lại khiến tiểu thư nhà mình trông đến thất thần như vậy.
Mà sắc mặt Vân Thiên Mộng lúc này vô cùng ngưng trọng, dựa vào câu trả lời và ngữ khí vừa rồi của Dung Vân Hạc thì tựa hồ chuyện trong cung có cháy là việc cực kỳ bình thường.
Xác thực là vậy, hiện giờ là mùa hè nắng nóng, nhiệt độ ngoài trời rất cao, nếu để các vật dễ cháy như củi lửa tại nơi không thích đáng lại dưới ánh náng mặt trời thiêu đốt thế này rất dễ gây cháy, thế nhưng lúc nãy không nhìn lầm thì nơi phát hỏa chính là Dưỡng Tâm điện của Ngọc Càn đế. Chỗ đó đông ấm hè mát, lại là nơi ở thường ngày của vua, đám người trong cung sao có thể bất cẩn đến nỗi vừa mới vào đầu hạ liền để chuyện như vậy phát sinh.
Huống hồ lúc mình vừa mới ra khỏi nội cung, mọi chuyện đều bình thường, căn bản là không có dấu hiệu nào cho thấy sẽ có đám cháy cả.
Thế nhưng giờ mới qua nửa tuần nhang, Dưỡng Tâm điện không ngờ lại bốc cháy, từ phạm vi khói đặc bao phủ có thể thấy quy mô vụ hỏa hoạn không nhỏ, sợ là cả Dưỡng Tâm điện đều bốc cháy cả rồi.
Ở thời cổ đại này, sợ là trong thời gian ngắn không thể lan rộng tới mức này.
Tất nhiên, nếu có người cố ý lại là chuyện khác.
Trong lòng Vân Thiên Mộng tinh tế đánh giá mọi chuyện lại lần nữa, hai hàng lông mày không khỏi càng lúc càng nhíu, song nàng cũng cảm thấy may mắn vì không phải sống ởmột nơi khó lường như trong hậu cung này.
"Ai thế? dừng lại!" Đúng lúc này, từ bên ngoài truyền tới tiếng quát lớn, xe ngựa cũng chậm rãi ngừng lại.
"Dung phủ Dung Vân Hạc, Vân tướng phủ Vân Thiên Mộng, phụng lệnh Dung hiền Thái Phi tiến cung."
" Dung công tử và Vân tiểu thư xin hãy xếp hàng chờ một chút." Thanh âm vừa nói lại vang lên lần nữa, chẳng qua khẩu khí đã khách sáo hơn nhiều.
Nghe vậy, Vân Thiên mộng lặng lẽ đẩy một góc rèm che ra, vừa nhìn đã thấy cửa cung tụ tập không ít xe ngựa của các phủ, bọn họ đều đang xếp hàng chờ xuất cung.
Không hiểu sao những cấm vệ quân kia hôm nay lại hành động không giống như thường ngày. Bình thường bọn họ chỉ cần liếc mắt qua yêu bài liền cho đi, nhưng hiện tại vị thống lĩnh cấm vệ quân Ô đại nhân lại mang theo đám thủ hạ chặn tại cửa cung, cặp mắt sáng quắc như chim ưng nhìn chằm chằm vào tất cả xe ngựa không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. Còn đám thuộc hạ của hắn lại càng tận hết chức trách, bọn chúng không thèm để ý người ngồi trong xe có phải là nữ quyến hay không, chẳng những yêu cầu mọi người phải ra ngoài, hơn nữa còn tiến vào bên trong cẩn thận kiểm tra, đồng thời một tên cấm vệ quân nằm sấp xuống tìm tòi gầm xe ngựa, dường như đang muốn tìm thứ đồ trọng yếu gì đó.
Mà tất cả nữ quyến các phủ vào trong cung đều là để gặp nương nương nhà mình, lúc này lại bị cưỡng ép yêu cầu xuống xe nên ai cũng tức giận phàn nàn, song sau khi chứng kiến vẻ mặt hung ác âm trầm của vị Ô đại nhân đứng xa xa nọ, bọn họ liền vội ngậm miệng lại. Bởi thế nên mặc dù ở cửa cung tụ tập không ít xe ngựa nhưng cũng tương đối yên tĩnh.
"Đám cháy vừa rồi tựa hồ là do thích khách gây nên." Đúng lúc này Dung Vân Hạc cưỡi con ngựa trắng đi tới bên cạnh xe của Vân Thiên Mộng rồi khẽ nói với nàng.
"Thích khách?" Vân Thiên Mộng ngẩng đầu nhìn về phía Dung Vân Hạc liền thấy sắc mặt hắn nghiêm túc, xem ra tin tức hắn nói đích thị là chuẩn xác.
"Vừa rồi ta đi thăm dò xung quanh, nghe nói lúc Dưỡng Tâm Điện xảy ra hỏa hoạn trong cung còn có hai nha đầu bị ám sát. Nhưng tên thích khách kia cũng bị Ô đại nhân đánh bị thương. May mà khi đó hoàng thượng không ở Dưỡng Tâm điện, sau khi ngài nghe được tin này rất phẫn nộ, lập tức lệnh cho Ô đại nhân phong tỏa cửa cung, tất cả ngựa xe ra vào đều phải nghiêm khắc kiểm tra không được tùy ý. Còn Thái Hậu sau khi biết tin cũng không nói thêm gì với quyết định của hoàng thượng. Nhìn tình hình này sợ là chúng ta phải đợi thêm một lúc nữa." Thấy sắc mặt Vân Thiên Mộng lộ vẻ nghi hoặc, Dung Vân Hạc liền kiên nhẫn giải thích.
Nghe được ba chữ "Dưỡng Tâm Điện" Vân Thiên Mộng biết những phỏng đoán vừa rồi của mình không sai, chẳng qua việc canh phòng hoàng cung sâm nghiêm như thế vậy mà vẫn có thích khách trà trộn vào được hay sao?
Mà tên thích khách kia đốt Dưỡng Tâm Điện làm gì nhỉ? Muốn nhằm vào Ngọc Càn Đế nhưng lại đốt Dưỡng Tâm điện lúc người không có ở đó, động cơ của tên này thật khiến người ta khó hiểu.
Quả thật Ngọc Càn Đế tức giận cũng đúng thôi, bản thân đường đường là hoàng đế của một nước mà phòng mình lại bị người ta đốt, chẳng khác gì bị ăn một tát trước mặt mọi người cả, nếu như không tìm ra hung thủ là ai chỉ sợ là khó tiêu được mối hận trong lòng Ngọc Càn Đế a.
"Huynh khổ cực rồi." Vân Thiên Mộng ngước mắt nhìn Dung Vân Hạc, so với mình được ngồi trong xe ngựa thì hắn phải đứng chờ dưới ánh nằng chói chang, hẳn là còn phải thừa nhận nhiệt độ nóng hơn mình vài lần.
Song Dung Vân Hạc chỉ cười nhạt, hắn vẫn tiếp tục cưỡi ngựa đứng cạnh mã xa, ánh mắt lạnh lùng đảo qua những cấm vệ quân đang lục soát xe ngựa xung quanh.
Vân Thiên Mộng buông màn xe rồi cùng Mộ Xuân yên lặng ngồi nghỉ, bỗng một mùi vị ngọt ngọt truyền tới, trong tâm chỉ cảm thấy kỳ quái, nàng lập tức cẩn thận hít một hơi thật sâu, đến khi nhận ra đó là cái gì thì không khỏi hoảng hốt, không ngờ vị ngọt đó lại là mùi máu tươi.
Lúc nãy khi xốc màn xe lên thì không cảm thấy gì, giờ đã kéo rèm xuống lại thấy mùi máu tươi dày đặc, tựa hồ nó vốn đã có (xuất hiện) ở trong xe vậy.
"Tiểu thư." Sắc mặt Mộ Xuân vô cùng kinh hãi, hiển nhiên nàng cũng ngửi thấy mùi máu ở trong xe, nhất thời sợ hãi nên khẽ gọi Vân Thiên Mộng.
Mà Vân Thiên Mộng lại ra dấu bảo Mộ Xuân không lên tiếng, đồng thời cặp mắt linh động không ngừng dò xét tình huống trong xe, chẳng qua đây là phương tiện được phái ra từ hoàng cung để đón mình, bên trong ngoại trừ đặt một ít sách vở và đệm gối ra thì không còn vật gì khác, nếu có thích khách ẩn thân thì lúc mình vừa vào phải sớm phát hiện ra rồi chứ. Nhưng làm cho người ta khó hiểu là mùi máu tươi này từ đâu ra, vạn nhất lát nữa để cấm vệ quân phát hiện thì mình biết giải thích thế nào.
"Tiểu thư, trong xe chúng ta sẽ không. . ." Lúc này, Mộ Xuân đã tới gần bên người Vân Thiên Mộng, đồng thời dùng thanh âm chỉ hai người mới nghe thấy hỏi.
Nhưng điều ấy cũng chỉ nằm trong suy nghĩ của Vân Thiên Mộng mà thôi, chẳng qua nàng đã kiểm tra tỉ mỉ xe ngựa một hồi, xác thực là không có gì dị thường, vậy thì chỉ có một cách giải thích duy nhất đó là có người nấp dưới gầm xe hoặc trên nóc xe, như thế mới khiến ở đây bị nhiễm mùi máu tươi.
"Không cần nói nữa. Chờ đến phiên chúng ta rồi tính." Lúc này đã không kịp xuống xe, cũng không tiện báo cho Dung Vân Hạc biết, nhỡ kéo hắn xuống nước theo thì khổ, chẳng qua lúc kiểm tra đến mình thì cứ tùy theo hoàn cảnh mà hành sự. Hiện tại hai nàng đều không biết tình huống ngoài xe thế nào nên lòng nóng như lửa đốt, có suy tính gì nữa cũng không làm nên chuyên, chẳng thà cứ ổn định tâm thần chuẩn bị ứng đối là hơn.
Mộ Xuân thấy tiểu thư nhà mình trấn định tự nhiên, tâm thần đang bất ổn cũng dần bình tĩnh lại, hai người yên lặng ngồi trong xe ngựa chờ đến lượt kiểm tra.
"Mời Vân tiểu thư xuống xe." Đúng lúc này, từ bên ngoài truyền đến một âm thanh quen thuộc khiến Vân Thiên Mộng khỗng khỏi khẽ nhíu mày, song nàng vẫn để Mộ Xuân xốc màn xe lên, còn mình vẫn chậm rãi ung dung bước xuống.
"Thì ra là Tô đại nhân" Đứng ngoài xe ngựa là Tô Nguyên một thân quan phục nhị phẩm màu xanh ngọc, lúc này hắn mang theo đám người Hình Bộ Thị Lang đứng ngoài xe ngựa, hai tròng mắt đầy u ám nhìn chằm chằm vào từng cử chỉ lúc bước xuống của Vân Thiên Mộng.
"Ô đại nhân, vi thần phụng chỉ bắt thích khách về Hình bộ thẩm vấn, kính xin Ô đại nhân sau khi bắt được thích khách hãy giao cho Hình Bộ xử lý." Song Tô Nguyên lại không để ý đến Vân Thiên Mộng mà nhìn thẳng Ô đại nhân đứng cách đó không xa, cao giọng nói.
Thế nhưng một màn này rơi vào mắt Vân Thiên Mộng lại có chút hương vị lấy lông gà làm lệnh tiễn (BD: hoang đường, đáng cười), sợ là Tô Nguyên này biết hiện tại mình cũng đang ở trong cung nên chủ động tự tiến cử trước mặt Ngọc Càn Đế xin đi giải quyết chuyện bê bối này.
Dù mình có ngồi yên trong xe không làm chuyện gì, e là vị Tô Nguyên kia sẽ tìm ra ít việc đổ lên đầu mình.
Khóe mắt liếc đến ý cười nhạt bên khóe miệng của Tô Nguyên, Vân Thiên Mộng đột nhiên quay người về phía Ô đại nhân lên tiếng: "Kính xin Ô đại nhân tự mình kiểm tra xe của thần nữ. Dù sao thân muội của Tô đại nhân là Tô di nương của Vân Tướng phủ, nếu do Tô đại nhân kiểm tra xe ngựa của thần nữ e là sẽ không công bằng."
Những người đang bị kiểm tra xe ngựa nghe Vân Thiên Mộng nói vậy, ánh mắt đều tràn đầy vẻ chán ghét không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm Tô Nguyên, còn Vân Thiên Mộng vừa lên tiếng chủ động yêu cầu Ô đại nhân kiểm tra xe mình lại nhận được ánh mắt tán thưởng của họ.
Tô Nguyên thật sự không ngờ Vân Thiên Mộng ở thời khắc mấu chốt này lại có thể xoay chuyển càn khôn, lại có thể khiến cho vị Ô đại nhân trước giờ đều thiết diện vô tư đến kiểm tra xe ngựa.bg-ssp-{height:px}
Mà chuyện đó quả thực là chức trách của Ô đại nhân, mình không có lý do gì cự tuyệt cả. Thực tế bị Vân Thiên Mộng khuấy đảo một hồi, ánh mắt đám nữ quyến các quan nhìn hắn tựa hồ nồng đậm ý chỉ trích, không khỏi khiến sự tức giận trong lòng Tô Nguyên tăng vọt, hai mắt tràn đầy âm tàn bắn về phía Vân Thiên Mộng, nhưng hiện tại đang ở trước mặt mọi người nên cũng không thể làm gì được nàng.
Ô đại nhân nghe thấy lời thỉnh cầu của Vân Thiên Mông, thấy cũng hợp tình hợp lý liền thấp giọng dặn dò phó tướng đứng cạnh vài câu, rồi đi thẳng tới bên xe ngựa nàng ta.
"Vân tiểu thư, đắc tội rồi." Ô đại nhân mặt vuông chữ điền,dưới cặp lông mày rậm là đôi mắt hữu thần sáng ngời, thân hình uy vũ, khiến lòng người sợ hãi, nhưng đôi mắt kia tựa hộ lại lộ ra một cỗ khí chất thanh nhã và cao quý, Vân Thiên Mộng vừa thấy liền biết ông ta tuyệt đối không cấu kết với loại tiểu nhân như Tô Nguyên làm bậy.
Nàng mỉm cười yếu ớt mở miệng " Ô đại nhân, mời." Vân Thiên Mộng liền dẫn theo Mộ Xuân đứng sang một bên, mà Dung Vân Hạc đã xuống ngựa từ lâu cũng bước tới sau lưng nàng.
Ô đại nhân mang theo một gã thuộc hạ tự mình vào xe ngựa, hai người kiểm tra kỹ càng một phen rồi sắc mặt bình thường đi ra, tiếp đến lại co hai gã cấm vệ quân khác tiến lên, một người trèo lên đỉnh xe, một người nằm rạp xuống xem xét phần gầm, nửa tuần trà sau mới trở lại sau lưng Ô thống lĩnh.
"Ô đại nhân, xe ngựa Vân tiểu thư không có gì khác thường chứ?" Thấy mấy người dừng tay, Tô Nguyên lập tức mở miệng.
Song những lời này của lại khiến Dung Vân Hạc nhíu mày, cặp mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lập tức lóe lên vẻ cực kỳ chán ghét bắn về phía Tô Nguyên đang trưng lên khuôn mặt nịnh nọt Ô đại nhân kia.
Vân Thiên Mộng tất nhiên nghe ra ý tứ trong lời Tô Nguyên nói, hắn nói vậy, dù trong xe Vân Thiên Mộng không có gì nhưng những lời ấy khi rơi vào tai người khác cũng đã thay đổi hương vị.
Chỉ có điều Ô đại nhân lại coi như không nghe thấy, ngược lại nhìn Vân Thiên Mộng thấp giọng hỏi "Vì sao trong xe Vân tiểu thư lại phảng phất mùi máu tươi thế?"
Thấy Ô đại nhân hỏi như thế, Mộ Xuân đứng sau lưng Vân Thiên Mộng lập tức trở nên khẩn trương, cảm giác như ruột gan đang bị một bàn tay vô hình nắm chặt lấy, sợ đến mức nửa câu cũng không dám nói, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Mộng.
Nhưng Vân Thiên Mộng thì tỏ vẻ khó xử không dám giải thích mà nhướng một bên lông mày lên, sắc mặt đỏ ửng, có chút ngượng ngùng cúi đầu, nàng dùng thanh âm chỉ đủ để hai người nghe trả lời " Đại nhân cũng biết phàm là nữ tử cũng có những thời điểm không khỏe. Hôm nay trời nóng, thân thể tiểu nữ không tốt nên cũng không muốn ra ngoài, nhưng Thái Phi đã có lời mời nên tiểu nữ đành vội vàng xuất môn, ngay cả túi hương cũng không kịp mang theo, khiến đại nhân chê cười rồi."
Ô đại nhân thấy Vân Thiên Mộng giải thích có lý đồng thời thấy bộ dáng vừa rồi của nàng, nếu không phải bất dắc dĩ sợ rằng cũng không nói ra loại chuyện này trước mặt mọi người như vậy, trong lòng liền có vài phần tin tưởng.
Hơn nữa lúc nãy là Vân Thiên Mộng tự mình yêu cầu hắn tới kiểm tra xe, nếu như bên trong che giấu thích khách tin rằng Vân Thiên Mộng sẽ không có can đảm làm thế, mà hắn cũng đã kiểm tra cẩn thận một lần rồi, ngoại trừ mùi máu nhàn nhạt kia ra xác thực không thấy gì khác thưởng, vậy có thể khẳng định Vân Thiên Mộng trong sạch.
"Đã như thế, vậy mời Vân tiểu thư lên xe." Thấy rốt cuộc không kiểm tra ra chuyện gì, Ô đại nhân liền thả cho đi.
Vân Thiên Mộng vừa trèo lên xe ngựa, sau lưng lại vang lên thanh âm của Tô Nguyên " Nếu như Vân tiểu thư thấy thân thể không khỏe, không bằng mời thái y tới khám một phen, cũng khiến mọi người yên tâm.
Vân Thiên Mộng một tay vịn cửa xe, từ từ quay người lại, khóe miệng nàng lộ ra nụ cười thản nhiên, còn trong mắt hiện lên một tia lãnh ý " Nếu Tô tiểu thư gặp chuyện này, Tô đại nhân cũng sẽ hành xử thế sao? Huống hồ thái y trong cung chỉ phục vụ cho hoàng thượng, Thái Hậu cùng các quý nhân, há có thể xem bệnh cho một thần nữ nho nhỏ như tiểu nữ ? Hay là bây giờ lời của Tô đại nhân đã là thánh chỉ rồi, dăm ba câu liền có thể sai khiến được các thái y trong Thái y viện?"
Tô Nguyên vạn lần không ngờ Vân Thiên Mộng lớn gan như thế, trước mặt nhiều người như vậy lại có thể nói năng lỗ mãng, hơn nữa điều làm hắn e ngại chính là mỗi lời ấy chữ chữ khảm tâm, mỗi câu đều có thể khiến toàn gia hắn bị diệt.
Mà cái kẻ chỉ một lòng trung thành với Ngọc Càn Đế như Ô đại nhân đã đang dùng ánh mắt nghi hoặc chằm chằm hắn rồi.
Tô Nguyên cũng không dám nhiều lời với Vân Thiên Mộng, hắn vội hướng nơi ở của Thiên Tử mà quỳ lạy, vừa dập đầu vừa hô to lòng trung thành.
Vân Thiên Mộng lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau đó được Mộ Xuân dìu vào trong xe.
Buông tấm rèm xuống, toàn thân Mộ Xuân lập tức rã rời như không còn sức lực ngồi co quắp trên xe, nhìn như vừa sống sót qua tai nạn vậy, trong mắt vẫn còn ngân ngấn nước.
Vân Thiên Mộng thấy bộ dáng Mộ Xuân như vậy, đáy lòng cũng không khỏi nhẹ thở ra một hơi.
May mà vừa rồi mình đánh bạc một chuyến, đánh đúng vào tâm lý con người khi mời vị Ô đại nhân kia tới kiểm tra xe, như thế, trước là sẽ biểu hiện ra mình không làm gì thẹn với lương tâm mới để cho hắn tới xem xét, sau lại bởi vì xe ngựa do hắn tự mình kiểm tra, dù hắn có phát hiện ra chuyện gì khác thường thì trong lòng cũng chỉ xuất hiện nghi ngờ nhưng không có chứng cứ rõ ràng.
Trải qua mấy lần trắc trở, cuối cùng mình đã thắng được ván cờ hiểm này.
Đừng nói là tiểu nha đầu chưa từng trải qua tình cảnh gay go căng thẳng như Mộ Xuân, dù mình là nhân viên hình sự đã từng kinh qua mưa bom bão đạn thì trong lòng cũng không khỏi có chút khẩn trương.
Dù sao thì đây là thời cổ đại, nếu thật sự tìm ra thứ gì đó trong xe ngựa của mình, sợ là những kẻ có tư tâm sẽ vịn vào cớ đó, mình dù có trăm cái miệng cũng hết đường chối cãi.
Nghĩ đến đây, Vân Thiên Mộng mới phát hiện ra hai tay dấu dưới áo chẳng biết từ lúc nào đã nắm lại thành quyền, đến khi buông lỏng lại phát hiện trong lòng bàn tay đã đầy mồ hôi lạnh, phần áo sau lưng không biết có phải do thời tiết nóng bức hay vì không khí khẩn trương vừa rồi mà đã bị thấm ướt một thân mồ hôi lạnh.
Xe ngựa dưới sự hộ tống của Dung Vân Hạc chạy một mạch tới cửa tướng phủ, mọi người thấy Vân Thiên Mộng trở về liền mang kiệu mềm đã sớm chuẩn bị ra, Vân Thiên Mộng hướng Dung Vân Hạc đang ngồi trên ngựa khẽ gật đầu rồi chyển thân sang nhuyễn kiệu để vào Tướng phủ.
Dung Vân Hạc nhìn theo cho đến khi đại môn đóng lại, lúc này mới giơ roi giục ngựa chạy băng băng về Dung phủ. . . .
Trong cung tiến hành lục soát với quy mô lớn như thế, đám quan viên bên ngoài tất nhiên đã sớm nhận được tin tức, tất cả đều phái gia đinh thị vệ kiểm tra đình viện nhà mình tránh cho thích khách có chỗ ẩn thân.
Lúc này tuy Vân Huyền Chi chưa từ hoàng cung trở về, nhưng Liễu Hàm Ngọc đã lệnh cho Lưu hộ vệ an bài nhân thủ tuần tra khắp nơi trong phủ nhằm đảm bảo an toàn cho Tướng phủ.
Mệt mỏi suốt một ngày, vú Mễ đã sớm chuẩn bị nước ấm, chỉ đợi Vân Thiên Mộng vừa về liền mang quần áo đến chờ nàng tắm rửa.
Không biết có phải vì quá khẩn trương hay không mà Vân Thiên Mộng chợt cảm thấy dưới bụng có chút trướng lên khiến nàng đau nhức. đành một tay ôm bụng một tay vịn thùng tắm chậm rãi ngồi xuống. Trong phòng lúc này từ lâu đã có hơi nước nóng tỏa ra mờ ảo, nhưng vú Mễ và Mộ Xuân đứng ngoài cửa vẫn không nghe thấy tiếng nước động.
Hai người đều thấy lo lắng bèn gõ cửa, nhỏ giọng hỏi "Tiểu thư có cần nô tỳ hầu hạ không?"
Mà Vân Thiên Mộng lại sơ ý ngủ quên trong thùng tắm, lúc này nghe thấy tiếng kêu gọi ngoài cửa bèn vội ngồi dậy, chợt nàng ngửi thấy từ trong nước bay lên mùi hương thoang thoảng khác với mùi hoa hồng mọi khi, ánh mắt Vân Thiên Mộng lập tức lóe lên, nàng thò tay đẩy cánh hoa hồng đang phủ kín xung quanh ra để nhìnkỹ màu sắc bên dưới, lông mày cũng theo đó mà dần nhíu lại. . .
"Vào đi." Vân Thiên Mộng lau khô bọt nước trên người và mặc đồ vào, nàng vận một chiếc áo trong làm bằng tơ lụa màu trắng nhạt, thường được sử dụng trong các ngày hè, đi ra khỏi bình phong.
Mộ Xuân cùng vú Mễ nghe thấy tiếng của nàng, lập tức đẩy cửa đi vào trong, song mùi trong phòng lại có chút quái dị khiến hai người không khỏi nhíu lông mày lại. Mộ Xuân đỡ Vân Thiên Mộng ngồi xuống bàn trang điểm rồi giúp nàng lau khô mái tóc ướt.
Còn vú Mễ bước nhanh đến phía sau bình phong rồi nhìn qua nước trong thùng tắm, hai người bên ngoài chờ một lát liền thấy bà di dời (mang) chiếc thùng ra ngoài, xong xuôi lúc này mới đến sau lưng Vân Thiên Mộng quan tâm nói "Thân thể tiểu thư hôm nay không khỏe, nô tỳ sẽ dặn phòng bếp làm bữa tối sẽ chuẩn bị thêm ít chè hạt sen pha ít hoa bách hợp nhé."
Vân Thiên Mộng chỉ cảm thấy thân thể có chút mệt mỏi, mặc dù vừa rồi mới rửa mặt xong nhưng vẫn hơi buồn ngủ, nàng nghe vú Mễ nói vậy liền nhẹ gật đầu đồng thời yêu cầu phòng bếp làm nhanh một chút.
Vú Mễ nghe mệnh liền lập tức rời khỏi Khởi La viên, thời gian trôi qua chưa được nửa nén hương, bà liền bưng đồ ăn tối đến trước mặt Vân Thiên Mộng.
Vân Thiên Mộng dùng qua chút rau dưa mùa hè cùng cốc chè hạt sen pha hoa bách hợp rồi kêu vú Mễ dọn xuống, sau đó nàng được Mộ Xuân hầu hạ lên giường, có lẽ do hôm nay đi đường mệt nhọc lại thêm sự tình khiến người ta khẩn trương kia nữa nên nàng vừa nằm được khoảng nửa tuần trà liền rơi vào giấc mộng.
Nhưng khi nằm tới nửa đêm, Vân Thiên Mộng lại bị mùi máu tươi đậm đặc đánh thức, vốn tưởng đó là vấn đề do mình nhưng khi vén chăn lên lại thấy không có gì, hơn nữa trên người cũng không ngửi được loại mùi kia, Vân Thiên Mộng nhất thời sinh lòng cảnh giác liền lặng lẽ xuống giường, đôi mắt trong suốt mượn ánh trăng quét nhìn qua khuê phòng . . .
(BD: khổ thân Thủy Thủy quá. . . dịch đoạn này chắc vất vả lắm. . . . :: )
Nhìn một vòng lại không phát hiện ra điều gì bất thường, nhưng mùi máu tươi vẫn quanh quẩn bên mũi không tan khiến Vân Thiên Mộng lập tức di chuyển ánh mắt tới phía sau giường, dưới chân đi từng bước nhẹ nhàng về nơi đó, càng tới gần càng cảm thấy mùi máu tươi kia dày đặc hơn.
"A. . ." Đúng lúc này, từ phía sau giường đột nhiên truyền đến tiếng rên của một nam tử, Vân Thiên Mộng không khỏi kinh hãi, trên trán không ngừng thấm ra giọt giọt mồ hôi, hai tay nàng lập tức thủ thế trước ngực.
"Muốn tới thì tới đi." Không ngờ gã nam tử kia phát hiện ra cử chỉ của Vân Thiên Mộng, đột nhiên thấp giọng mở miệng. Vân Thiên Mộng liền nghe thấy một hồi tiếng té ngã rất nhỏ, chắc là gã nam tử kia muốn đứng dậy nhưng thể lực không đủ nên lại ngã xuống đất.
Nếu đối phương đã phát hiện ra mình, Vân Thiên Mộng cũng không cần nơm nớp thận trọng nữa nữa, dứt khoát đi tới vài bước, vừa đến nơi liền thấy một gã nam tử toàn thân đầy máu đang dựa lưng vào chân giường một bên thở hổn hển, hắn thấy Vân Thiên Mộng lại gần song vẫn không tỏ vẻ khẩn trương chút nào, ngược lại còn hướng nàng lộ ra nụ cười khát máu.
"Ngươi chính là thích khách ư ?" Tự dưng thấy khuê phòng mình nhiều ra một người như vậy, sắc mặt Vân Thiên Mộng vô cùng không tốt. Thường ngày, Khởi La viên của nàng đều được vú Mễ trông nom cẩn thận, sao cứ đến tối người khác lại có thể dễ dàng mò vào được như vậy, đầu tiên là Sở Phi Dương, hiện tại lại là tên thích khách bắt buộc phải giết này.
Nếu Vân Thiên Mộng không đoán sai thì gã thích khách này đã đi theo mình từ trong hoàng cung sau đó lại tiến vào Tướng phủ, ẩn trốn trong khuê phòng nàng.
Nhìn kẻ khiến mình rước phải đại phiền toái này, Vân Thiên Mộng không có tâm tư đi phỏng đoán hắn trốn chỗ nào trong xe ngựa, giờ này chỉ muốn nghĩ cách xem làm thế nào tống được hắn ra ngoài mà thôi.
"Hừ, nữ nhân nhát gan sợ phiền phức. Ngươi yên tâm, ta cũng không thèm dừng lại chỗ này của ngươi đâu." Nam tử kia làm như nhìn thấu suy nghĩ Vân Thiên Mộng, hừ lạnh một tiếng rồi dùng khẩu khí kiêu ngạo ngang tàng nói.
Vân Thiên Mộng thấy hắn đã bị thương thành ra như vậy, lúc nãy đã lợi dụng mình để chạy ra khỏi hoàng cung, giờ còn lên mặt nói cứng, Vân Thiên Mộng tất nhiên là hận không thể khiến hắn lập tức biến mất luôn, thì cười lạnh mở miệng: "Vậy thì mời ngươi mau rời đi, đứng có ở đây làm liên lụy đến ta."
Nam tử kia thấy Vân Thiên Mộng không bị ngữ khí của mình hù dọa, ngược lại đáp lại một cách mỉa mai, nhất thời quên đi thương tích trên người mình, hắn ngồi thẳng dậy cả giận nói "Ngươi. . ."
Nhưng hắn cũng chỉ còn có chút khí lực ấy thôi, vừa mở miệng nói được một chữ liền động tới miệng vết thương trên ngực, lập tức như quả bóng da bị xì hơi mà phải dựa lại vào chân giường.
"Nếu như ngươi không đi được, ta sẽ giúp." Vân Thiên Mộng thật không quen nhìn loại người này, rõ ràng đến lúc phải dựa vào người khác nhưng vẫn chưng ra cái mặt khó khăn, tựa hồ như ai cũng thiếu nợ hắn vậy, sao không tự ngẫm lại hắn mang đến cho người ta bao nhiêu rắc rối rồi chứ?
Gã nam tử tức xì khói, hữu khí vô lực nghiêng người dựa vào chân giường, hai mắt hắn tràn đầy sát khí trừng Vân Thiên Mộng, hận không thể lập lức đem nàng ra bầm thây vạn đoạn, nhưng vì hắn mất máu quá nhiều nên sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, toàn thân không thể xuất ra nửa điểm sức lực, chỉ có thể dùng ánh mắt giết người kia trừng Vân Thiên Mộng, nhìn xem nàng định làm gì hắn.
Ánh trăng dần ngả về tây, ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng xuyên qua khung cửa sổ bằng gỗ mà chiếu vào trong phòng, Vân Thiên Mộng lúc này mới nhìn rõ tướng mạo vị nam tử kia, hắn mặc dù mặc trang phục bình thường của Tây Sở nhưng hai tròng mắt sâu cùng lông mày tương đối cao, mũi thẳng và thân hình cao lớn thon dài thật sự không giống người Tây Sở chút nào.
Mà gã nam tử kia cũng mượn ánh trăng để đánh giá Vân Thiên Mộng trước mặt này, chỉ thấy trước mặt là một thiếu nữ dung mạo thanh tú, đôi mắt sáng trong như vầng tinh tú lại ẩn giấu sự cơ trí cùng bình tĩnh, đôi môi xinh đẹp nhưng hơi tái nhợt, mà những lời khiến người ta giận dữ vừa rồi chắc cũng từ cái miệng nhỏ kia mà ra, nghĩ đến đây hắn liền mất đi hứng thú dò xét tỉ mỉ Vân Thiên Mộng, chỉ một mực nhìn chằm chằm vào đôi môi kia, trong mắt hắn bắn ra lệ khí.
"Ngươi muốn bị bắt đi hay là lôi đi?" Vân Thiên Mộng tất nhiên biết gã nam nử kia đang nhìn đôi môi mình liền hơi cong khóe miệng mỉm cười, đồng thời tiếp tục nói mấy câu khiến kẻ nghe tức điên.
Quả nhiên, nam tử kia sau khi nghe mấy lời rất "vô nhân đạo" kia của Vân Thiên Mộng, thần sắc lập tức trở nên kích động, nếu không phải sợ động đến vết thương lần nữa chảy máu thì hắn đã sớm nhảy dựng lên chính tay đâm nàng rồi.
Trong lúc nhất thời, hai người lâm vào trạng thái giằng co, bỗng bên ngoài truyền đến tiếng đập của của Mộ Xuân "Tiểu thư".
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng không để ý tới nam tử kia nữa mà đi nhanh tới bên cửa, vừa ngáp vừa hỏi "Chuyện gì thế?"
Mộ Xuân thấy Vân Thiên Mộng bên trong đã tỉnh liền mở miệng "Tiểu thư, Thần Vương đang dẫn người tra xét từng nhà để tìm thích khách. Chỉ một nhà nữa là tới Tướng phủ rồi, Lưu hộ vệ bảo nô tỳ đến báo để tiểu thư chỉnh chang lại quần áo, tránh mấy binh lính kia chiếm tiện nghi.
"Thần Vương ư? Phụ thân đâu rồi?" Trong lòng Vân Thiên Mộng không khỏi giật thốt, lập tức hỏi tung tích Vân Huyền Chi.
"Tướng gia vẫn chưa về phủ." Tiểu thư có cần nô tỳ hầu hạ hay quần áo không ạ?" Mộ Xuân liếc nhìn ngọn đèn dầu ở nơi xa, trong lòng cũng vô cùng khẩn trương.
"Không cần, ngươi bảo Lưu hộ vệ phái thêm người trông coi xung quanh, không có lệnh của ta không cho phép bất luận kẻ nào tiến đến (vào)." Vân Thiên Mộng chỉ cảm thấy trên chóp mũi mình cũng toát ra vài giọt mồ hôi lạnh, lập tức phân phó Mộ Xuân, sau đó lại trở lại bên người gã nam tử kia, trong mắt tràn đầy lửa giận nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi mở miệng "Ngươi tự đi hay là chờ người khác đến bắt?"
Gã nam tử kia vừa rồi còn bộ dáng tùy tiện nhưng giờ đã trở nên nghiêm túc, suy nghĩ một lát rồi nói "Ta đột nhiên phát hiện ra nơi này của ngươi rất an toàn."
Vân Thiên Mộngdđã cảm thấy tức giận bốc lên đầu, thế nhưng vì lúc này bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân của binh sĩ, dù nàng muốn ném tên nam tử kia ra khỏi Tướng phủ cũng không kịp nữa rồi, chỉ có thể nhìn một lượt khắp mọi nơi, cuối cùng trong mắt nàng mới làm ra quyết định.
Tên nam tử kia thấy ánh mắt Vân Thiên Mộng biến đổi, trong tâm không khỏi cảnh giác, nhưng còn chưa kịp đề phòng thì Vân Thiên Mộng đã tóm lấy cánh tay hắn kéo đến một chỗ. . .
"Đây là nơi ở của Đại tiểu thư chúng ta, không phải chỗ để các ngươi xông loạn." Đúng lúc này, bên ngoài Khởi La viên, Mộ Xuân mang theo một đám nha hoàn lớn nhỏ cùng một mấy bà vú ra đứng chặn tại lối vào, kiên quyết không cho những binh sĩ kia tiến vào trong viện điều tra.
"Chát! ! ! !" Tô Nguyên đi ra từ đằng sau đám binh sĩ, không nói lời nào liền bạt tai Mộ Xuân một cái, rồi chỉ vào mũi nàng bắt đầu mắng: "Ngươi là cái thá gì, dám cãi lại thánh chỉ sao? Lần này là do Thần Vương điện hạ tự mình dẫn binh tra xét, ngươi chỉ là một tiện tỳ nho nhỏ mà cũng dám ngăn cản Thần Vương sao? Ta xem ngươi hẳn là chó cậy gần nhà rồi. Nếu còn không tránh ra có tin bổn quan một kiếm chém chết ngươi không."
Nói xong, Tô Nguyện lại rút chuôi kiếm của một tên binh lính đứng bên cạnh, những nha đầu bà tử kia ngày thường chỉ biết chuyện nhà, hôm nay gặp phải tình cảnh này đều sợ choáng váng, tất cả đều cuống quýt lên.
Bên trong Khởi La Viên, ngoại trừ Mộ Xuân cùng vú Mễ bề ngoài tương đối trấn định ra, cũng chỉ còn Ngênh Hạ và Nguyên Đông vẫn như trước đứng thẳng trước hơn mười thanh kiếm của đám binh lính trước mặt.
"Nếu là Thần Vương điện hạ lĩnh chỉ thì liên quan gì đến Tô đại nhân ngài chứ? Nơi đây là Vân Tướng phủ, há là chỗ để Tô đại nhân dương giễu quan uy?" Tức thì, Nguyên Đông đứng trước mọi người, ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh quét qua thanh kiếm trong tay Tô Nguyên, trầm ổn mở miệng.
Tô Nguyên sớm đã biết Vân Thiên Mộng miệng lưỡi sắc sảo lại không nghĩ tới nha đầu bên cạnh nàng cũng khó chơi như vậy, lại khiến Tô Nguyên đánh mất mặt mũi trước đông người, không khỏi thẹn quá hóa giận liền giơ cao trường kiếm trong tay đột nhiên bổ xuống đầu Nguyên Đông.
Nhưng không ngờ thân hình Nguyên Đông lại linh hoạt như vậy, thân hình vừa chuyển liền không tốn sức mà tránh khỏi một kích trí mạng kia, nàng ta đứng cách đó không xa lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tô Nguyên.
"Tô đại nhân quan uy thật lớn, Thần Vương điện hạ còn chưa làm gì mà ngươi ngược lại ra tay hành hung giết người trong viện của ta. Nếu đem chuyện Tô đại nhân mượn việc công báo tư thù ngày hôm nay bẩm lên hoàng thượng, sợ là con đường làm quan của ngài cũng chấm dứt luôn nhỉ. " Một thanh âm lãnh đạm chậm rãi truyền ra từ bên trên lầu các, mọi người ngước lên chỉ thấy Vân Thiên Mộng đang đạp bước trên ánh trăng đi xuống, trông nàng lúc này vô cùng thanh lệ tuyệt tục nhưng trong ánh mắt lại toát ra vẻ băng lãnh hướng Tô Nguyên nhìn chằm chằm . . .