Cô cảm thấy Lục Khải Chính rất đáng thương, anh ta bị tình yêu làm cho mù quáng. Không biết rằng khi anh ta biết cô có thai, không biết còn làm ra loại chuyện gì nữa.
Lục Khải Chính đi vào, nét mặt đen lại, cô đoán rằng anh ta đã gặp chuyện rồi. Lục Khải Chính cởi một đầu dây xích, nói:'' Mạc Quân Thần sắp đến rồi, cũng nhanh ghê. Không sao, chúng ta đến nơi ở mới.''
Trác Nhiên bị anh ta đưa vào xe, ô tô của Lục Khải Chính không có biển số nên cô không thể để lại dấu tích ở lại đây.
Nhân lúc Lục Khải Chính vòng vào bên kia xe, cô nhanh chóng tháo một bên khuyên tai ném vào chô cửa ra vào, mong rằng Mạc Quân Thần phát hiện ra dấu vết của cô.
Lục Khải Chính lái xe hơn nửa ngày vẫn chưa đến nơi, bản tính của anh ta khá cần thân nên trong xe đã dự trù đủ đồ ăn thức uống, cô không thể viện cớ gì để trốn thoát cả. Nơi đây lại toàn là rừng núi, có chạy cũng mất mạng.
''Đừng nghĩ cách trốn tôi, không thoát được đâu.''
Lục Khải Chính nhếch môi, anh ta hiểu ro suy nghĩ của cô. Nếu anh ta là một tên biến thái thì chính là biến thái thông minh nhất.
''Tôi ngủ một lát.'' Trác Nhiên quay đầu ra cửa giả vờ ngủ, nhìn mặt anh ta cô chỉ thấy thêm thương hại mà thôi.
Nhưng cô lại ngủ lúc nào không biết, tỉnh dậy, cảm giác nôn ọe lại đến, hôm trước uống thuốc nên tình trạng nghén không xuất hiện nữa, hôm nay lại tái phát. Cô sợ Lục Khải Chính phát hiện ra nên lén lút ôm miệng.
Lục Khải Chính không biết đi nơi nào, cô thấy mình nằm trong một căn nhà gỗ nhỏ, gió ở bên ngoài cửa sổ luồn vào hơi lạnh. Cố bước xuống giường để xem bản thân đang ở địa phương nào thì Trác Nhiên chợt giật mình, cô đang ở trên một đỉnh đồi, xung quanh nhà dân thưa thớt vô cùng, muốn chạy trốn thì cũng khó tìm được người giúp đỡ.
Cửa phòng bất mở, Lục Khải Chính lại bưng cho cô một bát cháo, lần này là cháo cá, giọng anh ta lạnh đến thấu xương:'' Có thai?''
''Anh...'' Trác Nhiên sợ hãi vô cùng, đến trả lời cô cũng run lẩy bẩy.
''Hừ, là của Mạc Quân Thần?'' Anh ta lại hỏi tiếp.
''Xin anh, đừng làm hại con tôi, đừng giết nó.''
''Yên tâm, chỉ cần em bên anh, anh hứa sẽ không làm gì nó, thậm chí khi nó chào đời còn coi nó như con ruột.''
Cũng may Lục Khải Chính vẫn còn lương tâm, anh ta không làm hại con của cô, chỉ cần nó chào đời an toàn, bắt cô làm gì cũng được.
Ngày hôm sau, Lục Khải Chính đưa một bác sĩ đến, cô thấy trán anh ta nhễ nhại mồ hồi, có lẽ anh ta phải đi rất xa để mời được bác sĩ đến đây.
Khám cho cô một lúc, bác sĩ nói:'' Tình trạng ổn định, thai nhi khỏe mạnh, cô yên tâm, ăn uống đầy đủ là không sao cả. Còn ốm nghén là chuyện bình thường, tôi sẽ kê đơn thuốc, nếu tình trạng ốm nghén quá nặng thì uống nhé.''
''Cảm ơn bác sĩ.'' Trác Nhiên cười, cảm ơn vị bác sĩ trước mặt, lại thấy vị bác sĩ đó nói:'' Chồng cô chu đáo ghê, Anh ta đến nhà tôi từ sáng, người mệt mỏi, nhất quyết đưa tôi đến đây khám cho cô, còn hỏi rất nhiều về việc chăm sóc phụ nữ mang thai. Cô hạnh phúc lắm.''
Cô muốn nói gì đó lại thôi, Lục Khải Chính đã đứng đằng sau bác sĩ từ bao giờ, cô cũng không muốn liên lụy đến người khác.
Lục Khải Chính lại đưa bác sĩ đó về, Trác Nhiên lại bị xích vào đầu giường, chạy trốn cũng không đủ sức, có khi cứ ở lại đây đã, Mạc Quân Thần nhất định sẽ tìm thấy cô.
---
''Cậu làm ăn cái gì thế hả? Có một người con gái mà tìm ba ngày rồi không thấy. Phó cục để làm cảnh à?'' Mạc Quân Thần tức giận, hai tay đập xuống bàn làm việc của Dương Khiết. Mọi người đều biết anh đang lo lắng cho vợ mình như thế nào.
''Cậu bình tĩnh, đáng lẽ bắt được hắn rồi, nhưng hắn rất nhanh nhạy, nên...'' Dương Khiết cúi đầu, anh cũng hiểu Mạc Quân Thần đang rất lo lắng.
''Bình tĩnh? Hừ, đáng lẽ ra hôm nay tôi và cô ấy tiến vào lễ đường, hạnh phúc viên mãn, cậu hiểu không?''
''Cậu yên tâm, cô ấy sẽ không sao đâu.''
''Cô ấy không ở cạnh tôi, có chết tôi cũng không thể yên tâm được.''
Tình hình bên trong phòng phó cục trưởng vô cùng căng thẳng, một cảnh sát vội vã chạy vào.
''Báo cáo, tìm thấy vật chứng ở hiện trường, có lẽ là của Mạc phu nhân để lại.''
Mạc Quân Thần nghe xong, nhanh chóng giật lấy đồ trên tay cảnh sát, sắc mặt anh tái đi:'' Đây là khuyên tai của vợ tôi.''
''Hơn nữa, chúng tôi đã điều tra được ai bắt Mạc phu nhân đi rồi. Chính là Lục Khải Chính.''
Chiếc khuyên bị Mạc Quân Thần bóp chặt:'' Lục Khải Chính, mẹ kiếp hắn phát điên rồi. Hiểu Linh Hy, đứa con vừa tròn hai tháng. Mẹ kiếp.''
Mạc Quân Thần vò đầu, lại nghe thấy Dương Khiết kêu lên:'' Cái gì? Có thai. Sao bây giờ mới nói.''
Mạc Quân Thần không nói gì cả, chỉ ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt anh không tốt một chút nào, sự lo lắng bao trùm. Hiểu Linh Hy, em đang ở đâu?
Lục Khải Chính đi vào, nét mặt đen lại, cô đoán rằng anh ta đã gặp chuyện rồi. Lục Khải Chính cởi một đầu dây xích, nói:'' Mạc Quân Thần sắp đến rồi, cũng nhanh ghê. Không sao, chúng ta đến nơi ở mới.''
Trác Nhiên bị anh ta đưa vào xe, ô tô của Lục Khải Chính không có biển số nên cô không thể để lại dấu tích ở lại đây.
Nhân lúc Lục Khải Chính vòng vào bên kia xe, cô nhanh chóng tháo một bên khuyên tai ném vào chô cửa ra vào, mong rằng Mạc Quân Thần phát hiện ra dấu vết của cô.
Lục Khải Chính lái xe hơn nửa ngày vẫn chưa đến nơi, bản tính của anh ta khá cần thân nên trong xe đã dự trù đủ đồ ăn thức uống, cô không thể viện cớ gì để trốn thoát cả. Nơi đây lại toàn là rừng núi, có chạy cũng mất mạng.
''Đừng nghĩ cách trốn tôi, không thoát được đâu.''
Lục Khải Chính nhếch môi, anh ta hiểu ro suy nghĩ của cô. Nếu anh ta là một tên biến thái thì chính là biến thái thông minh nhất.
''Tôi ngủ một lát.'' Trác Nhiên quay đầu ra cửa giả vờ ngủ, nhìn mặt anh ta cô chỉ thấy thêm thương hại mà thôi.
Nhưng cô lại ngủ lúc nào không biết, tỉnh dậy, cảm giác nôn ọe lại đến, hôm trước uống thuốc nên tình trạng nghén không xuất hiện nữa, hôm nay lại tái phát. Cô sợ Lục Khải Chính phát hiện ra nên lén lút ôm miệng.
Lục Khải Chính không biết đi nơi nào, cô thấy mình nằm trong một căn nhà gỗ nhỏ, gió ở bên ngoài cửa sổ luồn vào hơi lạnh. Cố bước xuống giường để xem bản thân đang ở địa phương nào thì Trác Nhiên chợt giật mình, cô đang ở trên một đỉnh đồi, xung quanh nhà dân thưa thớt vô cùng, muốn chạy trốn thì cũng khó tìm được người giúp đỡ.
Cửa phòng bất mở, Lục Khải Chính lại bưng cho cô một bát cháo, lần này là cháo cá, giọng anh ta lạnh đến thấu xương:'' Có thai?''
''Anh...'' Trác Nhiên sợ hãi vô cùng, đến trả lời cô cũng run lẩy bẩy.
''Hừ, là của Mạc Quân Thần?'' Anh ta lại hỏi tiếp.
''Xin anh, đừng làm hại con tôi, đừng giết nó.''
''Yên tâm, chỉ cần em bên anh, anh hứa sẽ không làm gì nó, thậm chí khi nó chào đời còn coi nó như con ruột.''
Cũng may Lục Khải Chính vẫn còn lương tâm, anh ta không làm hại con của cô, chỉ cần nó chào đời an toàn, bắt cô làm gì cũng được.
Ngày hôm sau, Lục Khải Chính đưa một bác sĩ đến, cô thấy trán anh ta nhễ nhại mồ hồi, có lẽ anh ta phải đi rất xa để mời được bác sĩ đến đây.
Khám cho cô một lúc, bác sĩ nói:'' Tình trạng ổn định, thai nhi khỏe mạnh, cô yên tâm, ăn uống đầy đủ là không sao cả. Còn ốm nghén là chuyện bình thường, tôi sẽ kê đơn thuốc, nếu tình trạng ốm nghén quá nặng thì uống nhé.''
''Cảm ơn bác sĩ.'' Trác Nhiên cười, cảm ơn vị bác sĩ trước mặt, lại thấy vị bác sĩ đó nói:'' Chồng cô chu đáo ghê, Anh ta đến nhà tôi từ sáng, người mệt mỏi, nhất quyết đưa tôi đến đây khám cho cô, còn hỏi rất nhiều về việc chăm sóc phụ nữ mang thai. Cô hạnh phúc lắm.''
Cô muốn nói gì đó lại thôi, Lục Khải Chính đã đứng đằng sau bác sĩ từ bao giờ, cô cũng không muốn liên lụy đến người khác.
Lục Khải Chính lại đưa bác sĩ đó về, Trác Nhiên lại bị xích vào đầu giường, chạy trốn cũng không đủ sức, có khi cứ ở lại đây đã, Mạc Quân Thần nhất định sẽ tìm thấy cô.
---
''Cậu làm ăn cái gì thế hả? Có một người con gái mà tìm ba ngày rồi không thấy. Phó cục để làm cảnh à?'' Mạc Quân Thần tức giận, hai tay đập xuống bàn làm việc của Dương Khiết. Mọi người đều biết anh đang lo lắng cho vợ mình như thế nào.
''Cậu bình tĩnh, đáng lẽ bắt được hắn rồi, nhưng hắn rất nhanh nhạy, nên...'' Dương Khiết cúi đầu, anh cũng hiểu Mạc Quân Thần đang rất lo lắng.
''Bình tĩnh? Hừ, đáng lẽ ra hôm nay tôi và cô ấy tiến vào lễ đường, hạnh phúc viên mãn, cậu hiểu không?''
''Cậu yên tâm, cô ấy sẽ không sao đâu.''
''Cô ấy không ở cạnh tôi, có chết tôi cũng không thể yên tâm được.''
Tình hình bên trong phòng phó cục trưởng vô cùng căng thẳng, một cảnh sát vội vã chạy vào.
''Báo cáo, tìm thấy vật chứng ở hiện trường, có lẽ là của Mạc phu nhân để lại.''
Mạc Quân Thần nghe xong, nhanh chóng giật lấy đồ trên tay cảnh sát, sắc mặt anh tái đi:'' Đây là khuyên tai của vợ tôi.''
''Hơn nữa, chúng tôi đã điều tra được ai bắt Mạc phu nhân đi rồi. Chính là Lục Khải Chính.''
Chiếc khuyên bị Mạc Quân Thần bóp chặt:'' Lục Khải Chính, mẹ kiếp hắn phát điên rồi. Hiểu Linh Hy, đứa con vừa tròn hai tháng. Mẹ kiếp.''
Mạc Quân Thần vò đầu, lại nghe thấy Dương Khiết kêu lên:'' Cái gì? Có thai. Sao bây giờ mới nói.''
Mạc Quân Thần không nói gì cả, chỉ ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt anh không tốt một chút nào, sự lo lắng bao trùm. Hiểu Linh Hy, em đang ở đâu?