Cung Thượng Uyển lẻ bóng một trái tim cô đơn, kể từ ngày Yên phi quay về cung Thủy cát Hoàng thượng đều không ghé qua, chẳng phải là trong lòng không muốn, chỉ là sự tôn nghiêm của bật đế vương lấn át, không thể nhúng nhường. Nhưng xử tội cô, e rằng anh không nỡ ra tay.
Tuấn Phong ngồi trong thư phòng đọc sách, gần đây Như phi lại hay ghé đến tâm tình bầu bạn, lại nói tài nghệ mài mực của nàng ta khiến anh vô cùng hài lòng, cộng sự mềm dẻo trong từng câu nói đều không chê vào đâu được. Vậy nên, chuyện Như phi nghỉ tại cung Thượng Uyển truyền đi khắp hoàng cung, xem ra vị trí của Như phi ngày càng chắc chắn.
- Nương nương, nương nương… - Giọng nói của Tiểu Mai vang kháp cung Thủy cát, Tịnh Yên đang uống trà ngước mắt nhìn ra phía ngoài.
- Tiểu Mai, hoàng cung cháy ư. - Tịnh Yên trêu chọc.
- Nương nương, nô tỳ ra ngoài nghe ngóng được, đêm qua Như phi nương nương ở cả đêm trong cung Thượng Uyển. - Tiểu Mai vừa nói, vừa thở gấp, gương mặt đầy nét vội vàng.
Tịnh Yên nâng chén trà, đưa lên miệng uống một ngụm nhỏ. Chuyện tranh giành trong chốn hoàng cung này cô còn lạ lẫm điều gì. Lại càng nghĩ không ngờ Tuấn Phong cũng như bao vị hoàng đế khác, không thể nào năm thê bảy thiếp, chốn cung cấm cả ngàn vị phi tử.
- Bổn cung không vội, muội vội cái gì. - Co đáp. - Đừng để ý chuyện khác, muội cứ chú tâm làm những gì ta căn dặn.
- Nhưng nương nương, người không thể ngồi yên được. Rõ ràng là Như phi lợi dụng lúc người và Hoàng thượng trạng thái không tốt liền nhảy vào… Nô tỳ rất tức giận thay người. - Tiểu Mai ấm ức, nếu như không vì Như phi kia thì chủ nhân của cô không thất sủng như hiện tại.
- Vậy muội nói ta phải làm sao, cũng không thể đến tận nơi bắt ghen. - Cô chóng cằm nói, nếu là thời hiện đại thì có lẽ chỉ có Tuyết Sương mới có tư cách.
- Nương nương, hay người đến nhận lỗi với Hoàng thượng, xin Hoàng thượng tha lỗi. Nô tỳ nghe Tiểu Lộ Tử nói trong một lần trò chuyện cùng Tứ vương gia đã nói rằng chỉ cần người mở miệng nhận lỗi sẽ quên hết những chuyện cũ. - Tiểu Mai khuyên giải. - Chỉ cần một câu nhận lỗi của người mà thôi, không cần phải thực hiện kế sách.
- Tiểu Mai, khi bị nhốt trong tẩm cung ta đã có một quyết định. Vậy nên muội dừng khuyên ta nữa, thử thách lần này nhất định phải thực hiện, nếu không ta mãi mãi không thể nghĩ ra ta và Hoàng Thượng là loại tình cảm gì, càng không thể phân bài rõ ràng mọi việc.
- Người nói điều gì, nô tỳ nghe qua đều không thể hiểu. Nhưng nô tỳ là người của nương nương, nô tỳ sẽ làm bất cứ những gì nương nương sai bảo.
Trong cung Vọng cát, tiếng đàn ngân nga đi vào lòng người được vang ra bằng đôi bàn tay uyển chuyển và khéo léo của vị phi tử của Hoàng đế Triệu quốc. Nét mặt chăm chú, từng ngón tay di chuyển trên từng phím đàn vang lên ngọt ngào làm say đắm lòng người.
Từ bên ngoài, tiếng vỗ tay vang lên, một đoàn người bước vào cung Vọng cát với thái độ không hề kiêng dè, Tố Như dừng lại nhìn về phía Tuyết Sương đang bước vào, nhanh chóng thi lễ.
- Tố Như tham kiến Hoàng hậu nương nương.
- Xem ra, trong mắt của muội muội cũng còn có hoàng hậu này. - Tuyết Sương cười khẩy, ngồi xuống chiếc ghế phía trên.
Tố Như nhanh chóng tự tay mình rót trà vào ly, dâng lên tận tay Tuyết Sương khẽ nói: “Trong lòng Tố Như khi nào cũng kính trọng và biết ơn nương nương, nương nương có điều gì không hài lòng về thần thiếp xin người chỉ dạy.”
Tuyết Sương nghe những lời nhẹ nhàng ngọt ngào này càng cảm thấy tức giận. Không ngờ đưa cô gái này đến với Tuấn Phong tuy đã hất Yên phi kia ra nhưng đối với Tố Như cũng khó thu phục được ả.
Tuyết Sương đưa tay nhận chung trà, cố tình hất đổ chung trà nóng lên tay Tố Như. Tố Như bị phỏng liền kếu lên một tiếng, bọn nô tỳ nhanh chóng chạy đến.
- y da, ta không cố tình, muội muội có đau không. - Tuyết Sương nhếch môi cười, nắm chặt bàn tay bị phỏng kia bóp mạnh.
- Tố Như không sao, xin hoàng hậu đừng phiền lòng. - Tố Như cắn răng chịu đựng. - Các ngươi lui hết, ta không sao. - Quay về phía bọn cung nữ vừa chạy đến.
Bọn cung nữ tản ra, nhìn Hoàng hậu cũng khiếp sợ, rõ ràng biết chủ nhân đang bị ức hiếp nhưng thấp cổ bé họng không thể phản kháng.
- Muội xem, đã đỏ lên hết cả rồi. - Tuyết Sương thổi vào bàn tay đỏ ửng vì nước sôi của Tố Như. - Chỉ là một vết thương nhỏ trên tay muội bao nhiêu bọn tỳ nữ đều hốt hoảng lo lắng, chính là vì muội là thê tử của Hoàng thượng. Trong đám tú nữ, bao nhiêu kẻ ước ao muốn được như muội, vậy nên phải cẩn thận một chút, bổn cung nghĩ muội hiểu bổn cung đang nói điều gi?
Tố Như cuối đầu: “ Những lời vàng ngọc của người, Tố Như mãi khắc ghi trong lòng.”
- Khắc ghi là tốt, khắc ghi là tốt. - Tuyết Sương buông bàn tay đỏ ửng kia ra khỏi lòng bàn tay đầy lực.
Đợi Tuyết Sương hồi cung, thái y băng lại vết thương trên tay Tố Như lại. Nàng ta ngồi trên chiếc ghế nhìn vết thương trên tay mình khẽ mỉm cười, bị thương rất tốt, bị thương rất tốt.
Ở cung Thủy cát, cô nghe Tiểu Mai thuật lại chuyện vừa rồi xảy ra với Như phi liền lắc đầu, xem ra Tuyết Sương kia càng đắc ý càng sắp bị Tố Như đánh cho đến chết. Lần này, những gì xảy ra cho cô, cô phải trả lại cho bọn họ.
- Tiểu Mai, muội mau giúp ta thay sim y, ta đến cung Thượng Uyển một chuyến.
- Nương nương, người nghĩ lại rồi sao. - Tiểu Mai mừng rỡ.
- Muội đừng nhiều chuyện, mau lên. - Cô kí nhẹ vào đầu Tiểu Mai mà nói.
Tuấn Phong đang cùng Tố Như trong thư phòng, anh đang nhìn vào bàn tay bị băng lại của Tố Như mà khẽ nhíu mày.
- Tay của nàng? - Tuấn Phong hỏi.
- Là thiếp bất cẩn, Hoàng thượng đừng bận tâm. - Tố Như cúi đầu nói.
Tuấn Phong nhìn thái độ của Tố Như không tự nhiên, trong lời nói có chút u buồn, lại nhìn thấy Tố Như như đang muốn khóc, xem ra có việc gì ấm ức.
- Mau nói Trẫm biết, tay của nương nương ngươi vì sao bị thương. - Tuấn Phong nhìn tỳ nữ đi theo Tố Như mà hỏi.
Tiểu Hồng nhanh chóng quỳ xuống, giọng nói ấm ức kể lại chuyện xảy ra vừa qua ở cung Vọng Cát với giọng điệu khóc nấc không thành lời, xem ra chủ nhân của cô ta rất đáng thương.
Tuấn Phong tức giận, vừa muốn đứng lên đi tìm Tuyết Sương hỏi chuyện, chẳng phải Tố Như là chính nàng ta cho tiến cung, đúng là thâm tâm Tuyết Sương càng ngày càng thâm độc.
- Hoàng thượng bớt giận, thiếp nghĩ Hoàng hậu chỉ là lỡ tay làm rơi chung trà, không hề cố tình. - Tố Như quỳ dưới chân Tuấn Phong mà nói.
- Trẫm làm chủ cho nàng, có Trẫm bên cạnh, nàng không cần e sợ Hoàng hậu. - Tuấn Phong kéo tay Tố Như đi. - Trẫm đưa nàng đến cung Nguyệt Cát hỏi rõ.
Tố Như hơi cười, tỏ ra không muốn đi nhưng Tuấn Phong cứ thế kéo đi.
Vừa đi đến cửa, Tịnh Yên cũng vừa bước tới. Tuấn Phong không ngờ ngay lúc này Tịnh Yên lại đến tìm anh, không ngờ lại để cô nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
- Tịnh Yên tham kiến Hoàng thượng. - Cô cúi đầu thi lễ, nhìn thấy bàn tay Tuấn Phong đang nắm chặt bàn tay Tố Như.
Tuấn Phong nhìn thấy Tịnh Yên nhanh chóng buông bàn tay Tố Như ra, Tố Như vì vậy mà không hề hài lòng, tuy nhiên nét mặt vẫn không có gì thay đổi, chỉ trách Tịnh Yên lại đến quá đúng lúc. Chỉ cần một chút nữa, Tố Như và Tuyết Sương cũng đã xem ai tranh được uy quyền.
- Miễn lễ, nàng đến đây có chuyện gì muốn nói sao? - Tuấn Phong nhìn Tịnh Yên mà nói.
Tịnh Yên nhìn về phía Tố Như liền nói: “Thiếp chỉ nghe đồn Như phi bị thương muốn đến thăm muội ấy, người xem, bàn tay ngọc ngà để hầu hạ người đã thành ra thế này, người cũng nên làm chủ cho muội muội, đúng không bệ hạ.”
- Tố Như đã không sao, không muốn phiền lòng Hoàng thượng và tỷ tỷ. - Tố Như nhanh chóng đáp.
- Không thể nói là không sao, tỷ nghe thái y nói lại tuy là bỏng nhẹ nhưng có thể để lại vết sẹo. Tỷ có một ít thuốc mang đến cho muội, rất tốt, sẽ không để lại bất cứ vết tích nào.
- Tố Như đa tạ tỷ tỷ đã quan tâm cho muội. - Tố Như nhận lấy.
- y da, tỷ nghe nói khi tỷ bị trách phạt muội đã quỳ mấy ngày liền tại nơi này mà cầu xin cho ta, nhờ vậy mà tỷ tỷ đây mới được tha cho cái mạng nhỏ này. Tỷ còn chưa có cơ hội nói lời đa tạ muội, vì lần nào đến tìm cũng được thông báo muội đang ở cung Thượng Uyển này. Tỷ lại không muốn phá không gian ngọt ngào của muội. - Cô vỗ về bàn tay Tố Như mà nói. - Đến khi nghe chuyện muội bị thương, thì rất lo lắng mà nhất định phải đến thẳng nơi này tìm gặp muội.
Tuấn Phong càng nghe lời Tịnh Yên nói càng cảm thấy nóng trong lòng, chẳng phải cô đang muốn ám chỉ rằng anh bỏ mặc cô để ở cùng nữ nhân khác. Cô muốn nói rằng cô đã tỏ tường mọi chuyện và đang rất là bình thường binhg tĩnh.
- Nàng đã xem xong rồi chứ, Như phi đã không có gì nghiêm trọng, nàng đã có thể quay về cung Thủy cát. - Tuấn Phong nói.
- Hoàng thượng đừng vội vàng như vậy, thiếp sẽ nhanh chóng ra về. - Tịnh Yên nhìn về phía Tuấn Phong. - Nhưng Hoàng thượng, chàng có thể không nhìn thiếp nhưng hoàng tử, chàng cũng không muốn nhìn ư. - Giọng nói của cô thay đổi âm tiết, đầy ý trách móc. - Thần thiếp cáo lui, chúc Hoàng thượng người, đêm nay trải qua mộng đẹp.
Giọng nói của Tịnh Yên khiến tâm trạng Tuấn Phong trùng xuống, cũng không còn nghĩ về vết thương của Tố Như nữa, cho người đưa Tố Như về cung, muốn một mình tĩnh lặng. Anh ngồi một mình trong thư phòng, ánh mắt khi nãy của Tịnh Yên chứa đầy sự oán trách. Rõ ràng là cô có lỗi, đến gặp anh cũng không một câu nhận lỗi còn dám trách móc anh, nhưng vì sao, anh lại không thể không nghĩ đến ánh mắt của cô.
- Nương nương, không phải hoàng thượng sắp đến trị tội hoàng hậu, vì sao người lại xuất hiện ngay lúc ấy. - Tiểu Mai đi phía sau thắc mắc.
- Trị tội Hoàng hậu ư, cũng chỉ là trách phat. - Tịnh Yên đáp. - Vả lại, ta không muốn Tố Như kia đắc ý quá lâu.
- Nô tỳ đã đưa tiền cho bọn thị vệ rồi, bọn chúng sẽ không đi ngang qua cung Nguyệt cát nửa bước. Nương nương, nô tỳ vẫn không hiểu sao người lại phải làm như vậy.
- Đừng hỏi nhiều, muội làm tốt lắm. Ta không thể nào rời khỏi cung mà tìm gặp Tứ vương gia được, muội thay ta mang lá thư này đến trao cho ngài ấy. - Cô đưa bức thư vào tay Tiểu Mai.
Tiểu Mai vâng lời nhanh chóng rời đi đến phủ vương gia, còn cô quay về cung Thủy Cát, không may bị người của Tố Như nhìn thấy.
Sáng hôm sau, khi cô tỉnh lại liền tìm kiếm Tiểu Mai nhưng không thấy Tiểu Mai ở đâu. Đêm qua đi đến phủ vương gia không phải vẫn chưa về chứ. Cô gọi bọn cung nữ hỏi nhưng không ai nhìn thấy Tiểu Mai.
- Yên phi nương nương, Yên phi nương nương, nguy rồi. - Tiểu Lộ Tử từ bên ngoài chạy vào, nói không ra lời.
- Tiểu Lộ Tử, có chuyện gì xảy ra với Hoàng thượng ư? - Cô lo lắng.
- Không phải là Hoàng thượng, nhưng là Tiểu Mai. Đêm qua Tiểu Mai đã bị thị vệ bắt giữ, trong người thu được một bức thư tình, đang bị nhốt trong đại lao. Hoàng thượng đã giao cho hình bộ xữ lý. - Tiểu Lộ Tử nhanh chóng nói. - Hoàng thượng đang trong thư phòng, tiểu nhân liền chạy đến báo cho nương nương.
Cô từ đang ngồi trên ghế nhanh chóng đứng lên, Tiểu Mai là tâm đắc của cô, vì cô sai bảo mà bị bắt, chuyện này cô phải giúp Tiểu Mai. Nhưng bọn họ nhìn thê nào lại nghĩ là thư tình, thật là tức chết cô.
Cô nhanh chóng đi đến cung Thượng Uyển mà tìm gặp Tuấn Phong, chỉ sợ chậm trễ Tiểu Mai sẽ càng gặp nguy hiểm. Trong cung cấm, nghiêm cấm các tỳ nữ tư tình, nay mang phải tội này, chẳng khác gì tội chết còn làm ô danh một nữ nhân.
- Tịnh Yên tham kiến Hoàng thượng. - Cô cuối đầu thi lễ.
- Hôm nay không có Như phi ở nơi này. - Tuấn Phong không nhìn cô.
- Là thiếp tìm người, Hoàng thượng. - Cô nói.
- À, thì ra là tìm Trẫm. - Tuấn Phong đưa mắt nhìn cô. - Nàng có điều gì muốn nói.
- Hoàng thượng, người không thích thần thiếp, người muốn phạt thần thiếp, thần thiếp xin nhận hết hình phạt, chỉ mong đừng làm khó những người vô tội bên cạnh thần thiếp. - Cô đáp.
- Ý nàng nói đến chuyện của Tiểu Mai. - Tuấn Phong nhíu mày. - Chuyện của Tiểu Mai, hình bộ vẫn còn đang điều tra lá thư ấy.
Tịnh Yên còn chưa kịp xin tha tội, từ bên ngoài Tiểu Lộ tử đã chạy vào hoảng hốt: “Hoàng thượng, không hay rồi.” - Nhưng nhìn thấy cô ở đó liền không dám nói nữa.
- Có chuyện gì, mau nói. - Tuấn Phong nói lớn.
- Bên hình bộ đang cho người đến cung Thủy cát để tìm Yên phi nương nương. Vì… vì.. trong khẩu cung Tiểu Mai đã điểm chỉ rằng bức thư ấy chính là thư tình mà Yên phi nương nương nhờ cô nương ta gửi cho Tứ vương gia. Còn khai rằng… khai rằng…
Tịnh Yên mắt như nổi lửa nói lớn: “ Nói như thế nào?”
- Còn nói, Nhị hoàng tử là cốt nhục của Yên phi và Tứ vương gia. Tứ vương gia muốn cướp ngôi vua nên cùng Yên phi nương nương bày mưu thôn tính Triệu quốc.
- Tiểu Mai… Tiểu Mai nhất định không thể nói ra những lời đó. Chắc chắn bọn chúng đã ép cung muội ấy, chắc chắn muội ấy đã không thể chịu được nữa rồi. - Cô rơi nước mắt lo cho Tiểu Mai. - Triệu Tuấn Phong, cũng chỉ tại chàng, là vua một nước lại đặt ra những cách ép cung man rợ đó, chàng không xứng đáng là cha của con dân nước Triệu.
- Tịnh Yên, lá thư đó là của ai?
- Là của thiếp, nó chính là của thiếp. - Tịnh Yên tức giận, thì ra Tuấn Phong xem trong bức thư kia của của ai hơn sinh mạng của Tiểu Mai.
- Nàng đã giao phó Tiểu Mai gửi cho kẻ nào. - Tuấn Phong hỏi.
- Là Tứ vương gia. - Cô trừng mắt nhìn Tuấn Phong, đôi mắt đỏ lên đầy nước và sự tức giận.
Người của hình bộ tiến vào bên trong cung Thượng Uyển. Nhưng có Tuấn Phong nên không ai dám động vào Yên phi nương nương. Bọn chúng mang ra tờ khai do chính tay Tiểu Mai điểm chỉ nhận tội, chuyện lần này, không chỉ một mình Tịnh Yên còn liên lụy đến cả Tứ vương gia. Xem ra kẻ bày ra chuyện này thân phận không bé.
Tẩm cung lạnh lẽo, trên người cô lại bị trút hết trang sức và áo lụa chỉ còn một bộ áo trắng mỏng manh che phủ tấm thân nhỏ nhắn. Từng tiếng gió lùa qua những tấm màng trắng bay phất phơ u buồn, những tiếng rít rùng rợn qua khe cửa sổ, cái lạnh thấu xương từ sống lưng lan toả toàn thân.
Lời đồn đại không hề sai về nơi được cho là kinh hãi nhất Hoàng cung này, không một bóng người, không có chút sinh khí chỉ toàn là sự u ám đến ghê sợ. Kể từ khi bước vào nơi này, cô chỉ một mực lo lắng cho Triệu Dân không chút run sợ về không gian hiện tại. Mang con cô giao cho Tuyết Sương không phải là mang mồi vào miệng hổ, đứa trẻ còn nhỏ bé như vậy, chính là do cô ương bướng mà hại con.
- Nương nương, Hoàng thượng sai nô tài mang chăn đến cho người. - Tiểu Lộ Tử mang chăn bước vào.
Cô quay người nhìn tên thái giám thân cận bên cạnh Tuấn Phong, vội hỏi: “Tiểu Lộ Tử, ngươi nói bổn cung biết, hoàng tử đã mang đến cung Nguyệt Cát trao cho hoàng hậu ư?”
Tiểu Lôi Tử cúi đầu, giọng hơi rung, ái ngại mà đáp: “Nương nương, đừng trách nô tài nhiều chuyện, người nói một câu biết lỗi với Hoàng thượng, nô tài nghĩ Hoàng thượng sẽ nguôi giận. Hoàng hậu bảo vệ thái tử điện hạ, hoàng tử của người sẽ khó lòng yên ổn.”
Cô liền đáp: “Ngươi về nhắn với Hoàng Thượng, là chàng làm càng, ta không khuất phục.”
Tiểu Lộ Tử cuối đầu rời đi, xem ra lời khuyên mà Tứ vương gia căn dặn dành cho Yên phi không có tác dụng, hắn đi ra khỏi tẩm cung liền nhìn xung quanh mà cảm thấy ớn lạnh, luồn khí lạnh từ đâu thổi tới phía sau gáy, không phải suy nghĩ nhiều bỏ chạy về hoàng cung.
-Mang rượu lên cho Trẫm. - Tuấn Phong gọi dâng rượu, không biết đã cạn bao nhiêu chung.
Tuấn Quốc hầu rượu hoàng huynh, xem ra người không yên lòng nhất là vị hoàng huynh này. Khá khen cho một Tịnh Yên bé nhỏ, khiến cho người bình tĩnh điềm đạm kia tức giận đến mức uống mãi không ngừng.
-Hoàng huynh, đêm đã khuya người nên nghĩ ngơi sớm. Đã uống quá nhiều rồi. - Tuấn Quốc ngăn lại.
-Đệ mau cạn chén với Trẫm. - Tuấn Phong vóc toàn bộ chén rượu vào miệng.
-Là Yên phi nương nương không nghĩ thấu đáo, người không nên là một quân tử lại đi chấp một nữ nhân thường tình. Hoàng huynh, người là Hoàng thượng của Triệu quốc, lại đi chấp một Yên phi nhỏ bé. - Tuấn Quốc khuyên can. - Ngày mai thượng triều sớm, người không được để bá quan văn võ nhìn thấy sự mệt mõi này, chỉ có sự uy nghiêm của người mới khiến bọn loạn thần rung sợ.
Tuấn Phong thấm men say gục trên bàn, bọn nô tài cùng Tuấn Quốc dìu anh đến long sàn an giấc. Trên gương mặt kia vẫn hằn lên sự lo lắng không nguôi dành cho Yên phi.
Sáng sớm tinh mơ, mặt trời chưa kịp qua đỉnh núi đã nghe thấy tiếng Tiểu Lộ Tử chạy vào bên trong phòng ngủ của anh cả gan làm ồn.
-Hoàng thượng, Như phi nương nương đến đây, nhưng vì người đang yên giấc nên đã quỳ phía trước chỉ mong cầu kiến Hoàng thượng.
Tuấn Phong mắc lên người tấm long bào, chỉnh tề nhìn về phía tên thái giám hỏi: “Nàng ta đến để làm gì?”
-Là cầu xin cho Yên phi.
Tuấn Phong nhíu mày, từ khi nào hai người này có tình cảm tốt đẹp như vậy. Kẻ thì ra mặt lên lớp anh, kẻ thì đến quỳ trước cung mà cầu xin.
-Thượng triều. - Tuấn Phong tỏ ra không quan tâm mà đáp.
Anh bước ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Tố Như đang quỳ phía trước, nhìn thấy anh liền lên tiếng vang xin: “Hoàng thượng, lỗi là ở Tố Như đã nói ra những lời không nên nói với tỷ tỷ, xin người tha cho Tịnh Yên tỷ tỷ, tất cả là lỗi của thần thiếp.”
-Xem ra Trẫm đã đối với nàng rất tệ, khiến nàng ấm ức như vậy. - Tuấn Phong không nhìn Tố Như, sau đó bước tiếp ngang qua Tố Như: “ Tiểu Lộ Tử, đưa Như phi về cung.”
Chuyện Tịnh Yên làm loạn đã lan truyền đi khắp cung cấm. Một quý phi được hoàng thượng sủng ái nhất nhất nay lại bị nhốt vào cấm cung sau một đêm, buổi thượng triều trở nên căng thẳng khi nét mặt của Tuấn Phong chau lại, trên gương mặt toát ra sự lạnh lẽo. Nét mặt này, kể từ khi Yên phi nương nương quay về, từ lâu đã không xuất hiện.
- Khởi bẩm Hoàng thượng, nhi thần cả gan xin Hoàng thượng xem xét chuyện của Yên phi nương nương. - Tể tướng bước lên một bước, lần này có lí do để lật đổ vị quý phi kia, ngôi vị của Hoàng hậu mới vững vàng.
- Chuyện của Yên phi, Trẫm tự mình có quyết định. - Tuấn Phong sắc mặt không đổi, trong lòng hiểu rõ tể tướng muốn điều gì.
- Hoàng thượng, Yên phi nương nương loạn ngôn, nói năng không phép tắc, xin Hoàng thượng thánh minh phân xử. - Tể Tướng nhanh chân quỳ gối. - Thần cuối xin hoàng thượng làm gương cho thiên hạ, theo luật lệ Triệu quốc mà phán quyết.
Những kẽ nịnh thần theo phe lão tể tướng già đông loạt quỳ xuống cúi xin Tuấn Phong xữ tội cô, Tuấn Quốc biết lần này khó nghĩ, lần này không thể nhắm mát cho qua được nữa, nhưng xử đúng luật đúng tội, xem ra Yên phi kia khó thó tội chết.
Tuấn Phong thần sắc điềm tĩnh, gương mặt không thể hiện chút cảm xúc. Nhìn bọn người đang quỳ dưới chân mà cất tiếng: “Tể tướng khanh là không tin vào quyết định của Trẫm ư, Trẫm đường đường là vua một nước, lại không hiểu rõ ràng luật lệ đại Triệu quốc ư. Khanh có ý nghi ngờ lời Trẫm?”
-Nhi thần không dám, nhi thần đáng chết đã mạo phạm đến Hoàng thượng. Nhi thần không dám có ý nghĩ phạm thượng. - Nghe giọng nói đanh thép, Tể tướng liền hốt hoảng.
-Nếu khanh không có ý như thế, về phía Yên phi Trẫm đã có dự tính, bãi triều.
Nói là nói có ý định, nhưng đã trôi qua hai tuần nhưng không có một ý chỉ nào đưa ra để định tội Tịnh Yên. Tịnh Yên bị nhốt trong tẩm cung nhưng hằng ngày Tiểu Mai mang cơm đến đều thông báo về nhị hoàng tử được chăm sóc rất tốt và khoẻ mạnh thì một phần an tâm.
-Nương nương, người nên ăn một chút để còn có sức… Nô tỳ để ý, cả tuần nay người chỉ ăn vài đũa, thức ăn cũng không động đến.
-Tiểu Mai, ta nhớ Triệu Dân, con trai ta ở bên cạnh Hoàng hậu tuy ngươi nói không có gì đáng lo ngại nhưng trong lòng ta luôn nơm nớp lo sợ. Nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, chẳng lẽ Hoàng thượng muốn nhốt ta cả đời ở nơi này, nếu muốn giết vì sao không hạ lệnh.
-Nương nương, người đừng quá lo lắng mà hao tổn sức khoẻ. Hoàng thượng yêu thương nương nương như vậy, nô tỳ tin rằng Hoàng thượng sẽ không còn tức giận mà tha tội cho người.
-Nghĩ lại, hôm đó bì sao ta lại kích động như vậy. - Cô khẽ lắc đầu.
Tiểu Mai cũng ngây ngô nói: “Nô tỳ cũng cảm thấy kì lạ, nữ nhân trên đời nếu được một nam nhân chỉ yêu một mình mình thường sẽ rất vui mừng, huống chi là người được hoàng thượng sủng ái như vậy. Nương nương, nô tỳ nghe đâu Như phi hằng ngày đều đến cung Thượng Uyển quỳ gối phía trước cầu xin cho nương nương.”
Cô khá bất ngờ. Về thâm tình cô và Như phi kia không hề có thâm tình tốt đẹp. Chuyện này cho là cô ra mặt giúp cô ta nhưng cô không tin Như phi kia tốt đến mức vì cô mà không ngại quỳ gối cầu xin và kiên trì như vậy. Cô đưa mắt nhìn Tiểu Mai nói: “ Ta nhờ muội một chuyện.”
Tiểu Mai đuaw tai vào miệng cô, đôi môi cô khẽ mấp máy nói điều gì đó, Tiểu Mai chăm chú lắng nghe nhanh chóng gật đầu rời đi.
Cung Thượng Uyển…
-Hoàng thượng, Như phi nương nương đang quỳ bên ngoài, nhưng trời dường như sắp mưa.- Tiểu Lộ Tử khẽ nói.
Tuấn Phong nhìn ra ngoài trời mây đen đang kéo đến, Như phi này xem ra cũng kiên nhẫn. Tuấn Phong nhìn Tiểu Lộ Tử mà nói: “Truyền Như phi.”
Tố Như được Tiểu Lộ Tử truyền vào bên trong. Tuấn Phong ngồi trên ghế rồng đang đọc sách đưa mắt về Tố Như.
-Tố Như tham kiến Hoàng thượng.
-Nàng quỳ trước nơi này lâu như vậy, là muốn Trẫm tha cho Yên phi?
-Tố Như đã suy nghĩ cạn kẽ, việc tỷ tỷ làm ra nếu nói tha chính là làm khó bệ hạ, nhưng thần thiếp có một phần lỗi nên muốn đến nơi này xin nhận tội, để tỷ tỷ bớt một phầm hình phạt. - Tố Như cuối đầu nói.
Tuấn Phong đưa mắt nhìn về Tố Như. Xem ra cô nương này tuy nhỏ tuổi nhưng thấu tình đạt lý, cũng là một cô gái lương thiện.
-Đêm đó, Trẫm bỏ nàng lại một mình, nàng có oán trách trẫm?
-Tố Như được Hoàng thượng cho danh phận phi tử mang ơn vạn kiếp nào đâu dám oán trách nữa lời. Chỉ cảm thấy tự trách bản thân vô dụng không hầu hạ người tốt như tỷ tỷ.
Lời nói của Tố Như nhẹ nhàng bau bổng không cao không thấp truyền vào lòng người. Tuấn Phong nhìn thấy một cô nương e lẹ trước mặt, không dám ngẩng mặt nhìn anh. Lại nghĩ đến Tịnh Yên, không hiểu phép tắc luôn ngông cuồng.
-Tiểu Lộ Tử, mau truyền ý chỉ của Trẫm. Yên quý phi vì vừa sinh hoàng tử tâm tình không tốt có lời mạo phạm, thương tình hoàng tử còn bé miễn tội chết, cắt hiệu quý phi, đưa về cung Thuỷ Cát cấm túc ba tháng không được ra ngoài.
-Nô tài sẽ nhanh chóng đi ngay. - Tiểu Lộ Tử nhanh chóng rời đi.
Tố Như quỳ xuống dưới chân anh khẽ nói: “Tố Như tạ ơn Hoàng thượng đã bỏ qua cho tỷ tỷ, Hoàng thượng quả như lời đồn đại chính là một người nhân từ đức hậu.”
Tuấn Phong lại nói: “Mọi việc đã xong, trẫm còn nhiều tấu chương cần phê duyệt, nàng quay về cung nghĩ ngơi đi, thời gian qua đã vất vả rồi.”
-Hoàng thượng, người phê duyệt tấu chương, Tói Như xin được phép mài mực cho người.- Tố Như bước đến ngồi gần Tuấn Phong mài mực.
Tuấn Phong cũng không hẹp hòi với nữ nhân, im lặng để Tố Như ngồi một bên. Khung cảnh trước mắt nên thơ nên tình, chàng viết chữ nàng mài mực, dễ khiến người khác hiểu nhầm.
-Nét mực không dày không mỏng vô cùng đều đặn, xem ra nàng rất quen thuộc việc này. - Tuấn Phong nói.
-Trước khi nhập cung, hăngd ngày thiếp đều mài mực cho cha viết chữ nên thành một thói quen, cha thiếp lại rất kĩ tính về mực viết, cha thường nói con người sinh ra quan trọng nhất là nét chữ họ viết ra, nhìn vào nét chữ có thể đoán được con người.
Tuấn Phong gật đầu: “Vậy nét chữ của Trẫm, nàng đoán xem.
-Thần thiếp không dám. - Tố Như lắc đầu.
-Miễn nàng tội chết, cứ nói ra suy nghĩ của nàng.
Cô ta nhìn qua nét chữ của Tuấn Phong một lúc lâu liền nói: “Nét chữ của người không cao không thấp chứng tỏ người là một con người kĩ càng, tuy nhiên trong suy nghĩ người quá cầu toàn nên thường tự bản thân mang ưu phiền. Người xem, một dòng đều thẳng tắp không chút sai lệch, người rất nguyên tắc nhưng thiếp đoán tâm trạng hiện tại của người rất hồi hợp, người đang mong đợi.”
Tuấn Phong khẽ cười: “Xem ra cũng bị nàng đoán trúng.”
Tố Như mỉm cười, đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, bất cẩn một vệt mực lem trên mặt. Tuấn Phong bật cười đưa tay chạm vào gương mặt Tố Như lau đi.
-Đa tạ Hoàng thượng. - Tố Như đưa mắt nhìn cào mắt Tuấn Phong, đôi mắt long lanh đầy sức hút.
Bốn mắt nhìn nhau, bất chợt giọng Tiểu Lộ Tử vang lên: “Hoàng hậu nương nương xin được phép gặp Hoàng thượng.”
Tuấn Phong bất chợt rời tay ra khỏi gương mặt Tố Như quay về thực tại: “Cho vào.”
Tuyết Sương nhìn thấy Tố Như đang ngồi bên cạnh Tuấn Phong liên bật cười, xem ra hoàng thượng nhà ta cũng như bao nhiêu nam nhân thường tình trên đời.. Cứ ngỡ yêu thương Yên phi kia sâu sắc ra sao, cũng bị run động trước một giai nhân khác.
-Tuyết Sưongw thỉnh an Hoàng thượng.
-Tố Như thỉnh an Hoàng hậu nương nương.
-Nàng đến tìm Trẫm có việc gì sao?
-Thần thiếp nghe tin người đã đưa Yên phi về lại cung Thuỷ Cát, nay đến xin người cho người mang Nhị hoàng tử về cùng Yên phi cho mẹ con họ gần nhau. - Tuyết Sương xem ra không chịu nỗi Triệu Dân nữa.
Tuấn Phong hơi nhếch cười: “Vất vả cho nàng rồi, hoàng hậu.”
-Thời gian vừa rồi thiếp luôn lo lắng Người phạt tội Yên phi ai sẽ chăm sóc bệ hạ, không ngờ là thiếp lo lắng dư thưa. Muội muội, muội phải thay ta chăm sóc bệ hạ cho thật tốt. - Tuyết Dương nhìn Tố Như mà nói. - Tốt nhất là nên sinh một hoàng tử hoặc công chúa như Yên muội muội, có nhị hoàng tử rồi, cũng không bị định tội.
-Lời Hoàng hạu dạy bảo, Tố Như xin ghi nhớ.
-Trẫm đang mệt, các khanh lui hết đi. - Tuấn Phong không muốn nghe phụ nữ xỏ xiên. Đặc biệt là Tuyết Sương kia luôn mưu đồ thâm độc, chỉ e lại muốn làm hại Tố Như vô tội.
Trên đường Tuyết Sương và Tố Như quay về, bọn họ ghé qua cung Thuỷ Cát để thăm Tịnh Yên nhưng thạt ra muốn xem cô ta sống chết ra sao, bị mất chức quý phi kia thán phận cũng giống như Tố Như hiện tại.
Vào bên trong đã nhìn thấy Tịnh Yên đang nămf trên giường hôn mê bất tỉnh, Tiểu Mai ngồi bên cạnh khóc lóc ra vẻ hoảng sợ. Thái y ra vào đều không đoán được bệnh.
-Đồng thái y, Yên phi bị bệnh gì?
-Bẩm hoàng hạu nương nương, Yên phi nương nương cơ thể suy yếu, lại thường hay suy nghi lo âu mất ngủ nên cơ thể không chịu nỗi.
-Các người có báo Hoàng thượng chưa? - Tố Như liền hỏi.
-bẩm Như phi nương nương, trước khi ngất Yên phi nương nương có căn dặn không được mạo phạm đến Hoàng thượng tránh cho người lo lắng, phiền muộn. - Tiểu Mai đáp.
-Vậy ta không làm phiền Yên phi nghĩ ngơi, người đâu hồi cung. - Tuyết Sương bĩu môi bỏ đi, Tố Như không tiện ở lại cũng bước theo sau.
Khi bọn họ đi xa, Tiểu Mai nhanh chóng đi đến giường ngủ của Tịnh Yên khẽ goi.
-Nương nương, bọn họ đi xa rồi.
Cô mở mắt nhìn Tiểu Mai, sau đos nhìn Đồng đại phu khẽ nói: “ Con cảm ơn cha, vất vả cho cha rồi.”
-Nương nườn đùng nói vậy, được giúp nương nương là chuyện đáng nên làm. Nương nương, ví sao phải giả bệnh với hoàng hậu và Như phi.
-Con muốn xem một trong hai người bọn họ, kẻ nào muốn hãm hại con.
-Bọn chúng là một bọn, nương nương không biết Như phi là do Hoàng hậu tự mình tuyển vào?
-Cô nương ta, không một chút đơn giản.
Cô nhìn về phía Triệu Dân đang trên tay Tiểu Mai liền gọi Mang đến ôm trọn Triệu Dân trong tay khẽ noi: “Tiểu tử, có nhớ mẹ không, mẹ rất nhớ con.”
Cô om Triệu Dân khóc như mưa, thời gian sắp tới của cả cô và Triệu Dán sẽ khó mà êm đẹp. Cô xem phim cổ trang nhiều nên hiểu rõ, loại phi tầng càng tỏ ra hiền lành càng thâm độ và cơ hội. Mà chính Tố Như kia chính là hình tượng trong phim, xem ra cô nương ta còn nguy hiểm hơn con người của Tuyết Sương.
-Tiểu Mai, muội đã làm theo lời ta căn dặn..?
-Nương nương, nô tỳ đã làm xong rồi.
Cô khẽ gật đầu… Muốn cuộc sống yên ổn, trước tiên phải loại bỏ những kẻ muốn hãm hại ta trước, ít nhất là trước khi bọn chúng ra tay