Trên đoạn đường từ nhà hàng về lại tòa nhà The Century, không hiểu cô bị làm sao mà đầu ốc cứ ong ong không nhìn rõ mọi thứ trước mắt. Cô nhìn phía trước từ một thành hai, sau đó là từ hai thành bốn… cuối cùng là ngồi bệt xuống bên đường lúc nào không hay không biết.
Một đám người đang bu quanh một cô nữ sinh đang mặc bộ đồng phục trung học, trên vai vẫn còn đeo chiếc balo hơi bạc màu… Trên gương mặt đỏ ửng, gục đầu xuống đất giống như một tên say rượu không còn tỉnh táo, mà chính xác là Ngọc Hân đang say rượu.
Chiếc xe hơi màu đen sang trọng lái ngang qua, tưởng chừng nó đã đi ngang qua như không liên quan nhưng cuối cùng chiếc xe hơi màu đen kia lại lùi lại để nhìn rõ ràng những gì vừa đưa mắt nhìn sơ qua.
Ngọc Hân cảm giác như mình đang bay lượn trên bầu trời đầy nắng, nắng quá gắt nên toàn thân cô nóng bức, đôi môi cô khô gáp, cô họng như không còn một nguồn nước nào.
- Nước, cho tôi nước. - Ngọc Hân kêu lên trong mê man.
- Chưa thấy ai chỉ uống một ngụm rượu nho đã say bí tỉ như cô ta. - Uy Phong bế Ngọc Hân trên tay đưa lên xe mình… cũng không biết nhà cô ta ở đâu đành đưa về nhà mình.
Tại biệt thự họ Uy, Uy Phong trên tay bế một cô gái bước vào nhà khiến toàn thể mọi người náo động. Chuyện là thiếu gia chưa từng đưa bất cứ cô gái nào về nhà, hôm nay lại bế một cô gái đang say rượu về nhà, chuyện này là đến tai lão gia thì thật không hay.
Đưa cô vào phòng anh, đặt cô lên chiếc giường mà mười tám năm qua chỉ có một mình anh được phép đặt lưng. Uy Phong đưa tay lê trán cô sau đó hơi nhíu mày, mang khăn và nước đến đắp lên trán cho cô gái “ oan gia ngõ hẹp”.
Đầu cô vẫn nóng, có vẻ như cô không quen uống cái loại nước có cồn kia. Ngọc Hân bắt đầu sốt, cô nhắm rì đôi mắt lại mà mơ màng mê sản. Uy Phong chóng cằm, ngắm nhìn cô gái trước mặt mình… đúng là một cô nàng quá sức bình thường, cô ta có gì mà lại không hề đỏ mặt bối rối khi nói chuyện với anh như bao cô gái khác nhỉ. Nghĩ đi nghĩ lại, Uy Phong nhàm chán đứng lên… bỗng một bàn tay đưa lên nắm lấy tay anh, đôi mắt Ngọc Hân hơi hé lên trong cơn mê sản.
- Đừng đi. - Cô khẽ nói.
Uy Phong cũng không mấy ngạc nhiên, cô ta đừng nghĩ anh tốt với cô ta một chút thì nghĩa là anh để mắt đến. Uy Phong gạt tay Ngọc Hân ra khỏi tay mình.
- Đừng đi mà, đừng bỏ đi mà. - Ngọc Hân một lần nữa nắm chặt lấy, đôi mắt bắt đầu rơi ra từng giọt nước nóng hổi.
Anh nhìn cô một cách kì lạ…
- Ba… đừng bỏ con đi mà… con mệt mỏi lắm… con rất mệt. - Ngọc Hân khẽ nói, đôi mắt nhìn Uy Phong đầy nét van xin.
“ Thì ra là mê sản, nhìn sao một thanh niên trẻ tuổi lại khí chất ngời ngợi như anh thành ra ba cô ta… đúng là” - Anh thầm nghĩ nhưng lại nhìn cô, bàn tay yếu ớt đang siết chặt tay anh… Uy Phong ngồi xuống bên cạnh cô vuốt mái tóc mềm kia mà đáp:” Ngọc Hân ngoan, ngủ đi… ba sẽ không bỏ con đâu.”
Ngọc Hân an tâm ôm lấy cánh tay anh mà cứ nghĩ tay của người cha quá cô mà chìm sâu vào giấc ngủ. Uy Phong không nỡ rút tay mình ra mà để cô ôm, bàn tay còn lại lau đi vệt nước mắt chưa kịp khô trên bờ mi cô…
Cơn sốt hạ xuống, mem rượu trong người cũng tan hết, Ngọc Hân tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một căn phòng rất lớn, nó còn lớn hơn căn nhà mà mẹ con cô đang sống. Mà thật là so căn phòng này với ngôi nhà cô đang ở thì hơi không thích hợp, cô quay sang nhìn người đàn ông đang thiếp đi bên cạnh mình… lại nhìn thấy cô là đang ôm bàn tay của hắn ta một cách ngon lành cành đào. Tất nhiên cô nhận ra hắn ta là ai, Ngọc Hân hoảng hốt nhìn lại quần áo trên cơ thể vẫn y nguyên thì thở phào nhẹ nhõm.
Cô buông bàn tay kia ra một cách nhẹ nhàng nhất, thật tình nếu hắn ta tỉnh lại cô sẽ không còn mặt mũi nào mất… Cô dường như miên man nhớ lại những gì đã xảy ra và hiện tại chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống… thật là mất mặt.
Đeo chiếc balo của mình trên vai, cô rón rén mở cánh cửa phòng mà quan sát bên ngoài… Khi chắc chắn không có ai, cô nhanh chóng nhảy ra khỏi phòng anh mà bắt đầu cuộc tẩu thoát.
Bên trong căn phòng, Uy Phong khẽ mở mắt ra… nhìn về phía sau lưng cô gái đang rón rén mà nhếch môi cười...cô ta đúng là xem trời bằng vun, muốn trốn khỏi đây không phải là ai cũng có thể làm được.
Cô đi hết dãy này sang dãy khác đều có cảm giác quen thuộc, cảm giác như đã từng đi qua rồi… và cuối cùng cô đã xác định rằng mình bị lạc vào cái mê cung kì dị vào lúc nữa đêm. Cô đang lo cho chiếc xe của mình hơn, bọn họ có thể đã nghĩ cả rồi và không cho cô lấy xe… ngày mai cô sẽ không có phương tiện để đi giao báo.. Ngọc Hân vừa đi vừa suy nghĩ lại vừa tìm kiếm đường ra… không ngờ đi lạc vào một nơi mà hai mắt Ngọc Hân chỉ có thể trợn ngược.
- Tuy nhà họ lớn, nhưng không nhất thiết phải nuôi nhiều chó như vậy chứ. - Ngọc Hân khẽ nói khi thấy những con chó to lớn đang gầm gừ nhìn cô.
Những con chó hung hăn như muốn tấn công cô, Ngọc Hân thầm nghĩ không lẽ mình lại bỏ xác tại nơi này ư… mẹ và em gái của cô sẽ ra sao đây, nhưng cô rất.. rất sợ chó.
Bọn chó đang gầm lên hung hăn nhìn Ngọc Hân bỗng nhiên lại quẫy đuôi cuối đầu bỏ đi, chưa hết hoàng sợ lại nhìn thấy chuyện kì lạ, cô đang ảo tưởng mình có sức mạnh kì bí khiến những con chó đang hung hăn kia sợ hãi cuối đầu. Nào ngờ khi quay đầu lại, lại gặp phải một người.
- Ông, là ông làm vườn phải ông ạ.
Uy lão gia gật gù.
Ngọc Hân nhìn xung quanh, sau đó lại nói:” Ông giúp con ra khỏi nơi này được không ạ, không biết kẽ ngốc nào thiết kế căn nhà nơi nào cũng giống nhau… con đi mãi không tìm được lối ra.”
- Người thiết kế căn biệt thự này chính là lão gia nhà họ Uy. - Ông bật cười đáp.
- Xem ra ông ta cũng quá rãnh rỗi, hoặc là không có sự sáng tạo. - Ngọc Hân nói. - Ông… ông dẫn đường cho con ra ngoài nhé. - Cô nũng nịu.
Uy lão gia lần này bị mắng nhưng không tức giận mà ngược lại còn cảm thấy thú vị. Ở trong căn nhà này lâu như vậy, chưa một ai dám nói chuyện tự nhiên với ông như cô bé này.
- Đi theo ta. - Ông quay đầu bước đi.
- Cảm ơn ông ạ. - Ngọc Hân vui vẻ đi theo phía sau lưng Uy lão gia.
- Có thể cho ta biết vì sao con lại lạc tại nơi này không? - Uy lão gia hỏi.
- Thật ra nói ra cũng thật xấu hổ ạ. - NGọc Hân cũng không biết bắt đầu từ đâu.
- Haha, nếu con ngại có thể không cần nói. - Uy lão gia đưa cô ra đến cổng, vỗ đầu cô một cái rồi nói. - Ngày mai con sẽ đến đúng giờ chứ…
- Dạ, con nhất định đúng giờ ạ. - Ra được mê cung bí hiểm, Ngọc Hân vui như mở hội cuối đầu chào ông rồi chạy đi như một chú chim non chập chững vỗ cánh.
Đi ra khỏi căn biệt thự nhà họ Uy, cô mới biết rằng hiện tại từ nơi này để đi bộ đến tòa nhà The Century chính là một vấn đề khá nghiêm trọng. Nhưng vì ngày mai, vì công việc đang chờ đợi cô phải nổ lực hết mình… trên con đường ánh đèn soi sáng một bóng dáng cô gái đang bước đi từng bước đầy sự cố gắng và nổ lực.
- Ngọc Hân, là cậu sao? - Tiếng phanh xe thắng lại, một giọng nói khá quen thuộc vang lên.
- Thanh Duy, cậu đi đâu giờ này. - Ngọc Hân ngạc nhiên hỏi.
- Mình vừa giải một số đề nên khá căng thẵng muốn ra ngoài hít thở một chút, còn cậu… vẫn chưa về nhà sao? - Thanh Duy nhìn bộ trang phục trên người cô liền đoán.
- Mình đang đi đến tòa nhà Century để lấy xe, mình để xe ở đó.
- Đi bộ ư? - Thanh Duy kinh ngạc.
Cô gật đầu.
- Để mình đưa cậu đến đó, lên xe đi. - Thanh Duy mỉm cười nói.
Ngọc Hân cũng biết đoạn đường còn khá xa, hiện tại có lẽ cũng đã trễ rồi… nếu cô đi bộ đế đó thì có lẽ không kịp thời gian. Cô miễn cưỡng đồng ý, ngồi phía sau chiếc xe đạp của Thanh Duy.
- Ôm mình vào nhé, mình chạy rất phiêu đó. - Thanh Duy trêu chọc.
- Cậu mơ à.
- Ừ thì là mơ, mình rất vui khi cậu đã chịu nói chuyện bình thường với mình.
- Là cậu quá xem trọng mình rồi.
- Thôi bỏ đi… Ngọc Hân, cậu sẽ thi trường nào vậy? - Thanh Duy hỏi.
Cô hơi giật mình, đúng là cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ thi trường nào… cô chỉ biết đi làm rồi đi học… chưa xác định được điều gì.
- Mình chưa nghĩ ra. - Cô đáp.
- Khi nào nghĩ ra, hãy nói với mình nhé. - Thanh Duy nói.
- Có lí do gì sao?
- Không… mình chỉ tò mò thôi. - Thanh Duy lắc đầu nói.
Khi cô và Thanh Duy đến tòa nhà Century thì bên trong tòa nhà đã cài then đóng cửa, bên trong mọi ánh đèn cũng đã tắt. Bên dưới bãi giữ xe chính là không còn ai làm việc mà khóa từ bên ngoài. Bảng thông báo thời gian làm việc cũng ghi rõ… hiện tại đã hết giờ lấy xe.
- Chúng ta về thôi, ngày mai mình sẽ đưa cậu đến lấy xe. - Thanh Duy nói.
- Không được, mình phải lấy xe trong đêm nay. - Ngọc Hân có vẻ hoảng hốt.
- Nhưng họ đóng cửa ra về cả rồi, cậu gọi cũng không ai nghe thấy cả. - Thanh Duy nói.
- Không có xe, ngày mai làm sao mình có thề đi giao báo được… hôm nay mình đã xin nghĩ rồi, chắc chắn họ sẽ không nhận mình nữa. - Ngọc Hân lo lắng tìm cách. - Mình phải lấy xe đi cho bằng được.
Thanh Duy khẽ bất ngờ, anh chỉ nghĩ cô chỉ đi làm thêm sau giờ học mà thôi… nào ngờ mỗi sáng cô phải dậy sớm để đi giao báo sáng, cuộc sống của Ngọc Hân cực khổ như vậy nhưng cô vẫn học rất giỏi khiến anh rất ngưỡng mộ.
- Mai mấy giờ câu bắt đầu công việc. - Thanh Duy nói.
- 4h.
- Họ không mở cửa đâu, chúng ta phải về thôi.
Ngọc Hân bất lực… ngày mai cô biết phải làm sao đây.
Sáng hôm sau, dù không có xe nhưng cô vẫn dậy rất sớm để đi đến nơi lấy báo… dù không thể đi cũng phải thông báo cho ông chủ biết để sắp xếp. Cô vừa đi bộ ra đến đầu hẻm đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi trên chiếc xe đạp quen mắt. Đó chính là Thanh Duy.
- Câu làm gì ở đây? - Cô hỏi.
- Mình đến đây giúp cậu đi giao báo. - Thanh Duy mỉm cười. - Đi thôi.
- Không cần như vậy đâu, quan hệ của chúng ta không đến mức cậu phải thức vào giờ này để giúp mình. - Ngọc Hân vội nói. - Cậu về đi, tôi có thể tự lo liệu được.
Thanh Duy mặc kệ lời nói lạnh ngắt của cô, trên môi vẫn mỉm cười mà nói:” Dù sao cũng đã đến rồi, cậu chia cho mình một ít thù lao hôm nay là được.” - Anh nói xong, đẩy xe đi về phía trước quay lại nhìn cô đang đứng im nhìn anh một cách khó hiểu.
- Đi thôi, nếu đi trễ phần lương bị trừ cậu tự chịu nhé. - Thanh Duy ngồi trên xe mà nói. - Chúng ta đi thôi.
Ngọc Hân nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cũng là không bị đuổi việc cậu ta cũng nhiệt tình như vậy. Cô ngồi trên chiếc xe đạp này lần thứ hai, và hai con người họ di chuyển trong cái lạnh buốt của mùa đông.
Tứng tờ báo buổi sáng được đặt trước cổng nhà mọi người như bao ngày bình thường, chỉ đến khi xấp báo cuối cùng được đưa đến địa chỉ biệt thự Uy gia kia. Người đàn ông có tuổi cũng vừa bước ra như mọi ngày để đón lấy tờ báo từ cô bé giao báo, nhưng ánh mắt lại nhìn về cậu thanh niên đang dựng xe phía sau.
- Bạn trai cháu. - Uy lão gia hỏi.
Ngọc Hân lắc đầu đáp:” Không phải ạ.”
- Hôm nay xem ra không thể trò chuyện với cháu được rồi, bạn trai cháu trông thật sáng sủa. - Uy lão đánh giá.
Từ phía sau Uy lão gia, Uy Phong cũng bước ra liền nhìn thấy Ngọc Hân đang đứng phía trước cửa nên tỏ ra khá ngạc nhiên, đưa mắt về phía xa liền thấy Thanh Duy thì đôi mày anh khẽ chau lại.
- Cô đến đây làm gì? - Uy Phong nói.
- Đây là cô gái giao báo hằng ngày cho nhà chúng ta. - Uy lão gia nói. - Cháu cũng quen sao?
Uy Phong hơi nhếch môi nhìn về phía Thanh Duy:” Công việc này xem ra nặng nhọc, phải cần đến hai người… liệu chúng ta có nên trả thêm phí cho họ không nhỉ?”
Ngọc Hân biết là Uy Phong đang châm chọc mình, cũng chẳng thèm nhìn hắn ta qua một cái. Cô khẽ nói:” Chào ông, cháu phải về rồi ạ.” - Nói xong, cô bước đi không hề quay qua nhìn Uy Phong lấy một cái.
- Xong việc rồi, về thôi. - Ngọc Hân đi về phía Thanh Duy mà nói.
Thanh Duy nhìn về phía hai người họ rồi dắt chiếc xe đạp đi theo phía sau lưng Ngọc Hân.
Uy lão gia nhìn về phía Uy Phong đang tựa lưng vào cổng tường cao, ánh mắt nhìn xa xăm về phía hai người họ…
- Cháu thích con bé đó sao?
Uy Phong bật cười lớn:” Cô ta xứng ư?”
- Thế ánh mắt đó, là gì?
- Vân Du thích cậu ta. - Uy Phong hất mặt về phía trước rồi nói. - Nhưng có vẻ cậu ta lại chọn một cô gái thua kém Vân Du của chúng ta quá nhiều.
Uy lão nghe Uy Phong nói rằng đứa cháu gái yêu quý thích cậu thanh niên kia cũng đưa mắt về phía hai con người đang đi ở phía xa… mà đánh giá.
Trên đoạn đường từ nhà hàng về lại tòa nhà The Century, không hiểu cô bị làm sao mà đầu ốc cứ ong ong không nhìn rõ mọi thứ trước mắt. Cô nhìn phía trước từ một thành hai, sau đó là từ hai thành bốn… cuối cùng là ngồi bệt xuống bên đường lúc nào không hay không biết.
Một đám người đang bu quanh một cô nữ sinh đang mặc bộ đồng phục trung học, trên vai vẫn còn đeo chiếc balo hơi bạc màu… Trên gương mặt đỏ ửng, gục đầu xuống đất giống như một tên say rượu không còn tỉnh táo, mà chính xác là Ngọc Hân đang say rượu.
Chiếc xe hơi màu đen sang trọng lái ngang qua, tưởng chừng nó đã đi ngang qua như không liên quan nhưng cuối cùng chiếc xe hơi màu đen kia lại lùi lại để nhìn rõ ràng những gì vừa đưa mắt nhìn sơ qua.
Ngọc Hân cảm giác như mình đang bay lượn trên bầu trời đầy nắng, nắng quá gắt nên toàn thân cô nóng bức, đôi môi cô khô gáp, cô họng như không còn một nguồn nước nào.
- Nước, cho tôi nước. - Ngọc Hân kêu lên trong mê man.
- Chưa thấy ai chỉ uống một ngụm rượu nho đã say bí tỉ như cô ta. - Uy Phong bế Ngọc Hân trên tay đưa lên xe mình… cũng không biết nhà cô ta ở đâu đành đưa về nhà mình.
Tại biệt thự họ Uy, Uy Phong trên tay bế một cô gái bước vào nhà khiến toàn thể mọi người náo động. Chuyện là thiếu gia chưa từng đưa bất cứ cô gái nào về nhà, hôm nay lại bế một cô gái đang say rượu về nhà, chuyện này là đến tai lão gia thì thật không hay.
Đưa cô vào phòng anh, đặt cô lên chiếc giường mà mười tám năm qua chỉ có một mình anh được phép đặt lưng. Uy Phong đưa tay lê trán cô sau đó hơi nhíu mày, mang khăn và nước đến đắp lên trán cho cô gái “ oan gia ngõ hẹp”.
Đầu cô vẫn nóng, có vẻ như cô không quen uống cái loại nước có cồn kia. Ngọc Hân bắt đầu sốt, cô nhắm rì đôi mắt lại mà mơ màng mê sản. Uy Phong chóng cằm, ngắm nhìn cô gái trước mặt mình… đúng là một cô nàng quá sức bình thường, cô ta có gì mà lại không hề đỏ mặt bối rối khi nói chuyện với anh như bao cô gái khác nhỉ. Nghĩ đi nghĩ lại, Uy Phong nhàm chán đứng lên… bỗng một bàn tay đưa lên nắm lấy tay anh, đôi mắt Ngọc Hân hơi hé lên trong cơn mê sản.
- Đừng đi. - Cô khẽ nói.
Uy Phong cũng không mấy ngạc nhiên, cô ta đừng nghĩ anh tốt với cô ta một chút thì nghĩa là anh để mắt đến. Uy Phong gạt tay Ngọc Hân ra khỏi tay mình.
- Đừng đi mà, đừng bỏ đi mà. - Ngọc Hân một lần nữa nắm chặt lấy, đôi mắt bắt đầu rơi ra từng giọt nước nóng hổi.
Anh nhìn cô một cách kì lạ…
- Ba… đừng bỏ con đi mà… con mệt mỏi lắm… con rất mệt. - Ngọc Hân khẽ nói, đôi mắt nhìn Uy Phong đầy nét van xin.
“ Thì ra là mê sản, nhìn sao một thanh niên trẻ tuổi lại khí chất ngời ngợi như anh thành ra ba cô ta… đúng là” - Anh thầm nghĩ nhưng lại nhìn cô, bàn tay yếu ớt đang siết chặt tay anh… Uy Phong ngồi xuống bên cạnh cô vuốt mái tóc mềm kia mà đáp:” Ngọc Hân ngoan, ngủ đi… ba sẽ không bỏ con đâu.”
Ngọc Hân an tâm ôm lấy cánh tay anh mà cứ nghĩ tay của người cha quá cô mà chìm sâu vào giấc ngủ. Uy Phong không nỡ rút tay mình ra mà để cô ôm, bàn tay còn lại lau đi vệt nước mắt chưa kịp khô trên bờ mi cô…
Cơn sốt hạ xuống, mem rượu trong người cũng tan hết, Ngọc Hân tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một căn phòng rất lớn, nó còn lớn hơn căn nhà mà mẹ con cô đang sống. Mà thật là so căn phòng này với ngôi nhà cô đang ở thì hơi không thích hợp, cô quay sang nhìn người đàn ông đang thiếp đi bên cạnh mình… lại nhìn thấy cô là đang ôm bàn tay của hắn ta một cách ngon lành cành đào. Tất nhiên cô nhận ra hắn ta là ai, Ngọc Hân hoảng hốt nhìn lại quần áo trên cơ thể vẫn y nguyên thì thở phào nhẹ nhõm.
Cô buông bàn tay kia ra một cách nhẹ nhàng nhất, thật tình nếu hắn ta tỉnh lại cô sẽ không còn mặt mũi nào mất… Cô dường như miên man nhớ lại những gì đã xảy ra và hiện tại chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống… thật là mất mặt.
Đeo chiếc balo của mình trên vai, cô rón rén mở cánh cửa phòng mà quan sát bên ngoài… Khi chắc chắn không có ai, cô nhanh chóng nhảy ra khỏi phòng anh mà bắt đầu cuộc tẩu thoát.
Bên trong căn phòng, Uy Phong khẽ mở mắt ra… nhìn về phía sau lưng cô gái đang rón rén mà nhếch môi cười...cô ta đúng là xem trời bằng vun, muốn trốn khỏi đây không phải là ai cũng có thể làm được.
Cô đi hết dãy này sang dãy khác đều có cảm giác quen thuộc, cảm giác như đã từng đi qua rồi… và cuối cùng cô đã xác định rằng mình bị lạc vào cái mê cung kì dị vào lúc nữa đêm. Cô đang lo cho chiếc xe của mình hơn, bọn họ có thể đã nghĩ cả rồi và không cho cô lấy xe… ngày mai cô sẽ không có phương tiện để đi giao báo.. Ngọc Hân vừa đi vừa suy nghĩ lại vừa tìm kiếm đường ra… không ngờ đi lạc vào một nơi mà hai mắt Ngọc Hân chỉ có thể trợn ngược.
- Tuy nhà họ lớn, nhưng không nhất thiết phải nuôi nhiều chó như vậy chứ. - Ngọc Hân khẽ nói khi thấy những con chó to lớn đang gầm gừ nhìn cô.
Những con chó hung hăn như muốn tấn công cô, Ngọc Hân thầm nghĩ không lẽ mình lại bỏ xác tại nơi này ư… mẹ và em gái của cô sẽ ra sao đây, nhưng cô rất.. rất sợ chó.
Bọn chó đang gầm lên hung hăn nhìn Ngọc Hân bỗng nhiên lại quẫy đuôi cuối đầu bỏ đi, chưa hết hoàng sợ lại nhìn thấy chuyện kì lạ, cô đang ảo tưởng mình có sức mạnh kì bí khiến những con chó đang hung hăn kia sợ hãi cuối đầu. Nào ngờ khi quay đầu lại, lại gặp phải một người.
- Ông, là ông làm vườn phải ông ạ.
Uy lão gia gật gù.
Ngọc Hân nhìn xung quanh, sau đó lại nói:” Ông giúp con ra khỏi nơi này được không ạ, không biết kẽ ngốc nào thiết kế căn nhà nơi nào cũng giống nhau… con đi mãi không tìm được lối ra.”
- Người thiết kế căn biệt thự này chính là lão gia nhà họ Uy. - Ông bật cười đáp.
- Xem ra ông ta cũng quá rãnh rỗi, hoặc là không có sự sáng tạo. - Ngọc Hân nói. - Ông… ông dẫn đường cho con ra ngoài nhé. - Cô nũng nịu.
Uy lão gia lần này bị mắng nhưng không tức giận mà ngược lại còn cảm thấy thú vị. Ở trong căn nhà này lâu như vậy, chưa một ai dám nói chuyện tự nhiên với ông như cô bé này.
- Đi theo ta. - Ông quay đầu bước đi.
- Cảm ơn ông ạ. - Ngọc Hân vui vẻ đi theo phía sau lưng Uy lão gia.
- Có thể cho ta biết vì sao con lại lạc tại nơi này không? - Uy lão gia hỏi.
- Thật ra nói ra cũng thật xấu hổ ạ. - NGọc Hân cũng không biết bắt đầu từ đâu.
- Haha, nếu con ngại có thể không cần nói. - Uy lão gia đưa cô ra đến cổng, vỗ đầu cô một cái rồi nói. - Ngày mai con sẽ đến đúng giờ chứ…
- Dạ, con nhất định đúng giờ ạ. - Ra được mê cung bí hiểm, Ngọc Hân vui như mở hội cuối đầu chào ông rồi chạy đi như một chú chim non chập chững vỗ cánh.
Đi ra khỏi căn biệt thự nhà họ Uy, cô mới biết rằng hiện tại từ nơi này để đi bộ đến tòa nhà The Century chính là một vấn đề khá nghiêm trọng. Nhưng vì ngày mai, vì công việc đang chờ đợi cô phải nổ lực hết mình… trên con đường ánh đèn soi sáng một bóng dáng cô gái đang bước đi từng bước đầy sự cố gắng và nổ lực.
- Ngọc Hân, là cậu sao? - Tiếng phanh xe thắng lại, một giọng nói khá quen thuộc vang lên.
- Thanh Duy, cậu đi đâu giờ này. - Ngọc Hân ngạc nhiên hỏi.
- Mình vừa giải một số đề nên khá căng thẵng muốn ra ngoài hít thở một chút, còn cậu… vẫn chưa về nhà sao? - Thanh Duy nhìn bộ trang phục trên người cô liền đoán.
- Mình đang đi đến tòa nhà Century để lấy xe, mình để xe ở đó.
- Đi bộ ư? - Thanh Duy kinh ngạc.
Cô gật đầu.
- Để mình đưa cậu đến đó, lên xe đi. - Thanh Duy mỉm cười nói.
Ngọc Hân cũng biết đoạn đường còn khá xa, hiện tại có lẽ cũng đã trễ rồi… nếu cô đi bộ đế đó thì có lẽ không kịp thời gian. Cô miễn cưỡng đồng ý, ngồi phía sau chiếc xe đạp của Thanh Duy.
- Ôm mình vào nhé, mình chạy rất phiêu đó. - Thanh Duy trêu chọc.
- Cậu mơ à.
- Ừ thì là mơ, mình rất vui khi cậu đã chịu nói chuyện bình thường với mình.
- Là cậu quá xem trọng mình rồi.
- Thôi bỏ đi… Ngọc Hân, cậu sẽ thi trường nào vậy? - Thanh Duy hỏi.
Cô hơi giật mình, đúng là cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ thi trường nào… cô chỉ biết đi làm rồi đi học… chưa xác định được điều gì.
- Mình chưa nghĩ ra. - Cô đáp.
- Khi nào nghĩ ra, hãy nói với mình nhé. - Thanh Duy nói.
- Có lí do gì sao?
- Không… mình chỉ tò mò thôi. - Thanh Duy lắc đầu nói.
Khi cô và Thanh Duy đến tòa nhà Century thì bên trong tòa nhà đã cài then đóng cửa, bên trong mọi ánh đèn cũng đã tắt. Bên dưới bãi giữ xe chính là không còn ai làm việc mà khóa từ bên ngoài. Bảng thông báo thời gian làm việc cũng ghi rõ… hiện tại đã hết giờ lấy xe.
- Chúng ta về thôi, ngày mai mình sẽ đưa cậu đến lấy xe. - Thanh Duy nói.
- Không được, mình phải lấy xe trong đêm nay. - Ngọc Hân có vẻ hoảng hốt.
- Nhưng họ đóng cửa ra về cả rồi, cậu gọi cũng không ai nghe thấy cả. - Thanh Duy nói.
- Không có xe, ngày mai làm sao mình có thề đi giao báo được… hôm nay mình đã xin nghĩ rồi, chắc chắn họ sẽ không nhận mình nữa. - Ngọc Hân lo lắng tìm cách. - Mình phải lấy xe đi cho bằng được.
Thanh Duy khẽ bất ngờ, anh chỉ nghĩ cô chỉ đi làm thêm sau giờ học mà thôi… nào ngờ mỗi sáng cô phải dậy sớm để đi giao báo sáng, cuộc sống của Ngọc Hân cực khổ như vậy nhưng cô vẫn học rất giỏi khiến anh rất ngưỡng mộ.
- Mai mấy giờ câu bắt đầu công việc. - Thanh Duy nói.
- h.
- Họ không mở cửa đâu, chúng ta phải về thôi.
Ngọc Hân bất lực… ngày mai cô biết phải làm sao đây.
Sáng hôm sau, dù không có xe nhưng cô vẫn dậy rất sớm để đi đến nơi lấy báo… dù không thể đi cũng phải thông báo cho ông chủ biết để sắp xếp. Cô vừa đi bộ ra đến đầu hẻm đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi trên chiếc xe đạp quen mắt. Đó chính là Thanh Duy.
- Câu làm gì ở đây? - Cô hỏi.
- Mình đến đây giúp cậu đi giao báo. - Thanh Duy mỉm cười. - Đi thôi.
- Không cần như vậy đâu, quan hệ của chúng ta không đến mức cậu phải thức vào giờ này để giúp mình. - Ngọc Hân vội nói. - Cậu về đi, tôi có thể tự lo liệu được.
Thanh Duy mặc kệ lời nói lạnh ngắt của cô, trên môi vẫn mỉm cười mà nói:” Dù sao cũng đã đến rồi, cậu chia cho mình một ít thù lao hôm nay là được.” - Anh nói xong, đẩy xe đi về phía trước quay lại nhìn cô đang đứng im nhìn anh một cách khó hiểu.
- Đi thôi, nếu đi trễ phần lương bị trừ cậu tự chịu nhé. - Thanh Duy ngồi trên xe mà nói. - Chúng ta đi thôi.
Ngọc Hân nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cũng là không bị đuổi việc cậu ta cũng nhiệt tình như vậy. Cô ngồi trên chiếc xe đạp này lần thứ hai, và hai con người họ di chuyển trong cái lạnh buốt của mùa đông.
Tứng tờ báo buổi sáng được đặt trước cổng nhà mọi người như bao ngày bình thường, chỉ đến khi xấp báo cuối cùng được đưa đến địa chỉ biệt thự Uy gia kia. Người đàn ông có tuổi cũng vừa bước ra như mọi ngày để đón lấy tờ báo từ cô bé giao báo, nhưng ánh mắt lại nhìn về cậu thanh niên đang dựng xe phía sau.
- Bạn trai cháu. - Uy lão gia hỏi.
Ngọc Hân lắc đầu đáp:” Không phải ạ.”
- Hôm nay xem ra không thể trò chuyện với cháu được rồi, bạn trai cháu trông thật sáng sủa. - Uy lão đánh giá.
Từ phía sau Uy lão gia, Uy Phong cũng bước ra liền nhìn thấy Ngọc Hân đang đứng phía trước cửa nên tỏ ra khá ngạc nhiên, đưa mắt về phía xa liền thấy Thanh Duy thì đôi mày anh khẽ chau lại.
- Cô đến đây làm gì? - Uy Phong nói.
- Đây là cô gái giao báo hằng ngày cho nhà chúng ta. - Uy lão gia nói. - Cháu cũng quen sao?
Uy Phong hơi nhếch môi nhìn về phía Thanh Duy:” Công việc này xem ra nặng nhọc, phải cần đến hai người… liệu chúng ta có nên trả thêm phí cho họ không nhỉ?”
Ngọc Hân biết là Uy Phong đang châm chọc mình, cũng chẳng thèm nhìn hắn ta qua một cái. Cô khẽ nói:” Chào ông, cháu phải về rồi ạ.” - Nói xong, cô bước đi không hề quay qua nhìn Uy Phong lấy một cái.
- Xong việc rồi, về thôi. - Ngọc Hân đi về phía Thanh Duy mà nói.
Thanh Duy nhìn về phía hai người họ rồi dắt chiếc xe đạp đi theo phía sau lưng Ngọc Hân.
Uy lão gia nhìn về phía Uy Phong đang tựa lưng vào cổng tường cao, ánh mắt nhìn xa xăm về phía hai người họ…
- Cháu thích con bé đó sao?
Uy Phong bật cười lớn:” Cô ta xứng ư?”
- Thế ánh mắt đó, là gì?
- Vân Du thích cậu ta. - Uy Phong hất mặt về phía trước rồi nói. - Nhưng có vẻ cậu ta lại chọn một cô gái thua kém Vân Du của chúng ta quá nhiều.
Uy lão nghe Uy Phong nói rằng đứa cháu gái yêu quý thích cậu thanh niên kia cũng đưa mắt về phía hai con người đang đi ở phía xa… mà đánh giá.