– Này cô tính làm gì vậy hả?! – Không hoàn toàn tức giận nhưng cũng không giấu được sự khó chịu hắn cau mày nhìn nó.
– Tôi thích thì tôi dẫn cậu đi,thế thôi – Nó nhún vai, nói như thể không hề quan tâm đến sự khó chịu của hắn.
– Cô đúng là kỳ lạ mà… – Hắn lấy tay che mặt, lắc đầu thở dài trước thái độ nửa vời của nó.Còn nó thì không buồn quan tâm, nắm tay hắn lôi đi khắp nơi, khi đến trò chơi nào thì nó cũng dừng lại suy nghĩ một lúc thì lại lắc đầu tỏ vẻ không vừa ý rồi lại bước đi. Và trò chơi khiến cho bước chân của nó dừng lại chính là một ngôi nhà ma, có lẽ nó không hề không biết là hắn rất SỢ MA!!! Chỉ là nó muốn hành hạ hắn xíu cho đỡ tức vì đã dám quên nó, thế thôi.
– Tôi đi về đây – Hoàn toàn không do dự hắn ngay lập tức quay lưng về phía nó, nhưng đâu dễ vậy cuộc vui của nó chỉ mới bắt đầu thôi mà. Nó lập tức kéo tay hắn lại và nói:
– Hội trưởng à! Được anh trai của mình dẫn đi công viên giải trí chơi là nguyện vọng duy nhất của tôi, cậu không thể thực hiện được sao…. – Đúng là trong cái khó ló cái khôn, nó đã dùng tài năng diễn xuất dở tệ của mình để lừa hắn, nhưng có lẽ hắn hoàn toàn không nhận ra và ngay lập tức đồng ý đi chơi với nó… và những giây phút địa ngục của hắn bắt đầu từ thời điểm đó.
Khuôn mặt khi chưa vào nhà ma của hắn là hồng hào, khi ở trong nhà ma là chuyển thanh đủ loại màu săc trắng, đỏ, tím, xanh, vào đó chính là cơ hội của nó để lấy được tình cảm của hắn, biết sao được trai đã có bồ như hoa đã có chậu, những ai thâm hậu thì đập chậu cướp bông thôi!
– Đừng sợ có em ở đây rồi…anh hai – Nó nhìn hắn với ánh mắt hỗn tạp cảm xúc khiến cho hắn không hề biết được nó nghĩ gì, nhưng cũng mặc kệ mà nép vào lòng nó vì ngay lúc này…HẮN CỰC KỲ SỢ MA!!!
Có lẽ ngay lúc này đối với mọi người xung quanh thì nó thật trơ trẽn khi mà lợi dụng lúc hắn yếu đuối nhất để mà giành lấy trái tim của hắn, nhưng biết sao được, nó thật sự thích hắn mà, trái tim của nó cứ đập rộn ràng ở trong lòng ngực từ lúc vào nhà ma đến hiện tại, chỉ mong là hắn không nghe thấy thôi.Khi hết trò nhà ma cũng là lúc hắn trở lại với sự sống, khuôn mặt của hắn trở nên hồng hào đến lạ thường, nhưng niềm vui của hắn kéo dài không được bao lâu thì trò tàu lượn siêu tốc lại tiếp tục làm khuôn mặt đẹp trai của hắn chuyển xanh, tại sao? Tại sao lại là trò đó chứ… Ai đó hãy cứu hắn đi, hắn thực sự rất sợ ĐỘ CAO!
– Trò này thì không được – Hắn nói với gương mặt điềm tĩnh nhất hết sức có thể để cho nó không biết rằng hắn sợ độ cao.
– Làm ơn đi mà… anh hai – Có lẽ gương mặt cún con của nó bình thường thì hắn sẽ nghĩ là dễ thương nhưng nếu là ở hiện tại thì hắn lại có cảm giác như là một loại vũ khí có sức sát thương ở level max vậy
– Đừng lo lắng mọi chuyện sẽ ổn thôi – Nó lấy chiếc khăn len của mình quấn quanh cổ hắn – hành động đột ngột này của nó khiến cho hắn không khỏi bối rối nhưng vẫn không thể hiện sự bối rối của mình ra bên ngoài.
– Cảm ơn…
– Cái khăn này cứ coi như quà giáng sinh của tôi dành cho cậu đi, cảm ơn vì tất cả mọi thứ cậu làm cho tôi trong thời gian qua… mặc dù trong thực tế cậu đếch làm gì cho tôi cả- Lúc nó vừa nói hết lời thì giọng nói của một cô gái khác đã thu hút sự chú ý của hắn:
– Yo, tôi cứ nghĩ cậu đã ra về vì đợi quá lâu, không ngờ cậu vẫn còn ở đây và cô gái này là ai vậy?
– Cô ta là…
– Tôi là bạn của cậu ta, Phạm Ngọc Băng – Khi hắn đang định nói thì nó đã cắt lời hắn.
– Dù có hơi thất lễ nhưng tôi đi trước đây, hai người ở lại vui vẻ nhé – Nó sờ cằm như đang suy nghĩ gì đó rồi sau 1 lúc lâu thì lại chào hắn và cô rồi chạy đi mất. Làm gì cũng được, bắt nó ở lại xem hai người họ tình tứ thà chuồn sớm còn hơn.
—————————————-
– Haha, quyết định rồi, Lê Hoàng Lâm, kể từ hôm nay Phạm Ngọc Băng tôi quyết sẽ cưa đổ cậu!!! – Như một lời hứa, ngay từ khoảnh khắc nó thốt lên lời nói ấy cũng chính là lúc nó biết rằng, nó sẽ trải qua rất nhiều sóng gió cũng như chông gai khó mà có thể vượt qua được của cuộc đời hay nói cách khác là của con tác giả khốn nạn đặt ra cho nó. Song, nhiêu đó vẫn chưa thể đủ làm nhục ý chí của nó.
– Không ngờ bà chị lại chung tình với anh trai của tôi đến như vậy đấy! – Một giọng nói quen thuộc cất lên, cắt ngang dòng suy nghĩ củ nó.
– Việc đó là đương nhiên -Nó ra vẻ cứ như việc nó yêu hắn là một việc vô cùng đáng tự hào vậy.
-Nể tình bà chị đã từng cứu tôi trước đây, nên tôi sẽ giúp đỡ bà chị một tay vậy – Nghe câu nói của Phong nó cứ như cá gặp nước mừng rỡ không thể nào nói nên lời ( au: nó cứu Phong mình sẽ đưa vào ngoại truyện)
– Này cô tính làm gì vậy hả?! – Không hoàn toàn tức giận nhưng cũng không giấu được sự khó chịu hắn cau mày nhìn nó.
– Tôi thích thì tôi dẫn cậu đi,thế thôi – Nó nhún vai, nói như thể không hề quan tâm đến sự khó chịu của hắn.
– Cô đúng là kỳ lạ mà… – Hắn lấy tay che mặt, lắc đầu thở dài trước thái độ nửa vời của nó.Còn nó thì không buồn quan tâm, nắm tay hắn lôi đi khắp nơi, khi đến trò chơi nào thì nó cũng dừng lại suy nghĩ một lúc thì lại lắc đầu tỏ vẻ không vừa ý rồi lại bước đi. Và trò chơi khiến cho bước chân của nó dừng lại chính là một ngôi nhà ma, có lẽ nó không hề không biết là hắn rất SỢ MA!!! Chỉ là nó muốn hành hạ hắn xíu cho đỡ tức vì đã dám quên nó, thế thôi.
– Tôi đi về đây – Hoàn toàn không do dự hắn ngay lập tức quay lưng về phía nó, nhưng đâu dễ vậy cuộc vui của nó chỉ mới bắt đầu thôi mà. Nó lập tức kéo tay hắn lại và nói:
– Hội trưởng à! Được anh trai của mình dẫn đi công viên giải trí chơi là nguyện vọng duy nhất của tôi, cậu không thể thực hiện được sao…. – Đúng là trong cái khó ló cái khôn, nó đã dùng tài năng diễn xuất dở tệ của mình để lừa hắn, nhưng có lẽ hắn hoàn toàn không nhận ra và ngay lập tức đồng ý đi chơi với nó… và những giây phút địa ngục của hắn bắt đầu từ thời điểm đó.
Khuôn mặt khi chưa vào nhà ma của hắn là hồng hào, khi ở trong nhà ma là chuyển thanh đủ loại màu săc trắng, đỏ, tím, xanh, vào đó chính là cơ hội của nó để lấy được tình cảm của hắn, biết sao được trai đã có bồ như hoa đã có chậu, những ai thâm hậu thì đập chậu cướp bông thôi!
– Đừng sợ có em ở đây rồi…anh hai – Nó nhìn hắn với ánh mắt hỗn tạp cảm xúc khiến cho hắn không hề biết được nó nghĩ gì, nhưng cũng mặc kệ mà nép vào lòng nó vì ngay lúc này…HẮN CỰC KỲ SỢ MA!!!
Có lẽ ngay lúc này đối với mọi người xung quanh thì nó thật trơ trẽn khi mà lợi dụng lúc hắn yếu đuối nhất để mà giành lấy trái tim của hắn, nhưng biết sao được, nó thật sự thích hắn mà, trái tim của nó cứ đập rộn ràng ở trong lòng ngực từ lúc vào nhà ma đến hiện tại, chỉ mong là hắn không nghe thấy thôi.Khi hết trò nhà ma cũng là lúc hắn trở lại với sự sống, khuôn mặt của hắn trở nên hồng hào đến lạ thường, nhưng niềm vui của hắn kéo dài không được bao lâu thì trò tàu lượn siêu tốc lại tiếp tục làm khuôn mặt đẹp trai của hắn chuyển xanh, tại sao? Tại sao lại là trò đó chứ… Ai đó hãy cứu hắn đi, hắn thực sự rất sợ ĐỘ CAO!
– Trò này thì không được – Hắn nói với gương mặt điềm tĩnh nhất hết sức có thể để cho nó không biết rằng hắn sợ độ cao.
– Làm ơn đi mà… anh hai – Có lẽ gương mặt cún con của nó bình thường thì hắn sẽ nghĩ là dễ thương nhưng nếu là ở hiện tại thì hắn lại có cảm giác như là một loại vũ khí có sức sát thương ở level max vậy
– Đừng lo lắng mọi chuyện sẽ ổn thôi – Nó lấy chiếc khăn len của mình quấn quanh cổ hắn – hành động đột ngột này của nó khiến cho hắn không khỏi bối rối nhưng vẫn không thể hiện sự bối rối của mình ra bên ngoài.
– Cảm ơn…
– Cái khăn này cứ coi như quà giáng sinh của tôi dành cho cậu đi, cảm ơn vì tất cả mọi thứ cậu làm cho tôi trong thời gian qua… mặc dù trong thực tế cậu đếch làm gì cho tôi cả- Lúc nó vừa nói hết lời thì giọng nói của một cô gái khác đã thu hút sự chú ý của hắn:
– Yo, tôi cứ nghĩ cậu đã ra về vì đợi quá lâu, không ngờ cậu vẫn còn ở đây và cô gái này là ai vậy?
– Cô ta là…
– Tôi là bạn của cậu ta, Phạm Ngọc Băng – Khi hắn đang định nói thì nó đã cắt lời hắn.
– Dù có hơi thất lễ nhưng tôi đi trước đây, hai người ở lại vui vẻ nhé – Nó sờ cằm như đang suy nghĩ gì đó rồi sau lúc lâu thì lại chào hắn và cô rồi chạy đi mất. Làm gì cũng được, bắt nó ở lại xem hai người họ tình tứ thà chuồn sớm còn hơn.
—————————————-
– Haha, quyết định rồi, Lê Hoàng Lâm, kể từ hôm nay Phạm Ngọc Băng tôi quyết sẽ cưa đổ cậu!!! – Như một lời hứa, ngay từ khoảnh khắc nó thốt lên lời nói ấy cũng chính là lúc nó biết rằng, nó sẽ trải qua rất nhiều sóng gió cũng như chông gai khó mà có thể vượt qua được của cuộc đời hay nói cách khác là của con tác giả khốn nạn đặt ra cho nó. Song, nhiêu đó vẫn chưa thể đủ làm nhục ý chí của nó.
– Không ngờ bà chị lại chung tình với anh trai của tôi đến như vậy đấy! – Một giọng nói quen thuộc cất lên, cắt ngang dòng suy nghĩ củ nó.
– Việc đó là đương nhiên -Nó ra vẻ cứ như việc nó yêu hắn là một việc vô cùng đáng tự hào vậy.
-Nể tình bà chị đã từng cứu tôi trước đây, nên tôi sẽ giúp đỡ bà chị một tay vậy – Nghe câu nói của Phong nó cứ như cá gặp nước mừng rỡ không thể nào nói nên lời ( au: nó cứu Phong mình sẽ đưa vào ngoại truyện)