Ngôn Khánh tường thuật lại bệnh tật của Trưởng Tôn Vô Cấu, sau đó cười khổ nói:
- Bệnh tật của Vô Cấu khó chữa, ngay cả Sào tiên sinh, Ngô tiên sinh cũng thúc thủ vô sách.
Ngô tiên sinh nói, trên đời này chỉ có Tôn chân nhân chữa được cho nên tiểu tử mang Vô Cấu tới đây.
- Trưởng Tôn đại tướng quân mất rồi sao?
Tôn Tư Mạc sống ở thâm sơn, cũng không rõ lắm chuyện phát sinh ở bên ngoài.
Nghe thấy Trưởng Tôn Thịnh mất đi, hắn không khỏi hơi giật mình, lông mày nhíu lại.
- Tôn chân nhân?
- À, ta nghe thấy Trưởng Tôn tướng quân đi rồi, trong lòng cảm thấy cảm khái, năm đó ta và Trưởng Tôn Thịnh có duyên gặp gỡ, không ngờ...
- Bệnh khí tật này, trị liệu đúng là một phen phiền toái.
- Chữa bệnh không có vấn đề gì, chỉ là có chữa hết được không, ta cũng không xác định, được rồi, sáng sớm ngày mai, sau khi Pháp thuận đại sư rời khỏi, ta sẽ theo ngươi đi tới Vinh Nhạc thành một chuyến, xem tiểu nha đầu kia bị bệnh thế nào... Đúng rồi lần này ngươi còn có ý định gì khác không?
- Thế cục Lạc Dương hiện nay phức tạp, sư phụ mất rồi, tiểu tử cũng không muốn trở về.
Cho nên muốn ở đất thục nghỉ ngơi một thời gian, một mặt có thể chiếu cố cho Vô Cấu, một mặt khác cũng tìm nơi yên tĩnh đọc sách.
- Nếu là như vậy, ngươi không bằng lên núi.
Tôn Tư Mạc trầm ngâm mốt lát:
- Vinh Nhạc thành tuy nói là yên bình nhưng cũng là nơi hán liêu tạp cư, khó tránh khỏi phát sinh xung đột.
Hai năm qua, liêu hán tranh giành không ít, ngươi ở đó không chừng bị cuốn vào, lên núi thì sẽ thanh tĩnh hơn rất nhiều.
Ngôn Khánh nghĩ nghĩ:
- Tôn chân nhân nói rất đúng, chỉ là việc này tiểu tử còn phải trở về thương lượng một chút, mới có thể đưa ra quyết định.
- Ha ha, điều này cũng đúng.
Tôn Tư Mạc nói xong trên khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Trịnh Ngôn Khánh tâm tình đã tốt hơn, tìm được Tôn Tư Mạc, xem như đã hoàn thành một mục tiêu lớn, về phần có chữa trị cho Vô Cấu khỏi bệnh hay không đã là chuyện hắn không có khả năng nhúng tay vào được, tuy nhiên nghĩ đến non xanh nước biếc, danh y khám và chữa bệnh không thiếu, cũng không có gì đáng ngại.
Tâm sự này chấm dứt , trong lòng Ngôn Khánh hiện ra một chuyện:
- Gia gia lúc này, liệu đã rời khỏi Lạc Dương chưa?
----------------------------------
Dương Quảng mãn nguyện thỏa thê ngồi ở trong trường, xung quanh là quốc vương các nước, lần này hắn đi bắc tuần đã kết thúc tròn một năm, trong lần đi này, Dương Quảng dùng binh chiếm đoạt Lưu Cầu, tăng thêm lãnh thổ của Đại Tùy, tiến thêm một bước khống chế vùng Liêu Đông.
Đầu năm hắn ở Lạc Dương bày biện tuyên dương uy lên.
Vào tháng hai đã công chiếm Lưu Cầu, giết chết vua Lưu Cầu là Vương Khát Thứ Đâu, và bắt được hơn một vạn bảy nghìn người.
Lúc này uy phong của Dương Quảng đã vang khắp tứ hải, khiến cho hắn càng thêm đắc ý hài lòng.
Trên thực tế hắn lên ngôi sáu năm, xây dựng kênh đào trường thành, đả thông Tây Vực, tiêu diệt Lâm Ấp quốc, đánh bại Khiết Đan, chiếm đoạt Lưu Cầu.
Từng sự kiện một thật không thẹn với hai từ: Đại Nghiệp.
Nếu như Tùy Văn Đế hai mươi năm Khai Hoành chỉ khiến cho Đại Tùy vững vàng.
Thì Dương Quảng dùng sắm năm thời gian đã khiến cho lãnh thổ Đại Tùy trở nên rộng lớn, thực lực quốc gia đạt tới cực thịnh, lần này hắn đóng vạn quân ở Tây Bắc khiến cho các Khả Hãn các nước nhao nhao đến thăm.
Khải Dân Khả Hãn sau khi mất, Thủy Tất khả Hãn Đốt Cát vẫn kính cẩn khiêm tốn trước sau như một.
Thủy Tất Khả Hãn không ngừng tiến cống ngà voi và tơ lụa, đại biểu cho hắn cả đời cam tâm tình nguyện ở dưới Dương Quảng, trọn đời làm thần.
Ở trong lều ca múa không ngừng.
Dương Quảng nâng chén không ngừng mời rượu quốc vương các phương.
Hào khí tràn ngập, khách và chủ cũng vô cùng tận hứng, sau khi chấm dứt tiệc rượu, Dương Quảng hơi mệt mỏi muốn đi ngủ thì lúc này ở ngoài lều, Vũ Văn Thành Đô đã trầm giọng nói:
- Bệ hạ, Bùi Thế Củ đại nhân có chuyện khẩn cấp cầu kiến bệ hạ.
- Có chuyện gì, bảo hắn ngày mai nói chuyện.
- Bệ hạ, Bùi công nói việc này cấp tốc, nhất định phải bẩm cáo ngay với bệ hạ.
Dương Quảng ở trên tiệc uống không ít rượu cho nên hơi mệt nhưng khi nghe Vũ Văn Thành Đô nói như vậy thì hắn không dám lãnh đạm.
Bùi Thế Củ là thần tử cốt não, hơn nữa còn biết rõ tính tình của Dương Quảng.
Đúng lúc này hắn suốt đêm cầu kiến chắc hẳn là có chuyện trọng đại muốn bẩm cáo, Dương Quảng mặc dù hơi mệt mỏi nhưng vẫn coi trọng công vụ, lập tức bảo nội thị mang khăn lông tẩm ướt, lau mặt cho tỉnh táo rồi mời Bùi Thế Củ vào doanh nói chuyện.
Bùi Thế Củ vội vàng vào trướng, hướng về phía Dương Quảng thi lễ quân thần.
Dương Quảng khoát tay ý bảo Bùi Thế Củ ngồi xuống, sau đó ân cần hỏi:
- Ái khanh, đã trễ như vậy còn có chuyện gì trọng yếu?
Bùi Thế Củ một lần nữa đứng dậy.
- Ngồi xuống, ngồi xuống nói chuyện.
- Tạ ơn bệ hạ.
Bùi Thế Củ ngồi xuống trầm giọng nói:
- Bệ hạ thần vừa rồi uống rượu với sứ giả các quốc gia, tình cờ phát hiện ra sứ giả của nước Cao Ly đi vào trong trướng của Thủy Tất Khả Hãn, hơn nữa biểu hiện của những người Đột Quyết kia vô cùng quỷ dị, cử chỉ vô cùng bối rối vì vậy thần thử thăm dò một câu: Sứ giả Cao Ly tại sao lại ở đây, đã tới tại sao không bái kiến Ngô hoàng? Khả Hãn có dụng ý gì đây?
Dương Quảng nghe nói xong thì lập tức tỉnh táo lại không còn cảm giác mệt mỏi nữa.
- Vậy người kia trả lời thế nào?
- Hắn nói là thần nhìn lầm rồi. Nhưng thần biết mình tuyệt không thể nhìn lầm, sứ giả Cao Ly kia chính là tộc chất của tê tướng Ất Chi Văn Đức, năm khai hoàng thứ mười, tiên hoàng đối với Cao Ly định dùng binh, khiến cho quốc vương Cao Ly vô cùng sợ hãi, vì vậy phái tể tướng Ất Chi Văn Đức tới, cho nên thần vẫn nhớ kỹ.
Dương Quảng ngồi thẳng người dậy, đôi mắt liền trở nên sáng quắc.
Đột Quyết và Cao Ly một đông một tây, vẫn là họa lớn của Trung Nguyên, chẳng qua hiện nay thanh thế của Đột Quyết trong sáu năm nay đã bị nhà Tùy dùng chiến thuật ngoại giao phân một thành hai, cũng tập trung mãnh tướng tinh binh hung hãn tấn công.
Khải Dân khả hãn thần phục, đại biểu cho Đột Quyết suy sụp.
Hiện nay Khải Dân khả hãn đã mất, Dương Quảng đối với Đốt Cát khả hãn vô cùng hữu hảo nhưng trong lòng lại có băn khoăn.
Đốt Cát dã tâm bừng bừng, không mềm yếu giống như Khải Dân khả hãn.
Hiện tại Dương Quảng ngồi ở trong trướng, hắn vụng trộm gặp mặt sứ giả Cao Ly sao? Hơn nữa vị sứ giả Cao Ly kia không hề đến bái kiến hoàng đế thiên triều, vậy thì làm sao có thể làm cho Dương Quảng vui vẻ được.
Đối với quốc gia Cao Ly này, Dương Quảng xưa nay chưa hề có hảo cảm.
Đặc biệt bọn họ từng thừa dịp Trung Nguyên đại loạn mà cấu kết với người Khiết Đan, Hàn Cúc, trắng trợn chiếm đất Liêu Đông.