- Lý tiên sinh, ông phát hiện ra điều gì sao?
- Không có... ngươi phái người âm thầm điều tra một lần nữa lưu ý Trịnh Ngôn Khánh.
- Tuy nói hắn đồng ý phụ tá Thiếu quốc công nhưng ta vẫn cảm thấy chúng ta cẩn thận một chút cũng không phải là chuyện xấu.
- Như thế thì ta đi sắp xếp.
Trịnh Ngôn Khánh không biết hắn bị người khác chú ý, sau khi Dương Mộ trở về hắn lập tức sai bọn người Thẩm Quang kiểm kê những đồ vật kia, sau một hồi Trịnh Ngôn Khánh liền hoảng sợ.
Hóa ra lễ vật của Dương Huyền Cảm rất nặng, tổng cộng đã là ba vạn quan.
Ba vạn quan, đến tột cùng là bao nhiêu?
Đại Tùy quốc khố một năm cũng chỉ thu được một nghìn bảy trăm vạn quan, một năm bổng lộc của Ngư Câu La cũng chỉ quan mà thôi, ba vạn quan đồng nghĩa với mười năm bổng lộc của Ngư Câu La.
Trịnh Ngôn Khánh thầm líu lưỡi đồng thời cũng thầm sợ hãi.
Hẳn là Dương Huyền Cảm lúc này đã muốn làm phản.
- Đem những đồ vật này tất cả thu lại.
Trịnh Ngôn Khánh phân phó xong, kéo Thẩm Quang tới bên cạnh:
- Ngươi mang tới lục liễu, danh mục quà tặng này mang cho cô cô, mong nàng ta xử lý.
Thời điểm này số người mà Trịnh Ngôn Khánh tin cậy không nhiều lắm.
Người duy nhất mà hắn tin cậy không ai khác là Bùi Thục Anh.
Sau khi sắp xếp thỏa đáng, Trịnh Ngôn Khánh nhớ tới Trịnh Thế An ở phòng ngủ liền đi vào, đúng lúc Mao Tiểu Niệm bưng nước đi ra ngoài.
Một năm trôi qua, Mao Tiểu Niệm ngày càng xinh đẹp.
Đôi mắt to ngập nước, luôn luôn ẩn chứa tình cảm trong đó, chiếc quần dài xinh biếc càng thêm vẻ linh động của nàng trong đó.
Tứ Nhãn và Tế Yêu đang nằm ở cửa ra vào.
Thấy Trịnh Ngôn Khánh trở về bọn chúng liền hưng phấn chạy tới, thân mật một hồi.
Trịnh Ngôn Khánh nhìn Mao Tiểu Niệm, vỗ vỗ hai đầu chó ngao rồi nói khẽ với Mao Tiểu Niệm:
- Ngươi đi Lục liễu một chuyến xem cô cô có gì phân phó không.
- Dạ.
Mao Tiểu Niệm khẽ lướt đi bóng lưng mang theo dáng vẻ động lòng người.
Ngày xưa còn bé nay đã thành thục khiến cho Trịnh Ngôn Khánh cảm khái trong lòng một tiếng, hắn cất bước đi vào trong phòng ngủ của Trịnh Thế An, đem chuyện vừa rồi giải thích một phen.
Ngôn Khánh không nói rõ chuyện của Dương Huyền Cảm.
Loại chuyện này không thể nói lung tung, huống chi Trịnh Thế An cho dù biết được cũng không thể chia sẻ với hắn ngược lại càng thêm sầu lo.
Trịnh Ngôn Khánh kể lại chuyện của nhà Trịnh gia đem lời của Trịnh Hoành Nghị cẩn thận cho Trịnh Thế An biết.
Trịnh Thế An nghe xong thì trở nên trầm tư.
Hồi lâu ông thở dài một tiếng:
- Ngôn Khánh, ta biết trong lòng con nghĩ thế nào, kỳ thật ta đối với Trịnh gia cũng chỉ có cảm giác thất vọng, Ngôn Khánh hiện tại con đã trưởng thành, có một số việc chỉ sợ còn nhìn thấu hơn cả gia gia. Trịnh gia đã bạc tình bạc nghĩa như vậy, ta cũng không cần phải níu kéo, con nếu muốn đi thì cứ đi. Tuy nhiên lão thái gia đối với chúng ta không kém, đại công tử mặc dù năm đó không phải nhưng sau này vẫn tiếp nhận tình nghĩa của chúng ta, con cần phải nhớ kỹ, sau này có thăng chức nhớ đừng làm khó người nhà họ Trịnh.
Ngụ ý rằng Trịnh Ngôn Khánh đừng trả thù Trịnh gia.
- Gia gia, Tôn nhi không quên lời nói của gia gia hôm nay.
- Đúng rồi Đại Chuy gia gia cùng với Hổ gia gia hai ngày nay cũng đã trở về, gần đây gặp chuyện không may cũng nhờ bọn họ chiếu ứng, con đừng quên đi cảm tạ bọn họ.
Hùng Đại Chuy cùng với Vương Chính năm ngoái đã trở lại Lạc Dương làm việc.
Trịnh Ngôn Khánh quay trở lại lâu còn chưa gặp bọn họ, nghe thấy Trịnh Thế An nhắc nhở, Trịnh Ngôn Khánh cũng hơi nhung nhớ liền liên tục gật đầu.
Nói chuyện với Trịnh Ngôn Khánh hồi lâu, Trịnh Thế An đã hơi mệt mỏi.
Đây chính là vấn đề hiện tại, tinh thần của ông nhìn thì có vẻ rất tốt nhưng bên rong thì suy kiệt, Trịnh Ngôn Khánh đối với chuyện này cũng đành chịu, chỉ có thể tận tâm tận lực chiếu ứng.
Phục thị Trịnh Thế An nằm ngủ xong, Trịnh Ngôn Khánh ở ngoài cửa hiên nhìn bầu trời mờ mịt, trong lúc nhất thời cảm thấy hỗn loạn.
Dương Quảng chinh phạt Cao Ly lần này không có khả năng mang Trịnh Ngôn Khánh đi theo, trước đây Trịnh Ngôn Khánh đã làm cho Dương Quảng mất mặt, nếu mang hắn theo thì chẳng phải nói Dương Quảng thiếu người sao?
Cho nên lần chinh phạt Cao Ly thứ hai không quan hệ với Trịnh Ngôn Khánh.
Ngược lại chuyện của Dương Huyền Cảm lại khiến hắn phải đau đầu.
Dương Huyền Cảm khởi binh, chuyện này quá trình thế nào, Trịnh Ngôn Khánh không nhớ rõ lắm, tuy nhiên hắn cũng biết Dương Huyền Cảm cuối cùng thua cuộc.
Dương Huyền Cảm thua cuộc vậy thì hắn làm sao có chỗ tốt được.
Còn nữa đến bây giờ với Lý gia, ngoại trừ quan hệ với Lý Cơ, Trịnh Ngôn Khánh không có liên hệ nào với bọn họ.
Ba lần chinh chiến Cao Ly trôi qua cũng là lúc nhà Tùy sắp diệt vong.
Nếu như không thể nhanh chóng liên lạc với Lý gia cùng với Đường thái tông đại danh đỉnh đỉnh liên hệ thì chẳng phải phiền toái sao?
Lý Thế Dân, hôm nay ngươi ở nơi nào? Trịnh Ngôn Khánh nghĩ đến đây nhịn không được vỗ đầu.
Trong đầu hắn lại hiện ra thân ảnh của Lý Cơ, cũng không biết hiện nay sư phụ hắn ở nơi nào.
Dương Huyền Cảm đột nhiên xuất hiện mời khiến cho Trịnh Ngôn Khánh càng thêm vài phần cẩn thận.
Hiện nay hắn mới mười lăm tuổi cho dù danh tiếng vang xa nhưng chỉ điểm giang sơn thì thật không đủ khả năng, thử nghĩ mà xem ai có thể đem tiền đồ của mình phó thác cho một thiếu niên mười lăm tuổi, đây chắc chắn là một mạo hiểm quá lớn.
Nếu như Trịnh Ngôn Khánh là thanh niên hoặc là đệ tử hoàng thất thì còn hợp lý.
Nhưng mà hắn chỉ là bàng chi hào phú, hôm nay thậm chí có khả năng mất đi cả bối cảnh hào phú này, ai mà có thể tin được hắn?
Thoát ly quan hệ với Trịnh gia cũng là điều bất đắc dĩ của Trịnh Ngôn Khánh, với xuất thân của hắn muốn đi vào hạch tâm của Trịnh gia là khó khăn trùng trùng điệp điệp.
Tiền bạc Ngôn Khánh lại không hề thiếu.
Tiệm sắt Hùng Ký cùng với An Viễn đường hợp tác làm ăn, thậm chí giao dịch với cả Trương thị ở Ngô huyện cho nên hắn không cần phải lo lắng vấn đề này.
Chuyện trước mắt là phải làm sao có thể tiến thêm một bước với lý phiệt.
Chỉ đơn thuần dựa vào tình nghĩa thầy trò với Lý Cơ thì chưa đủ.
Muốn tiêu dao khoát hoạt cần phải có thực lực để Lý phiệt coi trọng lực lượng của hắn.
Nhưng hiện tại lực lượng của hắn cũng thiếu thốn.
Hai ngày sau Hùng Đại Chuy Vương Chính cùng với người nhà Đậu Hiếu cùng nhau mà tới.