Ngô Hắc Các tính tình như lửa làm sao chịu nổi sự sỉ nhục như vậy của La Sĩ Tín.
Ngưu Tiến Đạt vừa muốn ngăn cản thì chỉ thấy Ngô Hắc Các nổi giận gầm lên một tiếng:
- La Sĩ Tín, ngươi muốn chết?
Nói xong hắn thúc ngựa múa giáo phóng về phía La Sĩ Tín.
La Sĩ Tín không hề sợ hãi chút nào, hắn thúc ngựa vung giáo đón lấy, đại giáo nhanh như là thiểm điện chỉ nghe thấy một tiếng hô, đại giáo xé rách không khí phó tới, Ngô Hắc Các mắt hổ trợn lên, bày ra đao phong ngăn cản.
Nói thật võ nghệ của Ngô Hắc Các không hề kém.
Thế nhưng mà so với La Sĩ Tín thì không bằng.
Mười hiệp qua đi, Ngô Hắc Các có vẻ sắp bại, Ngưu Tiến Đạt thấy vậy liền nghiêm nghị quát:
- Binh sĩ tam quân xông ra cho ta.
Quân mệnh không cho phép có nửa điểm sai lầm.
Địch Nhượng đã ra lệnh cho bọn họ giữa trưa phải tới Hổ Lao quan.
Hiện tại không phải là lúc tỏ vẻ anh hùng, Ngưu Tiến Đạt quyết tâm không thể vì La Sĩ Tín mà chậm trễ việc hành quân, hắn thúc ngựa cầm thương, xông lên chuẩn bị giáp công La Sĩ Tín, nếu quả thật lại để quân Ngõa Cương xông lên hai trăm người của La Sĩ Tín tuyệt đối ngăn cản không được. Hắn thấy tình hình như vậy liền bức lui Ngô Hắc Các rồi nhảy ra khỏi vòng chiến.
- Ngõa Cương đều là lũ chuột nhắt chỉ có thể cậy vào nhiều người mà thủ thắng.
- Ngô Hắc Các Ngưu Tiến Đạt hai người các ngươi chỉ là hai con chó Ngõa Cương mà thôi, gia gia chẳng muốn so đo với các ngươi nữa, các huynh đệ chúng ta đi.
Nói xong La Sĩ Tín suất bộ lui lại.
Trước khi đi hắn còn hướng về phía Ngô Hắc Các cùng Ngưu Tiến Đạt chĩa một ngón tay xuống đất rồi nhổ một ngụm nước bọt.
Đây là động tác mang tính vũ nhục, Ngô Hắc Các thấy vậy liền nổi giận lôi đình.
Thế nhưng mà La Sĩ Tín không thèm nhìn hắn mang theo binh tốt đi chạy về phía Hổ Lao quan.
- Ngô tướng quân, ngàn vạn lần không được xúc động trúng kế của La Sĩ Tín.
Ngô Hắc Các giận dữ hét lên:
- Lão Ngưu nếu ngươi là bạn tốt của ta thì đừng ngăn cản ta, hôm nay ta không giết được La Sĩ Tín thì thề không làm người.
Hắn suất lĩnh kỵ quân truy kích thẳng về phía của La Sĩ Tín.
Mà La Sĩ Tín ở phía trước cũng không chạy nhanh mà ở lại khiêu khích Ngô Hác Các.
Ngưu Tiến Đạt trong lòng thầm cười khổ, hắn cũng không có cách nào, luận tư cách Ngô Hác Các là ái tướng của Địch Nhượng, từ lúc Ngõa Cương trại mới xây dựng hắn đã đi theo, hiện tại nếu như mình miễn cưỡng ngăn cản thì chỉ sợ tên Ngô hắc tử này sẽ trở mặt với mình, hơn nữa Trương Tu Đà vừa mới chết, Hổ Lao quan cũng không có gì là uy hiếp, La Sĩ Tín này mắng quá ác độc cho dù Ngưu Tiến Đạt trong lòng cũng không cảm thấy thoải mái.
Vì vậy hắn liền cắn răng hạ lệnh cho toàn quân xuất kích.
Nhưng vấn đề là quân Ngõa Cương bình thường do dân chúng tạo thành, không trải qua bất kỳ huấn luyện gì.
Ngõa Cương lúc đầu chỉ là một đám thổ phỉ, hiện tại tuy trải qua việc sửa trị nhưng thủy chung cũng không cải biến bản chất sơn tặc cường đạo của bọn chúng, đuổi một lúc đội ngũ tự nhiên lộn xộn.
Bình thường xếp thành hàng nghiêm chỉnh cũng tạm được.
Nhưng mà một khi truy kích thì chỗ thiếu hụt khi luyện tập chưa đủ lập tức biểu hiện.
Có người chạy nhanh có người chạy thậm.
Trận thế vốn nghiêm túc trở nên hỗn loạn vô cùng.
Ngô Hác Các xông lên trước nhất nhìn thấy La Sĩ Tín chuyển qua một khóc quanh không thấy bóng dáng hắn đâu nữa thì vội vàng hạ lệnh tăng tốc độ, tuy nhiên trong tích tắc, cả đám ngây ngốc, sau khúc quanh đã thấy Tùy quân bày trận ngăn cản.
Cung tiễn thử ở trước, đao ở sau.
Ở chính giữa là một cây đại kỳ, trên đó viết một chữ Lý to lớn.
Ở hai bên còn có hai lá cờ viền vàng khác, một bên ghi chữ Hắc Thạch lang tướng một bên ghi là Tam quân tư mệnh.
Một thanh niên cầm hoành giáo đứng trước người như hung thần ác sát, hai bên hắn là hai cự hán một đen một trắng, một người cầm song phủ một người cầm mạch đao.
La Sĩ Tín đứng ở sau lưng thanh niên đó vẻ mặt lãnh khốc vô tình.
Cảnh tượng này đúng là có vẻ quỷ dị....
Ngô Hác Các và Ngưu Tiến Đạt hai người không khỏi giật mình.
Trong nháy mắt, Ngưu Tiến Đạt bỗng hiện lên một cái tên ở trong đầu sắc mặt của hắn liền trở nên khó nhìn.
Lý Ngôn Khánh, Huỳnh Dương Lý vô địch.
Sao hắn lại ở chỗ này?
- Không tốt trúng kế rồi.
Ngưu Tiến Đạt vội vàng hô to một tiếng, không ngờ hắn chưa kịp hét thì ở trong trận doanh của Tùy quân đã phát ra hai tiếng nổ mạnh.
Hai luồng lửa khói đỏ chói phóng lên trên trời.
Cũng tiễn thủ ở phía trước lập tức phát tên.
dây cung rung động từng mũi tên bạch vũ rời cung mà đi.
Ngưu Tiến Đạt hét lớn một tiếng:
- Đao cầm nơi tay, thuẫn nâng lên nghênh địch.
Quân Ngõa Cương hiện tại đang ỏ trong hỗn loạn, chợt gặp quân địch dĩ nhiên là loạn thành một bầy, bọ hắn vội vàng nghiêng tấm chắn lên, tuy nhiên lực của mũi tên thật là quá lớn.
Có mấy mũi tên bắn trúng mộc thuẫn khiến cho mộc thuẫn lập tức bị vỡ ra.
Cùng lúc đó từ hai bên gò núi có hai chi kỵ quân xông ra, hai viên đại tướng một người cưỡi con Đạp Tuyết Sư Tử trên tay cầm một đôi mai hoa ngân lượng chùy, một người mặc áo lục áo giáp màu đen, phía sau thuần sắc một kỵ quân màu đen.
Chỉ thấy người cầm chùy hét lớn một tiếng:
- Phỉ tặc chạy đâu, Hà Đông Bùi lão hổ đã tới đây.
Bùi lão hổ, Bùi Hành Nghiễm?
Ngưu Tiến Đạt lúc trước từng tham gia chiến sự ở Kim Đê quan.
Tuy nhiên hắn không xuất chiến mà ở trên Kim Đê quan xem cuộc chiến.
Bùi Hành Nghiễm đêm đó dũng mãnh vô địch khiến cho Ngưu Tiến Đạt lưu lại ấn tượng sâu sắc, nhất là lúc thu thập chiến trường ở trên người con Xích Hỏa Long Câu của Bùi Hành Nghiễm có hai cây mai hoa lượng ngân chùy, đám tướng lãnh Ngõa Cương chen nhau nhấc lên, tuy cũng có mấy người nhấc được đại chùy này nhưng mà cho dù là Đan Hùng Tín hay Trình Giảo Kim cho dù thần lực trứ danh cũng không thể múa thoải mái như Bùi Hành Nghiễm được.
Lúc ấy Trình Giảo Kim từng khen: Bùi lão hổ quả nhiên người như mãnh hổ.
Ngưu Tiến Đạt cũng không phải là loại người thích cậy mạnh nhưng cũng thừa nhận mình không phải là đối thủ của Bùi Hành Nghiễm.
Hắn vội vàng quát to:
- Ngô hắc tử, đi mau, chúng ta trúng kế quân địch rồi.
Tuy nhiên lúc này muốn đi thì không dễ.
Lý Ngôn Khánh cũng nhìn thấy Ngưu Tiến Đạt hắn không khỏi cười lạnh lấy ra cung tên.
- Các huynh đệ xem ta bắn chết phỉ tặc.
Nói xong hắn đã giương cung cài tên, tinh khí hợp lại, chỉ nghe thấy từng thanh âm phừng phựt, mũi tên rời khỏi dây cung.