Cũng may Thành Mạc Ngôn còn thông minh hắn thuận thế ném Tuyên Hoa búa về phía sau xoay tròn như con lật đật.
Lúc hắn vừa đứng lên thì đã có mười thanh đao kề vào cổ
- Đứng yên đó nếu không ta sẽ cho đầu ngươi rơi xuống đất.
Lời nói còn chưa dứt thì đã có người tiến lên, trói chặt tay chân của Thành Mạc Ngôn lại.
Ông trời ơi, Hắc Thạch quan này là những quái vật gì.
Thành Mạc Ngôn đã nghe qua danh tiếng của Lý Ngôn Khánh thậm chí đã nhìn thấy Lý Ngôn Khánh xuất binh nhưng hắn liên tiếp đại thắng Bàng Ngọc và Hoắc Thế Cử lòng đầy tự tin.
Nào biết được Hắc Thạch quan bóng dáng còn chưa thấy thì mình đã bị bắt làm tù binh.
Nếu như lão từ còn sống mà dùng búa nữa thì sẽ bị thiên lôi đánh chết.
Có lẽ trong lòng Thành Mạc Ngôn vẫn cho rằng chỉ vì hắn dùng tuyên hoa búa nên mới thua trong tay của Hùng Khoát Hải.
Mà thực tế đúng là như vậy.
Thế trận tam giác ngoại trừ Hùng Khoát Hải và Hám Lăng, Mạch Tử Trọng và Phí Thanh Nô cũng núp ở bên trong.
Bọn họ mặc trang phục giống như sĩ tốt bình thường vậy, Đan Phương trong chốc lát đã bị Hám Lăng chém chết, đệ đệ Đan Trọng của hắn vận khí không tệ, thấy tình huống không ổn lập tức lao đi.
Tuy nhiên mười tên thân binh của hắn nhanh chóng bị chém thành từng miếng thịt vụn.
- Phụ thân đi mau.
Đan Trọng sau khi ra khỏi đại trận hướng về phía Đan Hùng Tín hô to, thúc ngựa bỏ chạy về phía Bạch Thạch độ.
Đan Hùng Tín cũng cảm thấy tình huống không ổn, bất chấp tất cả không dây dưa với La Sĩ Tín nữa, quay đầu bỏ chạy.
Phụ tử hai người này vừa chạy, quân Ngõa Cương dưới trướng đâu còn tâm tư tiếp tục chống cự bọn họ liền quăng binh khí đi, ôm đầu lớn tiếng la lên:
- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, chúng ta đầu hàng.
Nhìn thấy Đan Trọng cưỡi ngựa vượt qua Bạch Thạch độ muốn qua sông .
Đúng lúc này một mũi tên bạch vũ phá không bay tới.
Đan Trọng chỉ lo chạy trối chết trốn tránh không kịp bị mũi tên xuyên qua cổ.
Hắn mềm nhũn trên lưng ngựa, thân thể rớt xuống lòng sông, một chân còn treo tại bàn đạp, con chiến mã kia không biết chủ nhân mình bị bắn chết, chỉ cảm thấy trên người nhẹ bớt, lập tức phóng như bay trong sông.
- Con của ta.
Đan Hùng Tín ở trên lưng ngựa nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng nhột nhạt, phun ra một ngụm máu tươi, bất tỉnh nhân sự ở trên lưng ngựa.
Trên bãi sông phía xa xa, Lý Ngôn Khánh cũng từ từ thu hồi bảo cung, khóe miệng nhếch lên.
- Đan Thông lần này bị bại, Lý Mật nhất định sẽ điên lên.
Tiết Thu cười ha hả nhìn theo đám thân binh của Đan Hùng Tín chạy trối chết nhịn không được mà cười ha hả nói với Lý Ngôn Khánh.
- Hắn điên là tốt nhất hắn không điên chẳng phải khiến chúng ta uổng công khổ cực một đêm sao?
- Ha ha đã như vậy chúng ta quay trở lại Hắc Thạch quan, từ từ chờ đợi xem Lý nghịch điên cuồng thế nào.
Hai người sắc mặt khoan thai nhìn nhau cười cười.
Lương Lão Thực dắt ngựa bước ra khỏi Hắc Thạch quan cùng với Trịnh Đại Bưu lưng đeo song thương từ từ thúc ngựa rời đi.
Bạch Thạch độ hiện tại đã nhuộm đỏ đầy máu.
Nước sông nhuộm máu xuôi theo lạc thủy mà chảy đi.
Lý Mật ỏ trên xe, nhìn thấy Đan Hùng Tín đang quỳ gối trước mặt, trong lòng vô cùng tức giận.
- Nói như vậy ngươi toàn quân bị diệt?
Đan Hùng Tín khóc rống tại chỗ:
- Không phải mạt tướng vô năng mà là Lý tặc quá xảo trá, ba đứa con trai đều chết ở bạch thạch độ.
Lý Mật rất muốn nhảy xuống xe đâm một kiếm đâm vào Đan Hùng Tín.
Con mẹ nó, lúc xuất chinh ngươi nói thế nào.
Vậy mà bây giờ sáu nghìn binh lính tinh nhuệ đã mất sạch.
Vương Bá Đương ở phía sau hắn khẽ giật ống tay áo.
Lý Mật hít sâu một hơi, cố gắng dẹp lửa giận của mình: Lý Ngôn Khánh xem ra ngươi cứ phải đối địch với ta.
Hắn cố gắng tươi cười, trấn an nói:
- Đại tướng quân đừng vội khổ sở, xuống dưới nghỉ ngơi, sau khi an táng nhị công tử xong ta sẽ đem binh tới Hắc Thạch quan vì đại tướng quân báo thù rửa hận.
Nói xong Lý Mật đề giọng to nghiêm nghị quát:
- Tam quân tướng sĩ, Củng huyện đã ở phía trước.
Chỉ cần công phá được Hắc Thạch quan, kho lương Lạc Khẩu ở trước mắt, tất cả tiền tài của thế gia hào phú đều tùy ý các ngươi lấy dùng.
Truyền mệnh lệnh của cô vương, toàn quân tiến lên, không phá Hắc Thạch quan cô vương thề không thu binh.
Lý Mật thật sự sắp phát điên.
Trong thời gian ba ngày ngắn ngủi, hai doanh trại bị mất, hai gã Đại tướng bị thương, Lý Mật chưa bao giờ gặp phải tổn thất nặng nề khiến thần sắc hoảng hốt như vậy.
Đặc biệt là Bát Phong doanh của Tần Quỳnh, mặc dù còn mấy nghìn nhân mã, nhưng muốn gây dựng lại sức chiến đấu cũng không phải chuyện dễ dàng.
Tuy nhiên cho dù tức giận, hắn vẫn phải hỏi thăm cẩn thận tình hình chiến đấu của Bạch Thạch Độ.
Đối với tam giác trận cổ quái trước đây chưa từng gặp ở Hắc Thạch quan, Lý Mật cảm thấy vô cùng khiếp sợ
Hắn vốn tưởng rằng mình có được Tần Quỳnh, Bát Phong trận đã là vô địch thiên hạ nhưng hiện tại xem ra, lực sát thương của trận pháp cổ quái ở Hắc Thạch quan khiến Lý Mật vô cùng tò mò, Lý Ngôn Khánh làm thế nào lại suy nghĩ ra trận pháp cổ quái này? Tại sao hắn không phải thủ hạ của ta? Tại sao hết lần này tới lần khác hắn đều trở thành địch nhân của ta? Nếu ta có Lý Ngôn Khánh, trong thiên hạ còn ai là đối thủ? Đại nghiệp lo gì không thành?
Mang theo tâm tình mâu thuẫn này, trên đường đi Lý Mật vô cùng cẩn thận, tới gần Hắc Thạch quan.
Cũng may trước đây Ngôn Khánh đã bố trí đủ loại bẫy rập, bị Đan Hùng Tín phá hư gần hết cho nên đại quân Lý Mật cũng không bị trì hoãn quá lâu, vào lúc giữa trưa đã tới dưới Hắc Thạch quan.
Lý Ngôn Khánh leo lên thành lâu, nhìn ra quân doanh của quân Ngoã Cương mọc lên san sát bên ngoài thành.
- Xem ra Lý Mật thật sự đã học được khôn ngoan.
Nói thật, mấy vạn đại quân Ngõa Cương bày trận dưới Hắc Thạch quan nhìn qua thanh thế to lớn, có chút đáng sợ. Nhưng nhánh quân Ngoã Cương này cũng không phải nhánh quân Ngoã Cương ngày xưa Lý Ngôn Khánh nhìn thấy ở Hổ Lao quan, cũng không phải hỏa lực tập trung hiện giờ và quân Ngoã Cương đã giao thủ với Từ Thế Tích.
Bất luận bàn về tác phong quân đội hay sĩ khí mà nói, quân Ngoã Cương dưới Hắc Thạch quan đều cho thấy chỗ bất thường.
Lấy Bồ Sơn Công doanh làm trung tâm, liên hợp lấy Trịnh Duông thành, kích sát Trương Quý Tuân, đại phá uy thế quân Để Lĩnh Tùy, từ trong thực chất nhánh quân Ngoã Cương này lộ ra một luồng khí hung hãn, cho dù Tần Quỳnh bại trận, cho dù Đan Hùng Tín thất bại đều không ảnh hưởng đến bọn chúng.