Vương Thế Sung nhìn thấy bên trong đại doanh chằng chạt, lập thành thế ngũ hành bát quái, ở trong đại doanh mơ hồ còn truyền ra tiếng ngựa hí khiến cho Lý Thế Dân nhíu chặt mày.
Trương Trấn Chu này đúng là một người biết binh gia.
- Tiểu Tám, có nhìn ra ảo diệu gì không?
Mao Tiểu Tám tuy đã đọc sách biết chữ nhưng đối với binh pháp thì không hiểu rõ cho lắm.
Hắn nghe được thì cười nói:
- Đại tướng quân, tướng quân cũng không phải không biết bổn sự khác thì không nói còn hành quân chiên tranh tiểu Tám không biết, tuy nhiên Tiểu Tám thấy rằng xem ra Trịnh quân bố trí vô cùng chặt chẽ, Từ Giản địa hình hẹp, nếu như Cường công chỉ sợ phí chút tay chân.
Lý Thế Dân nghe được thì thỏa mãn gật đầu.
Biết thì nói biết không biết thì nói không biết.
Mao Tiểu Tám đến thời điểm này ăn nói chưa từng phạm sai lầm.
Lý Thế Dân nói với Đoạn Ứng Huyền:
- Tiểu Tám tuy không hiểu binh pháp nhưng ánh mắt đúng là không kém, cường công không phải là một ý kiến hay, nhưng nếu không cường công sẽ phải kéo dài thời gian. Cuộc chiến Hà Bắc đến nay còn chưa rõ ràng, thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm, nếu một khi Hà Bắc thất bại, lúc đó muốn đánh chiếm Lạc Dương thì càng bất lợi.
Đoạn Ứng Huyền trở nên trầm mặc.
Hắn và Mao Tiểu Tám tính tình khác nhau rất lớn.
- Được rồi chúng ta chuẩn bị quay về.
- Tình huống ở Từ Giản này, ta đã hiểu rõ, sau khi trở về thương nghị với Vương Thông tiên sinh nên giải quyết phiền toái này thế nào.
Đoạn Ứng Huyền và Mao Tiểu Tám hai người đều gật đầu đáp ứng.
Mọi người quay đầu ngựa chuẩn bị từ trên trạm gác cao mà trở về.
Bỗng nhiên từ dưới trạm gác truyền tới một tiếng hét to như sấm:
- Lý gia tặc, dám dò xét trận doanh của gia gia, mau để mạng lại cho gia gia.
Một đám thiết kỵ của quân Trịnh từ dưới núi gào thét đánh tới.
Viên đại tướng cưỡi ngựa, tay cầm giáo, lồng ngực đỏ thẫm giống như là máu, hai con ngươi đỏ bừng tóe lửa.
Chỉ thấy hắn xung trân lên ngựa, vọt về phía Lý Thế Dân.
Ở phía sau hắn còn có binh tốt lao theo.
Lý Thế Dân nhận ra người này chính là đại tướng dưới trướng của Vương Thế Sung, Đan Hùng Tín.
Lý Thế Dân cũng từng nghe qua tên của Đan Hùng Tín, người này vốn theo Địch Nhượng chiếm núi sau đó lại theo Lý Mật, sau khi Lý Mật chết, Đan Hùng Tín nương tựa vào Vương Thế Sung, hơn nữa còn được Vương Thế Sung vô cùng tín nhiệm, hứa gả muội tử của mình cho hắn nghe nói người này cùng với Lý gia thù sâu như biển, cụ thể ân oán thế nào Lý Thế Dân cũng không rõ, hình như là tổ tiên của Đan Hùng Tín là tướng lãnh Bắc Tề, bị phụ thân của mình giết chết. Lý Thế Dân cũng biết, Đan Hùng Tín này có sức lực vạn phu khó đỡ, mấy viên hổ tướng như là Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim lúc quy hàng đều tán thưởng hắn.
Lý Thế Dân thầm nghĩ không tốt, thúc ngựa chạy đi.
Đoạn Ứng Huyền thấy tình huống không tốt liền la lớn:
- Tiểu Tám, ngươi bảo hộ đại tướng quân, ta ngăn hắn lại.
Dứt lời hắn cầm lấy thương xông về phía Đan Hùng Tín.
Lại nói tiếp Đoạn Ứng huyền này cũng là một kiêu tướng khó lường, nhưng nếu so với Đan Hùng Tín thì hắn không phải là đối thủ.
Mục tiêu của Đan Hùng Tín là Lý Thế Dân, thấy Đoạn Ứng Huyền cản trở hắn liền giận tím mặt.
Giáo vung lên đón chào, cùng với Đoạn Ứng Huyền giao phong, ở bên kia hơn mười người Mao Tiểu Tám che cho Lý Thế Dân quay đầu rời đi.
Đan Hùng Tín giận dữ hét lớn:
- Lý gia nhi, ngươi chạy đâu.
Lý Thế Dân quay đầu nhìn trộm thì chỉ thấy Đan Hùng Tín đã đuổi theo, chắc hẳn Đoạn Ứng Huyền không phải là đối thủ của hắn, hôm nay chỉ sợ mình lành ít dữ nhiều.
- Đại tướng quân mau đi.
Mao Tiểu Tám la lên, xoay người định ngăn trở Đan Hùng Tín lại.
Lý Thế Dân bí rõ mình khó có thể chạy thoát, Đan Hùng Tín lần này mang tới người đủ để vây khốn mình, chỉ có cách mình ngăn cản Đan Hùng Tín chờ cứu binh tới đây, Lý Thế Dân đột nhiên ghìm chặt chiến mã, thuận tay tháo trường giáo.
- Tiểu Tám, ngươi gọi viện binh tới đây, ta cản hắn lại.
Dứt lời hắn vung giáo dao phong với Đan Hùng Tín, Mao Tiểu Tám cũng không hề chậm trễ, hắn vừa chạy vừa khàn giọng nói:
- Cứu Tần vương, cứu đại tướng quân.
Đan Hùng Tín mục tiêu chỉ là Lý Thế Dân, hắn làm gì quan tâm tới Mao Tiểu Tám nữa.
Thấy Lý Thế Dân xông lại hắn cười lớn:
- Oa nhi, xem ngươi còn chạy đi đâu?
Luận niên kỷ Đan Hùng Tín hơn Lý Thế Dân tới hai mươi mốt tuổi, hắn cầm Kim Đỉnh dương giáo, như giao long ra biển, mang theo một cỗ nhuệ khí đâm thẳng về phía Lý Thế Dân, Lý Thế Dân mang hơn mười thân binh liều chết ngăn Đan Hùng Tín lại, tuy võ nghệ của Lý Thế Dân không tệ nhưng làm sao có thể chống lại mãnh tướng kinh nghiệm nhiều năm này chớ luân kinh nghiệm hay thân thủ Lý Thế Dân đều không phải là đối thủ của Đan Hùng Tín.
Chỉ qua bốn năm hiệp, Lý Thế Dân đã không chịu nổi.
Hắn đâm một giáo bức Đan Hùng Tín lui về phía sau sau đó thúc ngựa bỏ chạy, Đan Hùng Tín làm sao có thể buông tha cho Lý Thế Dân, thúc ngựa đuổi sát.
Mắt nhìn thấy Đan Hùng Tín đuổi tới càng ngày càng gần, mà hộ vệ của hắn đã tổn thương không còn.
Lý Thế Dân không khỏi sinh tuyệt vọng âm thầm kêu khổ, ở phía sau lưng của hắn vó ngựa càng ngày càng gần, Lý Thế Dân cắn răng một cái, xoay người lại muốn cùng với Đan Hùng Tín giao đấu với nhau, đúng lúc này chỉ thấy từ phía xa xa truyền tới một thanh âm Đạp Tuyết ô điêu, như gió lao tới.
Viên đại tướng tay cầm tiên, hai đôi mắt dữ tợn trừng lên.
- Tặc tướng dám, làm tổn thương chủ của ta.
Lý Thế Dân nghe thấy thì mừng rỡ la lớn:
- Kính Đức, cứu ta.
Nói thì chậm nhưng khi đó thì rất nhanh, Uất Trì Kính Đức đã vọt tới thì Đan Hùng Tín cũng tới gần Lý Thế Dân, đại giáo chuẩn bị đâm xuống.
Uất Trì Kính Đức nổi giận gầm lên một tiếng, Đạp Tuyết Ô Điêu dưới chân vụt qua, song tiên quét ngang đánh xuông Kim Đỉnh dương giáo của Đan Hùng Tín, Đan Hùng Tín không kịp phản ứng, Uất Trì Kính Đức đã hung hăng cuốn lấy thanh giáo, Lý Thế Dân phóng ngựa như bay, đồng thời liên tục khai mở cung tên, bắn vào thân binh của Đan Hùng Tín.
Từ phía đại doanh của Đường quân liên tục là tiếng vó ngựa ù ù.
Chắc là Mao Tiểu Tám báo tin đã chạy tới đây cứu viện.
Mà Trương Trấn Chu cũng biết được tin tức suất bộ đến đây tiếp viện, song phương giao phong ở trước trạm gác một hồi ngắn ngủi sau đó cả hai thu binh, Trương Trấn Chu mang theo Đan Hùng Tín trở về đại doanh Từ Giản còn chúng tướng Đường quân thì che chở cho Lý Thế Dân rời đi.
Mao Tiểu Tám dẫn người thừa cơ quét dọn chiến trường đã tìm ra thi thể của Đoạn Ứng Huyền.
Sau khi quay trở về đại doanh, Lý Thế Dân bị Vương Thông trách cứ một hồi, Lý Thế Dân liên tục xin lỗi mới dẹp đi sự tức giận của Vương Thông.