AdsNhững mẫu hộp quà hình con vật đáng yêu
Nhưng Lý Thế Dân vẫn không thể mặc kệ đám người Tần Dụng, lúc này hắn phải giữ đám người này nếu không vấn đề sẽ là rất lớn.
- Vương huynh bớt giận, chuyện này... cô thật sự không biết.
- Nếu như vương huynh tin được cô thì cô có thể cam đoan chắc chắn cho vương huynh một công đạo, như vậy đi không bằng để binh mã toàn bộ rút khỏi Lạc Dương, đợi khi hỏi kỹ càng chắc chắn sẽ giải quyết công bằng.
Lý Ngôn Khánh khẽ gật nhẹ đầu.
Lúc này Đỗ Như Hối cũng thúc ngựa tới, ở bên cạnh Lý Ngôn Khánh khẽ thấp giọng nói vào lỗ tai hắn hai câu.
Sắc mặt Ngôn Khánh lập tức thay đổi.
Lý Thế Dân thầm kêu không tốt, vội vàng hạ lệnh:
- Lưu Văn Tĩnh lập tức mệnh cho các huynh đệ rút khỏi phường thị, từng người trở về trong doanh chờ lệnh.
- Vâng!
Lưu Văn Tĩnh vội vàng đáp ứng.
Không ngờ Lý Ngôn Khánh đột nhiên mở miệng.
- Lưu tư mã khoan đã.
Lưu Văn Tĩnh khẽ run lên thầm kêu khổ, nhưng ngoài mặt hắn vẫn lộ ra vẻ cung kính mà đi tới trước ngựa Lý Ngôn Khánh.
- Vương gia có gì phân phó?
Lý Thế Dân trong lòng kinh hãi, tập trung tư tưởng suy nghĩ hướng đi của Lý Ngôn Khánh.
Mà Lý Ngôn Khánh thì dò xét Lưu Văn Tĩnh từ trên xuống dưới rồi đột nhiên cười nói:
- Lưu tư mã nghe nói ngươi là lão thần đi theo hoàng thượng từ đầu phải không?
- Vâng đúng vậy.
Ngôn Khánh dùng roi ngựa kỳ kỳ cái trán hơi buồn rầu nói:
- Theo đạo lý ngươi là trưởng bối của cô cùng với tiên phụ có giao tình cô có lẽ phải cung kính với ngươi một chút mới được. Tuy nhiên... ha ha ngươi là lão thần địa vị cao cao tại thượng làm việc thế nào không cần người khác phải dạy bảo, Đỗ Như Hối tư lịch nông cạn vừa rồi có chút mạo phạm kính xin Lưu tư mã ngàn vạn lần đừng để tâm.
Lưu Văn Tĩnh không ngớt lời nói:
- Vương gia nói quá lời Văn Tĩnh không dám.
- Không mọi thứ đều cần phải có quy củ.
- Đỗ Như Hối không biết tôn lão tự tiện chống đối đúng là không phải hành vi mẫu mực của thần tử... lão Đỗ, ngươi vả vào miệng xin lỗi Lưu tư mã.
Chưa đợi đám người Lý Thế Dân mở miệng, Đỗ Như Hối đã xuống ngựa, tự vả vào miệng mình hai cái, sau đó điến lên khom người nói:
- Lưu tư mã vừa riồ có nhiều đắc tội.
Đám người sau lưng Lý Thế Dân tim đập không ngớt.
Quy củ của Hà Nam vương đúng là không nhỏ... Đỗ Như Hối dù sao cũng là đô đốc một châu quan to tứ phẩm nói vả miệng là vả miệng ngay!
Trên khuôn mặt Lưu Văn Tĩnh nở ra nụ cười khổ lập tức hoàn lễ với Đỗ Như Hối.
Chưa đợi hắn ngồi thẳng người lên, Lý Ngôn Khánh ở trên ngựa đột nhiên vung roi, quất lên trên đầu của Lưu Văn Tĩnh.
Chỉ thấy Lưu Văn Tĩnh máu chảy đầm đìa, kêu thảm một tiếng ngã xuống đất.
- Vương huynh, huynh cũng quá phận rồi.
Lý Thế Dân đột nhiên biến sắc, chúng tướng sau lưng nguyên một đám tức giận không nói ra lời.
Lý Ngôn Khánh nhìn Lý Thế Dân, nụ cười trên mặt không giảm, ánh mắt rơi vào trên người của Lưu Văn Tĩnh:
- Đỗ Như Hối dạy không được ngươi, cô dạy được không?
Lý Ngôn Khánh đứng ở lầu các, chắp tay không nói, hắn ở đây có thể nhìn thấy lầu các nguy nga, ngay cả đại kỳ dày đặc trên thành cũng nhìn thấy rõ ràng.
Đây là một tòa phủ đệ to lớn ở phía đông thành, diện tích tới mấy trăm khoảnh.
Đi ra ngoài chính là Tuyên Nhân môn, đi vào trong phía bắc chính là Hàm Gia môn, Thừa Phúc môn, đi về phía Tây chính là Kiến Đông cung.
Hắn là Hà Nam vương, đây chính là nơi ở sau này của hắn.
Mặc kệ Lý Ngôn Khánh về sau có ở đây không thì vương phủ cũng là không thể thiếu.
Lý Ngôn Khánh cũng không phải là người thích xa hoa, hơn nữa trong vương phủ còn có một tòa lầu các tất cả đều do trúc dưới chân núi Long Môn dây dựng lên, vô cùng hợp khẩu vị của hắn.
Hắn khi còn nhỏ đã sinh hoạt ở trong trúc viên dưới chân núi Long Môn.
Hiện tại trúc viên kia đã sớm biến thành phế tích, muốn góp nhặt tình cảm năm đó lại dĩ nhiên không có khả năng, ngược lại ở trong vương phủ lầu các bốn phía đều có một mảng rừng trúc, nghe nói là do Tề Vương Dương Lãi trước kia sai người đem trúc ở Long Môn trồng, lớn lên vô cùng tươi tốt.
Đứng ở trên trúc lâu, Lý Ngôn Khánh loáng thoáng cảm nhận được sinh hoạt năm đo sở trúc viên.
Hiện tại đã là ngày tháng chạp.
Qua một ngày nữa sẽ là tới năm mới.
Vũ Đức năm thứ ba, hắn bắt đầu tinh tường con đường của hắn sắp tới sẽ tràn ngập chông gai.
Có một câu tục ngữ rất hay, quan lớn hơn một cấp đè chết người.
Lưu Văn Tĩnh là lão thần, tuy không được Lý Uyên coi trọng thậm chí sau khi bại trận ở Thiên Thủy Nguyên, quyền lợi của Lưu Văn Tĩnh còn bị rút lại nếu không phải Lý Thế Dân dốc sức bảo đảm thì không nói trước được hắn có bị mất tính mạng sau trận chiến đó không.
Hắn ở trước mặt Đỗ Như Hối kên kiệu khiến cho Lý Ngôn Khánh nổi giận lôi đình.
Ban đêm sau khi đánh hắn một roi, Lưu Văn Tĩnh còn phải cung kính hành lễ hô to một tiếng: Đa tạ Hà Nam vương dạy bảo.
Quyền lực thật là mỹ diệu.
Khóe miệng của Lý Ngôn Khánh nở ra một nụ cười quỷ dị.
Tuy nhiên hắn biết rằng từ nay hắn và Lý Thế Dân thế sẽ như nước với lửa.
Lạc Dương là một người tính tình nhẫn nại đừng nhìn trên mặt của hắn tươi cười không nói gì nhưng thực ra trong lòng của hắn đang vô cùng tức giận.
Ban đêm trước khi chia tay trong mắt của hắn đã hiện ra một vẻ oán độc bị Lý Ngôn Khánh nhìn thấy.
Ngôn Khánh cũng không ngốc đến mức mà cho rằng Lý Thế Dân sau khi đăng cơ sẽ bỏ qua chuyện cũ, tá ma giết lừa, qua sông chặt cầu, đế vương muốn giết người thì cho dù là tôn thất cũng không có kết cục tốt đẹp, trong lịch sử lần khai quốc nào mà không trải qua giết chóc đầm đìa, Lý Ngôn Khánh cũng biết rằng thanh danh của mình quá cao cho dù Lý Thế Dân rộng lượng đến mấy cũng không bỏ qua cho mình.
- Vương gia, Trưởng Tôn công tử cho mời.
Ở trên bậc thang truyền tới từng bước chân nhẹ nhàng.
Nghe thấy thanh âm này Lý Ngôn Khánh cũng biết là của Liễu Thanh.
- Ta đi xuống dưới.
Ngôn Khánh xoay người đi xuống dưới lầu.
- Vương gia, cánh tay của Lão Thực bị phế đi.
Lý Ngôn Khánh tiếp tục bước mặt không biểu tình đi xuống trúc lâu.
Tầng cuối của trúc lâu có khoảng mét vuông, hai bên đại sảnh có ba gian nhà.
Trưởng Tôn Vô Kỵ bị tổn thương không nhẹ, sau khi bị đánh đã hôn mê bất tỉnh.
Lý Ngôn Khánh cất bước đi vào trong phòng vừa vặn đối mặt với thái y.
- Thương thế của Trưởng Tôn công tử không quá nặng chỉ tổn thương da thịt vương gia không cần phải lo lắng.