Ninh Trường Chân sau khi chết khu vực Việt Tay La Hoàn chính là vua, nhưng trên thực tế thì sao La Hoàn tuy là Lý vương nhưng không phải sở hữu tất cả người Lý.
Hơn nữa tất cả các đô lão tuy quy phục La Hoàn nhưng quan hệ cũng không chặt chẽ.
Việc Lý Ngôn Khánh cần làm chính là chia cách bọn họ ra.
Đem những mối quan hệ xung quanh của La Hoàn chia cách nhưng không được làm quá mức rõ ràng nếu không La Hoàn phản ứng thì toàn bộ khu vực Việt Tây sẽ sinh ra hỗn loạn.
Dù sao La Hoàn cũng là Lý vương.
Đã muốn phân cách thì phải cẩn thận từng chút một không thể đánh rắn động cỏ.
Đây cũng là một nghệ thuật một thủ đoạn đó.
Làm thế nào để phân cách La Hoàn, cách tốt nhất là dùng lợi ích phân hóa.
Vì vậy Lý Ngôn Khánh sau khi biết Ninh Huyền trốn tới Liêu Tử Bộ liền nghĩ đến phương pháp lính đánh thuê.
Nhưng cái này còn chưa đủ một Liêu Tử không đủ khiến bọn họ độc tâm.
Lý Ngôn Khánh cần là một nơi đủ rộng lớn tốn hao đủ thời gian thu nạp đầy đủ binh lực.
Bởi vì có thể như vậy mới có thể vô thanh vô tức phân cách thế lực thành từng mảng nhỏ, đúng lúc Lý Ngôn Khánh nhức đầu thì Cao Lý Hành nói đến chuyện quốc chủ Chân Tịch quốc đang tị nạn, Lý Ngôn Khánh lập tức nghĩ cách gặp sứ giả Chân Tịch quốc kia.
- Trước hết để cho những nô lệ và tù binh bọn họ đi ra ngoài chỉ cần bọn họ được tự do thì sẽ làm cho Lý nhân tâm động.
- Chúng ta lúc đầu bắt đầu từ Lý nô khi Lý nô này được tự do mang tiền bạc chiến thắng trở về thì những chủ nhân xưa kia của bọn chúng sẽ tâm động, có đầy đủ lợi ích bọn chúng sẽ trở nên điên cuồng chỉ cần bọn hắn trở thành lính đánh thuê thì ở đây có bao nhiêu Lý nhân?
Lý Ngôn Khánh sau khi cáo từ La Hoàn liền leo lên trên xe ngựa.
- Công tử sắp xếp như vậy không sai nhưng công tử định phái người nào làm thống soái?
- Hay là để cho Ngư tướng quân đi làm thống soái.
Liễu Thanh cất tiếng.
- Ngư Bài Quân?
Lý Ngôn Khánh nở ra nụ cười:
- Bài Quân đại thúc chắc chắn không đi, ta nghe nói hắn đối với chuyện hành quân chiến tranh không thích, chỉ hi vọng trị lý địa phương trở về Trung Nguyên.
- Nếu để cho Bài Quân đại thúc đi tới Chân Tịch quốc giao phong chỉ sợ....
Dứt lời hắn nhìn qua Liễu Thanh trong mắt hiện ra sự tán thưởng, đứa nhỏ này theo mình cũng đã không hề ít, bấm ngón tay cũng đã ba bốn năm rồi, rất nhiều người theo mình ba bốn năm hôm nay đều được lên chức mà Liễu Thanh hiện tại chỉ làm tùy tùng, hắn hôm nay mười tám tuổi niên kỷ cũng không nhỏ rồi.
Đứa nhỏ này rất biết thân phận tâm tư rất nhẵn mịn hơn nữa lại vô cùng trung thành, Lý Ngôn Khánh từ sau khi xây dựng lại Kỳ Lân học quán đến nay đã thay đổi ba tùy tùng, ban đầu là Mã Chu sau đó là Lý Thuần Phong cuối cùng là Liễu Thanh, mỗi người đều có sở trường riêng.
- Ngư Bài Quân người này chỉ sợ không có nhiều chí hướng.
Nếu không với tài hoa của hắn lúc trước Mạch Tử Trọng ở Ung châu hắn đã đến nhà bái phỏng cầu lấy một quan chức.
- Ngay cả Đồng Hoàn cũng có thể làm binh tào, Ngư Bài Quân là con của ngư lão trụ quốc đại danh đỉnh đỉnh chẳng lẽ lại không bằng hắn sao?
Tổ phụ của Mạch Tử Trọng là Mạch lão trụ quốc có giao tình thân mật với Ngư lão trụ quốc sau cuộc chiến bình Trần(nước Trần thời nhà Chu (ở vùng Hoài Dương, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc)) hai người cũng có quan hệ vô cùng mật thiết, nếu như Ngư Bài Quân tìm tới cửa, Mạch Tử Trọng tuyệt đối sẽ có sắp xếp thỏa đáng cho hắn, cần gì phải làm Đoàn Đầu?
Người này tuyệt đối không thể đảm đương nổi chuyện thống soái.
Hắn kỳ tài rất cao nhưng lại thiếu ham muốn nếu để cho hắn làm thống quân chỉ sợ không bằng cả Đồng Hoàn.
Chinh phạt Liêu tử, xuất chinh Chân Tịch người lựa chọn ta đã nghĩ kỹ rồi.
Lần này trở về Tuyên Hóa cũng là vì người này, nếu như hắn đồng ý thì quét ngang Chân Tịch Thiên Trúc chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Thấy Lý Ngôn Khánh nở ra nụ cười tràn đầy tự tin, Liễu Thanh cũng liên tục gật đầu.
Đúng thế chuyện mình nghĩ đến công tử tại sao không nghĩ được?
Tuy nhiên người mà Lý Ngôn Khánh nói là ai.
Liễu Thanh cũng không hỏi đến.
Bởi vì hắn biết nếu như chuyện phải biết thì Lý Ngôn Khánh sẽ nói cho hắn biết, không nên nói cho hắn biết thì hắn sẽ không hỏi đến.
Vũ Đức năm thứ tư tháng bảy, Lý Thế Dân ở Giang Lăng tàn sát hàng loạt dân chúng, tin tức này truyền tới Trường An.
Trong nhất thời cả Trường An trở nên xôn xao, Lý Kiến Thành thừa cơ động thủ trên triều đình, dùng ngòi bút làm vũ khí chĩa vào Lý Thế Dân.
Thái tử thiếu bảo Lý Cương mặc dù kiệt lực khuyên can nhưng Lý Kiến Thành lại không thu liễm.
Trái lại vì Lý Cương mấy lần phản đối đã khiến cho hắn ngày càng bất hòa với Lý Kiến Thành, Lý Cương từ chức thiếu bảo, cáo lão hồi hương.
Sau đó không lâu Lý Uyên ra sắc lệnh.
Mệnh cho Lý Thế Dân trở về Trường An, miễn đi chức vụ Chinh Nam đại đô đốc.
Tuy nhiên hắn sau đó lại được làm chức thượng tướng cùng thượng thư lệnh ở trên triều.
Lý Uyên lại hạ chiếu mệnh cho Lý Đạo Huyền tiếp nhạn quân vụ Giang Nam, phong làm Bình Nam đại đô đốc Giang Nam an phủ sứ, tống đốc binh mã, hạ hạt thủy quân.
Ai cũng thật không ngờ kết quả sẽ như vậy.
Lý Thế Dân lúc rời khỏi Giang Lăng nhịn không được cảm thán: muôn vàn tính toán cuối cùng lại là làm cho người khác hưởng.
Từ khi hắn nhậm chức cho tới nay có thể nói là dốc hết tâm huyết.
Vất vả mới phá được Tiêu Tiễn, lại vì xúc động nhất thời đem công lao vô duyên vô cớ tặng cho người khác, ngược lại Lý Đạo Huyền không muốn tranh giành lại liên tiếp thu được đại hoạch toàn thắng, Trước vượt sông đánh chiếm Giang Âm, sau đó lại tiến quân thần tốc binh không vấy máu chiếm toàn bộ Giang Đông.
Nghĩ tới chuyện này Lý Thế Dân không khỏi sinh ra buồn bực, về tới Trường An hắn nằm trên giường không dậy, cho tới đầu xuân năm sau mới hồi phục hoàn toàn.
Vũ Đức năm thứ tư tháng tám Phòng Huyền Linh chính thức tuyên bố quy hàng.
An Nam đại đô đốc Lý Ngôn Khánh bình nam đại đô đốc Lý Đạo Huyền liên thủ bảo vệ Phòng Huyền Linh làm tổng quản Tương châu, hạ hạt sáu châu.
Đồng thời con trai trưởng Phùng Áng cũng về Trường An, tỏ vẻ quy phụ Lý Đường.
Lý Uyên dĩ nhiên cao hứng vô cùng, phong Phùng Áng làm Nha châu tổng quản, thống lĩnh tám châu Lĩnh Nam.
Con trai trưởng của hắn là Phùng Trí Tiễn thì ở Trường An làm quan bái thị lang, thượng thư tỉnh viên ngoại lang, thứ tử Phùng Trí Đại thì làm xuân châu tổng quản, lưu thủ Lĩnh Nam.
Xuân Châu này là một trong tám châu của Phùng Áng.
Phòng Huyền Linh, Phùng Áng Tạ Ánh Đăng bọn họ lần lượt quy phụ khiến cho thế cục Giang Nam trở nên bình tĩnh.
Thiên hạ thái bình, tất cả trở nên bình thường.