Ngày Tết là ngày lễ lớn nhất ở trong nước. Một buổi sáng, Giang Nhược Kiều còn chưa thức dậy, ông ngoại và bà ngoại đã dẫn theo Lục Tư Nghiên đi dạo chợ hoa xuân ở vùng này. Bà ngoại thích hoa, cũng thích đi dạo đó đây trong ngày lễ. Hôm nay mặt trời chói chang, Lục Tư Nghiên là kiểu không thích ngồi yên ở nhà, ra ngoài là giống như con ngựa hoang bị mất cương. Lục Dĩ Thành định đi cùng vì anh biết đôi khi Lục Tư Nghiên rất nghịch ngợm, lo cậu bé sẽ gây thêm phiền phức cho hai ông bà cụ, nhưng bà ngoại lại cản anh: “Yên tâm đi, ông bà thường dẫn Tư Nghiên ra ngoài đi dạo mà, con cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, chừng nào Kiều Kiều dậy thì hai đứa tự bàn với nhau xem nên đi xem phim hay là đi dạo phố.”
Thế là Lục Dĩ Thành ở nhà.
Anh ngồi trên ghế sô pha, im lặng đợi người đẹp đang say giấc kia thức dậy.
Đối với Giang Nhược Kiều, nơi khiến cô thoải mái nhất trên thế giới này chính là ngôi nhà này cùng với chiếc giường mà cô đã ngủ hơn mười năm qua.
Cô ngủ một giấc đến khi tự thức dậy, mơ màng mò lấy điện thoại di động để trên tủ đầu giường, híp mắt nhìn đồng hồ.
Ồ, đã mười giờ rồi.
Giấc ngủ thật thoải mái, lâu rồi cô không được thư giãn như vậy.
Cô nằm trên giường mất mấy phút, ánh mặt trời chiếu vào chăn làm nhiệt độ tăng lên. Cô bật dậy, khoác thêm một chiếc áo bông, lết đôi dép lê đi ra cửa. Lúc đặt tay lên tay nắm cửa, cô bỗng nhớ ra một chuyện... Lục Dĩ Thành đang ở nhà cô.
!!!
Cô vội vàng lấy điện thoại ra soi lại mình vào lúc này.
Tóc tai rối bời, đến độ chim khách ở ngoài kia cũng có thể làm tổ trên đỉnh đầu mình rồi.
Nói chung là tuyệt đối không thể để anh nhìn thấy cảnh này.
Quan hệ giữa hai người không phải là đôi vợ chồng già, chưa đến mức có thể cho anh xem cuộc sống đời thường thế này.
Nhưng mà...
Giang Nhược Kiều gặp phải một vấn đề, đó là trong phòng cô không có nhà vệ sinh riêng...
Mặt ủ mày chau khoảng mười mấy giây, Giang Nhược Kiều lấy điện thoại di động trong túi ra, thử gửi một tin nhắn cho Lục Dĩ Thành: [.]
Lục Dĩ Thành có một thói quen tốt rất đáng khen.
Chỉ cần đang cầm điện thoại trong tay và có thời gian rảnh là chắc chắn anh sẽ trả lời tin nhắn của cô ngay lập tức: [Dậy rồi à?]
Giang Nhược Kiều: [Anh đang ở nhà hả?]
Sáng sớm cô có mơ màng thức dậy một lần.
Hình như bà ngoại nói với cô rằng muốn đi dạo ở chợ hoa.
Cô lẩm bẩm gì đó rồi lại ngủ tiếp.
Sao Lục Dĩ Thành không đi chung nhỉ?
Lục Dĩ Thành: [Ừ. Ông ngoại với bà ngoại dẫn Tư Nghiên đi dạo chợ hoa rồi.]
Giang Nhược Kiều: [Ờ ờ.]
Lục Dĩ Thành: [Muốn ăn sáng không?]
Anh cảm thấy hơi kỳ cục, rõ ràng họ đang ở chung trong một căn nhà, rõ ràng trong nhà cũng không còn ai khác, tại sao họ phải nói chuyện qua Wechat như vậy chứ?
Giang Nhược Kiều: [Lát nữa rồi ăn, Lục Dĩ Thành, bạn gái anh có thể đưa ra một yêu cầu không mấy quá đáng không?]
Lục Dĩ Thành: [? Em cứ nói thẳng đi.]
Giang Nhược Kiều: [Phiền anh quay về phòng ngủ chính, đóng cửa lại, đừng đi ra ngoài, đợi khi nào em gửi tin nhắn nói anh có thể đi ra thì anh hẵng đi ra, được không?]
...
Cuối cùng Lục Dĩ Thành cũng ngoan ngoãn quay về phòng ngủ chính, đóng cửa lại.
Giang Nhược Kiều rất tin tưởng anh, anh không phải là kiểu người sẽ lén mở hé cửa ra để nhìn trộm bộ dạng cô mới ngủ dậy.
Trên đời này ai cũng có thể làm chuyện đó, chỉ có Lục Dĩ Thành là không.
Lục Dĩ Thành: [Anh vào rồi.]
Giang Nhược Kiều nhận được tin nhắn rồi mới yên tâm ra khỏi phòng.
Mặc dù rất tin tưởng Lục Dĩ Thành nhưng cô vẫn nhanh chóng lao vào nhà vệ sinh với tốc độ chạy nước rút một trăm mét giống như đằng sau có ma đuổi, không quên trở tay đóng cửa phòng vệ sinh lại.
Cuối cùng Giang Nhược Kiều cũng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu rửa mặt. Nửa tiếng sau, cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, lại quay về làm một Giang Nhược Kiều sẵn sàng ra ngoài hẹn hò bất cứ lúc nào.
Mấy phút sau, Lục Dĩ Thành cũng “hết hạn ngồi tù”, đi ra khỏi phòng ngủ chính.
Sau khi ra ngoài, anh đi thẳng xuống phòng bếp làm bữa sáng. Giang Nhược Kiều biến thành cái đuôi đi theo đằng sau anh, ríu rít hỏi anh: “Hôm qua ông ngoại em có ngáy ngủ làm phiền đến anh không, anh dậy từ bao giờ thế, sao không theo ông bà đi dạo chợ hoa?”
Bây giờ Lục Dĩ Thành đã trở thành boy tâm cơ.
Anh nói với cô: “Đợi lát nữa anh trả lời em, em đeo tạp dề giúp anh đi.”
Giang Nhược Kiều: “...”
Anh hai, nấu bánh trôi với cơm rượu thôi mà cũng cần đeo tạp dề nữa à.
Con người này đúng là được nuông chiều rồi có khác.
Hôm qua Tư Nghiên muốn ăn món sườn xào chua ngọt do anh làm, thế là anh xuống nhà bếp chặt xương sườn, cô cũng đi theo xem thử. Cô l dầu bắn lên quần áo của anh nên kêu anh đeo tạp dề vào, nhưng lúc đó trên tay anh dính mỡ không tiện cho lắm, cô đành phải đeo giúp anh.
“Được rồi.” Giang Nhược Kiều cầm tạp dề đứng trước mặt anh: “Cúi xuống.”
Lục Dĩ Thành nhếch môi, cúi đầu xuống. Khoảng cách của hai người rất gần nhau.
Giang Nhược Kiều đeo tạp dề cho anh xong thì đi ra đằng sau anh, cẩn thận giúp anh thắt chặt dây.
Trong giây phút đó, cô dường như có thể tưởng tượng ra ở tương lai mà Tư Nghiên nói, họ cũng đã làm như vậy vô số lần.
Anh xuống bếp nấu cơm cho cô.
Cô đeo tạp đề cho anh.
“Xong rồi.”
Giang Nhược Kiều rất thích bánh trôi với cơm rượu, rượu gạo đều do bà ngoại tự ủ. Lục Dĩ Thành đứng trước bếp ga, vừa để ý bánh trôi đang sôi sùng sục trong nước vừa nói: “Ông ngoại có ngáy, nhưng mà anh có đeo bịt tai, sau này chắc cũng quen thôi, hồi trước ở ký túc xá Vương Kiếm Phong cũng hay ngáy.”
Giang Nhược Kiều: “Ồ, anh ta cũng ngáy nữa à?”
Lục Dĩ Thành phì cười: “Sau đó cậu ấy có đi khám, hình như là bị bệnh về amidan. Nên là anh quen rồi. Sáng sớm khoảng bảy giờ là anh đã dậy... Cũng định ra ngoài cùng với ông bà ngoại nhưng bà ngoại không cho.”
Giang Nhược Kiều gật đầu, nhìn anh chằm chằm: “Nên anh đợi em hơn hai tiếng đồng hồ hả?”
“Cũng không hẳn là đợi.” Lục Dĩ Thành trả lời: “Anh lấy máy tính ra làm việc một lúc.”
“Phải đánh thức em chứ.” Giang Nhược Kiều nói.
Lục Dĩ Thành liếc nhìn cô: “Hình như em có hiểu lầm gì về sự can đảm của anh thì phải.”
Giang Nhược Kiều: “?”
“Nếu có một ngày tiếng xấu của em bị đồn xa thì chắc chắn là do anh với Tư Nghiên bôi nhọ.” Cô nói: “Đến lúc đó em sẽ tính sổ với anh.”
Lục Dĩ Thành thấy buồn cười.
Hai người không đi ra ngoài xem phim, cũng không đi dạo phố, chỉ cần ngồi ngoài ban công tắm nắng là đã vui vẻ lắm rồi.
Cách lễ tình nhân cũng chẳng còn mấy ngày.
Lục Dĩ Thành tự thấy bản thân không phải là một người lãng mạn, nếu thật sự kêu anh đi mua quà cho cô thì chưa chắc gì cô đã thích món quà đó. Anh tiện tay lật vở vẽ của Lục Tư Nghiên, giả bộ lơ đễnh hỏi cô: “Lúc nhỏ anh từng ao ước được như ông lão đánh cá này, thật may mắn làm sao, có thể gặp được một người thực hiện điều ước của ông ta.”
Giang Nhược Kiều tất nhiên cũng nhớ đến câu chuyện ông lão đánh cá và con cá vàng: “Em thì ngưỡng mộ người sở hữu bông hoa bảy màu kia hơn.”
“Nếu như em có một con cá vàng như vậy, em sẽ ước điều gì.” Lục Dĩ Thành hỏi.
Giang Nhược Kiều tưởng anh đang muốn nói chuyện phiếm, cơ bản thì cô không nghĩ đến chuyện mấy hôm sau là lễ tình nhân, bèn sờ sờ cằm: “Trúng số một trăm triệu, à không, mười triệu thôi cũng được. Năm triệu thì ít quá, bây giờ lạm phát rồi.”
Lục Dĩ Thành: “...”
Chuyện này... Bây giờ anh không thể thực hiện được.
Anh không có mười triệu, à không, năm triệu đối với anh cũng là một khoản tiền rất lớn rồi.
Anh nghĩ ngợi một lát: “Ngoại trừ cái này ra thì sao?”
Giang Nhược Kiều trả lời: “Hiện tại em chỉ nghĩ đến đó, hoặc là cho em một căn nhà. Em muốn một căn nhà gần trường ở đường Vành đai số , diện tích không được quá nhỏ. Trước đó em có xem một cái video, năm sáu người chen chúc nhau trong một căn nhà gần trường hơn bốn mươi mét vuông, cảm thấy rất tù túng.”
Lục Dĩ Thành: “...”
Như vậy thì thà năm triệu còn hơn.
Nhà gần trường với diện tích tương đối nằm ở đường Vành đai số phải tốn mấy chục triệu mới mua nổi.
Tự kỷ đây.
Những thứ cô muốn anh đều không thể cho cô được.
Lúc Giang Nhược Kiều đang chuẩn bị than vãn với Lục Dĩ Thành về giá nhà ở Bắc Kinh, cô lơ đễnh nhìn thấy anh nhíu mày, giống như đang xưng tội vậy. Ngay tức khắc, cô như được khai sáng, còn gì mà không hiểu nữa chứ?
Thật ra anh định dò hỏi xem cô muốn nhận quà gì đúng không?
Người đàn ông này thông minh thật.
Cô giả vờ giả vịt hỏi: “Đòi mười triệu và đòi nhà gần trường có phải sẽ làm bé cá vàng vừa đáng yêu vừa nhát gan sợ chết khiếp không?”
Lục Dĩ Thành: “... Cá vàng còn chưa tu luyện phép thuật đến mức đó, tạm thời chưa thực hiện được hai điều ước của em.”
Tất nhiên anh cũng đoán được cô đã nhận ra ý đồ của anh.
Thế là anh tỏ vẻ bất lực: “Nó là một con cá vàng vô dụng.”
Giang Nhược Kiều nhìn anh: “Anh đừng nói vậy, cá vàng còn nhỏ, vẫn là một con cá con, chưa tu luyện được phép thuật cao cũng là điều rất bình thường. Nếu bây giờ nó có thể thỏa mãn được hai điều ước này của em thì đó mới là không bình thường á.”
Lục Dĩ Thành gật đầu: “Nó sẽ cố gắng tu luyện phép thuật. Vậy thì… bây giờ em đã biết nó không tài giỏi đến mức đó rồi, em có còn bằng lòng ước với nó không? Em sẽ ước điều gì?”
“Cái này à...” Giang Nhược Kiều cố gắng suy nghĩ một lúc, cô thật sự không biết mình muốn gì.
Son môi, nước hoa thì miễn bàn. Bản thân cô đã có một tủ son rồi, có cái còn chưa bóc tem.
Mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm cũng thôi đi. Đống hàng tồn có thể dùng đến cuối năm sau.
Lục Dĩ Thành hỏi thử: “Ví dụ như một chiếc túi xách thì sao?”
Giang Nhược Kiều lắc đầu nguầy nguậy: “Không không không.”
Cô có thể nói mình bị ám ảnh tâm lý với việc nhận túi xách không nhỉ.
Lục Dĩ Thành không ngờ cô lại phản ứng dữ dội như vậy.
Giang Nhược Kiều bất lực giải thích: “Không có mẫu nào em thích cả.” Lo rằng Lục Dĩ Thành sẽ tự ý quyết định, cô lại nói tiếp: “Đợi khi nào một tháng bé cá vàng có thể biến ra hai, ba cái túi thì em sẽ ước với nó vậy.”
Cô rất thích túi xách.
Nhưng mà bây giờ cô muốn tự mua, nếu như anh muốn tặng thì cô mong đó là khi anh có đủ khả năng.
Cô không mong trong mối quan hệ của họ, vào những dịp lễ như vậy lại khiến anh cảm thấy bị áp lực.
Lễ tình nhân là ngày lễ của cả hai người, không phải của một mình cô, thế nên hai người đều phải vui vẻ mới được, không thể chỉ mỗi mình cô vui vẻ, còn anh thì lo lắng.
Lục Dĩ Thành không lắc đầu, chỉ “ừ” một tiếng.
Anh nhớ rồi.
Giang Nhược Kiều nghĩ ngợi một lát: “Nói với bé cá vàng tặng em một chiếc cốc đi.”
Cô vừa mới nghĩ ra.
Lục Dĩ Thành ngạc nhiên nhìn cô, còn tưởng là mình nghe lầm: “Cốc?”
“Ừ.” Giang Nhược Kiều gật đầu: “Tặng em một chiếc cốc uống nước, cốc uống cà phê em có rồi. Em muốn một cái cốc uống nước, vì đến khi khai giảng thì dùng cốc giữ nhiệt cũng không được lâu. Em muốn có một chiếc cốc mới thật xinh xẻo.”
Lục Dĩ Thành chần chừ đáp: “Có đơn giản quá không?”
Anh thấy lễ tình nhân của người ta rộn ràng hào nhoáng, nhiều trò nhiều kiểu.
Cô chỉ cần anh tặng một chiếc cốc thôi sao?
Giang Nhược Kiều gật đầu như thật: “Bé cá vàng còn nhỏ, nó không biết đó là chiêu trò và tâm cơ của con người. Anh thấy đấy, lúc đầu lão đánh cá chỉ muốn một cái thau gỗ thôi đúng không, sau đó mới tham lam hơn. Em chỉ muốn một chiếc cốc, cá vàng ngơ ngác chắc cũng sẽ nghĩ là ừm, người này tốt nè, rất thật thà, thế là nó đã bị lừa. Sau này em đòi hỏi nó cái gì đắt đỏ hơn thì chẳng phải xuất phát từ ấn tượng tốt ban đầu dành cho em, nó sẽ đồng ý với em hay sao?”
Trái tim của Lục Dĩ Thành bỗng trở nên tan chảy.
“Nó sẽ đồng ý hết.”