Giang Nhược Kiều cùng Lục Dĩ Thành đều được tiến cử tuyển thẳng lên học thạc sĩ.
Hai người có cùng mục tiêu nhất trí, tính tình lại hợp nhau, hơn nữa ngoại hình và phong thái cũng rất tương xứng, chính là một đôi uyên ương thần tiên trong mắt của các đàn em lớp dưới. Trên thực tế, hai người họ cũng sẽ có xảy ra va chạm bởi ai cũng có tính cách độc lập, khi hai loại tính cách xung đột với nhau tất nhiên sẽ có tia lửa, nhưng trong cuộc sống tính cảm, hai người cũng cần phải thích nghi với nhau và giai đoạn này không hề tốt đẹp như những câu chuyện tình yêu được miêu tả trong phim ảnh. .
Hiện giờ, Lục Dĩ Thành còn đang làm thêm ở công ty của Hạ Lễ.
Thậm chí Hạ Lễ còn dùng cổ phần của công ty để cố giữ Lục Dĩ Thành lại làm việc lâu dài cho mình, nhưng Lục Dĩ Thành đã từ chối, anh dự định sau khi học xong thạc sĩ sẽ đầu quân cho công ty lớn.
Hạ Lễ buồn bực: “Chẳng qua là cái công ty nhỏ này của anh không lọt được vào tầm mắt của em!”
Lục Dĩ Thành rất bất đắc dĩ, giải thích với anh ấy: “Không, em chỉ muốn mài giũa nhiều hơn, ở mãi một chỗ, cảm thấy con người sẽ lười biếng đi và em cũng muốn thử nhiều thứ khác nữa.”
Thực ra, Hạ Lễ đã khá khiêm tốn, bởi công ty này của anh ấy cũng không gọi là nhỏ, dù sao cũng có người ba là chỗ dựa vững chắc, nhưng đối với một người như Lục Dĩ Thành, anh luôn có mục tiêu rõ ràng. Anh đã từng nói chuyện với thầy giáo và Giang Nhược Kiều, hai người họ đều ủng hộ ý nghĩ của anh, phải ra ngoài để thấy thế giới rộng lớn.
Cuối cùng, Lục Dĩ Thành vẫn lại đi theo con đường mà con người khác của anh đã chọn.
Vẫn bình thường, vẫn tầm thường như vậy.
Mặc dù Hạ Lễ là một người sếp có lý tưởng nhưng dù sao anh ấy vẫn là một doanh nhân, anh ấy đã quyết định rồi, trong ba năm mà Lục Dĩ Thành học thạc sĩ này, anh ấy sẽ “bóc lột” thật nhiệt tình! Vì vậy, Lục Dĩ Thành sẽ thỉnh thoảng được Hạ Lễ dẫn theo đi công tác... Bởi thế, Lục Dĩ Thành đã không thông báo trước mà mua cho Giang Nhược Kiều một chiếc túi ở cửa hàng miễn thuế.
Giang Nhược Kiều rơi vào trầm tư khi nhìn thấy chiếc túi mà Lục Dĩ Thành mua.
Có nên vứt bỏ người bạn trai này không?
Lục Dĩ Thành vẫn còn vô cùng phấn khởi giới thiệu với cô: “Anh Du mua cho vợ anh ấy một cái túi nên anh cũng mua. Anh thấy nói rằng chiếc túi này rất thiết thực, em có thể đựng sách mang đi học, màu sắc cũng rất ổn nữa, có bẩn cũng không nhìn thấy.”
Giang Nhược Kiều: “?”
Đây là cô không cầm nổi dao nữa hay là anh đang phê cần?
“Lục Dĩ Thành.” Giang Nhược Kiều ngồi ở trên ghế sô pha, cất tiếng gọi anh.
Lục Dĩ Thành, mới một giây trước còn tràn đầy hứng thú quay đầu lại, nhạy cảm cảm giác được có gì đó không đúng, vội vàng thu lại nụ cười trên mặt.
“Cái túi này bao nhiêu tiền?” Giang Nhược Kiều hỏi.
Lục Dĩ Thành thành thật trả lời: “Hơn một vạn.”
Giang Nhược Kiều: “Hơn là hơn bao nhiêu, một vạn mốt là hơn một vạn, một vạn chín cũng là hơn một vạn.”
Lục Dĩ Thành nói nhỏ: “Một vạn sáu.”
Giang Nhược Kiều hít sâu một hơi: “Lục Dĩ Thành!”
Lục Dĩ Thành vội vàng ngồi xuống bên cạnh cô: “Đừng tức giận, chỉ một lần này thôi mà, cũng không phải đắt quá. Khi nào dự án kết thúc, tiền thưởng còn nhiều hơn. Chỉ là anh thấy em thích...”
Giang Nhược Kiều: “Nhưng chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm, còn rất nhiều việc phải dùng đến tiền.”
Sau khi nói ra những này, cô ngồi ngây người, Lục Dĩ Thành cũng đứng hình.
Lục Tư Nghiên đã đến với bọn họ được tám tháng.
Tám tháng đã rèn luyện cho họ rất nhiều thói quen, cho đến bây giờ, mỗi tháng Giang Nhược Kiều đều cố ý để dành ra năm nghìn tệ, Lục Dĩ Thành cũng vậy.
Bọn họ luôn có cảm giác rằng … chừng nào Tư Nghiên còn ở cùng với họ thì bọn họ vẫn sẽ phải nuôi một thánh đốt tiền.
Nhưng Tư Nghiên đã trở về thế giới ban đầu của thằng bé.
Giang Nhược Kiều cúi đầu, không lên tiếng.
Thực ra, bọn họ thỉnh thoảng vấn sẽ thấy chạnh lòng, tuy đã lâu như vậy rồi nhưng ba mẹ nào quên được con mình chứ?
Lục Dĩ Thành ôm lấy cô, cô cũng thuận thế dựa vào lòng anh, trong mũi tràn ngập mùi hương đặc trưng của anh.
“Em xin lỗi.” Giang Nhược Kiều chủ động xin lỗi, giọng điệu có vẻ hơi mệt mỏi: “Em cũng không biết mình bị làm sao nữa. Cảm ơn món quà của anh, thực ra em rất thích nó.”
Lục Dĩ Thành bật cười: “Dù Tư Nghiên còn ở đây thì cần mua vẫn phải mua. Không có thằng bé, anh vẫn mua, mà có thằng bé thì anh cũng mua.”
Giang Nhược Kiều không biết ở thế giới kia, Lục Dĩ Thành kia là một người cuồng mua túi.
Ở thế giới này... Lục Dĩ Thành đã bắt đầu có dấu hiệu của một kẻ cuồng mua túi.
Trong suốt thời gian mà Tư Nghiên không có ở đây, Giang Nhược Kiều đã sinh hoạt và học tập chăm chỉ, Lục Dĩ Thành cũng thế.
Thu nhập hiện giờ của Giang Nhược Kiều ngày càng ổn định.
Lục Dĩ Thành cũng thế.
Cả hai bị bạn cùng phòng trêu chọc là cặp đôi kiếm tiền.
Bởi vì nhớ nhung Tư Nghiên, có lúc Giang Nhược Kiều sẽ tâm sự với Lục Dĩ Thành, có lúc lại tự mình tiêu hóa những cảm xúc đó. Giang Nhược Kiều, một tuyển thủ phá bếp số một đã học được cách làm gà KFC và sườn xào chua ngọt từ lúc nào mà Lục Dĩ Thành không hề hay biết, quả là một chuyện động trời. Giang Nhược Kiều còn dương dương tự đắc nói: “Em rất có năng khiếu nấu ăn đấy, nhìn xem, mùi vị không khác gì, cũng không bị cắt vào tay, cũng không bị dầu bắn phỏng. Em đúng là một thiên tài mà!”
Lục Dĩ Thành: “...”
“Con trai anh không có đây, lợi cho anh rồi.” Giang Nhược Kiều nói: “Anh thay con nếm thử đồ ăn xem!”
Lục Dĩ Thành: “?”
“Anh có nghe được một lời đồn.” Lục Dĩ Thành nói với vẻ đầy bình tĩnh.
Giang Nhược Kiều vẫn cầm điện thoại, chụp ảnh thành quả lao động của cô từ nhiều góc độ, không ngẩng đầu lên, trả lời một cách chiếu lệ: “Tin đồn gì?”
Lục Dĩ Thành nói: “Em nói anh là cha quý nhờ con.”
Giang Nhược Kiều: “À, chuyện này...”
Lục Dĩ Thành: “Chuyện này là thế nào đây.”
Đây chỉ là cô nhất thời lỡ miệng.
Đánh chết cái Vân Giai miệng rộng này mất!!
Hôm phòng ký túc bọn họ tổ chức bữa cơm chia tay, ai cũng uống một chút rượu, Vân Giai đã hỏi tại sao Lục Dĩ Thành lại theo đuổi được cô.
Lục Dĩ Thành đúng là rất chu đáo với Giang Nhược Kiều, nhưng trước đó cũng có nhiều người còn chu đáo hơn thế.
Tại sao... lại là Lục Dĩ Thành?
Từ trước đến nay, ba người bạn cùng ký túc xá luôn ủng hộ vô điều kiện tất cả quyết định của Giang Nhược Kiều, nhưng không phải là trong lòng họ không cảm thấy buồn phiền, dù sao biết nhau lâu như vậy, bọn họ cũng coi như là hiểu rõ tính khí của Giang Nhược Kiều. Lẽ nào Giang Nhược Kiều lại không biết thành đôi với Lục Dĩ Thành sẽ có rắc rối hay sao? Mọi người đều biết mối quan hệ giữa Lục Dĩ Thành và Tưởng Diên. Theo lý mà nói, Giang Nhược Kiều chọn ai cũng được nhưng sẽ không thể chọn Lục Dĩ Thành, nhưng rốt cuộc là sai ở chỗ nào đây?
Mọi người đều không thể nào nghĩ ra!
“Vì sao?” Vân Giai nói: “Tớ không thể hiểu được, cậu ấy đẹp trai, học giỏi và tính cách tốt, nhưng cậu ấy có một khuyết điểm lớn.”
Đó chính là, anh chính là bạn thân của bạn trai cũ của Giang Nhược Kiều.
Một khuyết điểm lớn?
Giang Nhược Kiều bật cười, khuôn mặt cô cũng đỏ bừng, hai mắt ươn ướt khác thường, như thể nhớ ra điều gì đó và biểu cảm của cô rất dịu dàng: “Nhưng anh ấy có một ưu điểm lớn, hoàn toàn bù đắp cho khuyết điểm này.”
“Cái gì?”
“Cha quý nhờ con.”
Vân Giai: “??”
Lạc Văn: “Ha ha ha ! U là trời, cha quý nhờ con!”
Cao Tinh Tinh đẩy kính: “Con... không phải là mấy con cá vàng nhỏ kia đấy chưa?”
Giang Nhược Kiều với Lục Dĩ Thành có hơi đặc biệt.
Bọn họ không nuôi mèo cũng không nuôi chó, mà nuôi mấy con cá vàng nhỏ.
Giang Nhược Kiều: “Ha ha ha ha ha!”
...
Rất rõ ràng, Giang Nhược Kiều cũng nhớ ra chuyện này: “Đỗ Vũ nói à?”
Vân Giai cậu đúng là kẻ trọng sắc khinh bạn!!
Lục Dĩ Thành không gật đầu cũng không lắc đầu, anh không muốn phản bội bạn cùng phòng, tuy rằng đáp án đã quá rõ ràng.
Giang Nhược Kiều vươn tay ra, tỏ vẻ làm nũng nhào vào lòng anh, ôm lấy chiếc eo thon, xoa xoa bả vai anh: “Anh đang tức giận sao? Em chỉ nói đùa thôi.”
Lục Dĩ Thành mặt ủ rũ: “Anh thấy nói đúng mà, nhờ có Tư Nghiên mà em mới đến với anh.”
Giang Nhược Kiều đúng là xấu tính, ở thời điểm quan trọng như vậy lại nói một câu khiến cho ‘người nghe nổ tung’ : “Nếu anh nghĩ như thế, thì em chẳng còn cách nào khác.”
Nói xong, cô cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Lục Dĩ Thành cũng không nhịn được cười.
“Anh chấp nhận.” Anh hôn lên đỉnh đầu cô: “Trong tất cả các lý do, anh chấp nhận lý do này.”
Sau đó, Giang Nhược Kiều đã để lại cho Lục Dĩ Thành một mẩu giấy ——
[Đúng là vì “con” nên mới để ý đến “ba”, nhưng em cũng là một người mẹ điểm. ]
[Người mẹ điểm này không muốn vì “con” mà làm chuyện mình không muốn làm. ]
[Giang Nhược Kiều điểm chọn “ba”, là bởi vì yêu. ]
...
Lại thêm một năm nữa, số hoa hồng giấy mà Lục Dĩ Thành gấp đã đạt đến chín trăm chín mươi chín đóa.
Anh bắt đầu thấy khó nghĩ.
Ngay từ đầu, ý định gấp hoa của anh chính là để đến khi gấp được chín trăm chín mươi chín đóa thì sẽ tỏ tình.
Cuối cùng, đến khi tỏ tình, anh vẫn chưa gấp được đủ chín mươi chín đóa nên tất nhiên cũng không thể mang đi tặng.
Có điều, sau khi chính thức trở thành bạn trai của Giang Nhược Kiều, Lục Dĩ Thành cũng không lười biếng, vẫn giữ lại cái thói quen này, mỗi ngày gấp một đóa không biết từ lúc nào đã gấp được hơn chín trăm đóa rồi.
Đồng thời, cũng đã gần tám trăm ngày kể từ khi Tư Nghiên rời xa bọn họ.
Hai năm rồi.
Giang Nhược Kiều đã qua sinh nhật tuổi hai mươi hai, Lục Dĩ Thành cũng đã qua sinh nhật hai tuổi mươi hai.
Sau khi gấp đủ chín trăm chín mươi chín đóa hồng thì sao đây?
Lục Dĩ Thành cũng không dám cầu hôn.
Anh biết chắc, cô sẽ không đồng ý.
Chuyện các cặp vợ chồng vừa nhận bằng tốt nghiệp vừa nhận giấy đăng ký kết hôn cũng không còn lạ ở trường đại học. Tình cảm của Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều cũng rất ổn định, ổn định đến mức một ngày nọ Vân Giai bọn họ cũng đã đổi tên nhóm chat hội chị em cùng phòng ký túc thành “Hôm nay Lục Dĩ Thành có cầu hôn Tiểu Kiều không” ...
Giang Nhược Kiều: “...”
Bà chị ơi, năm nay tớ mới hai mươi hai tuổi!
Cô không muốn lấy chồng sớm! Cô còn muốn đi chinh phục các vì sao và biển cả!
Đương nhiên, quan trọng nhất là, cô đã đồng ý với một người, muốn gả cho ai thì phải hỏi ý kiến của người đó.
Người đó không ở đây, sao có thể tùy tiện đồng ý lời cầu hôn của bạn trai!
Nếu người đó biết được, nhất định sẽ rất giận.
Dù sao người đó cũng rất là nhỏ nhen, lúc trước cô tiện miệng khen con trai nhà người khác đáng yêu thôi, thằng bé đã không vui rồi.
Hai năm qua đi, Giang Nhược Kiều đã trở thành một con người tốt hơn, Lục Dĩ Thành cũng thế.
Giang Nhược Kiều đã nhiều lần nghĩ, nếu bây giờ Lục Tư Nghiên mới đến, cô sẽ có thể cho thằng bé một cuộc sống tốt hơn rồi.
Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ một chút.
Cô trông mong từng ngày, đã hai năm … tám trăm ngày
Mùa hè năm nay, dưới cái nắng như thiêu như đốt, có một đứa trẻ đang một mình đi trên đường, cuối cùng tìm thấy một sạp báo có vẻ đã sắp phải dẹp tiệm trong thành phố.
Đứa trẻ có mái tóc xoăn, khuôn mặt thanh tú, vừa đẹp trai vừa đáng yêu.
Chủ sạp báo đang ngủ gật.
Đứa trẻ gọi một tiếng: “Chú ơi, cháu có thể mượn điện thoại bàn của chú để gọi điện được không?”
Chủ sạp báo nở nụ cười: “Cậu bạn nhỏ, cháu có mang tiền không?”
Đứa trẻ lắc đầu, móc móc túi, chiếc túi còn sạch sẽ hơn khuôn mặt của cậu. Cậu bé nào biết đâu, sau khi tỉnh lại lại đến thẳng đường lớn chứ!
Lúc này, cậu bé vẫn đang mặc đồ ngủ, trong bộ đồ ngủ không có gì, cũng không đeo đồng hồ điện thoại, cậu đành bật khóc.
Chủ sạp báo là một người trung niên thật thà: “Được rồi, cháu gọi đi, cháu có nhớ số của người nhà hay không?”
“Nhớ ạ!”
Cậu bé không dám quên số điện thoại của ba mẹ mình.
Ngày nào cũng nhẩm thuộc.
Lục Tư Nghiên nhấc ống nghe của điện thoại lên và bấm gọi vào số của mẹ trước, nhưng không ai trả lời ... Mẹ đang bận sao?
Không có cách, cậu bé lại bấm gọi vào số của ba.
Ngay lúc này, Lục Dĩ Thành đang bận rộn ở công ty thì điện thoại di động của anh reo lên, anh liếc nhìn thấy một số điện thoại máy bàn lạ, anh cầm điện thoại lên và bắt mày, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Anh còn chưa kịp lịch sự nói, xin chào, thì đã nghe thấy giọng nói lanh lảnh của đứa trẻ vang lên: “Ba ơi!”
.