Nhân dịp nghỉ hè, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành dẫn Lục Tư Nghiên trở về thành phố Khê.
Hai năm trước, Lục Tư Nghiên biến mất thì ông bà ngoại cũng buồn bã một thời gian rất dài, lúc này nghe nói Tư Nghiên lại quay về, ngay hôm đầu tiên hai người đã bắt đầu thúc giục. Dù sao họ cũng không gặp nhau hai năm rồi nên lúc đầu Giang Nhược Kiều còn có hơi lo lắng, ai mà ngờ thời gian, khoảng cách gì đó đều không ngăn nổi sức mạnh kỳ diệu của khoảng cách thân thuộc giữa ba mẹ và con cái. Tính cách của Lục Tư Nghiên vẫn y như thế, chỉ là cậu bé của năm bảy tuổi hiểu chuyện hơn một chút so với khi năm tuổi, những câu nói hóm hỉnh, thú vị chọc cho ông bà ngoại cười ha ha.
Lần trở về này cũng vì có chuyện lớn phải làm.
Qua hơn hai năm cố gắng, Giang Nhược Kiều lại có một số tiền nhỏ, đề ra mục tiêu mua nhà mới. Mặc dù nhà cũ cũng chỉ có ba tầng, nhưng đối với người già thì vẫn không thuận tiện cho lắm. Năm ngoái, Giang Nhược Kiều đi về cùng Lục Dĩ Thành có đi xem qua một vài chung cư, sau khi qua một hồi khảo sát, so sánh thì quyết định chọn một chung cư nọ. Giá cả ở khu này khá hợp lý, phía bên kia đường phố là một cái công viên, gần bên có bệnh viện, còn có trường học cho người lớn tuổi.
Chỗ này rất thích hợp cho người lớn tuổi như ông bà ngoại sinh sống, tiền tiết kiệm trong tay Giang Nhược Kiều không nhiều, sau khi bán nhà cũ đi thì cô chọn một căn hộ ba phòng bình thường rộng hơn chín mươi mét vuông.
Căn hộ được bàn giao vào tháng ba.
Ông bà ngoài dùng thực tế để giải thích cái gì là ngoài miệng nói không muốn nhưng cơ thể lại rất thành thật.
Lúc đầu hai người cũng không bằng lòng mua nhà, phần vì có tình cảm với căn nhà đã ở rất nhiều năm cho nên không muốn đổi chỗ ở, phần thì vì thương cháu gái, họ nỡ lòng nào mà để cháu gái vừa phải góp tiền đặt cọc, vừa phải vay tiền mua nhà, bây giờ cháu gái cũng chỉ mới có hai mươi hai, hai mươi ba tuổi.
Nhưng Giang Nhược Kiều vô cùng kiên định, nói dù sao đi nữa cũng phải đổi nhà.
Chờ sau khi chìa khoá nhà được giao tới thì hai ông bà cụ cứ cách vài ngày lại hứng khởi vui vẻ đi dạo quanh nhà một vòng
Hai ông bà càng nhìn càng hài lòng với nhà mới, tầng lầu cao nên nhận được nhiều ánh sáng, đứng trong phòng khách là có thể nhìn thấy hồ nước ở công viên, xuống lầu qua đường quốc lộ lại chính là công viên, mỗi sáng sớm đều có thể đi bộ dạo qua đó để rèn luyện thân thể, buổi tối còn có thể đến quảng trường công viên để khiêu vũ.
Căn hộ cũng lớn, rộng rãi lại sáng sủa, khi ở cảm thấy trong lòng rất thư thái.
Giữa cuối tháng tám thì chuẩn bị dọn vào.
Hôm dọn nhà, hàng xóm láng giềng đều đến giúp đỡ một tay. Phong tục ở Thành phố Khê là như vậy đó, ngày đầu tiên chuyển tới nhà mới thì càng đông vui càng tốt, đương nhiên, chắc chắn là ngày đầu tiên phải bật bếp nấu cơm. Tính cách của ông bà ngoại đều thuộc kiểu nhiệt tình hiếu khách nên hẹn mấy người hàng xóm cùng nhau đi tới nhà mới. Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành bận bịu tứ tung, nói chính xác là Lục Dĩ Thành cực kỳ bận, hôm nay anh là đầu bếp chính, còn Giang Nhược Kiều thì bưng trái cây chiêu đãi khách.
Những người ở đây đều là ông bà nhìn cô trưởng thành, quan hệ khá thân.
"Đúng là lão Kiều có phúc thật!" Một ông cụ nói: "Con bé Tiểu Kiều này vừa thông minh vừa giỏi giang, tuổi còn trẻ mà đã mua nhà mới cho hai người, vậy mà trước đó hai người còn nói gì mà lưu luyến. Có gì mà lưu luyến chứ, ngày nào mấy người bọn tôi cũng đến công viên nên ngày nào cũng gặp được nhau mà! Nói chứ, thang máy ở đây đúng là êm ghê, với lại căn hộ này cũng sáng sủa nữa! Sau này tôi cũng sẽ kêu con trai tôi mua một căn rồi chúng ta làm hàng xóm tiếp!"
Giang Nhược Kiều nghe thấy thế thì mím môi cười.
Cô nói rồi mà, là người thì sẽ không chạy thoát khỏi định luật tự vả đâu.
Một bà cụ khác nói: "Tiểu Kiều cũng có mắt nhìn ghê, nhìn Tiểu Lục xem, chàng trai này không thể chê vào đâu được. Hai năm nay, mỗi lần về đây đều bận này bận kia, vừa giúp hai người quét dọn vệ sinh, vừa giúp hai người đổi cái này thay cái kia. Ngay cả cháu ruột cũng không làm được đến mức vậy đâu."
Trong hai năm nay, danh tiếng của Lục Dĩ Thành với những người hàng xóm láng giềng cực kỳ tốt.
Thỉnh thoảng Giang Nhược Kiều sẽ nhận được "sự tố cáo" của chị em cùng khu nhà...
"Kiều Kiều, bạn trai em muốn lấn át hết phần người khác à? Chị vừa đưa anh nhà chị về chơi thì bị ông bà ghét bỏ ghê gớm, nói anh ấy hết ăn lại nằm, chê anh ấy còn chưa kết hôn mà đã không chịu phụ giúp gì rồi, sau này kết hôn thì chắc là muốn làm cả Ngọc Hoàng đại đế ấy nhỉ! Nhưng mà quả thật là gần đây chị có cân nhắc đến việc chia tay..."
"Chị Kiều, chị nâng cao tiêu chuẩn người yêu tương lai của em trong mắt ba mẹ với ông bà nội em rồi... Họ không nghĩ thử xem em có thể so sánh được với chị ư... Em đi đâu để tìm một sinh viên siêu giỏi của Đại học A, vừa đẹp trai, vừa chịu khó lại vừa hiếu thảo đây chứ! Buồn lắm!"
"Ông bà tôi nói, nếu sau này kiếm bạn trai thì cứ dựa theo tiêu chuẩn bạn trai của cậu để tìm, cá khóc nước biết nhưng tôi khóc thì ai biết đây? Chẳng lẽ tôi không học Đại học A là vì không thích ư? Tôi không tìm bạn trai như vậy là vì không muốn ư?"
Giang Nhược Kiều: "?"
Được thôi, đúng là Lục Dĩ Thành siêu siêu tốt.
Bận bịu cả ngày, tiệc tân gia đơn giản nhưng cuộc vui cũng đến hồi kết thúc. Buổi tối, Giang Nhược Kiều và bà ngoại nằm trên giường nói chuyện phiếm, hai bà cháu luôn có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau, có lẽ bà ngoại cảm thấy mình cũng lớn tuổi rồi nên lần nào gặp cũng đều hận không thể trao hết tất cả kinh nghiệm sống của bà cho Giang Nhược Kiều.
"Con đã quyết định rồi sao?" Bà ngoại hỏi.
Ý bà hỏi là đã quyết định việc gả cho Lục Dĩ Thành rồi hay sao.
Giang Nhược Kiều cũng không phải là không cảm thấy mình nóng vội quá mức.
Trong kế hoạch cuộc đời của cô lúc trước, cho dù một ngày nào đó có đưa việc kết hôn này vào thì ít nhất cũng phải chờ đến khi cô tầm hai mươi tám, hai mươi chín tuổi.
Hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, còn trẻ như thế thì ai mà nghĩ đến chuyện kết hôn chứ?
Nhưng ngay thời điểm Lục Dĩ Thành thật sự gấp đến chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng thì cô nhận ra mình tiêu thật rồi.
Từ khi mới bắt đầu, cô đã biết được hàm ý của chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng, thậm chí hai ba năm nay, cô cũng biết anh vẫn luôn đang gấp hoa hồng.
Chuyện gì cô cũng biết, nhưng trong một nháy mắt nhìn thấy kia, sự cảm động dâng lên trong lòng cô vẫn chưa hề thuyên giảm dù chỉ một chút.
Cô có thể nghe thấy tiếng lòng của mình đang kêu gọi: Chính là anh.
Giang Nhược Kiều gật đầu, khẽ nói: "Bà ngoại, thật ra chỉ cần con kể vài chuyện là bà sẽ hiểu. Hè năm ngoái, hai đứa con đi du lịch, ở đó nắng quá nên sau đó mặt của con bắt đầu nổi mấy nốt như mẩn đỏ nhưng không phải mẩn, nổi khắp cả gương mặt, ngay chính bản thân con nhìn thấy cũng phải sợ hãi. Nhưng anh ấy lại không như thế, ngày nào anh ấy cũng giúp con bôi thuốc, vô cùng kiên nhẫn. Còn nữa, khi ấy con có hơi không thích ứng được với khí hậu ở đó nên dạ dày khó chịu, có một buổi tối con đau đến mức không chịu nổi, đau mà mồ hôi chảy ướt hết cả người, chính anh ấy đã cõng con đến bệnh viện, bởi vì lúc đó đã rất khuya rồi, không gọi được xe nữa..."
"Bà ngoại cũng biết mà, tính tình của con không được tốt cho lắm, từ nhỏ đến lớn đã quen với việc người khác tốt với mình nên đôi khi anh ấy cũng bị con chọc cho tức điên lên, rồi khi hai đứa cãi nhau thì con liền tự mình đi về ký túc xá, cho dù anh ấy có tức giận bao nhiêu thì vẫn sẽ đi theo sau con mãi đến khi nhìn thấy con vào ký túc xá." Giang Nhược Kiều nói đến đây thì khẽ mỉm cười: "Bà ngoại nghĩ thử xem, ngay cả người như anh ấy mà còn bị con chọc cho tức giận thì đôi lúc con sẽ tệ hại đến mức nào. Anh ấy và bà nội mình nương tựa lẫn nhau mà sống, cho nên bản tính trời sinh tiết kiệm, với bản thân mình có thể tiết kiệm là anh sẽ tiết kiệm hết. Ngoại trừ chi tiêu hằng ngày thì gần như là anh ấy không cần dùng đến tiền, nhưng đối với con, với Tư Nghiên thì lại cực kỳ thoáng, trước đây thỉnh thoảng con thấy trên mạng có người nói là nên chọn một người kiếm một trăm tệ nhưng đưa cho con hết chín mươi tệ, còn hơn một người kiếm một triệu mà chỉ cho con có mười ngàn, ai cũng có quan điểm riêng của mình..."
"Nhưng con lại cảm thấy anh ấy là người kiếm một trăm tệ sẽ đưa cho con hết chín mươi tệ, anh ấy kiếm được một triệu cũng vẫn sẽ đưa cho con chín trăm chính mươi ngàn." Giang Nhược Kiều tựa vào trong lòng bà ngoại: "Với lại, con tin rằng anh ấy có năng lực kiếm được một triệu, vậy nên bà hỏi con vì sao lại quyết định như vậy, lý do là nằm ở đó."
Anh yêu cô, là lý do thúc đẩy cô gặp anh và ở bên cạnh anh.
Nhưng cô yêu anh, đó mới là lý do khiến cô gật đầu và trả lời "I do".
Cho nên... Mới chọn kết hôn sớm khi còn trẻ.
Bà ngoại vỗ vỗ cô giống như là dỗ dành cho cô ngủ như khi còn nhỏ: "Bà không phản đối, không phải là bởi vì Tiểu Lục tốt bao nhiêu mà là vì bà tin tưởng cháu gái của mình, không cần biết là kết hôn năm hai mươi ba tuổi hay là năm ba mươi ba, bốn mươi ba tuổi thì con bé vẫn sẽ sống rất tốt, không liên quan quá nhiều đến việc con bé gả cho ai."
…Thành phố Khê càng ngày càng phát triển.
Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đều cố hết sức dành ra thời gian để bên cạnh ông bà ngoại và Lục Tư Nghiên. Chiều hôm đó, sau khi ngủ trưa dậy thì Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành dẫn theo Lục Tư Nghiên đi dạo phố, chủ yếu là mua nhẫn kim cương. Giang Nhược Kiều nói là nhẫn kim cương để kết hôn, Lục Dĩ Thành thì nói là nhẫn cầu hôn... Giang Nhược Kiều lẩm bẩm một câu: "Không có kho tiền như người giàu, nhưng ngược lại có thần thái của người giàu."
Khịa anh thì khịa vậy thôi chứ trong lòng cô rất hài lòng, cộng thêm cho Lục Dĩ Thành một điểm.
Lục Dĩ Thành là người tiết kiệm, nhưng đối với Giang Nhược Kiều thì luôn là hào phóng cho hết tất cả những gì mình có thể. Nhẫn cầu hôn phải dùng đến, nhẫn kim cương để kết hôn cũng phải có.
Mặc dù Giang Nhược Kiều nhận lời cầu hôn nhưng kết hôn lại là một chuyện rất phiền phức.
Nhanh nhất cũng phải đến đầu năm sau mới có thể cử hành hôn lễ.
Lục Dĩ Thành cũng quyết định rồi, nửa năm còn lại phải coi mình như trâu như bò mà liều sống liều chết để làm việc, chỉ như vậy mới có thể nhận được tiền thưởng cao hơn, có thể mua cho cô một chiếc nhẫn kim cương kết hôn lớn.
Đối với chuyện này, Giang Nhược Kiều kiểu: Bạn học Lục à, anh kiềm chế chút đi...
Gia đình ba người đi tới trung tâm thương mại, thế mà ngay khi đang đi dạo các quầy trang sức lại bắt gặp một người hơn hai năm rồi không gặp.
Lâm Khả Tinh.
Lâm Khả Tinh khác xa hoàn toàn so với trước kia, bây giờ cô ta để tóc ngắn, bên cạnh không có ai, trông có vẻ hình như cũng đang đi dạo phố như bao người. Họ chỉ liếc nhìn nhau một cái, sau đó vội dời mắt đi. Lục Dĩ Thành cũng không thấy Lâm Khả Tinh, Lâm Khả Tinh nhanh chóng rời đi, lúc sau lại không khỏi tò mò mà quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Giang Nhược Kiều khoác tay Lục Dĩ Thành, đầu tựa vào vai anh, hai người lớn một người nhỏ đang ghé vào quầy trang sức quan sát nhẫn.
Hơn hai năm nay Giang Nhược Kiều không gặp Lâm Khả Tinh, Lâm Khả Tinh cũng hơn hai năm rồi không gặp Tưởng Diên.
Dường như Tưởng Diên cũng biến mất khỏi thế giới của cô ta. Cô ta không hề nghe thấy một chút tin tức gì về anh ấy.
Có đôi khi cô ta cũng cảm thấy rằng một ngày nào đó gặp mặt, khi ấy họ đều đã già, anh ấy dẫn theo cháu trai của mình, cô ta dẫn theo cháu gái của cô ta. Hơn hai năm nay, cô ta luôn ở nước ngoài, mẹ tìm bác sĩ tâm lý cho cô ta, trước đó cô ta bị bệnh tâm lý rất nghiêm trọng nhưng hai năm này vẫn luôn uống thuốc nên cũng dần dần ổn hơn. Trược sự mong ngóng của mẹ, cô ta hẹn hò với một chàng trai, anh ấy đối xử với cô ta rất tốt, nhưng cô ta cũng không biết rốt cuộc là mình có thích người này hay không.
Sau khi thích Tưởng Diên thì dường như cô ta đã trở nên chết lặng trong tình yêu, không còn cảm giác gì nữa.
Cũng không phân biệt được mình thích hay không thích người nào.
Cứ như vậy mà sống chung với nhau mỗi ngày, người ngoài nhìn thì nghĩ rằng cô ta rất vui vẻ, nhìn thấy cô ta chỉ là một gái khoảng chừng hai mươi tuổi, nhưng chỉ có chính bản thân cô ta biết, linh hồn và trái tim của cô ta đã dần dần trở nên già nua.
Cô ta mất đi khả năng để yêu một người, cũng mất đi can đảm để yêu một người.
Cô ta nhận cuộc gọi của bạn trai, đi ra bãi đỗ xe thì nhìn thấy xe của bạn trai, rõ ràng trong lòng không phải là quá vui vẻ nhưng ngoài mặt vẫn nợ nụ cười. Cô ta bước nhanh tới, giống những nữ sinh trẻ hai mươi tuổi, mang theo sức sống và chan chứa tình yêu. Mới vừa đi tới bên cạnh xe, cô ta kéo cửa xe ra thì lại nhìn thấy một cô gái ngồi trên ghế phụ.
Bạn trai của cô ta ngồi trên ghế lái, cười nói với cô: "Khả Tinh, đây là em gái anh, Đồng Tư Ảnh, từ nhỏ bọn anh đã ở chung trong một khu nên có quan hệ rất tốt, con bé không khác gì em gái ruột của anh."
Em gái này thắt dây an toàn, ngọt ngào nói: "Chị Khả Tinh, em cũng vừa mới biết là anh Hựu Lâm tới tìm chị thôi, chị không để ý đến cái bóng đèn là em chứ?"
Lâm Khả Tinh sững sờ nhìn bạn trai rồi lại nhìn cô em gái mưa của bạn trai, bỗng nhiên cô ta nở nụ cười, lui lại hai bước, càng lúc càng cười lớn, càng lúc càng tỏ ra mỉa mai. Hai người kia trố mắt nhìn nhau, không biết rốt cuộc là cô ta bị làm sao.
Hoá ra... hoá ra là cảm giác như thế này sao?
...
Giang Nhược Kiều không nhắc đến chuyện này với Lục Dĩ Thành.
Nhẫn cầu hôn không thấy chiếc nào thích hợp nên hai người đành phải quyết định chờ sau khi về thành phố Bắc Kinh rồi lại đi xem thử. Giang Nhược Kiều và Lục Tư Nghiên đều thích ở thành phố Khê, không vì gì khác, chỉ là do chỗ này có thể yên tâm thoải mái làm một người vô dụng, rảnh rỗi... Vô tư sống bên cạnh ông bà ngoại thực sự là rất thư thái! Buổi tối, Giang Nhược Kiều còn nói với Lục Dĩ Thành nói: "Cho dù có lấy căn nhà siêu lớn trong tuyến đường vành đai số của thành phố Bắc Kinh hay là vé số trúng trăm triệu em cũng sẽ không đổi đâu!"
Ở bên cạnh ông bà ngoại thì có thể mãi mãi làm một đứa trẻ.
Lục Tư Nghiên cũng cảm thấy như vậy.
Cậu bé cảm thấy người cưng chiều cậu bé nhất trên thế gian này chính là ông cố và bà cố, cho dù là ba mẹ trẻ tuổi hay là ba mẹ già giặn hơn thì cũng đều chỉ xếp ở vị trí thứ hai.
Bởi vì họ luôn bắt cậu bé phải làm cái này làm cái kia.
Ngược lại, ông cố và bà cố sẽ không bắt buộc cậu, cậu muốn làm cái gì thì làm cái đó, chỉ cần cậu cảm thấy vui vẻ là đủ!
Lục Tư Nghiên phàn nàn với ông cố: "Cháu chỉ làm sai mãi một bài thôi mà ba cháu trách cháu, mẹ cũng trách cháu, chỉ có ông cố bà cố là tốt với cháu tôi!"
Ông ngoại đang lật xem “Sổ tay tham khảo dành cho Kiều Kiều” của mình, nghe thấy vậy thì ngẩng đầu, an ủi Lục Tư Nghiên mất một lúc: "Cháu biết tại sao ông cố và bà cố không ép buộc cháu không? Bởi vì mấy chuyện đó không ảnh hưởng đến ông bà quá nhiều. Đến khi cháu trưởng thành, cháu không có tương lai, ngày nào cũng gây chuyện thì cũng không hại đến ông bà được, bởi vì lúc ấy ông bà đã bị hỏa thiêu và chôn trong đất rồi."
Sống đến hơn bảy mươi tuổi, kỳ thực cũng chẳng còn sợ cái chết nữa, thậm chí còn có thể thản nhiên đối mặt với vấn đề này.
Ông và bạn già thỉnh thoảng cũng sẽ nhắc tới, sẽ nói với cháu gái, sẽ nói với sấp nhỏ thế này.
Chết không phải là kết thúc, cho dù ngày đó đến thật thì cũng không cần quá đau buồn, hai người sẽ dùng một cách khác để dõi theo họ.
Lục Tư Nghiên: "..."
"Nhưng ba với mẹ của cháu thì lại khác, sau này cháu cứ ba ngày hai hôm lại gây chuyện tạo thêm phiền phức cho họ thì họ sẽ sống ít đi hai mươi năm!" Ông cố sờ một cằm một cái: "Sự gần gũi giữa các thế hệ ấy mà, chỉ cần không làm phiền đến nhau thì ắt sẽ gần gũi tôi."
Lục Tư Nghiên: "... Ông cố..."
"Tới đây, tới đây." Ông ngoại rất hào hứng mở hai quyển sổ dày của mình ra : "Sắp viết đến quyển thứ ba rồi, sau này ông sẽ coi cái này như bảo vật gia truyền, không, ông giao nhiệm vụ quan trọng này cho cháu, ông cố mắt mờ nên viết chữ không được, hoặc là ngày nào không còn nữa thì sẽ do cháu nhận lấy và viết tiếp!"
Lục Tư Nghiên tò mò hỏi: "Đây là cái gì vậy ạ?"
"Đây là sổ tay tham khảo dành cho mẹ cháu, viết lại những hành vi cử chỉ của ba cháu." Ông ngoại nói: "Để mẹ cháu tham khảo, xem đây có phải là một người chồng tốt hay không."
Lục Tư Nghiên: "Họ kết hôn rồi cũng vẫn phải viết ạ?"
Ông ngoại nghiêm mặt: "Đương nhiên, thằng nhóc này, ông nói cháu nghe, một ngày nào đó truyền cho cháu viết thì cháu không được thiên vị hay hoàn hảo hoá hành vi của ba cháu nghe chưa, còn chuyện kết hôn hay không kết hôn ấy à, đàn ông chưa đến lúc bị đứng giữa ranh giới kia thì khó mà nói được điều gì, vẫn phải luôn quan sát, quan sát thật tỉ mỉ!"
Lục Tư Nghiên: "?"
Cháu vẫn còn là một đứa trẻ đấy!