“Sếp Lục, cậu có gì mới à nha?”
Lục Dĩ Thành phát hiện rằng có thể bản thân anh vẫn còn một khía cạnh chưa ai biết.
Ví như ngay lúc này, anh chẳng những không hốt hoảng, mà còn rất bình tĩnh giải thích: “Không phải.”
Cho đến nay, anh và Giang Nhược Kiều vẫn chưa có bất kỳ tiếp xúc nào vượt qua khoảng cách an toàn.
Hai người chỉ cùng nhau đi tìm trường mẫu giáo và đăng ký học cho đứa nhỏ. Ngoài ra, họ không tiếp xúc riêng với nhau nhiều, phần lớn thời gian đều là anh đưa đứa nhỏ đến gửi ở chỗ của cô.
Cũng chính vì thế, anh mới thấy không hổ thẹn với Tưởng Diên.
Ngay cả đứa nhỏ này cũng là xuyên không từ tương lai đến đây.
Lục Dĩ Thành chưa biết rốt cuộc tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, làm thế nào mà anh và Giang Nhược Kiều lại đến được với nhau, nhưng anh tin rằng trong tương lai bản thân mình chắc chắn sẽ không có chuyện đi cướp bạn gái của bạn thân.
Ngay khi Tưởng Diên còn đang định trêu chọc thêm gì đó, Lục Tư Nghiên đột nhiên lên tiếng: “Đây là đồ của mẹ cháu!”
Cậu nhóc nói xong đã đi qua lấy lại.
Mẹ cậu đã vô tình đánh rơi món đồ này ở đây.
Tưởng Diên giật mình, phát hiện bản thân đã nhầm, vội đưa chai xịt khoáng cho Lục Tư Nghiên: “Thật ngại quá, chú xin lỗi nhé.”
Nghĩ ra cũng phải.
Nếu Lục Dĩ Thành có điều gì mới lạ, đám bạn bọn bọ có thể không biết ư?
Hơn nữa, hai người họ học cùng nhau cũng đã hai năm, Tưởng Diên nhìn ra được Lục Dĩ Thành là người đam mê học hành chứ không có ý định yêu đương. Trước mắt, trong từ điển của Lục Dĩ Thành, yêu đương là một chuyện lãng phí thời gian và tiền bạc.
Vậy mà anh ta còn rảnh hơi, lấy một chai xịt khoáng để trêu Lục Dĩ Thành.
Kết quả, chai xịt này lại là của mẹ đứa nhỏ.
Mẹ đứa nhỏ này chắc hẳn là trưởng bối của Lục Dĩ Thành?
Nói tóm lại, anh ta vô cùng xấu hổ.
Lục Tư Nghiên nhận lấy chai xịt khoáng, cẩn thận cho vào balo của mình rồi kéo khóa lại mới thấy yên tâm. Cậu nhóc hào phóng xua tay: “Không sao ạ. Mẹ cháu sẽ không để bụng đâu.”
Lục Tư Nghiên luôn thông minh rất đúng lúc.
Dù mới chỉ năm tuổi nhưng chuyện nên hiểu, cậu nhóc đều hiểu cả. Lần này, Lục Tư Nghiên đã không gọi Lục Dĩ Thành là ba ở trước mặt Tưởng Diên.
Cậu bé ngoan ngoãn đi theo Lục Dĩ Thành xuống lầu.
Tưởng Diên đi ở phía trước, còn Lục Dĩ Thành xách túi đồ, cố tình đi chậm lại vài bước, hạ thấp giọng để dặn dò Lục Tư Nghiên: “Cô ấy cũng đi cùng.”
Lục Tư Nghiên chưa phản ứng kịp: “Ai ạ?”
“Mẹ con”
Lục Tư Nghiên ngây người mất mấy giây mới nhận ra, xém chút nhảy dựng lên: “Mẹ cũng tới ạ?”
Lục Dĩ Thành ho nhẹ một tiếng: “Nói nhỏ thôi.” Anh vốn không muốn nói, nhưng lúc này vẫn đành phải bảo: “Người lúc nãy là bạn của ba, cũng là bạn trai hiện tại của mẹ con.”
Hiếm khi thấy Lục Tư Nghiên cạn lời.
“Con cũng chẳng biết nói gì nữa.” Cậu bé lẩm bẩm: “Ba không ghen à?”
Lục Dĩ Thành thẳng thắn trả lời: “Thứ nhất, họ là bạn trai bạn gái của nhau. Nếu con không đến, ba vẫn luôn giữ thái độ chúc phúc cho họ. Thứ hai, quan hệ giữa ba và cô ấy hiện giờ, không thể nào có chuyện ghen tuông đươc. Nếu hôm nay ba có bạn gái, cô ấy cũng chẳng thể ghen.”
Lục Tư Nghiên ‘ồ’ lên một tiếng: “Lời này mà ba cũng dám nói ra được!”
Ba không cần mạng nữa phải không? Ba không muốn sống nữa à?
Bây giờ mẹ quá dịu dàng và dễ nói chuyện, nếu là trước đây, ba cậu mà nói ra những lời như thế, chưa biết chừng người cũng mang họ Lục là cậu đây ngồi không cũng trúng đạn mất.
Lục Dĩ Thành: “…”
Không cần phải nhấn mạnh trong tương lai anh sẽ hèn nhát đến mức đó đâu.
“Không nói nữa.” Lục Dĩ Thành lên tiếng: “Con nhớ kỹ nhé, đừng có gọi cô ấy ở trước mặt người khác.”
Lục Tư Nghiên bĩu môi: “Con gọi thì có sao đâu chứ, làm gì có ai tin đâu!”
Lục Dĩ Thành: … Cũng đúng.
Thằng bé nói có lý.
Cho dù Lục Tư Nghiên gọi Giang Nhược Kiều là mẹ thì đã sao, ai lại đi tin cơ chứ? Nếu không phải chính anh đã tự trải nghiệm chuyện này, nếu không phải có kết quả giám định quan hệ ba con thì đến anh cũng chẳng tin.
Hôm nay, Tưởng Diên lái xe tới.
Lục Dĩ Thành dẫn Lục Tư Nghiên bước nhanh đến, lúc mở cửa xe, anh khá ngỡ ngàng vì có một cô gái trẻ đang ngồi ở ghế phụ.
Cô gái e thẹn, nắm chặt dây an toàn, chủ động cất lời chào hỏi với giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: “Chào anh.”
Nông Gia Lạc lần này chính là hoạt động của bốn người trong phòng ký túc bọn họ, cộng thêm bốn người trong phòng ký túc của Giang Nhược Kiều.
Hoạt động về nông thôn vui chơi, kiểu mô hình trang trại.
Tuy anh không chơi thân với ba người bạn cùng phòng của cô, nhưng cũng biết diện mạo của họ trông như thế nào. Đây rõ ràng không phải bạn cùng phòng của Giang Nhược Kiều.
Lục Dĩ Thành biết nhìn chằm chằm vào con gái là hành động rất bất lịch sự, nên anh chỉ nhìn một cái rồi quay sang chỗ khác, giúp Lục Tư Nghiên lên xe. Tưởng Diên cũng lên xe, vừa khởi động xe vừa nhân tiện giới thiệu với Lục Dĩ Thành: “Sếp Lục, đây là em gái tôi, Khả Tinh. Lần này đi chơi chung với chúng ta.”
Em gái…
Lục Tư Nghiên cũng nhớ ra.
Ồ, là cô ta!
Chính là cô em gái đó. Lục Tư Nghiên tỏ ra coi thường, bĩu môi nhưng cũng chẳng nói gì thêm.
Lục Dĩ Thành cũng chào Lâm Khả Tinh với giọng điệu bình thường: “Chào cô.”
Tưởng Diên lại giới thiệu tiếp: “Khả Tinh, đây là anh em của anh, Lục Dĩ Thành, là sinh viên giỏi, thủ khoa của khoa tự nhiên trong khóa bọn anh đấy. Cậu ấy học chung lớp với anh, cũng ở chung một ký túc.”
Lâm Khả Tinh nhoẻn miệng cười: “Anh Lục, chào anh.”
Lục Tư Nghiên khó chịu xoa xoa cánh tay.
Lục Dĩ Thành nhìn cậu: “Con lạnh hả?”
“Không ạ.” Lục Tư Nghiên duỗi cánh tay mập mạp của mình ra: “Con nổi hết cả da gà rồi đây này.”
Lục Dĩ Thành nhìn cậu bé với ánh mắt cảnh cáo.
Tưởng Diên chậm rãi lái xe về phía đường lớn, tìm đến địa chỉ chỗ ở của Giang Nhược Kiều. Sau khi lái xe được vài phút thì có người gọi đến, điện thoại được kết nối với bluetooth của ô tô, hiển thị là lão út gọi đến. Anh ta kết nối trực tiếp, mọi người trong xe đều có thể nghe cuộc nói chuyện này.
Lão út bên kia gào lên: “Sếp Tưởng, anh còn chưa đón được sếp Lục hả? Thế này thì lúc nào mới đến nơi đây? Tôi sợ không kịp ăn trưa mất. Hay thế này đi, tôi đi đón Giang Nhược Kiều nhé, đúng lúc tiện đường!”
Tưởng Diên đang tập trung nhìn đường phía trước, nhưng vẫn vừa cười vừa mắng: “Cút, vợ tôi còn cần cậu đón à?”
“Chậc, được rồi, cậu đi đón đi. Mau lên đấy, tôi còn chưa ăn sáng đâu.”
Lâm Khả Tinh nghe xong, nói nhỏ với Tưởng Diên: “Dì có chuẩn bị mấy món ăn, chút nữa chúng ta có thể ăn dọc đường.”
Tưởng Diên còn chưa trả lời, ở đầu dây bên kia, lão út đã gào ầm lên: “Trời, sếp Tưởng, tôi đã đón ba người bạn chung phòng của Giang Nhược Kiều rồi, sao tôi còn nghe thấy giọng của em gái nào thế? Đó chắc chắn không phải giọng của Giang Nhược Kiều đâu nhỉ.”
Tưởng Diên cạn lời: “Em gái tôi, lúc trước còn chơi game chung với nhau, quên rồi à?”
Anh ta vốn không định dẫn Lâm Khả Tinh đi chơi chung, mọi người cũng không phải bạn bè, tuổi tác cũng có chút chênh lệch, hoàn cảnh sống cũng khác, cơ bản không có chuyện chung gì để nói. Nhưng mẹ anh ta cứ bắt anh ta phải đưa Khả Tinh đi cùng, nói là sau khi bạn tốt của cô ta ra nước ngoài, tâm trạng của con bé không tốt cho lắm nên nhờ anh ta dẫn theo để giải khuây.
Anh ta không thể lay chuyển được ý của mẹ mình, thấy quả thật Khả Tinh khoảng thời gian này không vui vẻ gì mấy bèn đồng ý.
Lão út vốn còn định lảm nhảm, nghe câu nói này của Tưởng Diên thì không lên tiếng nữa, giống như tín hiệu không tốt, bị đứng hình vậy. Lâm Khả Tinh chủ động chào hỏi lão út ở đầu dây bên kia: “Chào anh, tôi là ‘Là sao chứ không phải trăng’ trong game. Lần này thực sự làm phiền mọi người rồi.”
Lão út vốn tính bộp chộp, lúc này lại tỏ ra khách sáo: “Đâu có, sếp Tưởng, tôi không nói với cậu nữa. Chút nữa tám sau nhé.”
Sau khi cúp máy, trong xe lại trở nên yên tĩnh.
Lâm Khả Tinh do dự hỏi: “Anh Tưởng Diên, em cứ đi cùng thế này, liệu có ổn lắm không? Có làm phiền mọi người không?”
Tưởng Diên cười: “Không sao đâu, thêm người thêm vui ấy mà.”
Lục Dĩ Thành: “…”
Anh cũng không nghe hai người này tán gẫu nữa, cúi đầu nhắn tin cho Giang Nhược Kiều: [Tưởng Diên đến nhà tìm tôi, tôi và Tư Nghiên cũng lên xe rồi.]
Hai câu ngắn gọn đã giải thích rõ đầu đuôi vụ việc.
Giang Nhược Kiều đang trang điểm thì nhận được tin nhắn: “…”
Cô cũng nghĩ đến chuyện này.
Cô bình tĩnh nhắn tin trả lời: [Tôi hiểu rồi.]
Vấn đề không lớn.
Nghĩ đến khía cạnh tồi tệ nhất, cho dù bị mấy người này phát hiện … vậy thì cũng không có cách nào khác.
Đương nhiên, cô cũng không phải lạc quan một cách mù quáng. Giang Nhược Kiều chỉ cảm thấy, cho dù mình và Lục Dĩ Thành nói ra chuyện này, mấy cô cậu kia cũng chẳng ai tin đâu nhỉ?
Giang Nhược Kiều chờ đến khi Tưởng Diên tới dưới lầu, cô mới thong thả đi xuống.
Lúc trước, quả thật cô và anh ta đã có một khoảng thời gian yêu nhau say đắm. Sau kỳ nghỉ hè, cả hai chỉ gọi video cho nhau, chứ chưa hề gặp mặt.
Sau khi Tưởng Diên đỗ xe, đã vội vàng xuống xe chờ Giang Nhược Kiều.
Vừa thấy cô bước ra khỏi tòa nhà chung cư, anh ta bước nhanh về phía trước, đưa tay ra muốn ôm lấy cô.
Anh ta thực sự rất nhớ cô.
Cho dù hai người vẫn trò chuyện, gọi video cho nhau mỗi ngày, nhưng cảm giác vẫn rất khác biệt.
Giang Nhược Kiều lại vô thức tránh né.
Kiểu né tránh này cũng không phải vì sự tồn tại của Lục Tư Nghiên, mà cô nghĩ đến tình tiết trong cuốn sách gốc, trong lòng thấy khó chịu.
Tưởng Diên ngơ ngác.
Giang Nhược Kiều đẩy vali trước mặt anh ta: “Nóng muốn chết đi được.”
Cô bĩu môi: “Trên xe còn có người kìa.”
Tưởng Diên nghĩ cô đang xấu hổ nên cũng không vạch trần, anh ta xách vali và nắm tay cô đi về phía chiếc xe.
Giang Nhược Kiều cũng không hất tay ra.
Khi tới chỗ chiếc xe, Tưởng Diên mới buông cô ra, mở cốp sau rồi cho vali vào trong.
Đúng lúc này, cửa xe bị đẩy ra, Lâm Khả Tinh ngồi chỗ ghế phụ, vẻ mặt thấp thỏm và ngập ngừng: “Anh Tưởng Diên, hay là để em ngồi phía sau đi.”
Cô ta cũng mới nhớ ra, một số người rất để ý đến vị trí ghế phụ này.
Lúc lên xe, cô ta không nghĩ nhiều, vì trên xe cũng đâu còn ai khác. Lúc này, nhìn thấy Giang Nhược Kiều đi đến, cô ta mới nhận ra mình không nên ngồi ở vị trí này.
Tưởng Diên cũng ngây người.
Giây phút Giang Nhược Kiều nhìn thấy Lâm Khả Tinh, dù Tưởng Diên còn chưa giới thiệu, nhưng cô đã đoán ra cô gái này chính là nữ chính, là bạn gái - vợ chưa cưới - vợ của anh ta trong tương lai.
Trong giấc mơ của cô, Tưởng Diên nắm tay cô gái này trong buổi tiệc rượu.
Lúc thực sự nhìn thấy Lâm Khả Tinh, tâm trạng của Giang Nhược Kiều rất rối rắm.
Vì trong nguyên tác, kết cục thê thảm của cô có liên quan chặt chẽ với Lâm Khả Tinh.
Giang Nhược Kiều đã mở cửa sau và ngồi vào, vẻ mặt bình thản đáp lời: “Không cần đổi chỗ đâu, cô cứ ngồi ở ghế phụ đi.”
Lâm Khả Tinh có thể cảm nhận được sự thờ ơ của Giang Nhược Kiều.
Nhưng cô ta không biết, Giang Nhược Kiều vốn có tính cách như vậy, hay là…
Ghen rồi?
Nhưng hành động ngồi ở ghế phụ này của cô ta đúng thật là vô ý.
Lâm Khả Tinh vô thức lên tiếng xin lỗi: “Em xin lỗi, không phải em cố ý đâu.”
Giang Nhược Kiều: “…”
Sao lại xin lỗi? Làm như cô hùng hổ dọa người vậy.
Lúc cô định nói điều gì đó, một giọng nói trẻ con đã vang lên trước: “Không phải nên nói cảm ơn sao?”
Lục Tư Nghiên nhìn Lục Dĩ Thành: “Chẳng cần đổi chỗ ngồi, không phải nên nói lời cảm ơn sao? Tại sao phải nói xin lỗi chứ?”
Lục Dĩ Thành: “…”
Giang Nhược Kiều mím môi, trong mắt toát lên ý cười.
Ồ, đây chính là cảm giác được con cái nhà mình bảo vệ đấy à?
Lâm Khả Tinh càng thêm luống cuống.
Vì Lục Tư Nghiên ngắt lời, cô ta cũng không biết nên nói gì cho phải.
Tưởng Diên nghiêng đầu nhìn thoáng qua Giang Nhược Kiều, ánh mắt và biểu cảm của anh ta khi đối diện với cô rất khác với người khác: “Cũng đâu phải xe của anh đâu, nếu là xe của anh thì ghế phụ kia chỉ có thể để em ngồi thôi.”
Giang Nhược Kiều: “…”
Lục Dĩ Thành giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ, không liên quan đến anh.
Lâm Khả Tinh gục đầu xuống, che đi vẻ thất vọng trên mặt.