Suốt dọc đường, Lục Dĩ Thành im lặng cho đến khi về tới nhà.
Lục Tư Nghiên đang ngồi trên sô pha xem truyện tranh. Đứa nhỏ này rất thích đọc sách, chắc do sau này anh và Giang Nhược Kiều bồi dưỡng thói quen đọc sách cho cậu. Thấy Lục Dĩ Thành trở về, Lục Tư Nghiên bỏ quyển sách trong tay xuống, vọt tới chỗ anh, dụi dụi hai mắt. Cậu nhóc không biết có nên phàn nàn hay không: “Có phải ba và mẹ lén ra ngoài ăn món ngon không đấy?”
“Lúc trước luôn như vậy.” Lục Tư Nghiên lẩm bẩm: “Nếu không làm sao về muộn thế này.”
Lục Dĩ Thành muốn cười, nhưng anh quả thật cũng cảm thấy mệt mỏi rã rời, không trưng ra được vẻ mặt tươi cười: “Không có, chỉ là có chút chuyện làm chậm trễ thôi.”
“Ồ.” Cậu nhóc nói: “Con buồn ngủ rồi, ba chưa về, con cũng không dám tự mình đi tắm.”
Ba mẹ từng nói lúc người lớn không có nhà không thể tự mình tắm trong toilet, như vậy không an toàn.
Lục Dĩ Thành cụp mắt: “Vậy được, con đi đánh răng rửa mặt trước đi.”
“Được ạ.” Lục Tư Nghiên nhảy chân sáo đi vào toilet. Cậu nhóc rất thích tự đánh răng, cũng thích kem đánh răng có vị nho, mỗi lần đánh răng đều rất vui vẻ.
Nhìn Lục Tư Nghiên đi vào toilet.
Lúc này, Lục Dĩ Thành mới nhớ ra cần phải nói với Giang Nhược Kiều một tiếng, anh bèn móc điện thoại từ trong túi quần ra, suy nghĩ một lúc rồi nhắn tin cho cô: [Tôi đã về tới nhà rồi.’
Trong ký túc, Giang Nhược Kiều cũng vừa bước ra khỏi toilet.
Cô vừa ngồi trước bàn sách lau tóc, vừa xem tin nhắn trong điện thoại.
Suy nghĩ một lúc, cô chỉ nhắn lại một chữ ‘ừm’, không nhắn gì thêm nữa.
Cô không hỏi anh và Tưởng Diên đã nói chuyện gì.
Không phải cô mặc kệ, mà là dùng đầu ngón chân cũng đoán được hai người có thể nói với nhau những gì. Có thể là vạch mặt nhau.
Hừm!
Mỗi lần cô cảm thấy cuộc sống rất suôn sẻ lại xuất hiện một vài chuyện vả mặt mình, mùi vị này đúng là khó chịu cực kỳ.
Chuyện ra nông nỗi này cũng không có gì bất ngờ, cô đã nghĩ đến từ lâu, chỉ là không nghĩ nó lại đến sớm như thế.
Cô và Lục Dĩ Thành có một đứa con, mà đứa nhỏ này rất bám cô. Về tình về lý, hai người họ là ba mẹ, muốn tránh cũng không tránh được, mặc kệ thế nào cũng sẽ có tiếp xúc. Nhưng bây giờ chuyện xảy ra sớm, không biết dư luận sẽ phát triển theo hướng nào.
Cô đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn thoáng qua ba người bạn chung phòng.
Có người đang đắp mặt nạ, có người đang xem livestream về ăn uống.
“Khụ khụ.” Giang Nhược Kiều cố tình ho khan vài tiếng, muốn thu hút sự chú ý của họ: “Các mỹ nữ, trước tiên gác chuyện đang làm dang dở đi, tớ có chuyện muốn tham khảo ý kiến của mấy cậu.”
Vân Giai đặt điện thoại xuống, thò đầu ra khỏi giường nhìn cô: “Có chuyện gì thế?”
Lạc Văn và Cao Tĩnh Tĩnh cũng gác chuyện đang làm dở sang một bên.
Giang Nhược Kiều tỏ ra khó xử.
Nói thế nào đây, hỏi vấn đề này… Hình như có chút không thích hợp, nhưng cô quả thật muốn biết dư luận sẽ thế nào. Ngày thường ba người ở đây đều thích hóng hớt nhất, chắc cô có thể nghe được một số lời đề nghị tương đối đáng tin.
Xem ai đưa ra giả thiết hay ví dụ tốt hơn?
Lục Dĩ Thành chắc chắn là không được.
Đỗ Vũ? Giang Nhược Kiều nhìn qua Vân Giai, bên đó hay là thôi đi, Vân Giai vẫn có chút suy nghĩ về Đỗ Vũ.
Ba đôi mắt đồng loạt ngó sang cô, Giang Nhược Kiều đành kéo người qua đường đương trai tráng như Vương Kiếm Phong. Cô nói: “Chính là… Chuyện tớ đã chia tay với Tưởng Diên đấy. Nếu sau này, mọi người thấy tớ và Vương Kiếm Phong qua lại tương đối thường xuyên, mấy cậu nghĩ thế nào?”
Vân Giai: “Má!”
Lạc Văn cũng ngạc nhiên: “Không phải chứ bà chị?”
Ngược lại, Cao Tĩnh Tĩnh rất điềm tĩnh: “Cái gì? Vương Kiếm Phong?”
Giang Nhược Kiều: “…” Đột nhiên cô cảm thấy bản thân kéo nhầm trai tráng rồi, phải tính sao đây?
Vân Giai ra vẻ ‘quả nhiên là thế’: “Tớ biết mà, nói không chừng giữa các cậu đã có quan hệ mờ ám từ lâu! Vương Kiếm Phong à!” Cô ấy sờ cằm: “Vẻ ngoài cũng được, đều là thành viên trong hội sinh viên với cậu, có qua lại bí mật cũng là chuyện rất bình thường. Hơn nữa, Vương Kiếm Phong quả thật có ý với cậu. Lần trước ở nông gia lạc, lúc bổ dưa hấu, anh ta đưa miếng ngọt nhất cho cậu, khi đó tớ đã cảm thấy có gì đó sai sai.”
Giang Nhược Kiều: “?”
?
Cô lắc đầu: “Không phải. Có phải cậu nhầm rồi không. Lúc đó tớ ở khá gần anh ta, Vương Kiếm Phong chỉ tiện tay thôi. Tớ cũng đâu có biết đó là miếng ngọt nhất!”
Vân Giai: “Vậy tại sao anh ta lại ở gần cậu nhất?”
Giang Nhược Kiều nghi ngờ cuộc đời: “Không phải là trùng hợp ư?”
Coi như cô đã hiểu cụm từ ‘ăn không nói có’ bắt nguồn từ đâu.
“Dừng lại, dừng lại.” Giang Nhược Kiều nói: “Đừng giỡn nữa. Bây giờ tớ đang đưa ra một giả thuyết, hỏi suy nghĩ của mấy cậu. Mọi người là người ngoài cuộc thì có suy nghĩ gì về chuyện này.”
“Chuyện này à?” Lạc Văn nhớ lại người tên Vương Kiếm Phong này: “Tớ cảm thấy anh ta có diện mạo bình thường, không thể nói là xấu, nhưng cũng chưa đến mức điển trai. Chỉ nghe nói thành tích chuyên môn của anh ta không tệ, con người cũng được. Hôm đó tại nông gia lạc, bộ sạc của Tĩnh Tĩnh bị hỏng cũng là anh ta cho mượn. Lúc đó, anh ta đang sạc nhưng vẫn rút bộ sạc ra cho cô ấy mượn, người này ok.”
Giang Nhược Kiều dựng radar lên: “Cái gì? Còn có chuyện này ư? Tĩnh Tĩnh, cậu và Vương Kiếm Phong?”
Cao Tĩnh Tĩnh cũng cạn lời: “Không phải chỉ là tiện tay hay sao? Hơn nữa, tớ sạc hai tiếng đồng hồ xong trả lại anh ta rồi.”
Vân Giai không chịu được nữa, bèn lên tiếng: “Rốt cuộc ai đang lệch chủ đề, cậu có muốn thảo luận nữa không?”
Giang Nhược Kiều lập tức nhận thua: “Muốn.”
Cao Tĩnh Tĩnh đưa tay lên: “Xét từ những vụ việc xảy ra phía trên khiến bản thân cảm thấy xấu hổ, tớ chọn né tránh chuyện này, không nói ra suy nghĩ của mình về Vương Kiếm Phong, tổ chức có cho phép không?”
Ba người còn lại: “…”
Vân Giai lại nói: “Thật ra Vương Kiếm Phong không tệ, chỉ là… Kém hơn Tưởng Diên một chút. À, tớ nói rõ trước, tớ không đứng về phía Tưởng Diên. Tớ vẫn cực kỳ ghét kiểu đàn ông này, đứng ở góc độ người ngoài cuộc nhận xét, ngoại trừ nhân phẩm, các khía cạnh khác của Vương Kiếm Phong không thể so được với Tưởng Diên.”
Giang Nhược Kiều suy nghĩ đăm chiêu.
Chính xác, mục tiêu không đúng nên thông tin đưa ra chưa chắc chính xác.
Mấy người bạn chung phòng đều nhìn sắc mặt chứ không đưa ra câu trả lời thật lòng.
Cô cắn răng, dù sao đám bạn cũng sẽ biết chuyện này, hay là bất chấp nói thẳng ra vậy: “Thế, nếu đổi Vương Kiếm Phong thành Lục Dĩ Thành thì sao?”
“?”
“!”
Ba cô gái còn lại, bao gồm cả Cao Tĩnh Tĩnh điềm tĩnh nhất, lúc này cũng chẳng thể bình tĩnh tiếp được.
“Xem cậu nói gì kìa, Lục Dĩ Thành á?”
“Vậy tớ nói cậu nghe, tớ không buồn ngủ nữa!”
“Không đúng. Lục Dĩ Thành mới là mấu chốt mà cậu muốn hỏi đúng không? Giang Nhược Kiều, tớ nói cậu biết, cậu mau chóng thành thật khai báo để được khoan hồng, chống lại sẽ bị nghiêm trị đấy biết không?”
Giang Nhược Kiều không ngờ phản ứng của đám bạn cùng phòng lại lớn thế này.
Cô ngẩn người, thật sự đơ ra: “Được rồi, tớ nói thật, tiếp theo tớ sẽ vì một nguyên nhân nào đó bây giờ chưa thể nói ra mà qua lại rất thường xuyên với Lục Dĩ Thành. Có lúc cậu ấy tìm tớ, có lúc tớ tìm cậu ấy. Mấy cậu là người ngoài cuộc, có khi nào cảm thấy con người tớ…”
Cô khựng lại, không nói nữa.
Vân Giai thử dò hỏi theo lời nói của cô: “Cậu muốn hỏi bọn tớ có khi nào cảm thấy cậu bắt cá hai tay không chứ gì? Mẹ nó, có phải cậu hiểu lầm đám háo sắc bọn tớ rồi không? Chúng tớ chỉ biết hít hà hít hà, cảm giác nhiều chuyện rối rắm hơn cũng chẳng sao cả! Cái gì mà bắt cá hai tay, đâu có tồn tại, mỹ nữ được chào đón không được ư? Mỹ nữ muốn thêm nhiều lựa chọn không được sao?”
Hai câu hỏi cuối cùng là cô ấy muốn hỏi Lạc Văn và Cao Tĩnh Tĩnh.
Hai người kia đồng thanh trả lời: “Tất nhiên là được. Chắc chắn được!”
Giang Nhược Kiều: “…”
Được thôi, cô rất cảm động. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chí ít ba người chị em này sẽ mãi ủng hộ cô.
“Nhưng…”
“Không có nhưng nhị gì hết.” Vân Giai nói: “Hơn nữa, sao lại là bắt cá hai tay? Không thể là hai người nam bọn họ giành một cô gái, anh em trở mặt thành thù à? Má, tớ thích tiết mục kiểu này lắm đấy, các cậu hiểu không? Dạo này không có nhiều cốt truyện dạng này đâu, tớ đã thiếu ăn từ lâu! Tớ không kịp chờ muốn đến quan sát tình tay ba này đây!”
Giang Nhược Kiều phát hiện, cô thật sự đã hiểu sai về quần chúng hóng hớt rồi.
Đả kích tam quan bất chính ư? Không tồn tại đâu.
Họ chỉ nhìn thấy kích thích hay không kích thích, có phải tình tay ba hay không.
Ngay cả Lạc Văn và Cao Tĩnh Tĩnh cũng vác vẻ mặt háo hức hãy ‘thêm nhiều cuộc tình tay ba nữa đi’.
Giang Nhược Kiều: “…”
Tình hình hiện tại cho thấy, cô mới là hình mẫu đạo đức. Cô bị Lục Dĩ Thành ảnh hưởng rồi!
“Đổi lại là Lục Dĩ Thành, vậy tớ không có nhiều lời cần nói.” Lạc Văn có vẻ kích động: “Lúc nãy nói điều kiện khách quan của Vương Kiếm Phong không so được với Tưởng Diên, thế thì Lục Dĩ Thành chính là người áp đảo tên Tưởng Diên kia về mọi mặt. Cậu ấy là giáo thảo, học thần trong khoa của họ, đứng đầu lớp đó!”
Giáo thảo: nam sinh vừa đẹp trai, vừa học giỏi.
Học thần: Không học mà điểm vẫn cao.
Họ cứ nói mãi nói mãi, đột nhiên Cao Tĩnh Tĩnh hỏi một câu: “Đúng rồi, chắc Lục Dĩ Thành không có em gái thanh mai trúc mã gì đâu nhỉ?”
Đừng trách họ, nghĩ lại còn rùng mình.
Thật ra là… Đối với cái từ ‘em gái’ cũng sắp thành chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn rồi.
Nghĩ đến thôi tim đã đau nhói.
Giang Nhược Kiều trả lời chắc như đinh đóng cột: “Không có.”
Không đúng, chắc là… Không có nhỉ?
Thật không dám giấu, cô cũng mắc chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn.