Khi Lục Dĩ Thành về đến nhà, Lục Tư Nghiên đã ngủ thiếp đi.
Từ khi vào mẫu giáo, thói quen sinh hoạt của đứa trẻ này đã bị buộc phải sửa đổi. Giang Nhược Kiều cũng rất buồn ngủ nhưng vẫn gắng gượng nãy giờ, giờ Lục Dĩ Thành đã về, cô có thể chuẩn bị về trường rồi. Lục Dĩ Thành vẫn kiên quyết phải đưa cô đến cổng trường, ngày tháng chín vẫn còn ấm áp, quanh trường đại học A lại càng náo nhiệt, hai người đi xuyên qua con đường mòn, có lẽ do gần đến Trung Thu nên mặt trăng trên đỉnh đầu ngày càng tròn, treo lơ lửng trên trời, tỏa sáng vằng vặc.
Lục Dĩ Thành vẫn cầm cốc cà phê đó, cuối cùng đợi đến cổng trường anh mới đưa cốc cho cô.
Mặt Giang Nhược Kiều đầy khó hiểu.
"Cốc, uống cà phê."
Giang Nhược Kiều gật đầu: "Tôi biết."
Nhưng sao cậu lại đưa tôi? Từ đâu ra thế?
Giang Nhược Kiều biết chiếc cốc này, cô vốn muốn mua nó, nhưng giá trên mạng cao tới giật mình nên lại không mua. Cô là người sẽ thỉnh thoảng tiêu xài bốc đồng, nhưng cũng chỉ là một chiếc cốc, cô thật sự không muốn vung tay quá trán.
Chẳng lẽ Lục Dĩ Thành đã mua chiếc cốc này?
Mặc dù bây giờ chiếc cốc này đã giảm giá, nhưng cô nhìn ngang ngó dọc vẫn không thấy anh là kiểu người sẽ bỏ ra hơn hai trăm tệ để mua một chiếc cốc.
Lục Dĩ Thành thành thật thừa nhận: “Vừa rồi tôi đến công ty, họ nói đây là quà Trung Thu.”
Anh cố tình bỏ qua phần quan trọng nhất.
Ví dụ như, anh Lễ kêu anh đi chọn, ví dụ như thật ra có khăn giấy và dầu gạo phù hợp với anh hơn.
Được thôi, giờ anh cũng thấy mình thật vô lý, không thể tin được, sao anh lại chọn một chiếc cốc chẳng có ích gì mấy nhỉ?
Lúc này Giang Nhược Kiều mới chợt hiểu ra: "Thì ra là quà Trung Thu."
Lục Dĩ Thành gật đầu: "Tôi cũng không uống cà phê, Tư Nghiên cũng có ly ống hút riêng của nó. Bỏ đóng bụi ở nhà cũng rất đáng tiếc."
Vậy là không ai dùng đến nên tặng cô?
Giang Nhược Kiều ừ một tiếng, cũng nhận lấy không chút do dự: "Vậy thì cảm ơn cậu, tôi rất thích chiếc cốc này."
Lục Dĩ Thành: "Vậy thì tốt."
Giang Nhược Kiều thực sự muốn tra xem bây giờ giá của chiếc cốc này như nào rồi chuyển tiền cho anh, nhưng khi lời đến bên môi lại nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên mặt anh, nên cô đành nuốt ngược lại. Làm vậy có quá khách sáo không? Nhưng anh đã tặng cô chiếc cốc, bây giờ còn sáng nào cũng mang bữa sáng cho cô... Nhìn vào sổ sách kế toán của anh cũng biết hằng ngày anh tiết kiệm như thế nào.
Hay là sau này cô dẫn Tư Nghiên đi dạo phố nhiều hơn.
Cô sẽ mua cho Tư Nghiên nhiều đồ dùng hàng ngày, đồ ăn vặt và trái cây hơn, cô mua thêm chút nào, anh sẽ được bớt đi chút ấy, mỗi lần lại mang thêm cho anh một ít đồ ăn?
"Đúng rồi."
Trước khi chia tay ở cổng trường, Giang Nhược Kiều kêu Lục Dĩ Thành lại.
"Ngày mai không cần mang bữa sáng cho tôi đâu." Giang Nhược Kiều nói: "Sáng sớm mai tôi phải ra ngoài nên sẽ ăn sáng ở ngoài."
Lục Dĩ Thành gật đầu: "Có việc à?"
"Đúng vậy." Giang Nhược Kiều nói: "Vẫn phải bận rộn thêm vài ngày."
Lục Dĩ Thành ừ một tiếng: "Vậy ngày mốt thì sao?"
Giang Nhược Kiều: "Để mai tính đi."
"Được rồi."
Sau khi tạm biệt, Giang Nhược Kiều đi vào trường, lúc thì nhìn chiếc cốc, lúc lại suy nghĩ về cuộc trò chuyện với Lục Dĩ Thành, cô đột nhiên nhớ đến một chuyện rất rất quan trọng, một chuyện lớn đã bị cô bỏ qua… Giờ với người ngoài, Lục Dĩ Thành đang theo đuổi cô, vậy câu hỏi đặt ra là cô nên chấp nhận hay từ chối đây?
Giang Nhược Kiều đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên trời: Sao cô lại thấy... như đang bước vào một cái hố vậy?
Chẳng lẽ Lục Dĩ Thành muốn cầm kịch bản si tình “khổ cực theo đuổi cô mấy năm trời vẫn không thể đợi được câu từ chối hay chấp nhận của cô”?
Giang Nhược Kiều, mày bị sao vậy?
Rõ ràng ban đầu cô đã nghĩ mình không nên có bất cứ quan hệ gì với Lục Dĩ Thành, kết quả cô lại bước từng bước đến tình trạng hôm nay như diễn biến của cốt truyện. Ít nhất đối với người ngoài, cô và Lục Dĩ Thành vẫn có một chút quan hệ, chính là người theo đuổi và người được theo đuổi.
Thật sự quá đáng sợ, đây là lần đầu tiên Giang Nhược Kiều cảm nhận được sức mạnh của tương lai một cách chân thực như vậy.
Đáng sợ ghê.
Cô dám thề, Lục Dĩ Thành không cố ý muốn theo đuổi cô, cô cũng không cố ý phối hợp với sự theo đuổi của anh, hai người bọn họ chỉ miễn cưỡng đến với nhau vì những nguyên nhân bất đắc dĩ thôi.
Nếu không, không ai có thể giải thích được, tại sao hai người họ lại ngày càng thân thiết.
Rõ ràng họ đã lựa chọn cách tốt nhất theo sự phát triển của vấn đề, nhưng dường như mọi chuyện đang dần phát triển thành tương lai mà Lục Tư Nghiên nói.
Cái kết trong tiểu thuyết gốc có thực sự là cái kết cuối cùng không? Chẳng lẽ nơi Lục Tư Nghiên ở chính là tương lai sau khi kết thúc truyện gốc?
Kết hôn với Lục Dĩ Thành và sinh ra Tư Nghiên chính là tương lai sau khi truyện gốc kết thúc.
Vậy, cô đã thực sự thay đổi kết cục của mình sao?
Càng nghĩ càng sợ.
Giang Nhược Kiều sợ đến mức tăng tốc, chạy chậm về ký túc xá nữ.
Bẫy quá sâu, cô muốn về ổ nằm!
Nghĩ đến vấn đề vừa huyền bí vừa kỳ dị này, Giang Nhược Kiều không thể bình tĩnh lại, mà ở bên kia, Lục Dĩ Thành cũng nhanh chóng quay về căn nhà mình thuê. Anh vào bếp mới nhận ra, Giang Nhược Kiều đã rửa sạch đĩa và nĩa, không để lại cho anh dọn, nhìn bồn rửa bát trống trơn, ngược lại, anh lại thấy khá thất vọng. Sau khi thu dọn đồ chơi và sách tranh của Lục Tư Nghiên, anh bèn đi tắm.
Ra khỏi phòng tắm, anh định về phòng ngủ, nhưng khi đi ngang qua phòng làm việc, Lục Dĩ Thành lại dừng bước, đi vào phòng làm việc theo tiếng gọi của trái tim.
Anh lấy sổ kế toán từ ngăn kéo ra.
Trong suốt quá trình này, anh rất xấu hổ.
Anh chưa từng che giấu sự nghèo khó cũng như hoàn cảnh thực của mình, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh cô đọc sổ sách kế toán của anh, anh sẽ tự động nảy sinh một loại cảm xúc mà ngay cả anh cũng không thể diễn tả rõ ràng.
Đang nghĩ đến cách cô đánh giá cuộc sống mình lúc đọc cuốn sổ này, bỗng anh nhìn thấy một mẩu giấy nhớ trên bìa sổ kế toán.
Sau khi nhìn rõ nội dung trên đó, anh khẽ ngẩn ra, trong mắt hiện lên ý cười chân thật.
Một cảm giác khó diễn tả bằng lời.
Khi còn là một đứa trẻ không hiểu gì, anh cũng có những lúc rất tham lam, anh còn nhớ có một ngày, bà ngoại ra ngoài về mang cho anh một cây xúc xích, anh vừa nhìn thấy đã vô cùng ngạc nhiên và vui sướng.
Tâm trạng đó kéo dài đến mấy ngày liền.
Đúng thế, vừa ngạc nhiên lại vừa vui sướng.
Anh nhìn thỏi vàng cô vẽ, cảm thấy nó hết sức dễ thương.
Liệu sau này anh có phát tài không? Thật ra anh cũng không nghĩ xa đến vậy, hồi trước, chuyện xa nhất anh nghĩ tới cũng không vượt quá một tháng. Đối với anh, tương lai quá xa vời, anh chưa bao giờ dám vọng tưởng đến tương lai, anh chỉ có thể chú ý đến con đường dưới chân, vững vàng bước từng bước.
Tuy nhiên, hôm nay, vào giờ phút này, anh đã nghĩ đến tương lai.
Cả đêm Giang Nhược Kiều ngủ không ngon giấc, hôm sau trời còn chưa sáng hẳn mà cô đã dậy.
Đó là một công việc rất quan trọng, nên đương nhiên phải phấn chấn hơn một trăm hai mươi nghìn lần.
Cô cố gắng ủi váy một cách nhẹ nhàng hết mức có thể, hôm nay cô mặc kiểu váy rũ nên tốt nhất là không nên xuất hiện một nếp nhăn nào, tối hôm qua cô đã ủi một lần, sáng nay lại phải ủi thêm lần nữa. Sau đó, cô lại vẽ lông mày và kẻ mắt cẩn thận, khuôn mặt của tuổi hai mươi còn hơi non nớt, có lẽ cô còn quá trẻ, nên chỉ mong mình trông trưởng thành hơn một chút. Sau khi chỉnh trang xong xuôi, chắc chắn từ đầu đến chân không có chỗ nào có vấn đề, cô mới cầm túi xách và tài liệu bước ra khỏi ký túc xá.
Chuyện hôm qua đã cho cô rất nhiều linh cảm.
Nếu không nhờ công việc này, cô sẽ không thể tiếp xúc với những người như Mai Lê, cũng không thể để lại tên tuổi và ấn tượng của mình với lãnh đạo trường.
Công việc dịch thuật của công ty này gồm dịch nói và dịch viết, tập khách hàng về cơ bản đều là các doanh nghiệp. Đây là những người mà cô hoàn toàn không thể tiếp xúc được ở trường học hay ở cửa hàng Hán phục. Chẳng nhẽ lần này cô lại mơ mộng nghĩ rằng chỉ làm phiên dịch là có thể trở thành bạn tốt với bọn họ? Cô không ngây thơ đến thế. Cô chỉ cảm thấy cô có thể học được những điều quý giá từ những người này, những điều mà có lẽ cô không thể học được trên lớp.
Giang Nhược Kiều mang theo kỳ vọng vô hạn với tương lai đi xuống cầu thang.
Tâm trạng mới tốt được một giây đã đột ngột tắt lịm.
Bởi vì bên ngoài tòa ký túc xá nữ có một người đang đứng.
Tưởng Diên.
Cô lập tức bị tạt cho một gáo nước lạnh. Giang Nhược Kiều không cần nghĩ cũng đoán được anh ta đến tìm cô.
Cuối cùng Tưởng Diên cũng nghĩ thông và lên kế hoạch xốc lại tinh thần. Nếu anh ta vẫn thích cô và không muốn đánh mất cô, thì đương nhiên phải theo đuổi lại được cô. Anh ta mang đến bốn phần đồ ăn sáng đến, là cà phê và bánh sừng bò mà cô yêu thích.
Giang Nhược Kiều rất muốn đi thẳng, nhưng ngặt nỗi anh ta đã đi theo.
Giang Nhược Kiều: "..."
"Tôi đang vội." Giang Nhược Kiều nói.
Tưởng Diên hiểu ra, vội vàng muốn đưa bữa sáng cho cô.
Giang Nhược Kiều từ chối: "Không cần đâu."
Cô nói rồi chuẩn bị rời đi, Tưởng Diên lại nói từ phía sau: "Nhược Kiều, anh biết bây giờ anh có nói gì cũng vô ích."
Giang Nhược Kiều không muốn nghe, nên bước nhanh hơn.
Tưởng Diên đi theo: "Anh sẽ chứng minh cho em thấy bằng những hành động thiết thực, anh sẽ thay đổi, Nhược Kiều, anh chỉ muốn chứng minh cho em thấy con người anh không tệ đến vậy."
Nếu là trước kia, Giang Nhược Kiều sẽ vui vẻ hỏi ngược lại anh “Vậy em gái Khả Tinh của anh thì sao? Mẹ anh thì sao?", nhưng bây giờ cô chẳng còn muốn làm vậy nữa. Nói thế nào nhỉ, dùng một câu tóm tắt thì là mở rộng tầm mắt rồi.
Mở rộng tầm mắt rồi, đương nhiên sẽ không cố ý vướng vào những chuyện không liên quan đến mình nữa.
Sau này cô còn muốn nhận được nhiều đơn và mở mang được kiến thức hơn nữa kìa.
So với Tưởng Diên và Lâm Khả Tinh, so với mẹ Tưởng khẩu phật tâm xà, chẳng phải bản thân cô còn quan trọng hơn sao?
Kiếm nhiều tiền để cải thiện bản thân mới là chuyện chính đáng!
Giang Nhược Kiều bước nhanh hơn.
May mà Tưởng Diên không đi theo dốc bầu tâm sự với cô nữa.
Chuyện này vẫn bị mấy người nhìn thấy, nhân duyên của Lục Dĩ Thành không tồi nên trên đường đưa Lục Tư Nghiên lên xe buýt của trường, anh nhận được tin nhắn WeChat từ một người bạn: [Anh Lục, anh làm sao thế, sao lại lười theo đuổi hotgirl thế?]
Đây là bạn cùng trường của anh thời cấp ba, hai người học cùng khối nhưng khác lớp, cùng một tốp thi đậu vào Đại học A nên quan hệ rất tốt.
Lục Dĩ Thành không hiểu ý anh ta, nhắn trả lời: [Là sao?]
Người bạn lập tức trả lời lại: [Anh không biết à, tôi nghe bạn gái tôi nói là thấy Tưởng Diên đưa bữa sáng cho Giang Nhược Kiều, chắc là muốn theo đuổi lại cô ấy đấy. Anh Lục, anh mới đưa bữa sáng có mấy hôm đã lười biếng rồi à? Sẽ bị người khác xen vào đấy.]
Tưởng Diên? Ánh mắt Lục Dĩ Thành đột nhiên sa sầm đi.
Thực ra cũng không lạ, không ai không biết chuyện Tưởng Diên thích Giang Nhược Kiều, hơn nữa bản thân Tưởng Diên cũng không phải người dễ dàng từ bỏ.
Lục Dĩ Thành vốn định đáp sáng nay cô ấy có việc gấp, nhưng nghĩ lại thì nói ra chuyện này sẽ khiến người khác hiểu lầm, nên anh bèn thành thật trả lời: [Được rồi, tôi biết rồi.]
Người bạn: [?]
Người bạn: [Sao, anh không theo đuổi nữa à?]
Lục Dĩ Thành: [Không phải.]
Người bạn: [Vậy thì anh tích cực lên đi chứ! Cố thoát kiếp FA trước Thất Tịch sang năm.]
Thất Tịch sang năm…
Lục Dĩ Thành nhìn dòng tin nhắn đó rồi rơi vào trầm tư.
Thất Tịch sang năm sẽ như thế nào nhỉ?
Chắc anh vẫn đang trong trạng thái theo đuổi cô nhỉ. Cũng có thể, anh phải theo đuổi cô thế này rất nhiều năm.
Lục Dĩ Thành: [Cảm ơn.]