Giang Nhược Kiều thích làm việc nhanh gọn.
Cô sẽ không tự lừa dối bản thân, giám định ADN phải được tiến hành càng sớm càng tốt, kéo dài thời gian cũng không làm kết quả thay đổi. Là một người mang nặng thần tượng, cô phải tiêu diệt mọi yếu tố có thể ảnh hưởng đến tương lai của mình từ trong trứng nước.
Cho nên địa điểm giám định ADN không thể ở Bắc Kinh.
Cô quyết định đưa Lục Tư Nghiên đến thành phố bên cạnh.
Ngoại trừ chuyện này cô còn không thể để ai khác trông thấy. Chiều hôm qua cô đã mua rất nhiều thứ, bao gồm tóc giả, quần áo và giày dép... Cô muốn thay đổi bản thân đến mức mà dù có đứng trước mặt mẹ ruột mình cũng nhìn không ra.
Với kỹ thuật trang điểm điêu luyện của cô lại đội tóc giả, đeo kính gọng đen rồi mặc thêm bộ đồ công sở khác hoàn toàn với phong cách trước đây, khi đứng trước gương cô đã trở thành một người hoàn toàn khác.
Chắc chắn sẽ không thể bại lộ.
Mấy năm nay cô hóng rất nhiều tin trên mạng, đã tiếp thu được kinh nghiệm quý giá từ những người đó.
Làm người đương nhiên chúng ta phải học được cách phòng bị.
Không ai biết đến chuyện của Lục Tư Nghiên vậy thì cả nhà đều vui, nhưng cô vẫn phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nếu một ngày nào đó chuyện này bị bại lộ thì sao? Tính tuổi của cô, nếu bị người khác bôi nhọ sinh con ở tuổi mười lăm lúc đó mới hoàn toàn thất bại. Vì vậy hôm qua sau khi chào tạm biệt hai ba con họ cô đã tức tốc liên lạc với mấy người bạn cũ, xem bọn họ có giữ ảnh chụp tập thể lúc đó hay không.
Mấy người bạn đó đều tỏ vẻ nghi hoặc.
Lý do cô đưa ra cũng rất chính đáng: "Tớ sợ một ngày nào đó mình hot sẽ có người nói rằng tớ phẫu thuật thẩm mỹ. Bây giờ tớ sắp xếp sẵn ảnh và video từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành, đây là bằng chứng có sức thuyết phục nhất đấy."
Mấy người bạn: "Ôi vãi..."
"Respect..."
"Giang Tiểu Kiều, cậu mau thành ngôi sao đi, làm fan cậu tớ không bao giờ phải lo sập phòng."
Đó cũng là bởi vì tính tình cực kỳ cẩn thận từ khi còn nhỏ của Giang Nhược Kiều, đời cô chưa bao giờ trải qua bất cứ trắc trở nào.
Huống chi khi nhắc tới mấy anh bạn trai, họ đều chia tay trong vui vẻ, ai nấy đều xứng với danh hiệu người yêu cũ quốc dân. Đừng nói là hắt nước bẩn, mấy anh trai đều đó đã thề thốt bày tỏ thái độ, về sau chỉ cần cô mở lời nhất định sẽ ra tay giúp đỡ, dù dầu sôi lửa bỏng cũng chẳng từ.
Cô sẽ không để cho bất cứ ai nắm được nhược điểm nào của mình, thậm chí cô còn rất có duyên với người cùng phái, cho dù giữa họ có mâu thuẫn cũng sẽ không thực sự làm ầm ĩ.
Cô đã quen với việc chuyện gì cũng nghĩ đến kết quả xấu nhất, sau đó chuẩn bị trước đề phòng khi có chuyện xảy ra.
Giang Nhược Kiều: "Khi nào nhà các cậu kinh doanh trong ngành giải trí tớ sẽ đến làm ngôi sao, bắn tym~"
Sau khi sắp xếp xong ảnh và video, cô sẽ từ từ đăng tải lên các tài khoản mạng xã hội của mình với chủ đề "Hoài niệm".
Đầu tiên, chứng minh khuôn mặt của cô là hàng tự nhiên nguyên chất.
Thứ hai, ngày nào đó chuyện Lục Tư Nghiên thực sự bị bại lộ, mọi người cũng sẽ không hiểu lầm rằng cô mang thai sinh con khi còn là vị thành niên.
Hoàn hảo!
Giang Nhược Kiều xuất phát đến nhà của Lục Dĩ Thành.
Nhìn địa chỉ trong tin nhắn được Lục Dĩ Thành gửi đến, Giang Nhược Kiểu thở dài.
May là cô đã nghĩ thông suốt, cô hoàn toàn không coi Lục Dĩ Thành là chồng tương lai của mình. Nếu không cô thực sự sẽ hoài nghi rốt cuộc tương lai đầu mình úng nước cỡ nào. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Sự thật chứng minh, không gì có thể làm khó Lục Dĩ Thành.
Khi Lục Tư Nghiên mới xuất hiện, Lục Dĩ Thành hoàn toàn không biết cách chăm sóc trẻ con, anh cũng không nghĩ mình có thể làm tốt chuyện này. Một tuần trôi qua, Lục Dĩ Thành ngày càng thành thạo trong vai trò một ông bố bỉm sữa.
Sáng sớm anh bế nhóc con vào nhà vệ sinh.
Anh bóp chai kem đánh răng đắt tiền cho con.
Sau khi con trai mơ màng đánh răng, anh nhanh chóng rửa mặt cho thằng bé, chải chuốt lại mái tóc xoăn nhỏ rối bù đến mức có thể quay quảng cáo ngay lập tức.
Trong khi rửa mặt, Lục Dĩ Thành vẫn không quên chuẩn bị bữa sáng, có thể nói là đâu ra đấy.
Sức khỏe là vốn liếng của cách mạng, Lục Dĩ Thành sẽ không quá khắt khe với bản thân về mặt ăn uống. Sau khi Lục Tư Nghiên đến bữa sáng đã trở nên phong phú hơn, trong những ngày nghỉ Lục Dĩ Thành rất ít khi mua bữa sáng bên ngoài.
Bữa sáng bao gồm trứng luộc, sữa tươi và ngô nếp.
Tướng ăn của hai ba con giống hệt nhau, mỗi người ăn một trái ngô nếp.
"Hôm nay cô ấy sẽ đưa con đi làm kiểm tra." Lục Dĩ Thành nói.
Lục Tư Nghiên hết sức bình tĩnh: "Con biết rồi, lại phải nhổ tóc nữa."
Nếu Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều lớn hơn một chút, có lẽ họ sẽ suy nghĩ tinh tế hơn, ít nhất họ sẽ cân nhắc suy nghĩ của cậu nhóc, lo lắng nó có bị bóng ma tâm lý hay không, nhưng bây giờ... Bọn họ còn quá trẻ, có thể nhanh chóng tiếp nhận chuyện này còn gánh vác cả trách nhiệm nuôi dạy con cái đã tốt lắm rồi. Vai trò làm ba mẹ quá nặng. Đừng nói là Giang Nhược Kiều, ngay cả Lục Dĩ Thành cũng không quen với việc mình thật sự đã có một cậu con trai.
Cũng may là nhóc con này thần kinh thô, hay nói cách khác cậu nhóc rất thông minh, đủ lanh lợi để chấp nhận tình hình thực tế là ba mẹ không còn yêu mình nữa.
Có lẽ trẻ con chính là như vậy.
Dù ba mẹ có yêu mình hay không thì trước khi chịu đủ tổn thương, chúng đều sẽ chọn cách yêu thương ba mẹ mình vô điều kiện.
Lục Dĩ Thành gật đầu: "Con nhớ ngoan ngoãn, nghe lời cô ấy."
"Không ai nghe lời mẹ hơn con." Lục Tư Nghiên nói: "Bàn về chuyện nghe lời mẹ, con là số một, ba chỉ là số hai."
Lục Dĩ Thành: "..."
Anh không tin.
"Đúng rồi, A Mẫn nói với con rằng ba gặp mẹ như chuột gặp mèo." Lục Tư Nghiên nói tiếp.
Lục Dĩ Thành giơ tay ra hiệu tạm dừng: "Ngưng, đây không phải là chuyện đáng để tự hào."
"Đúng rồi, ba còn muốn nhắc con tạm thời đừng gọi cô ấy là mẹ." Lục Dĩ Thành lại nhắc nhở: "Ở bên ngoài đừng gọi cô ấy như vậy, ba thì không sao nhưng cô ấy còn trẻ, nhìn như học sinh vậy. Nếu một đứa trẻ năm tuổi như con gọi cô ấy là mẹ ở bên ngoài sẽ khiến người ta để ý, sẽ suy nghĩ linh tinh không tốt cho cô ấy."
Lục Tư Nghiên: "... Ba thấy con dám gọi mẹ không?"
Cậu nhóc lại hỏi: "Thế thì ở ngoài con gọi mẹ là gì đây?"
Lục Dĩ Thành: "Con tự hỏi cô ấy đi."
Lúc này, điện thoại của Lục Dĩ Thành rung lên, là tin nhắn của Giang Nhược Kiều.
"Cô ấy nói mười phút nữa cô ấy sẽ đến dưới lầu, bảo chúng ta chuẩn bị."
Sau khi Lục Dĩ Thành rót đầy nước vào cốc của Lục Tư Nghiên xong lập tức dẫn cậu nhóc xuống lầu.
Sao lại nhanh như thế hả?
Bởi vì Lục Tư Nghiên nói: "Mẹ ghét chờ đợi người khác, ba ơi ba quên rồi, có lần con với mẹ đợi ba mười phút, mẹ nói..." Nói đến đây Lục Tư Nghiên dừng lại một chút, cố gắng bắt chước cách nói chuyện của Giang Nhược Kiều giống y như đúc: "Lục Dĩ Thành, anh chạy từ nước ngoài tới đây à?"
Lục Dĩ Thành giật mình, có lẽ là cách bắt chước của Lục Tư Nghiên quá thú vị nên trong mắt anh cũng toát lên ý cười nhàn nhạt. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Hai người đi xuống lầu.
Giang Nhược Kiều đi vào khu dân cư cũ, từ xa đã trông thấy hai ba con đẹp trai bần bật đứng dưới gốc cây to.
Tốt lắm.
Cách thời gian cô nói vẫn còn một lúc nữa, họ xuống sớm thì cô cũng không cần đợi họ như con ngốc.
Một lớn một nhỏ trông rất bắt mắt.
Lục Dĩ Thành đương nhiên khỏi phải nói, mặc dù anh được gọi là “chàng trai ăn cỏ” nhưng không thể phủ nhận rằng khí chất ấm áp và thân thiện của anh khiến người khác cảm thấy yên tâm hơn. Trước đây mấy cô đàn em từng nói, nếu người trong thang máy buổi tối là đàn anh Lục thì cô bé sẽ cảm thấy yên tâm như trở về quê hương vậy. Anh mang lại cho người ta cảm giác an toàn và thoải mái, chính vì thế mà phụ huynh học sinh rất thích anh, cũng rất yên tâm khi mời anh làm gia sư nhỉ?
Hôm nay anh mặc chiếc áo cộc tay màu trắng rộng thùng thình với chiếc quần âu vạn năm không đổi, chân đi một đôi giày vải.
Anh có vóc người cao gầy, dáng đứng thẳng.
Bây giờ nhiều chàng trai cao lớn đều có thói quen gù lưng nhưng anh thì không. Anh tựa như cây bạch dương, đứng ra đứng, ngồi ra ngồi, hẳn là nói người như anh.
Lục Tư Nghiên cũng được kết hợp những gen tốt nhất của ba mẹ mình.
Mái tóc xoăn tự nhiên là một điểm cộng, đôi mắt sáng còn hơi mũm mỉm, khuôn mặt bầu bĩnh, làn da trắng trông như mấy đứa trẻ sành điệu trên INS.
Giang Nhược Kiều chỉ liếc mắt đã thấy bọn họ ngay.
Còn hai ba con này cho đến khi cô bước nhanh sắp tới ngay trước mặt mà họ vẫn chưa nhận ra cô.
Giang Nhược Kiều vẫn là người chủ động lên tiếng trước: "Lục Dĩ Thành."
Lục Dĩ Thành nhìn theo nơi phát ra âm thanh, ánh mắt anh đông cứng lại, dời lên người phụ nữ cách đó hai mét.
Người phụ nữ với mái tóc xoăn mì tôm.
Mặc một chiếc váy màu xám rõ ràng lớn hơn một size.
Đeo chiếc kính gọng đen cồng kềnh, thậm chí khuôn mặt cũng vàng như nến.
Lục Dĩ Thành hơi không chắc chắn: "Giang Nhược Kiều?"
Giang Nhược Kiều đi nhanh đến trước mặt anh: "Là tôi."
Lục Tư Nghiên cũng rất ngạc nhiên.
"Mẹ..." Cậu nhóc đang định gọi mẹ nhưng nhớ tới lời dặn của Lục Dĩ Thành nên dứt khoát sửa lời: "Ôi mẹ ơi! Vị tiên nữ này từ đâu tới thế!"
Lục Dĩ Thành: "..."
Giang Nhược Kiều bị chọc cười.
Cô rất hay cười, nhưng hầu như những lúc đó đều không phải nụ cười vui vẻ thật sự.
Lần này là một nụ cười chân thành.
Nụ cười này đã khiến lớp ngụy trang tầm thường của cô trở nên rạng rỡ hơn.
Cô đi tới, đưa tay xoa nhẹ đầu Lục Tư Nghiên: "Giỏi lắm, bạn nhỏ, chị thích cái miệng này của em rồi đó."
Lục Tư Nghiên được nước lấn tới, nhón chân lên dụi đầu vào tay cô: "Em nói thật mà, dù thế nào đi chăng nữa cũng là tiên nữ ~"
Lục Dĩ Thành cảm thấy rất buồn nôn.
Sao có thể nói ra mấy lời này khỏi miệng được nhỉ?
Anh vội chuyển đề tài: “Sao cậu lại thế này?"
Giang Nhược Kiều nói nhảm một cách nghiêm túc: "Không đẹp hả? Đây là style trang điểm và thời trang thịnh hành năm nay đó."
Lục Dĩ Thành: "..."
Anh phát hiện có lẽ anh thực sự không có duyên với thời trang.
Anh cũng cũng thực sự bối rối, có thể mắt nhìn của anh khá đặc biệt không theo kịp tốc độ của số đông.
"Được rồi." Lục Dĩ Thành cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: "Tôi có một tiếng vào buổi sáng và một tiếng vào buổi chiều, chắc tầm sau ba rưỡi chiều thì xong việc."
Giang Nhược Kiều: "Được."
Bởi vì cái miệng ngọt ngào của Lục Tư Nghiên vừa chọc cô cười nên tâm trạng cô hiện giờ rất tốt. Cô vươn tay, đôi mắt cong cong cười nói: "Đi nào, bạn nhỏ đẹp trai, thời gian hôm nay của em đều là của chị."
Lục Tư Nghiên cũng cười, để lộ một hàm răng trắng tinh, không chút do dự rời khỏi Lục Dĩ Thành rồi nắm lấy tay Giang Nhược Kiều, tiếp tục nói mấy lời sến súa: "Là vinh dự của em."
Lục Dĩ Thành đỡ trán.
Rốt cuộc tương lai anh đã nuôi dạy con thế nào vậy?
Sao thằng con lại dẻo mồm dẻo miệng thế kia chứ, không điềm đạm gì cả. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.