~”Làm bạn gái tôi”
“Anh cần nhảy xuống không, tôi giúp dùm luôn cho” - Hàn Nhi ngệch mặt ra, tay kéo kéo vai áo hắn
“Hâm à, cô nhảy đi” - hắn tức giận, kéo tay áo lại “ giả làm bạn gái tôi”
“Ok, 5 phút 100k” - không cần suy nghĩ, Hàn Nhi thẳng thừng giơ bàn tay ra đếm đếm rồi lấy cuốn sổ tay màu đen bé bé, hí hoáy viết gì đó, rồi ngước mặt lên nhìn “chịu không?”
Đó giờ không có ai được Dương Phong đề nghị làm bạn gái mà phải có chuyện tính chi phí thế này…. Tình thế cấp bách, Dương Phong cũng đồng ý đại rồi kéo Hàn Nhi về sát người mình....
~~”Anh Phong”
“À,em chào đi, fan cuả anh đó” - Dương Phong khéo vỗ nhẹ vai Hàn Nhi, 2 người cùng ngoáy đầu ra nhìn tụi con gái
Còn Hàn Nhi chỉ quay ra, nở một nụ cười nhẹ, rồi lảng ánh mắt đi qua chỗ khác
“Gì chứ?”
“Con nhỏ đó là bạn gái thật sao”
Đám phía sau bắt đầu ồn ào bàn tán, nhiều ánh mắt như viên đạn bay thẳng vào người nó... khiến Hàn Nhi cảm thấy bức bối... - cắn răng mà chịu đựng vậy
“Chào nhé, bọn anh phải đi rồi, phải có chút không gian riêng tư chứ nhỉ” - nháy mắt nhìn, rồi Dương Phong quàng vai Hàn Nhi, bước xuống cầu thang, khiến bọn con gái như thẫn thờ... cam chịu người tình trong mộng của mình tay trong tay với bạn gái
“Ê, này, còn sách vở” - nó ngoáy đầu lại nhìn đống sách vở nằm vương *** dưới đất
“Suỵt, im đi, lát lấy sau”
Cả hai bỏ lại sau lưng nhiều ánh mắt tiếc nuối xen lẫn căm thù, đi đến khu hành lang nhỏ sau trường
“Tiền” - Hàn Nhi chìa tay ra, mặt vẫn tỉnh queo
Hắn đưa nó tiền xong, chỉ duy nhất 1 tờ 100k, khỏi đếm mất công....
“Thanks..” cầm tờ tiền bỏ vô bóp rồi bỏ đi liền ngay tức khắc, vì đối với Hàn Nhi đây là một vụ làm ăn có lời, không mất sức, mà lại có tiền. Duy mình hắn đứng đó dựa cột, cười tủm tỉm “thì ra đúng là cô rồi, con nhỏ xe đạp....” - vừa nói vừa có thể nghe tiếng răng nghiến vào nhau..
Vừa lên tới sân thượng, gom góp đống bài tập cũng là lúc chuông vô lớp vừa báo. Hàn Nhi nhăn nhó tức tối bưng chồng tập xuống cầu thang. Chồng tập khoảng hơn 20 cuốn, cũng không quá khó đối với một cô gái như Hàn Nhi, nhưng cái quan trọng là tầm nhìn bị che, khiến vừa đi, nó vừa phải ngó nghiêng xung quanh. Vừa bước tới chân cầu thang, còn khoảng 3 bậc thì….
“Á...” - chân Hàn Nhi bị vấp vào vật gì đó và thế là té nhào xuống đất. Gương mặt cọ xát xuống nền, trầy xước hết cả một mảng phía trán
Hàn Nhi đứng dậy, vẻ mặt đăm chiu, không nói một lời nào cả......xoa xoa vầng trán đang rướm máu của mình
“Con nhỏ này, mày cũng hay đấy?”
“Gì chứ?” - nó nhìn về phía phát ra tiếng nói kia, lại cái đám hồi nãy, nhìn thì có lẽ thua tuổi nó “ Cô khen tôi à, cảm ơn nhé” - phủi phủi quần áo, nhìn vào đám kia cười tít mắt. Cái gì chứ mấy vụ đánh ghen này qúa quen thuộc với một đứa như Hàn Nhi. Đã lăn lộn kiếm tiền rồi thì còn việc gì mà nó chưa làm đâu chứ
BỐP - “giả nai nữa à” - bị đánh một cú đau điếng vào mặt, nhưng miệng vẫn mỉm cười, một nụ cười nữa miệng, khiến đám con gái kia càng tức tối hơn
“Đau đấy” - Hàn Nhi lấy ra trong túi quyển sổ đen hồi nãy “Sao nào, muốn gì đây, làm bài nào? À mà nếu làm liền bây giờ thì phí hơi cao đấy nhé!!” - Mắt vẫn dán chặt váo quyển sổ rồi tự đứng ngẫm nghĩ, chỗ bị đánh lúc nãy đã tấy đỏ lên
“Vụt” - quyển sổ bị giật phăng đi rồi thẳng tay ném xuống đất. Bỗng chốc mặt Hàn Nhi cũng đanh lại và chân tiến nhanh lại gần nhỏ vừa ném quyển sổ
“Quyển sổ của cô?”
“Gì?” - nét mặt hiện lên vẻ lo lắng, nhỏ lùi về sau, Hàn Nhi càng tiến tới
“Hừ, hay thật” - Hàn Nhi phì cười khinh một cái rồi cho hẳn nguyên 1 bàn tay 5 ngón tọa lên mặt nhỏ. “Mấy người nên biết, “anh” Phong của mấy người mà biết chuyện này thì sẽ ra sao?? Tầm suy nghĩ hạn hẹp quá đấy“. Xong việc, Hàn Nhi ung dung bước đến khum xuống nhặt lấy quyển sổ rồi cất ngay vào túi. Vừa định hình đứng dậy, kẻ nắm tóc, người cào cấu, bay vào đánh túi bụi. Nó vẫn đứng yên. Cũng đúng thôi, vì bị đánh nó cũng có lợi....
“Chuyện gì vậy?” - từ đằng xa có 2 chàng trai đi tới. Là do Hàn Nhi hoa mắt hay sao mà cảnh vật xung quanh mờ ảo rồi đẹp kì lạ, những cánh hoa anh đào rơi xuống, lõa xõa nhẹ trên mái tóc 2 con người đẹp như tranh vẽ ấy...
“Anh Luân... cả anh Thiên..” - cả bọn sửng sốt, đều dừng đánh, nó bất ngờ ngã khụy xuống đất, miệng vẫn mỉm cười
“Tôi hỏi chuyện gì đang xảy ra ở đây?” - một người mặc bộ đồ vest gằng giọng, thật nghiêm ngị, nhìn kĩ thì mặt trông quen quen, là Lạc Thiên. Hàn Nhi thì vẫn nằm im, không động đậy. Một phần là vì quá đau, và cũng là vì nằm im bất động để nghe ngóng tình hình
“À, chỉ là..... tụi em..xin lỗi...tụi em phải vào học” - nói rồi cả bọn ào bỏ chạy, không quên nhìn lại liếc xéo Hàn Nhi mấy cái
“Không sao chứ?” - Lạc Thiên từ từ bước tới cái xác đang nằm bất động là nó, lay lay người.....
“Nhìn cô dư sức đánh lại đám đó cơ mà, sao lại nằm đây ăn vạ thế?” - cả Khang Luân cũng lên tiếng, nhíu mày nhìn Hàn Nhi dưới đất khó hiểu
Xác định được tình hình không còn gì nguy hiểm, không nói gì, Hàn Nhi cố lồm cồm bò dậy, gắng sức đứng lên, miệng vẫn nhoẻn cười, vội gom mấy quyển tập rồi cà nhắc bước đi về phía lớp mình
“Dương tiểu....” - bất giác, Hàn Nhi quay thoắt người lại, tay bịt chặt miệng của Lạc Thiên, làm rớt cả đống sách vở....
“Tốt nhất là cậu nên im đi..” - nó trừng mắt, gằng giọng, ngước lên tức giận nhìn Lạc Thiên. Nó cũng quay phắt qua Khang Luân “ cả cậu nữa...”
Nói xong, Hàn Nhi ngoảnh mặt đi. Cuộc đời suốt ngày đi gom sách vở. Cả người ê ẩm, mà lại còn phải khum lên khum xuống lụm từng quyển......”Hắt-xì” - Hàn Nhi luôn nhịp hắt-xì 3 lần..... lấy tay quẹt mặt mũi rồi lầm lì đứng dậy bỏ đi
Cách đó không xa, sau một cây cột “ Bực quá, con nhỏ này sao lại có thể ngu ngốc như thế?” - Dương Phong tức giận, giộng vào cây cột ầm ầm
“Ra đi” - mắt Lạc Thiên nhìn về hướng cây cột đằng xa hét lớn
“Biết sao?”
“Ở đâu có mày ở đó có gái thôi mà” – Khang Luân khoanh tay, liếc xéo Dương Phong
“Thiên, anh quen con nhỏ đó hả?” – Dương Phong háo hức dựa tay lên vai, mắt nhìn thẳng vào mặt Lạc Thiên
“Ừ, quen….” - mặt không biểu lộ một chút sắc thái nào cả
“Không phải con nhỏ đâu…..” – Khang Luân đệm thêm
“Sao….” – chưa kịp “ chất vấn” xong thì từ đằng xa, thầy giám thị đang cầm gậy đi tới, hét toáng lên cả một khu “ mấy anh kia, chuông vào học rồi mà sao chưa vô lớp nữa hả, muốn” uống trà” à?”
“Uả, cậu Luân, cậu chưa vào học nữa à...?” - càng tiến lại gần, ông giém thị càng nhìn rõ người đứng trước mặt mình là ai, ông chạy nhanh lại, nhẹ nhàng ân cần hỏi Khang Luân. Cả bọn nhìn nhau, nhìn ông thầy rồi quay lưng bỏ đi, xem như chưa thấy ai mặc cho ông giám thị tức đỏ cả mặt…..Cũng phải thôi, Khang Luân chính là con trai của Hiệu Trưởng trường này….
Về phần Hàn Nhi, do quá mệt mỏi, từ tối hôm qua tới giờ, chỉ có mỗi hộp sữa vào bụng + với thân thể bầm dập, uể oải bưng chồng tập vào hẳn thư viện. Việc mặt mày, tay chân Hàn Nhi bị thương cũng không lạ gì đối với chị thủ thư nữa rồi
“Lại nữa sao?”
“À, dạ” - Hàn Nhi chỉ mỉm cười, nụ cười cắn chặt môi, đau quá
“Sứt thuốc không, chị có sẵn nè, mặt mũi bầm hết rồi kìa”
“Dạ thôi, không cần đâu ạ” - Hàn Nhi quơ tay từ chối rồi đi lấy vài quyển sách cần thiết... và chọn luôn một chỗ khuất sau hàng tủ sách
Một việc thường ngày, lôi ra một tờ giấy A4, Hàn Nhi viết thời khóa biểu làm việc vào đó, như một thói quen... nhìn sơ qua cũng hơn 10 việc làm trong ngày hôm nay...”Chậc chậc” Hàn Nhi chắc lưỡi, kẹp tờ giấy xuống quyển tập rồi bắt tay vào làm bài...sau đó thì ngủ đi lúc nào không hay
“Cô ngốc thiệt”
Trong lúc mơ màng, nghe được tiếng động nào đó bên tai, hàng lông mày Hàn Nhi bỗng chốc chau lại, khiến người đứng đối diện phải phì cười.