“Ngọc Anh, em sao vậy?”- Ngọc Phàm vội hỏi.
Nhỏ bám chặt áo cô hơn.
“Không về nhà đâu”- Nhỏ nói.
Cô cúi xuống, bế nhỏ lên.
“Sao vậy? Anh hai em về rồi mà?”- Cô nhẹ nhàng hỏi.
“Không về, không về”- Nhỏ không muốn về. Không muốn nhìn người cha đó, không muốn.
Cô ôm chặt nhỏ vào lòng, vuốt ve nhẹ nhàng.
“Được rồi, không về không về được chưa? Đi ăn tối nha”- Cô nói.
Ngọc Anh khẽ gật đầu. Cô nhìn Ngô Trác Thăng và Nhọc Phàm xong vào bếp. Để lại cho anh nói chuyện vậy, vả lại nhỏ không muốn về nhà, ép nhỏ nhỏ lại bỏ đi, thêm cô rất thích nhỏ, không muốn xa nhỏ tí nào cả.
Cô và nhỏ vào bếp, lúc này Ngô Trác Thăng và Ngọc Phàm ngồi xuống.
“Xin lỗi đã làm phiền anh rồi”- Ngọc Phàm mở lời trước.
“Không có gì, vả lại cô ấy rất thích con bé, cả hai đã rất vui vẻ mà”- Ngô Trác Thăng bình thản nói.
“Nhưng... con bé không chịu về nhà”- Ngọc Phàm khó xử nói.
“Tôi biết, con bé không muốn về nhà là do tâm lí, anh để con bé lại đây cùng Song Nhi đi, cô ấy sẽ chăm sóc con bé thật tốt mà”- Ngô Trác Thăng nói.
Ngọc Phàm lúc này nhớ ra, nhỏ không muốn về nhà là ba anh, lí do đó là ba anh nên nhỏ sợ không muốn về nhà đây mà. Xem ra, người có thể làm cho nhỏ về nhà là ba anh, dù gì nhỏ chưa biết gì cả, nên có thể thay đổi. Anh cũng không muốn cho nhỏ có một tuổi thơ đầy việc phức tạp như vậy.
“Thôi được, cảm ơn anh rất nhiều”- Ngọc Phàm nói.
Ngô Trác Thăng chỉ cười, xem ra ai kia vui lắm đây. Có nhỏ cô cũng vui vẻ hơn. Không buồn như lúc trước rồi.
Ngọc Phàm gật đầu, rồi ra về. Xem ra nhỏ rất thích Ngô Trác Thăng và Song Nhi, không sao, như vậy cũng tốt cho nhỏ. Vì trước kia Ngọc Anh của anh luôn rụt rè, bây giờ thân thiết như vậy anh cũng vui rồi.
Tiễn Ngọc Phàm về, Ngô Trác Thăng vào nhà rồi bước vào bếp. Thấy cô và nhỏ đang ăn tối ngon lành. Hừ! Ăn ngon quên cả anh luôn sao? Quá đáng vừa thôi chứ.
“Hai người ăn quên cả tôi”- Ngô Trác Thăng vẻ tức giận nói.
Ngọc Anh xem như không nghe thấy, tiếp tục ăn ngon lành. Cô nhìn nhỏ mà phì cười. Con bé này, thật hết nói nỗi luôn mà.
“Thăng... anh hai Ngọc Anh?” -Cô hỏi.
Ngô Trác Thăng kéo ghế ngồi đối diện cô.
“Anh nói anh ta để con bé ở đây cùng em rồi, anh ta đồng ý và về rồi”- Ngô Trác Thăng trả lời. Bưng chén cơm lên từ từ ăn.
Cô không nói gì, nhìn nhỏ ăn ngon lành bên cạnh. Con bé này, thật là hết nói nỗi luôn mà.
Nhỏ vẫn nghe thấy nhưng vẫn làm ngơ, không muốn về nhà, không muốn về nhà tí nào. Nhỏ không muốn bị mắng là con hoang, không muốn. Nhỏ không muốn nghe những lời đó tí nào cả.
Ngô Trác Thăng nhìn nhỏ, xem ra Ngọc Anh rất ghét về nhà rồi. Muốn nhỏ về xem ra chỉ có Ngọc lão gia thôi, còn Ngọc Phàm thì không được rồi.
***
Hôm sau, như thường Ngô Trác Thăng đến công ty, ai ngờ mới sáng Max đã đến làm phiền. Vừa thấy Ngọc Anh đã vui mừng ôm hôn nhỏ.
“Ngọc Anh, sao em dễ thương quá vậy?”- Max nói, ôm chặt Ngọc Anh. Con bé này, đã làm anh thích ngay cái nhìn đầu tiên à. Ước gì sau này anh và Ngô Mạn có thể có nhiều đứa con xinh đẹp như Ngọc Anh vậy.
(@Sói Sắc Lang: mơ tưởng hão huyền *phổng mũi*
@Max: Kệ tuôi =…=)
Ngô Trác Thăng và cô bên cạnh chỉ biết lắc đầu, tên này lại bắt đầu rồi.
Cả bốn ăn sáng xong, Ngô Trác Thăng kéo Max đi nhanh, không kẻo lại phá nhà anh hay là ôm hôn Ngọc Anh lại làm cô đau đầu nữa.
Ngô Trác Thăng và Max, cô và Ngọc Anh ở nhà chơi. Từ lúc Ngọc Anh ở cùng cô đã xin nghỉ việc ở siêu thị, đợi khi con bé về nhà cùng anh hai rồi cô đi xin việc làm khác vậy. Để con bé một mình ở nhà cô không yên tâm nên đã bỏ công việc..
“Chị Song Nhi, chị đưa em đi chơi được không?”- Ngọc Anh nũng nịu nắm áo cô hỏi.
“Được rồi” - Cô cúi xuống xoa đầu nhỏ, xong lôi nhỏ về phòng thay đồ.
Cô mặc chiếc váy xanh nhạt, mái tóc được xoã xuống, còn Ngọc Anh, được cô chọn cho bộ váy hồng phấn dễ thương, mang đôi giày búp bê màu trắng, nhìn Ngọc Anh giống công chúa vậy. Những bộ váy anh mua cho Ngọc Anh quá nhiều, không mặc thì không được, nên cô chọn trong số đó cho Ngọc Anh mặc.
Cả hai ra ngoài, anh chẳng yên tâm nên đã thuê hai vệ sĩ và tài xế riêng cho cô. Cô và Ngọc Anh đành ngồi vào xe, đi chơi.
Cô đưa nhỏ đến công viên, còn hai vệ sĩ bị cô đuổi khéo nên không đuổi theo.
Nhỏ đòi chơi gì cô cũng đồng ý. Chơi đến mệt nhỏ mới chịu ngồi yên. Cô dẫn nhỏ đi mua nước rồi lại hàng ghế ngồi.
Đưa lon nước ép cho nhỏ, cô hỏi:
“Mệt không?”
“Hơi mệt ạ”- Ngọc Anh mỉm cười nói.
Cô mỉm cười, lấy trong túi ra là khăn giấy lau mồ hôi cho nhỏ.
“Hạ tiểu thư”- Ngọc Phàm bỗng đâu ra đứng trước mặt cô và Ngọc Anh.
“Tổng giám đốc Ngọc”- Cô bất ngờ. Sao anh ta lại ở đây?
“Anh hai”- Nhỏ xuống ghế, chạy lại bên Ngọc Phàm ôm chầm.
Ngọc Phàm ôm con bé, đưa tay vuốt mái tóc đen của nhỏ.
“Con bé này” - Ngọc Phàm bỏ Ngọc Anh ra nói.
Ngọc Anh đưa bàn tay búp măng lên, sờ mặt Ngọc Phàm.
“Anh hai”- Ngọc Anh lại gọi anh.
“Sao vậy em?”
“Em nhớ anh lắm”- Ngọc Anh nói.
Ngọc Phàm đưa tay lên nhéo mũi Ngọc Anh.
“Nhớ sao? Nhớ đến mức chỉ nhớ Hạ tiểu thư và Ngô giám đốc quên luôn người anh này sao?”- Ngọc Phàm nói.
“Làm gì có - đâu da “- Ngọc Anh bĩu môi.
“Thôi được rồi, em qua bên kia chơi với quản gia được không?”- Ngọc Phàm nói, tay chỉ về phía quản gia đang đứng.
Ngọc Anh quay đầu lại thấy quản gia, vội chạy đến chỗ ông.
Quản gia vui mừng khi thấy nhỏ, ôm chầm nhỏ đi.
Không gian còn lại cô và Ngọc Phàm. Nãy giờ cô bị cho ăn bơ hạng nặng nè luôn nha. Bực à nha.
(@ Ngọc Phàm: haha, bơ lên giá mà bà)
“Hạ tiểu thư, ta nói chuyện một lát được không?”- Ngọc Phàm đi lại hỏi.
“À được”- Cô trả lời.
Ngọc Phàm thản nhiên ngồi bên cạnh cô.
“ Ngọc Anh rất thích cô”- Ngọc Phàm nói.
Cô gật đầu. Cô biết mà, sao vậy nhỉ?
“Con bé rất thích cô, mong cô có thể giúp tôi một việc được không?”- Ngọc Phàm quay sang nói, trong ánh mắt đầy hi vọng cô đồng ý.
“Anh muốn tôi giúp chuyện gì?”- Cô hỏi, có chuyện gì mà phải để Ngọc tổng đây phải mong cô giúp chứ? Có lẽ là vì Ngọc Anh sao?
“Tối mai, lúc 7h cô và Ngô tổng đưa Ngọc Anh đến nhà hàng Yến Kinh được không?”- Ngọc Phàm nói.
“Để làm gì?”Cô cau mày.
“Để Ngọc Anh gặp ba tôi, ông ấy muốn xin lỗi con bé” - Ngọc Phàm nói, hôm qua anh vừa về đã đến nhà Ngô Trác Thăng vì lo cho Ngọc Anh. Khi về nhà, anh thật sự hơi bất ngờ. Ba anh, ông dường như người khác, ốm hơn, râu ria không cạo mấy ngày liền, là do ông lo cho Ngọc Anh. Khi con bé bỏ nhà đi, ông nhận ra ông rất lo lắng cho con bé, tuy không phải máu mủ ruột thịt gì, nhưng trước kia ông rất thương yêu con bé, có lẽ là do hận nên ông đã sai lầm, lấy con bé ra làm người đáng hận, nhưng không... người đáng hận là mẹ con bé, con bé vô tội, dù gì con bé cũng chỉ là đứa trẻ, vô tội hoàn toàn trong vụ này.
Ngọc Phàm vui mừng khi ông nhận ra sai lầm của mình, ông muốn xin lỗi con bé, nên anh sẽ giúp ông, vì ông là người có thể đưa con bé về nhà lại.
“Anh chắc chứ? Ba anh sẽ không làm con bé bị tổn thương nữa?”- Cô nghi ngờ hỏi, cô sợ ba anh lại làm Ngọc Anh tổn thương, con bé quá nhỏ, không nên nhận cái tổn thương quá lớn này.
“Tôi chắc, tôi cầu xin cô, Hạ tiểu thư cô giúp tôi được không?” - Ngọc Phàm trầm giọng nói.
Thấy Ngọc Phàm chắc chắn, cô gật đầu, Ngọc Anh về bên gia đình tốt hơn là ở bên cô và Ngô Trác Thăng.
Ngọc Phàm vui mừng, anh tưởng cô không đồng ý chứ. May quá!
“Ngọc tổng, tôi sẽ giúp anh, nếu con bé có chuyện gì hãy tìm tôi”- Song Nhi mỉm cười nói, vậy là cô không được nghỉ ngơi nữa rồi, đi làm lại thôi.
“Cảm ơn cô, Hạ tiểu thư”
“Gọi tôi là Song Nhi được rồi”
“Cảm ơn cô, Song Nhi” - Ngọc Phàm vui vẻ nói, cô gái này, là một cô gái tốt.
...
Sau cuộc nói chuyện, Ngọc Phàm muốn đưa Ngọc Anh đi chơi. Nên cô gật đầu rồi ra về. Ngọc Phàm nói muốn đưa cô về rồi đưa Ngọc Anhđi chơi sau, nhưng cô từ chối, cô muốn đi dạo.
Đi dưới làn phố, có bao nhiêu ánh mắt của các chàng trai nhìn cô, quả thật cô rất đẹp, nên rất thu hút các chàng trai. Cô cảm thấy, nhưng làm ngơ, cô không quan tâm đến mấy việc đó, cô bây giờ nhớ mẹ, nhớ ba. Mẹ cô đang dưỡng bệnh ở biệt thự của Triết, cô rất an tâm, nhưng cô nhớ bà. Còn ba, không biết ông sao rồi? Ông có uống nhiều rượu không? Dạ dày ông không tốt, sức khoẻ ông lại, cô thật sự muốn về nhà thăm ông, nhưng cô lại sợ, sợ nhìn thấy ông, cô sợ, không dám đối diện với những lời ông hay mắng chửi đó. Cô rất sợ...
Mãi mê suy nghĩ, cô không cẩn thận đụng vào ai đó.
“Á xin lỗi” - Cô lảo đảo mấy bước, vội đứng vững lại xin lỗi.
“Cô không sao chứ?”- Người đàn ông vội hỏi, chạy lại đỡ cô.
“Tôi không sao”- Cô lắc đầu, ngẩn mặt nhìn người đàn ông kia.
Người đàn ông bất ngờ khi thấy cô, là cô, cô gái đêm đó bị anh đụng phải.
“Cô...”- Người đàn ông kia bất ngờ.
“Anh quen tôi sao?”- Cô cau mày, sao người đàn ông kia lại nhìn cô đầy ánh mắt bất ngờ như vậy chứ? Hình như, cô gặp người đàn ông này rồi, rất quen, rất quen, nhưng là ai? Hình ảnh trong đầu cô rất mờ.
“Ừm. Có thể gọi là vậy, nhưng cô không nhớ đâu”- Người đàn ông kia nhìn cô nói, không biết cô còn nhớ sợi dây chuyền kia không nhỉ?
Cô chớp mắt nhìn người đàn ông, anh chàng kì lạ vậy?
Điện thoại của người đàn ông kia reo, anh ta nghe máy xong, đưa cho cô tấm danh thiếp rồi rời đi.
Người đàn ông kia rời khỏi, cô cầm tờ danh thiếp kia lên, và đầy kinh ngạc. Tổng giám đốc T.M - Thẩm Mạc sao?
Tập đoàn của anh, rồi còn của Ngọc Phàm, rồi giờ lại là người đàn ông kia, Thẩm Mạc, ôi sao toàn là tập đoàn có tiếng vậy? Cô gái nhỏ như cô sao lại có phước quen được ba người đàn ông này thế nhỉ? Chắc kiếp trước cô ăn ở có đức lắm đây.
(@Song: hehe:D5..... bí mật.. mật bí
@Thẩm Mặc: Ê bà Song tác giả bao giờ tôi mới được lên sàn diễn hoành tráng vậy?
@Song: thím Mặc yên sờ tâm sắp thôi *cười nham hiểm *...)
...
Đi dạo xong cô về nhà, Ngọc Phàm nói sẽ đưa con bé về, mà không cần anh đưa về con bé cũng tự về cho xem, con bé đâu muốn về nhà đâu. Ngọc Phàm là người thông minh, chắc anh không muốn em gái mình đi nữa đâu.
Mệt mỏi, cô ngã xuống giường ngủ, bây giờ cô nên để mình có giấc mơ đẹp thì tốt hơn.
Đến tối, Ngô Trác Thăng về nhà, thường ngày về là nghe tiếng của Ngọc Anh và cô cãi nhau vụ ăn uống, hôm nay lại im. Anh hỏi quản gia mới biết cô ngủ trên phòng, còn Ngọc Anh đi chơi với Ngọc Phàm theo lời của cô nói cho ông biết.
Ngô Trác Thăng lên phòng cô, cô làm gì mà như thiếu ngủ vậy?
Vào phòng, thấy cô vẫn đang ngủ. Anh đi lại bên cô, tiểu bạch thỏ làm gì mà ngủ dữ vậy mà không biết?
“Ba.. mẹ.. Song Nhi nhớ hai người”- Cô nói mớ.
Ngô Trác Thăng khựng lại, tiểu bạch thỏ của anh nhớ nhà sao? Cũng phải thôi, anh nên đưa tiểu bạch thỏ này về thăm nhà thôi, không kẻo cô lại buồn thiu làm anh đau lòng nữa.
Hắc hắc!!!!!!
Nhỏ bám chặt áo cô hơn.
“Không về nhà đâu”- Nhỏ nói.
Cô cúi xuống, bế nhỏ lên.
“Sao vậy? Anh hai em về rồi mà?”- Cô nhẹ nhàng hỏi.
“Không về, không về”- Nhỏ không muốn về. Không muốn nhìn người cha đó, không muốn.
Cô ôm chặt nhỏ vào lòng, vuốt ve nhẹ nhàng.
“Được rồi, không về không về được chưa? Đi ăn tối nha”- Cô nói.
Ngọc Anh khẽ gật đầu. Cô nhìn Ngô Trác Thăng và Nhọc Phàm xong vào bếp. Để lại cho anh nói chuyện vậy, vả lại nhỏ không muốn về nhà, ép nhỏ nhỏ lại bỏ đi, thêm cô rất thích nhỏ, không muốn xa nhỏ tí nào cả.
Cô và nhỏ vào bếp, lúc này Ngô Trác Thăng và Ngọc Phàm ngồi xuống.
“Xin lỗi đã làm phiền anh rồi”- Ngọc Phàm mở lời trước.
“Không có gì, vả lại cô ấy rất thích con bé, cả hai đã rất vui vẻ mà”- Ngô Trác Thăng bình thản nói.
“Nhưng... con bé không chịu về nhà”- Ngọc Phàm khó xử nói.
“Tôi biết, con bé không muốn về nhà là do tâm lí, anh để con bé lại đây cùng Song Nhi đi, cô ấy sẽ chăm sóc con bé thật tốt mà”- Ngô Trác Thăng nói.
Ngọc Phàm lúc này nhớ ra, nhỏ không muốn về nhà là ba anh, lí do đó là ba anh nên nhỏ sợ không muốn về nhà đây mà. Xem ra, người có thể làm cho nhỏ về nhà là ba anh, dù gì nhỏ chưa biết gì cả, nên có thể thay đổi. Anh cũng không muốn cho nhỏ có một tuổi thơ đầy việc phức tạp như vậy.
“Thôi được, cảm ơn anh rất nhiều”- Ngọc Phàm nói.
Ngô Trác Thăng chỉ cười, xem ra ai kia vui lắm đây. Có nhỏ cô cũng vui vẻ hơn. Không buồn như lúc trước rồi.
Ngọc Phàm gật đầu, rồi ra về. Xem ra nhỏ rất thích Ngô Trác Thăng và Song Nhi, không sao, như vậy cũng tốt cho nhỏ. Vì trước kia Ngọc Anh của anh luôn rụt rè, bây giờ thân thiết như vậy anh cũng vui rồi.
Tiễn Ngọc Phàm về, Ngô Trác Thăng vào nhà rồi bước vào bếp. Thấy cô và nhỏ đang ăn tối ngon lành. Hừ! Ăn ngon quên cả anh luôn sao? Quá đáng vừa thôi chứ.
“Hai người ăn quên cả tôi”- Ngô Trác Thăng vẻ tức giận nói.
Ngọc Anh xem như không nghe thấy, tiếp tục ăn ngon lành. Cô nhìn nhỏ mà phì cười. Con bé này, thật hết nói nỗi luôn mà.
“Thăng... anh hai Ngọc Anh?” -Cô hỏi.
Ngô Trác Thăng kéo ghế ngồi đối diện cô.
“Anh nói anh ta để con bé ở đây cùng em rồi, anh ta đồng ý và về rồi”- Ngô Trác Thăng trả lời. Bưng chén cơm lên từ từ ăn.
Cô không nói gì, nhìn nhỏ ăn ngon lành bên cạnh. Con bé này, thật là hết nói nỗi luôn mà.
Nhỏ vẫn nghe thấy nhưng vẫn làm ngơ, không muốn về nhà, không muốn về nhà tí nào. Nhỏ không muốn bị mắng là con hoang, không muốn. Nhỏ không muốn nghe những lời đó tí nào cả.
Ngô Trác Thăng nhìn nhỏ, xem ra Ngọc Anh rất ghét về nhà rồi. Muốn nhỏ về xem ra chỉ có Ngọc lão gia thôi, còn Ngọc Phàm thì không được rồi.
***
Hôm sau, như thường Ngô Trác Thăng đến công ty, ai ngờ mới sáng Max đã đến làm phiền. Vừa thấy Ngọc Anh đã vui mừng ôm hôn nhỏ.
“Ngọc Anh, sao em dễ thương quá vậy?”- Max nói, ôm chặt Ngọc Anh. Con bé này, đã làm anh thích ngay cái nhìn đầu tiên à. Ước gì sau này anh và Ngô Mạn có thể có nhiều đứa con xinh đẹp như Ngọc Anh vậy.
(@Sói Sắc Lang: mơ tưởng hão huyền *phổng mũi*
@Max: Kệ tuôi =…=)
Ngô Trác Thăng và cô bên cạnh chỉ biết lắc đầu, tên này lại bắt đầu rồi.
Cả bốn ăn sáng xong, Ngô Trác Thăng kéo Max đi nhanh, không kẻo lại phá nhà anh hay là ôm hôn Ngọc Anh lại làm cô đau đầu nữa.
Ngô Trác Thăng và Max, cô và Ngọc Anh ở nhà chơi. Từ lúc Ngọc Anh ở cùng cô đã xin nghỉ việc ở siêu thị, đợi khi con bé về nhà cùng anh hai rồi cô đi xin việc làm khác vậy. Để con bé một mình ở nhà cô không yên tâm nên đã bỏ công việc..
“Chị Song Nhi, chị đưa em đi chơi được không?”- Ngọc Anh nũng nịu nắm áo cô hỏi.
“Được rồi” - Cô cúi xuống xoa đầu nhỏ, xong lôi nhỏ về phòng thay đồ.
Cô mặc chiếc váy xanh nhạt, mái tóc được xoã xuống, còn Ngọc Anh, được cô chọn cho bộ váy hồng phấn dễ thương, mang đôi giày búp bê màu trắng, nhìn Ngọc Anh giống công chúa vậy. Những bộ váy anh mua cho Ngọc Anh quá nhiều, không mặc thì không được, nên cô chọn trong số đó cho Ngọc Anh mặc.
Cả hai ra ngoài, anh chẳng yên tâm nên đã thuê hai vệ sĩ và tài xế riêng cho cô. Cô và Ngọc Anh đành ngồi vào xe, đi chơi.
Cô đưa nhỏ đến công viên, còn hai vệ sĩ bị cô đuổi khéo nên không đuổi theo.
Nhỏ đòi chơi gì cô cũng đồng ý. Chơi đến mệt nhỏ mới chịu ngồi yên. Cô dẫn nhỏ đi mua nước rồi lại hàng ghế ngồi.
Đưa lon nước ép cho nhỏ, cô hỏi:
“Mệt không?”
“Hơi mệt ạ”- Ngọc Anh mỉm cười nói.
Cô mỉm cười, lấy trong túi ra là khăn giấy lau mồ hôi cho nhỏ.
“Hạ tiểu thư”- Ngọc Phàm bỗng đâu ra đứng trước mặt cô và Ngọc Anh.
“Tổng giám đốc Ngọc”- Cô bất ngờ. Sao anh ta lại ở đây?
“Anh hai”- Nhỏ xuống ghế, chạy lại bên Ngọc Phàm ôm chầm.
Ngọc Phàm ôm con bé, đưa tay vuốt mái tóc đen của nhỏ.
“Con bé này” - Ngọc Phàm bỏ Ngọc Anh ra nói.
Ngọc Anh đưa bàn tay búp măng lên, sờ mặt Ngọc Phàm.
“Anh hai”- Ngọc Anh lại gọi anh.
“Sao vậy em?”
“Em nhớ anh lắm”- Ngọc Anh nói.
Ngọc Phàm đưa tay lên nhéo mũi Ngọc Anh.
“Nhớ sao? Nhớ đến mức chỉ nhớ Hạ tiểu thư và Ngô giám đốc quên luôn người anh này sao?”- Ngọc Phàm nói.
“Làm gì có - đâu da “- Ngọc Anh bĩu môi.
“Thôi được rồi, em qua bên kia chơi với quản gia được không?”- Ngọc Phàm nói, tay chỉ về phía quản gia đang đứng.
Ngọc Anh quay đầu lại thấy quản gia, vội chạy đến chỗ ông.
Quản gia vui mừng khi thấy nhỏ, ôm chầm nhỏ đi.
Không gian còn lại cô và Ngọc Phàm. Nãy giờ cô bị cho ăn bơ hạng nặng nè luôn nha. Bực à nha.
(@ Ngọc Phàm: haha, bơ lên giá mà bà)
“Hạ tiểu thư, ta nói chuyện một lát được không?”- Ngọc Phàm đi lại hỏi.
“À được”- Cô trả lời.
Ngọc Phàm thản nhiên ngồi bên cạnh cô.
“ Ngọc Anh rất thích cô”- Ngọc Phàm nói.
Cô gật đầu. Cô biết mà, sao vậy nhỉ?
“Con bé rất thích cô, mong cô có thể giúp tôi một việc được không?”- Ngọc Phàm quay sang nói, trong ánh mắt đầy hi vọng cô đồng ý.
“Anh muốn tôi giúp chuyện gì?”- Cô hỏi, có chuyện gì mà phải để Ngọc tổng đây phải mong cô giúp chứ? Có lẽ là vì Ngọc Anh sao?
“Tối mai, lúc 7h cô và Ngô tổng đưa Ngọc Anh đến nhà hàng Yến Kinh được không?”- Ngọc Phàm nói.
“Để làm gì?”Cô cau mày.
“Để Ngọc Anh gặp ba tôi, ông ấy muốn xin lỗi con bé” - Ngọc Phàm nói, hôm qua anh vừa về đã đến nhà Ngô Trác Thăng vì lo cho Ngọc Anh. Khi về nhà, anh thật sự hơi bất ngờ. Ba anh, ông dường như người khác, ốm hơn, râu ria không cạo mấy ngày liền, là do ông lo cho Ngọc Anh. Khi con bé bỏ nhà đi, ông nhận ra ông rất lo lắng cho con bé, tuy không phải máu mủ ruột thịt gì, nhưng trước kia ông rất thương yêu con bé, có lẽ là do hận nên ông đã sai lầm, lấy con bé ra làm người đáng hận, nhưng không... người đáng hận là mẹ con bé, con bé vô tội, dù gì con bé cũng chỉ là đứa trẻ, vô tội hoàn toàn trong vụ này.
Ngọc Phàm vui mừng khi ông nhận ra sai lầm của mình, ông muốn xin lỗi con bé, nên anh sẽ giúp ông, vì ông là người có thể đưa con bé về nhà lại.
“Anh chắc chứ? Ba anh sẽ không làm con bé bị tổn thương nữa?”- Cô nghi ngờ hỏi, cô sợ ba anh lại làm Ngọc Anh tổn thương, con bé quá nhỏ, không nên nhận cái tổn thương quá lớn này.
“Tôi chắc, tôi cầu xin cô, Hạ tiểu thư cô giúp tôi được không?” - Ngọc Phàm trầm giọng nói.
Thấy Ngọc Phàm chắc chắn, cô gật đầu, Ngọc Anh về bên gia đình tốt hơn là ở bên cô và Ngô Trác Thăng.
Ngọc Phàm vui mừng, anh tưởng cô không đồng ý chứ. May quá!
“Ngọc tổng, tôi sẽ giúp anh, nếu con bé có chuyện gì hãy tìm tôi”- Song Nhi mỉm cười nói, vậy là cô không được nghỉ ngơi nữa rồi, đi làm lại thôi.
“Cảm ơn cô, Hạ tiểu thư”
“Gọi tôi là Song Nhi được rồi”
“Cảm ơn cô, Song Nhi” - Ngọc Phàm vui vẻ nói, cô gái này, là một cô gái tốt.
...
Sau cuộc nói chuyện, Ngọc Phàm muốn đưa Ngọc Anh đi chơi. Nên cô gật đầu rồi ra về. Ngọc Phàm nói muốn đưa cô về rồi đưa Ngọc Anhđi chơi sau, nhưng cô từ chối, cô muốn đi dạo.
Đi dưới làn phố, có bao nhiêu ánh mắt của các chàng trai nhìn cô, quả thật cô rất đẹp, nên rất thu hút các chàng trai. Cô cảm thấy, nhưng làm ngơ, cô không quan tâm đến mấy việc đó, cô bây giờ nhớ mẹ, nhớ ba. Mẹ cô đang dưỡng bệnh ở biệt thự của Triết, cô rất an tâm, nhưng cô nhớ bà. Còn ba, không biết ông sao rồi? Ông có uống nhiều rượu không? Dạ dày ông không tốt, sức khoẻ ông lại, cô thật sự muốn về nhà thăm ông, nhưng cô lại sợ, sợ nhìn thấy ông, cô sợ, không dám đối diện với những lời ông hay mắng chửi đó. Cô rất sợ...
Mãi mê suy nghĩ, cô không cẩn thận đụng vào ai đó.
“Á xin lỗi” - Cô lảo đảo mấy bước, vội đứng vững lại xin lỗi.
“Cô không sao chứ?”- Người đàn ông vội hỏi, chạy lại đỡ cô.
“Tôi không sao”- Cô lắc đầu, ngẩn mặt nhìn người đàn ông kia.
Người đàn ông bất ngờ khi thấy cô, là cô, cô gái đêm đó bị anh đụng phải.
“Cô...”- Người đàn ông kia bất ngờ.
“Anh quen tôi sao?”- Cô cau mày, sao người đàn ông kia lại nhìn cô đầy ánh mắt bất ngờ như vậy chứ? Hình như, cô gặp người đàn ông này rồi, rất quen, rất quen, nhưng là ai? Hình ảnh trong đầu cô rất mờ.
“Ừm. Có thể gọi là vậy, nhưng cô không nhớ đâu”- Người đàn ông kia nhìn cô nói, không biết cô còn nhớ sợi dây chuyền kia không nhỉ?
Cô chớp mắt nhìn người đàn ông, anh chàng kì lạ vậy?
Điện thoại của người đàn ông kia reo, anh ta nghe máy xong, đưa cho cô tấm danh thiếp rồi rời đi.
Người đàn ông kia rời khỏi, cô cầm tờ danh thiếp kia lên, và đầy kinh ngạc. Tổng giám đốc T.M - Thẩm Mạc sao?
Tập đoàn của anh, rồi còn của Ngọc Phàm, rồi giờ lại là người đàn ông kia, Thẩm Mạc, ôi sao toàn là tập đoàn có tiếng vậy? Cô gái nhỏ như cô sao lại có phước quen được ba người đàn ông này thế nhỉ? Chắc kiếp trước cô ăn ở có đức lắm đây.
(@Song: hehe:D5..... bí mật.. mật bí
@Thẩm Mặc: Ê bà Song tác giả bao giờ tôi mới được lên sàn diễn hoành tráng vậy?
@Song: thím Mặc yên sờ tâm sắp thôi *cười nham hiểm *...)
...
Đi dạo xong cô về nhà, Ngọc Phàm nói sẽ đưa con bé về, mà không cần anh đưa về con bé cũng tự về cho xem, con bé đâu muốn về nhà đâu. Ngọc Phàm là người thông minh, chắc anh không muốn em gái mình đi nữa đâu.
Mệt mỏi, cô ngã xuống giường ngủ, bây giờ cô nên để mình có giấc mơ đẹp thì tốt hơn.
Đến tối, Ngô Trác Thăng về nhà, thường ngày về là nghe tiếng của Ngọc Anh và cô cãi nhau vụ ăn uống, hôm nay lại im. Anh hỏi quản gia mới biết cô ngủ trên phòng, còn Ngọc Anh đi chơi với Ngọc Phàm theo lời của cô nói cho ông biết.
Ngô Trác Thăng lên phòng cô, cô làm gì mà như thiếu ngủ vậy?
Vào phòng, thấy cô vẫn đang ngủ. Anh đi lại bên cô, tiểu bạch thỏ làm gì mà ngủ dữ vậy mà không biết?
“Ba.. mẹ.. Song Nhi nhớ hai người”- Cô nói mớ.
Ngô Trác Thăng khựng lại, tiểu bạch thỏ của anh nhớ nhà sao? Cũng phải thôi, anh nên đưa tiểu bạch thỏ này về thăm nhà thôi, không kẻo cô lại buồn thiu làm anh đau lòng nữa.
Hắc hắc!!!!!!