“Sao mọi người lại ở đây?”- Cô bất ngờ.
“ Ngọc Anh nói nhớ em, nên Ngọc Phàm đưa Ngọc Anh đến”- Ngô Trác Thăng nhìn cô nói.
Cô gật đầu, cúi xuống nhìn Ngọc Anh.
“Em đó, về nhà sao rồi?”- Cô nhéo nhẹ má của nhỏ hỏi.
“Vẫn tốt ạ”- Ngọc Anh trả lời.
Cô mỉm cười, rồi bế Ngọc Anh lại sofa ngồi xuống.
“Hai tuần nữa ta sẽ mở tiệc, anh đến được chứ Phàm?”- Ngọc Phàm nói.
Tiệc?
“À được”- Ngọc Phàm trả lời.
“Tiệc?”- Cô thắc mắc, tiệc gì vậy? Cô tò mò quá, tiệc dành cho những người có tiền thì như thế nào nhỉ?
“Tiệc mừng em gái anh về”- Ngô Trác Thăngnói.
“Đúng vậy”- Max nói tiếp.
Em gái? Anh có em gái sao?
“Hai tuần nữa em sẽ gặp con bé thôi, con bé bằng tuổi em đó”- Ngô Trác Thăngnói tiếp.
Cô gật đầu, quay sang chơi với Ngọc Anh, không biết em gái anh sao nhỉ? Chắc là một thiếu nữ đây.
Ngọc Phàm thì im lặng, mãi nhìn cô, cô gái này, lần đầu gặp đã làm anh thích, còn là cô gái tốt nữa. Anh thật sự... nhưng cô đã là người của Ngô Trác Thăngrồi, anh còn có cơ hội không?
Thấy Ngọc Phàm nhìn cô, Ngô Trác Thăng đen mặt, hừ hết Max rồi đến Ngọc Phàm, sao thích nhìn cô chằm chằm thế? Cô là của anh, sao lại... tức chết đi được mà.
(@Song: chuyện người ta đẹp người ta có quyền quyến rũ người khắc mà)
“Bữa tiệc này tớ muốn mời Thẩm tổng, Max cậu giúp tớ nhé”- Ngô Mạn Mạn Ngô Trác Thănglên tiếng, Ngọc Phàm hoàn hồn lại.
“Ok”- Max nói.
“Thẩm tổng?”- Cô quay sang.
“Sao vậy?”- Cả ba đồng thanh, sao cô lại ngạc nhiên vậy? Cô quen Thẩm tổng sao?
“À không, em có quen Thẩm tổng, anh ấy và em mới uống cà phê lúc nãy” - Cô trả lời.
“Oa, chị Song Nhi, chị giỏi quá, chị quen được anh Mạc Mạc luôn” - Ngọc Anh bỗng lên tiếng.
Mạc Mạc? Sao Ngọc Anh lại gọi Thẩm Mạc thân thiết như vậy?
“Mạc Mạc là anh họ của Ngọc Anh đó”- Ngọc Anh nhanh nhảu trả lời.
Hạ Châu Như Songvà Ngô Trác Thăng, Max quay sang nhìn Ngọc Phàm ý muốn hỏi có thật là vậy không?
Ngọc Phàm gật đầu.
Cả ba ngạc nhiên.
“Em... sao quen anh ta?”- Giọng Ngô Trác Thăng không vui hỏi, cà phê cà phê, anh ghét cà phê!!!
“À, anh ấy là người đụng em lúc trước đấy”- Cô thản nhiên trả lời.
Mặt Ngô Trác Thăng đen lại, người đầy sát khí, thì ra là tên đưa cô về nhà đây sao?
Ngọc Phàm cau mày.
Max lắc đầu thở dài, xem ra Ngô Trác Thăng cậu cần đấu tranh tình yêu của mình rồi, vì Thẩm Mạc là người lạnh lùng, ít tiếp xúc với phụ nữ, vậy mà cô... có thể đi uống cà phê với anh ta, người con gái hết sức bình thường, không đài cát hay gì cả lại được đi chung với anh ta, còn Ngọc Phàm bên cạnh nữa, anh nhìn đã biết Ngọc Phàm đã ưng cô rồi, nhưng có lẽ thấy cô sống chung với Ngô Trác Thăng nên mới không tiếp cận cô. Hazzz khổ thân rồi đây, Ngô Trác Thăngcậu muốn yêu thì phải lo mà đấu đi. Thẩm Mạc nếu là anh họ của Ngọc Anh, nên con bé rất hiểu rõ, khi nghe cô nói nên con bé mới ngạc nhiên như vậy, cả Hạ Châu Như Song không ngờ, anh và Ngô Trác Thăng, Ngọc Phàm cũng không ngờ, tất cả muốn biết lí do gì mà Thẩm Mạc lại nói chuyện và thân thiết với cô chứ? Đụng xe thì anh ta chỉ cần trả tiền bồi thường thôi, còn đưa về nhà rồi cà phê, chắc hẳn có lí do, mà cô... Max anh nghĩ cô không phải là con gái của gia đình bình thường, anh có linh cảm vậy, tuy không biết có đúng không, nhưng anh nghĩ vậy, cô sau này chắc sẽ làm khổ những nguời đàn ông quyền lực này đây mất, sau này có thể rất nhiều chuyện xảy ra cho xem.
(@Song: Bố khỉ, giác quan thứ 6 cảu nam phụ =)))
“Chị Song Nhi, em muốn ăn đồ chị nấu”- Ngọc Anh nũng nịu nói.
“Được rồi, chị sẽ nấu cho em, mọi người cũng ăn tối chứ?”- Cô nói.
Cả ba người kia gật đầu.
Cô mỉm cười rồi kéo Ngọc Anh vào bếp nấu đồ ăn tối, để lại không gian cho cả ba người đàn ông đang căng thẳng kia.
“Thật kì lạ?” - Ngô Trác Thăngvà Ngọc Phàm đồng thanh nói.
“Kì lạ gì?”- Max giật mình, hai ông tổng này hôm nay sao lại hợp ý vậy?
“Tại sao Song Nhi cô ấy lại quen được Thẩm Mạc kia” - Đồng thanh tập hai.
“Ai mà biết”- Max nhún vai trả lời, hai tên này, sao hôm nay tâm đầu ý hợp như vậy chứ
Ngọc Phàm và Ngô Trác Thăngim lặng. Cả hai suy nghĩ, người như Thẩm Mạc sao lại để ý đến cô? Anh ta máu lạnh trong thương trường, dùng mọi thủ đoạn, cô lại không có gì để anh lợi dụng chứ? Thật kì lạ mà...
(@Song: Tình =)) chứ bị tên sắc lang ăn sạch sành sanh rồi còn đâu
@Thẩm Mạc: Bà Song tác giả tại bà tại bà sao lại để tôi đến sau chứ ==
@Ngọc Phàm: Cả tôi nữa đả đảo)
...
Cô nấu xong bữa tối, vội ra phòng khách gọi ba người đàn ông kia. Nhưng khi ra thì... cả ba sát khí đầy người, cái quái gì đây? Sao mà cả ba lại...
“Ơ ừm, ăn tối” - Cô lên tiếng.
Cả ba hoàn hồn, đứng dậy vào bếp ăn tối.
Ngọc Phàm nhìn cô dọn đồ ăn ra, còn Ngô Trác Thăng thì cứ đen mặt nhìn Ngọc Phàm, Max thì vô tư ăn không quan tâm gì cả.
Ăn tối xong, Ngọc Phàm đưa Ngọc Anh về, còn Max cũng bị anh đá về luôn, khỏi làm phiền anh.
Cô thấy anh hôm nay rất lạ, anh sao vậy? Cứ hầm hự cả buổi à.
“Em đi tắm đi”- Ngô Trác Thăng nói.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, về phòng tắm rửa.
Ngâm mình trong nước nóng, cô cảm thấy dễ chịu, hazz như vậy mệt mỏi của cô đã đi hết rồi thật dễ chịu quá đi à.
Tắm xong, cô bước ra vừa lau tóc, thấy Ngô Trác Thăng đang nằm trên giường cô giật mình.
“Anh sao lại...” - Cô ngạc nhiên.
“Lại đây anh sấy tóc cho em”- Ngô Trác Thăng kéo cô lại.
Cô bất ngờ bị kéo, chưa ú ớ gì anh đã lấy máy sấy tóc ra từ khi nào, sấy tóc cho cô, hôm nay anh sao vậy?
“Anh hôm nay sao vậy?”- Cô hỏi, cô có làm gì sai sao? Sao anh lại như vậy chứ?
“Không sao”- Anh nhàn nhạt trả lời, thật ra đang bực tức Ngọc Phàm cứ mãi nhìn cô, nên tâm trạng anh nó bực mình như vậy đấy.
Cô im lặng, nghe giọng là biết anh đang bực tức gì mà, còn chối.
“Em, làm sao lại cùng Thẩm Mạc kia nói chuyện?”- Anh trầm giọng hỏi, cô thật sự quá ngây thơ, nếu để tên Thẩm Mạc kia có ý đồ gì thì sao?
“Hả? À... hôm Ngọc Phàm đưa Ngọc Anh đi chơi, em buồn nên đi dạo một lát, ai ngờ đụng trúng anh ấy, lúc đó em chưa biết anh ấy là người đụng em, trước khi tạm biệt anh ấy đưa cho em tấm danh thiếp, em rất ngạc nhiên, xong hôm nay em lại gặp anh ấy khi đi dạo, nên anh ấy mời em uống cà phê và trả đồ”- Cô nói, hình như Thẩm Mạc là lí do làm anh khó chịu thì phải?
“Trả đồ?”- Ngô Trác Thăng cau mày.
(@Song: chứng cứ phạm tội)
“Là sợi dây chuyền quan trọng với em”- Cô trả lời.
Sợi dây chuyền? Quan trọng? Sợi dây chuyền đó ai tặng cô hay gì sao?
Im lặng một lúc, anh bỏ máy sấy tóc xuống, trở nên trầm mặc. Cô lại chớp mắt nhìn anh, anh hôm nay thật lạ.
“Nghe em tâm sự một lát được chứ?” - Cô bỗng hỏi. Cô muốn nói chuyện cùng anh, cô cảm thấy giữa anh và cô luôn có sự im lặng cản trở, cô muốn có người bạn để nói chuyện.
Anh bất ngờ.
“Được”- Anh trả lời kéo cô nằm xuống, ôm vào lòng.
“Thật ra em không phải con ruột của ba mẹ”- Cô bắt đầu nói.
Anh im lặng.
“Em biết chuyện này năm em 15 tuổi, lúc dọn dẹp nhà cửa em đã thấy một cuốn sổ, lúc mở ra mới biết là nhật kí của mẹ em, em đã mở lén ra đọc xem bên trong viết gì”
“Khi đọc cuốn nhật kí, em thật sự bất ngờ, em không phải con ruột của mẹ, nguyên nhân em là con của ba mẹ em không biết, nhưng trong cuốn nhật kí nói rằng, sợi dây chuyền em hay đeo là nói lên thân thế và tìm được gia đình của em”
“Em luôn giữ sợi dây chuyền này bên mình khi biết được sự thật, vì em muốn tìm người thân của mình, muốn biết tại sao em lại làm con của ba mẹ lúc này”
“Ba mẹ cũng không ngờ em lại biết chuyện này, em đã giấu họ, vì em cũng không muốn họ khó xử”
Anh trầm tư.
“Anh nói xem, bây giờ em nên làm gì? Em muốn tìm ba mẹ ruột, nhưng em không biết bắt đầu thế nào”- Cô vùi đầu vào lòng anh nói nhỏ.
“Anh sẽ giúp em”- Anh lúc nàymới lên tiếng,đưa tay ôm chặt cô hơn.
“Anh...”- Cô bất ngờ.
“Đừng nói gì nữa, ngủ đi”- Ngô Trác Thănghôn lên tóc cô nhẹ nhàng nói, cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nằm trong lòng anh ngủ.
Anh nằm đó, vuốt ve tóc cô, con heo này, lại có thân thế khác, anh sẽ giúp cô tìm ba mẹ ruột mới được, còn tên Thẩm Mạc kia anh tính sau vậy, lo vụ Ngô Mạn Mạn về đã, mà hình như ba anh cũng về thì phải? Ôi chết tiệt, không biết hai người này có làm gì cô đây không? Cầu trời Ngô Mạn Mạn của anh đừng bày trò gì doạ cô đấy, con bé luôn có đầy trò quậy phá người khác mà.
Nhìn cô đã ngủ, anh bất giác bật cười, anh không hiểu sao mình lại thích cô đến vậy, luôn muốn cô ở bên mình, chỉ là của riêng mình thôi, không cho phép cô là của ai hết. Cô tại sao lại có sức hút với anh vậy chứ? Anh thật sự không hiểu nỗi mà, trước đây anh luôn lạnh lùng, không tiếp xúc với phụ nữ ngoại trừ Ngô Mạn Mạn em gái anh, vậy mà gặp cô ở bar anh lại muốn chiếm cô ngay lặp tức, thật là... ông trời cho cô là định mệnh của anh sao? Anh cũng không hiểu nỗi, bản thân lại đi thích một cô gái chưa 18 thế này, hazz, y như Max nói, anh là thứ lạc loài mà. ←_←
....
Hai tuần sau.
Hôm nay là ngày Ngô Mạn Mạn trở về, cô định nói anh đi đón Ngô Mạn Mạn, anh lại bảo thôi, vì con bé sẽ đi tìm Max trước cho xem, còn ba anh thì anh không biết, mà anh chưa nói với cô là ba anh sẽ về nữa.
“Không đi đón em gái anh sao?”- Cô lại hỏi, câu hỏi này cô đã hỏi anh 10 lần rồi.
“Em ấy tự về thôi, em đừng lo”- Ôi trời, câu này cô hỏi bao nhiêu lần rồi.
“Trác Thăng “- Một giọng nói nào đó vang lên.
Anh và cô bất ngờ quay sang.
“Ba”- Anh bất ngờ... còn cô thì...
Hả? Ba? Ba anh?
(@Song: hắc hắc lại ông bố chồng tương lai)
“ Ngọc Anh nói nhớ em, nên Ngọc Phàm đưa Ngọc Anh đến”- Ngô Trác Thăng nhìn cô nói.
Cô gật đầu, cúi xuống nhìn Ngọc Anh.
“Em đó, về nhà sao rồi?”- Cô nhéo nhẹ má của nhỏ hỏi.
“Vẫn tốt ạ”- Ngọc Anh trả lời.
Cô mỉm cười, rồi bế Ngọc Anh lại sofa ngồi xuống.
“Hai tuần nữa ta sẽ mở tiệc, anh đến được chứ Phàm?”- Ngọc Phàm nói.
Tiệc?
“À được”- Ngọc Phàm trả lời.
“Tiệc?”- Cô thắc mắc, tiệc gì vậy? Cô tò mò quá, tiệc dành cho những người có tiền thì như thế nào nhỉ?
“Tiệc mừng em gái anh về”- Ngô Trác Thăngnói.
“Đúng vậy”- Max nói tiếp.
Em gái? Anh có em gái sao?
“Hai tuần nữa em sẽ gặp con bé thôi, con bé bằng tuổi em đó”- Ngô Trác Thăngnói tiếp.
Cô gật đầu, quay sang chơi với Ngọc Anh, không biết em gái anh sao nhỉ? Chắc là một thiếu nữ đây.
Ngọc Phàm thì im lặng, mãi nhìn cô, cô gái này, lần đầu gặp đã làm anh thích, còn là cô gái tốt nữa. Anh thật sự... nhưng cô đã là người của Ngô Trác Thăngrồi, anh còn có cơ hội không?
Thấy Ngọc Phàm nhìn cô, Ngô Trác Thăng đen mặt, hừ hết Max rồi đến Ngọc Phàm, sao thích nhìn cô chằm chằm thế? Cô là của anh, sao lại... tức chết đi được mà.
(@Song: chuyện người ta đẹp người ta có quyền quyến rũ người khắc mà)
“Bữa tiệc này tớ muốn mời Thẩm tổng, Max cậu giúp tớ nhé”- Ngô Mạn Mạn Ngô Trác Thănglên tiếng, Ngọc Phàm hoàn hồn lại.
“Ok”- Max nói.
“Thẩm tổng?”- Cô quay sang.
“Sao vậy?”- Cả ba đồng thanh, sao cô lại ngạc nhiên vậy? Cô quen Thẩm tổng sao?
“À không, em có quen Thẩm tổng, anh ấy và em mới uống cà phê lúc nãy” - Cô trả lời.
“Oa, chị Song Nhi, chị giỏi quá, chị quen được anh Mạc Mạc luôn” - Ngọc Anh bỗng lên tiếng.
Mạc Mạc? Sao Ngọc Anh lại gọi Thẩm Mạc thân thiết như vậy?
“Mạc Mạc là anh họ của Ngọc Anh đó”- Ngọc Anh nhanh nhảu trả lời.
Hạ Châu Như Songvà Ngô Trác Thăng, Max quay sang nhìn Ngọc Phàm ý muốn hỏi có thật là vậy không?
Ngọc Phàm gật đầu.
Cả ba ngạc nhiên.
“Em... sao quen anh ta?”- Giọng Ngô Trác Thăng không vui hỏi, cà phê cà phê, anh ghét cà phê!!!
“À, anh ấy là người đụng em lúc trước đấy”- Cô thản nhiên trả lời.
Mặt Ngô Trác Thăng đen lại, người đầy sát khí, thì ra là tên đưa cô về nhà đây sao?
Ngọc Phàm cau mày.
Max lắc đầu thở dài, xem ra Ngô Trác Thăng cậu cần đấu tranh tình yêu của mình rồi, vì Thẩm Mạc là người lạnh lùng, ít tiếp xúc với phụ nữ, vậy mà cô... có thể đi uống cà phê với anh ta, người con gái hết sức bình thường, không đài cát hay gì cả lại được đi chung với anh ta, còn Ngọc Phàm bên cạnh nữa, anh nhìn đã biết Ngọc Phàm đã ưng cô rồi, nhưng có lẽ thấy cô sống chung với Ngô Trác Thăng nên mới không tiếp cận cô. Hazzz khổ thân rồi đây, Ngô Trác Thăngcậu muốn yêu thì phải lo mà đấu đi. Thẩm Mạc nếu là anh họ của Ngọc Anh, nên con bé rất hiểu rõ, khi nghe cô nói nên con bé mới ngạc nhiên như vậy, cả Hạ Châu Như Song không ngờ, anh và Ngô Trác Thăng, Ngọc Phàm cũng không ngờ, tất cả muốn biết lí do gì mà Thẩm Mạc lại nói chuyện và thân thiết với cô chứ? Đụng xe thì anh ta chỉ cần trả tiền bồi thường thôi, còn đưa về nhà rồi cà phê, chắc hẳn có lí do, mà cô... Max anh nghĩ cô không phải là con gái của gia đình bình thường, anh có linh cảm vậy, tuy không biết có đúng không, nhưng anh nghĩ vậy, cô sau này chắc sẽ làm khổ những nguời đàn ông quyền lực này đây mất, sau này có thể rất nhiều chuyện xảy ra cho xem.
(@Song: Bố khỉ, giác quan thứ 6 cảu nam phụ =)))
“Chị Song Nhi, em muốn ăn đồ chị nấu”- Ngọc Anh nũng nịu nói.
“Được rồi, chị sẽ nấu cho em, mọi người cũng ăn tối chứ?”- Cô nói.
Cả ba người kia gật đầu.
Cô mỉm cười rồi kéo Ngọc Anh vào bếp nấu đồ ăn tối, để lại không gian cho cả ba người đàn ông đang căng thẳng kia.
“Thật kì lạ?” - Ngô Trác Thăngvà Ngọc Phàm đồng thanh nói.
“Kì lạ gì?”- Max giật mình, hai ông tổng này hôm nay sao lại hợp ý vậy?
“Tại sao Song Nhi cô ấy lại quen được Thẩm Mạc kia” - Đồng thanh tập hai.
“Ai mà biết”- Max nhún vai trả lời, hai tên này, sao hôm nay tâm đầu ý hợp như vậy chứ
Ngọc Phàm và Ngô Trác Thăngim lặng. Cả hai suy nghĩ, người như Thẩm Mạc sao lại để ý đến cô? Anh ta máu lạnh trong thương trường, dùng mọi thủ đoạn, cô lại không có gì để anh lợi dụng chứ? Thật kì lạ mà...
(@Song: Tình =)) chứ bị tên sắc lang ăn sạch sành sanh rồi còn đâu
@Thẩm Mạc: Bà Song tác giả tại bà tại bà sao lại để tôi đến sau chứ ==
@Ngọc Phàm: Cả tôi nữa đả đảo)
...
Cô nấu xong bữa tối, vội ra phòng khách gọi ba người đàn ông kia. Nhưng khi ra thì... cả ba sát khí đầy người, cái quái gì đây? Sao mà cả ba lại...
“Ơ ừm, ăn tối” - Cô lên tiếng.
Cả ba hoàn hồn, đứng dậy vào bếp ăn tối.
Ngọc Phàm nhìn cô dọn đồ ăn ra, còn Ngô Trác Thăng thì cứ đen mặt nhìn Ngọc Phàm, Max thì vô tư ăn không quan tâm gì cả.
Ăn tối xong, Ngọc Phàm đưa Ngọc Anh về, còn Max cũng bị anh đá về luôn, khỏi làm phiền anh.
Cô thấy anh hôm nay rất lạ, anh sao vậy? Cứ hầm hự cả buổi à.
“Em đi tắm đi”- Ngô Trác Thăng nói.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, về phòng tắm rửa.
Ngâm mình trong nước nóng, cô cảm thấy dễ chịu, hazz như vậy mệt mỏi của cô đã đi hết rồi thật dễ chịu quá đi à.
Tắm xong, cô bước ra vừa lau tóc, thấy Ngô Trác Thăng đang nằm trên giường cô giật mình.
“Anh sao lại...” - Cô ngạc nhiên.
“Lại đây anh sấy tóc cho em”- Ngô Trác Thăng kéo cô lại.
Cô bất ngờ bị kéo, chưa ú ớ gì anh đã lấy máy sấy tóc ra từ khi nào, sấy tóc cho cô, hôm nay anh sao vậy?
“Anh hôm nay sao vậy?”- Cô hỏi, cô có làm gì sai sao? Sao anh lại như vậy chứ?
“Không sao”- Anh nhàn nhạt trả lời, thật ra đang bực tức Ngọc Phàm cứ mãi nhìn cô, nên tâm trạng anh nó bực mình như vậy đấy.
Cô im lặng, nghe giọng là biết anh đang bực tức gì mà, còn chối.
“Em, làm sao lại cùng Thẩm Mạc kia nói chuyện?”- Anh trầm giọng hỏi, cô thật sự quá ngây thơ, nếu để tên Thẩm Mạc kia có ý đồ gì thì sao?
“Hả? À... hôm Ngọc Phàm đưa Ngọc Anh đi chơi, em buồn nên đi dạo một lát, ai ngờ đụng trúng anh ấy, lúc đó em chưa biết anh ấy là người đụng em, trước khi tạm biệt anh ấy đưa cho em tấm danh thiếp, em rất ngạc nhiên, xong hôm nay em lại gặp anh ấy khi đi dạo, nên anh ấy mời em uống cà phê và trả đồ”- Cô nói, hình như Thẩm Mạc là lí do làm anh khó chịu thì phải?
“Trả đồ?”- Ngô Trác Thăng cau mày.
(@Song: chứng cứ phạm tội)
“Là sợi dây chuyền quan trọng với em”- Cô trả lời.
Sợi dây chuyền? Quan trọng? Sợi dây chuyền đó ai tặng cô hay gì sao?
Im lặng một lúc, anh bỏ máy sấy tóc xuống, trở nên trầm mặc. Cô lại chớp mắt nhìn anh, anh hôm nay thật lạ.
“Nghe em tâm sự một lát được chứ?” - Cô bỗng hỏi. Cô muốn nói chuyện cùng anh, cô cảm thấy giữa anh và cô luôn có sự im lặng cản trở, cô muốn có người bạn để nói chuyện.
Anh bất ngờ.
“Được”- Anh trả lời kéo cô nằm xuống, ôm vào lòng.
“Thật ra em không phải con ruột của ba mẹ”- Cô bắt đầu nói.
Anh im lặng.
“Em biết chuyện này năm em 15 tuổi, lúc dọn dẹp nhà cửa em đã thấy một cuốn sổ, lúc mở ra mới biết là nhật kí của mẹ em, em đã mở lén ra đọc xem bên trong viết gì”
“Khi đọc cuốn nhật kí, em thật sự bất ngờ, em không phải con ruột của mẹ, nguyên nhân em là con của ba mẹ em không biết, nhưng trong cuốn nhật kí nói rằng, sợi dây chuyền em hay đeo là nói lên thân thế và tìm được gia đình của em”
“Em luôn giữ sợi dây chuyền này bên mình khi biết được sự thật, vì em muốn tìm người thân của mình, muốn biết tại sao em lại làm con của ba mẹ lúc này”
“Ba mẹ cũng không ngờ em lại biết chuyện này, em đã giấu họ, vì em cũng không muốn họ khó xử”
Anh trầm tư.
“Anh nói xem, bây giờ em nên làm gì? Em muốn tìm ba mẹ ruột, nhưng em không biết bắt đầu thế nào”- Cô vùi đầu vào lòng anh nói nhỏ.
“Anh sẽ giúp em”- Anh lúc nàymới lên tiếng,đưa tay ôm chặt cô hơn.
“Anh...”- Cô bất ngờ.
“Đừng nói gì nữa, ngủ đi”- Ngô Trác Thănghôn lên tóc cô nhẹ nhàng nói, cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nằm trong lòng anh ngủ.
Anh nằm đó, vuốt ve tóc cô, con heo này, lại có thân thế khác, anh sẽ giúp cô tìm ba mẹ ruột mới được, còn tên Thẩm Mạc kia anh tính sau vậy, lo vụ Ngô Mạn Mạn về đã, mà hình như ba anh cũng về thì phải? Ôi chết tiệt, không biết hai người này có làm gì cô đây không? Cầu trời Ngô Mạn Mạn của anh đừng bày trò gì doạ cô đấy, con bé luôn có đầy trò quậy phá người khác mà.
Nhìn cô đã ngủ, anh bất giác bật cười, anh không hiểu sao mình lại thích cô đến vậy, luôn muốn cô ở bên mình, chỉ là của riêng mình thôi, không cho phép cô là của ai hết. Cô tại sao lại có sức hút với anh vậy chứ? Anh thật sự không hiểu nỗi mà, trước đây anh luôn lạnh lùng, không tiếp xúc với phụ nữ ngoại trừ Ngô Mạn Mạn em gái anh, vậy mà gặp cô ở bar anh lại muốn chiếm cô ngay lặp tức, thật là... ông trời cho cô là định mệnh của anh sao? Anh cũng không hiểu nỗi, bản thân lại đi thích một cô gái chưa 18 thế này, hazz, y như Max nói, anh là thứ lạc loài mà. ←_←
....
Hai tuần sau.
Hôm nay là ngày Ngô Mạn Mạn trở về, cô định nói anh đi đón Ngô Mạn Mạn, anh lại bảo thôi, vì con bé sẽ đi tìm Max trước cho xem, còn ba anh thì anh không biết, mà anh chưa nói với cô là ba anh sẽ về nữa.
“Không đi đón em gái anh sao?”- Cô lại hỏi, câu hỏi này cô đã hỏi anh 10 lần rồi.
“Em ấy tự về thôi, em đừng lo”- Ôi trời, câu này cô hỏi bao nhiêu lần rồi.
“Trác Thăng “- Một giọng nói nào đó vang lên.
Anh và cô bất ngờ quay sang.
“Ba”- Anh bất ngờ... còn cô thì...
Hả? Ba? Ba anh?
(@Song: hắc hắc lại ông bố chồng tương lai)