Tiệc tàn, mọi người ra về.
Dọn dẹp xong, Ngô Trác Thăng bảo cô về phòng nghỉ ngơi đi.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, vì còn đang ngại cái màng tỏ tình kia.
Ngô Trác Thăng nhìn bộ dạng cô mà bật cười, nhìn thật đáng yêu nha.
...
Đến khuya, Ngô Trác Thăng còn bên phòng làm việc, mắt đầy mệt mỏi nhìn máy tính kia.
Bỗng... cửa mở ra, cô bước vào.
“Anh.. chưa ngủ sao? “ - Cô đi lại hỏi.
Anh bất ngờ đứng dậy.
“Em chưa ngủ sao? “ - Anh hỏi.
Cô mệt mỏi dựa vào anh.
“Em đợi anh, em... muốn anh ôm ngủ”
Anh bất ngờ, Tiểu Bạch Thỏ này hôm nay lại nũng nịu sao?
Anh ôm cô lại giường, ôm cô vào lòng nằm xuống, kéo mền lên đắp cho cả hai.
“Vậy ngủ đi” - Anh hôn lên trán cô nhẹ nhàng nói.
Cô gật đầu, nhắm mắt lại ngủ trong lòng anh.
Anh mỉm cười, bên cô tuy anh muốn chiếm hữu cô là của mình.. nhưng anh muốn mình và cô kết hôn rồi tính sau, anh không muốn làm cô sợ.
(@Song: Đã đủ 18 rồi khỏi sợ bóc lịch nhá thím Sói {=,=})
Bên ngoài, Ngô Thần nhìn vào. Đến lúc đưa cô về Thẩm gia chưa? Hay để cô ở đây một thời gian cùng Trác Thăng?
...
Hai tuần sau.
Hôm nay anh nhận được thiệp mời dự tiệc trên du thuyền của Ngân gia, sinh nhật của Ngân Nguyệt, đại tiểu thư của Ngân gia họ. Dĩ nhiên Ngọc Phàm, Thẩm Mạc và Max đều được mời nữa. Mọi người đều có thể đưa bạn nhảy đi, dĩ nhiên bọn họ sẽ đưa mấy cô gái này đi rồi.
(@Song: Tới lúc cho bằng hữu Ngân Nguyệt lên sàn làm mồi nhữ quyến rũ rồi *chạy *:D2
@Ngân Nguyệt: chết nha Song tác giả *đuổi theo đánh *)
Ngô Mạn Mạn nghe tới tiệc trên du thuyền, nên rất hào hứng, cứ lôi cô và Cô Quân đi chuẩn bị, chăm sóc da này nọ cho bữa tiệc. Đúng là Ngô Mạn Mạn mà, làm cô và Cô Quân chóng cả mặt.
“Mạn Mạn, đủ rồi, mệt chết được”- Cô và Cô Quân đồng thanh than thở.
“Hưm.. mệt sớm vậy sao? Ta mới đi có bốn tiếng thôi mà” - Ngô Mạn Mạn thản nhiên, bốn tiếng ít để mua sắm quá.
(@Song: Đúng là tiểu thư nhà giàu mà không thấu nổi nội tình dân chúng._.)
Cô và Cô Quân nhìn nhau thở dài, không chịu được lôi Ngô Mạn Mạn vào quán cà phê gần đó.
“Mạn Mạn, cậu chỉ được cái tài mua sắm, mệt chết được”- Cô Quân vừa cầm li cà phê vừa nói.
“Tài của tớ chỉ có vậy thôi, sau này tớ còn muốn hành hạ Max nhà tớ dài dài”- Ngô Mạn Mạn thản nhiên.
(@Song: Tội cho thím Max ghê =}}
@Max: T.T help help đừng mà)
Cô buồn cười,lắc đầu chịu thua.
Vì do cả ba, cô và Cô Quân, Mạn Mạn bằng tuổi nhau nên đều xem là bạn bè, không quan tâm cái gì khác.
Ngô Mạn Mạn ăn một ít bánh ngọt, Cô Quân thì uống cà phê, còn cô, nhìn li trà của mình. Bữa tiệc này... cô nên tham gia không? Cô không có thân phận, lại không hợp với anh xuất hiện ở các bữa tiệc giao lưu lớn này.
Ngô Mạn Mạn nhìn cô suy tư, anh hai có nói, chắc chắn cô sẽ lo âu về thân phận của mình, sợ mình không hợp với anh đi dự tiệc. Nhìn cô thế này, đúng luôn rồi.
“Nè, Song Nhi”- Ngô Mạn Mạn bỗng nói.
“Hả, sao vậy? “- Cô giật mình.
“Tớ sẽ khiến cậu đẹp nhất trong bữa tiệc”- Ngô Mạn Mạn tự tin.
“Đừng đùa mà, tớ làm gì có khả năng”- Đúng vậy, cô đâu có nhan sắc gì, chỉ sợ khi xuất hiện cùng anh, sợ làm xấu mặt anh nữa. Cô nên ở nhà tốt hơn phải không?
“Yên tâm, đừng có lo”- Ngô Mạn Mạn vỗ ngực, làm đẹp và trang điểm là nghề của Ngô Mạn Mạn này.
“Tớ tin vào Tiểu Mạn, cậu yên tâm đi, đừng lo”- Cô Quân thêm sức cho Ngô Mạn Mạn.
Cô chỉ gật đầu, cô chỉ mong sao cô không làm xấu mặt anh là được rồi.
...
“Oa, Song Nhi đẹp quá”- Ngô Mạn Mạn và Cô Quân bất ngờ nhìn cô đồng thanh khen ngợi, quả thật cô rất đẹp, như tiên nữ ý.
Cô bị khen đến đỏ mặt, quay sang nhìn mình trong gương. Đây là cô sao?
Bộ váy hôm nay cô mặc màu hồng phấn, dài qua gót chân. Gương mặt được chuyên gia trang điểm, mái tóc được xoã xuống, uốn lọn phần đuôi tóc. Thêm bộ váy bó sát người, làm tôn lên vẻ đẹp của cô.
Cô Quân và Ngô Mạn Mạn nhìn cô chằm chằm, chậc chậc.. tiên nữ.. tiên nữ.
Lúc này Ngô Mạn Mạn, Ngọc Phàm và Max đi vào tìm ba cô nàng.
Ngô Mạn Mạn xinh đẹp.
Cô Quân dễ thương.
Còn cô yêu kiều làm cả ba chàng ngất ngây với ba nàng.
Ngô Mạn Mạn đi cùng Max, Ngọc Phàm và Cô Quân cũng vậy.
Còn Ngô Trác Thăng và cô ở lại, anh biết cô đang run, nên muốn trấn an cô.
“Thăng Thăng... em không đi được không? Em sợ làm xấu mặt anh” - Cô ấp úng.
Anh đưa tay ôm eo cô: “Hm.. em phải đi, vì hôm nay em rất đẹp yên tâm đi sẽ không sao đâu”
“Thật chứ? “ - Cô hỏi.
“Thật, mình đi thôi” - Anh gật đầu rồi kéo cô đi.
...
Tất cả mọi người cùng lên du thuyền dự tiệc. Max và Ngô Mạn Mạn một cặp, làm ai cũng ghen tị, vì ai không biết cặp đôi này.
Cô Quân và Ngọc Phàm tay trong tay hạnh phúc không thua kém, Ngọc tổng và Cô tiểu thư thành một đôi, điều này báo chí đã đưa um sùm.
(@Song: Cô Quân họ Cô nhá:))
Còn cô và anh, mọi người ai không biết anh, còn cô... nhìn thấy cô bên cạnh, không ngừng bàn tán xôn xao.
Cô sợ hãi nắm chặt tay anh, cô làm xấu mặt anh rồi sao?
“Đừng lo, coi họ như vô hình đi” - Anh nói nhỏ, con heo con của anh đang sợ kia kìa, anh biết cô nghĩ gì, nhưng.. anh muốn cho mọi người biết, cô là người anh yêu, là cả thế giới của anh.
Bữa tiệc nói là sinh nhật, nhưng thật ra chỉ là bữa tiệc để làm ăn.
Nhạc vang lên, mọi người cùng bạn nhảu khiêu vũ.
Anh nắm tay cô, cùng cô hoà theo điệu nhạc hạnh phúc.
“Thế nào? Như vậy vui không? “ - Anh hỏi, khiêu vũ nó giúp cô thoải mái hơn.
“À... ừm có” - Cô trả lời.
Anh mỉm cười nhìn cô, cùng cô hoà theo tiếng nhạc, bước nhảy. Cả hai như hoàng tử và công chúa, bước nhảy của họ đã hoàn toàn độc chiếm bữa tiệc.
(@Song: có mà Sói sắc lang và tiểu bạch thỏ nhảy ý:D3)
Nhạc kết thúc, đến lúc mọi người giao lưu. Cô mệt mỏi, cầm li nước cam ra ngoài, như vậy dễ chịu hơn.
Đang nhìn ngắm xung quanh, bỗng Thẩm Mạc đi đến.
“Song Nhi” - Thẩm Mạc gọi tên cô.
(@Song: oa tình định nguy hiểm cấp Boss của Sói sắc lang tới rồi -.-)
Cô bất ngờ quay đầu lại.
“Thẩm tổng” - Anh ấy cùng được mời sao? À quên mất anh ấy là Thẩm Mạc, Thẩm tổng mà, Song Nhi mày hơi bị lú lẫn rồi.
Thẩm Mạc nhìn bộ váy cô đang mặc không vừa ý, ra đây thế này mà mặc kiểu này sẽ bị cảm mất.
Anh cởi áo vest của mình ra, khoác lên cho cô.
“Ơ.. Thẩm tổng” - Cô bất ngờ, ơ sao lại đưa áo vest cho cô khoác?
“Ở đây lạnh, khoác đi” - Một câu ngắn ngủi quan tâm của Thẩm Mạc.
Cô mỉm cười, Thẩm tổng này hình như chưa quan tâm ai lần nào sao? Mà.. quan tâm? Quan tâm cô? Không thể nào?
“Tôi vào trong đây” - Thẩm Mạc nói, rồi cầm li rượu vang của mình vào bên trong.
Cô mỉm cười, rồi ngẩn đầu nhìn trời tối, đêm nay trời đẹp quá.
Cô đi lại gần đầu thuyền, oa đứng đây có thể nhìn mọi thứ, mặt biển đẹp quá đi.
Ngô Trác Thăng lúc này bên trong không thấy cô, cảm giác bất an... hình như có gì xấu sắp xảy ra.
Cô đang thản nhiên đừng đó nhìn mặt biển, thì bàn tay ai đó đã đẩy cô ngã nhào xuống biển.
Cả người cô ngã nhào xuống biển, chiếc giày cao gót của cô rơi lại trên thuyền... quan trọng là... cô không biết bơi.
Lúc này Ngô Trác Thăng đi ra, thấy chiếc giày cao gót của cô, giày? Sao lại rơi ở đây?
(@Song: giống kiểu Lọ Lem hay Cô Tấm rớt hài vậy nhì @@)
“Cứu.. cứu... “ - Cô với tay dưới nước, cô không biết bơi... cô sắp chìm rồi.
Anh nghe tiếng, cúi đầu xuống thì hoảng hồn khi thấy cô dưới đó đang hết sức giãy giụa.
Anh quát lên: “Gọi cứu hộ đi”
Bảo vệ xung quanh nghe thấy, vội chạy tới. Còn anh thì nhảy xuống, bơi tới cứu cô.
Song Nhi, Tiểu Bạch Thỏ đừng sợ có anh đây.
Anh bơi được tới chỗ cô, ôm cô lại. Người trên thuyền thả dây xuống, kéo anh và cô lên.
Anh để cô nằm xuống, đưa tay để lên ngực cô. Dùng lực mạnh để đẩy nước ra.
“Hực... “ - Nước bị anh dùng lực đẩy ra, cô yếu ớt mở mắt. Thăng, may quá.. cô được cứu rồi.
Thấy cô tỉnh lại, anh vội ôm cô.
“Gọi cấp cứu, nhanh lên” - Anh quát.
Cả du thuyền và bữa tiệc bị náo động vì Ngô Trác Thăng, Ngô tổng đã tức giận khi nhìn thấy người phụ nữ của mình bị đẩy xuống biển.
Thẩm Mạc lúc này cho người đến, đưa cô đến bệnh viện nhanh giúp Ngô Trác Thăng. Cảnh sát cũng đến, tìm nguyên nhân cô bị đẩy xuống biển.
...
“Bệnh nhân không sao đâu, nhưng thời tiết lạnh, bị ướt nên tối nay có thể sốt nhẹ” - Bác sĩ nói.
Anh vội cảm ơn bác sĩ, đi lại bên giường nhìn cô. May quá không sao rồi.
Cả bốn người kia lúc này chạy đến, nhìn anh với bộ dạng ướt sũng.
“Anh hai, về nhà tắm và thay đồ đi, việc ở đây để em và mọi người” - Ngô Mạn Mạn vội nói, nếu anh hai để mình ướt thế này nhất định sẽ bị cảm.
Anh gật đầu, giao cô lại cho cả bốn người. Anh bệnh thì ai chăm sóc cô đây? Nhưng.. người nào đẩy cô xuống dưới biển? Lần trước là vô duyên vô cớ đụng xe, lần này... có người muốn hại cô và muốn giết cô sao?
Dọn dẹp xong, Ngô Trác Thăng bảo cô về phòng nghỉ ngơi đi.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, vì còn đang ngại cái màng tỏ tình kia.
Ngô Trác Thăng nhìn bộ dạng cô mà bật cười, nhìn thật đáng yêu nha.
...
Đến khuya, Ngô Trác Thăng còn bên phòng làm việc, mắt đầy mệt mỏi nhìn máy tính kia.
Bỗng... cửa mở ra, cô bước vào.
“Anh.. chưa ngủ sao? “ - Cô đi lại hỏi.
Anh bất ngờ đứng dậy.
“Em chưa ngủ sao? “ - Anh hỏi.
Cô mệt mỏi dựa vào anh.
“Em đợi anh, em... muốn anh ôm ngủ”
Anh bất ngờ, Tiểu Bạch Thỏ này hôm nay lại nũng nịu sao?
Anh ôm cô lại giường, ôm cô vào lòng nằm xuống, kéo mền lên đắp cho cả hai.
“Vậy ngủ đi” - Anh hôn lên trán cô nhẹ nhàng nói.
Cô gật đầu, nhắm mắt lại ngủ trong lòng anh.
Anh mỉm cười, bên cô tuy anh muốn chiếm hữu cô là của mình.. nhưng anh muốn mình và cô kết hôn rồi tính sau, anh không muốn làm cô sợ.
(@Song: Đã đủ 18 rồi khỏi sợ bóc lịch nhá thím Sói {=,=})
Bên ngoài, Ngô Thần nhìn vào. Đến lúc đưa cô về Thẩm gia chưa? Hay để cô ở đây một thời gian cùng Trác Thăng?
...
Hai tuần sau.
Hôm nay anh nhận được thiệp mời dự tiệc trên du thuyền của Ngân gia, sinh nhật của Ngân Nguyệt, đại tiểu thư của Ngân gia họ. Dĩ nhiên Ngọc Phàm, Thẩm Mạc và Max đều được mời nữa. Mọi người đều có thể đưa bạn nhảy đi, dĩ nhiên bọn họ sẽ đưa mấy cô gái này đi rồi.
(@Song: Tới lúc cho bằng hữu Ngân Nguyệt lên sàn làm mồi nhữ quyến rũ rồi *chạy *:D2
@Ngân Nguyệt: chết nha Song tác giả *đuổi theo đánh *)
Ngô Mạn Mạn nghe tới tiệc trên du thuyền, nên rất hào hứng, cứ lôi cô và Cô Quân đi chuẩn bị, chăm sóc da này nọ cho bữa tiệc. Đúng là Ngô Mạn Mạn mà, làm cô và Cô Quân chóng cả mặt.
“Mạn Mạn, đủ rồi, mệt chết được”- Cô và Cô Quân đồng thanh than thở.
“Hưm.. mệt sớm vậy sao? Ta mới đi có bốn tiếng thôi mà” - Ngô Mạn Mạn thản nhiên, bốn tiếng ít để mua sắm quá.
(@Song: Đúng là tiểu thư nhà giàu mà không thấu nổi nội tình dân chúng._.)
Cô và Cô Quân nhìn nhau thở dài, không chịu được lôi Ngô Mạn Mạn vào quán cà phê gần đó.
“Mạn Mạn, cậu chỉ được cái tài mua sắm, mệt chết được”- Cô Quân vừa cầm li cà phê vừa nói.
“Tài của tớ chỉ có vậy thôi, sau này tớ còn muốn hành hạ Max nhà tớ dài dài”- Ngô Mạn Mạn thản nhiên.
(@Song: Tội cho thím Max ghê =}}
@Max: T.T help help đừng mà)
Cô buồn cười,lắc đầu chịu thua.
Vì do cả ba, cô và Cô Quân, Mạn Mạn bằng tuổi nhau nên đều xem là bạn bè, không quan tâm cái gì khác.
Ngô Mạn Mạn ăn một ít bánh ngọt, Cô Quân thì uống cà phê, còn cô, nhìn li trà của mình. Bữa tiệc này... cô nên tham gia không? Cô không có thân phận, lại không hợp với anh xuất hiện ở các bữa tiệc giao lưu lớn này.
Ngô Mạn Mạn nhìn cô suy tư, anh hai có nói, chắc chắn cô sẽ lo âu về thân phận của mình, sợ mình không hợp với anh đi dự tiệc. Nhìn cô thế này, đúng luôn rồi.
“Nè, Song Nhi”- Ngô Mạn Mạn bỗng nói.
“Hả, sao vậy? “- Cô giật mình.
“Tớ sẽ khiến cậu đẹp nhất trong bữa tiệc”- Ngô Mạn Mạn tự tin.
“Đừng đùa mà, tớ làm gì có khả năng”- Đúng vậy, cô đâu có nhan sắc gì, chỉ sợ khi xuất hiện cùng anh, sợ làm xấu mặt anh nữa. Cô nên ở nhà tốt hơn phải không?
“Yên tâm, đừng có lo”- Ngô Mạn Mạn vỗ ngực, làm đẹp và trang điểm là nghề của Ngô Mạn Mạn này.
“Tớ tin vào Tiểu Mạn, cậu yên tâm đi, đừng lo”- Cô Quân thêm sức cho Ngô Mạn Mạn.
Cô chỉ gật đầu, cô chỉ mong sao cô không làm xấu mặt anh là được rồi.
...
“Oa, Song Nhi đẹp quá”- Ngô Mạn Mạn và Cô Quân bất ngờ nhìn cô đồng thanh khen ngợi, quả thật cô rất đẹp, như tiên nữ ý.
Cô bị khen đến đỏ mặt, quay sang nhìn mình trong gương. Đây là cô sao?
Bộ váy hôm nay cô mặc màu hồng phấn, dài qua gót chân. Gương mặt được chuyên gia trang điểm, mái tóc được xoã xuống, uốn lọn phần đuôi tóc. Thêm bộ váy bó sát người, làm tôn lên vẻ đẹp của cô.
Cô Quân và Ngô Mạn Mạn nhìn cô chằm chằm, chậc chậc.. tiên nữ.. tiên nữ.
Lúc này Ngô Mạn Mạn, Ngọc Phàm và Max đi vào tìm ba cô nàng.
Ngô Mạn Mạn xinh đẹp.
Cô Quân dễ thương.
Còn cô yêu kiều làm cả ba chàng ngất ngây với ba nàng.
Ngô Mạn Mạn đi cùng Max, Ngọc Phàm và Cô Quân cũng vậy.
Còn Ngô Trác Thăng và cô ở lại, anh biết cô đang run, nên muốn trấn an cô.
“Thăng Thăng... em không đi được không? Em sợ làm xấu mặt anh” - Cô ấp úng.
Anh đưa tay ôm eo cô: “Hm.. em phải đi, vì hôm nay em rất đẹp yên tâm đi sẽ không sao đâu”
“Thật chứ? “ - Cô hỏi.
“Thật, mình đi thôi” - Anh gật đầu rồi kéo cô đi.
...
Tất cả mọi người cùng lên du thuyền dự tiệc. Max và Ngô Mạn Mạn một cặp, làm ai cũng ghen tị, vì ai không biết cặp đôi này.
Cô Quân và Ngọc Phàm tay trong tay hạnh phúc không thua kém, Ngọc tổng và Cô tiểu thư thành một đôi, điều này báo chí đã đưa um sùm.
(@Song: Cô Quân họ Cô nhá:))
Còn cô và anh, mọi người ai không biết anh, còn cô... nhìn thấy cô bên cạnh, không ngừng bàn tán xôn xao.
Cô sợ hãi nắm chặt tay anh, cô làm xấu mặt anh rồi sao?
“Đừng lo, coi họ như vô hình đi” - Anh nói nhỏ, con heo con của anh đang sợ kia kìa, anh biết cô nghĩ gì, nhưng.. anh muốn cho mọi người biết, cô là người anh yêu, là cả thế giới của anh.
Bữa tiệc nói là sinh nhật, nhưng thật ra chỉ là bữa tiệc để làm ăn.
Nhạc vang lên, mọi người cùng bạn nhảu khiêu vũ.
Anh nắm tay cô, cùng cô hoà theo điệu nhạc hạnh phúc.
“Thế nào? Như vậy vui không? “ - Anh hỏi, khiêu vũ nó giúp cô thoải mái hơn.
“À... ừm có” - Cô trả lời.
Anh mỉm cười nhìn cô, cùng cô hoà theo tiếng nhạc, bước nhảy. Cả hai như hoàng tử và công chúa, bước nhảy của họ đã hoàn toàn độc chiếm bữa tiệc.
(@Song: có mà Sói sắc lang và tiểu bạch thỏ nhảy ý:D3)
Nhạc kết thúc, đến lúc mọi người giao lưu. Cô mệt mỏi, cầm li nước cam ra ngoài, như vậy dễ chịu hơn.
Đang nhìn ngắm xung quanh, bỗng Thẩm Mạc đi đến.
“Song Nhi” - Thẩm Mạc gọi tên cô.
(@Song: oa tình định nguy hiểm cấp Boss của Sói sắc lang tới rồi -.-)
Cô bất ngờ quay đầu lại.
“Thẩm tổng” - Anh ấy cùng được mời sao? À quên mất anh ấy là Thẩm Mạc, Thẩm tổng mà, Song Nhi mày hơi bị lú lẫn rồi.
Thẩm Mạc nhìn bộ váy cô đang mặc không vừa ý, ra đây thế này mà mặc kiểu này sẽ bị cảm mất.
Anh cởi áo vest của mình ra, khoác lên cho cô.
“Ơ.. Thẩm tổng” - Cô bất ngờ, ơ sao lại đưa áo vest cho cô khoác?
“Ở đây lạnh, khoác đi” - Một câu ngắn ngủi quan tâm của Thẩm Mạc.
Cô mỉm cười, Thẩm tổng này hình như chưa quan tâm ai lần nào sao? Mà.. quan tâm? Quan tâm cô? Không thể nào?
“Tôi vào trong đây” - Thẩm Mạc nói, rồi cầm li rượu vang của mình vào bên trong.
Cô mỉm cười, rồi ngẩn đầu nhìn trời tối, đêm nay trời đẹp quá.
Cô đi lại gần đầu thuyền, oa đứng đây có thể nhìn mọi thứ, mặt biển đẹp quá đi.
Ngô Trác Thăng lúc này bên trong không thấy cô, cảm giác bất an... hình như có gì xấu sắp xảy ra.
Cô đang thản nhiên đừng đó nhìn mặt biển, thì bàn tay ai đó đã đẩy cô ngã nhào xuống biển.
Cả người cô ngã nhào xuống biển, chiếc giày cao gót của cô rơi lại trên thuyền... quan trọng là... cô không biết bơi.
Lúc này Ngô Trác Thăng đi ra, thấy chiếc giày cao gót của cô, giày? Sao lại rơi ở đây?
(@Song: giống kiểu Lọ Lem hay Cô Tấm rớt hài vậy nhì @@)
“Cứu.. cứu... “ - Cô với tay dưới nước, cô không biết bơi... cô sắp chìm rồi.
Anh nghe tiếng, cúi đầu xuống thì hoảng hồn khi thấy cô dưới đó đang hết sức giãy giụa.
Anh quát lên: “Gọi cứu hộ đi”
Bảo vệ xung quanh nghe thấy, vội chạy tới. Còn anh thì nhảy xuống, bơi tới cứu cô.
Song Nhi, Tiểu Bạch Thỏ đừng sợ có anh đây.
Anh bơi được tới chỗ cô, ôm cô lại. Người trên thuyền thả dây xuống, kéo anh và cô lên.
Anh để cô nằm xuống, đưa tay để lên ngực cô. Dùng lực mạnh để đẩy nước ra.
“Hực... “ - Nước bị anh dùng lực đẩy ra, cô yếu ớt mở mắt. Thăng, may quá.. cô được cứu rồi.
Thấy cô tỉnh lại, anh vội ôm cô.
“Gọi cấp cứu, nhanh lên” - Anh quát.
Cả du thuyền và bữa tiệc bị náo động vì Ngô Trác Thăng, Ngô tổng đã tức giận khi nhìn thấy người phụ nữ của mình bị đẩy xuống biển.
Thẩm Mạc lúc này cho người đến, đưa cô đến bệnh viện nhanh giúp Ngô Trác Thăng. Cảnh sát cũng đến, tìm nguyên nhân cô bị đẩy xuống biển.
...
“Bệnh nhân không sao đâu, nhưng thời tiết lạnh, bị ướt nên tối nay có thể sốt nhẹ” - Bác sĩ nói.
Anh vội cảm ơn bác sĩ, đi lại bên giường nhìn cô. May quá không sao rồi.
Cả bốn người kia lúc này chạy đến, nhìn anh với bộ dạng ướt sũng.
“Anh hai, về nhà tắm và thay đồ đi, việc ở đây để em và mọi người” - Ngô Mạn Mạn vội nói, nếu anh hai để mình ướt thế này nhất định sẽ bị cảm.
Anh gật đầu, giao cô lại cho cả bốn người. Anh bệnh thì ai chăm sóc cô đây? Nhưng.. người nào đẩy cô xuống dưới biển? Lần trước là vô duyên vô cớ đụng xe, lần này... có người muốn hại cô và muốn giết cô sao?