“Có người chết trong nhà vệ sinh nữ...”
Ngô Trác Thăng và Thẩm Mạc nghe tiếng hét của ai đó. Vội chạy đến chỗ có tiếng hét.
Ngô Trác Thăng có linh cảm không lành, cả Thẩm Mạc nữa.
Cả hai xông vào...
Dầm...Dầm...Dầm
Đập vào mắt họ là cô, người của cô bây giờ chỉ toàn là... Máu!
Ngô Trác Thăng chạy lại, ôm cô vào lòng, lay mạnh cô.
“Sonh Nhi... Song Nhi... “ Anh gọi tên cô.
“Th.. ă.. ng”
“Đưa cô ấy đến bệnh viện, mau lên” Thẩm Mạc quát lớn.
Anh hoàn hồn, bế cô lên, chạy như điên ra khỏi nhà vệ sinh.
“Phong toả tất cả các lối ra vào, không cho một ai được rời khỏi bữa tiệc này” Thẩm Mạc ra lệnh.
Tất cả người của Thẩm gia phong toả, không một ai được rời khỏi.
Lần này... Thẩm thiếu gia thật sự tức giận rồi.
- Bệnh viện. -
Song Nhi, em đừng xảy ra chuyện mà.
“Song Nhi, Song Nhi, em hãy cố lên, cố lên” Ngô Trác Thăng cứ chạy theo, gọi tên cô, đừng ngủ, em đừng ngủ.
Y tá và bác sĩ đẩy cô đến phòng cấp cứu.
“Mời anh ở bên ngoài” Y tá ngăn anh lại.
Cửa phòng đóng rầm lại, anh đứng lo lắng bên ngoài.
Cả người anh... Chỉ toàn là máu của cô.
Song Nhi... Em đừng xảy ra chuyện!!!
(@Song: ta đã bẩu mờ:D3)
**
Bệnh viện.
Ngô Mạn Mạn và Max nghe tin liền chạy đến bệnh viện.
“Anh hai! Sao cả người đầy máu thế này? Anh có sao không? “ Ngô Mạn Mạn lo lắng chạy đến chỗ anh.
“Anh không sao, là máu... của Tiểu bạch thỏ” Ngô Trác Thăng nói.
Ngô Mạn Mạn khựng lại, nhìn cánh cửa phòng cấp cứu.
Cô lại.... Gặp chuyện sao?
Max cau mày.
Tại sao... Cô ấy cứ luôn gặp chuyện?
Anh đứng không vững nữa, cả người ngồi bệch xuống sàn. Miệng lẩm bẩm tên cô.
Tiểu bạch thỏ... Em đừng xảy ra chuyện mà.
Cầu xin em... Đừng xảy ra chuyện.
Ông trời, ông đừng đưa cô ấy đi. Con chưa cầu hôn, con và cô ấy chưa cùng nhau kết hôn, bước vào lễ đường mà.
“Anh hai” Ngô Mạn Mạn sợ hãi, anh hai quá khác...
Từ khi tiểu bạch thỏ xuất hiện, anh hai đều như vậy.
Anh hai... Thật sự vì cô, yêu rất nhiều.
Quá đỗi là nhiều...!!!
“Cô ấy sẽ không sao đâu, cậu đừng lo” Max thở dài, vỗ vai anh.
Max anh biết, Ngô Trác Thăng đã rất yêu cô.
Nếu như cô gặp chuyện xấu, e rằng anh cũng không ổn.
Cầu mong.... Tiểu bạch thỏ, cô đừng xảy ra chuyện gì nha!!!
Cô đã vào đó, cả một ngày rồi.
Tại sao lâu như vậy bác sĩ chưa ra chứ?
“Song Nhi” Anh thẫn thờ bên ngoài, em đừng xảy ra chuyện mà...
Cạch...!
Cuối cùng cánh cửa cũng mở ra.
Bác sĩ đầy mệt mỏi ra ngoài.
Anh nhìn thấy bác sĩ, liền chạy đến: “Bác sĩ... Cô ấy sao rồi? “
“Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng vết đâm khá sâu, lại mất nhiều máu nên sẽ khó là tỉnh lại được. “ Bác sĩ nói.
“Lúc nào cô ấy sẽ tỉnh dậy? “Anh lại hỏi.
“Nếu đêm mai cô ấy không tỉnh lại... Thì chúng tôi... Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Chờ duyên trời thôi “ Bác sĩ nói.
Câu nói của bác sĩ làm cả người Ngô Trác Thăng đứng không vững, không thể nào!!!
Vỡ duyên trời ta mất nhau một đời...
**
Thẩm gia.
Thẩm Mạc và Thẩm lão gia mệt mỏi ngồi ở phòng khách.
Cả hai im lặng.
“Cô bé ấy, sao lại...” Thẩm lão gia lên tiếng.
“Ba biết Song Nhi? “ Thẩm Mạc nín thở.
Ba trước đấy ít khi quan tâm ai, nhưng cô thì lại...
Thẩm lão gia im lặng.
Chuyện này, ông chưa thể nói rõ được, nên im lặng tốt hơn.
“Vấn đề đó ba nói cho con biết sau, cô bé đấy tại sao lại bị ra như thế? “ Thẩm lão gia đổi vấn đề.
“Con cũng không rõ” Đầu óc Thẩm Mạc anh chỉ nhớ đến cảnh tượng người cô đầy máu.
Máu...rất nhiều.
Cầu mong... Cô đừng xảy ra chuyện.
Thẩm lão gia và anh lại rơi vào im lặng.
Bữa tiệc của Thẩm gia bị ngưng lại, cảnh sát cũng đến nhập cuộc.
Những người tham gia bữa tiệc đều bị lấy lời khai, cả Thẩm lão gia.
Đầu bếp, phục vụ cũng vậy.
Nhưng đâu ai biết...
Bên ngoài nhà hàng.
Một người phụ nữ áo chùm đen cầm chiếc điện thoại lên.
“Chủ nhân - đã hoàn thành nhiệm vụ “
Vi vu... Vi vu... Vi vu
Tiếng gió thổi nghi ngút vi vu trong màn đêm như muốn nhắc nhở.
Và báo hiệu rằng...
Ai đó?
Hãy cẩn thận những nguy hiểm bí ẩn đang rình rập.
Đã bước tới cửa...
Ngô Trác Thăng và Thẩm Mạc nghe tiếng hét của ai đó. Vội chạy đến chỗ có tiếng hét.
Ngô Trác Thăng có linh cảm không lành, cả Thẩm Mạc nữa.
Cả hai xông vào...
Dầm...Dầm...Dầm
Đập vào mắt họ là cô, người của cô bây giờ chỉ toàn là... Máu!
Ngô Trác Thăng chạy lại, ôm cô vào lòng, lay mạnh cô.
“Sonh Nhi... Song Nhi... “ Anh gọi tên cô.
“Th.. ă.. ng”
“Đưa cô ấy đến bệnh viện, mau lên” Thẩm Mạc quát lớn.
Anh hoàn hồn, bế cô lên, chạy như điên ra khỏi nhà vệ sinh.
“Phong toả tất cả các lối ra vào, không cho một ai được rời khỏi bữa tiệc này” Thẩm Mạc ra lệnh.
Tất cả người của Thẩm gia phong toả, không một ai được rời khỏi.
Lần này... Thẩm thiếu gia thật sự tức giận rồi.
- Bệnh viện. -
Song Nhi, em đừng xảy ra chuyện mà.
“Song Nhi, Song Nhi, em hãy cố lên, cố lên” Ngô Trác Thăng cứ chạy theo, gọi tên cô, đừng ngủ, em đừng ngủ.
Y tá và bác sĩ đẩy cô đến phòng cấp cứu.
“Mời anh ở bên ngoài” Y tá ngăn anh lại.
Cửa phòng đóng rầm lại, anh đứng lo lắng bên ngoài.
Cả người anh... Chỉ toàn là máu của cô.
Song Nhi... Em đừng xảy ra chuyện!!!
(@Song: ta đã bẩu mờ:D3)
**
Bệnh viện.
Ngô Mạn Mạn và Max nghe tin liền chạy đến bệnh viện.
“Anh hai! Sao cả người đầy máu thế này? Anh có sao không? “ Ngô Mạn Mạn lo lắng chạy đến chỗ anh.
“Anh không sao, là máu... của Tiểu bạch thỏ” Ngô Trác Thăng nói.
Ngô Mạn Mạn khựng lại, nhìn cánh cửa phòng cấp cứu.
Cô lại.... Gặp chuyện sao?
Max cau mày.
Tại sao... Cô ấy cứ luôn gặp chuyện?
Anh đứng không vững nữa, cả người ngồi bệch xuống sàn. Miệng lẩm bẩm tên cô.
Tiểu bạch thỏ... Em đừng xảy ra chuyện mà.
Cầu xin em... Đừng xảy ra chuyện.
Ông trời, ông đừng đưa cô ấy đi. Con chưa cầu hôn, con và cô ấy chưa cùng nhau kết hôn, bước vào lễ đường mà.
“Anh hai” Ngô Mạn Mạn sợ hãi, anh hai quá khác...
Từ khi tiểu bạch thỏ xuất hiện, anh hai đều như vậy.
Anh hai... Thật sự vì cô, yêu rất nhiều.
Quá đỗi là nhiều...!!!
“Cô ấy sẽ không sao đâu, cậu đừng lo” Max thở dài, vỗ vai anh.
Max anh biết, Ngô Trác Thăng đã rất yêu cô.
Nếu như cô gặp chuyện xấu, e rằng anh cũng không ổn.
Cầu mong.... Tiểu bạch thỏ, cô đừng xảy ra chuyện gì nha!!!
Cô đã vào đó, cả một ngày rồi.
Tại sao lâu như vậy bác sĩ chưa ra chứ?
“Song Nhi” Anh thẫn thờ bên ngoài, em đừng xảy ra chuyện mà...
Cạch...!
Cuối cùng cánh cửa cũng mở ra.
Bác sĩ đầy mệt mỏi ra ngoài.
Anh nhìn thấy bác sĩ, liền chạy đến: “Bác sĩ... Cô ấy sao rồi? “
“Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng vết đâm khá sâu, lại mất nhiều máu nên sẽ khó là tỉnh lại được. “ Bác sĩ nói.
“Lúc nào cô ấy sẽ tỉnh dậy? “Anh lại hỏi.
“Nếu đêm mai cô ấy không tỉnh lại... Thì chúng tôi... Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Chờ duyên trời thôi “ Bác sĩ nói.
Câu nói của bác sĩ làm cả người Ngô Trác Thăng đứng không vững, không thể nào!!!
Vỡ duyên trời ta mất nhau một đời...
**
Thẩm gia.
Thẩm Mạc và Thẩm lão gia mệt mỏi ngồi ở phòng khách.
Cả hai im lặng.
“Cô bé ấy, sao lại...” Thẩm lão gia lên tiếng.
“Ba biết Song Nhi? “ Thẩm Mạc nín thở.
Ba trước đấy ít khi quan tâm ai, nhưng cô thì lại...
Thẩm lão gia im lặng.
Chuyện này, ông chưa thể nói rõ được, nên im lặng tốt hơn.
“Vấn đề đó ba nói cho con biết sau, cô bé đấy tại sao lại bị ra như thế? “ Thẩm lão gia đổi vấn đề.
“Con cũng không rõ” Đầu óc Thẩm Mạc anh chỉ nhớ đến cảnh tượng người cô đầy máu.
Máu...rất nhiều.
Cầu mong... Cô đừng xảy ra chuyện.
Thẩm lão gia và anh lại rơi vào im lặng.
Bữa tiệc của Thẩm gia bị ngưng lại, cảnh sát cũng đến nhập cuộc.
Những người tham gia bữa tiệc đều bị lấy lời khai, cả Thẩm lão gia.
Đầu bếp, phục vụ cũng vậy.
Nhưng đâu ai biết...
Bên ngoài nhà hàng.
Một người phụ nữ áo chùm đen cầm chiếc điện thoại lên.
“Chủ nhân - đã hoàn thành nhiệm vụ “
Vi vu... Vi vu... Vi vu
Tiếng gió thổi nghi ngút vi vu trong màn đêm như muốn nhắc nhở.
Và báo hiệu rằng...
Ai đó?
Hãy cẩn thận những nguy hiểm bí ẩn đang rình rập.
Đã bước tới cửa...