AD: Cò Lười
Beta: Như Song
Tại phòng bệnh của Song Nhi…
Bà Tuyền Uri đã có mặt để thăm hỏi tình hình của Song Nhi. Bà thật sự rất lo lắng cho Song Nhi, vì cứ cách mấy ngày cô lại xảy ra chuyện. Chẳng lẽ, ông trời đang trừng phạt bà vì bà dấu diếm mọi việc sao?... Bà khẽ thở dài, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài đen láy của cô con gái bé bỏng đang ngủ say. Chắc có lẽ bà nên nói ra mọi việc để mọi việc trở nên tốt đẹp hơn.
Ngô Trác Thăng cũng bước vào phòng, nhìn thấy một màn mẫu tử tình thân như vậy liền không nỡ quấy rầy. Anh bước nhẹ vào phòng, đi đến cái ghế dựa còn lại ngồi chống cằm nhìn Song Nhi đang ngủ say.
Bà Tuyền Uri bị giật mình bởi tiếng bước chân dù là Ngô Trác Thăng đã cố ý bước đi rất nhẹ. Bà quay lại nhìn Ngô Trác Thăng, giờ phút này bà mới có cơ hội ngắm chàng trai của Song Nhi. Ngô Trác Thăng nhìn rất cao, thân hình cân đối, ngũ quan hài hòa… Quan trọng hơn là mọi sự yêu thương Song Nhi đều được thể hiện ra hết.
Không gian đang tĩnh lặng thì một tiếng “ui da” đã phá vỡ hết không gian.
“Con, … em đã tỉnh…”Cả bà Tuyền Uri và Ngô Trác Thăng đều đồng thanh cất tiếng nói.
“Vâng em đã ngủ bao lâu rồi ạ??? Mẹ đến khi nào sao không gọi con dậy ạ… Con vừa được Thăng đưa vào đây để khám bệnh mệt quá con ngủ quên mất ạ…” Vừa tỉnh dậy Song Nhi đã bắt đầu luyên thuyên không ngớt.
Ngô Trác Thăng tiến lại cạnh mép giường của Song Nhi, nắm lấy bàn tay của cô, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô, chậm rãi nói: “ Tiểu bạch thỏ à, hôm nay sao em có thể nói nhiều vậy nhỉ, cái miệng nhỏ này của em đã lâu rồi chưa được nói sao…” vừa dứt lời anh không nhịn được liền hôn nhẹ lên đôi môi xinh xắn đang chúm chím của Song Nhi.
(Cò Lười: Nói là được rồi hôn chi hôn hoài vậy, ta là ta hay bị gato lắm nha. Mà ta gato là ta cho SE đó nha.
Ngô Trác Thăng: Hừ, Chị cứ thử cho kết thúc SE xem ạ. Đây liều mạng với chị nha.
Cò Lười: *Vén váy, xách laptop lên chạy trước* trong lòng thầm nghĩ, hừ… hừ ta cứ cho SE đấy thử liều xem nào.)
“Ơ!!! Sao anh lại như vậy chứ, mẹ em còn đang đứng ở kia mà.” Song Nhi thẹn thùng đẩy anh ra và đánh nhẹ vào ngực của Ngô Trác Thăng một cái.
“Thì có sao đây nhỉ!!! Dù sao sau này chúng ta cũng sẽ là vợ chồng mẹ có thấy cũng không sao cả.
(Cò Lười: Hừ, ai nói hai người sẽ cưới chứ, ta là cứ không cho hai người cưới đấy. Nãy hung hăng với ta lắm mà.”
Tiểu Bạch Thỏ: “Đúng rồi ai thèm cưới anh chứ”
Cò Lười: *Cười gian… hắc… hắc*
Ngô Trác Thăng: “em sai rồi chị Cò ạ. Chị tha cho em đi ạ.”
Cò Lười: “Để xem vào biểu hiện của cậu mà tôi sẽ suy xét sau. *ngoảng mặt xoay lưng* thôi ta đi sáng tác tiếp đây.”
Beta: Như Song
Tại phòng bệnh của Song Nhi…
Bà Tuyền Uri đã có mặt để thăm hỏi tình hình của Song Nhi. Bà thật sự rất lo lắng cho Song Nhi, vì cứ cách mấy ngày cô lại xảy ra chuyện. Chẳng lẽ, ông trời đang trừng phạt bà vì bà dấu diếm mọi việc sao?... Bà khẽ thở dài, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài đen láy của cô con gái bé bỏng đang ngủ say. Chắc có lẽ bà nên nói ra mọi việc để mọi việc trở nên tốt đẹp hơn.
Ngô Trác Thăng cũng bước vào phòng, nhìn thấy một màn mẫu tử tình thân như vậy liền không nỡ quấy rầy. Anh bước nhẹ vào phòng, đi đến cái ghế dựa còn lại ngồi chống cằm nhìn Song Nhi đang ngủ say.
Bà Tuyền Uri bị giật mình bởi tiếng bước chân dù là Ngô Trác Thăng đã cố ý bước đi rất nhẹ. Bà quay lại nhìn Ngô Trác Thăng, giờ phút này bà mới có cơ hội ngắm chàng trai của Song Nhi. Ngô Trác Thăng nhìn rất cao, thân hình cân đối, ngũ quan hài hòa… Quan trọng hơn là mọi sự yêu thương Song Nhi đều được thể hiện ra hết.
Không gian đang tĩnh lặng thì một tiếng “ui da” đã phá vỡ hết không gian.
“Con, … em đã tỉnh…”Cả bà Tuyền Uri và Ngô Trác Thăng đều đồng thanh cất tiếng nói.
“Vâng em đã ngủ bao lâu rồi ạ??? Mẹ đến khi nào sao không gọi con dậy ạ… Con vừa được Thăng đưa vào đây để khám bệnh mệt quá con ngủ quên mất ạ…” Vừa tỉnh dậy Song Nhi đã bắt đầu luyên thuyên không ngớt.
Ngô Trác Thăng tiến lại cạnh mép giường của Song Nhi, nắm lấy bàn tay của cô, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô, chậm rãi nói: “ Tiểu bạch thỏ à, hôm nay sao em có thể nói nhiều vậy nhỉ, cái miệng nhỏ này của em đã lâu rồi chưa được nói sao…” vừa dứt lời anh không nhịn được liền hôn nhẹ lên đôi môi xinh xắn đang chúm chím của Song Nhi.
(Cò Lười: Nói là được rồi hôn chi hôn hoài vậy, ta là ta hay bị gato lắm nha. Mà ta gato là ta cho SE đó nha.
Ngô Trác Thăng: Hừ, Chị cứ thử cho kết thúc SE xem ạ. Đây liều mạng với chị nha.
Cò Lười: *Vén váy, xách laptop lên chạy trước* trong lòng thầm nghĩ, hừ… hừ ta cứ cho SE đấy thử liều xem nào.)
“Ơ!!! Sao anh lại như vậy chứ, mẹ em còn đang đứng ở kia mà.” Song Nhi thẹn thùng đẩy anh ra và đánh nhẹ vào ngực của Ngô Trác Thăng một cái.
“Thì có sao đây nhỉ!!! Dù sao sau này chúng ta cũng sẽ là vợ chồng mẹ có thấy cũng không sao cả.
(Cò Lười: Hừ, ai nói hai người sẽ cưới chứ, ta là cứ không cho hai người cưới đấy. Nãy hung hăng với ta lắm mà.”
Tiểu Bạch Thỏ: “Đúng rồi ai thèm cưới anh chứ”
Cò Lười: *Cười gian… hắc… hắc*
Ngô Trác Thăng: “em sai rồi chị Cò ạ. Chị tha cho em đi ạ.”
Cò Lười: “Để xem vào biểu hiện của cậu mà tôi sẽ suy xét sau. *ngoảng mặt xoay lưng* thôi ta đi sáng tác tiếp đây.”