“Cái gì, Ngọc cherry mang thai đứa con của Thầm Hùng con trai tôi sao?… Tại sao cô ấy lại không nói cho ai biết? Vậy giờ đứa con đó đang ở đâu…. Cô mau nói cho tôi hết tất cả sự việc đi…” Thẩm lão gia kích động nắm lấy bàn tay bà Tuyền Uri lay mạnh.
“Sau khi cô ấy sinh con xong thì bị suất huyết sau khi sinh và đã mất sau khi sinh đứa bé một tuần sau đó. Đứa bé còn quá nhỏ nên tôi quyết định làm giấy khai sinh cho đứa nhỏ ở singapo và làm thủ tục nhận nuôi nó.” Bà Tuyền Uri nhìn thật sâu vào trong mắt của Thẩm lão gia để đánh giá những chuyển biến của ông.
“Chẳng lẽ nào… chẳng lẽ nào, đứa bé đó là Song Nhi?” Thẩm lão gia càng kích động hơn bèn nhanh chóng cất tiếng hỏi bà Tuyền Uri.
Bà Tuyền Uri khẽ gật đầu như chứng thực những phán đoán của ông là hoàn toàn chính xác.
Bây giờ, Thẩm lão gia không còn quan tâm nhiều đến mọi thứ xung quanh nữa. Trên khuôn mặt ông lúc này tràn đầy biểu cảm, nào là kích động, vui sướng vừa là lo lắng, trầm ngâm, sợ hãi… Ông vui vì có thêm một người cháu gái… nhưng ông băn khoăn lo lắng sợ hãi vì sợ Song Nhi sẽ trách ông và con trai ông, cho rằng ông và Thẩm Hùng là một người ông, người cha thiếu trách nhiệm.
Hít một hơi thật sâu, Thẩm lão gia đứng dậy nói với Tuyền Uri:
“Cảm ơn cô đã nói ra sự thật này cho tôi biết, và càng biết ơn cô hơn khi cô đã cưu mang chăm sóc cho đứa cháu gái của tôi. Tôi xin phép từ nay sẽ đưa Song Nhi về và bù đắp hết tất cả những thiệt thòi hay thiếu thốn mà Song Nhi phải chịu.”
Nói xong Thẩm lão gia nhẹ nhàng cúi gập người xuống tỏ thái độ cảm ơn bà Tuyền Uri.
“Thẩm lão gia, xin ông đừng như vậy. Ngọc cherry là bạn thân của tôi, tôi thay cô ấy chăm sóc Song Nhi cũng là chuyện bình thường thôi mà. Lát nữa, chúng ta nên nói rõ hết tất cả cho Song Nhi được biết.”
Bà Tuyền Uri khẽ thở dài, đưa tay đỡ lấy Thẩm lão gia ngăn hành động cúi người của ông lại.
“Được, chúng ta vào thăm Song Nhi thôi.” Thẩm lão gia rất nôn nóng muốn gặp đứa cháu thất lạc bất lâu nay của mình.
Thẩm lão gia vừa dứt lời thì hai người đã cùng nhau sải bước về hướng phòng bệnh của Song Nhi. Tâm trạng của cả hai đều vô cùng thoải mái và nhẹ nhõm.
P/S: Vậy là đã hé lộ thân phận của Song Nhi rồi nhé mọi người. Chương sau sẽ là hành trình điều tra và chữa trị cho bệnh tình của Song Nhi nhé. Và Cò đang lên hết tốc lực để hoàn thành xong bộ truyện trước tết. Vì qua tết, Cò đang muốn ra 1 bộ truyện mới do 1 mình Cò sáng tác. Cũng là tác phẩm đầu tay cho sự nghiệp sáng tác của Cò. Hy vọng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ cho những tác giả mới đầy triển vọng nhé.
“Sau khi cô ấy sinh con xong thì bị suất huyết sau khi sinh và đã mất sau khi sinh đứa bé một tuần sau đó. Đứa bé còn quá nhỏ nên tôi quyết định làm giấy khai sinh cho đứa nhỏ ở singapo và làm thủ tục nhận nuôi nó.” Bà Tuyền Uri nhìn thật sâu vào trong mắt của Thẩm lão gia để đánh giá những chuyển biến của ông.
“Chẳng lẽ nào… chẳng lẽ nào, đứa bé đó là Song Nhi?” Thẩm lão gia càng kích động hơn bèn nhanh chóng cất tiếng hỏi bà Tuyền Uri.
Bà Tuyền Uri khẽ gật đầu như chứng thực những phán đoán của ông là hoàn toàn chính xác.
Bây giờ, Thẩm lão gia không còn quan tâm nhiều đến mọi thứ xung quanh nữa. Trên khuôn mặt ông lúc này tràn đầy biểu cảm, nào là kích động, vui sướng vừa là lo lắng, trầm ngâm, sợ hãi… Ông vui vì có thêm một người cháu gái… nhưng ông băn khoăn lo lắng sợ hãi vì sợ Song Nhi sẽ trách ông và con trai ông, cho rằng ông và Thẩm Hùng là một người ông, người cha thiếu trách nhiệm.
Hít một hơi thật sâu, Thẩm lão gia đứng dậy nói với Tuyền Uri:
“Cảm ơn cô đã nói ra sự thật này cho tôi biết, và càng biết ơn cô hơn khi cô đã cưu mang chăm sóc cho đứa cháu gái của tôi. Tôi xin phép từ nay sẽ đưa Song Nhi về và bù đắp hết tất cả những thiệt thòi hay thiếu thốn mà Song Nhi phải chịu.”
Nói xong Thẩm lão gia nhẹ nhàng cúi gập người xuống tỏ thái độ cảm ơn bà Tuyền Uri.
“Thẩm lão gia, xin ông đừng như vậy. Ngọc cherry là bạn thân của tôi, tôi thay cô ấy chăm sóc Song Nhi cũng là chuyện bình thường thôi mà. Lát nữa, chúng ta nên nói rõ hết tất cả cho Song Nhi được biết.”
Bà Tuyền Uri khẽ thở dài, đưa tay đỡ lấy Thẩm lão gia ngăn hành động cúi người của ông lại.
“Được, chúng ta vào thăm Song Nhi thôi.” Thẩm lão gia rất nôn nóng muốn gặp đứa cháu thất lạc bất lâu nay của mình.
Thẩm lão gia vừa dứt lời thì hai người đã cùng nhau sải bước về hướng phòng bệnh của Song Nhi. Tâm trạng của cả hai đều vô cùng thoải mái và nhẹ nhõm.
P/S: Vậy là đã hé lộ thân phận của Song Nhi rồi nhé mọi người. Chương sau sẽ là hành trình điều tra và chữa trị cho bệnh tình của Song Nhi nhé. Và Cò đang lên hết tốc lực để hoàn thành xong bộ truyện trước tết. Vì qua tết, Cò đang muốn ra 1 bộ truyện mới do 1 mình Cò sáng tác. Cũng là tác phẩm đầu tay cho sự nghiệp sáng tác của Cò. Hy vọng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ cho những tác giả mới đầy triển vọng nhé.