"Thứ hai là ngày đầu tuần, con chó nó cắn con heo..." Bản nhạc chuông báo thức của Đường Thiên An vang lên, cô nhìn đồng hồ rồi vội vã đi vào nhà vệ sinh.
Bây giờ là đúng 3h chiều tại NewYork, Thiên An rất đúng giờ đến tập đoàn Hàn Thị. Vừa đến nơi, cô liền vội vã chạy lên phòng Tổng giám đốc, chính ông nội đã dặn cô phải lên đây trước tiên.
Cô gõ cửa phòng của Tổng giám đốc Hàn Thị. Trong lòng có chút hồi hộp...
"Vào đi" Âm hưởng lạnh lẽo từ trong phòng phát ra khiến Thiên An có vài phần run sợ.
Cùng lúc đó "cạch" cánh cửa phòng mở ra, một chàng trai trẻ vô cùng đẹp trai xuất hiện. Khuôn mặt hắn đỏ bừng, quần áo có chút xộc xệnh, đầu tóc rối bù. Hai chiếc cúc áo còn chưa đóng lại, ẩn hiện một thân hình rắn chắc. Anh ta lúng túng nhìn cô "Chào...chào cô!"
Đường Thiên An đơ ra vài giây rồi liếc nhìn anh ta, thật soái a! Anh ta như vậy thật giống "thụ" a! Một"thụ"đáng yêu...Kinh nghiệm 10 năm đọc Đam mỹ của cô cho biết cô đã phá hỏng "chuyện tốt’ của người ta rồi.
Đường tiểu thư hứng chí, cười nói "Không phải ngại, giờ là thời đại mới rồi, tôi cũng không kì thị những người như anh. Ngược lại còn rất thích!" Đường Thiên An đúng chuẩn "hủ nữ" rồi, một "hủ nữ" siêu cấp.
Đồng An Vương xanh mặt, sợ hãi nhìn cô gái trước mặt mình. Cô ta suy nghĩ cái gì vậy chứ? Anh vội vã bỏ đi, để lại Thiên An vẫn đang ngớ ngẩn cười toe toét "Xin lỗi, thật không tiện nói chuyện bây giờ. Vĩnh biệt!"
"An tâm, chuyện hôm nay tôi sẽ không nói cho ai biết đâu! Tạm biệt" Cô nàng đầu gỗ nào đó hét với theo Đồng An Vương, vẫy vẫy cánh tay của mình.
Aiz...Thật là ! Sao phải ngại ngùng như vậy chứ? Mình đúng là phá hỏng chuyện tốt của người ta mà...
Đường Thiên An mở cửa bước vào phòng. Căn phòng rất rộng, được trang trí đơn giản bằng 2 màu chủ đạo : đen, trắng.Trên tường treo đèn chùm sáng trưng, ánh đèn hắt vào khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đang ngồi cắm cúi làm việc. Một cảnh tượng tuyệt mĩ đập vào mắt cô.
Cô kiên định nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, ánh mắt có chút xao động...Sao người này lại quen mặt như vậy ? Cô đã từng gặp hắn ta ở đâu?
Nhưng mà...thôi kệ đi, nghĩ làm gì cho đau đầu. Giờ phải sang vấn đề chính nè...Ôi mẹ ơi ! Soái ca !!! Đùa, đừng bảo cô là hám sắc, mê zai, dù có là "thánh nữ" đi chăng nữa thì khi nhìn thấy một soái ca như vậy, không trở thành "sắc nữ" thì cũng biến thái lên đến "hủ nữ". Mà ở trường hợp này, Đường Thiên An lại biến thành "hủ nữ" rồi, thật mất mặt.
"Công" đây sao? Thật quá phong độ rồi!****...Trai đẹp đã ít, chúng nó còn yêu nhau mới đau chứ, cô căm phẫn trong lòng.
Thiên An nhét cái bi phẫn của mình xuống, từ tốn nói "Tổng giám đốc, tôi là Đường Thiên An. Nhân viên của Đường Thanh trong lần trao đổi này"
Hàn Vũ Phong lạnh lẽo, chăm chú nhìn cô, trên môi nở nụ cười nhạt rất quyến rũ "Tôi biết"
Anh từ từ đứng dậy rời khỏi ghế xoay, tiến lại gần về phía Thiên An. Cô tuy trong lòng có chút sợ hãi nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt xinh đẹp của mình. Hàn Vũ Phong chỉ còn cách cô 3 bước chân, anh nhanh chóng vòng qua người cô bấm nút khóa cửa phòng lại, hơi thở nóng bỏng khẽ phả vào mặt cô. Đường Thiên An có chút khó chịu, nhíu mày nhìn anh...
Anh thản nhiên trả lời, quay về bàn làm việc "Không có gì, tôi chỉ là không an tâm khi cửa phòng chưa khóa"
Đường Thiên An khẽ bĩu môi, anh tưởng anh là người nổi tiếng lắm sao, sợ bị người khác ám sát sao? Thật kiêu ngạo. Sau đó, cô gạt hết những suy nghĩ khinh thường ấy sang một bên, nhẹ nhàng nói đến vấn đề chính "Hàn tổng, không biết tôi được phân vào bộ phận nào?"
"Cô muốn được phân vào đâu ?" Hàn Vũ Phong lạnh nhạt lên tiếng, ánh mắt đăm chiêu nhìn cô, đáy mắt như có ý trêu chọc.
"Tôi muốn vào phòng Thiết Kế." Thiên An nghe vậy, phấn khích nói thẳng, đôi mắt cô to tròn lấp lánh.
"Thật tiếc quá, phòng đó đã đủ người rồi" Hàn Vũ Phong làm ra vẻ tiếc nuối, anh chăm chú nhìn cô "Vậy nên cô sẽ là thư kí của tôi"
"Vì sao?" Đường Thiên An khẽ rũ mắt xuống, uể oải lên tiếng, đừng bảo là cô phá hỏng chuyện tốt của hắn nên hắn trả thù cô nhé. Cả đời này cô ghét nhất là làm thư kí hay trợ lí của người khác.
"Thư kí cũ của tôi vừa xin nghỉ đẻ, tôi cũng chưa tìm được người phù hợp. Xem hồ sơ của cô, tôi nghĩ cô có thể làm tốt" Hàn Vũ Phong nói ra câu này không hề cảm thấy xấu hổ chút nào.
Hàm Duệ đứng ngoài cửa phòng tổng giám đốc, anh nhăn mặt hắt xì một cái. Anh có thể đẻ con lúc nào vậy? Hàn tổng à, ngài muốn tán gái cũng đâu cần phải hạ thấp thanh danh của anh như thế chứ?
"Được" Có việc làm là tốt rồi, nếu Thiên An còn đòi hỏi chắc chắn sẽ bị sa thải. Ông nội đã nói nếu cô bị đuổi khỏi Hàn Thị thì đừng mong có thể trở về Đường Thanh. Cô thật không muốn chút nào a!
"Tốt! Đây là văn kiện cần xử lí gấp, tối nay phải làm cho xong. Cô hãy xem qua, có gì không hiểu thì trực tiếp hỏi tôi" Hàn Vũ Phong ném cho cô một tập dày cộp rồi lại làm tiếp trên máy tính.
Tổng giám đốc a! Anh có cần phải thù dai vậy không? Tôi chỉ không may làm hỏng "chuyện tốt" của anh thôi mà...Lấy chuyện công xử lí chuyện riêng a.
Đường Thiên An tuy trong lòng than thở không ít lời nhưng cũng không dám nói ra, cô đành đi ra ngoài, ngồi vào bàn làm việc của mình. "Ót...ót" Ôi! Bỗng nhiên cái bụng của cô lại réo lên liên hồi. Thiên An mới nhớ ra cô vì dậy muộn, vội đi làm nên chưa ăn gì cả liền xin phép sếp cho ra ngoài.
Đánh chén no nê xong bữa ăn muộn của mình, Thiên An nhanh chóng quay trở lại công ty. Theo như lời Hàn Vũ Phong mà nói, vì để thuận tiện nên cô được sử dụng thang máy chuyên dụng dành cho các ban lãnh đạo.
Cô bước vào thang máy, cảm thấy như có ngàn ánh mắt hình viên đạn bay về phía cô, họ như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Thiên An khẽ rụt người lại, với tay bấm vào con số to nhất. Cánh cửa dần đóng lại.
"Đợi chút!" Cô gái nhỏ từ phía xa chạy hộc mạng về phía cô, nhanh tay chặn cánh cửa lại, Đường Thiên An cũng vội vàng nhấn nút dừng.
Hàn Tư An nở nụ cười thân thiện "Cảm ơn cô!"
"Không có gì!" Cô mỉm cười nhìn Hàn Tư An, trong lòng không khỏi thầm khen cô gái này thật xinh đẹp.
Hàn Tư An là một người rất thân thiện, thấy Đường Thiên An lần đầu tiên ở công ty, còn đặc biệt được sử dụng thang máy chuyên dụng này cảm thấy vô cùng tò mò, không lẽ là giám đốc mới sao?
"Hình như tôi mới thấy cô lần đầu ở đây?" Hàn Tư An nhanh chóng bắt chuyện với cô.
Đường Thiên An gật đầu cười cười "Đúng vậy, tôi mới từ Đường Thanh chuyển đến"
"Ồ!" Hàn Tư An có vẻ ngạc nhiên, nói tiếp "Cô làm ở bộ phận nào vậy?"
"Tôi là thư kí mới của Tổng giám đốc, thư kí cũ xin nghỉ đẻ" Thiên An cười xòa trả lời .
"Nghỉ đẻ ?!" Hàn Tư An có vẻ kinh ngạc vô cùng, mồm há hốc nhìn cô. Hàm Duệ có thể đẻ con sao? Tin cực shock, mẹ ơi !!!
"Đing" đúng lúc thang máy mở cửa, Đường Thiên An mới kịp nhớ ra cô gái bên cạnh mình còn chưa nói lên tầng nào, để cô ấy lên đây thật làm mất thời gian của cô ấy quá.
Đang định mở lời xin lỗi thì Hàn Tư An đã bước ra ngoài cùng cô, như biết được Thiên An đang lo lắng điều gì, cô liền nói "Tôi có chút chuyện phải bàn bạc với tổng giám đốc"
"À, vậy mời cô!" Đường Thiên An lúng túng, không ngờ lại gặp được đối tác của sếp.
Hai người cùng bước về phía phòng Tổng giám đốc, Đường Thiên An lấy tay gõ cửa, trong lòng cảm thấy chán ghét vô cùng, làm thư kí thật khó!
"Thứ hai là ngày đầu tuần, con chó nó cắn con heo..." Bản nhạc chuông báo thức của Đường Thiên An vang lên, cô nhìn đồng hồ rồi vội vã đi vào nhà vệ sinh.
Bây giờ là đúng h chiều tại NewYork, Thiên An rất đúng giờ đến tập đoàn Hàn Thị. Vừa đến nơi, cô liền vội vã chạy lên phòng Tổng giám đốc, chính ông nội đã dặn cô phải lên đây trước tiên.
Cô gõ cửa phòng của Tổng giám đốc Hàn Thị. Trong lòng có chút hồi hộp...
"Vào đi" Âm hưởng lạnh lẽo từ trong phòng phát ra khiến Thiên An có vài phần run sợ.
Cùng lúc đó "cạch" cánh cửa phòng mở ra, một chàng trai trẻ vô cùng đẹp trai xuất hiện. Khuôn mặt hắn đỏ bừng, quần áo có chút xộc xệnh, đầu tóc rối bù. Hai chiếc cúc áo còn chưa đóng lại, ẩn hiện một thân hình rắn chắc. Anh ta lúng túng nhìn cô "Chào...chào cô!"
Đường Thiên An đơ ra vài giây rồi liếc nhìn anh ta, thật soái a! Anh ta như vậy thật giống "thụ" a! Một"thụ"đáng yêu...Kinh nghiệm năm đọc Đam mỹ của cô cho biết cô đã phá hỏng "chuyện tốt’ của người ta rồi.
Đường tiểu thư hứng chí, cười nói "Không phải ngại, giờ là thời đại mới rồi, tôi cũng không kì thị những người như anh. Ngược lại còn rất thích!" Đường Thiên An đúng chuẩn "hủ nữ" rồi, một "hủ nữ" siêu cấp.
Đồng An Vương xanh mặt, sợ hãi nhìn cô gái trước mặt mình. Cô ta suy nghĩ cái gì vậy chứ? Anh vội vã bỏ đi, để lại Thiên An vẫn đang ngớ ngẩn cười toe toét "Xin lỗi, thật không tiện nói chuyện bây giờ. Vĩnh biệt!"
"An tâm, chuyện hôm nay tôi sẽ không nói cho ai biết đâu! Tạm biệt" Cô nàng đầu gỗ nào đó hét với theo Đồng An Vương, vẫy vẫy cánh tay của mình.
Aiz...Thật là ! Sao phải ngại ngùng như vậy chứ? Mình đúng là phá hỏng chuyện tốt của người ta mà...
Đường Thiên An mở cửa bước vào phòng. Căn phòng rất rộng, được trang trí đơn giản bằng màu chủ đạo : đen, trắng.Trên tường treo đèn chùm sáng trưng, ánh đèn hắt vào khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đang ngồi cắm cúi làm việc. Một cảnh tượng tuyệt mĩ đập vào mắt cô.
Cô kiên định nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, ánh mắt có chút xao động...Sao người này lại quen mặt như vậy ? Cô đã từng gặp hắn ta ở đâu?
Nhưng mà...thôi kệ đi, nghĩ làm gì cho đau đầu. Giờ phải sang vấn đề chính nè...Ôi mẹ ơi ! Soái ca !!! Đùa, đừng bảo cô là hám sắc, mê zai, dù có là "thánh nữ" đi chăng nữa thì khi nhìn thấy một soái ca như vậy, không trở thành "sắc nữ" thì cũng biến thái lên đến "hủ nữ". Mà ở trường hợp này, Đường Thiên An lại biến thành "hủ nữ" rồi, thật mất mặt.
"Công" đây sao? Thật quá phong độ rồi!...Trai đẹp đã ít, chúng nó còn yêu nhau mới đau chứ, cô căm phẫn trong lòng.
Thiên An nhét cái bi phẫn của mình xuống, từ tốn nói "Tổng giám đốc, tôi là Đường Thiên An. Nhân viên của Đường Thanh trong lần trao đổi này"
Hàn Vũ Phong lạnh lẽo, chăm chú nhìn cô, trên môi nở nụ cười nhạt rất quyến rũ "Tôi biết"
Anh từ từ đứng dậy rời khỏi ghế xoay, tiến lại gần về phía Thiên An. Cô tuy trong lòng có chút sợ hãi nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt xinh đẹp của mình. Hàn Vũ Phong chỉ còn cách cô bước chân, anh nhanh chóng vòng qua người cô bấm nút khóa cửa phòng lại, hơi thở nóng bỏng khẽ phả vào mặt cô. Đường Thiên An có chút khó chịu, nhíu mày nhìn anh...
Anh thản nhiên trả lời, quay về bàn làm việc "Không có gì, tôi chỉ là không an tâm khi cửa phòng chưa khóa"
Đường Thiên An khẽ bĩu môi, anh tưởng anh là người nổi tiếng lắm sao, sợ bị người khác ám sát sao? Thật kiêu ngạo. Sau đó, cô gạt hết những suy nghĩ khinh thường ấy sang một bên, nhẹ nhàng nói đến vấn đề chính "Hàn tổng, không biết tôi được phân vào bộ phận nào?"
"Cô muốn được phân vào đâu ?" Hàn Vũ Phong lạnh nhạt lên tiếng, ánh mắt đăm chiêu nhìn cô, đáy mắt như có ý trêu chọc.
"Tôi muốn vào phòng Thiết Kế." Thiên An nghe vậy, phấn khích nói thẳng, đôi mắt cô to tròn lấp lánh.
"Thật tiếc quá, phòng đó đã đủ người rồi" Hàn Vũ Phong làm ra vẻ tiếc nuối, anh chăm chú nhìn cô "Vậy nên cô sẽ là thư kí của tôi"
"Vì sao?" Đường Thiên An khẽ rũ mắt xuống, uể oải lên tiếng, đừng bảo là cô phá hỏng chuyện tốt của hắn nên hắn trả thù cô nhé. Cả đời này cô ghét nhất là làm thư kí hay trợ lí của người khác.
"Thư kí cũ của tôi vừa xin nghỉ đẻ, tôi cũng chưa tìm được người phù hợp. Xem hồ sơ của cô, tôi nghĩ cô có thể làm tốt" Hàn Vũ Phong nói ra câu này không hề cảm thấy xấu hổ chút nào.
Hàm Duệ đứng ngoài cửa phòng tổng giám đốc, anh nhăn mặt hắt xì một cái. Anh có thể đẻ con lúc nào vậy? Hàn tổng à, ngài muốn tán gái cũng đâu cần phải hạ thấp thanh danh của anh như thế chứ?
"Được" Có việc làm là tốt rồi, nếu Thiên An còn đòi hỏi chắc chắn sẽ bị sa thải. Ông nội đã nói nếu cô bị đuổi khỏi Hàn Thị thì đừng mong có thể trở về Đường Thanh. Cô thật không muốn chút nào a!
"Tốt! Đây là văn kiện cần xử lí gấp, tối nay phải làm cho xong. Cô hãy xem qua, có gì không hiểu thì trực tiếp hỏi tôi" Hàn Vũ Phong ném cho cô một tập dày cộp rồi lại làm tiếp trên máy tính.
Tổng giám đốc a! Anh có cần phải thù dai vậy không? Tôi chỉ không may làm hỏng "chuyện tốt" của anh thôi mà...Lấy chuyện công xử lí chuyện riêng a.
Đường Thiên An tuy trong lòng than thở không ít lời nhưng cũng không dám nói ra, cô đành đi ra ngoài, ngồi vào bàn làm việc của mình. "Ót...ót" Ôi! Bỗng nhiên cái bụng của cô lại réo lên liên hồi. Thiên An mới nhớ ra cô vì dậy muộn, vội đi làm nên chưa ăn gì cả liền xin phép sếp cho ra ngoài.
Đánh chén no nê xong bữa ăn muộn của mình, Thiên An nhanh chóng quay trở lại công ty. Theo như lời Hàn Vũ Phong mà nói, vì để thuận tiện nên cô được sử dụng thang máy chuyên dụng dành cho các ban lãnh đạo.
Cô bước vào thang máy, cảm thấy như có ngàn ánh mắt hình viên đạn bay về phía cô, họ như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Thiên An khẽ rụt người lại, với tay bấm vào con số to nhất. Cánh cửa dần đóng lại.
"Đợi chút!" Cô gái nhỏ từ phía xa chạy hộc mạng về phía cô, nhanh tay chặn cánh cửa lại, Đường Thiên An cũng vội vàng nhấn nút dừng.
Hàn Tư An nở nụ cười thân thiện "Cảm ơn cô!"
"Không có gì!" Cô mỉm cười nhìn Hàn Tư An, trong lòng không khỏi thầm khen cô gái này thật xinh đẹp.
Hàn Tư An là một người rất thân thiện, thấy Đường Thiên An lần đầu tiên ở công ty, còn đặc biệt được sử dụng thang máy chuyên dụng này cảm thấy vô cùng tò mò, không lẽ là giám đốc mới sao?
"Hình như tôi mới thấy cô lần đầu ở đây?" Hàn Tư An nhanh chóng bắt chuyện với cô.
Đường Thiên An gật đầu cười cười "Đúng vậy, tôi mới từ Đường Thanh chuyển đến"
"Ồ!" Hàn Tư An có vẻ ngạc nhiên, nói tiếp "Cô làm ở bộ phận nào vậy?"
"Tôi là thư kí mới của Tổng giám đốc, thư kí cũ xin nghỉ đẻ" Thiên An cười xòa trả lời .
"Nghỉ đẻ ?!" Hàn Tư An có vẻ kinh ngạc vô cùng, mồm há hốc nhìn cô. Hàm Duệ có thể đẻ con sao? Tin cực shock, mẹ ơi !!!
"Đing" đúng lúc thang máy mở cửa, Đường Thiên An mới kịp nhớ ra cô gái bên cạnh mình còn chưa nói lên tầng nào, để cô ấy lên đây thật làm mất thời gian của cô ấy quá.
Đang định mở lời xin lỗi thì Hàn Tư An đã bước ra ngoài cùng cô, như biết được Thiên An đang lo lắng điều gì, cô liền nói "Tôi có chút chuyện phải bàn bạc với tổng giám đốc"
"À, vậy mời cô!" Đường Thiên An lúng túng, không ngờ lại gặp được đối tác của sếp.
Hai người cùng bước về phía phòng Tổng giám đốc, Đường Thiên An lấy tay gõ cửa, trong lòng cảm thấy chán ghét vô cùng, làm thư kí thật khó!