Một tiếng vỡ chát chúa vang lên. Và nửa cái đầu bức tượng rơi xuống.
UỲNH.
Cả ngôi đền rung chuyển.
Cơ thể khổng lồ của bức tượng rơi tự do xuống sàn nhà.
UỲNH.
Hàng tấn bụi bốc lên thành một màn sương dày đặc,
Jin-Woo hiên ngang đi qua màn sương.
Jin-Woo hít một hơi.
‘Huh’
Tuy nhiên, tiếng tim đập nhanh chóng dội vào màng nhĩ.
THÌNH THỊCH
Anh nhìn bức tượng thần. Khuôn mặt ghê tởm của nó đang ở ngay trước mặt anh.
Chính anh đã tiêu diệt nó, chứ không ai khác.
Là nỗ lực của riêng anh.
‘Mình đã làm được.’
Trong thoáng chốc, Jinwoo nhớ tới khuôn mặt của những thợ săn mất mạng ở đây.
Tuy nhiên, những bức tượng còn lại nhanh chóng xô tới. Chúng không tử tế đến mức cho anh thời gian nghỉ ngơi.
Jin-Woo bị bao vây bởi một đội quân tượng đá hung hãn.
Nhìn xuống hai tay, Jin-Woo ngẩng đầu lên.
Sức mạnh của kẻ thống trị.
THỊCH
Dưới áp lực của bàn tay vô hình từ kỹ năng Sức mạnh của kẻ thống trị, tất cả các bức tượng đá lập tức dừng lại.
Jin-Woo nhìn xuống tay mình.
Hôm nay...
Trận chiến này đã khiến mình mạnh mẽ hơn.
Anh nắm tay lại, cảm nhận sức mạnh ma thuật đang cuồn cuộn chảy trong từng đường gân thớ thịt.
Lồng ngực Jinwoo run rẩy không ngừng.
Anh cảm thấy như có gì đó trong anh đang bừng tỉnh sau trận chiến sống còn này.
Đúng lúc đó.
Clap
Clap
Clap
Clap
Tiếng vỗ tay chậm chạp vang lên.
Jin-Woo ngẩng đầu về phía âm thanh.
Bức tượng thiên thần đã dành cho anh một tràng pháo tay, kèm nụ cười nhẹ nhàng.
“Rất tuyệt.”
Tuy nhiên, trái với vẻ dịu dàng và tửu tế nơi khóe miệng, ánh mắt nó lóe lên từng tia sát khí.
Sau đó, Jin-Woo nói.
“Điều đầu tiên, ngươi đã hứa với ta...
Hắn nói rằng hắn sẽ trả lời các câu hỏi của Jinwoo, nếu anh có thể vượt qua được bài kiểm tra cuối cùng hay gì đó.
Jin-Woo đang chờ để nghe câu trả lời.
Tuy nhiên, bức tượng thiên thần phá lên cười.
Rõ ràng nó không có ý định tiết lộ sự thật một cách dễ dàng như vậy.
Hahaha.
Sau đó, nó bước lên một bước.
“Bài kiểm tra chưa kết thúc...”
Và một bước nữa.
“Vẫn còn...”
Một bước nữa.
Bức tượng thiên thần, đã thu hẹp khoảng cách và đứng trước mặt Jin-Woo.
“Ta ở đây.”
Vút
Vút
Vút
Đôi cánh thon dài trên lưng của thiên thần xoắn vlại, và tất cả biến thành nhữngcánh tay.
Hai cánh tay vươn ra khỏi vai và sáu cánh tay mở rộng từ phía sau.
Cả tám bàn tay siết lại thành nắm đấm.
“Ta mới là bài kiểm tra cuối cùng”.
Jin-Woo cau mày.
Nhưng trước khi anh kịp mở miệng, bức tượng Thiên thần đã ngắt lời anh.
“Không phải lo lắng gì cả. Tấn công tùy ý. Giết ta nếu có thể”.
Jinwoo tròn mắt ngạc nhiên.
Bức tượng biết chính xác những gì anh sẽ nói.
Jinwoo sợ rằng nếu anh giết nó, anh sẽ không nhận được câu trả lời và chuyến đi này trở nên vô ích.
Sau đó, bức tượng Thiên thần chậm rãi đưa một bàn tay lên và chỉ vào đầu mình.
“Tất cả mọi thứ về ngươi đều nằm ở đây”.
“Mọi thứ?”
Trán Jin-Woo đổ mồ hôi lạnh.
Thiên thần lại cười như một cái máy.
HAHAHAHA
Rồi nó nói tiếp.
“Nếu ngươi kìm nén sức mạnh để cố gắng không giết ta, thì còn lâu mới phát huy được hết kỹ năng của ngươi”.
Ngay lúc đó, đôi môi cuả thiên thần di chuyển nhanh chóng.
Nhưng giọng nói không phát ra từ miệng nó.
Ring~
[ ‘Nhiệm vụ khẩn cấp’.]
[Nếu bạn không thể hạ gục kẻ thù trong khoảng thời gian quy định, trái tim bạn sẽ ngừng đập.]
Thời gian còn lại: 10 phút 00 giây]
Ngay khi anh đọc tin nhắn của Hệ thống, một giây đã biến mất.
[Thời gian còn lại: 9 phút 59 giây]
Jin-Woo tròn mắt nhìn bức tượng thiên thần run rẩy.
“Ok.”
[Ok.]
Mỗi khi thiên thần lên tiếng, giọng nói của hệ thống lại vang lên.
Trái tim Jinwoo vừa bình tĩnh lại trong giây lát, giờ tiếp tục đập như điên. Hơi thở của anh tăng tốc, và những ngón tay anh run lên.
Theo dõi phản ứng của Jin-Woo, bức tượng thiên thần đã trả lời câu hỏi đầu tiên của anh.
“Lúc đầu ngươi hỏi ta là ai phải không?”
[Lúc đầu ngươi hỏi ta là ai phải không?]
“Ta là người thiết kế hệ thống”.
[Ta là người thiết kế hệ thống.]
* * *
“Bây giờ Nhật Bản đã trở thành một hầm ngục, sao anh không đến đó?”
Woo Jin-chul cau mày.
Đáp lại, Kim vừa ngáp vừa gãi ria mép.
“Có nhiều phóng viên rồi, tôi đến đó nữa làm gì? Tốt hơn là ở đây và chờ một tin sốt dẻo”.
“...”
Woo Jin-chul lắc đầu ngán ngẩm, cố nén một tiếng thở dài.
Để hoàn thành công việc của mình, các thành viên trong bộ phận giám sát cần thu thập và xây dựng một mạng lưới thông tin. Và các phóng viên có thể giúp họ nhiều việc.
‘Ở đời, thêm bạn bớt thù thì tốt hơn’.
Vì vậy, Woo Jin-chul đã đã hợp tác với phóng viên Kim Geon-ja
Kim nói xong, ngáp dài và hỏi.
“Cả thế giới đang nhốn nháo, mà anh vẫn ngồi đây sao?”
Woo Jin-chul không trả lời. Anh chỉ lặng lẽ thở dài trước đống tài liệu trước mặt.
“Ai làm việc nấy”
Kim tròn mắt. Anh ta rút bút và cuốn sổ tay ra.
“Nghe có vẻ thú vị đấy. Tôi muốn viết một chút về anh... Ừ, tôi biết anh không thích, nhưng mà...”
“Phóng viên Kim. Cậu thực sự...”
Ngay lúc đó, điện thoại di động của Woo Jin-chul đã đổ chuông.
“Vâng, tôi đây?’
Đó là cuộc gọi từ trung tâm báo cáo.
Khi trung tâm gọi thẳng cho Woo Jin-chul chứ không phải gọi tới bộ phận giám sát, nghĩa là có điều gì đó không bình thường.
Woo Jin Chul vội vàng nhận cuộc gọi.
“Giám sát viên Woo Jin-chul đây”.
“Thưa ngài, chúng tôi có một báo cáo lạ ở đây. Có lẽ ngài nên xem qua...”
Woo Jin-chul nhíu mày.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Ngài có nhớ cái trường mà lũ Orc xuất hiện hôm trước không?”
“Lại chuyện gì nữa à...?”
“À thì... Một cổng mới xuất hiện trong sân trường, và người ta đã tim thấy một hầm ngục đôi...”
“Hầm ngục đôi?”
Đôi mắt của Woo Jin-Chul ngày càng mở lớn.
“Nhân tiện...”
Các nhân viên tiếp tân ngập ngừng
Sốt ruột, Woo Jin-Chul thúc giục.
“Sao cơ?”
“Thợ săn Sung Sung Jin-woo đã bước vào đó”.