Anh ta định tìm kiếm thứ gì khi thế giới sắp đến ngày tận thế?? Không, quan trọng hơn cả, người đàn ông đang đứng trước mặt Cục trưởng FBH có phải là Thợ săn Seong Jin-Woo thực sự không?
‘Mình say quá rồi sao?’ – Cục trưởng nghĩ mình đang bị ảo giác, nên ông lắc đầu điên cuồng như lên cơn động kinh.
Nhưng, người đang đứng trước mắt ông, rõ ràng chính là Jinwoo. Thậm chí thợ săn này còn đang nhìn ông với ánh mắt kinh ngạc.
Cuối cùng, Cục trưởng nhận ra rằng ông không bị ảo giác. Cơn bối rối nhanh chóng qua đi, và ông ngạc nhiên hỏi lại:
“Anh đang tìm thứ gì cơ” ?
“Viên đá cổ tự”.
Jin-Woo cao giọng, nói rõ từng từ
“Đá cổ tự của Kamish. Đưa nó cho tôi.”
“...!!”
Theo phản xạ, Cục trưởng lắc đầu.
“Anh không biết sao? Đá cổ tự của Kamish là báu vật của FBH...”
Nói đến đó, Cục trưởng dừng lại.
Câu nói đó, đơn giản là thói quen nghề nghiệp.
Nhưng ông chợt nhớ ra.
Báu vật của Cục Thợ săn? Thế thì sao? Cả đất nước này sắp chìm trong khói lửa, viên đá nhỏ bé ấy còn có ý nghĩa gì nữa?
“Chà, chắc tôi còn chưa tỉnh rượu..”
Giám đốc bật cười, đưa hay tay vỗ mạnh vào mặt mình đến mức má ông đỏ ửng lên. Cuối cùng, ông cảm thấy như thể não mình đã hoạt động trở lại.
Đôi mắt mờ mịt của ông, cuối cùng cũng trở nên rõ ràng hơn.
Sau khi tỉnh táo lại, ông kết luận rằng nhu cầu của thợ săn Sung Jinwoo quan trọng hơn nhiều so với nhu cầu của Cục Thợ săn, không, đối với toàn bộ Hợp chủng quốc Hoa Kỳ.
Sau một hồi suy nghĩ, Cục trưởng thận trọng hỏi
“Chắc chắn tôi có thể tặng nó cho anh. Nhưng... Nhưng tại sao anh lại cần nó?”
Không một chút do dự, Jin-Woo trả lời.
“Tôi sẽ dùng nó làm vũ khí để phản công”.
***
Trước đó thông qua chỉ dẫn của Hệ thống, Jin-Woo đã biết được bản chất của kỹ năng đang ẩn giấu trong viên đá cổ tự của Karmish. Nó chứa đựng kỹ năng mạnh mẽ của một con Rồng.
Dù vậy, thời điểm đó, anh không quan tâm đến viên đá cổ tự này, vì skill kia có một nhược điểm khá nghiêm trọng.
Thời điểm đó, Skill kia không phù hợp với Jinwoo.
Tuy nhiên... Tình hình đã thay đổi.
Sau khi đi xuống tầng ngầm thứ chín của Trụ sở FBH, Cục trưởng và Jin-Woo đã đứng trước chiếc hộp chứa đựng viên đá cổ tự.
Jinwoo không cần chỉ dẫn của Hệ thống nữa. Bây giờ, anh chỉ cần các giác quan của mình để giải mã chính xác Kỹ năng ẩn trong viên đá nhỏ bé này.
Giống hệt như trong trí nhớ của Jinwoo.
Một kỹ năng xứng đáng với Karmish. Một kỹ năng chứa đựng sức mạnh phi thường, và nhược điểm khủng khiếp.
Tuy nhiên, tình hình hiện tại quá nguy cấp, nên anh sẵn sàng chấp nhận nhược điểm của kỹ năng này.
Thình thịch.
Trái tim Jinwoo đập nhẹ nhàng.
Cục trưởng lặng lẽ nhìn chằm chằm vào viên đá, rồi hỏi Jinwoo:
“Anh từng nói với tôi rằng những con quái vật trong Hầm ngục, do những sinh vật được gọi là Những kẻ cai trị gửi đến Trái đất. Điều đó là thật sao?”
“Phải.”
“Thế thì, những viên đá cổ tự ẩn trong cơ thể của quái vật, chúng mang ý nghĩa gì?”
“Chúng là món quà từ những người kẻ thống trị. Chúng giúp nhân loại săn quái vật hiệu quả hơn.”
Những kẻ thống trị muốn truyền bá Mana khắp thế giới này, thông qua các cuộc đụng độ dữ dội giữa quái vật và loài người.
Họ không muốn nhân loại phải chết. Họ không muốn lợi dụng nhân loại.
Vì vậy, sau khi quái vật bị giết, nhân loại có thể nhặt được những viên đá cổ tự này. Chúng phong ấn một phần sức mạnh của những con quái vật đã chết, để nhân loại có thể tái sử dụng các kỹ năng của quái vật.
Và bây giờ, một phần sức mạnh của Kamish đang được phong ấn trong viên đá này. Sức mạnh của con rồng đó sẽ đóng vai trò quan trọng trong cuộc phản công của anh ấy.
Cục trưởng quan sát Jinwoo với vẻ mặt căng thẳng, và nuốt nước bọt.
“Thật sao? Anh định dùng thứ đó để ngăn chặn những con quái vật ngoài kia ư?”
“Chà, ít nhất thì tôi cũng cho bọn nó một trận nhớ đời”.
Ngay cả tại thời điểm này, các đội quân do Long đế dẫn đầu đang liên tục phá hủy mọi thứ trong tầm mắt chúng. Và chắc chắn chúng sẽ không dừng bước.
Nhờ nỗ lực của những kẻ thống trị, Trái đất đã nhận được một lượng mana lớn và vẫn cầm cự được. Nhưng nếu đội quân của Long đế tiếp tục phá hoại, có lẽ hành tinh này sẽ sớm vỡ nát.
Chẳng mấy chốc, từng tấc đất này sẽ chìm trong hủy diệt. Và Jinwoo không thể trơ mắt ngồi nhìn thế giới sụp đổ.
Thực tế, Jinwoo đang nắm giữ sức mạnh của Hoàng đế bóng tối. Đó là sức mạnh mà các Hoàng đế khác e ngại, đến mức họ cố gắng ám hại cự Hoàng đế bóng tối.
Bây giờ, sức mạnh đó đang nằm trong tay một sinh vật nhỏ bé. Nhưng Jinwoo sẽ cho chúng thấy, một người Trái đất nhỏ bé có thể mạnh mẽ đến mức nào!
“Tôi đã lên kế hoạch và sẽ làm hết khả năng của mình.”
Ý chí sắt đá của Jinwoo đã lay động trái tim Cục trưởng.
Thợ săn trẻ người Hàn Quốc này đã quyết tâm chiến đấu đến cùng, mặc dù anh ta biết rõ sức mạnh khủng khiếp của kẻ thù. Điều đó khí cục trưởng cảm thấy xấu hổ.
Mới vài phút trước, ông ta đã cư xử thảm hại như một kẻ thất bại
‘Chưa gì mà mình đã nghĩ đến chuyện tự tử để đoàn tụ với con gái. Ôi, mình đúng là một thằng cha khốn nạn...’
Ông cảm thấy xấu hổ về bản thân. Ngoài ra, ông cũng muốn được chứng kiến chàng trai trẻ này chiến đấu, bất kể kết cục ra sao.
“Tôi biết tôi không có quyền yêu cầu anh chuyện này, nhưng... Làm ơn, xin anh. Hãy ngăn lũ quái vật khốn kiếp đó lại”.
Cục trưởng cúi đầu thật sâu trước Jinwoo, trong khi nước mắt lại tuôn rơi.
Có phải ông ta tự sát vì không muốn làm mồi ngon cho lũ quái vật?
Không, sự thật là, ông tự sát vì cảm thấy bất lực. Ông không đủ can đảm để trơ mắt nhìn những người đồng hương của mình bị tàn sát bởi những con quái vật gớm ghiếc này. Trong khi ông là sếp của Cục Thợ săn Hoa Kỳ, là người đàn ông có nhiệm vụ lãnh đạo các Thợ săn trong cuộc chiến chống lại kẻ thù của nhân loại.
Giờ đây
Ông đã có một chút hy vọng.
Không, thời điểm này, ngay cả một tia hy vọng cũng vô cùng quý giá. Ông sẽ nắm bắt nó bằng mọi giá.
Cảm xúc của ông đã tụ lại thành những giọt nước mắt nóng hổi và tràn ra xuống thành dòng lệ rơi. Jin-Woo lặng lẽ nắm lấy vai Cục trưởng.
“...”
Cử chỉ đơn giản đó khiến Cục truowgr cảm thấy yên tâm hơn gấp trăm lần so với bất kỳ lời nói nào. Ông lau nước mắt.
“Chà... Tôi đã để cậu thấy cảnh tượng đáng xấu hổ rồi... Xin lỗi, Thợ săn Sung”.
Jin-Woo đợi một lúc cho đến khi Cục trưởng bình tĩnh lại. Sau đó, cậu lên tiếng.
“Còn một điều nữa. Tôi đang tìm kiếm một người.”
***
Jin-Woo theo sau Cục trưởng và bước vào một tòa nhà chung cư gần Trụ sở FBH.
“Các ngài để bà ấy sống ngay gần FBH?”
“Phải. Chúng tôi quan niệm rằng, những người chúng tôi cần bảo vệ phải ở bên cạnh chúng tôi”.
Có lẽ nhà người đó ở tầng thấp nên Cục trưởng đã chọn cầu thang bộ. Khi lưng ông ta bắt đầu đổ mồ hôi, cũng là lúc họ dừng lại trước một căn phòng trên tầng bốn. Đạo diễn quay lại nhìn Jin-Woo.
“Ở đây.”
Jin-Woo gật đầu.
Cộc
Cộc
Dường như đó là một ám hiệu nào đó, bởi thay vì nhấn chuông cửa, giám đốc đã gõ nhẹ vào cửa hai lần.
Vài phút sau.
Một nhân viên nhòm qua lỗ quan sát trên cánh cửa. Sau khi xác nhận khuôn mặt của Cục trưởng, anh ta mới mở cửa ra.
“Ô... Là cục trưởng?”
Người đặc vụ khẽ cau mày trước mùi rượu nồng nặc. Khi phát hiện ra Jin-Woo đứng đằng sau ông chủ của mình, anh ta nhảy dựng lên vì ngạc nhiên.
“...!!”
Thật may mắn khi vệ sĩ này không rút súng ra, giống như lần đầu tiên gặp Jinwoo.
Chàng vệ sĩ thò tay xuống thắt lưng theo bản năng, nhưng sau khi nhớ lại những sự kiện trong quá khứ, anh ta bối rối đỏ mặt.
“Thợ... Thợ săn Sung Jin-Woo?”
Bỏ mặc chàng vệ sĩ đẹp trai đứng ngẩn ngơ, Cục trưởng lặng lẽ dẫn anh đi vào thẳng căn hộ.
Các vệ sĩ khác đã nắm được tình hình và đang chờ sẵn. Họ cúi chào Cục trưởng.
“Bà ấy đâu?”
“Bà ấy đang đợi ông bên trong. Ah!”
Giống như đồng nghiệp của mình, vệ sĩ này cũng nhảy dựng lên vì ngạc nhiên sau khi thấy Jin-Woo ở đây.
“Sếp, ng... Người đàn ông này...”
“Ngài Thợ săn đây muốn nói chuyện với Bà Selner, nên tôi đã đưa anh ấy tới đây. Cậu vào báo cho bà ấy rằng Thợ săn Sung Jin-Woo đang ở đây chờ bà ấy, được không?”
“H... Hiểu, thưa ngài.”
Chính lúc đó.
“Tôi chờ cậu mãi.”
Như thể đã biết trước, cánh cửa phòng của Quý bà Selner hé mở và bà từ từ bước ra.
Chính là quý bà Norma Selner.
Hiện tại, bà đang đóng vai trò ‘Người nâng đỡ”, giúp các Thợ săn tăng cường sức mạnh của họ đến giới hạn tối đa.
Nhưng trước khi thức tỉnh sức mạnh của mình, bà từng là một nhà ngoại cảm nổi tiếng.
Jin-Woo tiến lên một bước và lịch sự cúi đầu về phía người phụ nữ trung niên.
“Xin vui lòng đi lối này.”
Bà hướng dẫn anh vào phòng ngủ. Cục trưởng đứng đằng sau Jin-Woo cũng cố gắng đi vào, nhưng bà Selner ngăn ông lại bằng một giọng nói nhẹ nhàng.
“Tôi tin rằng Thợ săn Sung muốn nói chuyện riêng với tôi. Tôi đoán đúng không?”
Bà Seler ngoảnh lại và hỏi. Jin-Woo chậm rãi gật đầu.
Đúng như cô nói.
Cục trưởng ngại ngần giả bộ ho vài tiếng và bắt đầu sửa chữa trang phục, trong khi cánh cửa phòng đóng lại.
Bà đóng cửa lại hoàn toàn và từ từ quay lại đối mặt với Jin-Woo, người đang kiên nhẫn chờ đợi bà ở góc phòng.
Khoảnh khắc Quý bà Selner nhìn kỹ thân thể anh, bà giật nảy người và không kìm chế nổi. Người phụ nữ hổn hển rên lên.
“Ôi trời ơi!” Trans: Moon nhóm Moonsnovel Edit: Linye nhóm Moonsnovel