Thỉnh thoảng, Woo Jincheol cảm thấy lòng buồn man mác. Như thể anh ta đã quên một điều gì đó thực sự quan trọng.
Tuy nhiên, dù cố gắng lục tung ký ức của mình, anh ta cũng không biết lý do là gì. Sự trống rỗng trong trái tim anh ta ngày càng lớn hơn khi anh ta nghĩ về nó.
“Heyy, tiền bối. Anh đang trầm ngâm nghĩ ngợi gì vậy??”
Tành viên trẻ nhất trong đơn vị vừa hỏi anh ta, vừa mang tới một ly cà phê ấm đặt trong cốc giấy lấy từ máy bán hàng tự động. Woo Jincheol nhún vai nói rằng không có gì quan trọng cả và nhận ly cà phê từ cậu ta.
“Cảm ơn cậu.”
Mùi cà phê thơm bay vào mũi anh ta, cảm giác trống rỗng trong lòng anh ta được lấp đầy một chút.
Anh ta là Woo Jincheol, một thanh tra trong Đơn vị điều tra tội phạm bạo lực của Cục Cảnh sát Quốc gia, anh ta đã đảm nhận vai trò này được bốn năm rồi.
Trông như thể anh ta đang sống một cuộc sống nhàn nhã như những cơn gió ấm áp của mùa xuân đang đến, nhưng thực ra, khoảng ba năm trước, một cảm giác mất mát bắt đầu bám lấy anh ta.
Khi anh ta đề cập điều này với những người quen biết, tất cả họ đều nhắc nhở rằng, anh ta nên gọi cho gia đình mình và thông báo cho họ chuẩn bị ăn mừng. Bởi theo lẽ thường anh ta đang ở tuổi lập gia đình, và anh ta bồn chồn, thao thức vì ai đó.
Giống như vị đắng của cà phê, Woo Jincheol cũng nở một nụ cười cay đắng, và uống hết ly cà phê ngay lập tức.
‘... Phải rồi. ‘
Không phải ai đó nói rằng một con ong luôn bận rộn sẽ không có thời gian để cảm thấy buồn, hay điều gì đó tương tự? Cách tốt nhất để chữa lành chứng trầm cảm của anh ta, đó chính là làm việc chăm chỉ hơn nữa.
Ngay lập tức, ánh mắt sắc bén của Woo Jincheol đáp xuống lưng vài người đàn ông đang ngồi trong một chiếc ghế dài ngay khi anh ta bước vào văn phòng của Đơn vị điều tra tội phạm bạo lực.
Anh ta dùng tay bóp nát cái ly giấy rỗng và hất hàm về phía ba người đàn ông này.
“Mấy người đó, họ có chuyện gì à?”
“À... Những tên khốn đó? À, ờ...”
Woo Jincheol nghe thấy giọng nói hơi do dự của vị thanh tra trẻ tuổi nhất và bước nhanh đến đứng trước họ.
Ngay lập tức...
Sắc mặt của những người đàn ông này trắng bệch như tuyết như thể họ nhìn thấy thứ gì đó vô cùng khủng khiếp. Họ thậm chí không dám nhìn vào ánh mắt anh ta và tiếp tục run rẩy như một chiếc lá mong manh trong gió.
Nhìn thấy khuôn mặt của họ, Woo Jincheol bắt đầu lẩm bẩm.
“Lại là Quái thú Bóng tối sao...?”
****
Chuyện tội phạm tự ra đầu thú, vốn không có gì đặc biệt. Vì họ cảm thấy day dứt trước những hành động sai trái của họ, hoặc vì sợ bị bắt.
Tuy nhiên, khó có thể tưởng tượng được khi thấy một nhóm tội phạm lọc lõi, lại hoảng loạn đến mức cầu xin cảnh sát ném chúng vào phòng giam càng nhanh càng tốt như thế này
Và trong vài tháng qua, một báo cáo kỳ quái đã lặp đi lặp lại nhiều lần.
“B-Bóng, một... Cái bóng đứng lên khỏi mặt đất... Và nói với tôi. Nếu... Nếu tôi không đầu thú trong 24 giờ tới, tôi... Tôi sẽ hối hận vì điều đó... Tôi sẽ hối hận vì bản thân mình được sinh ra. Ng-ngài... Th-thanh tra, tôi là một kẻ xấu, vì vậy xin ngài, thật lòng xin ngài! Hãy... Hãy tống tôi vào trong ngục đi! Tôi xin ngài!!!”
Tất cả họ thường kể lại cùng một câu chuyện.
Khi những tình huống tương tự cứ lặp đi lặp lại, vì vậy, những người cấp cao đã chán ngấy và ra lệnh cho thuộc hạ của họ đi tìm hiểu ngọn ngành của vấn đề này ngay lập tức.
Woo Jincheol cao giọng
“Vậy, những gì mày đang nói là, tất cả bọn mày đã nhìn thấy Quái thú bóng tối?”
“Đ-đúng vậy!! Đúng là... Là vậy!”
Woo Jincheol bắt đầu viết báo cáo của mình với lời khai của những tên tội phạm này. Và khi đến phần “lý do”, anh ta thở dài.
‘Một lần nữa, mình phải viết gì vào bản báo cáo đây??!’
Anh ta bắt đầu cảm thấy hơi đau đầu vì phải nghĩ về việc viết một báo cáo khác cho câu chuyện khó tin, rằng những con ‘Quái thú bóng tối’ đang nguyền rủa mọi người.
Ngay lúc đó.
Bộp
Bộp
Ai đó vỗ vai anh ta khiến anh ta liếc nhìn lại, người anh ta nhìn thấy ngay sau đó chính là một thanh tra cấp cao.
“Này, Jincheol. Hãy để đàn em của cậu đảm nhận việc viết báo cáo. Cậu có thể đến phòng hội thảo một lát được không?”
‘Phòng hội thảo? ‘
Gần đây, nhờ Quái thú Bóng tối làm giảm số lượng tội ác, nên rất ít khi hoặc dường như không cần đến sử dụng phòng hội thảo nữa. Vậy tại sao lại được triệu tập đến đó một cách bất ngờ như vậy?
Có chuyện gì lớn đã xảy ra ư?
Thanh tra cấp cao để lại đằng sau ánh mắt khó hiểu của viên sĩ quan trẻ và đi thẳng vào phòng hội thảo; Woo Jincheol nghiêng đầu một chút trước khi cũng đứng lên khỏi chỗ ngồi.
“Tiền bối, em sẽ lo chuyện này.”
“Chúc cậu may mắn.”
Woo Jincheol khuyến khích đàn em, giờ phải hoàn thành bản báo cáo rắc rốii, và tiến về phòng hội thảo cũng với những thanh tra khác.
*****
“Hảaaaaaaaaaaaaaa? Anh muốn thả những kẻ tình nghi trở lại đường phố sao?!”
“Ấy này này! Hạ giọng, Thanh tra Woo! Lỡ ai đó nghe thấy thì phiền lắm.”
Woo Jincheol hỏi lại với giọng khó tin.
“Thả những kẻ tình nghi trở lại đường phố? Ý anh là sao???”
“Không phải ‘thả tự do’ luôn đâu, chúng ta chỉ thả một tên ra bên ngoài trong 24 giờ và quan sát những gì xảy ra sau đó.”
Sau khi lắng nghe ý kiến của vị thanh tra cấp cao, một trong những đồng nghiệp của Woo Jincheol đã nhăn nhó lên tiếng.
“Sếp à, em nghĩ là... Những kẻ đó chỉ đang nói chuyện linh tinh sau khi phê ma túy, hít bóng cười hoặc thứ gì đó đại loại thế thôi. Chuyện tào lao về quái thú thật nhảm nhí... Chắc chắn chúng chỉ bị ảo giác mà thôi.”
“Nhưng, xét nghiệm ma túy của họ lại âm tính, đúng không? Bản thân tôi đã đến Pháp y để tự xác nhận cơ mà?”
“Chà,...”
“Bên cạnh đó, đây không thể là tác dụng phụ khó chịu của một loại thuốc được, Những tên khốn đó không có bất kỳ mối liên hệ nào, nhưng họ lại nhìn thấy điều cảnh tượng giống nhau và đều quyết định đầu thú. Chuyện đó không lạ lùng sao?”
“...”
Cuối cùng, người đồng nghiệp đành lặng thinh. Cuộc họp của các thanh tra tiếp tục.
“Trước đó, chúng ta đã xem xét đến điều này, nhưng cuối cùng, chúng ta thậm chí còn không có bất cứ manh mối nào. Chúng ta có lựa chọn nào khác nữa không? Nếu không ra tay quyết liệt, có lẽ chúng ta chẳng bao giờ tìm thấy manh mối.”
Các thanh tra, ban đầu không động đậy và do dự, bắt đầu liếc nhìn nhau và gật đầu.
Mỗi nghi phạm đều nhìn thấy cùng một loại ảo giác, nên phải có một manh mối nào đó.
“Vậy, giống như... Những gì tôi đang nói ở đây là... Hãy tạo cơ hội cho chúng tiếp tục nói nhảm.”
Woo Jincheol, sau hồi lâu lặng lẽ lắng nghe, giờ mới mở miệng.
“Nhưng, nếu thứ gì đó thực sự xảy ra thì sao?”
“...??”
“...?”
Ánh mắt của mọi thanh tra đều hướng về phía Woo Jincheol.
Khóe môi họ bắt đầu cong lên.
“Thanh tra Woo, anh có tin vào ma quỷ hay những thứ đại loại như vậy không?”
“Tôi đã từng không nghĩ anh là một người như vậy, nhưng có lẽ bây giờ thì... Woo Jincheol của chúng ta cũng khá nhạy cảm đấy nhỉ?”
“Hahaha...”
Tất nhiên, Woo Jincheol không tin rằng những nghi phạm đã bịa ra một vài câu chuyện vô nghĩa về quái thú. Nếu mọi người đều nhìn thấy ảo giác giống nhau, vậy thì nên có một lời giải thích hợp lý cho điều đó, phải không?
Vì lý do nào đó, anh ta cảm thấy điềm báo đáng ngại này, thông qua lời khai của các nghi phạm, giống như có một ánh mắt nào đó đang nhìn thẳng vào anh ta từ bên trong bóng tối.
Anh ta có cảm giác rằng anh ta không nên bỏ qua vấn đề này.
Thanh tra cấp cao cố gắng động viên Woo Jincheol và giải thích kỹ kế hoạch của mình.
“Không nên có bất kỳ sơ suất nào, Thanh tra Woo. Chúng ta sẽ áp giải một nghi phạm, đặt hắn ta vào một khu phố yên tĩnh ở đâu đó và xem có gì xuất hiện hay không. Ý tôi là, một vài sĩ quan vạm vỡ và khỏe mạnh sẽ theo dõi sát sao hắn ta như diều hâu, vì vậy hắn ta sẽ không thể chạy trốn, phải không?”
Thanh tra cấp cao nhìn anh ta với đôi mắt như muốn nói rằng ‘Anh không tin vào hiện tượng siêu nhiên này, phải không?’. Và thế là Woo Jincheol đành lặng lẽ gật đầu.
Thanh tra cấp cao phá lên cười.
“Phải rồi... Sau 24 giờ trôi qua, nếu không một con quái thú nào xuất hiện và làm điều gì đó với hắn ta. Thì, chúng ta cũng vẫn sẽ tống cổ hắn vào ngục một lần nào nữa và cảm tạ trời đất vì không có con quái thú nào xuất hiện.”
Những tên tội phạm này là những kẻ phạm tội nghiêm trọng, độc ác, chúng thường lẻn vào nhà của những người già để cướp và thậm chí còn đánh đập một vài người hưu trí đến chết chỉ vì nạn nhân dám chống cự.
Thanh tra cấp cao sau đó nói nửa đùa nửa thật rằng, thay vì cho những tên khốn đó sống nhàn nhã trong nhà lao, thà đem chúng cho quái thú xé xác còn hơn.
“Vì vậy, bây giờ chúng ta cần tình nguyện viên...”
Thanh tra cấp cao chuyển ánh mắt sang Woo Jincheol và cười toe toét.
“Thanh tra Woo, nếu anh sợ hãi, anh có thể đứng ngoài chuyện này.”
“...”
Bất cứ ai sống trong xã hội này cũng đều hiểu ẩn ý của câu nói đó.
Những từ đó chắc chắn có nghĩa là “Đừng đứng ngoài chuyện này”.
Woo Jincheol vẫn cảm thấy không thuyết phục nên anh ta phải cân nhắc một chút, rồi khẽ trả lời.
“Không, sếp. Tôi cũng sẽ đi cùng.”
****
“Nn-Ngài thanh tra!! K-không! Đừng làm thế, xin đừng! Tôi sẽ chết mất!”
“Chỉ cần đứng yên. Tao đã nói với mày rồi, bọn cần phải xác nhận vài thứ.”
“Tôi sẽ chết mất!!”
“Này, thằng kia. Ai chết ở đây? Mày không thấy bọn tao đang bảo vệ mày sao? Thanh tra Kim? Còn bao lâu nữa là hết 24 giờ?”
“Để xem nào... Tôi nghĩ khoảng 30 phút nữa?”
“Oh, vậy à? Phew, đêm nay trời khá lạnh nhỉ?”
Không khí của mùa xuân vẫn lạnh lẽo và hơi nước trắng xóa bốc lên từ môi của các thanh tra.
Họ hiện đang ở trong một khu phố yên tĩnh, thời điểm đang ở giữa bình minh. Để quan sát ‘sự thay đổi’ có thể xảy ra với nghi phạm, các thanh tra đã ẩn nấp xung quanh cả đêm. Nhưng không có chuyện gì xảy ra cả.
Chỉ có một người trong số họ – Woo Jincheol – vẫn đang theo dõi sát sao xung quanh. Đôi mắt quyết đoán của anh ta vẫn hoàn toàn tỉnh táo.
‘Một điều gì đó khác khác... ‘
Vì lý do nào đó, không khí xung quanh cảm thấy khác với mọi khi. Anh ta cảm thấy mơ hồ như một thứ gì đó đang tiếp cận nơi này.
Anh ta cầu nguyện rằng mình chỉ đang ảo tưởng.
Woo Jincheol liên tục hít vào không khí lạnh để làm dịu hơi thở của mình.
Và rồi...
Thời gian 24 giờ cho sự kiện này đang đến hồi kết.
“Uhm... Đến giờ rồi, mọi người.”
“Thật hả?”
Một trong những thanh tra đã nhìn đồng hồ và đứng dậy khỏi ghế.
Tích tắc.
24 giờ đã trôi qua.
“...”
“...”
Không có gì xảy ra, và cũng không có dấu hiệu của bất cứ điều gì sắp xảy ra.
Thế rồi...
“Cái quái gì thế?”
Tên tội phạm không ngừng run rẩy vì sợ hãi trước điều gì đó, với vẻ mặt sững sờ.
“Huh...?”
Nhìn đi nhìn lại cũng không thấy gì, các thanh tra xung quanh tên tội phạm bắt đầu quát hắn ta.
“Này, thằng khốn! Đầu óc của mày chứa cái gì vậy?!”
“Đừng lãng phí thời gian của bọn tao. Phiền nhiễu quá.”
Nghi phạm quay đầu lại và cố gắng làm điều gì đó, nhưng rốt cuộc không có gì xảy ra. Hắn đưa tay gãi đầu.
“Ý, khoan, chờ đã, thứ đó... Có thứ gì đó kìa, mọi người thấy không không? Có thứ gì đó đang...”
Khi hắn ta nói đến đó...
Woo Jincheol, người đứng cách nhóm thanh tra vài bước quan sát xung quanh, nhanh chóng quay về phía các đồng nghiệp và khẩn trương kêu lên.
“Chạy đi!! Tránh xa khỏi đó!!”
‘Anh ta đang cố nói gì vậy?’
Khuôn mặt của các thanh tra ngơ ngác. Nhưng sau đó, tất cả họ đều bị thổi bay đi.
“Uwahk!!”
“Á á á á!!”
Các thanh tra lăn vòng vòng trên mặt đất và bất tỉnh.
Woo Jincheol cố gắng chạy về phía đồng nghiệp của mình, nhưng sau khi phát hiện ra điều gì đó, bước chân của anh ta dừng lại đột ngột. Trước mắt anh ta là những ‘quái thú’ đang dần trồi lên từ cái bóng trên mặt đất.
“...”
Anh ta không nói nên lời.
Hơi thở của anh ta bỗng dưng nghẹn lại.
Những người này. Không, những thứ này chắc chắn không phải là con người.
Chúng là ‘côn trùng’ nhưng lại hữu tay và chân như một con người. Và phía trên cổ chúng là đầu của một con kiến.
Đôi mắt của Woo Jincheol run rẩy vì sợ hãi.
‘Có tới ba con quái thú sao?! ‘
Những nghi phạm chắc chắn đã không nhìn thấy bất kỳ ảo giác nào, và họ cũng không chịu tác dụng phụ của một chất ma túy nào cả. Lời khai của họ là thật.
“Waaaaaahhhk!!”
Bị bao vây bởi những con quái thú kiến này, nghi phạm bắt đầu la hét ầm ĩ.
Đó là tiếng thét tuyệt vọng, sợ hãi và đau khổ nhất mà con người có thể phát ra. Đó có lẽ là tiếng thét khi biết mình đang tới gần ngưỡng cửa của cái chết.
Những con kiến đã xé toạc nghi phạm ra mà không do dự và bắt đầu nuốt chửng hắn ta.
“Uwaaahk!!”
Tiếng hét của hắn không kéo dài được lâu.
Tại nơi diễn ra cuộc thảm sát, chỉ còn vài giọt máu và mẩu thịt rơi vãi.
Woo Jincheol kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó. Và sau đó, hai trong số những con quái thú kiến cũng phát hiện ra vị thanh tra.
Kiiehk.
Anh mắt của chúng giờ dán chặt vào anh ta.
Woo Jincheol nghĩ đến việc chạy trốn, nhưng anh ta không thể di chuyển. Đôi chân anh ta đã đông cứng lại và anh ta không thể nhấc chúng lên được.
“Chết tiệt...”
Ngay lúc đó.
Con quái thú kiến lớn nhất, đứng sau hai con kiến khác, bất ngờ bước lên và ngăn cản đồng đội của mình.
Con kiến có cánh nắm lấy vai chúng và quay lưng đi. Nhưng trước đó, nó huơ tay như thể muốn nói: “Hề lố, rất vui được gặp lại anh”
...
Nó thậm chí còn nở một nụ cười.
“...??”
Một con kiến... Đang cười?
Không, chờ một chút.
‘Khoan nói đến chuyện một con kiến đang cười –sao mình lại có cảm giác là nó đang giao tiếp với mình nhỉ ‘
Thật kì lạ.
Mặc dù bị đặt vào một tình huống vô cùng kinh hoàng, đáng sợ, Woo Jincheol bất ngờ cảm thấy thư thái.
Như thể, anh ta từng quen với những tình huống như thế vậy.
‘Nhưng... Làm sao có thể? ‘
Woo Jincheol rơi vào trạng thái bối rối và hoảng loạn. Trong lúc đó, những con kiến đang biến mất trong bóng tối.
“N-Này!! Chờ đã!!!”
Rất tiếc, mặc dù anh ta tuyệt vọng gào thét, lũ quái thú vẫn biến mất không một dấu vết, chỉ trong chớp mắt.
Anh ta chạy qua và đứng trên cái bóng, nhưng không có bất kỳ dấu vết nào.
Woo Jincheol cảm thấy mất mát trong lòng thêm một lần nữa. Anh cúi xuống, từ từ xoa cái bóng mà lũ kiến vừa biến mất.
Không biết bao lâu đã trôi qua...
“M-mm...”
Woo Jincheol giật mình khi nghe đồng nghiệp ú ớ và quay lại phía sau.
“N-Này, mọi người có sao không?”
Anh ta kiểm tra tình trạng hiện tại của họ và nhanh chóng gọi xe cứu thương khẩn cấp. Ngay cả khi xe cứu thương đến hiện trường để đưa các thanh tra đến bệnh viện, ánh mắt anh ta vẫn dán chặt vào bóng tối.
****
“Chết tiệt!!!!!”
Chánh thanh tra ức chế đến phát điên.
Một tình huống nằm ngoài dự đoán.
Nghi phạm đã hoàn toàn biến mất không một dấu vết, trong khi các thanh tra có nhiệm vụ theo dõi hắn thì lại bị đánh bất tỉnh bởi một thứ gì đó và không thể nhớ bất cứ điều gì.
Chánh thanh tra nhìn vào hai thanh tra bị băng bó khắp người và thở dài. Rồi anh ta chuyển ánh mắt sang Woo Jincheol.
“Thanh tra Woo? Còn cậu thì sao?”
“...”
“Cậu đã gọi xe cứu thương, phải không? Cậu không nhớ bất cứ điều gì sao?”
“Tôi xin lỗi, Thưa sếp. Khi tôi đến, tôi thấy đồng nghiệp của mình bất tỉnh, vì vậy tôi chỉ...”
“Mẹ kiếp!!”
Vị thanh tra đấm vào ngực mình vì thất vọng và lại thở dài.
“Rất may, vấn đề này chưa được báo cáo cho những người cấp cao hơn, vì vậy tất cả mọi người, hãy im miệng, được chứ? Và hai cậu, đã bị thương do sơ suất khi cố gắng điều tra các băng đảng ở quận Gurogu. Hiểu rồi chứ?”
“Vâng.”
“Vâng! Thưa sếp.”
Cùng với những câu trả lời đầy nhiệt huyết từ hai thanh tra, vụ việc này tạm thời chấm dứt.
Đơn vị Điều tra tội phạm bạo lực trở nên khá im lặng trong một thời gian sau đó.
“Tiền bối? Anh biết đấy, hôm nay trông anh khá hơn rất nhiều. Gần đây có điều gì tốt xảy ra với anh à?”
Thanh tra trẻ nhất trong đội hỏi trong khi đưa một ly cà phê nóng lấy từ máy bán hàng tự động cho Woo Jincheol.
“Chà, tôi tự hỏi...”
Woo Jincheol nhún vai như muốn nói rằng không có gì để xem ở đây và cầm lấy ly cà phê.
Mặc dù vậy, những lời của người đồng nghiệp cũng không hoàn toàn sai.
Sau ngày hôm đó, sau khi gặp những con quái thú kiến đó, cảm giác như sự trống rỗng trong lòng anh ta đã được lấp đầy bởi một chút, vì một lý do không thể tưởng tượng nổi.
‘Chắc chắn có một cái gì đó ở đây. ‘
Không nghi ngờ gì nữa!
Bản năng của một thanh tra kỳ cựu, không, bản năng của một người tên là Woo Jincheol, đã nói với anh ta rằng chắc chắn có một cái gì đó ở đó.
Vị thanh tra trẻ tuổi nhất đã liếc nhìn qua vai của Woo Jincheol để xem anh ta đang viết những gì trên cuốn nhật ký nhỏ.
“Hử? Tiền bối? Anh vẫn đang điều tra vụ nghi ngờ mất tích đó à? Nhưng, Thanh tra cấp cao không nói...”
“Tôi biết, tôi biết. Đó là điều tôi làm trong thời gian rảnh rỗi thôi.”
Woo Jincheol cố gắng bịt miệng đàn em của mình và uống ực ực hết ly cà phê của mình. Tuy nhiên, không giống như trong quá khứ, đàn em bỗng lên tiếng.
“Oh... Có khá nhiều nghi phạm tự nộp mình vì Quái thú Bóng tối bên cạnh khu vực của chúng ta, phải không?”
“...”
Số lượng sĩ quan xin gia nhập Đơn vị điều tra Tội phạm Bạo lực gần đây suy giảm. Vì vậy, anh ta không thể đối xử tệ với gã đồng nghiệp trẻ tuổi này.
Dù hơi khó chịu vì sự chú ý không cần thiết này, Woo Jincheol vẫn cố hết sức để không thể hiện điều đó và trả lời một cách bình tĩnh.
“Đúng vậy. Tôi cũng nghe nói thế.”
“Ừm...”
Thanh tra trẻ tuổi nhất nhìn chằm chằm vào nội dung của bảng ghi nhớ, trước khi hỏi một câu hỏi khác.
“Ý? Đợi đã, tại sao số lượng nghi phạm tự nộp mình đột ngột giảm đi rất nhiều trong khoảng thời gian từ cuối tháng Hai đến đầu tháng Ba vậy tiền bối?”
Nghe thấy phát hiện sắc sảo của đàn em, đôi mắt anh sáng lên.
“Này, cậu có thể nghĩ ra điều gì không?”
“À, ừm, thật ra chẳng có gì nhiều, nhưng anh ơi. Dì em từng là chủ tiệm của một cửa hàng cho thuê sách nhỏ, anh thấy đấy.”
“... Thế thì sao...?”
“Em chỉ nhớ rằng dì ấy đã từng than vãn về việc kinh doanh sẽ xuống dốc vào cuối tháng Hai và đầu tháng Ba, bởi vì học kỳ mới bắt đầu vào khoảng thời gian sau đó, dành cho học sinh cuối cấp. Haha, không liên quan lắm, phải không?”
Có lẽ cậu ta cảm thấy hơi ngượng ngùng, đàn em gãi đầu cười. Nhưng sau đó, cậu ta thở hổn hển vì ngạc nhiên khi thấy Woo Jincheol cẩn thận ghi lại những gì được nói trên bảng ghi nhớ.
“T-Tiền bối??”
“Chà, thông tin hữu ích đấy.”
Khai trường, học sinh, học kỳ, cuối cấp.
Bốn từ đơn giản lặng lẽ được thêm vào bảng ghi nhớ của Woo Jincheol.
****
Trong khi đó, ở trường trung học phổ thông XX.
Một ngày trước lễ khai giảng, hiệu trưởng đã bí mật triệu tập thầy giám thị đến văn phòng của mình.
“Ngày mai, chúng ta sẽ chào đón một đứa trẻ có vấn đề.”
“Là sao thưa hiệu trưởng?”
Hiệu trưởng đẩy một bộ tài liệu về phía trước. Thầy giám thị mở ra xem hồ sơ của một học sinh nào đó và nghiêng đầu.
“Cha cậu ta là lính cứu hỏa, mẹ là một bà nội trợ bình thường. Kết quả học tập của cậu ta không quá tệ, và tôi không thấy bất cứ vấn đề gì với đứa trẻ này, thưa hiệu trưởng.”
“Uh-huh. Từ từ đã. Nhìn phía dưới. Nhìn vào chi tiết về quá trình học tập của cậu ta.”
“...!!”
Học sinh này đã bỏ nhà đi hai năm khi cậu ta chỉ là một học sinh cấp hai. Rõ ràng, cậu ta đã từng bị đuổi khỏi trường vì chuyện này.
Nhưng sau đó, cậu ta ‘hoàn thành’ bằng tốt nghiệp trung học cơ sở thông qua GED và nộp đơn xin vào trường trung học phổ thông của họ.
‘Một đứa trẻ vừa tốt nghiệp tiểu học đã bỏ nhà đi hai năm sao? ‘
Thầy giám thị cảm thấy tim mình run lên. Trong khi đó, hiệu trưởng nói với giọng khàn khàn.
“Cậu nghĩ thế nào? Học sinh này, liệu cậu có thể xử lý cậu ta?”
Thầy giám thị hít một hơi thật sâu, dài và đóng tập tài liệu lại.
Vừa đẩy gọng kính, anh ta vừa nói với giọng chắc nịch:
“Thưa hiệu trưởng, ngài đã biết rất rõ lý do tại sao tôi được gọi là ‘Con rắn độc’. Dù cậu ta có là thứ gì, hãy để cậu ta cho tôi. Tôi chắc chắn sẽ đưa cậu ta vào khuôn phép, để cậu ta không dám gây ra bất kỳ rắc rối nào.”
Đôi mắt anh ta giờ đang bừng sáng bởi sự tự tin và tinh thần chính nghĩa. Thầy hiệu trưởng gật đầu tán thành.
“Rất tốt. Tôi đặt niềm tin ở cậu, thầy giám thị.”
Biểu cảm trên thầy hiệu trưởng dịu lại sau khi nghe lời bảo đảm từ miệng thầy giám thị. Một nụ cười mỏng manh nở trên môi ông ta.
Cuộc gặp gỡ định mệnh sẽ diễn ra vào ngày hôm sau.
Trái tim thầy giám thị đang đập thình thịch, với quyết tâm trấn áp kẻ gây rối trong buổi lễ khai giảng. Trước khi đứa trẻ phá bĩnh đó kịp làm bất cứ điều gì.
【 Extra: Ký ức của Ber.】
Kiiiieeehhhk-!!
Kiiahk!
Kiiieeehk, kiiiieeehk, kiiehk, kkiiieehhk.
Khaahk, kiiieeehh, kiiek.
Kkiiieehk!
Kiehhehehehehehet~!
Kkieeehhk! Kiiaaahk!
Kaahrurururururuk-!
Trans và Edit: Minh Trí nhóm Moonsnovel