Jinwoo kết thúc cuộc gọi. Ban đầu, Ahn Sangmin còn khá do dự nhưng khi nghe lý do của Jinwoo, anh đã đồng ý ngay. Jinwoo sẽ biết được Hội Bạch Hổ huấn luyện tân binh như thế nào.
‘Em đã chuẩn bị sẵn một chiếc xe cho anh rồi, hyung.’
Dù bận rộn, nhưng Yoo Jinho vẫn không từ chối lời nhờ vả của Jinwoo. Tuy nhiên, cậu nhóc nói rằng mình chỉ có thể gặp Jinwoo một chút xíu. Rõ ràng lời nói và hành động của cậu nhóc đã trưởng thành hơn từng ngày.
Giờ thì, Jinwoo đang ở trước nhà nữ sinh trung học mà cô giáo cần anh gặp mặt. Một con bé rắc rối mà anh phải thuyết phục cho bằng được.
‘Những người như thế sẽ mất mạng đầu tiên trong Hầm ngục...’
Chính bản thân Jinwoo đã trải nghiệm điều đó nên anh hiểu rất rõ. Ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết mà một Thợ săn hạng E luôn gặp. Nếu không vì căn bệnh nan y của mẹ, anh sẽ không bao giờ bước chân vào con đường này. Đối với Thợ săn hạng E, Hầm ngục là nơi quá nguy hiểm. Nếu anh không làm gì lúc này, con bé chắc chắn sẽ hối hận. Và khi đó, đã là quá muộn để quay lại.
‘Đó không phải là chuyện hiếm gặp.’
Mỗi ngày, trên thế giới có hàng chục Thợ săn phải bỏ mạng. Jinwoo không quan tâm và cũng không có quyền quan tâm cuộc sống của họ. Đơn giản, đó là những quyết định của họ.
‘Tuy nhiên...’
Người lần này không hề xa lạ. Nếu giáo viên không đưa tên con bé ra, dù nó là bạn học của Jinah, anh vẫn sẽ từ chối. Nhưng, con bé là người Jinwoo đã từng gặp, không thể có chuyện trùng tên được.
Anh cảm nhận có một sự hiện diện đang tiến lại gần. Một học sinh nữ, dáng người đó, khuôn mặt đó. Bingo! Jinwoo đã đoán đúng.
“Gì chứ?”
Nữ học sinh nhìn Jinwoo và nghiêng đầu.
“Ông chú, sao ông chú lại ở đây?”
Đúng như dự đoán, cô bé nhận ra anh.
‘Thế giới, đúng thật là nhỏ bé...’
Jinwoo gãi đầu.
Một nữ sinh trung học muốn trở thành Thợ săn. Thành viên nữ duy nhất của tổ đội đột kích Yoo Jinho. Rốt cuộc, mối quan hệ của anh với cô bé đã được thiết lập trước khi giáo viên đề xướng.
‘Han Songyi!’
Nghe cái tên được nói ra từ cô giáo chủ nhiệm, Jinwoo đã biết đó là ai mà không cần xem hồ sơ. Ngày con bé rời trường học chính là ngày anh bắt đầu đột kích với Jinho. Khi nhận ra điều này, dù biết là không phải nhưng Jinwoo vẫn nghĩ đó là một phần lỗi của chính mình. Bởi đó là những cuộc đột kích cực kì phi lí, không thể lấy nó làm thước đo cho thu nhập của một Thợ săn được. Chỉ trong một tuần, một Thợ săn – học sinh trung học đã kiếm được 30 triệu, phải gọi là không tưởng.
‘Nhưng có một điều chắc chắn.’
Trong tương lai, nếu anh nghe con bé bị chết trong Hầm ngục, nó sẽ làm lương tâm anh cắn rứt. Một vết dằm trong tim không thể xóa bỏ. Chính vì vậy, hôm nay, Jinwoo quyết định thuyết phục Songyi, không để mọi thứ đi xa hơn nữa.
“Vậy sao nhóc lại ở đây?”
Han Songyi nhìn chằm chằm Jinwoo với đôi mắt mở to. Cô bé thoáng chút do dự.
“Vậy Thợ săn mà cô giáo muốn giới thiệu cho em là ông chú sao?”
Jinwoo khá bực mình vì bị gọi là ‘ông chú’, nhưng anh cố gắng nặn một nụ cười.
“Em không biết cô giáo đã nói gì với chú, nhưng em sẽ không đến trường nữa. Em không bỏ ý định làm Thợ săn đâu!”
Con bé kiên quyết cắt đứt mọi thứ trước khi Jinwoo kịp nói gì cũng như làm gì. Khi đột kích, cô bé khá trầm tính, nhưng khi nói về tương lai, đó lại là một con người quyết đoán. Đúng là con nít ngày nay lớn nhanh thật.
‘Giống y như một con bé nào đó đang sống ở nhà với mình...’
Jinwoo mỉm cười rộng rãi. Đang cố gắng tỏ ra nghiêm nghị, nhưng Songyi lại khá bất ngờ trước thái độ của Jinwoo. Anh bình tĩnh nói.
“Anh cũng không có ý định bắt nhóc từ bỏ việc làm Thợ săn...”
Songyi mở to mắt như thể không tin vào tai mình.
“Có thật không?”
Jinwoo biết rất rõ, bảo một đứa trẻ không làm một điều chính là cách tốt nhất khiến chúng làm điều đó. Ngay từ đầu, anh đã không có kế hoạch thuyết phục qua lời nói. Thực tế sẽ tốt gấp ngàn lần khua môi múa mép.
‘Mình cũng đã từng như vậy...’
Jinwoo nhận ra sự thật đó trong lần đầu tiên đột kích. Nó tàn khốc hơn mọi suy nghĩ và tưởng tượng của anh. Songyi cố gắng tỏ vẻ nghiêm trang và hỏi.
“Thế thì, sao chú lại ở đây?”
Jiwoo bước tới. Cô bé ngạc nhiên lùi lại nhưng vẫn không chút rụt rè. Nhìn vào Songyi, Jinwoo nở một nụ cười. Anh không hề có ý đồ gì, nhưng đó là một nụ cười khá ‘gian manh’, mang bản chất xấu xa thầm kín.
“Anh muốn huấn luyện nhóc thành một Thợ săn hàng đầu!”
Không cần thêm bất kì sự thuyết phục nào. Viễn cảnh Jinwoo vẽ ra về khóa huấn luyện tân binh của Hội Bạch Hổ làm cô bé không kìm lòng được nữa. Cô hào hứng đi theo Jinwoo mà không chút nghi ngờ.
Trên đường đi, Songyi thắc mắc làm sao anh biết được cô giáo chủ nhiệm. Jinwoo cho cô bé xem một bức ảnh có mặt anh và Jinah.
“Ah, vậy ra ông chú là anh của Jinah sao?”
“...”
Một câu chửi thực sự muốn phát ra từ miệng Jinwoo. Nhưng vì kế hoạch, anh phải cố gắng kìm nén nó.
“Đi thôi!”
“Cám ơn chú.”
Jinwoo chở Han Songyi đến nơi Hội Bạch Hổ tổ chức luyện tập. Đó là một cuộc đột kích. Ahn Sangmin báo rằng sẽ bắt đầu lúc 9 giờ tối, nên Jinwoo còn khá nhiều thời gian.
Vèo-
Chiếc xe lướt đi như bay. Có phải do chỉ số nhanh nhẹn và giác quan của Jinwoo quá cao không? Mỗi khi anh tập trung, những chiếc xe xung quanh dường như chậm lại. Kể từ khi nhận bằng lái đến giờ, anh chưa hề chạm lại vào vô lăng một lần nào.
‘Những chỉ số này, thực sự lợi hại!’
Phía bên kia, Songyi bắt đầu lên tiếng.
“Chú này, có thật là Jinah học cả ngày ở nhà không? Em còn nghe nói là cậu ấy sử dụng bách khoa toàn thư làm hình nền điện thoại nữa?”
Có thật là em gái anh nổi tiếng đến vậy không? Ở nhà nó chỉ là một con bé ham ngủ và mê gà rán.
“Con bé cũng giống mọi người thôi. Khi về nhà là chơi, ăn và ngủ.”
Chà, mà chủ yếu là ngủ.
“Eh, không thể nào... Thế thì làm sao mà điểm số cậu ấy có thể cao đến như vậy được chứ?”
“Anh cũng không biết. Hồi cấp hai, nó chỉ là một con bé ham chơi suốt ngày đi theo anh.”
Trong khi hai người trò chuyện, chiếc xe đã đến Cổng. Jinwoo dừng xe.
Kít.
Đây là khu vực mà những cánh Cổng xuất hiện liên tục không rõ nguyên nhân. Hầu hết dân cư đã chuyển đi nên không khó cho Jinwoo tìm được chỗ đỗ xe. Anh nghe nói, có 8 tòa nhà đã bỏ hoang, và chính phủ cũng đã lên kế hoạch giải tỏa địa điểm này.
Jinwoo và Songyi ra khỏi xe. Một cả giác khá kì lạ đang len lỏi trong không khí.
Waaaaah-
Jinwoo cảm giác rằng những chiếc bóng của mình đang reo hò. Anh lan tỏa chúng vào không khí. Điều này làm Songyi khá sợ hãi nhưng cô bé nhanh chóng lấy lại tinh thần khi thấy những Thợ săn khác. Đó là đôi mắt ngưỡng mộ của fan đối với người nổi tiếng.
‘Woa... Những Thợ săn của Hội Bạch Hổ...’
Jinwoo biết rằng, một học sinh muốn trở thành Thợ săn, nó không khác gì việc làm một người nổi tiếng. Anh biết rõ điều đó khi thấy hình ảnh của Thợ săn trên các phương tiện truyền thông.
“Oh, vậy là anh đã đến!”
Hyun Gicheol đã nhìn thấy Jinwoo và bước đến.
“Anh vẫn nhớ tôi chứ?”
Jinwoo khẽ gật đầu và mỉm cười. Khi Gicheol bước đến với một nụ cười không vụ lợi, anh đã đáp lại điều đó. Dù mới chỉ gặp vài lần nhưng anh thực sự thích tính cách của cậu ta.
“Tôi đã nghe Đội trưởng nói, vậy đây là học sinh mà anh nhắc đến?”
“Xin chào ạ!”
Songyi cúi đầu lịch sự. Khi mọi người vẫn đang chào hỏi, một Thợ săn to lớn bước đến và lên tiếng.
“Chúng ta vào được chưa? Đây không phải là chỗ dã ngoại, gần 9 giờ rồi!”
Không đợi câu trả lời từ họ, người đàn ông bước về phía Cổng. Jinwoo biết hắn không phải là một Thợ săn bình thường, anh quay sang Gicheol.
“Ai vậy?”
“Một tân binh Hạng A vừa mới gia nhập Hội chúng tôi. Khi chúng tôi thông báo anh và một học sinh nữa cùng tham gia, anh ta đã khá bực mình. Anh ta nói Hầm ngục không phải là chỗ vui chơi.”
“Hạng A sao?”
Gicheol gật đầu. Một thợ săn hạng A. Jinwoo hỏi một điều khác.
“Vậy các cấp độ của nhóm đột kích là gì?”
“Một hạng A, bảy hạng B, bốn hạng C. Có tất cả 12 thành viên.”
“Các anh để hạng A và hạng B tham gia một cổng hạng C luôn sao?”
“À thì, dù hạng cao nhưng họ vẫn là tân binh. Chúng tôi muốn họ biết thử cảm giác đột kích Hầm ngục là như thế nào!”
Huyn Gicheol không giấu được vẻ tự hào. Cậu ta cho biết sau khi hoàn thành cuộc đột kích hôm nay, họ sẽ được đưa vào những Hầm ngục lớn hơn trong tương lai.
‘Nhưng một hạng A và bảy hạng B là quá nhiều...’
Đôi mắt Jinwoo thay đổi. Có vẻ đây là lý do Ahn Sangmin cho anh nhập cuộc dễ dàng như vậy. Người quản lý muốn anh thấy những thành viên hàng đầu của Hội Bạch Hổ. Tuy nhiên, trái với mong đợi của Ahn Sangmin và Hyun Gicheol, Jinwoo thực sự thất vọng.
Cổng hạng C, quá thấp. Trong khi nhóm đột kích lại quá mạnh.
‘Nếu cuộc đột kích quá đơn giản, kế hoạch của mình sẽ không hiệu quả.’
Jinwoo khá lo lắng, nhưng anh tự trấn an.
‘Có thể khi bước vào, con bé sẽ hiểu ra sự chênh lệch giữa nó và họ.’
Một Thợ săn hạng E bất lực như thế nào trong Hầm ngục. Vậy là đủ.
“Khi nào chúng ta vào trong đó?”
Không nhận ra ý định của Jinwoo, Songyi sốt ruột hỏi khi nào bắt đầu. Jinwoo nhìn thấy gương mặt cô nhóc khá hào hứng vào phấn khích.
‘Để xem nhóc tự tin được bao lâu...’
Anh cười thầm và qua sang Gicheol.
“Được rồi, chúng tôi sẽ vào cùng.”
“Ah... Vâng.”
Hyun Gicheol nhìn xung quanh và thì thầm với Jinwoo.
“Nếu Thợ săn Sung ra tay, mọi chuyện sẽ kết thúc trong nháy mắt. Nên tôi hy vọng anh chỉ đứng xem thôi được không?”
Chà. Thì ra đó là ý định của cậu ấy.
“Được thôi.”
Jinwoo sẽ tiếp tục đột kích với Jinho vào ngày mai, nên anh không hề có ý định tham gia vào cuộc đột kích của Hội Bạch Hổ. Nhưng ngày mai là cơ hội để đội quân bóng tối của Jinwoo thể hiện, nên hôm nay anh mới quyết định đưa Songyi đến đây.
‘Mình không muốn con bé thấy binh đoàn bóng tối chút nào.’
Nếu Songyi thấy anh dễ dàng hạ gục những con ma thú chỉ bằng bóng, con bé sẽ càng ảo tưởng sức mạnh hơn nữa. Hai người bước đến trước cổng. Không như tên Thợ săn hạng A, mọi người đón chào họ bằng những nụ cười.
“Xin chào.”
“Hân hạnh được gặp mọi người.”
Vì mục đích của cuộc đột kích không phải là tiền, nên có nhiều người sẽ tốt hơn. Mọi người thay phiên nhau giới thiệu, đến Thợ săn hạng A.
“Tôi ổn.”
Anh ta quay lại và bước vào Cổng.
“Chúng ta cũng vào thôi nào.”
Các tân binh của Bạch Hổ từng người nối gót vào Cổng. Han Songyi dừng lại trước Cổng và quay sang hỏi Jinwoo.
“Ông chú không vào sao?”
Jinwoo khoanh tay trả lời.
“Nhóc vào trước đi, anh sẽ theo sau.”
Songyi bước vào với khuôn mặt đầy lo lắng.
‘Hmm...’
Jinwoo khẽ thở dài. Từ phía xa, Gicheol đang vẫy vẫy tay và cổ vũ.
‘...’
Jinwoo quay lại Cổng.
Hình như có gì đó không đúng.
‘...?’
Cánh Cổng gợn sóng và rung lên không ngừng.
‘Trừ khi có người nào đó vào hay ra, không thì nó vẫn như một tấm màn đen chứ?’
Nhưng lúc này, dù không có ai chạm vào Cổng, nó vẫn gợn sóng liên hồi như ai ném đá vào mặt hồ. Nó quá khác thường. Jinwoo đặt tay lên bề mặt cánh Cổng. Nó bám vào tay anh như một chất dính và hút dần cánh tay anh vào.
‘Chờ chút, cái này là...!’
Jinwoo quay lại và bắt gặp ánh mắt bối rối của Gicheol, rõ ràng cậu ta cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn. Jinwoo hét lớn vào cậu ta.
“GỌI NGAY CHO HIỆP HỘI THỢ SĂN! NHANH...”
Trước khi Jinwoo kịp kết thúc, anh đã bị hút vào cánh Cổng.
“Chuyện... Chuyện gì vừa xảy ra...?”
“Đội phó Hyun!”
Hyun Gicheol bàng hoàng chạy đến Cổng. Ba thành viên Hội Bạch Hổ cũng chạy lên theo. Gicheol đứng trước Cổng, với vẻ mặt kinh hoàng.
“Không... Không thể nào...”
Những Thợ săn không phải là tân binh duy nhất. Các nhân viên vừa chạy đến cũng là người mới. Họ cũng đang bối rối trước những gì xảy ra. Nhất là khi họ nhìn thấy biểu cảm của Hyun Gicheol bây giờ.
Tút
Tút
“Chuyện gì vậy Gicheol?”
“Đội trưởng! Đó là Xích Môn! Các thành viên của chúng ta vừa bước vào một Xích Môn!”
“Cái gì???”
Giọng nói của Ahn Sangmin trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
“Cái quái gì thế? Làm sao mà một Cổng hạng C lại trở thành Xích Môn được???”
Hyun Gicheol nhìn lên cánh Cổng đã chuyển sang màu đỏ hoàn toàn. Sự gợn sóng đã chấm dứt. Anh nuốt nước bọt.
“Em không biết, nhưng chắc chắn đây là Xích Môn!”
“Không thể nào!!!”