Trong gương phản chiếu một bóng hình khô khan vàng vọt, ánh dương quang mờ nhạt bên ngoài chiếu qua ửng hồng song cửa sổ, ngẩn ngơ vuốt lên mặt gương đồng nặng trĩu, ngón tay tái nhợt không chút sức sống, một lần chạm vào mặt kính in bóng dung nhan dù đã phủ đầy phấn trắng mà vẫn không giấu đi được vẻ tiều tụy, cằm nhọn, hai má hõm sâu, nếu không nói đến bản thân thì chắc chẳng ai biết mình là một nam nhân, trang dung tinh xảo, dung mạo từng xinh đẹp tuyệt trần, lại thêm đôi khuyên bằng hồng ngọc hai bên tai, nhuốm màu cũ kỹ.
Nhẹ nhàng xoa lên viên đá quý đỏ rực chói mắt, sượt qua hai bên má, dè dặt, trân trọng như lưu luyến, như hồi tưởng, động tác vuốt ve lặp đi lặp lại, nhớ kỹ chính mình vì muốn người kia vui vẻ mà biến thành nữ nhân, người kia thoải mái, ban cho y cặp khuyên tai này, từ đó về sau y không còn dùng đến quần áo của nam tử nữa, mà trên tai cũng có thêm hai lỗ nhỏ.
Tầm mắt hạ xuống, dưới tầng tầng lớp lớp váy thêu lả lướt uốn lượn trùng điệp lộ ra mũi giày thêu hoa bằng tơ tằm, bó chân, đối với một thiếu niên đã đến tuổi trưởng thành mà nói, sẽ ra sao ——–
Nhưng y vẫn cứ làm, chỉ vì một cái nhìn của người kia, chỉ vì muốn hắn nhìn lại một lần, nghiến răng khiến xương chân vỡ vụn, xỏ vào gót ngọc thêu vô số dải mây ——-
Sinh mệnh cố gắng giãy dụa theo nhịp vận động mờ nhạt cuối cùng của trần ai, sau đó, rơi xuống, bám trụ, nếu không thể vùng lên …
Y phải trở thành người trả giá hết thảy ….
Vì người kia y cam nguyện bỏ ra tất cả, cho dù là sinh mệnh, tôn nghiêm —– tấm lòng ….
Ngửa đầu, một ngụm uống cạn, y đã không còn gì để bỏ ra nữa, lần này liệu người kia có còn đến nữa không?
Lảo đảo đến bên cửa, có lẽ độc phát tác, ngã ngồi trên nền đất, lẳng lặng nhìn, chỉ là lẳng lặng nhìn mà thôi, hi vọng người kia có thể liếc y một cái, liếc một cái là tốt rồi, nhưng hắn vẫn không nhìn qua, xe vua đã lộc cộc đi xa mất rồi …
Ánh mắt hoảng hốt, mãi đến khi thanh âm cuối cùng trở về yên lặng …
Cỏ dại từng đám, mọc tươi tốt xoắn bện lấy nhau, tơ liễu lả lơi phiêu linh như tuyết, một trận gió thổi qua, không giấu được thân thể trắng xóa cứng lạnh.
Y cả đời này cũng nên vì người kia mà trả giá hết thảy ….
Vì người kia, y cam nguyện trút bỏ mọi thứ, dù là tôn nghiêm, dù là sinh mệnh ….
Nhẹ nhàng xoa lên viên đá quý đỏ rực chói mắt, sượt qua hai bên má, dè dặt, trân trọng như lưu luyến, như hồi tưởng, động tác vuốt ve lặp đi lặp lại, nhớ kỹ chính mình vì muốn người kia vui vẻ mà biến thành nữ nhân, người kia thoải mái, ban cho y cặp khuyên tai này, từ đó về sau y không còn dùng đến quần áo của nam tử nữa, mà trên tai cũng có thêm hai lỗ nhỏ.
Tầm mắt hạ xuống, dưới tầng tầng lớp lớp váy thêu lả lướt uốn lượn trùng điệp lộ ra mũi giày thêu hoa bằng tơ tằm, bó chân, đối với một thiếu niên đã đến tuổi trưởng thành mà nói, sẽ ra sao ——–
Nhưng y vẫn cứ làm, chỉ vì một cái nhìn của người kia, chỉ vì muốn hắn nhìn lại một lần, nghiến răng khiến xương chân vỡ vụn, xỏ vào gót ngọc thêu vô số dải mây ——-
Sinh mệnh cố gắng giãy dụa theo nhịp vận động mờ nhạt cuối cùng của trần ai, sau đó, rơi xuống, bám trụ, nếu không thể vùng lên …
Y phải trở thành người trả giá hết thảy ….
Vì người kia y cam nguyện bỏ ra tất cả, cho dù là sinh mệnh, tôn nghiêm —– tấm lòng ….
Ngửa đầu, một ngụm uống cạn, y đã không còn gì để bỏ ra nữa, lần này liệu người kia có còn đến nữa không?
Lảo đảo đến bên cửa, có lẽ độc phát tác, ngã ngồi trên nền đất, lẳng lặng nhìn, chỉ là lẳng lặng nhìn mà thôi, hi vọng người kia có thể liếc y một cái, liếc một cái là tốt rồi, nhưng hắn vẫn không nhìn qua, xe vua đã lộc cộc đi xa mất rồi …
Ánh mắt hoảng hốt, mãi đến khi thanh âm cuối cùng trở về yên lặng …
Cỏ dại từng đám, mọc tươi tốt xoắn bện lấy nhau, tơ liễu lả lơi phiêu linh như tuyết, một trận gió thổi qua, không giấu được thân thể trắng xóa cứng lạnh.
Y cả đời này cũng nên vì người kia mà trả giá hết thảy ….
Vì người kia, y cam nguyện trút bỏ mọi thứ, dù là tôn nghiêm, dù là sinh mệnh ….