Trong hai ngày trực cùng Trần Dật, chị Lý làm việc với tâm trạng sợ hãi. Bước hai ba bước lại quay đầu nhìn, một tiếng động nhỏ cũng không bỏ qua.
Mãi đến thứ sáu, gã đàn ông bị đình chỉ thuốc mới không xuất hiện. Ban đêm, cũng không còn ai đến nạy cửa ký túc của Trần Dật.
Mọi thứ trở lại như cũ, từng ngày trôi qua, không còn sóng to gió lớn.
Trưa thứ sáu, Trần Dật ăn xong trở về, đồng nghiệp Tiểu Phương mở cửa cho cô. Sau khi nhìn cô đi vào, cậu ta đột nhiên hỏi: “Chị Trần, dạo này chị có chuyện gì vui à?”.
Trần Dật gỡ chiếc áo blouse trắng treo sau cánh cửa khoác lên người, tỏ ra ngạc nhiên: “Sao lại hỏi thế?”.
Tiểu Phương cười hì hì: “Em cũng không biết nữa nhưng cảm thấy tâm trạng của chị rất tốt”.
Theo như lời cậu ta, mối quan hệ giữa Trần Dật với các đồng nghiệp tuy không tệ nhưng là kiểu luôn luôn lãnh đạm, tính tình biệt lập khép kín. Mặc dù cô thường xuyên mỉm cười với bệnh nhân và đồng nghiệp nhưng nụ cười đó rất hời hợt và không có cảm xúc.
Mà gần đây, trong hai ngày làm việc cùng nhau, tuy biểu hiện của cô thoạt nhìn vẫn là dáng vẻ ấy, trên mặt mang theo nụ cười không mặn không nhạt. Nhưng Tiểu Phương cảm thấy, không giống ngày thường.
Trần Dật nhoẻn cười: “Không có gì đâu, chắc là do sắp đến ngày nghỉ nên tâm trạng thấy hưng phấn thôi”.
Tiểu Phương gật đầu: “Cũng đúng, bọn em đều bốn ngày một ca, chỉ có chị Trần là năm ngày một ca. Ngày mai còn phải thay ca sớm giúp mọi người, bao lâu mới có ngày nghỉ nên hứng thú là đúng rồi”.
Trần Dật mặc xong áo khoác trắng, ngồi xuống trước bàn làm việc.
Hiện tại không có bệnh nhân, dựa theo thông lệ hàng ngày thì buổi chiều từ 2 giờ đến 5 giờ là ít người nhất, không quá 5 bệnh nhân, khối lượng công việc rất nhẹ nhàng, Tiểu Phương khá thoải mái, mở di động xem tin tức.
Trần Dật giở hồ sơ bệnh án ngày hôm nay ra xem, phát hiện có một chỗ điền chưa đúng mẫu, phần ký và ghi tên bác sĩ là Tiểu Phương. Cô quay sang nhìn người đang bắt chéo chân nghịch điện thoại, nhắc khẽ: “Tiểu Phương, cậu lại đây xem sổ ghi chép sáng nay này”.
“Vâng”. Tiểu Phương trượt ghế, chân đạp một phát, xích tới gần Trần Dật.
Là lỗi nhỏ, cậu ta nhất thời ghi nhầm. Vốn là chuyện bé tí, sửa xong là xong, nhưng bị Trần Dật phát hiện nên cậu ta có phần hơi xấu hổ.
Sau khi sửa xong, cậu ta trở lại chỗ cũ, mở wechat xem tin của bạn bè.
Không biết đọc được tin gì, hai mắt cậu ta phát sáng rồi ‘ơ’ một tiếng: “Chị Dương đúng là phởn thật đấy, cả nhà lại mới đi du lịch, cả cái newsfeed của we chat kín toàn mấy video của chị ấy”.
Trần Dật gập hồ sơ, cầm di động nhìn giờ rồi cũng mở wechat của mình ra xem.
Thực ra, cô hiếm khi sử dụng phần mềm giao tiếp xã hội. Hồi học đại học, lúc ấy wechat vừa mới thịnh hành, cô dùng một thời gian, cảm thấy nhắn tin trực tiếp nhanh và tiện hơn. Sau này, khi cần liên lạc với bạn bè hoặc bạn học cô mới mở phần mềm. Trong wechat của cô chỉ có vẻn vẹn vài người bạn với một ít nội dung, tất cả đều là những thông tin liên quan đến khám chữa bệnh và là tin cũ từ hai năm trước.
Vì thế, cô không chỉ một lần bị Dư Sanh Sanh cười nhạo: “Cậu là một tên bảo thủ không theo kịp trào lưu hiện đại”.
Gần đây, cô lại sử dụng wechat là vì Đồng Đồng.
Vô tình khám phá ra một nick wechat về sức khỏe tâm lý trẻ em, quản lý bởi một vị bác sĩ tâm lý trẻ em chuyên nghiệp, đăng định kỳ những kiến thức tâm lý rất hữu ích. Sau khi bấm follow, hàng ngày cô đều vào wechat xem trang đó.
Cô đang xem thông tin được đăng ngày hôm nay, bỗng nghe Tiểu Phương lại ‘ồ’ lên một tiếng.
Trần Dật quay sang nhìn cậu ta: “Sao vậy?”.
Tiểu Phương kích động đứng bật dậy, giơ di động trước mặt Trần Dật: “Chị Trần xem này, chị Dương lại đổi xe mới, ông anh rể nhà em cũng lên Audi rồi”.
Tuần trước, sau khi giới thiệu đối tượng bị Trần Dật từ chối, chị Dương gặp cô không còn mặn mà chào hỏi nữa. Trần Dật cũng không hứng thú với mấy tấm hình, nhưng Tiểu Phương giơ điện thoại trước mặt, cô đành nhìn lướt qua.
Trong ảnh, chị Dương mặc một chiếc váy dài màu đỏ mang phong cách Bohemian, trên mặt đeo kính râm, tay trái đặt lên cánh cửa bên phụ của chiếc xe con màu đen, tư thế nhìn ra xa.
Xem xong, Trần Dật quay đi, Tiểu Phương cũng trở về vị trí của mình, tiếp tục thì thầm: “Chị Dương đi chơi, ăn mặc trang trọng thế này không hợp với phong cảnh sau lưng gì cả”.
Trần Dật không bình luận, tiếp tục xem tin.
+++
Năm giờ chiều, Tiết Sơn đến đúng hẹn, lúc uống thuốc xong rời đi, anh nhắn tin cho Trần Dật.
Trần Dật mở điện thoại, thấy tin nhắn chưa đọc, anh hỏi lúc nào có thể đến viện đón cô?
Bữa trước Trần Dật có hỏi qua Tiết Sơn về địa điểm và các hoạt động sẽ diễn ra tối thứ sáu. Tiết Sơn nói là ở trên núi Đại Phong, một ngọn núi nhỏ khá gần thôn Bắc Sơn, tại nhà của anh họ Khúc Mộc Sa Y sẽ có bữa tiệc đốt lửa trại mang hương vị người Di.
Trần Dật mỉm cười, gõ điện thoại trả lời: 4 rưỡi nhé. Làm phiền anh.
Ngày hôm sau, sau khi thay ca, Trần Dật quay về ký túc thay áo phông trắng quần jeans, xách theo hai túi lớn ra ngoài,cô thấy Tiết Sơn đã đứng đợi bên lề đường đối diện cổng viện từ bao giờ.
Anh mặc bộ quần áo màu đen, bên cạnh là chiếc xe máy màu đen, mặt hướng về phía viện. Thấy Trần Dật đi ra, anh bước nhanh tới tiếp nhận túi đồ trong tay cô.
Trần Dật vuốt ngón tay bị sợi dây xiết đỏ, hỏi: “Anh đến lâu chưa?”.
Tiết Sơn đáp: “Lúc cô vừa tan tầm”.
Trần Dật nhìn anh: “Anh uống thuốc trước rồi à?”.
Tiết Sơn gật đầu.
Nhìn thoáng qua trước xe máy dựng đằng trước, Trần Dật hỏi: “Anh mới mua xe ạ?”.
Tiết Sơn lại gật đầu: “Lấy của người quen chiếc xe cũ”.
Trần Dật mỉm cười: “Có xe máy cũng tiện. Thôi mình đi đi”.
Tiết Sơn đi trước, xách túi bằng một tay, bước rất nhẹ nhàng. Trần Dật đi sau, ánh mắt hướng theo bóng lưng vững vàng rộng lớn như hộ pháp của anh.
Đồ hơi nhiều, không bỏ vừa trong chiếc hộp sau đuôi xe. Trần Dật một tay túm yên xe, một tay ôm túi, ngồi dè dặt.
Tiết Sơn liếc qua gương chiếu hậu bắt gặp bộ dạng của cô, khẽ cười: “Thực ra không cần mua gì đâu. Sau này cô đừng khách sáo vậy nhé”.
Thoáng do dự, Trần Dật đáp ‘vâng’.
Tiết Sơn lái xe rất vững, đi đường làng chừng mười phút thì tới một con đường núi nhỏ, rẽ thêm mấy vòng, xe dừng trước một trang trại.
Cửa chính làm bằng gỗ, trên mái hiên phủ một lớp lá kê. Bên trong là một ngôi nhà nhỏ hai tầng màu trắng, phong cách kiến trúc giống phần lớn các ngôi nhà trong thôn Nhã Lý. Hàng rào bao quanh chiếc sân nhỏ, trên hàng rào phủ kín dây leo.
Trên đường đi, Trần Dật quan sát. Quả núi này chỉ có hai ba hộ gia đình, mỗi ngôi nhà có bố cục không quá khác nhau, đều ẩn dưới những lùm cây xanh mướt.
Xung quanh là ruộng nước cao thấp chằng chịt, giữa rừng núi văng vẳng tiếng chim gáy.
Nơi này mang tới cho người ta cảm giác an bình.
Nghe tiếng xe máy nổ vang, bước ra khỏi nhà đầu tiên chính là Đồng Đồng. Con bé nhoài qua hàng rào, rướn cổ nhìn bên ngoài, sau khi trông thấy chiếc xe máy liền mừng rỡ chạy ra mở cửa.
Tiếp theo có ba người nữa bước ra, cười ha hả đứng trên sân, nhàn nhã nhìn bọn họ.
Tiết Sơn lấy túi đồ khỏi đuôi xe, đang định dẫn Trần Dật vào thì bị người ở cửa ngăn lại.
Phương Thanh Dã chống gậy, vẻ mặt cười xấu xa: “Muốn vào cửa thì phải uống rượu”.
Tiếp theo, Khúc Mộc Sa Y giơ bát rượu tới trước mặt Trần Dật, cười híp mắt: “Bác sĩ Trần, đây là phong tục người họ Di chúng em, muốn vào cửa thì phải cạn một chén”.
Trần Dật nhìn bát rượu, nhất thời dở khóc dở cười.
Lần cuối cùng cô uống rượu là trong buổi liên hoan tốt nghiệp đại học ba năm trước. Là cán bộ lớp không thể không giao lưu, cô đành uống một ít, kết quả bị đau đầu mất hai ngày.
Trước mắt là rượu đế, một bát rượu đế lớn. Cô mà uống hết, chỉ sợ nằm ba ngày ba đêm.
Cô biết đồng bào dân tộc Di hiếu khách, thật sự không thể phụ ý tốt của người ta. Trần Dật khẽ cắn môi, vươn tay nhận bát rượu.
Tất cả mọi người không một ai chớp mắt, nhìn chằm chằm vào cô. Cô hít sâu một hơi, ngửa đầu uống.
Nhưng vừa cho vào miệng, cô liền phát hiện bất thường – rượu này không có mùi?
Cô buông bát rượu, nghênh đón cô là vẻ mặt tràn đầy hứng khởi của đám người bày trò thành công.
Cô lau miệng, bật cười.
Phương Thanh Dã giơ ngón tay cái lên: “Cô được lắm bác sĩ Trần. Thế mới là nữ trung hào kiệt chứ”.
Khúc Mộc Sa Y cũng cười lớn phụ họa: “Nhìn không ra, bác sĩ Trần lại uống rượu hào sảng như vậy, rất đáng để kết giao”.
Người đàn ông mặc bộ quần áo dân tộc Di đứng im lặng cạnh họ nãy giờ cũng giơ thẳng ngón tay cái về phía Trần Dật: “Cô gái được lắm”.
Trần Dật thật sự dở khóc dở cười.
Đồng Đồng hớn hở nhìn cô. Chỉ có Tiết Sơn, từ đầu tới cuối không nói một câu. Thậm chí lúc cô bị ép uống rượu, cũng không đứng ra ngăn cản.
Trần Dật quay sang nhìn Tiết Sơn, đáp lại vẻ mặt không giấu được niềm vui của anh, lạnh giọng hỏi: “Mấy người hùa nhau phải không?”.
Như đứa trẻ làm chuyện xấu bị người lớn phát hiện, Tiết Sơn lập tức thôi cười: “…Giận à?”.
Vẻ mặt đó của Tiết Sơn đã chọc cười Trần Dật. Cô nhịn không được, quên cả bực, bật cười thành tiếng.
+++
Màn đêm tối đen, trong sân dựng một khung nướng đồ.
Trần Dật cùng Khúc Mộc Sa Y vào bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Trong sân, cánh đàn ông bận rộn làm việc đã được phân công.
A Bố A Đô, anh họ của Khúc Mộc Sa Y, chịu trách nhiệm bổ củi. Tiết Sơn ngồi xổm bên cạnh khung nướng, phe phẩy chiếc quạt hương bồ, than củi đặt dưới giá nướng bốc những đốm lửa nhỏ.
Phương Thanh Dã đi đứng không tiện, nằm trên ghế mây trong sân giống như đại gia, tay cũng đong đưa chiếc quạt hương bồ. Buổi đêm trên núi nhiều muỗi, thi thoảng anh ta vỗ quạt đánh bốp một phát vào chân, miệng lẩm bẩm: “Dám hút máu Phương gia, chán sống rồi hả”.
Đồng Đồng ôm gấu bông, hết nhìn A Bố A Đô chẻ củi rồi nhìn Tiết Sơn nhóm lửa. Chốc chốc lại vào trong bếp, ngó Khúc Mộc Sa Y tay chân luống cuống còn Trần Dật thì điềm tĩnh thái thịt.
Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, mọi người lần lượt bắc ghế ngồi xung quanh khung nướng, bắt đầu bữa tiệc.
Vì đón khách, A Bố A Đô đặc biệt làm thịt con lợn sữa của nhà. Miếng thịt lợn tươi ngon trộn tương sau khi đặt lên vỉ than, phát tiếng ‘xèo xèo’, mỡ ứa ra, mùi thơm xông vào mũi, khiến mọi người nuốt nước miếng.
Đêm hè, gió nhẹ phất phơ. Trong sân viện trống trải, một đám người ăn uống tiệc tùng, cười cười nói nói.
Trong lúc cao hứng, A Bố A Đô hát một bài chúc rượu. Giọng anh ta khỏe khoắn, mang đặc thù khẩu âm của người Di, vô cùng thú vị.
Trần Dật chưa bao giờ ăn thịt lợn sữa, mới đầu không quen nhưng do mùi vị quá mức hấp dẫn, cô ăn liền một lúc mấy miếng tới lúc phát ngấy mới thôi.
Tiết Sơn ngồi bên phải, cảm nhận được biểu hiện nho nhỏ của cô, buông đũa khẽ hỏi: “Bị nghẹn à?”.
Trần Dật lắc đầu: “Tôi thấy hơi ngấy”.
A Bố A Đô lấy rượu gạo tự ủ ra, nồng độ không cao, rất ngọt, đặt trước mặt Trần Dật một bát nhỏ. Cô không dám động vào vì sợ say. Nhưng cảm giác ngấy thịt khiến cô bất chấp mọi thứ, bưng bát rượu lên uống một ngụm lớn.
Tiết Sơn nhìn cô uống vội liền nhắc: “Uống chậm một chút kẻo bị sặc”.
Hơn nửa bát rượu gạo đã chui vào bụng, cảm giác ngấy cũng hết. Nhưng mặt cô lập tức nóng ran, toàn thân như bị lửa đốt.
Tiết Sơn đứng dậy vào nhà.
Khúc Mộc Sa Y ngồi bên trái Trần Dật, thấy tư thế khó chịu của cô vội xán lại gần, cười tủm tỉm: “Bác sĩ Trần, sao uống một mình thế, phải uống cùng mọi người chứ”.
Trần Dật khua tay: “Tửu lượng của tôi không tốt, lát mà uống say sợ mọi người chê cười”.
Khúc Mộc Sa Y cảm thấy không hề gì, uống rượu là để vui. Cô cao giọng nói: “Sợ gì, uống say thì có anh Sơn đưa chị về”.
Phương Thanh Dã nhanh chóng phụ họa: “Đúng đúng, chẳng mấy khi có dịp chơi thoải mái. Nào, mọi người cụng chén một cái đi”.
Nhìn mọi người hào hứng bưng bát rượu, Trần Dật cắn răng, bưng bát lên. Cô đang định giơ bát ra phía trước chạm với mọi người thì tay bỗng nhiên trống không, bát rượu đã bị ai đó bê mất.
Trần Dật quay sang, bát rượu của cô đang nằm trong tay Tiết Sơn.
Ngọn đèn dưới mái hiên tỏa bóng sau lưng, toàn thân anh ngược sáng, đen xì một mảng, căn bản không nhìn rõ dung mạo.
Trần Dật chớp mắt, mỉm cười: “Sao thế?”.
Tiết Sơn ngồi xuống, đặt cốc nước vào tay Trần Dật, thì thầm: “Uống cái này đi”.
Phương Thanh Dã trông thấy, nhịn không được hét váng lên: “Ôi anh Tiểu Sơn của em, em cũng khát nước, anh lấy cho em cốc nước được không?’.
Tiết Sơn lườm anh ta: “Uống rượu của cậu đi”.
Phương Thanh Dã còn muốn nói gì đó liền bị Khúc Mộc Sa Y trừng mắt một cái. Anh ta đành ngoan ngoãn câm miệng.
Trần Dật cúi đầu nhìn chiếc cốc trong tay, một lúc sau, bưng lên uống hết. Âm ấm, ngọt ngọt, chắc là anh đã bỏ thêm mật ong.
Sức ăn của cô không nhiều, chỉ mấy miếng thịt thêm chút rau củ là no căng. Cô không ăn nữa, chuyên tâm phục vụ mọi người uống rượu.
Nướng phèo, khoai tây, cà tím, rau hẹ, mới đầu không quen, luyện tập dần, thành phẩm nướng xong đủ độ lửa, vừa giòn vừa ngon khiến mọi người đều khen nức nở.
Đồng Đồng ngoan ngoãn ngồi ăn, uống sữa bên cạnh Tiết Sơn. Tới lúc no bụng, con bé kéo tay Tiết Sơn, ý bảo anh đổi chỗ.
Con bé ngồi sang cạnh Đồng Đồng, học động tác của cô, trở đổ ăn trên giá nướng, rắc gia vị. Sau khi nướng xong còn gắp cẩn thận vào bát từng người.
Phương Thanh Dã đón miếng khoai tây, tán dương: “Đồng Đồng của chúng ta giỏi quá! Lợi hại thật đấy”.
Con bé mím môi cười, tiếp tục gắp đồ ăn cho Khúc Mộc Sa Y.
Khúc Mộc Sa Y chồm qua người Trần Dật, ôm cổ Đồng Đồng, hôn chụt một cái lên mặt con bé.
Con bé nhìn cô nàng không hài lòng, giơ tay áo lên lau sạch.
Mọi người cười ầm ĩ.
Tiếp tục ăn uống, Phương Thanh Dã và Khúc Mộc Sa Y bắt đầu oẳn tù tì, ai thua uống rượu. Vận may của Phương Thanh Dã không tốt, thua liên tiếp mấy bát. Tiết Sơn ngồi bên nhìn không được, nhắc Khúc Mộc Sa Y tha cho anh ta, chiếu cố người tàn tật.
Phương Thanh Dã không thèm ngó ngàng: “Nhường nhường cái gì? Anh đây muốn bằng bản lĩnh của mình bắt lại cô em! Nào, tiếp tục đi”.
Phương Thanh Dã thua mấy bát, buồn bực ngửa cổ uống rượu. Khúc Mộc Sa Y lắc đầu: “Dã mập, bổn cô nương đây là vô địch thiên hạ. Anh có dám chiến đấu với tôi đến sáng không? Anh xem, cái đầu anh uống nhiều lắm rồi đấy”.
Phương Thanh Dã không thèm để ý, nam nhân đại trượng phu không thể thua.
“Đầu anh đây to là do trời sinh, cô em không phục cái gì? Anh đây sinh ra đã nặng 4,7 kg. Cô em bắt anh thế nào chứ?”.
“Ha ha, thì ra anh sinh ra đã là một gã béo. Anh vẫn là tên nhóc béo từ lúc đẻ ra thôi”.
Phương Thanh Dã ngạc nhiên: “Cái gì mà tên nhóc béo?”.
Khúc Mộc Sa Y quay sang phía Trần Dật: “Bác sĩ Trần, chị giải thích cho Dã mập hiểu thế nào là tên nhóc béo đi”.
Trần Dật mỉm cười, thật đúng là kiến thức K pop.
“Nói một cách dễ hiểu thì một đứa trẻ sinh ra thể trọng vượt quá 4kg được gọi là một đứa trẻ béo”.
Phương Thanh Dã nghe cẩn thận, hỏi lại: “Thế bọn đẻ ra to xác từ bé liệu lớn lên có phải cũng béo không?”.
Trần Dật cười khẽ: “Không hẳn vậy”.
Đồng Đồng ngồi bên Trần Dật chăm chú nghe cô nói chuyện. Đột nhiên Phương Thanh Dã chuyển chủ đề sang con bé: “Vậy Đồng Đồng vóc dáng nhỏ bé thế kia, lúc mới sinh có thể là một đứa trẻ béo mập không?”.
Trần Dật cảm thấy buồn cười: “Theo như nguyên tắc thì có khả năng”.
Chủ đề uống rượu oẳn tù tì dần dần lệch hướng, chuyển sang chủ đề cân nặng lúc sinh.
Khúc Mộc Sa Y: “Tôi không nhớ, tôi sẽ gọi điện về hỏi mẹ”. Nói xong, cô liền đứng dậy đi gọi điện.
A Bố A Đô: “Bố mẹ tôi bảo, lúc mới đẻ tôi nặng 3,6kg”.
Trần Dật: “Tôi nặng 4,1 kg”.
Mọi người kinh ngạc, Phương Thanh Dã là người không vui nhất: “Dựa vào cái gì chứ! Bác sĩ Trần cũng là đứa trẻ nặng cân à? Nhưng sao nhìn dáng cô lại thon thả vậy nhỉ?”.
Anh ta hơi say, nói chuyện bắt đầu lộn xộn.
Trần Dật không trả lời anh ta, chuyển mắt sang đứa trẻ ngồi cạnh bên, hỏi Tiết Sơn: “Đồng Đồng thì sao?”.
Tiết Sơn nhếch môi, không trả lời. Vì anh không biết.
Trần Dật ngước mắt nhìn Tiết Sơn, phát hiện nét mặt anh dần dần lạnh đi, tựa như không hứng thú tham gia câu chuyện.
Một lúc lâu sau, Tiết Sơn cũng ngước mắt, đối mặt với cái nhìn chằm chằm của cô.
Tiết Sơn nói: “Tôi 3,3kg”.
Nghe giọng anh, Trần Dật có cảm giác nói không nên lời. Cô đang định lên tiếng thì Phương Thanh Dã đã chặn ngang: “A Sơn, cậu nói gì vậy? Lúc sinh cậu nặng cân mà. Có khi còn nặng hơn cả em cậu nữa”.
Người hỏi vô tâm, người nghe không cách nào trả lời thoải mái.
Trần Dật vô cùng ngạc nhiên: “Anh có em trai à?”.
Tiết Sơn gật đầu.
Phương Thanh Dã bổ sung: “Là em trai sinh đôi”.
Trần Dật nhìn anh: “Sinh đôi?”.
Tiết Sơn cúi đầu, trầm giọng đáp: “Ừ”.
Trần Dật khẽ nói: “Chưa từng thấy anh nhắc tới”.
Im lặng thật lâu.
Khúc Mộc Sa Y nói chuyện xong trở về, vội vã cao giọng chia sẻ thông tin của mình: “Mẹ tôi bảo, lúc mới sinh tôi nặng 3,4kg”.
Cùng với giọng của cô ấy lọt vào tai Trần Dật, còn có giọng của Tiết Sơn nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: “Đã mất rồi”.
Mãi đến thứ sáu, gã đàn ông bị đình chỉ thuốc mới không xuất hiện. Ban đêm, cũng không còn ai đến nạy cửa ký túc của Trần Dật.
Mọi thứ trở lại như cũ, từng ngày trôi qua, không còn sóng to gió lớn.
Trưa thứ sáu, Trần Dật ăn xong trở về, đồng nghiệp Tiểu Phương mở cửa cho cô. Sau khi nhìn cô đi vào, cậu ta đột nhiên hỏi: “Chị Trần, dạo này chị có chuyện gì vui à?”.
Trần Dật gỡ chiếc áo blouse trắng treo sau cánh cửa khoác lên người, tỏ ra ngạc nhiên: “Sao lại hỏi thế?”.
Tiểu Phương cười hì hì: “Em cũng không biết nữa nhưng cảm thấy tâm trạng của chị rất tốt”.
Theo như lời cậu ta, mối quan hệ giữa Trần Dật với các đồng nghiệp tuy không tệ nhưng là kiểu luôn luôn lãnh đạm, tính tình biệt lập khép kín. Mặc dù cô thường xuyên mỉm cười với bệnh nhân và đồng nghiệp nhưng nụ cười đó rất hời hợt và không có cảm xúc.
Mà gần đây, trong hai ngày làm việc cùng nhau, tuy biểu hiện của cô thoạt nhìn vẫn là dáng vẻ ấy, trên mặt mang theo nụ cười không mặn không nhạt. Nhưng Tiểu Phương cảm thấy, không giống ngày thường.
Trần Dật nhoẻn cười: “Không có gì đâu, chắc là do sắp đến ngày nghỉ nên tâm trạng thấy hưng phấn thôi”.
Tiểu Phương gật đầu: “Cũng đúng, bọn em đều bốn ngày một ca, chỉ có chị Trần là năm ngày một ca. Ngày mai còn phải thay ca sớm giúp mọi người, bao lâu mới có ngày nghỉ nên hứng thú là đúng rồi”.
Trần Dật mặc xong áo khoác trắng, ngồi xuống trước bàn làm việc.
Hiện tại không có bệnh nhân, dựa theo thông lệ hàng ngày thì buổi chiều từ 2 giờ đến 5 giờ là ít người nhất, không quá 5 bệnh nhân, khối lượng công việc rất nhẹ nhàng, Tiểu Phương khá thoải mái, mở di động xem tin tức.
Trần Dật giở hồ sơ bệnh án ngày hôm nay ra xem, phát hiện có một chỗ điền chưa đúng mẫu, phần ký và ghi tên bác sĩ là Tiểu Phương. Cô quay sang nhìn người đang bắt chéo chân nghịch điện thoại, nhắc khẽ: “Tiểu Phương, cậu lại đây xem sổ ghi chép sáng nay này”.
“Vâng”. Tiểu Phương trượt ghế, chân đạp một phát, xích tới gần Trần Dật.
Là lỗi nhỏ, cậu ta nhất thời ghi nhầm. Vốn là chuyện bé tí, sửa xong là xong, nhưng bị Trần Dật phát hiện nên cậu ta có phần hơi xấu hổ.
Sau khi sửa xong, cậu ta trở lại chỗ cũ, mở wechat xem tin của bạn bè.
Không biết đọc được tin gì, hai mắt cậu ta phát sáng rồi ‘ơ’ một tiếng: “Chị Dương đúng là phởn thật đấy, cả nhà lại mới đi du lịch, cả cái newsfeed của we chat kín toàn mấy video của chị ấy”.
Trần Dật gập hồ sơ, cầm di động nhìn giờ rồi cũng mở wechat của mình ra xem.
Thực ra, cô hiếm khi sử dụng phần mềm giao tiếp xã hội. Hồi học đại học, lúc ấy wechat vừa mới thịnh hành, cô dùng một thời gian, cảm thấy nhắn tin trực tiếp nhanh và tiện hơn. Sau này, khi cần liên lạc với bạn bè hoặc bạn học cô mới mở phần mềm. Trong wechat của cô chỉ có vẻn vẹn vài người bạn với một ít nội dung, tất cả đều là những thông tin liên quan đến khám chữa bệnh và là tin cũ từ hai năm trước.
Vì thế, cô không chỉ một lần bị Dư Sanh Sanh cười nhạo: “Cậu là một tên bảo thủ không theo kịp trào lưu hiện đại”.
Gần đây, cô lại sử dụng wechat là vì Đồng Đồng.
Vô tình khám phá ra một nick wechat về sức khỏe tâm lý trẻ em, quản lý bởi một vị bác sĩ tâm lý trẻ em chuyên nghiệp, đăng định kỳ những kiến thức tâm lý rất hữu ích. Sau khi bấm follow, hàng ngày cô đều vào wechat xem trang đó.
Cô đang xem thông tin được đăng ngày hôm nay, bỗng nghe Tiểu Phương lại ‘ồ’ lên một tiếng.
Trần Dật quay sang nhìn cậu ta: “Sao vậy?”.
Tiểu Phương kích động đứng bật dậy, giơ di động trước mặt Trần Dật: “Chị Trần xem này, chị Dương lại đổi xe mới, ông anh rể nhà em cũng lên Audi rồi”.
Tuần trước, sau khi giới thiệu đối tượng bị Trần Dật từ chối, chị Dương gặp cô không còn mặn mà chào hỏi nữa. Trần Dật cũng không hứng thú với mấy tấm hình, nhưng Tiểu Phương giơ điện thoại trước mặt, cô đành nhìn lướt qua.
Trong ảnh, chị Dương mặc một chiếc váy dài màu đỏ mang phong cách Bohemian, trên mặt đeo kính râm, tay trái đặt lên cánh cửa bên phụ của chiếc xe con màu đen, tư thế nhìn ra xa.
Xem xong, Trần Dật quay đi, Tiểu Phương cũng trở về vị trí của mình, tiếp tục thì thầm: “Chị Dương đi chơi, ăn mặc trang trọng thế này không hợp với phong cảnh sau lưng gì cả”.
Trần Dật không bình luận, tiếp tục xem tin.
+++
Năm giờ chiều, Tiết Sơn đến đúng hẹn, lúc uống thuốc xong rời đi, anh nhắn tin cho Trần Dật.
Trần Dật mở điện thoại, thấy tin nhắn chưa đọc, anh hỏi lúc nào có thể đến viện đón cô?
Bữa trước Trần Dật có hỏi qua Tiết Sơn về địa điểm và các hoạt động sẽ diễn ra tối thứ sáu. Tiết Sơn nói là ở trên núi Đại Phong, một ngọn núi nhỏ khá gần thôn Bắc Sơn, tại nhà của anh họ Khúc Mộc Sa Y sẽ có bữa tiệc đốt lửa trại mang hương vị người Di.
Trần Dật mỉm cười, gõ điện thoại trả lời: 4 rưỡi nhé. Làm phiền anh.
Ngày hôm sau, sau khi thay ca, Trần Dật quay về ký túc thay áo phông trắng quần jeans, xách theo hai túi lớn ra ngoài,cô thấy Tiết Sơn đã đứng đợi bên lề đường đối diện cổng viện từ bao giờ.
Anh mặc bộ quần áo màu đen, bên cạnh là chiếc xe máy màu đen, mặt hướng về phía viện. Thấy Trần Dật đi ra, anh bước nhanh tới tiếp nhận túi đồ trong tay cô.
Trần Dật vuốt ngón tay bị sợi dây xiết đỏ, hỏi: “Anh đến lâu chưa?”.
Tiết Sơn đáp: “Lúc cô vừa tan tầm”.
Trần Dật nhìn anh: “Anh uống thuốc trước rồi à?”.
Tiết Sơn gật đầu.
Nhìn thoáng qua trước xe máy dựng đằng trước, Trần Dật hỏi: “Anh mới mua xe ạ?”.
Tiết Sơn lại gật đầu: “Lấy của người quen chiếc xe cũ”.
Trần Dật mỉm cười: “Có xe máy cũng tiện. Thôi mình đi đi”.
Tiết Sơn đi trước, xách túi bằng một tay, bước rất nhẹ nhàng. Trần Dật đi sau, ánh mắt hướng theo bóng lưng vững vàng rộng lớn như hộ pháp của anh.
Đồ hơi nhiều, không bỏ vừa trong chiếc hộp sau đuôi xe. Trần Dật một tay túm yên xe, một tay ôm túi, ngồi dè dặt.
Tiết Sơn liếc qua gương chiếu hậu bắt gặp bộ dạng của cô, khẽ cười: “Thực ra không cần mua gì đâu. Sau này cô đừng khách sáo vậy nhé”.
Thoáng do dự, Trần Dật đáp ‘vâng’.
Tiết Sơn lái xe rất vững, đi đường làng chừng mười phút thì tới một con đường núi nhỏ, rẽ thêm mấy vòng, xe dừng trước một trang trại.
Cửa chính làm bằng gỗ, trên mái hiên phủ một lớp lá kê. Bên trong là một ngôi nhà nhỏ hai tầng màu trắng, phong cách kiến trúc giống phần lớn các ngôi nhà trong thôn Nhã Lý. Hàng rào bao quanh chiếc sân nhỏ, trên hàng rào phủ kín dây leo.
Trên đường đi, Trần Dật quan sát. Quả núi này chỉ có hai ba hộ gia đình, mỗi ngôi nhà có bố cục không quá khác nhau, đều ẩn dưới những lùm cây xanh mướt.
Xung quanh là ruộng nước cao thấp chằng chịt, giữa rừng núi văng vẳng tiếng chim gáy.
Nơi này mang tới cho người ta cảm giác an bình.
Nghe tiếng xe máy nổ vang, bước ra khỏi nhà đầu tiên chính là Đồng Đồng. Con bé nhoài qua hàng rào, rướn cổ nhìn bên ngoài, sau khi trông thấy chiếc xe máy liền mừng rỡ chạy ra mở cửa.
Tiếp theo có ba người nữa bước ra, cười ha hả đứng trên sân, nhàn nhã nhìn bọn họ.
Tiết Sơn lấy túi đồ khỏi đuôi xe, đang định dẫn Trần Dật vào thì bị người ở cửa ngăn lại.
Phương Thanh Dã chống gậy, vẻ mặt cười xấu xa: “Muốn vào cửa thì phải uống rượu”.
Tiếp theo, Khúc Mộc Sa Y giơ bát rượu tới trước mặt Trần Dật, cười híp mắt: “Bác sĩ Trần, đây là phong tục người họ Di chúng em, muốn vào cửa thì phải cạn một chén”.
Trần Dật nhìn bát rượu, nhất thời dở khóc dở cười.
Lần cuối cùng cô uống rượu là trong buổi liên hoan tốt nghiệp đại học ba năm trước. Là cán bộ lớp không thể không giao lưu, cô đành uống một ít, kết quả bị đau đầu mất hai ngày.
Trước mắt là rượu đế, một bát rượu đế lớn. Cô mà uống hết, chỉ sợ nằm ba ngày ba đêm.
Cô biết đồng bào dân tộc Di hiếu khách, thật sự không thể phụ ý tốt của người ta. Trần Dật khẽ cắn môi, vươn tay nhận bát rượu.
Tất cả mọi người không một ai chớp mắt, nhìn chằm chằm vào cô. Cô hít sâu một hơi, ngửa đầu uống.
Nhưng vừa cho vào miệng, cô liền phát hiện bất thường – rượu này không có mùi?
Cô buông bát rượu, nghênh đón cô là vẻ mặt tràn đầy hứng khởi của đám người bày trò thành công.
Cô lau miệng, bật cười.
Phương Thanh Dã giơ ngón tay cái lên: “Cô được lắm bác sĩ Trần. Thế mới là nữ trung hào kiệt chứ”.
Khúc Mộc Sa Y cũng cười lớn phụ họa: “Nhìn không ra, bác sĩ Trần lại uống rượu hào sảng như vậy, rất đáng để kết giao”.
Người đàn ông mặc bộ quần áo dân tộc Di đứng im lặng cạnh họ nãy giờ cũng giơ thẳng ngón tay cái về phía Trần Dật: “Cô gái được lắm”.
Trần Dật thật sự dở khóc dở cười.
Đồng Đồng hớn hở nhìn cô. Chỉ có Tiết Sơn, từ đầu tới cuối không nói một câu. Thậm chí lúc cô bị ép uống rượu, cũng không đứng ra ngăn cản.
Trần Dật quay sang nhìn Tiết Sơn, đáp lại vẻ mặt không giấu được niềm vui của anh, lạnh giọng hỏi: “Mấy người hùa nhau phải không?”.
Như đứa trẻ làm chuyện xấu bị người lớn phát hiện, Tiết Sơn lập tức thôi cười: “…Giận à?”.
Vẻ mặt đó của Tiết Sơn đã chọc cười Trần Dật. Cô nhịn không được, quên cả bực, bật cười thành tiếng.
+++
Màn đêm tối đen, trong sân dựng một khung nướng đồ.
Trần Dật cùng Khúc Mộc Sa Y vào bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Trong sân, cánh đàn ông bận rộn làm việc đã được phân công.
A Bố A Đô, anh họ của Khúc Mộc Sa Y, chịu trách nhiệm bổ củi. Tiết Sơn ngồi xổm bên cạnh khung nướng, phe phẩy chiếc quạt hương bồ, than củi đặt dưới giá nướng bốc những đốm lửa nhỏ.
Phương Thanh Dã đi đứng không tiện, nằm trên ghế mây trong sân giống như đại gia, tay cũng đong đưa chiếc quạt hương bồ. Buổi đêm trên núi nhiều muỗi, thi thoảng anh ta vỗ quạt đánh bốp một phát vào chân, miệng lẩm bẩm: “Dám hút máu Phương gia, chán sống rồi hả”.
Đồng Đồng ôm gấu bông, hết nhìn A Bố A Đô chẻ củi rồi nhìn Tiết Sơn nhóm lửa. Chốc chốc lại vào trong bếp, ngó Khúc Mộc Sa Y tay chân luống cuống còn Trần Dật thì điềm tĩnh thái thịt.
Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, mọi người lần lượt bắc ghế ngồi xung quanh khung nướng, bắt đầu bữa tiệc.
Vì đón khách, A Bố A Đô đặc biệt làm thịt con lợn sữa của nhà. Miếng thịt lợn tươi ngon trộn tương sau khi đặt lên vỉ than, phát tiếng ‘xèo xèo’, mỡ ứa ra, mùi thơm xông vào mũi, khiến mọi người nuốt nước miếng.
Đêm hè, gió nhẹ phất phơ. Trong sân viện trống trải, một đám người ăn uống tiệc tùng, cười cười nói nói.
Trong lúc cao hứng, A Bố A Đô hát một bài chúc rượu. Giọng anh ta khỏe khoắn, mang đặc thù khẩu âm của người Di, vô cùng thú vị.
Trần Dật chưa bao giờ ăn thịt lợn sữa, mới đầu không quen nhưng do mùi vị quá mức hấp dẫn, cô ăn liền một lúc mấy miếng tới lúc phát ngấy mới thôi.
Tiết Sơn ngồi bên phải, cảm nhận được biểu hiện nho nhỏ của cô, buông đũa khẽ hỏi: “Bị nghẹn à?”.
Trần Dật lắc đầu: “Tôi thấy hơi ngấy”.
A Bố A Đô lấy rượu gạo tự ủ ra, nồng độ không cao, rất ngọt, đặt trước mặt Trần Dật một bát nhỏ. Cô không dám động vào vì sợ say. Nhưng cảm giác ngấy thịt khiến cô bất chấp mọi thứ, bưng bát rượu lên uống một ngụm lớn.
Tiết Sơn nhìn cô uống vội liền nhắc: “Uống chậm một chút kẻo bị sặc”.
Hơn nửa bát rượu gạo đã chui vào bụng, cảm giác ngấy cũng hết. Nhưng mặt cô lập tức nóng ran, toàn thân như bị lửa đốt.
Tiết Sơn đứng dậy vào nhà.
Khúc Mộc Sa Y ngồi bên trái Trần Dật, thấy tư thế khó chịu của cô vội xán lại gần, cười tủm tỉm: “Bác sĩ Trần, sao uống một mình thế, phải uống cùng mọi người chứ”.
Trần Dật khua tay: “Tửu lượng của tôi không tốt, lát mà uống say sợ mọi người chê cười”.
Khúc Mộc Sa Y cảm thấy không hề gì, uống rượu là để vui. Cô cao giọng nói: “Sợ gì, uống say thì có anh Sơn đưa chị về”.
Phương Thanh Dã nhanh chóng phụ họa: “Đúng đúng, chẳng mấy khi có dịp chơi thoải mái. Nào, mọi người cụng chén một cái đi”.
Nhìn mọi người hào hứng bưng bát rượu, Trần Dật cắn răng, bưng bát lên. Cô đang định giơ bát ra phía trước chạm với mọi người thì tay bỗng nhiên trống không, bát rượu đã bị ai đó bê mất.
Trần Dật quay sang, bát rượu của cô đang nằm trong tay Tiết Sơn.
Ngọn đèn dưới mái hiên tỏa bóng sau lưng, toàn thân anh ngược sáng, đen xì một mảng, căn bản không nhìn rõ dung mạo.
Trần Dật chớp mắt, mỉm cười: “Sao thế?”.
Tiết Sơn ngồi xuống, đặt cốc nước vào tay Trần Dật, thì thầm: “Uống cái này đi”.
Phương Thanh Dã trông thấy, nhịn không được hét váng lên: “Ôi anh Tiểu Sơn của em, em cũng khát nước, anh lấy cho em cốc nước được không?’.
Tiết Sơn lườm anh ta: “Uống rượu của cậu đi”.
Phương Thanh Dã còn muốn nói gì đó liền bị Khúc Mộc Sa Y trừng mắt một cái. Anh ta đành ngoan ngoãn câm miệng.
Trần Dật cúi đầu nhìn chiếc cốc trong tay, một lúc sau, bưng lên uống hết. Âm ấm, ngọt ngọt, chắc là anh đã bỏ thêm mật ong.
Sức ăn của cô không nhiều, chỉ mấy miếng thịt thêm chút rau củ là no căng. Cô không ăn nữa, chuyên tâm phục vụ mọi người uống rượu.
Nướng phèo, khoai tây, cà tím, rau hẹ, mới đầu không quen, luyện tập dần, thành phẩm nướng xong đủ độ lửa, vừa giòn vừa ngon khiến mọi người đều khen nức nở.
Đồng Đồng ngoan ngoãn ngồi ăn, uống sữa bên cạnh Tiết Sơn. Tới lúc no bụng, con bé kéo tay Tiết Sơn, ý bảo anh đổi chỗ.
Con bé ngồi sang cạnh Đồng Đồng, học động tác của cô, trở đổ ăn trên giá nướng, rắc gia vị. Sau khi nướng xong còn gắp cẩn thận vào bát từng người.
Phương Thanh Dã đón miếng khoai tây, tán dương: “Đồng Đồng của chúng ta giỏi quá! Lợi hại thật đấy”.
Con bé mím môi cười, tiếp tục gắp đồ ăn cho Khúc Mộc Sa Y.
Khúc Mộc Sa Y chồm qua người Trần Dật, ôm cổ Đồng Đồng, hôn chụt một cái lên mặt con bé.
Con bé nhìn cô nàng không hài lòng, giơ tay áo lên lau sạch.
Mọi người cười ầm ĩ.
Tiếp tục ăn uống, Phương Thanh Dã và Khúc Mộc Sa Y bắt đầu oẳn tù tì, ai thua uống rượu. Vận may của Phương Thanh Dã không tốt, thua liên tiếp mấy bát. Tiết Sơn ngồi bên nhìn không được, nhắc Khúc Mộc Sa Y tha cho anh ta, chiếu cố người tàn tật.
Phương Thanh Dã không thèm ngó ngàng: “Nhường nhường cái gì? Anh đây muốn bằng bản lĩnh của mình bắt lại cô em! Nào, tiếp tục đi”.
Phương Thanh Dã thua mấy bát, buồn bực ngửa cổ uống rượu. Khúc Mộc Sa Y lắc đầu: “Dã mập, bổn cô nương đây là vô địch thiên hạ. Anh có dám chiến đấu với tôi đến sáng không? Anh xem, cái đầu anh uống nhiều lắm rồi đấy”.
Phương Thanh Dã không thèm để ý, nam nhân đại trượng phu không thể thua.
“Đầu anh đây to là do trời sinh, cô em không phục cái gì? Anh đây sinh ra đã nặng 4,7 kg. Cô em bắt anh thế nào chứ?”.
“Ha ha, thì ra anh sinh ra đã là một gã béo. Anh vẫn là tên nhóc béo từ lúc đẻ ra thôi”.
Phương Thanh Dã ngạc nhiên: “Cái gì mà tên nhóc béo?”.
Khúc Mộc Sa Y quay sang phía Trần Dật: “Bác sĩ Trần, chị giải thích cho Dã mập hiểu thế nào là tên nhóc béo đi”.
Trần Dật mỉm cười, thật đúng là kiến thức K pop.
“Nói một cách dễ hiểu thì một đứa trẻ sinh ra thể trọng vượt quá 4kg được gọi là một đứa trẻ béo”.
Phương Thanh Dã nghe cẩn thận, hỏi lại: “Thế bọn đẻ ra to xác từ bé liệu lớn lên có phải cũng béo không?”.
Trần Dật cười khẽ: “Không hẳn vậy”.
Đồng Đồng ngồi bên Trần Dật chăm chú nghe cô nói chuyện. Đột nhiên Phương Thanh Dã chuyển chủ đề sang con bé: “Vậy Đồng Đồng vóc dáng nhỏ bé thế kia, lúc mới sinh có thể là một đứa trẻ béo mập không?”.
Trần Dật cảm thấy buồn cười: “Theo như nguyên tắc thì có khả năng”.
Chủ đề uống rượu oẳn tù tì dần dần lệch hướng, chuyển sang chủ đề cân nặng lúc sinh.
Khúc Mộc Sa Y: “Tôi không nhớ, tôi sẽ gọi điện về hỏi mẹ”. Nói xong, cô liền đứng dậy đi gọi điện.
A Bố A Đô: “Bố mẹ tôi bảo, lúc mới đẻ tôi nặng 3,6kg”.
Trần Dật: “Tôi nặng 4,1 kg”.
Mọi người kinh ngạc, Phương Thanh Dã là người không vui nhất: “Dựa vào cái gì chứ! Bác sĩ Trần cũng là đứa trẻ nặng cân à? Nhưng sao nhìn dáng cô lại thon thả vậy nhỉ?”.
Anh ta hơi say, nói chuyện bắt đầu lộn xộn.
Trần Dật không trả lời anh ta, chuyển mắt sang đứa trẻ ngồi cạnh bên, hỏi Tiết Sơn: “Đồng Đồng thì sao?”.
Tiết Sơn nhếch môi, không trả lời. Vì anh không biết.
Trần Dật ngước mắt nhìn Tiết Sơn, phát hiện nét mặt anh dần dần lạnh đi, tựa như không hứng thú tham gia câu chuyện.
Một lúc lâu sau, Tiết Sơn cũng ngước mắt, đối mặt với cái nhìn chằm chằm của cô.
Tiết Sơn nói: “Tôi 3,3kg”.
Nghe giọng anh, Trần Dật có cảm giác nói không nên lời. Cô đang định lên tiếng thì Phương Thanh Dã đã chặn ngang: “A Sơn, cậu nói gì vậy? Lúc sinh cậu nặng cân mà. Có khi còn nặng hơn cả em cậu nữa”.
Người hỏi vô tâm, người nghe không cách nào trả lời thoải mái.
Trần Dật vô cùng ngạc nhiên: “Anh có em trai à?”.
Tiết Sơn gật đầu.
Phương Thanh Dã bổ sung: “Là em trai sinh đôi”.
Trần Dật nhìn anh: “Sinh đôi?”.
Tiết Sơn cúi đầu, trầm giọng đáp: “Ừ”.
Trần Dật khẽ nói: “Chưa từng thấy anh nhắc tới”.
Im lặng thật lâu.
Khúc Mộc Sa Y nói chuyện xong trở về, vội vã cao giọng chia sẻ thông tin của mình: “Mẹ tôi bảo, lúc mới sinh tôi nặng 3,4kg”.
Cùng với giọng của cô ấy lọt vào tai Trần Dật, còn có giọng của Tiết Sơn nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: “Đã mất rồi”.