Gần 8 giờ tối bữa tiệc nướng mới kết thúc.
Đám đàn ông thu dọn tàn cuộc để đốt lửa trại. Trần Dật và Khúc Mộc Sa Y vào bếp rửa chén bát.
Chiếc móng trên tay cô mọc nhanh hơn dự đoán, qua hai tuần đã dài hơn phân nửa, dính nước hay xách đồ đều không phải việc quá to tát.
Đang rửa mấy cái bát cuối cùng, Trần Dật bỗng nghe người bên cạnh hỏi: “Bác sĩ Trần, chị cảm thấy anh Sơn thế nào?”.
Hơi ngạc nhiên một chút, Trần Dật xếp chén bát vào trong chiếc giỏ trúc, đáp: “Anh ấy là một người tốt”.
Khúc Mộc Sa Y lau tay, liếc Trần Dật dò xét: “Anh Sơn nhà em là một người tốt, thi thoảng hơi nhàm chán một chút, không có tế bào lãng mạn gì cả. Toàn bộ tâm trí đều dồn hết lên Đồng Đồng, đôi khi không để tâm đến người bên cạnh”.
Trần Dật mỉm cười: “Người làm bố, dành hết tâm trí cho con là bình thường”.
Khúc Mộc Sa Y im lặng, nhìn Trần Dật lau tay. Cô thoáng do dự, hỏi: “Nghe Dã mập nói, bác sĩ Trần đang làm việc ở phòng khám methadone ạ?”.
Trước kia, cô cũng nghĩ giống Phương Thanh Dã, tưởng Trần Dật là bác sĩ bình thường. Sau này biết rõ công việc thật của cô, Khúc Mộc Sa Y vô cùng kinh ngạc.
Sau ngạc nhiên là cảm giác vui mừng. Trần Dật biết Tiết Sơn đang trong giai đoạn cai nghiện vậy mà vẫn qua lại. Hoặc là cô có tấm lòng Thánh Mẫu thuần túy, hoặc là cô thật sự có tình ý, sẵn lòng tiếp nhận Tiết Sơn.
Cho nên, Khúc Mộc Sa Y muốn thử một lần, xem cô thuộc kiểu nào.
Trần Dật gấp khăn xong, treo lên dây thừng, giọng điệu điềm đạm: “Ừ”.
Khúc Mộc Sa Y cảm thán: “Vậy thì vất vả lắm, công việc của chị hàng ngày phải tiếp xúc với người nghiện mà”.
Trần Dật lắc đầu: “Công việc của tôi kém xa công việc của cô”.
Khúc Mộc Sa Y nghi hoặc: “Công việc của em? Chị biết em làm gì à?”.
Trần Dật gật đầu: “Cô là cảnh sát, hơn nữa còn làm việc trong đội phòng chống ma túy”.
“…”. Khúc Mộc Sa Y ngớ ra.
Trần Dật liếc nhìn cô, khẽ mỉm cười: “Đi thôi, ra ngoài kia xem giúp được gì nữa không”.
+++
Trong sân, Phương Thanh Dã đang ung dung quạt, còn Tiết Sơn và A Bố A Đô giúp nhau đốt lửa trại.
Hai người dựng những thanh củi khô đã được chẻ sẵn thành khung, cuối cùng dùng lõi ngô khô làm mồi lửa.
Rất nhanh, trong sân khói đặc bốc cuồn cuộn.
Đồng Đồng bị sặc khói, che miệng trốn sau lưng Trần Dật, không ngừng ho khan. Trần Dật kéo Đồng Đồng vào nhà tránh khói, còn rót cho con bé cốc nước.
Lúc trở ra, khói đặc ban đầu đã biến thành những ngọn lửa cháy hừng hực.
Phương Thanh Dã ngồi bên đống lửa, ôm cái mẹt đựng khoai lang, khoai tây và bắp ngô trong lòng.
Họ ném chúng vào trong đống lửa. A Bố A Đô cầm cặp gắp than đưa sâu vào trong.
Tiết Sơn rửa tay, ngón tay nhỏ nước, Trần Dật rút trong túi một tờ khăn giấy, anh tự nhiên nhận lấy, vừa lau tay, vừa giải thích với Trần Dật: “Đợi sau khi lửa tắt, chúng ta sẽ bới chúng ra khỏi tro để ăn, thơm lắm đấy”.
Trần Dật gật đầu, bên kia A Bố A Đô mời mọi người ra nhảy.
“Cô có biết nhảy không?”. Tiết Sơn hỏi.
Trần Dật lắc đầu, hỏi lại hắn: “Anh biết à?”.
Tiết Sơn cười cười: “Biết một chút”.
Trần Dật cũng cười: “Nhìn không ra”.
Tiết Sơn nói: “Ngày xưa chơi với Khúc Mộc Sa Y, tôi và Phương Thanh Dã bị con bé nghiêm khắc dạy dỗ đấy”.
Trần Dật hơi hiếu kỳ: “Ngày trước tôi có nghe nói, trong tối đốt lửa trại, các cô gái và các chàng trai độc thân người Di có thể mời nhau nhảy. Nếu thích nhau, cô gái sẽ nói nhỏ địa chỉ nhà mình, đến đêm sẽ hẹn hò với chàng trai, hoàn thành mối nhân duyên tốt đẹp. Có đúng vậy không?”.
Tiết Sơn cũng không rõ lắm, khẽ gật đầu, gọi Khúc Mộc Sa y tới giải đáp.
Khúc Mộc Sa Y nghe xong bật cười khanh khách: “Cái mà bác sĩ Trần nói đến là phong tục cưới hỏi của dân tộc Mosuo. Trong tối đốt lửa trại, chàng trai gặp cô gái mình thích, mời cô ấy cùng nhảy. Nếu hai người nhìn vào mắt nhau, thấy có cảm tình với nhau, chàng trai sẽ kéo tay cô gái, liếc mắt đưa tình. Còn cô gái sẽ nói cho chàng trai biết địa chỉ nhà mình. Sau 12 giờ đêm, chàng trai liền đi tẩu hôn. Anh ta phải qua ba cửa ải mới có thể đột nhập sàn hoa của cô gái”.
Trần Dật nghe mà cảm hứng dạt dào: “Qua ba cửa ải như thế nào?”.
Khúc Mộc Sa Y tiếp tục giải thích: “Một là vượt tường. Cái này không khó, các chàng trai đều làm được. Hai là, nghĩ cách không để bị chó cắn. Cái này cũng dễ, chỉ cần mang theo chút đồ ăn cho chúng là có thể vượt qua bài kiểm tra. Ba là xử lý then cửa gỗ nơi cô gái đang ở. Các chàng trai phải cầm theo con dao dùng để cắt đứt then cửa mới có thể vào được”.
Tất cả mọi người lắng nghe một cách hào hứng. Phương Thanh Dã đột nhiên chọc một câu: “Phiền phức chết đi được! Bao nhiêu quy tắc như vậy, may mà tôi không phải là người dân tộc Mosuo”.
Khúc Mộc Sa Y phản bác: “Anh tưởng muốn mà được à? Anh nhìn lại dáng người ụ mỡ của anh đi, đôi mắt thì híp tịt vào chả bao giờ mở to. Chỉ có cô gái Mosuo nào bị mù mới chọn anh để sinh con đẻ cái thôi”.
“Đả kích cá nhân”. Phương Thanh Dã tức giận đến nỗi suýt nhảy dựng lên: “Mọi người, mọi người nghe rồi nhé. Cô ta đang đả kích tôi kìa”.
Tiếng hai người cãi cọ vang khắp sân, vô cùng náo nhiệt.
Náo loạn một hồi, A Bố A Đô tiếp tục bật nhạc, sau khi nhấn nút, giai điệu vui vẻ thoáng chốc tràn khắp sân nhỏ.
“Đến nào”. Khúc Mộc Sa Y vẫy tay.
Thực ra Phương Thanh Dã thích nhất trò này, nhưng với dáng dấp què quặt như bây giờ, tâm trạng lại đang bực bội nên anh ta đành đứng im xem người khác nhảy, thi thoảng tay đánh nhịp theo nhạc.
Đây là một ca khúc rất hay của đồng bào dân tộc ít người, tiết tấu sôi động. Khúc Mộc Sa Y nhảy tưng tưng, A Bố A Đô bước nhanh qua, nắm lấy tay cô, cả hai mang tới một bầu khí rất sảng khoái.
Thấy Trần Dật hơi do dự, Tiết Sơn khẽ kéo cổ tay cô, Đồng Đồng theo sát sau lưng.
Điệu nhảy này không khó, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy động tác. Trần Dật tay chân phối hợp, học theo Khúc Mộc Sa Y, cuối cùng cũng nhảy tương đối chính xác tiết tấu của bài ‘đá lạch cạch, đá lạch cạch’.
Động tác của Tiết Sơn không đúng chuẩn lắm nhưng bước theo nhịp khá ổn. Anh vừa nhảy, ánh mắt vừa thi thoảng dừng trên người Trần Dật.
Mái tóc dài phất phơ trong gió, cô đưa tay lên vuốt, cẩn thận cúi đầu nhìn bước chân. Đôi lúc nhảy sai, cô mỉm cười lộ vẻ lung túng, lập tức sửa lại.
Đồng Đồng không học múa nhưng vẫn theo sát Trần Dật và Tiết Sơn, lắc đầu xoay người, nhảy hoàn toàn theo cách của mình.
Trong cánh rừng yên tĩnh, một trại lửa đốt lên trong đêm. Họ nhảy nhót xung quanh vòng lửa, cho đến khi mệt cũng không muốn dừng lại.
Một thế giới tự do không buồn không lo, không tật bệnh, không cực khổ, chỉ có những nụ cười vô tư chân thật, chiếu rọi trong ánh lửa.
+++
Tầm mười giờ, mọi thứ được dọn dẹp xong xuôi. Đồng Đồng nằm trên ghế trong nhà ngủ say sưa. Tiết Sơn bảo Khúc Mộc Sa Y vào cùng con bé, đợi anh đưa Trần Dật về rồi quay lại đón sau. Phương Thanh Dã tay chân không tiện nên ở lại nhà A Bố A Đô luôn.
Gió mát phất phơ, chiếc xe máy chạy thong dong trên con đường quê nhỏ. Ngồi phía sau, Trần Dật nhịn không được rùng mình vì lạnh, mái tóc dài cũng bị gió đêm thổi bay.
Khắp nơi đen kịt một mảnh, đèn xe phát ra một chùm sáng, chia cắt cả con đường.
Trần Dật ngửi thấy trên người anh mùi rượu và mùi khói nhàn nhạt.
Cô nhớ lại, anh thật sự không uống quá nhiều, chỉ im lặng ngồi bên nghe người khác cao giọng cười nói, xem hỉ nộ ái ố như không thuộc về mình.
Trần Dật có cảm giác không thành lời. Cô luôn cảm thấy, anh đang cố gắng che giấu chuyện gì đó.
Cô biết, lúc này, cô không có quyền tìm hiểu bí mật của anh. Nhưng trong thâm tâm luôn có những vướng mắc không sao lý giải được, rồi một giây sau đó, nút thắt ấy liền biến thành một cái động tối đen, hút cô vào trong vực sâu muôn đời không trở ra được.
Cô ngồi sau anh, hơi nheo mắt, mặc gió lạnh táp vào mặt, vô thức gọi: “Tiết Sơn”.
Tốc độ xe chưa giảm, Tiết Sơn hơi nghiêng đầu, mắt nhìn phía trước, hỏi: “Sao vậy?”.
Thật lâu, người phía sau không lên tiếng.
Tiết Sơn cảm thấy bất thường, dừng xe ven đường. Anh quay đầu nhìn cô, trong bóng tối, tuy không nhìn rõ nhưng anh vẫn cảm nhận được hơi thở ấm áp nhẹ nhàng của cô phả lên mặt mình.
“Sao vậy?”. Anh hỏi.
“Được rồi, không sao đâu”. Trần Dật đáp: “Đi thôi, anh còn phải về đón Đồng Đồng nữa”.
Chiếc xe vẫn không nhúc nhích.
Trần Dật nói: “Đi thôi, thật sự không sao mà”.
Trực giác không gạt người nhưng Tiết Sơn không muốn giữa núi rừng hoang vắng tiếp tục dây dưa về chủ đề này. Ngoài trời hơi lạnh, cô đang run rẩy.
“Lạnh à?”. Anh khẽ hỏi.
Trong bóng tối, Trần Dật lắc đầu: “Không sao”.
Hai tay cô vẫn nắm chặt giá sắt sau yên xe, mảng da thịt lộ ra bên ngoài lạnh như băng.
Trong yên lặng, cô cảm giác có một bàn tay to lớn ấm áp phủ lên tay mình.
Cô bất động, các đốt ngón tay vẫn xiết chặt chiếc giá sắt.
Trên mu bàn tay, hơi ấm càng lúc càng rõ, mang theo vết chai cọ khẽ lên lớp da buốt lạnh của cô.
+++
Chiếc xe máy dừng ở sân viện. Trần Dật xuống xe, Tiết Sơn rút chìa khóa, đèn xe bỗng tắt phụt.
Anh đi qua, nói: “Đi nào, tôi đưa cô vào cửa”.
Trần Dật im lặng, đầu hơi cúi thấp, theo sát anh.
Chiếc đèn hành lang dưới tầng tổng hợp mấy hôm trước bị hỏng, lập lòe, lúc sáng lúc tối. Đi được nửa đường, chiếc bóng đột nhiên bãi công, chút ánh sáng trước mắt hoàn toàn biến mất.
Xung quanh tối đen, đứng hai giây trong bóng đêm, Tiết Sơn lấy điện thoại mở đèn pin. Anh phát hiện Trần Dật đứng không nhúc nhích cũng không có ý định đi tiếp.
Anh khẽ gọi cô: “Trần Dật?”.
Cô đứng đưa lưng về phía anh, vóc dáng mỏng manh, mái tóc dài tung bay.
Đêm nay, Tiết Sơn cảm thấy cô hơi lạ. Mấy lần anh muốn nói lại thôi. Bởi vì anh nghĩ mình không đủ tư cách để hỏi thăm hay tranh giành.
Im lặng một lúc lâu, Trần Dật xoay người.
Ánh đèn pin rọi xuống nền đất, bóng hai người nửa chìm trong sáng, nửa chìm trong tối.
Anh nhìn không rõ lắm nét mặt của cô. Cô cũng không trông thấy anh.
Ánh mắt hai người giao nhau trong bóng đêm, tựa như cất giấu mọi ngôn từ, không tìm thấy cửa ra, không tìm thấy cơ hội phù hợp.
“Em có một số việc muốn hỏi anh”.
Rốt cuộc, cô cũng lên tiếng, giọng điệu lãnh đạm xa cách.
Tiết Sơn định mở miệng thì cô ngắt lời: “Anh đừng vội. Bởi vì những vấn đề đó, có khả năng anh không muốn trả lời, hoặc là, anh không cách nào trả lời và cũng không thể trả lời được”.
Giọng cô giống như một lưỡi dao sắc, từng nhát từng nhát, đâm vào người anh.
Cho dù vậy, anh vẫn đồng ý: “Được, em hỏi đi”.
Trần Dật lẳng lặng nhìn hình dáng người đàn ông trong bóng tối, trong lòng rối như tơ vò.
Cô nên hỏi gì đây?
Hỏi vì sao anh lại bị đội phòng chống ma túy bắt giữ? Hỏi vì sao anh lại biết nhà họ Cát, người có ân với mình? Hỏi rốt cuộc trước kia anh đã từng làm gì ư?
Hay là… Đồng Đồng có phải con gái ruột của anh không?
Nhiều lắm, nhiều lắm. Cơ thể anh như chứa đựng vô vàn bí mật, chứa đựng quá khứ không một ai có thể tìm cách biết được.
Mày nhất định phải xé mở lớp ngụy trang ấy, ép anh ấy dùng dáng vẻ thống khổ chân thật nhất để đối diện với mày ư?
Thật lâu sau, Trần Dật hít sâu một hơi rồi thở hắt ra.
Cô đột nhiên mỉm cười:”Thôi được, không hỏi nữa”.
Tiết Sơn im lặng nhìn cô: “Sao lại không hỏi nữa?".
Cô nhoẻn cười nhưng Tiết Sơn không nhìn thấy nụ cười ấy, chỉ nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của cô.
“Lúc đầu em nghĩ, nếu như hai người thật sự yêu nhau thì không nên giấu diếm quá nhiều bí mật”.
Trái tim anh đập thình thịch.
“Nhưng, khi em cố gắng làm sáng tỏ những nghi ngờ đó, em chợt phát hiện ra, những điều ấy không quan trọng”.
Anh thở gấp, cảm thấy huyết dịch chạy trong cơ thể như bất chợt ngừng lại, trong đầu nổ ầm một tiếng, có thứ gì đó, vỡ vụn ra.
“Cho nên, em không hỏi nữa”.
Trần Dật bình tĩnh nhìn người đàn ông trong bóng tối, cô nói khẽ: “Anh thì sao? Anh có điều gì muốn hỏi em không?”.
Yên lặng quá, bốn bề yên lặng quá.
Ánh trăng khuyết giấu sau tầng mây thò đầu ra, lẳng lặng nhìn hai người trong bóng đêm.
Đáp lại cô là một cái ôm xiết mạnh mẽ.
Đám đàn ông thu dọn tàn cuộc để đốt lửa trại. Trần Dật và Khúc Mộc Sa Y vào bếp rửa chén bát.
Chiếc móng trên tay cô mọc nhanh hơn dự đoán, qua hai tuần đã dài hơn phân nửa, dính nước hay xách đồ đều không phải việc quá to tát.
Đang rửa mấy cái bát cuối cùng, Trần Dật bỗng nghe người bên cạnh hỏi: “Bác sĩ Trần, chị cảm thấy anh Sơn thế nào?”.
Hơi ngạc nhiên một chút, Trần Dật xếp chén bát vào trong chiếc giỏ trúc, đáp: “Anh ấy là một người tốt”.
Khúc Mộc Sa Y lau tay, liếc Trần Dật dò xét: “Anh Sơn nhà em là một người tốt, thi thoảng hơi nhàm chán một chút, không có tế bào lãng mạn gì cả. Toàn bộ tâm trí đều dồn hết lên Đồng Đồng, đôi khi không để tâm đến người bên cạnh”.
Trần Dật mỉm cười: “Người làm bố, dành hết tâm trí cho con là bình thường”.
Khúc Mộc Sa Y im lặng, nhìn Trần Dật lau tay. Cô thoáng do dự, hỏi: “Nghe Dã mập nói, bác sĩ Trần đang làm việc ở phòng khám methadone ạ?”.
Trước kia, cô cũng nghĩ giống Phương Thanh Dã, tưởng Trần Dật là bác sĩ bình thường. Sau này biết rõ công việc thật của cô, Khúc Mộc Sa Y vô cùng kinh ngạc.
Sau ngạc nhiên là cảm giác vui mừng. Trần Dật biết Tiết Sơn đang trong giai đoạn cai nghiện vậy mà vẫn qua lại. Hoặc là cô có tấm lòng Thánh Mẫu thuần túy, hoặc là cô thật sự có tình ý, sẵn lòng tiếp nhận Tiết Sơn.
Cho nên, Khúc Mộc Sa Y muốn thử một lần, xem cô thuộc kiểu nào.
Trần Dật gấp khăn xong, treo lên dây thừng, giọng điệu điềm đạm: “Ừ”.
Khúc Mộc Sa Y cảm thán: “Vậy thì vất vả lắm, công việc của chị hàng ngày phải tiếp xúc với người nghiện mà”.
Trần Dật lắc đầu: “Công việc của tôi kém xa công việc của cô”.
Khúc Mộc Sa Y nghi hoặc: “Công việc của em? Chị biết em làm gì à?”.
Trần Dật gật đầu: “Cô là cảnh sát, hơn nữa còn làm việc trong đội phòng chống ma túy”.
“…”. Khúc Mộc Sa Y ngớ ra.
Trần Dật liếc nhìn cô, khẽ mỉm cười: “Đi thôi, ra ngoài kia xem giúp được gì nữa không”.
+++
Trong sân, Phương Thanh Dã đang ung dung quạt, còn Tiết Sơn và A Bố A Đô giúp nhau đốt lửa trại.
Hai người dựng những thanh củi khô đã được chẻ sẵn thành khung, cuối cùng dùng lõi ngô khô làm mồi lửa.
Rất nhanh, trong sân khói đặc bốc cuồn cuộn.
Đồng Đồng bị sặc khói, che miệng trốn sau lưng Trần Dật, không ngừng ho khan. Trần Dật kéo Đồng Đồng vào nhà tránh khói, còn rót cho con bé cốc nước.
Lúc trở ra, khói đặc ban đầu đã biến thành những ngọn lửa cháy hừng hực.
Phương Thanh Dã ngồi bên đống lửa, ôm cái mẹt đựng khoai lang, khoai tây và bắp ngô trong lòng.
Họ ném chúng vào trong đống lửa. A Bố A Đô cầm cặp gắp than đưa sâu vào trong.
Tiết Sơn rửa tay, ngón tay nhỏ nước, Trần Dật rút trong túi một tờ khăn giấy, anh tự nhiên nhận lấy, vừa lau tay, vừa giải thích với Trần Dật: “Đợi sau khi lửa tắt, chúng ta sẽ bới chúng ra khỏi tro để ăn, thơm lắm đấy”.
Trần Dật gật đầu, bên kia A Bố A Đô mời mọi người ra nhảy.
“Cô có biết nhảy không?”. Tiết Sơn hỏi.
Trần Dật lắc đầu, hỏi lại hắn: “Anh biết à?”.
Tiết Sơn cười cười: “Biết một chút”.
Trần Dật cũng cười: “Nhìn không ra”.
Tiết Sơn nói: “Ngày xưa chơi với Khúc Mộc Sa Y, tôi và Phương Thanh Dã bị con bé nghiêm khắc dạy dỗ đấy”.
Trần Dật hơi hiếu kỳ: “Ngày trước tôi có nghe nói, trong tối đốt lửa trại, các cô gái và các chàng trai độc thân người Di có thể mời nhau nhảy. Nếu thích nhau, cô gái sẽ nói nhỏ địa chỉ nhà mình, đến đêm sẽ hẹn hò với chàng trai, hoàn thành mối nhân duyên tốt đẹp. Có đúng vậy không?”.
Tiết Sơn cũng không rõ lắm, khẽ gật đầu, gọi Khúc Mộc Sa y tới giải đáp.
Khúc Mộc Sa Y nghe xong bật cười khanh khách: “Cái mà bác sĩ Trần nói đến là phong tục cưới hỏi của dân tộc Mosuo. Trong tối đốt lửa trại, chàng trai gặp cô gái mình thích, mời cô ấy cùng nhảy. Nếu hai người nhìn vào mắt nhau, thấy có cảm tình với nhau, chàng trai sẽ kéo tay cô gái, liếc mắt đưa tình. Còn cô gái sẽ nói cho chàng trai biết địa chỉ nhà mình. Sau 12 giờ đêm, chàng trai liền đi tẩu hôn. Anh ta phải qua ba cửa ải mới có thể đột nhập sàn hoa của cô gái”.
Trần Dật nghe mà cảm hứng dạt dào: “Qua ba cửa ải như thế nào?”.
Khúc Mộc Sa Y tiếp tục giải thích: “Một là vượt tường. Cái này không khó, các chàng trai đều làm được. Hai là, nghĩ cách không để bị chó cắn. Cái này cũng dễ, chỉ cần mang theo chút đồ ăn cho chúng là có thể vượt qua bài kiểm tra. Ba là xử lý then cửa gỗ nơi cô gái đang ở. Các chàng trai phải cầm theo con dao dùng để cắt đứt then cửa mới có thể vào được”.
Tất cả mọi người lắng nghe một cách hào hứng. Phương Thanh Dã đột nhiên chọc một câu: “Phiền phức chết đi được! Bao nhiêu quy tắc như vậy, may mà tôi không phải là người dân tộc Mosuo”.
Khúc Mộc Sa Y phản bác: “Anh tưởng muốn mà được à? Anh nhìn lại dáng người ụ mỡ của anh đi, đôi mắt thì híp tịt vào chả bao giờ mở to. Chỉ có cô gái Mosuo nào bị mù mới chọn anh để sinh con đẻ cái thôi”.
“Đả kích cá nhân”. Phương Thanh Dã tức giận đến nỗi suýt nhảy dựng lên: “Mọi người, mọi người nghe rồi nhé. Cô ta đang đả kích tôi kìa”.
Tiếng hai người cãi cọ vang khắp sân, vô cùng náo nhiệt.
Náo loạn một hồi, A Bố A Đô tiếp tục bật nhạc, sau khi nhấn nút, giai điệu vui vẻ thoáng chốc tràn khắp sân nhỏ.
“Đến nào”. Khúc Mộc Sa Y vẫy tay.
Thực ra Phương Thanh Dã thích nhất trò này, nhưng với dáng dấp què quặt như bây giờ, tâm trạng lại đang bực bội nên anh ta đành đứng im xem người khác nhảy, thi thoảng tay đánh nhịp theo nhạc.
Đây là một ca khúc rất hay của đồng bào dân tộc ít người, tiết tấu sôi động. Khúc Mộc Sa Y nhảy tưng tưng, A Bố A Đô bước nhanh qua, nắm lấy tay cô, cả hai mang tới một bầu khí rất sảng khoái.
Thấy Trần Dật hơi do dự, Tiết Sơn khẽ kéo cổ tay cô, Đồng Đồng theo sát sau lưng.
Điệu nhảy này không khó, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy động tác. Trần Dật tay chân phối hợp, học theo Khúc Mộc Sa Y, cuối cùng cũng nhảy tương đối chính xác tiết tấu của bài ‘đá lạch cạch, đá lạch cạch’.
Động tác của Tiết Sơn không đúng chuẩn lắm nhưng bước theo nhịp khá ổn. Anh vừa nhảy, ánh mắt vừa thi thoảng dừng trên người Trần Dật.
Mái tóc dài phất phơ trong gió, cô đưa tay lên vuốt, cẩn thận cúi đầu nhìn bước chân. Đôi lúc nhảy sai, cô mỉm cười lộ vẻ lung túng, lập tức sửa lại.
Đồng Đồng không học múa nhưng vẫn theo sát Trần Dật và Tiết Sơn, lắc đầu xoay người, nhảy hoàn toàn theo cách của mình.
Trong cánh rừng yên tĩnh, một trại lửa đốt lên trong đêm. Họ nhảy nhót xung quanh vòng lửa, cho đến khi mệt cũng không muốn dừng lại.
Một thế giới tự do không buồn không lo, không tật bệnh, không cực khổ, chỉ có những nụ cười vô tư chân thật, chiếu rọi trong ánh lửa.
+++
Tầm mười giờ, mọi thứ được dọn dẹp xong xuôi. Đồng Đồng nằm trên ghế trong nhà ngủ say sưa. Tiết Sơn bảo Khúc Mộc Sa Y vào cùng con bé, đợi anh đưa Trần Dật về rồi quay lại đón sau. Phương Thanh Dã tay chân không tiện nên ở lại nhà A Bố A Đô luôn.
Gió mát phất phơ, chiếc xe máy chạy thong dong trên con đường quê nhỏ. Ngồi phía sau, Trần Dật nhịn không được rùng mình vì lạnh, mái tóc dài cũng bị gió đêm thổi bay.
Khắp nơi đen kịt một mảnh, đèn xe phát ra một chùm sáng, chia cắt cả con đường.
Trần Dật ngửi thấy trên người anh mùi rượu và mùi khói nhàn nhạt.
Cô nhớ lại, anh thật sự không uống quá nhiều, chỉ im lặng ngồi bên nghe người khác cao giọng cười nói, xem hỉ nộ ái ố như không thuộc về mình.
Trần Dật có cảm giác không thành lời. Cô luôn cảm thấy, anh đang cố gắng che giấu chuyện gì đó.
Cô biết, lúc này, cô không có quyền tìm hiểu bí mật của anh. Nhưng trong thâm tâm luôn có những vướng mắc không sao lý giải được, rồi một giây sau đó, nút thắt ấy liền biến thành một cái động tối đen, hút cô vào trong vực sâu muôn đời không trở ra được.
Cô ngồi sau anh, hơi nheo mắt, mặc gió lạnh táp vào mặt, vô thức gọi: “Tiết Sơn”.
Tốc độ xe chưa giảm, Tiết Sơn hơi nghiêng đầu, mắt nhìn phía trước, hỏi: “Sao vậy?”.
Thật lâu, người phía sau không lên tiếng.
Tiết Sơn cảm thấy bất thường, dừng xe ven đường. Anh quay đầu nhìn cô, trong bóng tối, tuy không nhìn rõ nhưng anh vẫn cảm nhận được hơi thở ấm áp nhẹ nhàng của cô phả lên mặt mình.
“Sao vậy?”. Anh hỏi.
“Được rồi, không sao đâu”. Trần Dật đáp: “Đi thôi, anh còn phải về đón Đồng Đồng nữa”.
Chiếc xe vẫn không nhúc nhích.
Trần Dật nói: “Đi thôi, thật sự không sao mà”.
Trực giác không gạt người nhưng Tiết Sơn không muốn giữa núi rừng hoang vắng tiếp tục dây dưa về chủ đề này. Ngoài trời hơi lạnh, cô đang run rẩy.
“Lạnh à?”. Anh khẽ hỏi.
Trong bóng tối, Trần Dật lắc đầu: “Không sao”.
Hai tay cô vẫn nắm chặt giá sắt sau yên xe, mảng da thịt lộ ra bên ngoài lạnh như băng.
Trong yên lặng, cô cảm giác có một bàn tay to lớn ấm áp phủ lên tay mình.
Cô bất động, các đốt ngón tay vẫn xiết chặt chiếc giá sắt.
Trên mu bàn tay, hơi ấm càng lúc càng rõ, mang theo vết chai cọ khẽ lên lớp da buốt lạnh của cô.
+++
Chiếc xe máy dừng ở sân viện. Trần Dật xuống xe, Tiết Sơn rút chìa khóa, đèn xe bỗng tắt phụt.
Anh đi qua, nói: “Đi nào, tôi đưa cô vào cửa”.
Trần Dật im lặng, đầu hơi cúi thấp, theo sát anh.
Chiếc đèn hành lang dưới tầng tổng hợp mấy hôm trước bị hỏng, lập lòe, lúc sáng lúc tối. Đi được nửa đường, chiếc bóng đột nhiên bãi công, chút ánh sáng trước mắt hoàn toàn biến mất.
Xung quanh tối đen, đứng hai giây trong bóng đêm, Tiết Sơn lấy điện thoại mở đèn pin. Anh phát hiện Trần Dật đứng không nhúc nhích cũng không có ý định đi tiếp.
Anh khẽ gọi cô: “Trần Dật?”.
Cô đứng đưa lưng về phía anh, vóc dáng mỏng manh, mái tóc dài tung bay.
Đêm nay, Tiết Sơn cảm thấy cô hơi lạ. Mấy lần anh muốn nói lại thôi. Bởi vì anh nghĩ mình không đủ tư cách để hỏi thăm hay tranh giành.
Im lặng một lúc lâu, Trần Dật xoay người.
Ánh đèn pin rọi xuống nền đất, bóng hai người nửa chìm trong sáng, nửa chìm trong tối.
Anh nhìn không rõ lắm nét mặt của cô. Cô cũng không trông thấy anh.
Ánh mắt hai người giao nhau trong bóng đêm, tựa như cất giấu mọi ngôn từ, không tìm thấy cửa ra, không tìm thấy cơ hội phù hợp.
“Em có một số việc muốn hỏi anh”.
Rốt cuộc, cô cũng lên tiếng, giọng điệu lãnh đạm xa cách.
Tiết Sơn định mở miệng thì cô ngắt lời: “Anh đừng vội. Bởi vì những vấn đề đó, có khả năng anh không muốn trả lời, hoặc là, anh không cách nào trả lời và cũng không thể trả lời được”.
Giọng cô giống như một lưỡi dao sắc, từng nhát từng nhát, đâm vào người anh.
Cho dù vậy, anh vẫn đồng ý: “Được, em hỏi đi”.
Trần Dật lẳng lặng nhìn hình dáng người đàn ông trong bóng tối, trong lòng rối như tơ vò.
Cô nên hỏi gì đây?
Hỏi vì sao anh lại bị đội phòng chống ma túy bắt giữ? Hỏi vì sao anh lại biết nhà họ Cát, người có ân với mình? Hỏi rốt cuộc trước kia anh đã từng làm gì ư?
Hay là… Đồng Đồng có phải con gái ruột của anh không?
Nhiều lắm, nhiều lắm. Cơ thể anh như chứa đựng vô vàn bí mật, chứa đựng quá khứ không một ai có thể tìm cách biết được.
Mày nhất định phải xé mở lớp ngụy trang ấy, ép anh ấy dùng dáng vẻ thống khổ chân thật nhất để đối diện với mày ư?
Thật lâu sau, Trần Dật hít sâu một hơi rồi thở hắt ra.
Cô đột nhiên mỉm cười:”Thôi được, không hỏi nữa”.
Tiết Sơn im lặng nhìn cô: “Sao lại không hỏi nữa?".
Cô nhoẻn cười nhưng Tiết Sơn không nhìn thấy nụ cười ấy, chỉ nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của cô.
“Lúc đầu em nghĩ, nếu như hai người thật sự yêu nhau thì không nên giấu diếm quá nhiều bí mật”.
Trái tim anh đập thình thịch.
“Nhưng, khi em cố gắng làm sáng tỏ những nghi ngờ đó, em chợt phát hiện ra, những điều ấy không quan trọng”.
Anh thở gấp, cảm thấy huyết dịch chạy trong cơ thể như bất chợt ngừng lại, trong đầu nổ ầm một tiếng, có thứ gì đó, vỡ vụn ra.
“Cho nên, em không hỏi nữa”.
Trần Dật bình tĩnh nhìn người đàn ông trong bóng tối, cô nói khẽ: “Anh thì sao? Anh có điều gì muốn hỏi em không?”.
Yên lặng quá, bốn bề yên lặng quá.
Ánh trăng khuyết giấu sau tầng mây thò đầu ra, lẳng lặng nhìn hai người trong bóng đêm.
Đáp lại cô là một cái ôm xiết mạnh mẽ.