Đây là lần đầu tiên Trần Dật đến hiệu sửa xe của Tiết Sơn.
Trong không gian rộng chừng 50-60m2, ngoài đống đồ nghề chất lộn xộn, bên trong còn có một góc nho nhỏ được chia bởi vách ngăn. Một góc khác dùng bàn gỗ và mấy cục gạch dựng lên thành khu nấu nướng đơn giản, chỉ có lò vi sóng cùng một chiếc nồi cơm điện. Toàn bộ nồi niêu bát đũa chưa rửa được xếp trong chậu, đặt phía dưới bếp. Xem ra lâu rồi họ không tổ chức nấu ăn, nên trên mặt bếp tích một lớp bụi mỏng màu xám tro.
Nghe thấy tiếng động, Đồng Đồng từ căn phòng nhỏ đi ra, đến bên Trần Dật, nắm tay cô dắt vào trong.
Trần Dật không hiểu, quay lại nhìn Tiết Sơn. Anh nhìn cô mỉm cười, không nói gì.
Bước vào phòng, con bé vui vẻ cầm chiếc hộp đặt trên mặt bàn đưa cho cô. Đây là hộp bánh của trẻ con được tận dụng dùng để đựng đồ.
Trần Dật nhận lấy, hỏi: “Bên trong có gì vậy? Cô xem được không?”.
Con bé gật đầu.
Trần Dật mỉm cười, mở nắp hộp ra, bên trong đựng một chiếc răng sữa.
Con bé bật cười, nhe hàm trên thiếu một chiếc răng cửa.
“Thay răng rồi hả?”. Trần Dật hỏi: “Rụng lúc nào vậy?”.
“Hôm nay, khi đang ăn sáng”. Tiết Sơn cũng đi tới, đứng bên Trần Dật: “Anh định vứt đi nhưng con bé không chịu, muốn tự giữ mình giữ lấy”.
“Trẻ con là thế mà”. Trần Dật cười: “Ngày bé thay răng, em cũng cất hết trong một chiếc lọ thủy tinh, giữ gìn như vật báu”.
“Đến giờ vẫn giữ à?”. Tiết Sơn hiếu kỳ.
Thoáng im lặng, Trần Dật đáp: “Không, sau đó không tìm thấy đâu nữa”.
Mười năm trước, trong vụ hỏa hoạn tại viện dưỡng lão, tất cả đã bị đốt thành tro.
Trả chiếc hộp lại cho Đồng Đồng, Trần Dật ngắm nghía xung quanh, nhìn đống chăn màn vất lung tung trên giường, hỏi Tiết Sơn: “Mọi ngày Phương Thanh Dã ở đây ạ?”.
“Ừ”. Tiết Sơn gật đầu: “Tiện thể trông cửa hàng luôn”.
Ngoài cửa có người gọi ông chủ, Tiết Sơn bước nhanh ra, Trần Dật cùng Đồng Đồng đợi trong phòng nhỏ.
Trên bàn đặt một cuốn truyện cổ tích, Trần Dật ôm Đồng Đồng ngồi lên đùi, đọc sách cho con bé nghe.
Con bé nghe chăm chú, gặp một số từ đơn giản, Trần Dật vừa chỉ vừa hỏi: “Cháu có biết chữ này không?”.
Không ngờ, con bé lắc đầu.
Trần Dật cảm thấy hơi lạ. Với một đứa bé ngoan ngoãn thông minh như Đồng Đồng, học xong mẫu giáo chắc chắn phải biết đến mấy từ đó.
Vì vậy, cô hỏi: “Ở nhà trẻ cô giáo không dạy cháu à?”.
Con bé ngây ra.
Như nhớ tới điều gì, Trần Dật hỏi thử: “Đồng Đồng không học mẫu giáo sao?”.
Con bé gật đầu.
Mất một lúc hoài nghi, Trần Dật ôm Đồng Đồng vào lòng, nói: “Không sao đâu, cô sẽ đến dạy chữ cho cháu được không?”.
Con bé gật đầu cười.
Thay săm bơm lốp xe xong, Tiết Sơn rửa tay, định quay vào phòng nhỏ nhìn hai cô cháu một chút.
Căn phòng không có cửa sổ, dưới ánh đèn ấm áp, một lớn một nhỏ ngồi trước bàn học, nghiêm túc đọc sách đọc chữ.
“Đây là xuân trong mùa xuân”.
Con bé gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Đây là quả trong hoa quả”.
Tiếp tục gật đầu.
Tiết Sơn khoanh tay đứng ở cửa ra vào, lặng lẽ nhìn cảnh ấy.
+++
Gần 11h trưa, A Bố A Đô lái máy kéo chở Phương Thanh Dã và Khúc Mộc Sa Y, lù lù kéo đến.
A Bố A Đô phải đi chở hàng cho người ta nên thả họ xuống, Khúc Mộc Sa Y xông vào cửa định bảo Tiết Sơn làm món ‘khổng tước xòe đuôi’ thì bất ngờ phát hiện Trần Dật đang ở đó.
Cô lập tức im bặt, giơ một tay chặn Phương Thanh Dã lại.
Phương Thanh Dã bình tĩnh hơn cô, lập tức tươi cười, tự nhiên chào hỏi: “Ô, bác sĩ Trần cũng ở đây à?”.
Trần Dật đang quét dọn, cô buông cây chổi mỉm cười gật đầu chào họ.
Tiết Sơn bê thùng đồ nghề tới, hỏi cả hai: “Ngủ lười đủ rồi à?”.
Bị vạch trần, Khúc Mộc Sa Y cười híp mắt: “Hi hi, tối qua uống nhiều rượu, buổi sáng dậy không nổi. Với lại, buổi trưa tới đây là để ăn trực tay nghề của anh Sơn….”.
“Muốn ăn món khổng tước xòe đuôi hả?”. Tiết Sơn ngắt lời.
Khổng tước xòe đuôi là tên của một món cá.
Khúc Mộc Sa Y gật đầu như gà mổ thóc.
Tiết Sơn nói: “Vậy vào rửa bát đũa đi. Đợi tôi đi mua đồ”.
Khúc Mộc Sa Y bật cười: “Vâng, xin tuân lệnh”.
Xong cô kéo Phương Thanh Dã vào làm việc.
Tiết Sơn cất thùng đồ nghề, quay sang bảo Trần Dật: “Buổi trưa em ở đây ăn cơm cùng mọi người nhé”.
Trần Dật đến bên cạnh anh, nhìn các loại cờ lê lớn nhỏ bày la liệt dưới đất, khẽ mỉm cười: “Em có cảm giác tay nghề nấu nướng của anh không tồi”.
Bằng không Khúc Mộc Sa Y sẽ không chỉ mặt gọi tên muốn ăn đồ anh nấu.
Tiết Sơn đáp: “Tạm được thôi”.
Trần Dật lắc đầu: “Khiêm tốn quá là kiêu ngạo đấy nhé”.
Hai người nhìn nhau, cười khẽ.
Sau khi thu dọn xong xuôi, Tiết Sơn cùng Trần Dật đi chợ. Khúc Mộc Sa Y và Phương Thanh Dã ở lại cửa hàng hoàn thành nhiệm vụ Tiết Sơn giao, tiện thể trông nom Đồng Đồng.
Hai người băng qua con đường đất bazan, chạy chừng mười phút trên những con đường nhỏ quanh co để tới chợ trong trấn.
Đường xá chật hẹp, không có chợ của nông dân, các quầy hàng nằm rải rác hai bên đường, chen lấn xô đẩy, trái cây và rau củ cái gì cũng có.
Trần Dật ít khi nấu cơm. Do thời gian làm việc hạn hẹp nên cô thường giải quyết vấn đề ăn uống ngay trong các quán trước cổng viện. Thi thoảng được nghỉ, nổi hứng dạo phố, cô sẽ mua ít rau củ về nấu nướng, nhưng số lần như thế rất hiếm.
Tiết Sơn hỏi cô thích ăn gì, Trần Dật lắc đầu: “Em không kén ăn mà”.
Tiết Sơn không tin lắm: “Chẳng phải không thích ăn hành đấy còn gì”.
“…”. Thế cũng tính là kén ăn sao? Trần Dật bật cười.
Cô không thạo chợ búa nên chỉ biết bám theo Tiết Sơn, nhìn anh thuần thục phân biệt đồ tươi, mặc cả với người ta mà mắt tròn mắt dẹt.
Đi hết một vòng, trong tay Tiết Sơn đã xách bốn năm chiếc túi ni lông, nào đùi gà, nào cà chua, nào cải thìa khoai tây, còn có một ít gia vị tạp nham như hành tây rau thơm.
Mua bán xong, Tiết Sơn quay sang nhìn cô: “Đủ rồi đấy, về thôi”.
Trần Dật chưa muốn đi, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Trần Dật?”. Anh gọi cô.
“Dạ..”. Cô nói: “Mua thêm ít trái cây đi. Đồng Đồng thích ăn gì nhỉ?”.
Tiết Sơn im lặng, nhìn xung quanh: “Con bé thích ăn lê, nhưng hình như không thấy bán”.
Trên đường đi mua đồ, hai người cũng không thấy bán.
Trần Dật bỗng bật cười, ánh mắt tỏ vẻ đắc ý: “Đi theo em”.
Cô dẫn Tiết Sơn vào một con ngõ vắng vẻ, Tiết Sơn ngạc nhiên hỏi: “Ở đây bán lê à?”.
Trần Dật không đáp, chăm chú kéo anh đi.
Xuyên qua con ngõ vắng, trước mắt hai người là cả một cánh đồng bát ngát.
Bên cạnh cánh đồng có một ngôi nhà, lủng lẳng ngoài bức tường là những cành lê trĩu chịt, từng quả vàng ươm.
Tiết Sơn cười: “Vào trong nhà người ta mua sao?”.
Trần Dật gật đầu.
Hai người đi tới, Trần Dật gõ cửa.
Rất nhanh, một người phụ nữ hơi lớn tuổi ra mở cửa. Sau khi trông thấy người đứng trước mặt, người phụ nữ ngạc nhiên kêu lên: “Ôi, bác sĩ Trần, sao em lại tới đây?”.
Trần Dật hơi lúng túng: “Chị Trương, làm phiền chị quá. Em đến mua ít lê”.
Chị Trương thoáng ngạc nhiên: “Mua bán gì chứ, đều là của nhà trồng được, cứ lấy mà ăn. Bác sĩ Trần, em đợi chị chút nhé, chị đi tìm ông xã, bảo ông ấy hái cho”.
Chị Trương vội vã mời Trần Dật vào ngồi. Trần Dật nhã nhặn từ chối, nói chờ ở ngoài là được rồi.
Trong lúc chờ, Tiết Sơn chỉ im lặng nhìn, không hỏi bất cứ điều gì. Nhưng Trần Dật tự giác kể chuyện: “Năm đó em vừa tới nhận công tác, con gái chị Trương bị bệnh phải đưa đến bệnh viện, em chính là người điều trị”.
Một cô gái 20 tuổi chưa lập gia đình, bị chậm kinh, đau bụng máu chảy không ngừng. Người nhà tưởng đau bụng kinh nên đưa đến bệnh viện xin thuốc giảm đau.
Trần Dật cảm thấy không ổn, hỏi thăm bệnh sử nhưng cô gái né tránh, không chịu nói thật. Sau khi hỏi đi hỏi lại, cô gái mới khai thật gần đây có quan hệ tình dục nhưng không hề dùng biện pháp tránh thai.
Trần Dật không dám xem thường, vội đưa cô gái đi xét nghiệm nước tiểu và siêu âm. Kết quả cho thấy đúng là cô gái đã mang thai, nhưng thai lại nằm ngoài tử cung. Cô nhanh chóng báo cho người nhà, sau đó đưa lên bệnh viện tuyến trên tiến hành thêm một bước trị liệu.
Nào ngờ, xe cứu thương vừa tới bệnh viện huyện, cô gái trẻ liền xuất hiện cơn sốc, vòi trứng bị vỡ dẫn đến xuất huyết ồ ạt.
May mắn được chẩn đoán bệnh và đưa vào viện kịp thời nên cô gái trẻ được bảo toàn tính mạng. Duy có một điều, từ nay về sau cô gái bị mất một bên vòi trứng.
Sau khi xuất viện, gia đình chị Trương rất biết ơn Trần Dật.
Năm ngoái, cô gái kết hôn còn nhớ mời cả Trần Dật.
Tuy nhiên, người chồng hiện tại của cô gái không phải là người đàn ông đã khiến cô mang thai năm ấy.
+++
Vợ chồng chị Trương rất hào phóng, vặt một túi lớn đưa cho Trần Dật. Cảm thấy quá nhiều, Trần Dật phải nói mãi, cuối cùng mới thuyết phục được chị Trương, chỉ lấy mười quả, trả hai mươi tệ rồi chào từ biệt.
Trên đường trở về, Tiết Sơn làm cu li ôm hết cả đống, Trần Dật nhẹ nhõm đi thong dong bên cạnh. Thi thoảng cô quay sang nhìn anh, nhoẻn cười.
Giữa trưa, ánh nắng hơi gắt, đi được một đoạn ngắn, Tiết Sơn hỏi khẽ: “Nóng à?”.
Trần Dật nhấc cổ áo sơ mi màu xanh đậm lên phe phẩy, chất vải mỏng mơ hồ để lộ đôi quai xanh trắng nõn đẹp đẽ.
“Hơi nóng một chút, đi nhanh thôi anh”. Cô đáp.
Chưa đi được hai bước, túi đồ trong tay Tiết Sơn bỗng bị thủng mất một cái, cà chua văng ra khắp nơi.
Trần Dật vội khom lưng nhặt, Tiết Sơn đặt túi đồ xuống nhặt cùng cô.
Nhặt xong, Tiết Sơn cầm túi đứng lên.
“Đi thôi”.
Trần Dật đứng lên theo, nhưng chân không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cổ anh.
Tiết Sơn quay sang hỏi: “Em đang nhìn gì thế?”.
“Chỗ này bị sao vậy?”. Cô giơ tay chỉ lên cổ anh, chỗ ngay gần cằm.
Tiết Sơn theo bản năng muốn sờ vào chỗ mà ngón tay Trần Dật chỉ nhưng do hai tay đang cầm túi, nên không tài nào giơ ra được. Anh nghe thấy Trần Dật nói tiếp: “Anh nghiêng đầu sang bên em xem nào”.
Anh ngoan ngoãn quay đầu.
Trần Dật ghé sát vào để nhìn cho kỹ, làn da ở chỗ đó hơi ửng đỏ, nổi cục. Có lẽ do không biết nên anh đã gãi, tạo nên mấy vết xước xung quanh, nhìn hơi sợ.
Suy nghĩ một lúc, cô bảo: “Không sao đâu, chắc là bị muỗi đốt thôi”.
Hơi thở ấm áp của cô thoáng phả lên da anh, mang tới cảm giác nhồn nhột.
Phát hiện anh không có phản ứng, Trần Dật ngước mắt lên, thấy tròng mắt anh đang lẳng lặng nhìn mình.
Ánh mặt trời phủ xuống đầu, trán hai người đều rịn một lớp mồ hôi, quanh thân tỏa hơi nóng.
Hai người đứng trên con đường nhỏ tồi tàn, hai bên là ruộng nước, sóng sánh ánh nắng.
Bỗng một làn gió thổi tới, lay sợi tóc trên trán Trần Dật. Thế giới dường như bất động, chỉ có mái tóc đen phất phơ theo gió, cử động giữa hai người.
Trần Dật nghe ‘bịch’ một tiếng, đống đồ trong tay Tiết Sơn rơi hết.
Trần Dật thấy hầu kết Tiết Sơn chuyển động, đồng thời tay anh xiết nhẹ eo cô, ôm cô vào trong lòng.
Anh bình tĩnh nhìn Trần Dật mấy giây, đưa tay vuốt sợi tóc trên trán cô, cúi đầu, đặt xuống một nụ hôn.
Nụ hôn này rất lạ, cùng với đôi môi khô ráo, đầu lưỡi ướt át là mùi vị quen thuộc của Trần Dật. Giống mùi hương anh ngửi thấy trên người cô tối qua.
Trần Dật nhẹ nhàng vòng tay qua eo anh.
Ánh mặt trời gay gắt chiếu xuống hai người, trong hơi thở quấn lấy nhau, cuối cùng họ đã tìm thấy chốn bình yên để nghỉ ngơi.
Trong không gian rộng chừng 50-60m2, ngoài đống đồ nghề chất lộn xộn, bên trong còn có một góc nho nhỏ được chia bởi vách ngăn. Một góc khác dùng bàn gỗ và mấy cục gạch dựng lên thành khu nấu nướng đơn giản, chỉ có lò vi sóng cùng một chiếc nồi cơm điện. Toàn bộ nồi niêu bát đũa chưa rửa được xếp trong chậu, đặt phía dưới bếp. Xem ra lâu rồi họ không tổ chức nấu ăn, nên trên mặt bếp tích một lớp bụi mỏng màu xám tro.
Nghe thấy tiếng động, Đồng Đồng từ căn phòng nhỏ đi ra, đến bên Trần Dật, nắm tay cô dắt vào trong.
Trần Dật không hiểu, quay lại nhìn Tiết Sơn. Anh nhìn cô mỉm cười, không nói gì.
Bước vào phòng, con bé vui vẻ cầm chiếc hộp đặt trên mặt bàn đưa cho cô. Đây là hộp bánh của trẻ con được tận dụng dùng để đựng đồ.
Trần Dật nhận lấy, hỏi: “Bên trong có gì vậy? Cô xem được không?”.
Con bé gật đầu.
Trần Dật mỉm cười, mở nắp hộp ra, bên trong đựng một chiếc răng sữa.
Con bé bật cười, nhe hàm trên thiếu một chiếc răng cửa.
“Thay răng rồi hả?”. Trần Dật hỏi: “Rụng lúc nào vậy?”.
“Hôm nay, khi đang ăn sáng”. Tiết Sơn cũng đi tới, đứng bên Trần Dật: “Anh định vứt đi nhưng con bé không chịu, muốn tự giữ mình giữ lấy”.
“Trẻ con là thế mà”. Trần Dật cười: “Ngày bé thay răng, em cũng cất hết trong một chiếc lọ thủy tinh, giữ gìn như vật báu”.
“Đến giờ vẫn giữ à?”. Tiết Sơn hiếu kỳ.
Thoáng im lặng, Trần Dật đáp: “Không, sau đó không tìm thấy đâu nữa”.
Mười năm trước, trong vụ hỏa hoạn tại viện dưỡng lão, tất cả đã bị đốt thành tro.
Trả chiếc hộp lại cho Đồng Đồng, Trần Dật ngắm nghía xung quanh, nhìn đống chăn màn vất lung tung trên giường, hỏi Tiết Sơn: “Mọi ngày Phương Thanh Dã ở đây ạ?”.
“Ừ”. Tiết Sơn gật đầu: “Tiện thể trông cửa hàng luôn”.
Ngoài cửa có người gọi ông chủ, Tiết Sơn bước nhanh ra, Trần Dật cùng Đồng Đồng đợi trong phòng nhỏ.
Trên bàn đặt một cuốn truyện cổ tích, Trần Dật ôm Đồng Đồng ngồi lên đùi, đọc sách cho con bé nghe.
Con bé nghe chăm chú, gặp một số từ đơn giản, Trần Dật vừa chỉ vừa hỏi: “Cháu có biết chữ này không?”.
Không ngờ, con bé lắc đầu.
Trần Dật cảm thấy hơi lạ. Với một đứa bé ngoan ngoãn thông minh như Đồng Đồng, học xong mẫu giáo chắc chắn phải biết đến mấy từ đó.
Vì vậy, cô hỏi: “Ở nhà trẻ cô giáo không dạy cháu à?”.
Con bé ngây ra.
Như nhớ tới điều gì, Trần Dật hỏi thử: “Đồng Đồng không học mẫu giáo sao?”.
Con bé gật đầu.
Mất một lúc hoài nghi, Trần Dật ôm Đồng Đồng vào lòng, nói: “Không sao đâu, cô sẽ đến dạy chữ cho cháu được không?”.
Con bé gật đầu cười.
Thay săm bơm lốp xe xong, Tiết Sơn rửa tay, định quay vào phòng nhỏ nhìn hai cô cháu một chút.
Căn phòng không có cửa sổ, dưới ánh đèn ấm áp, một lớn một nhỏ ngồi trước bàn học, nghiêm túc đọc sách đọc chữ.
“Đây là xuân trong mùa xuân”.
Con bé gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Đây là quả trong hoa quả”.
Tiếp tục gật đầu.
Tiết Sơn khoanh tay đứng ở cửa ra vào, lặng lẽ nhìn cảnh ấy.
+++
Gần 11h trưa, A Bố A Đô lái máy kéo chở Phương Thanh Dã và Khúc Mộc Sa Y, lù lù kéo đến.
A Bố A Đô phải đi chở hàng cho người ta nên thả họ xuống, Khúc Mộc Sa Y xông vào cửa định bảo Tiết Sơn làm món ‘khổng tước xòe đuôi’ thì bất ngờ phát hiện Trần Dật đang ở đó.
Cô lập tức im bặt, giơ một tay chặn Phương Thanh Dã lại.
Phương Thanh Dã bình tĩnh hơn cô, lập tức tươi cười, tự nhiên chào hỏi: “Ô, bác sĩ Trần cũng ở đây à?”.
Trần Dật đang quét dọn, cô buông cây chổi mỉm cười gật đầu chào họ.
Tiết Sơn bê thùng đồ nghề tới, hỏi cả hai: “Ngủ lười đủ rồi à?”.
Bị vạch trần, Khúc Mộc Sa Y cười híp mắt: “Hi hi, tối qua uống nhiều rượu, buổi sáng dậy không nổi. Với lại, buổi trưa tới đây là để ăn trực tay nghề của anh Sơn….”.
“Muốn ăn món khổng tước xòe đuôi hả?”. Tiết Sơn ngắt lời.
Khổng tước xòe đuôi là tên của một món cá.
Khúc Mộc Sa Y gật đầu như gà mổ thóc.
Tiết Sơn nói: “Vậy vào rửa bát đũa đi. Đợi tôi đi mua đồ”.
Khúc Mộc Sa Y bật cười: “Vâng, xin tuân lệnh”.
Xong cô kéo Phương Thanh Dã vào làm việc.
Tiết Sơn cất thùng đồ nghề, quay sang bảo Trần Dật: “Buổi trưa em ở đây ăn cơm cùng mọi người nhé”.
Trần Dật đến bên cạnh anh, nhìn các loại cờ lê lớn nhỏ bày la liệt dưới đất, khẽ mỉm cười: “Em có cảm giác tay nghề nấu nướng của anh không tồi”.
Bằng không Khúc Mộc Sa Y sẽ không chỉ mặt gọi tên muốn ăn đồ anh nấu.
Tiết Sơn đáp: “Tạm được thôi”.
Trần Dật lắc đầu: “Khiêm tốn quá là kiêu ngạo đấy nhé”.
Hai người nhìn nhau, cười khẽ.
Sau khi thu dọn xong xuôi, Tiết Sơn cùng Trần Dật đi chợ. Khúc Mộc Sa Y và Phương Thanh Dã ở lại cửa hàng hoàn thành nhiệm vụ Tiết Sơn giao, tiện thể trông nom Đồng Đồng.
Hai người băng qua con đường đất bazan, chạy chừng mười phút trên những con đường nhỏ quanh co để tới chợ trong trấn.
Đường xá chật hẹp, không có chợ của nông dân, các quầy hàng nằm rải rác hai bên đường, chen lấn xô đẩy, trái cây và rau củ cái gì cũng có.
Trần Dật ít khi nấu cơm. Do thời gian làm việc hạn hẹp nên cô thường giải quyết vấn đề ăn uống ngay trong các quán trước cổng viện. Thi thoảng được nghỉ, nổi hứng dạo phố, cô sẽ mua ít rau củ về nấu nướng, nhưng số lần như thế rất hiếm.
Tiết Sơn hỏi cô thích ăn gì, Trần Dật lắc đầu: “Em không kén ăn mà”.
Tiết Sơn không tin lắm: “Chẳng phải không thích ăn hành đấy còn gì”.
“…”. Thế cũng tính là kén ăn sao? Trần Dật bật cười.
Cô không thạo chợ búa nên chỉ biết bám theo Tiết Sơn, nhìn anh thuần thục phân biệt đồ tươi, mặc cả với người ta mà mắt tròn mắt dẹt.
Đi hết một vòng, trong tay Tiết Sơn đã xách bốn năm chiếc túi ni lông, nào đùi gà, nào cà chua, nào cải thìa khoai tây, còn có một ít gia vị tạp nham như hành tây rau thơm.
Mua bán xong, Tiết Sơn quay sang nhìn cô: “Đủ rồi đấy, về thôi”.
Trần Dật chưa muốn đi, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Trần Dật?”. Anh gọi cô.
“Dạ..”. Cô nói: “Mua thêm ít trái cây đi. Đồng Đồng thích ăn gì nhỉ?”.
Tiết Sơn im lặng, nhìn xung quanh: “Con bé thích ăn lê, nhưng hình như không thấy bán”.
Trên đường đi mua đồ, hai người cũng không thấy bán.
Trần Dật bỗng bật cười, ánh mắt tỏ vẻ đắc ý: “Đi theo em”.
Cô dẫn Tiết Sơn vào một con ngõ vắng vẻ, Tiết Sơn ngạc nhiên hỏi: “Ở đây bán lê à?”.
Trần Dật không đáp, chăm chú kéo anh đi.
Xuyên qua con ngõ vắng, trước mắt hai người là cả một cánh đồng bát ngát.
Bên cạnh cánh đồng có một ngôi nhà, lủng lẳng ngoài bức tường là những cành lê trĩu chịt, từng quả vàng ươm.
Tiết Sơn cười: “Vào trong nhà người ta mua sao?”.
Trần Dật gật đầu.
Hai người đi tới, Trần Dật gõ cửa.
Rất nhanh, một người phụ nữ hơi lớn tuổi ra mở cửa. Sau khi trông thấy người đứng trước mặt, người phụ nữ ngạc nhiên kêu lên: “Ôi, bác sĩ Trần, sao em lại tới đây?”.
Trần Dật hơi lúng túng: “Chị Trương, làm phiền chị quá. Em đến mua ít lê”.
Chị Trương thoáng ngạc nhiên: “Mua bán gì chứ, đều là của nhà trồng được, cứ lấy mà ăn. Bác sĩ Trần, em đợi chị chút nhé, chị đi tìm ông xã, bảo ông ấy hái cho”.
Chị Trương vội vã mời Trần Dật vào ngồi. Trần Dật nhã nhặn từ chối, nói chờ ở ngoài là được rồi.
Trong lúc chờ, Tiết Sơn chỉ im lặng nhìn, không hỏi bất cứ điều gì. Nhưng Trần Dật tự giác kể chuyện: “Năm đó em vừa tới nhận công tác, con gái chị Trương bị bệnh phải đưa đến bệnh viện, em chính là người điều trị”.
Một cô gái 20 tuổi chưa lập gia đình, bị chậm kinh, đau bụng máu chảy không ngừng. Người nhà tưởng đau bụng kinh nên đưa đến bệnh viện xin thuốc giảm đau.
Trần Dật cảm thấy không ổn, hỏi thăm bệnh sử nhưng cô gái né tránh, không chịu nói thật. Sau khi hỏi đi hỏi lại, cô gái mới khai thật gần đây có quan hệ tình dục nhưng không hề dùng biện pháp tránh thai.
Trần Dật không dám xem thường, vội đưa cô gái đi xét nghiệm nước tiểu và siêu âm. Kết quả cho thấy đúng là cô gái đã mang thai, nhưng thai lại nằm ngoài tử cung. Cô nhanh chóng báo cho người nhà, sau đó đưa lên bệnh viện tuyến trên tiến hành thêm một bước trị liệu.
Nào ngờ, xe cứu thương vừa tới bệnh viện huyện, cô gái trẻ liền xuất hiện cơn sốc, vòi trứng bị vỡ dẫn đến xuất huyết ồ ạt.
May mắn được chẩn đoán bệnh và đưa vào viện kịp thời nên cô gái trẻ được bảo toàn tính mạng. Duy có một điều, từ nay về sau cô gái bị mất một bên vòi trứng.
Sau khi xuất viện, gia đình chị Trương rất biết ơn Trần Dật.
Năm ngoái, cô gái kết hôn còn nhớ mời cả Trần Dật.
Tuy nhiên, người chồng hiện tại của cô gái không phải là người đàn ông đã khiến cô mang thai năm ấy.
+++
Vợ chồng chị Trương rất hào phóng, vặt một túi lớn đưa cho Trần Dật. Cảm thấy quá nhiều, Trần Dật phải nói mãi, cuối cùng mới thuyết phục được chị Trương, chỉ lấy mười quả, trả hai mươi tệ rồi chào từ biệt.
Trên đường trở về, Tiết Sơn làm cu li ôm hết cả đống, Trần Dật nhẹ nhõm đi thong dong bên cạnh. Thi thoảng cô quay sang nhìn anh, nhoẻn cười.
Giữa trưa, ánh nắng hơi gắt, đi được một đoạn ngắn, Tiết Sơn hỏi khẽ: “Nóng à?”.
Trần Dật nhấc cổ áo sơ mi màu xanh đậm lên phe phẩy, chất vải mỏng mơ hồ để lộ đôi quai xanh trắng nõn đẹp đẽ.
“Hơi nóng một chút, đi nhanh thôi anh”. Cô đáp.
Chưa đi được hai bước, túi đồ trong tay Tiết Sơn bỗng bị thủng mất một cái, cà chua văng ra khắp nơi.
Trần Dật vội khom lưng nhặt, Tiết Sơn đặt túi đồ xuống nhặt cùng cô.
Nhặt xong, Tiết Sơn cầm túi đứng lên.
“Đi thôi”.
Trần Dật đứng lên theo, nhưng chân không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cổ anh.
Tiết Sơn quay sang hỏi: “Em đang nhìn gì thế?”.
“Chỗ này bị sao vậy?”. Cô giơ tay chỉ lên cổ anh, chỗ ngay gần cằm.
Tiết Sơn theo bản năng muốn sờ vào chỗ mà ngón tay Trần Dật chỉ nhưng do hai tay đang cầm túi, nên không tài nào giơ ra được. Anh nghe thấy Trần Dật nói tiếp: “Anh nghiêng đầu sang bên em xem nào”.
Anh ngoan ngoãn quay đầu.
Trần Dật ghé sát vào để nhìn cho kỹ, làn da ở chỗ đó hơi ửng đỏ, nổi cục. Có lẽ do không biết nên anh đã gãi, tạo nên mấy vết xước xung quanh, nhìn hơi sợ.
Suy nghĩ một lúc, cô bảo: “Không sao đâu, chắc là bị muỗi đốt thôi”.
Hơi thở ấm áp của cô thoáng phả lên da anh, mang tới cảm giác nhồn nhột.
Phát hiện anh không có phản ứng, Trần Dật ngước mắt lên, thấy tròng mắt anh đang lẳng lặng nhìn mình.
Ánh mặt trời phủ xuống đầu, trán hai người đều rịn một lớp mồ hôi, quanh thân tỏa hơi nóng.
Hai người đứng trên con đường nhỏ tồi tàn, hai bên là ruộng nước, sóng sánh ánh nắng.
Bỗng một làn gió thổi tới, lay sợi tóc trên trán Trần Dật. Thế giới dường như bất động, chỉ có mái tóc đen phất phơ theo gió, cử động giữa hai người.
Trần Dật nghe ‘bịch’ một tiếng, đống đồ trong tay Tiết Sơn rơi hết.
Trần Dật thấy hầu kết Tiết Sơn chuyển động, đồng thời tay anh xiết nhẹ eo cô, ôm cô vào trong lòng.
Anh bình tĩnh nhìn Trần Dật mấy giây, đưa tay vuốt sợi tóc trên trán cô, cúi đầu, đặt xuống một nụ hôn.
Nụ hôn này rất lạ, cùng với đôi môi khô ráo, đầu lưỡi ướt át là mùi vị quen thuộc của Trần Dật. Giống mùi hương anh ngửi thấy trên người cô tối qua.
Trần Dật nhẹ nhàng vòng tay qua eo anh.
Ánh mặt trời gay gắt chiếu xuống hai người, trong hơi thở quấn lấy nhau, cuối cùng họ đã tìm thấy chốn bình yên để nghỉ ngơi.