Rời thị trấn, chiếc xe chạy một mạch hơn nửa tiếng đồng hồ rồi dừng trước cửa một trung tâm mua sắm, Trần Dật xuống xe cất lời cảm ơn.
Thấy bóng cô dần biến mất trong dòng người, trên ghế lái phụ, cô gái trẻ khẽ thở dài.
Người đàn ông giơ tay vuốt tóc cô gái, giọng điệu cưng chiều: “Nghĩ gì thế?”.
Cô gái quay sang, dáng vẻ đáng thương: “Đồng nghiệp của em, tốt nghiệp trường đại học trọng điểm, hình thức cũng được đấy chứ?”.
Hà Giang khẽ cười: “Thế thì sao?”.
Cô gái lại thở dài: “Một người có điều kiện tốt như vậy, không hiểu sao lại thích một gã chả ra làm sao, thật đáng tiếc”.
Trần Dật không che giấu chuyện cô yêu Tiết Sơn. Ngoại trừ lúc uống thuốc, hai người vẫn duy trì khoảng cách thích hợp. Còn những lúc khác, Tiết Sơn thường hay đến đón cô cùng đi ăn cơm, sóng đôi vô mấy quán nhỏ ngay trước cổng viện. Hoặc ngồi một mình đợi Trần Dật ở đó. Cả hai bị mọi người bắt gặp rất nhiều lần, tin đồn dần dần lan xa.
Trần Dật biết nhưng không phủ nhận cũng không cãi lại, chỉ mỉm cười không mấy quan tâm.
Hà Giang bật cười, sắc mặt dửng dưng: “Cái gì mà tốt với đáng tiếc? Người ta kiếm bạn trai như thế nào là việc của người ta. Em để ý làm gì?”.
“Không phải như vậy”. Cô gái nói: “Bạn trai của cô ấy, cả viện đang xì xào, là người thế nào anh có biết không?”.
Cô gái nhả từng chữ một: “Bị nghiện đấy”.
Hà Giang chớp mắt sửng sốt: “Bị nghiện à?”.
“Vâng”. Cô gái gật đầu, vẻ mặt tiếc nuối: “Em nghe nói anh ta hình như ba mươi mấy rồi, xuất thân nông thôn, không công ăn việc làm tử tế, còn có một đứa con gái nữa. Chị Trần nghĩ sao mà thích một người như thế chứ”.
Cô gái than thở một hồi, phát hiện người đàn ông bên cạnh dường như không có hứng thú với chủ đề này, liền cười ngọt ngào: “Thôi được rồi, không nói nữa, mình đi thôi”.
Hà Giang hờ hững, đạp chân ga, lách chiếc xe vào dòng xe cộ đông đúc.
Tháng trước, một người quen làm việc trong trung tâm sức khỏe cộng đồng thôn Nhã Lý muốn giới thiệu đối tượng cho anh ta. Người này nói cô gái ấy tốt nghiệp đại học, sau đó còn cho anh ta xem ảnh, hình thức khá ổn khiến anh ta động lòng.
Hơn nửa tháng trước, anh ta lái xe đến thôn Nhã Lý đưa đồ, định nhân cơ hội hẹn đối phương đi ăn cơm để tìm hiểu sâu hơn. Kết quả bất ngờ là đối phương không cho anh ta cơ hội gặp mặt.
Người quen cảm thấy có lỗi, giới thiệu cô gái khác cho anh ta. Về sau, anh ta đưa người quen và cô gái đó đi du lịch bằng xe hơi. Sau chuyến du lịch, cô gái kia liền trở thành bạn gái hợp pháp của anh ta.
Một tay nắm tay lái, Hà Giang thoáng nhếch môi, cảm thấy vô cùng hứng thú.
+++
Trần Dật theo hướng dẫn dưới tầng trệt đi lên tầng ba là khu vực chuyên bán các sản phẩm dành cho xe hơi. Ở đây có hai cửa hàng bán mũ bảo hiểm xe máy.
Tuy Tiết Sơn lái xe tương đối vững nhưng cô không yên tâm, cảm thấy nên thường xuyên đội mũ bảo hiểm vẫn hơn, nhất là Đồng Đồng.
Cô lên mạng kiểm tra trước, tìm thấy một nhãn hiệu tương đối nổi tiếng. Sau đó lập kế hoạch, nhân dịp đi đám cưới sẽ tới để chọn lựa.
Trong cửa tiệm, nam nhân viên bán hàng dáng vẻ nhiệt tình, thao thao bất tuyệt giới thiệu với Trần Dật những tính năng của chiếc mũ bảo hiểm – nào là nhẹ nhàng thoải mái, lỗ thoát khí đạt hiệu suất thông gió cao, nào là lớp kính cường lực dày dặn được làm bằng chất liệu đặc biệt, chắc chắn mà an toàn, bốn mùa đều thực dụng. Quan trọng là gần đây đang có chương trình giảm giá, một chiếc mũ bảo hiểm chỉ có giá một trăm tệ, giá cả rất đỗi phải chăng.
Trần Dật nghe xong, nhìn kỹ hàng mẫu cùng các thông số kỹ thuật. Tuy nhân viên bán hàng đã nói quá tính năng của chiếc mũ nhưng cô cảm thấy cũng không tệ lắm. Cô lựa mua hai chiếc thuộc mẫu bán chạy rồi hỏi nhân viên để mua thêm mũ bảo hiểm cho trẻ con.
Nửa tiếng sau, cô cầm theo hai chiếc túi to ra khỏi cửa hàng.
Đi qua hiệu sách, cô ngẫm nghĩ một chút rồi bước vào chọn mua một bộ đồ vẽ thích hợp cho Đồng Đồng.
Từ ngày tiếp xúc với Đồng Đồng, cô phát hiện con bé rất thích vẽ. Cô có ý tưởng sẽ cho Đồng Đồng tham gia một lớp học vẻ dành cho thiếu nhi, tập luyện bài bản một chút, coi như bồi đắp thêm hứng thú học tập. Nhưng với một nơi không có điều kiện như vùng quê nhỏ bé này, cô đành tạm gác ý tưởng đó lại.
Năm rưỡi chiều, Trần Dật bắt chuyến xe khách cuối cùng về thôn Nhã Lý. Chiếc xe lắc lư chạy trên đường lớn, cô khẽ nhắm mắt, cảm giác đầu óc hơi choáng váng.
Cô ngồi hàng cuối cùng vị trí gần cửa sổ. Trong lúc mơ màng, cảm thấy có người kéo mình, cô mở choàng mắt, vô thức túm lấy chiếc túi mang theo, bất thình lình chạm phải bàn tay của ai đó.
Hành khách ngồi bên là một gã đàn ông vóc dáng nhỏ bé, lúc lên xe không biết vô tình hay hữu ý nhìn cô đến mấy lần. Hắn không hề hốt hoảng, bình tĩnh rút tay về, khoanh tay trước ngực, giả vờ nhắm mắt ngủ.
Trần Dật liếc nhìn hắn, mở túi ra, phát hiện ví tiền đã không cánh mà bay. Trong ví không có nhiều tiền, chỉ còn hai trăm tệ, quan trọng nhất là chứng minh nhân dân cô vừa mới làm lại.
Cô nhớ lại, gã đàn ông này còn lên xe cùng một với một tên khác, gã ngồi hàng này, còn tên kia ngồi hàng phía trước. Xem ra bọn chúng là kẻ cắp chuyên nghiệp, hơn nữa còn là một nhóm hoạt động có tổ chức.
Cô nhìn hành khách ngồi xung quanh. Phía trước là một đôi vợ chồng già, ngủ suốt từ lúc lên xe. Hàng phía trước bên trái là một thanh niên trẻ, nhưng cậu ta cũng đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thoáng im lặng, cô khẽ thì thầm với gã dáng vóc nhỏ bé ngồi bên: “Xin hãy trả chứng minh lại, tôi sẽ cho anh tiền”.
“…”.
Gã đàn ông nhỏ bé không hề có phản ứng, tiếp tục giả vờ ngủ.
Trần Dật lặp lại lần nữa: “Nói được làm được, tôi sẽ không báo cảnh sát. Anh trả giấy tờ lại cho tôi, còn tiền sẽ là của anh”.
Đối phương vẫn giả ngu đến cùng, ‘ngủ’ một cách say sưa, làm như không nghe thấy gì.
Phía trước có một trấn nhỏ, ô tô dần giảm tốc độ, bác tài hô to kêu mọi người tranh thủ thời gian chuẩn bị xuống xe. Bấy giờ, gã đàn ông ngồi bên mới chịu ‘tỉnh”, đưa mắt nhìn gã đi cùng, hai tên nhanh chóng đứng dậy.
Trần Dật lúng túng ngồi một chỗ, bọn chúng vừa đứng lên nhưng chưa thoát ngay được. Rơi vào đường cùng, cô quyết định đánh cược, hét to xin tài xế giúp đỡ: “Bác tài đừng mở cửa vội”.
Chiếc xe khách dừng lại, bác tài không kiên nhẫn quay đầu hỏi: “Cái gì thế?”.
Trần Dật vội vàng đứng dậy, định chặn hai gã trước mặt. Nhưng cô vừa tiến lên một bước thì gã vóc người nhỏ bé bỗng nhiên quay phắt sang nhìn cô.
Cô đứng khựng lại, liếc mắt thấy hắn cầm một con dao trong tay.
Bác tài cất giọng ồm ồm hỏi: “Người đẹp có việc gì thế? Định làm gì à?”.
Lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, nói không sợ thì không phải nhưng trong thâm tâm cô có chút không cam lòng, không muốn chịu thua.
Lớn tiếng kêu cứu ư? Hai mươi mấy người trên một chiếc xe, cho dù có người đứng ra giúp đỡ, đối phương mang theo hung khí, làm người ta bị thương thì phải làm sao?
Không nhận được câu trả lời của Trần Dật, bác tài hùng hùng hổ hổ mở cửa, miệng lẩm bẩm: “Chả hiểu ra làm sao…”.
Bảy tám hành khách xếp hàng trên lối đi hẹp chờ xuống xe. Thanh niên trẻ ngồi phía trước bên trái Trần Dật cũng đứng lên, đi đằng sau gã vóc người nhỏ bé. Trước khi xuống xe, anh ta còn quay lại liếc nhìn Trần Dật.
Xe chậm rãi khởi động, ngoài cửa sổ, sắc trời dần tối.
Tám giờ tối, Trần Dật về đến viện.
Chiếc xe khách lao vút vào trong bóng đêm, dưới tàng cây bên đường, một chiếc xe máy đỗ ở đó.
Trần Dật hơi ngạc nhiên, buổi chiều nói chuyện điện thoại với Tiết Sơn, cô có báo cho anh biết mình phải đi mua ít đồ, sẽ trở về muộn, không cần chờ ăn cơm, cô cũng không kể chuyện xảy ra trên xe cho anh biết.
Tiết Sơn bước nhanh tới, vươn tay đỡ chiếc túi, đưa mắt nhìn cô, vẻ mặt không được tự nhiên.
“Anh sao vậy?”. Trần Dật hỏi.
Quét mắt lên người Trần Dật từ trên xuống dưới một lượt, Tiết Sơn hỏi: “Mặc ít thế có lạnh không?”.
Ít ư? Trần Dật vô thức cúi đầu kiểm tra trang phục của mình – chiếc váy liền màu hồng dài đến đầu gối, áo da mỏng khoác ngoài. Thời tiết tuy chuyển lạnh, mặc kết hợp như thế này, cô không hề thấy lạnh.
Cô ngước nhìn Tiết Sơn, nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Anh dường như không tin, nhìn chằm chằm vào chân cô mấy lần. Tiết Sơn biết phái nữ cô nào cô nấy đều thích chưng diện, phân vân một lúc, cuối cùng anh không nói gì nữa.
Ngược lại, là Trần Dật hỏi anh: “Anh chờ lâu chưa?”.
Tiết Sơn đáp: “Không lâu, mới một lúc”.
Trả lời xong, anh phát hiện Trần Dật vẫn đang lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt trong veo nhưng mang theo vẻ sắc bén mãnh liệt.
Anh đành ngoan ngoãn thú nhận: “Từ lúc bảy giờ”.
Hỏi thăm xong, sắc mặt Trần Dật trở nên nhợt nhạt, mệt mỏi không thể tả.
“Em mệt à?”. Tiết Sơn hỏi.
“Có một chút”.
“Vậy đi thôi, về sớm nghỉ ngơi”.
“Vâng”.
Hai người sóng đôi đi về phía ký túc xá. Tiết Sơn hỏi cô mua gì, chiếc túi nhìn có vẻ to nhưng thực ra không nặng.
Trần Dật một tay khoác tay anh, một tay vuốt mấy lọn tóc xõa trên trán, nói khẽ: “Mũ bảo hiểm và ít đồ dùng vẽ tranh”.
Tiết Sơn ngạc nhiên: “Mũ bảo hiểm?”.
“Vâng”. Trần Dật gật đầu: “Chạy xe máy nên đội mũ bảo hiểm cho an toàn”.
Vào nhà bật đèn, ánh điện sáng trắng hắt bóng, Trần Dật đứng ở cửa thay giày, Tiết Sơn để túi đồ xuống đi vào nhà vệ sinh bật nước tắm cho cô.
Ở đây nắng nhiều, đa số người dân dùng bình nước nóng sử dụng năng lượng mặt trời. Trong viện cũng không ngoại lệ, tầng trên cùng đặt hai chiếc máy, sau khi nối với đường ống chung thì tách hẳn một đường vào khu ký túc dành cho nhân viên.
Điều chỉnh nước ấm xong, Tiết Sơn ra ngoài gọi Trần Dật, phát hiện cô đứng ngây ở cửa ngay chỗ thay giày, không biết đang nghĩ gì.
Anh đi tới, khoác tay lên vai cô: “Mệt lắm không?”. Giọng anh trầm thấp, kiên nhẫn mà ôn nhu.
Trần Dật chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau, nhẹ nhàng thở hắt ra: “Tiết Sơn, hôm nay em gặp phải ăn trộm”.
Có một số việc, sau khi bừng tỉnh mới cảm thấy lạnh sống lưng.
Lúc vừa vào nhà, nhìn những hành động thân mật của anh, Trần Dật đột nhiên sợ hãi một cách khó hiểu, đồng thời cảm thấy mình quá may mắn.
Cô kể lại chuyện xảy ra trên xe.
Tiết Sơn im lặng lắng nghe, đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, nhẹ giọng an ủi: “Không sao, an toàn là quan trọng nhất, hôm nay em đã làm rất tốt”.
“Nhưng em vừa mới làm lại chứng minh thư…”. Cô khẽ thì thầm.
Tiết Sơn kéo vai cô, áp cô vào trong lòng: “Chứng minh thư có thể làm lại, chẳng qua mất thời gian chút thôi. Nếu mất mạng thì mất cả đời này cũng không cách nào bù đắp được”.
Về điều này, anh vừa thấu hiểu vừa cảm thấy đau lòng.
Trần Dật quá mức tự lập, không dễ dàng mở miệng kể chuyện của mình cho anh nghe. Dù hôm nay gặp phải sự cố nhưng cô không hề nói với anh để kiếm tìm sự an ủi hay trợ giúp.
Tựa đầu vào vai anh, cảm nhận mùi hương cùng lực ôm quen thuộc, toàn bộ sợ hãi và lo lắng khi nãy đều tan biến, Trần Dật dần bình tĩnh, vươn tay vòng qua lưng anh, bóng hai người dựa sát vào nhau.
Ôm một lát, Trần Dật rời khỏi ngực anh, nói: “Em đi tắm đây, anh mang mũ bảo hiểm và đồ vẽ của Đồng Đồng về đi”.
Tiết Sơn ‘ừ’ một tiếng nhưng không nhúc nhích.
Trần Dật vòng qua người anh, đi thẳng tới tủ quần áo, mở dây kéo, lôi bộ quần áo ngủ ra. Lúc quay người, cô thấy Tiết Sơn vẫn đứng im một chỗ, ánh mắt trong suốt nhìn cô.
Trong bầu không khí yên tĩnh, tia lửa mập mờ lặng lẽ nhen nhóm.
Dạo gần đây, buổi tối anh thường đưa Trần Dật về ký túc. Đây không phải lần đầu tiên anh bước vào căn phòng này. Ở đây, họ đã từng ôm nhau, hôn nhau nhưng tất cả đều có chừng mực, không tiến triển thêm bước nào.
Trần Dật lảng tránh ánh mắt của anh, đi về hướng nhà vệ sinh. Nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt kia vẫn đang chuyển động sát sao, ẩn chứa tình cảm, sự chân thành, nóng bỏng ngập tràn.
Căn phòng rất nhỏ, anh chỉ cần đi hai bước là có thể ngăn cô lại, khóa cô vào trong lòng mình.
Nhưng Tiết Sơn không làm vậy, anh chỉ im lặng nhìn Trần Dật bước vào nhà tắm, nghe tiếng nước vọng ra rồi chậm rãi lên tiếng: “Buổi tối nhớ khóa cửa cẩn thận”.
Bên trong đáp ‘vâng’ một tiếng, Tiết Sơn cầm túi đồ lên, mở cửa rời đi.
Thấy bóng cô dần biến mất trong dòng người, trên ghế lái phụ, cô gái trẻ khẽ thở dài.
Người đàn ông giơ tay vuốt tóc cô gái, giọng điệu cưng chiều: “Nghĩ gì thế?”.
Cô gái quay sang, dáng vẻ đáng thương: “Đồng nghiệp của em, tốt nghiệp trường đại học trọng điểm, hình thức cũng được đấy chứ?”.
Hà Giang khẽ cười: “Thế thì sao?”.
Cô gái lại thở dài: “Một người có điều kiện tốt như vậy, không hiểu sao lại thích một gã chả ra làm sao, thật đáng tiếc”.
Trần Dật không che giấu chuyện cô yêu Tiết Sơn. Ngoại trừ lúc uống thuốc, hai người vẫn duy trì khoảng cách thích hợp. Còn những lúc khác, Tiết Sơn thường hay đến đón cô cùng đi ăn cơm, sóng đôi vô mấy quán nhỏ ngay trước cổng viện. Hoặc ngồi một mình đợi Trần Dật ở đó. Cả hai bị mọi người bắt gặp rất nhiều lần, tin đồn dần dần lan xa.
Trần Dật biết nhưng không phủ nhận cũng không cãi lại, chỉ mỉm cười không mấy quan tâm.
Hà Giang bật cười, sắc mặt dửng dưng: “Cái gì mà tốt với đáng tiếc? Người ta kiếm bạn trai như thế nào là việc của người ta. Em để ý làm gì?”.
“Không phải như vậy”. Cô gái nói: “Bạn trai của cô ấy, cả viện đang xì xào, là người thế nào anh có biết không?”.
Cô gái nhả từng chữ một: “Bị nghiện đấy”.
Hà Giang chớp mắt sửng sốt: “Bị nghiện à?”.
“Vâng”. Cô gái gật đầu, vẻ mặt tiếc nuối: “Em nghe nói anh ta hình như ba mươi mấy rồi, xuất thân nông thôn, không công ăn việc làm tử tế, còn có một đứa con gái nữa. Chị Trần nghĩ sao mà thích một người như thế chứ”.
Cô gái than thở một hồi, phát hiện người đàn ông bên cạnh dường như không có hứng thú với chủ đề này, liền cười ngọt ngào: “Thôi được rồi, không nói nữa, mình đi thôi”.
Hà Giang hờ hững, đạp chân ga, lách chiếc xe vào dòng xe cộ đông đúc.
Tháng trước, một người quen làm việc trong trung tâm sức khỏe cộng đồng thôn Nhã Lý muốn giới thiệu đối tượng cho anh ta. Người này nói cô gái ấy tốt nghiệp đại học, sau đó còn cho anh ta xem ảnh, hình thức khá ổn khiến anh ta động lòng.
Hơn nửa tháng trước, anh ta lái xe đến thôn Nhã Lý đưa đồ, định nhân cơ hội hẹn đối phương đi ăn cơm để tìm hiểu sâu hơn. Kết quả bất ngờ là đối phương không cho anh ta cơ hội gặp mặt.
Người quen cảm thấy có lỗi, giới thiệu cô gái khác cho anh ta. Về sau, anh ta đưa người quen và cô gái đó đi du lịch bằng xe hơi. Sau chuyến du lịch, cô gái kia liền trở thành bạn gái hợp pháp của anh ta.
Một tay nắm tay lái, Hà Giang thoáng nhếch môi, cảm thấy vô cùng hứng thú.
+++
Trần Dật theo hướng dẫn dưới tầng trệt đi lên tầng ba là khu vực chuyên bán các sản phẩm dành cho xe hơi. Ở đây có hai cửa hàng bán mũ bảo hiểm xe máy.
Tuy Tiết Sơn lái xe tương đối vững nhưng cô không yên tâm, cảm thấy nên thường xuyên đội mũ bảo hiểm vẫn hơn, nhất là Đồng Đồng.
Cô lên mạng kiểm tra trước, tìm thấy một nhãn hiệu tương đối nổi tiếng. Sau đó lập kế hoạch, nhân dịp đi đám cưới sẽ tới để chọn lựa.
Trong cửa tiệm, nam nhân viên bán hàng dáng vẻ nhiệt tình, thao thao bất tuyệt giới thiệu với Trần Dật những tính năng của chiếc mũ bảo hiểm – nào là nhẹ nhàng thoải mái, lỗ thoát khí đạt hiệu suất thông gió cao, nào là lớp kính cường lực dày dặn được làm bằng chất liệu đặc biệt, chắc chắn mà an toàn, bốn mùa đều thực dụng. Quan trọng là gần đây đang có chương trình giảm giá, một chiếc mũ bảo hiểm chỉ có giá một trăm tệ, giá cả rất đỗi phải chăng.
Trần Dật nghe xong, nhìn kỹ hàng mẫu cùng các thông số kỹ thuật. Tuy nhân viên bán hàng đã nói quá tính năng của chiếc mũ nhưng cô cảm thấy cũng không tệ lắm. Cô lựa mua hai chiếc thuộc mẫu bán chạy rồi hỏi nhân viên để mua thêm mũ bảo hiểm cho trẻ con.
Nửa tiếng sau, cô cầm theo hai chiếc túi to ra khỏi cửa hàng.
Đi qua hiệu sách, cô ngẫm nghĩ một chút rồi bước vào chọn mua một bộ đồ vẽ thích hợp cho Đồng Đồng.
Từ ngày tiếp xúc với Đồng Đồng, cô phát hiện con bé rất thích vẽ. Cô có ý tưởng sẽ cho Đồng Đồng tham gia một lớp học vẻ dành cho thiếu nhi, tập luyện bài bản một chút, coi như bồi đắp thêm hứng thú học tập. Nhưng với một nơi không có điều kiện như vùng quê nhỏ bé này, cô đành tạm gác ý tưởng đó lại.
Năm rưỡi chiều, Trần Dật bắt chuyến xe khách cuối cùng về thôn Nhã Lý. Chiếc xe lắc lư chạy trên đường lớn, cô khẽ nhắm mắt, cảm giác đầu óc hơi choáng váng.
Cô ngồi hàng cuối cùng vị trí gần cửa sổ. Trong lúc mơ màng, cảm thấy có người kéo mình, cô mở choàng mắt, vô thức túm lấy chiếc túi mang theo, bất thình lình chạm phải bàn tay của ai đó.
Hành khách ngồi bên là một gã đàn ông vóc dáng nhỏ bé, lúc lên xe không biết vô tình hay hữu ý nhìn cô đến mấy lần. Hắn không hề hốt hoảng, bình tĩnh rút tay về, khoanh tay trước ngực, giả vờ nhắm mắt ngủ.
Trần Dật liếc nhìn hắn, mở túi ra, phát hiện ví tiền đã không cánh mà bay. Trong ví không có nhiều tiền, chỉ còn hai trăm tệ, quan trọng nhất là chứng minh nhân dân cô vừa mới làm lại.
Cô nhớ lại, gã đàn ông này còn lên xe cùng một với một tên khác, gã ngồi hàng này, còn tên kia ngồi hàng phía trước. Xem ra bọn chúng là kẻ cắp chuyên nghiệp, hơn nữa còn là một nhóm hoạt động có tổ chức.
Cô nhìn hành khách ngồi xung quanh. Phía trước là một đôi vợ chồng già, ngủ suốt từ lúc lên xe. Hàng phía trước bên trái là một thanh niên trẻ, nhưng cậu ta cũng đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thoáng im lặng, cô khẽ thì thầm với gã dáng vóc nhỏ bé ngồi bên: “Xin hãy trả chứng minh lại, tôi sẽ cho anh tiền”.
“…”.
Gã đàn ông nhỏ bé không hề có phản ứng, tiếp tục giả vờ ngủ.
Trần Dật lặp lại lần nữa: “Nói được làm được, tôi sẽ không báo cảnh sát. Anh trả giấy tờ lại cho tôi, còn tiền sẽ là của anh”.
Đối phương vẫn giả ngu đến cùng, ‘ngủ’ một cách say sưa, làm như không nghe thấy gì.
Phía trước có một trấn nhỏ, ô tô dần giảm tốc độ, bác tài hô to kêu mọi người tranh thủ thời gian chuẩn bị xuống xe. Bấy giờ, gã đàn ông ngồi bên mới chịu ‘tỉnh”, đưa mắt nhìn gã đi cùng, hai tên nhanh chóng đứng dậy.
Trần Dật lúng túng ngồi một chỗ, bọn chúng vừa đứng lên nhưng chưa thoát ngay được. Rơi vào đường cùng, cô quyết định đánh cược, hét to xin tài xế giúp đỡ: “Bác tài đừng mở cửa vội”.
Chiếc xe khách dừng lại, bác tài không kiên nhẫn quay đầu hỏi: “Cái gì thế?”.
Trần Dật vội vàng đứng dậy, định chặn hai gã trước mặt. Nhưng cô vừa tiến lên một bước thì gã vóc người nhỏ bé bỗng nhiên quay phắt sang nhìn cô.
Cô đứng khựng lại, liếc mắt thấy hắn cầm một con dao trong tay.
Bác tài cất giọng ồm ồm hỏi: “Người đẹp có việc gì thế? Định làm gì à?”.
Lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, nói không sợ thì không phải nhưng trong thâm tâm cô có chút không cam lòng, không muốn chịu thua.
Lớn tiếng kêu cứu ư? Hai mươi mấy người trên một chiếc xe, cho dù có người đứng ra giúp đỡ, đối phương mang theo hung khí, làm người ta bị thương thì phải làm sao?
Không nhận được câu trả lời của Trần Dật, bác tài hùng hùng hổ hổ mở cửa, miệng lẩm bẩm: “Chả hiểu ra làm sao…”.
Bảy tám hành khách xếp hàng trên lối đi hẹp chờ xuống xe. Thanh niên trẻ ngồi phía trước bên trái Trần Dật cũng đứng lên, đi đằng sau gã vóc người nhỏ bé. Trước khi xuống xe, anh ta còn quay lại liếc nhìn Trần Dật.
Xe chậm rãi khởi động, ngoài cửa sổ, sắc trời dần tối.
Tám giờ tối, Trần Dật về đến viện.
Chiếc xe khách lao vút vào trong bóng đêm, dưới tàng cây bên đường, một chiếc xe máy đỗ ở đó.
Trần Dật hơi ngạc nhiên, buổi chiều nói chuyện điện thoại với Tiết Sơn, cô có báo cho anh biết mình phải đi mua ít đồ, sẽ trở về muộn, không cần chờ ăn cơm, cô cũng không kể chuyện xảy ra trên xe cho anh biết.
Tiết Sơn bước nhanh tới, vươn tay đỡ chiếc túi, đưa mắt nhìn cô, vẻ mặt không được tự nhiên.
“Anh sao vậy?”. Trần Dật hỏi.
Quét mắt lên người Trần Dật từ trên xuống dưới một lượt, Tiết Sơn hỏi: “Mặc ít thế có lạnh không?”.
Ít ư? Trần Dật vô thức cúi đầu kiểm tra trang phục của mình – chiếc váy liền màu hồng dài đến đầu gối, áo da mỏng khoác ngoài. Thời tiết tuy chuyển lạnh, mặc kết hợp như thế này, cô không hề thấy lạnh.
Cô ngước nhìn Tiết Sơn, nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Anh dường như không tin, nhìn chằm chằm vào chân cô mấy lần. Tiết Sơn biết phái nữ cô nào cô nấy đều thích chưng diện, phân vân một lúc, cuối cùng anh không nói gì nữa.
Ngược lại, là Trần Dật hỏi anh: “Anh chờ lâu chưa?”.
Tiết Sơn đáp: “Không lâu, mới một lúc”.
Trả lời xong, anh phát hiện Trần Dật vẫn đang lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt trong veo nhưng mang theo vẻ sắc bén mãnh liệt.
Anh đành ngoan ngoãn thú nhận: “Từ lúc bảy giờ”.
Hỏi thăm xong, sắc mặt Trần Dật trở nên nhợt nhạt, mệt mỏi không thể tả.
“Em mệt à?”. Tiết Sơn hỏi.
“Có một chút”.
“Vậy đi thôi, về sớm nghỉ ngơi”.
“Vâng”.
Hai người sóng đôi đi về phía ký túc xá. Tiết Sơn hỏi cô mua gì, chiếc túi nhìn có vẻ to nhưng thực ra không nặng.
Trần Dật một tay khoác tay anh, một tay vuốt mấy lọn tóc xõa trên trán, nói khẽ: “Mũ bảo hiểm và ít đồ dùng vẽ tranh”.
Tiết Sơn ngạc nhiên: “Mũ bảo hiểm?”.
“Vâng”. Trần Dật gật đầu: “Chạy xe máy nên đội mũ bảo hiểm cho an toàn”.
Vào nhà bật đèn, ánh điện sáng trắng hắt bóng, Trần Dật đứng ở cửa thay giày, Tiết Sơn để túi đồ xuống đi vào nhà vệ sinh bật nước tắm cho cô.
Ở đây nắng nhiều, đa số người dân dùng bình nước nóng sử dụng năng lượng mặt trời. Trong viện cũng không ngoại lệ, tầng trên cùng đặt hai chiếc máy, sau khi nối với đường ống chung thì tách hẳn một đường vào khu ký túc dành cho nhân viên.
Điều chỉnh nước ấm xong, Tiết Sơn ra ngoài gọi Trần Dật, phát hiện cô đứng ngây ở cửa ngay chỗ thay giày, không biết đang nghĩ gì.
Anh đi tới, khoác tay lên vai cô: “Mệt lắm không?”. Giọng anh trầm thấp, kiên nhẫn mà ôn nhu.
Trần Dật chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau, nhẹ nhàng thở hắt ra: “Tiết Sơn, hôm nay em gặp phải ăn trộm”.
Có một số việc, sau khi bừng tỉnh mới cảm thấy lạnh sống lưng.
Lúc vừa vào nhà, nhìn những hành động thân mật của anh, Trần Dật đột nhiên sợ hãi một cách khó hiểu, đồng thời cảm thấy mình quá may mắn.
Cô kể lại chuyện xảy ra trên xe.
Tiết Sơn im lặng lắng nghe, đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, nhẹ giọng an ủi: “Không sao, an toàn là quan trọng nhất, hôm nay em đã làm rất tốt”.
“Nhưng em vừa mới làm lại chứng minh thư…”. Cô khẽ thì thầm.
Tiết Sơn kéo vai cô, áp cô vào trong lòng: “Chứng minh thư có thể làm lại, chẳng qua mất thời gian chút thôi. Nếu mất mạng thì mất cả đời này cũng không cách nào bù đắp được”.
Về điều này, anh vừa thấu hiểu vừa cảm thấy đau lòng.
Trần Dật quá mức tự lập, không dễ dàng mở miệng kể chuyện của mình cho anh nghe. Dù hôm nay gặp phải sự cố nhưng cô không hề nói với anh để kiếm tìm sự an ủi hay trợ giúp.
Tựa đầu vào vai anh, cảm nhận mùi hương cùng lực ôm quen thuộc, toàn bộ sợ hãi và lo lắng khi nãy đều tan biến, Trần Dật dần bình tĩnh, vươn tay vòng qua lưng anh, bóng hai người dựa sát vào nhau.
Ôm một lát, Trần Dật rời khỏi ngực anh, nói: “Em đi tắm đây, anh mang mũ bảo hiểm và đồ vẽ của Đồng Đồng về đi”.
Tiết Sơn ‘ừ’ một tiếng nhưng không nhúc nhích.
Trần Dật vòng qua người anh, đi thẳng tới tủ quần áo, mở dây kéo, lôi bộ quần áo ngủ ra. Lúc quay người, cô thấy Tiết Sơn vẫn đứng im một chỗ, ánh mắt trong suốt nhìn cô.
Trong bầu không khí yên tĩnh, tia lửa mập mờ lặng lẽ nhen nhóm.
Dạo gần đây, buổi tối anh thường đưa Trần Dật về ký túc. Đây không phải lần đầu tiên anh bước vào căn phòng này. Ở đây, họ đã từng ôm nhau, hôn nhau nhưng tất cả đều có chừng mực, không tiến triển thêm bước nào.
Trần Dật lảng tránh ánh mắt của anh, đi về hướng nhà vệ sinh. Nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt kia vẫn đang chuyển động sát sao, ẩn chứa tình cảm, sự chân thành, nóng bỏng ngập tràn.
Căn phòng rất nhỏ, anh chỉ cần đi hai bước là có thể ngăn cô lại, khóa cô vào trong lòng mình.
Nhưng Tiết Sơn không làm vậy, anh chỉ im lặng nhìn Trần Dật bước vào nhà tắm, nghe tiếng nước vọng ra rồi chậm rãi lên tiếng: “Buổi tối nhớ khóa cửa cẩn thận”.
Bên trong đáp ‘vâng’ một tiếng, Tiết Sơn cầm túi đồ lên, mở cửa rời đi.