Chiếc xe khách gần hết chỗ, chỉ còn hàng ghế cuối cùng. Trần Dật ngồi ngay sát cửa sổ, Đồng Đồng len giữa cô và Tiết Sơn.
Chiếc xe nhanh chóng chuyển bánh, Trần Dật nghiêng người định thắt dây an toàn cho Đồng Đồng nhưng không tìm thấy sợi dây. Cô kiểm tra chỗ của mình, phát hiện chiếc dây an toàn vẫn dùng được, liền đổi vị trí cho con bé, chuyển sang ngồi bên Tiết Sơn.
Để phù hợp với cuộc họp hôm nay, cô đã mặc sơ mi trắng, chân váy đen, tóc buộc gọn gàng sau gáy. Làn da trắng nõn, mặc dù không trang điểm vẫn sáng rực rỡ, mang hương vị mềm mại và tươi mới.
Tiết Sơn không kiềm chế được quay sang nhìn Trần Dật, cảm thấy cô không giống như mọi khi. Không giống ở điểm gì thì anh chưa nhận ra. Chỉ biết, trông cô vô cùng xinh xắn.
Thấy anh nhìn mình, Trần Dật không mấy tự nhiên, quay sang hỏi: “Mặt em có gì ạ?”.
Tiết Sơn khẽ cười, duỗi tay nắm chặt tay cô. Mười ngón tay giao nhau, lòng bàn tay anh tuy thô ráp nhưng khô ráo và ấm áp mang lại cảm giác dễ chịu và an toàn.
Xe chạy băng băng trên đường, Đồng Đồng ngả vào lòng Trần Dật ngủ thiếp. Trong xe hơi nóng, trán con bé rịn một lớp mồ hôi mỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, rất đáng yêu.
Tiết Sơn xuống ngay trung tâm sức khỏe cộng đồng, anh chạy vội vào trong phòng khám để uống thuốc trước khi bác sĩ tan làm. Trần Dật và Đồng Đồng tiếp tục ngồi theo xe vào bến. Sau khi về cửa hàng, Trần Dật để Đồng Đồng chơi một mình, còn mình thì giúp Phương Thanh Dã nấu cơm tối.
Lúc Tiết Sơn uống thuốc xong đi về, trên chiếc bàn gấp bóng loáng đã bày ba món mặn một món canh nóng hôi hổi.
Anh vừa ngồi xuống bên cạnh Trần Dật liền phát hiện tư thế của cô không tự nhiên. Nhìn kỹ lần nữa, anh nhận ra, cô đang khư khư lấy tay che váy.
Bởi vì bàn ăn hơi thấp, chiếc váy lại hơi ngắn. Bắt buộc Trần Dật phải liên tục giữ vạt váy.
Tiết Sơn buông bát đũa, đứng dậy vào phòng nhỏ lấy chiếc áo khoác đen của mình ra, đắp lên đùi Trần Dật.
Trần Dật ngước lên nhìn, anh đã ngồi xuống, khẽ mỉm cười, bảo: “Trông cơm canh ngon quá".
Cơm nước xong xuôi gần 8 rưỡi. Nghỉ ngơi một chút, Tiết Sơn lái xe máy đưa Trần Dật về ký túc.
Thời tiết càng lúc càng chuyển lạnh. Vào ban đêm, gió rét phả vào mặt, kích thích toàn thân run rẩy.
Trần Dật mặc áo khoác của Tiết Sơn, vai rộng thùng thình, tay áo dài lượt thượt. Thấy Trần Dật không xắn tay áo lên để đội mũ bảo hiểm được, Tiết Sơn đi tới, lấy chiếc mũ trong tay cô, nhẫn nại chụp lên đầu, cài chặt lại.
Trần Dật đứng im nhìn động tác của anh, cảm nhận từng đầu ngón tay thô ráp của anh cọ vào má mình, ánh mắt lưu luyến.
Cô mặc váy không tiện nên nghiêng người ngồi đằng sau, ôm chặt eo Tiết Sơn. Chiếc xe phóng vút trong gió đêm.
Xe dừng trước cổng viện, cả hai bước xuống, Tiết Sơn xoay người tháo mũ bảo hiểm cho Trần Dật, giúp cô sửa sang mái tóc bị gió làm rối, bàn tay không nỡ rời đi, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Giống như mọi khi, Tiết Sơn khóa xe, đưa cô vào.
Mở cửa nhà, Trần Dật kéo dây đèn. ‘Tách’ một tiếng, căn phòng tối om.
Cô thử lần nữa, không lên, đèn phòng bên cạnh vẫn sáng choang, xem ra không phải mất điện.
Tiết Sơn đứng ở cửa ra vào, nhìn căn phòng tối như hũ nút, hỏi: “Đèn hỏng hả em?”.
Trong bóng tối, Trần Dật đáp: “Vâng, hình như thế”.
Mở đèn pin điện thoại, cuối củng trong phòng cũng có chút ánh sáng. Trần Dật quay sang bảo Tiết Sơn: “Không sao đâu, cứ để thế đi, mai em gọi người đến sửa”.
Biết Trần Dật mắc bệnh quáng gà nhẹ nên Tiết Sơn nghĩ để mai gọi thợ đến sửa xem ra không ổn. Không có điện, cô đi lại rất dễ bị ngã dập đầu.
Anh bước vào nhà, đứng dưới chiếc đèn huỳnh quang, dẫm lên ghế, giơ di động bắt đầu kiểm tra.
Trần Dật đứng dưới, nhanh tay giữ chiếc ghế gỗ lắc la lắc lư, khuyên anh: “Thôi anh đừng làm nữa, xuống đây đi, để ngày mai em nhờ thợ trong viện đến sửa”.
Tiết Sơn gỡ đui đèn, dựa vào ánh sáng điện thoại xem xét kỹ lưỡng. Một lát sau, anh cúi đầu nói với Trần Dật: “Chắc đèn bị cháy. Trong nhà có đồ dự phòng không em? Thay một cái là được thôi”.
Trần Dật lắc đầu: “Không có anh ạ”. Cô vội nhắc tiếp: “Anh xuống trước đi, cái ghế này không vững đâu, ngã bây giờ”.
Tiết Sơn nhảy xuống ghế, cầm chiếc đèn hỏng đứng ở cửa, dặn: “Em đứng đây nhé, anh đi mua một cái”.
Trần Dật gọi anh: “Tiết Sơn”.
Tiết Sơn dừng bước quay lại, thái độ cương quyết: “Anh lái xe ra ngoài đường xem có không. Em ở nhà đóng cửa lại, mua xong anh về”.
Quãng thời gian ở gần nhau, Tiết Sơn cư xử rất quan tâm và chu đáo, hầu hết là anh nghe lời Trần Dật, hiếm khi cố chấp như hôm nay.
Trần Dật định gọi Tiết Sơn, nhưng bóng anh đã khuất dạng.
Trong không gian nhỏ hẹp tối như mực, chỉ có vài ánh đèn le lói xuyên thủng màn đêm, mang tới nguồn sáng duy nhất.
Trần Dật tắt đèn pin điện thoại, ngồi một mình trong phòng, xung quanh mờ ảo, nhìn không rõ. Cô đưa tay xua xua trước mặt, không thấy gì.
Đêm nay trăng sáng, ánh trăng xuyên qua kính cửa sổ rơi vãi vào trong nhà. Ngồi một lúc lâu, cuối cùng Trần Dật cũng làm quen được với không gian u ám, đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Khi Tiết Sơn trở về, Trần Dật đang vắt khăn.
Nghe tiếng gõ cửa, cô vội ra mở. Tiết Sơn mang theo hơi lạnh vào nhà, ánh trăng bên ngoài so với bóng tối trong phòng, nhất thời giống như ảo giác ban ngày.
Thấy cô vẫn cầm khăn mặt trong tay, gò má dấp dính nước, Tiết Sơn thoáng trách cứ: “Tối om thế này em còn đi đâu thế”.
Đi đâu là đi đâu? Cô đi có mấy bước chân trong căn phòng hai mươi mét vuông thôi mà.
Thấy Tiết Sơn mua được đồ về, Trần Dật hơi ngạc nhiên: “Muộn vậy mà vẫn có cửa hàng mở cửa sao?”.
Tiết Sơn ngồi xổm xuống, vừa tháo chiếc bóng trong hộp bảo quản vừa trả lời: “Có nhà vẫn chưa đóng cửa”.
Sự thực là do anh khăng khăng đập cửa, kiên quyết gọi ông chủ ra bán hàng.
Đương nhiên Trần Dật không tin lắm nhưng cô không nói gì, cất khăn mặt ngồi xuống hỗ trợ.
Rất nhanh, căn phòng khôi phục lại nguồn sáng.
Ánh sáng trắng rực rỡ hắt xuống đỉnh đầu. Trần Dật nhất thời không quen, đưa tay che mắt một lát mới từ từ mở ra.
Tiết Sơn đứng dưới luồng sáng, lẳng lặng nhìn cô, quan tâm hỏi han: “Có phải mua bóng đèn số oát lớn quá nên chói mắt không?”.
Trần Dật lắc đầu, se sẽ mỉm cười: “Không phải đâu anh, thế này tốt mà”.
Nhìn nhau một lát, Tiết Sơn nói: “Cả ngày mệt mỏi rồi, em nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải đi làm”.
Anh nhanh nhẹn cầm chiếc bóng cũ cất vào hộp đóng lại, định khi về sẽ vất đi nhưng Trần Dật đứng sau gọi anh: “Tiết Sơn”.
Anh chưa kịp quay đầu, đã cảm nhận được một đôi tay nhỏ nhắn lạnh buốt vòng qua eo mình.
Trần Dật ôm anh từ phía sau, đầu nhẹ nhàng dán lên lưng anh, cảm nhận độ nóng của da thịt qua lớp vải.
Tiết Sơn buông đồ trong tay, chậm rãi quay người, cúi đầu nhìn ánh mắt lưu luyến của cô, nhẹ giọng hỏi; “Sao vậy em?”.
Cô vừa rửa mặt, làn da lộ dưới ánh đèn càng thêm trắng nõn, nơi da thịt non mềm có thể nhìn rõ những mạch máu xanh nhạt li ti.
Tiết Sơn bất động hồi lâu, không chờ câu trả lời, hai tay vòng qua cổ Trần Dật, cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống.
Trần Dật đặt tay lên vai anh, hai chân hơi nhón nhón.
Sự hồi đáp của cô giống như một chiếc chìa khóa, lập tức mở những khao khát bị đè nén trong lòng anh, sức lực trên bàn tay vô thức tăng thêm, hận không thể khóa chặt cô vào trong ngực.
--
--
--
Mọi cảm xúc đều trở nên trống rỗng. Giờ phút này, hai cơ thể giao hòa là kiểm chứng chân thật nhất.
Tình dục và tình yêu khiến người ta mê muội, không cách nào kiềm chế, bản năng muốn gần gũi, hòa hợp với đối phương thêm chút nữa.
+++
Trong phòng không bật đèn, ánh trăng mờ ảo xuyên qua tấm rèm trắng, chiếu ánh sáng xuống nền xi măng.
Trên cơ thể hai người đều đổ mồ hôi. Trần Dật nằm nghiêng, còn Tiết Sơn ôm cô từ phía sau.
Anh kéo một góc chăn đắp lên người cô nhưng bị cô hất ra.
“Cẩn thận không cảm, em đắp vào đi”. Anh khẽ dụ dỗ.
“Em nóng”. Cô không còn sức lực để nói chuyện.
Hai người cứ trần trụi nằm ôm nhau như vậy.
Trong ánh sáng lờ mờ, Tiết Sơn vén mấy sợi tóc thấm ướt của Trần Dật ra sau tai, sờ vành tai nóng hổi của cô, ngón cái và ngón chỏ nhẹ nhàng ve vuốt.
Trần Dật mẫn cảm né sang bên, từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi: “Em hơi mệt”.
“Ừ, ngủ đi”. Anh thản nhiên đáp lời, tay vẫn tiếp tục.
Im lặng chốc lát.
“Mấy giờ rồi?”. Trần Dật hỏi.
“Không biết”.
“Anh không về ạ?”.
Tiết Sơn cúi đầu, khẽ ngậm vành tai cô, thì thầm: “Lát nữa”.
Hơi thở ấm áp xuyên qua khe hở sợi tóc, phả lên da đầu, cơ thể run rẩy như bị điện giật. Cô thở hắt ra: “Ngứa”.
Tiết Sơn nắm vai Trần Dật, xoay cô lại, đối diện với mình, giơ tay nâng khuôn mặt cô lên, lòng bàn tay lưu trên làn da trắng trẻo mịn màng của cô, không muốn rời đi.
Tay cô thuận thế đặt lên lưng anh, dịu dàng vuốt ve.
Dần thích ứng với ánh sáng trong bóng tối, anh chăm chú ngắm nhìn gương mặt đã khiến anh không thể kiềm chế được tình cảm. Lòng bàn tay lần lượt lướt qua mắt, lông mi, mũi, bờ môi….
Anh giữ gương mặt cô, cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.
Nụ hôn này rất nhẹ, không chút nặng nề, giống như chuồn chuồn lướt nước.
Nhưng nụ hôn đó lại hết sức cẩn trọng, như thể nhận được quá nhiều sau khi mất đi, khiến người ta đau lòng, khiến người ta cảm động, cũng khiến cho người ta buồn man mác.
Chiếc xe nhanh chóng chuyển bánh, Trần Dật nghiêng người định thắt dây an toàn cho Đồng Đồng nhưng không tìm thấy sợi dây. Cô kiểm tra chỗ của mình, phát hiện chiếc dây an toàn vẫn dùng được, liền đổi vị trí cho con bé, chuyển sang ngồi bên Tiết Sơn.
Để phù hợp với cuộc họp hôm nay, cô đã mặc sơ mi trắng, chân váy đen, tóc buộc gọn gàng sau gáy. Làn da trắng nõn, mặc dù không trang điểm vẫn sáng rực rỡ, mang hương vị mềm mại và tươi mới.
Tiết Sơn không kiềm chế được quay sang nhìn Trần Dật, cảm thấy cô không giống như mọi khi. Không giống ở điểm gì thì anh chưa nhận ra. Chỉ biết, trông cô vô cùng xinh xắn.
Thấy anh nhìn mình, Trần Dật không mấy tự nhiên, quay sang hỏi: “Mặt em có gì ạ?”.
Tiết Sơn khẽ cười, duỗi tay nắm chặt tay cô. Mười ngón tay giao nhau, lòng bàn tay anh tuy thô ráp nhưng khô ráo và ấm áp mang lại cảm giác dễ chịu và an toàn.
Xe chạy băng băng trên đường, Đồng Đồng ngả vào lòng Trần Dật ngủ thiếp. Trong xe hơi nóng, trán con bé rịn một lớp mồ hôi mỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, rất đáng yêu.
Tiết Sơn xuống ngay trung tâm sức khỏe cộng đồng, anh chạy vội vào trong phòng khám để uống thuốc trước khi bác sĩ tan làm. Trần Dật và Đồng Đồng tiếp tục ngồi theo xe vào bến. Sau khi về cửa hàng, Trần Dật để Đồng Đồng chơi một mình, còn mình thì giúp Phương Thanh Dã nấu cơm tối.
Lúc Tiết Sơn uống thuốc xong đi về, trên chiếc bàn gấp bóng loáng đã bày ba món mặn một món canh nóng hôi hổi.
Anh vừa ngồi xuống bên cạnh Trần Dật liền phát hiện tư thế của cô không tự nhiên. Nhìn kỹ lần nữa, anh nhận ra, cô đang khư khư lấy tay che váy.
Bởi vì bàn ăn hơi thấp, chiếc váy lại hơi ngắn. Bắt buộc Trần Dật phải liên tục giữ vạt váy.
Tiết Sơn buông bát đũa, đứng dậy vào phòng nhỏ lấy chiếc áo khoác đen của mình ra, đắp lên đùi Trần Dật.
Trần Dật ngước lên nhìn, anh đã ngồi xuống, khẽ mỉm cười, bảo: “Trông cơm canh ngon quá".
Cơm nước xong xuôi gần 8 rưỡi. Nghỉ ngơi một chút, Tiết Sơn lái xe máy đưa Trần Dật về ký túc.
Thời tiết càng lúc càng chuyển lạnh. Vào ban đêm, gió rét phả vào mặt, kích thích toàn thân run rẩy.
Trần Dật mặc áo khoác của Tiết Sơn, vai rộng thùng thình, tay áo dài lượt thượt. Thấy Trần Dật không xắn tay áo lên để đội mũ bảo hiểm được, Tiết Sơn đi tới, lấy chiếc mũ trong tay cô, nhẫn nại chụp lên đầu, cài chặt lại.
Trần Dật đứng im nhìn động tác của anh, cảm nhận từng đầu ngón tay thô ráp của anh cọ vào má mình, ánh mắt lưu luyến.
Cô mặc váy không tiện nên nghiêng người ngồi đằng sau, ôm chặt eo Tiết Sơn. Chiếc xe phóng vút trong gió đêm.
Xe dừng trước cổng viện, cả hai bước xuống, Tiết Sơn xoay người tháo mũ bảo hiểm cho Trần Dật, giúp cô sửa sang mái tóc bị gió làm rối, bàn tay không nỡ rời đi, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Giống như mọi khi, Tiết Sơn khóa xe, đưa cô vào.
Mở cửa nhà, Trần Dật kéo dây đèn. ‘Tách’ một tiếng, căn phòng tối om.
Cô thử lần nữa, không lên, đèn phòng bên cạnh vẫn sáng choang, xem ra không phải mất điện.
Tiết Sơn đứng ở cửa ra vào, nhìn căn phòng tối như hũ nút, hỏi: “Đèn hỏng hả em?”.
Trong bóng tối, Trần Dật đáp: “Vâng, hình như thế”.
Mở đèn pin điện thoại, cuối củng trong phòng cũng có chút ánh sáng. Trần Dật quay sang bảo Tiết Sơn: “Không sao đâu, cứ để thế đi, mai em gọi người đến sửa”.
Biết Trần Dật mắc bệnh quáng gà nhẹ nên Tiết Sơn nghĩ để mai gọi thợ đến sửa xem ra không ổn. Không có điện, cô đi lại rất dễ bị ngã dập đầu.
Anh bước vào nhà, đứng dưới chiếc đèn huỳnh quang, dẫm lên ghế, giơ di động bắt đầu kiểm tra.
Trần Dật đứng dưới, nhanh tay giữ chiếc ghế gỗ lắc la lắc lư, khuyên anh: “Thôi anh đừng làm nữa, xuống đây đi, để ngày mai em nhờ thợ trong viện đến sửa”.
Tiết Sơn gỡ đui đèn, dựa vào ánh sáng điện thoại xem xét kỹ lưỡng. Một lát sau, anh cúi đầu nói với Trần Dật: “Chắc đèn bị cháy. Trong nhà có đồ dự phòng không em? Thay một cái là được thôi”.
Trần Dật lắc đầu: “Không có anh ạ”. Cô vội nhắc tiếp: “Anh xuống trước đi, cái ghế này không vững đâu, ngã bây giờ”.
Tiết Sơn nhảy xuống ghế, cầm chiếc đèn hỏng đứng ở cửa, dặn: “Em đứng đây nhé, anh đi mua một cái”.
Trần Dật gọi anh: “Tiết Sơn”.
Tiết Sơn dừng bước quay lại, thái độ cương quyết: “Anh lái xe ra ngoài đường xem có không. Em ở nhà đóng cửa lại, mua xong anh về”.
Quãng thời gian ở gần nhau, Tiết Sơn cư xử rất quan tâm và chu đáo, hầu hết là anh nghe lời Trần Dật, hiếm khi cố chấp như hôm nay.
Trần Dật định gọi Tiết Sơn, nhưng bóng anh đã khuất dạng.
Trong không gian nhỏ hẹp tối như mực, chỉ có vài ánh đèn le lói xuyên thủng màn đêm, mang tới nguồn sáng duy nhất.
Trần Dật tắt đèn pin điện thoại, ngồi một mình trong phòng, xung quanh mờ ảo, nhìn không rõ. Cô đưa tay xua xua trước mặt, không thấy gì.
Đêm nay trăng sáng, ánh trăng xuyên qua kính cửa sổ rơi vãi vào trong nhà. Ngồi một lúc lâu, cuối cùng Trần Dật cũng làm quen được với không gian u ám, đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Khi Tiết Sơn trở về, Trần Dật đang vắt khăn.
Nghe tiếng gõ cửa, cô vội ra mở. Tiết Sơn mang theo hơi lạnh vào nhà, ánh trăng bên ngoài so với bóng tối trong phòng, nhất thời giống như ảo giác ban ngày.
Thấy cô vẫn cầm khăn mặt trong tay, gò má dấp dính nước, Tiết Sơn thoáng trách cứ: “Tối om thế này em còn đi đâu thế”.
Đi đâu là đi đâu? Cô đi có mấy bước chân trong căn phòng hai mươi mét vuông thôi mà.
Thấy Tiết Sơn mua được đồ về, Trần Dật hơi ngạc nhiên: “Muộn vậy mà vẫn có cửa hàng mở cửa sao?”.
Tiết Sơn ngồi xổm xuống, vừa tháo chiếc bóng trong hộp bảo quản vừa trả lời: “Có nhà vẫn chưa đóng cửa”.
Sự thực là do anh khăng khăng đập cửa, kiên quyết gọi ông chủ ra bán hàng.
Đương nhiên Trần Dật không tin lắm nhưng cô không nói gì, cất khăn mặt ngồi xuống hỗ trợ.
Rất nhanh, căn phòng khôi phục lại nguồn sáng.
Ánh sáng trắng rực rỡ hắt xuống đỉnh đầu. Trần Dật nhất thời không quen, đưa tay che mắt một lát mới từ từ mở ra.
Tiết Sơn đứng dưới luồng sáng, lẳng lặng nhìn cô, quan tâm hỏi han: “Có phải mua bóng đèn số oát lớn quá nên chói mắt không?”.
Trần Dật lắc đầu, se sẽ mỉm cười: “Không phải đâu anh, thế này tốt mà”.
Nhìn nhau một lát, Tiết Sơn nói: “Cả ngày mệt mỏi rồi, em nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải đi làm”.
Anh nhanh nhẹn cầm chiếc bóng cũ cất vào hộp đóng lại, định khi về sẽ vất đi nhưng Trần Dật đứng sau gọi anh: “Tiết Sơn”.
Anh chưa kịp quay đầu, đã cảm nhận được một đôi tay nhỏ nhắn lạnh buốt vòng qua eo mình.
Trần Dật ôm anh từ phía sau, đầu nhẹ nhàng dán lên lưng anh, cảm nhận độ nóng của da thịt qua lớp vải.
Tiết Sơn buông đồ trong tay, chậm rãi quay người, cúi đầu nhìn ánh mắt lưu luyến của cô, nhẹ giọng hỏi; “Sao vậy em?”.
Cô vừa rửa mặt, làn da lộ dưới ánh đèn càng thêm trắng nõn, nơi da thịt non mềm có thể nhìn rõ những mạch máu xanh nhạt li ti.
Tiết Sơn bất động hồi lâu, không chờ câu trả lời, hai tay vòng qua cổ Trần Dật, cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống.
Trần Dật đặt tay lên vai anh, hai chân hơi nhón nhón.
Sự hồi đáp của cô giống như một chiếc chìa khóa, lập tức mở những khao khát bị đè nén trong lòng anh, sức lực trên bàn tay vô thức tăng thêm, hận không thể khóa chặt cô vào trong ngực.
--
--
--
Mọi cảm xúc đều trở nên trống rỗng. Giờ phút này, hai cơ thể giao hòa là kiểm chứng chân thật nhất.
Tình dục và tình yêu khiến người ta mê muội, không cách nào kiềm chế, bản năng muốn gần gũi, hòa hợp với đối phương thêm chút nữa.
+++
Trong phòng không bật đèn, ánh trăng mờ ảo xuyên qua tấm rèm trắng, chiếu ánh sáng xuống nền xi măng.
Trên cơ thể hai người đều đổ mồ hôi. Trần Dật nằm nghiêng, còn Tiết Sơn ôm cô từ phía sau.
Anh kéo một góc chăn đắp lên người cô nhưng bị cô hất ra.
“Cẩn thận không cảm, em đắp vào đi”. Anh khẽ dụ dỗ.
“Em nóng”. Cô không còn sức lực để nói chuyện.
Hai người cứ trần trụi nằm ôm nhau như vậy.
Trong ánh sáng lờ mờ, Tiết Sơn vén mấy sợi tóc thấm ướt của Trần Dật ra sau tai, sờ vành tai nóng hổi của cô, ngón cái và ngón chỏ nhẹ nhàng ve vuốt.
Trần Dật mẫn cảm né sang bên, từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi: “Em hơi mệt”.
“Ừ, ngủ đi”. Anh thản nhiên đáp lời, tay vẫn tiếp tục.
Im lặng chốc lát.
“Mấy giờ rồi?”. Trần Dật hỏi.
“Không biết”.
“Anh không về ạ?”.
Tiết Sơn cúi đầu, khẽ ngậm vành tai cô, thì thầm: “Lát nữa”.
Hơi thở ấm áp xuyên qua khe hở sợi tóc, phả lên da đầu, cơ thể run rẩy như bị điện giật. Cô thở hắt ra: “Ngứa”.
Tiết Sơn nắm vai Trần Dật, xoay cô lại, đối diện với mình, giơ tay nâng khuôn mặt cô lên, lòng bàn tay lưu trên làn da trắng trẻo mịn màng của cô, không muốn rời đi.
Tay cô thuận thế đặt lên lưng anh, dịu dàng vuốt ve.
Dần thích ứng với ánh sáng trong bóng tối, anh chăm chú ngắm nhìn gương mặt đã khiến anh không thể kiềm chế được tình cảm. Lòng bàn tay lần lượt lướt qua mắt, lông mi, mũi, bờ môi….
Anh giữ gương mặt cô, cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.
Nụ hôn này rất nhẹ, không chút nặng nề, giống như chuồn chuồn lướt nước.
Nhưng nụ hôn đó lại hết sức cẩn trọng, như thể nhận được quá nhiều sau khi mất đi, khiến người ta đau lòng, khiến người ta cảm động, cũng khiến cho người ta buồn man mác.