Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục vang lên.
Cả hai cuống quýt ngồi nhổm dậy. Trần Dật đưa tay cài áo sơ mi, Tiết Sơn vuốt lại mái tóc lộn xộn giúp cô.
Chỉnh trang xong, cả hai cùng ngẩng đầu lên. Bắt gặp ánh mắt của Đồng Đồng, hai người thoáng sửng sốt, sau đó cười xòa.
Cửa mở, con bé đứng ôm gấu bông, mở to mắt nhìn Tiết Sơn.
Ánh mắt như đang chất vấn vì sao anh lại ra mở cửa chậm như vậy.
"Tỉnh rồi à?". Tiết Sơn khẽ hỏi.
Con bé gật đầu, quay sang nhìn Trần Dật ở trong phòng.
Trần Dật xỏ giày, ngồi xuống trước mặt con bé, mỉm cười: "Sao vậy? Cháu tìm cô hả?".
Con bé gật đầu, cầm tay Trần Dật, dẫn cô vào căn phòng phía đối diện.
Trần Dật đi theo, bấy giờ mới biết con bé đã dậy từ lâu nhưng vẫn ngồi yên trong phòng mình vẽ tranh. Con bé cầm một bức tranh giơ ra trước mặt cô.
Đó là bức tranh màu nước – dưới bầu trời xanh mây trắng, người đàn ông mặc bộ đồ đen, cô gái tóc dài mặc áo khoác trắng, và một bé gái vai đeo cặp sách cùng đứng bên nhau. Bé gái một tay nắm tay người đàn ông, một tay nắm lấy cô gái, nụ cười trên mặt ba người đều vô cùng rạng rỡ.
Tay con bé không đủ lực nên nét vẽ không được tỉ mỉ, nhưng Trần Dật xem xong hốc mắt vẫn đỏ lựng lên.
Cô im lặng ngắm nhìn thật lâu. Con bé tưởng Trần Dật xem không hiểu, liền nắm tay cô, chỉ lên bức họa ý nói người phụ nữ trong tranh chính là cô, đứa bé là mình, còn người đàn ông chính là bố.
Nhìn con bé chăm chú giải thích, Trần Dật ngồi xuống, dịu dàng ôm con bé vào trong lòng.
"Cảm ơn con, cô biết rồi".
Đồng Đồng cũng chầm chậm vươn tay ôm cổ Trần Dật, dán gương mặt nhỏ nhắn bên tai cô, khẽ gật đầu.
***
Gần tối, Tiết Sơn đưa Trần Dật về.
Thời gian còn sớm, Trần Dật đề nghị không đi xe máy, chuyển sang cuốc bộ về nhà, dù sao khoảng cách cũng không quá xa. Tiết Sơn đồng ý.
Hai người yên lặng nắm tay nhau đi trên đường làng, thi thoảng nói với nhau vài câu.
Trần Dật hỏi: "Tiết Sơn, anh có nhớ lần đầu tiên mình gặp nhau là ở đâu không?".
Tiết Sơn mỉm cười, chăm chú hồi tưởng: "Ở trung tâm điều trị methadone, hôm đó anh tới điền đơn, em đưa đơn cho anh".
"Anh nhớ thật đấy". Trần Dật bật cười: "Nhưng hôm ấy có đến mấy bác sĩ, sao anh chắc chắn đó là em?".
"Bởi vì chỉ có mình em cười với anh". Tiết Sơn đáp.
Trần Dật lắng nghe, không nhìn anh, ánh mắt rơi xuống con đường dưới chân: "Anh biết lần đầu tiên em gặp anh là ở đâu không?".
Tiết Sơn thoáng sửng sốt: "Không phải hôm ấy sao?".
Trần Dật lắc đầu: "Là ngày 23 tháng 8 năm 2014. Cách khi anh tới điền đơn nửa năm trước".
Tiết Sơn thấy hơi mông lung, không nghĩ Trần Dật có thể nhớ chính xác ngày tháng. Và càng không thể ngờ, vào ngày hôm đó, cô đã gặp anh.
Trần Dật biết rõ nghi ngờ của anh, cô liền giải thích: "Thời điểm ấy, em mới vào làm ở phòng điều trị methadone một tháng và được cử đến trung tâm cưỡng chế cai nghiện của thành phố để tham gia học tập".
Lúc sắp rời đi, cô thấy trên phòng bệnh tầng ba, một nam học viên bị các bác sĩ khống chế do ẩu đả.
Tiết Sơn nhớ ra.
Mặc dù bước vào trung tâm cưỡng chế cai nghiện nhưng không một ai tỏ ra ăn năn hối cải. Họ bí mật lập thành những nhóm nhỏ xúm xít nói chuyện. Chủ đề của người nghiện không có gì hơn ngoài: thuốc phiện, cách mua ma túy, nguồn cung cấp...
Khi ấy, Tiết Sơn đang trong giai đoạn cưỡng chế lần hai nên dốc hết sức cai nghiện bằng mọi cách. Bởi vì, chỉ cai nghiện thành công thì anh mới có cơ hội đưa Đồng Đồng trở lại bên mình, nếu không, phía trại trẻ mồ côi sẽ nhất định không chịu trả người.
Anh thường xuyên có xích mích va chạm với các nhóm khác. Vì bọn họ tìm Tiết Sơn hỏi nguồn cung cấp ma túy, anh không trả lời nên bị kết oán thù.
Cái gọi là tranh cãi phát sinh ẩu đả chẳng qua là cách đối phương tìm cơ hội dạy dỗ trừng phạt anh mà thôi.
Nhưng Tiết Sơn không thể nào ngờ, trong lúc lơ đãng quét mắt xuống dưới, cái bóng mơ hồ đứng trơ trọi giữa sân khi ấy chính là Trần Dật.
"Em vẫn nhớ?". Tiết Sơn không kiềm được, hỏi.
Trần Dật lại lắc đầu; "Ở thôn Thạch Tháp, khi anh phát bệnh, em mới nhớ ra".
Tiết Sơn không mở miệng, chăm chú nắm chặt tay Trần Dật, bước chân có phần nặng nề.
Từ con đường làng nhỏ bé ra tới đường cái, sắc trời dần dần tối, trong gió đêm, hai người dựa vào nhau mà đi, cô độc tiến lên phía trước.
Đang đi, Tiết Sơn bỗng bước chậm rồi dừng lại.
Trần Dật quay sang nhìn anh; "Anh sao vậy?".
Tiết Sơn thấp giọng hỏi: "Trần Dật, em có hối hận không?".
Im lặng chỉ giây lát, cô hỏi vặn lại anh: "Vậy còn anh, anh có hối hận không?".
Đây là một câu hỏi căn bản không cần đến câu trả lời, bởi vì đáp án đã sớm nằm trong lòng.
Trần Dật nhìn bóng anh ẩn hiện trong sắc trời u ám, khẽ nhoẻn cười: "Đi thôi".
***
Gần 8 giờ, hai người mới về tới viện, như thường lệ, Tiết Sơn đưa Trần Dật vào phòng.
Đi đến cửa ký túc, Trần Dật móc chìa khóa mở cửa. Chìa khóa vừa chạm vào ổ, chưa kịp thọc sâu thì cửa chính đã bật mở thành một khe hở nhỏ.
Cô sửng sốt, theo bản năng quay lại nhìn Tiết Sơn. Tiết Sơn cũng phát hiện ra, hai người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy ngạc nhiên.
Buổi sáng, lúc ra ngoài cô quên khóa cửa ư? Hay là... có người nạy cửa?
Trần Dật đang định đẩy cửa vào xem thì bị Tiết Sơn giữ lại, đẩy cô ra phía sau, ra dấu im lặng.
Sau khi nhanh chóng nhìn lướt một lượt, không thấy có gì bất thường, anh mới cẩn thận mở hé cửa.
Trong phòng rất yên tĩnh, Tiết Sơn bật đèn, không gian lập tức sáng bừng. Anh vội bước vào kiểm tra xem có kẻ nào đang ẩn nấp hay không. Sau khi xác định không có ai, anh mới vẫy tay bảo Trần Dật vào.
"Em kiểm tra xem có mất gì không?". Tiết Sơn dặn.
Trần Dật kiểm tra cẩn thận xong báo cáo: "Không có".
"Không có?".
"Vâng". Trần Dật đáp: "Quý nhất là chiếc laptop thì vẫn còn đây".
Chiếc laptop để ở vị trí dễ thấy, đặt ngay dưới bàn sách. Nếu là ăn trộm thật, sao có thể bỏ qua.
Nhưng nếu như không phải? Điều này không tránh khỏi khiến người ta sợ sệt.
Thấy vẻ mặt lo lắng của Tiết Sơn, Trần Dật muốn anh giải tỏa nên làm bộ thoải mái: "Có thể buổi sáng em ra ngoài quên không khóa cửa đấy thôi".
Tiết Sơn dường như không tin. Anh chạy ra cửa, bắt đầu kiểm tra then chốt.
Một lúc sau, anh nói: "Cửa đã bị nạy".
Trần Dật cũng ngạc nhiên: "Nếu không phải ăn trộm, thì kẻ nào nạy cửa nhưng lại không lấy thứ gì đi? Không lẽ nạy cửa cho vui sao?".
Trong lòng Tiết Sơn đột nhiên toát lên một sự hoang mang khó giải thích. Anh đóng cửa lại, bảo Trần Dật: "Đêm nay em đừng ở đây nữa, thu dọn một vài thứ rồi đi với anh".
Trần Dật đang đắm chìm trong nghi ngờ, không nghe rõ anh nói gì.
Tiết Sơn bước nhanh tới, nắm chặt vai cô, ánh mắt lo lắng: "Anh biết em không muốn như vậy nhưng hôm nay là tình huống đặc biệt, thật sự không thể ở lại đây, em nghe rõ chưa?".
Trần Dật định thần, tiêu hóa hết lời anh nói.
"Vâng, để em lấy đồ rồi đi theo anh". Cô lẳng lặng nhìn gương mặt đang càng lúc càng lo lắng của anh: "Nhưng anh phải nói trước cho em biết, rốt cuộc thì anh đang sợ hãi điều gì?".
Chưa bao giờ cô trông thấy dáng dấp này của anh.
Trần Dật hoàn toàn hiểu, anh muốn cô nghe lời chỉ vì lo cho sự an toàn của cô. Cô hiểu và tự nguyện chấp nhận. Nhưng tận sâu trong đáy lòng vẫn có một chút nghi ngờ - Anh đang cố gắng cất giấu điều gì vậy? Nỗi sợ hãi không thể kiềm chế đó là sao?
Trực giác nói cho Trần Dật biết, chuyện tối nay Tiết Sơn có thể đã biết lý do.
Một người sống trong "mơ màng" quá lâu, cảm thấy những gì từng trải qua đã không còn quan trọng. Nhưng giờ đây chúng lại đột nhiên xuất hiện, chắp vá thành chiếc dùi nặng nề, đập nện vào trong lòng cô.
Tiết Sơn không trả lời, cả hai đứng im nhìn nhau.
Thật lâu, Trần Dật nói: "Em nhớ, đêm hôm trước anh từng hỏi em...Anh nói, nếu có một ngày vì anh mà em bị thương tổn. Anh muốn em phải tránh xa anh, bảo đảm an toàn cho chính mình, đúng không?".
"Hay lắm". Giọng điệu Trần Dật trở nên ngoan cường: "Em nói cho anh biết, em sẽ không đồng ý".
"Trần Dật...". Anh cảm giác trái tim mình như bị rạch một nhát: "Em phải đồng ý".
Trần Dật gạt bàn tay anh đang đặt trên vai mình xuống, lạnh lùng nhìn Tiết Sơn: "Từ nhỏ tới lớn, chuyện của em đều do em làm chủ, chưa tới phiên anh chỉ tay năm ngón. Em muốn thì em sẽ đồng ý. Còn nếu em không muốn, em sẽ không bao giờ chấp nhận".
Tiết Sơn nghiến răng, không thốt nổi một chữ.
Trần Dật tiếp tục nói: "Tiết Sơn, nếu tính mạng của em bị uy hiếp, em có quyền phải biết. Là ai muốn hại em? Và vì sao lại muốn hại em? Nếu như những thông tin đó em cũng không được biết, anh bắt em chạy trốn, em có thể chạy trốn ư? Em có thể trốn đi đâu được đây? Em sẽ luôn bị rơi vào trạng thái bị động, bị người ta dắt mũi. Anh nghĩ làm vậy sẽ bảo toàn được tính mạng cho em sao?".
Câu phản bác của cô có lý có tình khiến anh á khẩu không trả lời được.
"Anh muốn em chấp nhận rời xa anh khi có biến, được. Thực ra em là người ham sống sợ chết, không muốn mạo hiểm lao đầu vào chỗ chết. Anh yên tâm, em nhất định sẽ bảo vệ bản thân. Nhưng điều kiện tiên quyết là, anh phải nói cho em biết, rốt cuộc thì anh đang sợ điều gì?".
Gió đêm vù vù thổi mạnh, cánh cửa khép hờ khẽ bị gió đẩy ra.
Tiết Sơn điềm tĩnh nhìn cô, trầm giọng nói: "Được, anh sẽ cho em biết"
***
Trở lại thôn Bắc Sơn đã hơn 9 giờ, Đồng Đồng thấy Trần Dật quay về, vui mừng nắm tay cô dắt vào phòng mình, đưa cho cô xem bức tranh mấy con vật nhỏ mới vẽ.
Trần Dật không có tâm trạng xem tranh. Cô dỗ Đồng Đồng, dẫn con bé rửa mặt đi ngủ xong quay vào phòng Tiết Sơn.
Anh đã treo xong mấy bộ quần áo cô mang tới nhưng không biết còn đang tìm gì trong tủ.
Trần Dật khoanh tay, dựa cửa lẳng lặng nhìn anh. Một lúc sau, cô gọi: "Tiết Sơn".
Anh biết cô đứng ở cửa nhưng không quay lại ngay, chỉ gật đầu, tiếp tục tìm đồ trong tủ quần áo.
Rất nhanh, anh lôi ra một tấm hình, Trần Dật vô thức đi đến đón lấy bức ảnh.
Ngọn đèn trong phòng không quá rõ, tỏa ánh sáng vàng ấm áp. Ánh đèn hiu hắt chiếu xuống, càng khiến tấm ảnh hoen ố thêm cũ kỹ.
Trong tấm ảnh, bảy tám thanh niên trẻ mặc quân phục thoải mái đứng xếp thành hai hàng, hàng đầu ngồi, hàng sau đứng, mặt ai cũng nhễ nhại mồ hôi, nụ cười tươi rói nhìn về phía ống kính.
Trần Dật liếc mắt liền nhìn thấy Tiết Sơn đứng hàng sau.
Làn da anh phơi nắng đen hơn hiện tại nhiều, tóc cũng ngắn, gần như áp vào da đầu nhưng trẻ trung tràn đầy năng lượng và nhiệt huyết nam nhi.
Bên cạnh anh là một người đứng ở vị trí trung tâm, nhìn có vẻ nhiều tuổi hơn những người kia một chút, màu sắc trang phục cũng không giống. Hình như Tiết Sơn rất thân thiết với anh ta, cả hai cùng chắp vai bá cổ.
Trong lúc vô tình nhìn lướt mặt sau tấm ảnh, Trần Dật phát hiện thấy có hàng chữ. Nhìn bút tích, có lẽ do Tiết Sơn tự ghi lên.
Cô đảo mắt nhìn qua danh tính người này. Ánh mắt cô lưu trên cái tên của người đứng chính giữa hàng thứ hai, khẽ đọc: "Trịnh Hoành".
Cả hai cuống quýt ngồi nhổm dậy. Trần Dật đưa tay cài áo sơ mi, Tiết Sơn vuốt lại mái tóc lộn xộn giúp cô.
Chỉnh trang xong, cả hai cùng ngẩng đầu lên. Bắt gặp ánh mắt của Đồng Đồng, hai người thoáng sửng sốt, sau đó cười xòa.
Cửa mở, con bé đứng ôm gấu bông, mở to mắt nhìn Tiết Sơn.
Ánh mắt như đang chất vấn vì sao anh lại ra mở cửa chậm như vậy.
"Tỉnh rồi à?". Tiết Sơn khẽ hỏi.
Con bé gật đầu, quay sang nhìn Trần Dật ở trong phòng.
Trần Dật xỏ giày, ngồi xuống trước mặt con bé, mỉm cười: "Sao vậy? Cháu tìm cô hả?".
Con bé gật đầu, cầm tay Trần Dật, dẫn cô vào căn phòng phía đối diện.
Trần Dật đi theo, bấy giờ mới biết con bé đã dậy từ lâu nhưng vẫn ngồi yên trong phòng mình vẽ tranh. Con bé cầm một bức tranh giơ ra trước mặt cô.
Đó là bức tranh màu nước – dưới bầu trời xanh mây trắng, người đàn ông mặc bộ đồ đen, cô gái tóc dài mặc áo khoác trắng, và một bé gái vai đeo cặp sách cùng đứng bên nhau. Bé gái một tay nắm tay người đàn ông, một tay nắm lấy cô gái, nụ cười trên mặt ba người đều vô cùng rạng rỡ.
Tay con bé không đủ lực nên nét vẽ không được tỉ mỉ, nhưng Trần Dật xem xong hốc mắt vẫn đỏ lựng lên.
Cô im lặng ngắm nhìn thật lâu. Con bé tưởng Trần Dật xem không hiểu, liền nắm tay cô, chỉ lên bức họa ý nói người phụ nữ trong tranh chính là cô, đứa bé là mình, còn người đàn ông chính là bố.
Nhìn con bé chăm chú giải thích, Trần Dật ngồi xuống, dịu dàng ôm con bé vào trong lòng.
"Cảm ơn con, cô biết rồi".
Đồng Đồng cũng chầm chậm vươn tay ôm cổ Trần Dật, dán gương mặt nhỏ nhắn bên tai cô, khẽ gật đầu.
***
Gần tối, Tiết Sơn đưa Trần Dật về.
Thời gian còn sớm, Trần Dật đề nghị không đi xe máy, chuyển sang cuốc bộ về nhà, dù sao khoảng cách cũng không quá xa. Tiết Sơn đồng ý.
Hai người yên lặng nắm tay nhau đi trên đường làng, thi thoảng nói với nhau vài câu.
Trần Dật hỏi: "Tiết Sơn, anh có nhớ lần đầu tiên mình gặp nhau là ở đâu không?".
Tiết Sơn mỉm cười, chăm chú hồi tưởng: "Ở trung tâm điều trị methadone, hôm đó anh tới điền đơn, em đưa đơn cho anh".
"Anh nhớ thật đấy". Trần Dật bật cười: "Nhưng hôm ấy có đến mấy bác sĩ, sao anh chắc chắn đó là em?".
"Bởi vì chỉ có mình em cười với anh". Tiết Sơn đáp.
Trần Dật lắng nghe, không nhìn anh, ánh mắt rơi xuống con đường dưới chân: "Anh biết lần đầu tiên em gặp anh là ở đâu không?".
Tiết Sơn thoáng sửng sốt: "Không phải hôm ấy sao?".
Trần Dật lắc đầu: "Là ngày 23 tháng 8 năm 2014. Cách khi anh tới điền đơn nửa năm trước".
Tiết Sơn thấy hơi mông lung, không nghĩ Trần Dật có thể nhớ chính xác ngày tháng. Và càng không thể ngờ, vào ngày hôm đó, cô đã gặp anh.
Trần Dật biết rõ nghi ngờ của anh, cô liền giải thích: "Thời điểm ấy, em mới vào làm ở phòng điều trị methadone một tháng và được cử đến trung tâm cưỡng chế cai nghiện của thành phố để tham gia học tập".
Lúc sắp rời đi, cô thấy trên phòng bệnh tầng ba, một nam học viên bị các bác sĩ khống chế do ẩu đả.
Tiết Sơn nhớ ra.
Mặc dù bước vào trung tâm cưỡng chế cai nghiện nhưng không một ai tỏ ra ăn năn hối cải. Họ bí mật lập thành những nhóm nhỏ xúm xít nói chuyện. Chủ đề của người nghiện không có gì hơn ngoài: thuốc phiện, cách mua ma túy, nguồn cung cấp...
Khi ấy, Tiết Sơn đang trong giai đoạn cưỡng chế lần hai nên dốc hết sức cai nghiện bằng mọi cách. Bởi vì, chỉ cai nghiện thành công thì anh mới có cơ hội đưa Đồng Đồng trở lại bên mình, nếu không, phía trại trẻ mồ côi sẽ nhất định không chịu trả người.
Anh thường xuyên có xích mích va chạm với các nhóm khác. Vì bọn họ tìm Tiết Sơn hỏi nguồn cung cấp ma túy, anh không trả lời nên bị kết oán thù.
Cái gọi là tranh cãi phát sinh ẩu đả chẳng qua là cách đối phương tìm cơ hội dạy dỗ trừng phạt anh mà thôi.
Nhưng Tiết Sơn không thể nào ngờ, trong lúc lơ đãng quét mắt xuống dưới, cái bóng mơ hồ đứng trơ trọi giữa sân khi ấy chính là Trần Dật.
"Em vẫn nhớ?". Tiết Sơn không kiềm được, hỏi.
Trần Dật lại lắc đầu; "Ở thôn Thạch Tháp, khi anh phát bệnh, em mới nhớ ra".
Tiết Sơn không mở miệng, chăm chú nắm chặt tay Trần Dật, bước chân có phần nặng nề.
Từ con đường làng nhỏ bé ra tới đường cái, sắc trời dần dần tối, trong gió đêm, hai người dựa vào nhau mà đi, cô độc tiến lên phía trước.
Đang đi, Tiết Sơn bỗng bước chậm rồi dừng lại.
Trần Dật quay sang nhìn anh; "Anh sao vậy?".
Tiết Sơn thấp giọng hỏi: "Trần Dật, em có hối hận không?".
Im lặng chỉ giây lát, cô hỏi vặn lại anh: "Vậy còn anh, anh có hối hận không?".
Đây là một câu hỏi căn bản không cần đến câu trả lời, bởi vì đáp án đã sớm nằm trong lòng.
Trần Dật nhìn bóng anh ẩn hiện trong sắc trời u ám, khẽ nhoẻn cười: "Đi thôi".
***
Gần 8 giờ, hai người mới về tới viện, như thường lệ, Tiết Sơn đưa Trần Dật vào phòng.
Đi đến cửa ký túc, Trần Dật móc chìa khóa mở cửa. Chìa khóa vừa chạm vào ổ, chưa kịp thọc sâu thì cửa chính đã bật mở thành một khe hở nhỏ.
Cô sửng sốt, theo bản năng quay lại nhìn Tiết Sơn. Tiết Sơn cũng phát hiện ra, hai người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy ngạc nhiên.
Buổi sáng, lúc ra ngoài cô quên khóa cửa ư? Hay là... có người nạy cửa?
Trần Dật đang định đẩy cửa vào xem thì bị Tiết Sơn giữ lại, đẩy cô ra phía sau, ra dấu im lặng.
Sau khi nhanh chóng nhìn lướt một lượt, không thấy có gì bất thường, anh mới cẩn thận mở hé cửa.
Trong phòng rất yên tĩnh, Tiết Sơn bật đèn, không gian lập tức sáng bừng. Anh vội bước vào kiểm tra xem có kẻ nào đang ẩn nấp hay không. Sau khi xác định không có ai, anh mới vẫy tay bảo Trần Dật vào.
"Em kiểm tra xem có mất gì không?". Tiết Sơn dặn.
Trần Dật kiểm tra cẩn thận xong báo cáo: "Không có".
"Không có?".
"Vâng". Trần Dật đáp: "Quý nhất là chiếc laptop thì vẫn còn đây".
Chiếc laptop để ở vị trí dễ thấy, đặt ngay dưới bàn sách. Nếu là ăn trộm thật, sao có thể bỏ qua.
Nhưng nếu như không phải? Điều này không tránh khỏi khiến người ta sợ sệt.
Thấy vẻ mặt lo lắng của Tiết Sơn, Trần Dật muốn anh giải tỏa nên làm bộ thoải mái: "Có thể buổi sáng em ra ngoài quên không khóa cửa đấy thôi".
Tiết Sơn dường như không tin. Anh chạy ra cửa, bắt đầu kiểm tra then chốt.
Một lúc sau, anh nói: "Cửa đã bị nạy".
Trần Dật cũng ngạc nhiên: "Nếu không phải ăn trộm, thì kẻ nào nạy cửa nhưng lại không lấy thứ gì đi? Không lẽ nạy cửa cho vui sao?".
Trong lòng Tiết Sơn đột nhiên toát lên một sự hoang mang khó giải thích. Anh đóng cửa lại, bảo Trần Dật: "Đêm nay em đừng ở đây nữa, thu dọn một vài thứ rồi đi với anh".
Trần Dật đang đắm chìm trong nghi ngờ, không nghe rõ anh nói gì.
Tiết Sơn bước nhanh tới, nắm chặt vai cô, ánh mắt lo lắng: "Anh biết em không muốn như vậy nhưng hôm nay là tình huống đặc biệt, thật sự không thể ở lại đây, em nghe rõ chưa?".
Trần Dật định thần, tiêu hóa hết lời anh nói.
"Vâng, để em lấy đồ rồi đi theo anh". Cô lẳng lặng nhìn gương mặt đang càng lúc càng lo lắng của anh: "Nhưng anh phải nói trước cho em biết, rốt cuộc thì anh đang sợ hãi điều gì?".
Chưa bao giờ cô trông thấy dáng dấp này của anh.
Trần Dật hoàn toàn hiểu, anh muốn cô nghe lời chỉ vì lo cho sự an toàn của cô. Cô hiểu và tự nguyện chấp nhận. Nhưng tận sâu trong đáy lòng vẫn có một chút nghi ngờ - Anh đang cố gắng cất giấu điều gì vậy? Nỗi sợ hãi không thể kiềm chế đó là sao?
Trực giác nói cho Trần Dật biết, chuyện tối nay Tiết Sơn có thể đã biết lý do.
Một người sống trong "mơ màng" quá lâu, cảm thấy những gì từng trải qua đã không còn quan trọng. Nhưng giờ đây chúng lại đột nhiên xuất hiện, chắp vá thành chiếc dùi nặng nề, đập nện vào trong lòng cô.
Tiết Sơn không trả lời, cả hai đứng im nhìn nhau.
Thật lâu, Trần Dật nói: "Em nhớ, đêm hôm trước anh từng hỏi em...Anh nói, nếu có một ngày vì anh mà em bị thương tổn. Anh muốn em phải tránh xa anh, bảo đảm an toàn cho chính mình, đúng không?".
"Hay lắm". Giọng điệu Trần Dật trở nên ngoan cường: "Em nói cho anh biết, em sẽ không đồng ý".
"Trần Dật...". Anh cảm giác trái tim mình như bị rạch một nhát: "Em phải đồng ý".
Trần Dật gạt bàn tay anh đang đặt trên vai mình xuống, lạnh lùng nhìn Tiết Sơn: "Từ nhỏ tới lớn, chuyện của em đều do em làm chủ, chưa tới phiên anh chỉ tay năm ngón. Em muốn thì em sẽ đồng ý. Còn nếu em không muốn, em sẽ không bao giờ chấp nhận".
Tiết Sơn nghiến răng, không thốt nổi một chữ.
Trần Dật tiếp tục nói: "Tiết Sơn, nếu tính mạng của em bị uy hiếp, em có quyền phải biết. Là ai muốn hại em? Và vì sao lại muốn hại em? Nếu như những thông tin đó em cũng không được biết, anh bắt em chạy trốn, em có thể chạy trốn ư? Em có thể trốn đi đâu được đây? Em sẽ luôn bị rơi vào trạng thái bị động, bị người ta dắt mũi. Anh nghĩ làm vậy sẽ bảo toàn được tính mạng cho em sao?".
Câu phản bác của cô có lý có tình khiến anh á khẩu không trả lời được.
"Anh muốn em chấp nhận rời xa anh khi có biến, được. Thực ra em là người ham sống sợ chết, không muốn mạo hiểm lao đầu vào chỗ chết. Anh yên tâm, em nhất định sẽ bảo vệ bản thân. Nhưng điều kiện tiên quyết là, anh phải nói cho em biết, rốt cuộc thì anh đang sợ điều gì?".
Gió đêm vù vù thổi mạnh, cánh cửa khép hờ khẽ bị gió đẩy ra.
Tiết Sơn điềm tĩnh nhìn cô, trầm giọng nói: "Được, anh sẽ cho em biết"
***
Trở lại thôn Bắc Sơn đã hơn 9 giờ, Đồng Đồng thấy Trần Dật quay về, vui mừng nắm tay cô dắt vào phòng mình, đưa cho cô xem bức tranh mấy con vật nhỏ mới vẽ.
Trần Dật không có tâm trạng xem tranh. Cô dỗ Đồng Đồng, dẫn con bé rửa mặt đi ngủ xong quay vào phòng Tiết Sơn.
Anh đã treo xong mấy bộ quần áo cô mang tới nhưng không biết còn đang tìm gì trong tủ.
Trần Dật khoanh tay, dựa cửa lẳng lặng nhìn anh. Một lúc sau, cô gọi: "Tiết Sơn".
Anh biết cô đứng ở cửa nhưng không quay lại ngay, chỉ gật đầu, tiếp tục tìm đồ trong tủ quần áo.
Rất nhanh, anh lôi ra một tấm hình, Trần Dật vô thức đi đến đón lấy bức ảnh.
Ngọn đèn trong phòng không quá rõ, tỏa ánh sáng vàng ấm áp. Ánh đèn hiu hắt chiếu xuống, càng khiến tấm ảnh hoen ố thêm cũ kỹ.
Trong tấm ảnh, bảy tám thanh niên trẻ mặc quân phục thoải mái đứng xếp thành hai hàng, hàng đầu ngồi, hàng sau đứng, mặt ai cũng nhễ nhại mồ hôi, nụ cười tươi rói nhìn về phía ống kính.
Trần Dật liếc mắt liền nhìn thấy Tiết Sơn đứng hàng sau.
Làn da anh phơi nắng đen hơn hiện tại nhiều, tóc cũng ngắn, gần như áp vào da đầu nhưng trẻ trung tràn đầy năng lượng và nhiệt huyết nam nhi.
Bên cạnh anh là một người đứng ở vị trí trung tâm, nhìn có vẻ nhiều tuổi hơn những người kia một chút, màu sắc trang phục cũng không giống. Hình như Tiết Sơn rất thân thiết với anh ta, cả hai cùng chắp vai bá cổ.
Trong lúc vô tình nhìn lướt mặt sau tấm ảnh, Trần Dật phát hiện thấy có hàng chữ. Nhìn bút tích, có lẽ do Tiết Sơn tự ghi lên.
Cô đảo mắt nhìn qua danh tính người này. Ánh mắt cô lưu trên cái tên của người đứng chính giữa hàng thứ hai, khẽ đọc: "Trịnh Hoành".