5h40" đoàn tàu đến nhà ga trấn Khánh Dương.
Trấn này gần đồn cảnh sát nhất, trùng hợp cũng là điểm họ định xuống.
Trong nhà ga không nhiều người, lúc bảo vệ áp giải họ xuống, trên sân ga đã có ba nhân viên cảnh sát đứng đợi sẵn, đồng phục của họ dễ dàng gây sự chú ý, khiến không ít hành khách hiếu kỳ vây xem.
Khi đoàn tàu rầm rầm chạy ra khỏi nhà ga, vẫn có nhiều người tò mò thò đầu ra ngoài cửa sổ tiếp tục nhìn cảnh tượng trên sân.
Xe cảnh sát hộ tống Tiết Sơn và Trần Dật, kẻ ngồi trước người ngồi sau, ngăn cách bởi hai viên cảnh sát, trên đường không được phép trao đổi.
Đồn cảnh sát không xa lắm nên sau hơn 10", chiếc xe đã chạy thẳng vào cổng đồn mở toang.
Sau khi xuống xe, họ mỗi người một ngả. Trần Dật bị dẫn vào phòng hỏi cung.
Trên tường phòng hỏi cung dán rất nhiều áp phích tuyên truyền phòng chống ma túy. Bức tường màu xanh trắng loang lổ, lộ những vết ố vàng cũ kỹ.
Ngọn đèn sáng choang treo trên đỉnh đầu, Trần Dật nhắm mắt, khi mở ra, đã thấy một viên cảnh sát hơi lớn tuổi ngồi đối diện.
Giọng điệu của viên cảnh sát lớn tuổi khá nhu hòa, dựa theo thông tin cơ bản trong quá trình lấy lời khai, sau khi biết Trần Dật là bác sĩ của phòng khám methadone, sắc mặt lập tức trở nên khó tin.
"Cô làm nghề này thừa biết thuốc phiện là gì. Sao biết rồi vẫn còn cố tình vi phạm?".
Từ gói bột trắng nhỏ tìm thấy trên người Trần Dật, cảnh sát đưa về đồn kiểm tra, chứng minh đây đúng là thuốc phiện trộn lẫn bột mì, độ tinh khiết không cao, nặng 2gr.
Trần Dật nhìn ông ta, ngữ khí tỉnh táo: "Thứ đó không phải của tôi".
Suốt một ngày cô và Tiết Sơn ở bên nhau, lần chia cách duy nhất là lúc cô đi vệ sinh, sau đó gặp đứa bé ăn xin.
Trần Dật kể tỉ mỉ và chi tiết những gì cô biết, kể cả những nghi ngờ trong lòng – thời điểm đứa bé kia chặn cô lại, đã có kẻ thả gói thuốc phiện vào túi cô.
Viên cảnh sát im lặng nhìn cô, cất giọng khách khí: "Nghĩa là cô bị oan?".
Trần Dật ngước mắt nhìn ông ta, gật đầu.
Viên cảnh sát im lặng vài giây, đang định mở miệng hỏi tiếp thì có tiếng gõ cửa, một nữ cảnh sát trẻ lại gần thì thầm: "Lão Chu, ông ra đây một lát".
Viên cảnh sát gọi là lão Chu ra ngoài mấy phút rồi nhanh chóng trở về, ánh mắt nhìn Trần Dật có phần tiếc nuối.
"Người đàn ông đi cùng cô là bạn trai của cô à?".
"Vâng".
"Anh ta bị nghiện?".
Trần Dật bình tĩnh trả lời: "Anh ấy đang cai".
Tất cả bệnh nhân triều trị methadone, cảnh sát đều có hồ sơ, điều tra một lát là ra ngay.
Sở dĩ đáng tiếc, là vì ông ta mơ hồ cảm thấy, một cô gái trẻ và xinh xắn như thế này, vì những lời ngon ngọt dụ dỗ của bạn trai là một kẻ nghiện mà bị kéo xuống nước.
Hơn hai tiếng trước, phòng bảo vệ quản lý nhà ga nhận được một cú điện thoại nặc danh, báo đã tận mắt trông thấy một đôi trai gái mang hàng cấm lên tàu. Hơn nữa, trong điện thoại, đối phương còn miêu tả khá kỹ càng cách ăn mặc và vóc dáng của hai người này nên nhân viên bảo vệ mới tìm thấy họ.
Sau màn hỏi cung, nữ cảnh sát trẻ dẫn Trần Dật đi xét nghiệm nước tiểu. Trần Dật làm xong đi ra, đến lượt Tiết Sơn đi vào.
Lúc lướt qua, ánh mắt hai người chạm nhau, khẽ lắc đầu, ý bảo mình không sao.
Có kết quả xét nghiệm nước tiểu khá nhanh, đều âm tính, chứng minh cả hai gần đây không hút ma túy. Phía cảnh sát làm xong hồ sơ, bảo họ gọi điện báo cho người nhà.
Cát Gia nhanh chóng gọi điện tới, sau khi trao đổi với đồng nghiệp, đồn cảnh sát đồng ý cho Tiết Sơn nộp tiền bảo lãnh, trở về uống thuốc. Nhưng trong vòng 24 tiếng đồng hồ, Trần Dật phải ở lại phối hợp với cảnh sát điều tra.
Tiết Sơn về đến nhà lúc 8h30".
Lúc chiều, Phương Thanh Dã gọi điện cho Tiết Sơn nhưng anh không nghe được. Ra khỏi đồn, Tiết Sơn gọi lại thông báo mình đang về.
Phương Thanh Dã không ngờ anh lại về một mình, nghi ngờ hỏi thăm: "Bác sĩ Trần đâu? Sao hai người không đi cùng nhau?".
Tiết Sơn đáp: "Cô ấy qua chỗ bạn có việc, có lẽ ngày mai mới về".
Phương Thanh Dã thấy thái độ của Tiết Sơn không đúng lắm, vội kéo tay anh, thấp giọng hỏi: "Cãi nhau à?".
Tiết Sơn lắc đầu: "Bạn cô ấy sắp kết hôn, bảo cô ấy đi chọn áo cưới giúp".
Tiết Sơn vào trong phòng, Phương Thanh Dã theo sát sau lưng, xoa gáy, làm như nhớ lại: "Sao tôi nhớ mấy hôm trước đi rồi mà?".
Tiết Sơn thoáng giật mình, chân không dừng bước: "Bữa trước chưa chọn được, phụ nữ thích chưng diện, chọn mấy cái một lúc là bình thường".
Phương Thanh Dã "à" một tiếng. Tuy im lặng, nhưng trong bụng đoán chắc họ cãi nhau. Anh ta không tiện hỏi nhiều, không nói thêm gì nữa.
Đồng Đồng vốn đang trong phòng vẽ tranh, nghe thấy tiếng động vội vàng chạy ra, hứng khởi dắt bố vào phòng, đưa cho bố xem phiếu bé ngoan hôm trước.
Sau khi dắt Tiết Sơn vào, con bé quay lại tìm Trần Dật.
Vội tìm ngoài sân lẫn trong phòng Tiết Sơn nhưng không thấy, gương mặt con bé liền lộ vẻ thất vọng.
Tiết Sơn từ trong phòng con bé đi ra, bắt gặp con bé đứng ngơ ngác ở cửa phòng khách, anh chậm rãi ngồi xuống, ôm con bé vào lòng, nhẹ giọng an ủi: "Cô có chút việc, mai sẽ về".
Con bé hình như chưa từ bỏ ý định, duỗi người nghển cổ nhìn ra ngoài thêm mấy lần nữa rồi mới ngoan ngoãn gật đầu.
Kể sơ cho Tiết Sơn nghe tình hình trong nhà hai ngày qua, Phương Thanh Dã mệt mỏi, ngáp ngắn ngáp dài chào tạm biệt.
Vừa ra đến cửa, nhịn không được, Phương Thanh Dã nhắc Tiết Sơn thêm vài câu: "Phụ nữ ấy mà, phải dỗ dành mới được. Bình thường cậu cũng cứng ngắc lắm cơ. Bác sĩ Trần người ta không chê cậu thì thôi. Cậu mau dỗ cô ấy về đi. Cậu xem Đồng Đồng nhớ cô ấy nhiều như thế nào kìa. Tranh thủ thời gian, ngày mai đi luôn đi. Con bé cứ để đấy tôi trông, nghe thấy chưa?".
Tiết Sơn ngây người nghe anh ta nói, mãi sau mới phản ứng, gật gật đầu: "Ừ, tôi biết rồi".
Có lẽ cả ngày không gặp Tiết Sơn nên lúc này Đồng Đồng quấn lấy anh suốt. Lúc rửa mặt đi ngủ, tay vẫn ôm rịt, không rời khỏi người anh.
Anh cũng không ra ngay, ngồi đầu giường lặng lẽ ngắm Đồng Đồng ngủ say sưa, lắng nghe hơi thở đều đều của con bé.
Không biết ngồi bao lâu nhưng anh không hề buồn ngủ, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại câu nói của Trần Dật nhờ nữ cảnh sát truyền lời lúc anh ra khỏi đồn –
"Anh về nhà uống thuốc nghỉ ngơi cho khỏe, đừng nói cho Đồng Đồng biết em đang ở đây. Thu vén nhà cửa xong xuôi, mai đến đón em".
Anh tưởng tượng giọng điệu của cô khi nói những lời ấy, chắc chắn là thản nhiên đấy, dịu dàng đấy, không biểu lộ cảm xúc đấy nhưng lại khiến người ta hết sức yên tâm.
Tránh thoát được một lần nhưng lại bị dính líu thêm một lần, nỗi lo lắng khi bị kẻ khác đùa bỡn dường như càng thêm sâu nặng.
Suốt một đêm không ngủ, anh lẳng lặng ngồi như vậy bên con bé, trong bóng đêm, suy nghĩ rất nhiều, tính toán rất nhiều.
Trời dần sáng, anh đánh thức Đồng Đồng, rửa mặt, mặc quần áo, ăn sáng. Mọi việc vẫn diễn ra như bình thường. Cuối cùng, anh đưa Đồng Đồng tới trường.
Nhìn Đồng Đồng bước vào lớp, anh gọi điện cho Phương Thanh Dã, nói mình đi tìm Trần Dật. Nếu muộn chưa về nhờ anh ta đi đón Đồng Đồng giúp.
Phương Thanh Dã hớn hở nhận nhiệm vụ, dặn Tiết Sơn nhất định phải nói cho khéo, phải dỗ dành Trần Dật cho thật tốt.
Cúp điện thoại, Tiết Sơn chạy xe máy đến đồn cảnh sát Khánh Dương.
Tối hôm trước sau khi rời đồn cảnh sát, anh lập tức liên lạc với Cát Gia.
Cát Gia nhất trí với anh, người mà anh "nhớ mãi không quên", ngoại trừ Sơn Ưng thì không thể là ai khác.
Nhưng trong đầu Tiết Sơn còn nảy sinh thêm một suy nghĩ: "Hay là Trịnh Hoành?".
Sau vụ nổ năm đó, không thu được thi thể của Trịnh Hoành tại hiện trường, cảnh sát đã tìm kiếm trong một thời gian dài nhưng không có tin tức. Cho nên Tiết Sơn suy đoán, có khả năng hắn đã trốn tránh lệnh truy nã, một lần nữa lẻn sang Myanmar.
Ba năm trôi qua, liệu hắn có quay trở về?
"A Sơn". Cát Gia thận trọng nói: "Xuất phát từ giữ bí mật kỷ luật, rất nhiều việc tôi không thể thông báo cho cậu biết. Nhưng tôi có thể nói rằng, tình huống lần này Trịnh Hoành không tham gia mà là Dương Lạc Bình, hắn đã trở về".
Một kẻ đã bước tới ranh giới trắng đen, vừa tuồn tin tức buôn bán ma túy của Trịnh Hoành cho cảnh sát để lấy tiền, vừa nuốt không biết bao nhiêu hàng của Trịnh Hoành.
Thu lợi ích từ hai phe.
Điều đáng mừng duy nhất là hắn vẫn còn chút lương tri. Trước mặt Trịnh Hoành không vạch trần thân phận của Tiết Sơn. Dù sao hai người cũng biết rõ nguồn gốc của nhau, một khi thân phận của Tiết Sơn bị bại lộ, chính hắn cũng sẽ không thoát.
Mấy tháng gần đây, đại đội phòng chống ma túy đã xét xử không ít vụ án buôn bán Ketamine (Hay còn gọi là bột K), nguồn gốc của lô hàng này từ một quán bar dưới lòng đất tên "We" ở khu vực nội thành cũ.
Quán bar là trụ sở của các hội viên, người bình thường không vào được. Sau khi ngụy trang thành con nghiện tấn công vào bên trong, không ít lần Tiểu Bạch định túm gọn "anh Lộ" nhưng đều không thành công. Cách đây không lâu, cuối cùng cũng nắm được thời cơ, túm gọn Hà Giang là kẻ có liên quan chặt chẽ tới anh Lộ.
Tìm hiểu nguồn gốc, họ tra ra bối cảnh làm ăn của Hà Giang, kinh doanh vật liệu xây dựng và buôn bán gỗ, trong đó có gia công phù điêu.
Bình mới rượu cũ, nhóm Cát Gia nhanh chóng thăm dò ra đường dây kinh doanh của Hà Giang, tìm đúng cơ hội, bắt gọn cả người lẫn tang chứng.
Từ Hà Giang, họ biết danh tính thực sự của "anh Lộ", vốn tên Dương Lộ, quê quán Đường Huynh.
Quán bar bị niêm phong nhưng toàn bộ dấu vết liên quan đến ma túy đều đã bị xóa sạch, Dương Lộ cũng bỏ trốn mất dạng.
Sau từng bước xâm nhập điều tra, cảnh sát phát hiện, Dương Lộ chính là Dương Lạc Bình, Dương Lộ là tên cũ, người nhà thường gọi hắn.
Manh mối dần chải vuốt rõ ràng, chỉ việc vây bắt.
Đến đồn cảnh sát Khánh Dương, sau khi nghe Tiết Sơn kể rõ tình hình, viên cảnh sát trực đêm trước nói cho anh biết Trần Dật vẫn bị tạm giam, không xảy ra chuyện gì, đồ ăn thức uống được cung cấp đầy đủ, bảo anh yên tâm, đến giờ chỉ việc đóng tiền bảo lãnh dẫn người đi.
Sáu giờ chiều, lúc Trần Dật rời phòng giam, vừa đưa mắt liền trông thấy người đàn ông của cô đứng đợi ở cửa.
Viên cảnh sát nói: "Được rồi, cấp trên đã phê duyệt, thủ tục cũng đã hoàn tất. Cô có thể ra khỏi đây. Sau này nếu cần, chúng tôi sẽ gọi cô đến để tiếp nhận điều tra".
Trần Dật gật đầu: "Cảm ơn".
Viên cảnh sát đi rồi, Tiết Sơn lấy áo khoác phủ lên vai cô, kéo khóa cẩn thận, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài ép dưới cổ áo, xõa lên lớp vải mịn.
Đôi mắt mệt mỏi của anh rơi trên người Trần Dật, đôi tay khô ráo ấm áp tìm bàn tay lạnh buốt của cô, từ từ xiết chặt.
Trần Dật đón nhận động tác của anh, cảm giác mệt mỏi và vô lực che giấu trong lòng, dưới sự che chở chân thành của anh, dần dần tiêu tán.
Trời chiều dần rơi, chút ánh sáng nhạt còn sót lại giống như một tấm lưới ôn nhu, lặng lẽ phủ xuống vùng đất lạ, phủ xuống bóng dáng cô độc của hai người.
Tiết Sơn ôm Trần Dật vào lòng, bờ môi khô dán lên mái tóc mềm mại của cô, mấp máy như muốn nói nhiều lời nhưng lại không thốt nổi một chữ.
Nếu như lúc này anh cúi đầu xuống, sẽ nhìn thấy rõ những giọt lệ trong mắt cũng như nụ cười nơi khóe miệng Trần Dật.
Nước mắt và nụ cười không liên quan đến nhau. Chỉ có những người cô đơn mới hiểu mà thôi.
Gió ngừng thổi, thế giới của họ yên tĩnh trở lại.
Tiết Sơn nghe thấy giọng cô –
"Đi nào, chúng ta về nhà thôi".
Trấn này gần đồn cảnh sát nhất, trùng hợp cũng là điểm họ định xuống.
Trong nhà ga không nhiều người, lúc bảo vệ áp giải họ xuống, trên sân ga đã có ba nhân viên cảnh sát đứng đợi sẵn, đồng phục của họ dễ dàng gây sự chú ý, khiến không ít hành khách hiếu kỳ vây xem.
Khi đoàn tàu rầm rầm chạy ra khỏi nhà ga, vẫn có nhiều người tò mò thò đầu ra ngoài cửa sổ tiếp tục nhìn cảnh tượng trên sân.
Xe cảnh sát hộ tống Tiết Sơn và Trần Dật, kẻ ngồi trước người ngồi sau, ngăn cách bởi hai viên cảnh sát, trên đường không được phép trao đổi.
Đồn cảnh sát không xa lắm nên sau hơn 10", chiếc xe đã chạy thẳng vào cổng đồn mở toang.
Sau khi xuống xe, họ mỗi người một ngả. Trần Dật bị dẫn vào phòng hỏi cung.
Trên tường phòng hỏi cung dán rất nhiều áp phích tuyên truyền phòng chống ma túy. Bức tường màu xanh trắng loang lổ, lộ những vết ố vàng cũ kỹ.
Ngọn đèn sáng choang treo trên đỉnh đầu, Trần Dật nhắm mắt, khi mở ra, đã thấy một viên cảnh sát hơi lớn tuổi ngồi đối diện.
Giọng điệu của viên cảnh sát lớn tuổi khá nhu hòa, dựa theo thông tin cơ bản trong quá trình lấy lời khai, sau khi biết Trần Dật là bác sĩ của phòng khám methadone, sắc mặt lập tức trở nên khó tin.
"Cô làm nghề này thừa biết thuốc phiện là gì. Sao biết rồi vẫn còn cố tình vi phạm?".
Từ gói bột trắng nhỏ tìm thấy trên người Trần Dật, cảnh sát đưa về đồn kiểm tra, chứng minh đây đúng là thuốc phiện trộn lẫn bột mì, độ tinh khiết không cao, nặng 2gr.
Trần Dật nhìn ông ta, ngữ khí tỉnh táo: "Thứ đó không phải của tôi".
Suốt một ngày cô và Tiết Sơn ở bên nhau, lần chia cách duy nhất là lúc cô đi vệ sinh, sau đó gặp đứa bé ăn xin.
Trần Dật kể tỉ mỉ và chi tiết những gì cô biết, kể cả những nghi ngờ trong lòng – thời điểm đứa bé kia chặn cô lại, đã có kẻ thả gói thuốc phiện vào túi cô.
Viên cảnh sát im lặng nhìn cô, cất giọng khách khí: "Nghĩa là cô bị oan?".
Trần Dật ngước mắt nhìn ông ta, gật đầu.
Viên cảnh sát im lặng vài giây, đang định mở miệng hỏi tiếp thì có tiếng gõ cửa, một nữ cảnh sát trẻ lại gần thì thầm: "Lão Chu, ông ra đây một lát".
Viên cảnh sát gọi là lão Chu ra ngoài mấy phút rồi nhanh chóng trở về, ánh mắt nhìn Trần Dật có phần tiếc nuối.
"Người đàn ông đi cùng cô là bạn trai của cô à?".
"Vâng".
"Anh ta bị nghiện?".
Trần Dật bình tĩnh trả lời: "Anh ấy đang cai".
Tất cả bệnh nhân triều trị methadone, cảnh sát đều có hồ sơ, điều tra một lát là ra ngay.
Sở dĩ đáng tiếc, là vì ông ta mơ hồ cảm thấy, một cô gái trẻ và xinh xắn như thế này, vì những lời ngon ngọt dụ dỗ của bạn trai là một kẻ nghiện mà bị kéo xuống nước.
Hơn hai tiếng trước, phòng bảo vệ quản lý nhà ga nhận được một cú điện thoại nặc danh, báo đã tận mắt trông thấy một đôi trai gái mang hàng cấm lên tàu. Hơn nữa, trong điện thoại, đối phương còn miêu tả khá kỹ càng cách ăn mặc và vóc dáng của hai người này nên nhân viên bảo vệ mới tìm thấy họ.
Sau màn hỏi cung, nữ cảnh sát trẻ dẫn Trần Dật đi xét nghiệm nước tiểu. Trần Dật làm xong đi ra, đến lượt Tiết Sơn đi vào.
Lúc lướt qua, ánh mắt hai người chạm nhau, khẽ lắc đầu, ý bảo mình không sao.
Có kết quả xét nghiệm nước tiểu khá nhanh, đều âm tính, chứng minh cả hai gần đây không hút ma túy. Phía cảnh sát làm xong hồ sơ, bảo họ gọi điện báo cho người nhà.
Cát Gia nhanh chóng gọi điện tới, sau khi trao đổi với đồng nghiệp, đồn cảnh sát đồng ý cho Tiết Sơn nộp tiền bảo lãnh, trở về uống thuốc. Nhưng trong vòng 24 tiếng đồng hồ, Trần Dật phải ở lại phối hợp với cảnh sát điều tra.
Tiết Sơn về đến nhà lúc 8h30".
Lúc chiều, Phương Thanh Dã gọi điện cho Tiết Sơn nhưng anh không nghe được. Ra khỏi đồn, Tiết Sơn gọi lại thông báo mình đang về.
Phương Thanh Dã không ngờ anh lại về một mình, nghi ngờ hỏi thăm: "Bác sĩ Trần đâu? Sao hai người không đi cùng nhau?".
Tiết Sơn đáp: "Cô ấy qua chỗ bạn có việc, có lẽ ngày mai mới về".
Phương Thanh Dã thấy thái độ của Tiết Sơn không đúng lắm, vội kéo tay anh, thấp giọng hỏi: "Cãi nhau à?".
Tiết Sơn lắc đầu: "Bạn cô ấy sắp kết hôn, bảo cô ấy đi chọn áo cưới giúp".
Tiết Sơn vào trong phòng, Phương Thanh Dã theo sát sau lưng, xoa gáy, làm như nhớ lại: "Sao tôi nhớ mấy hôm trước đi rồi mà?".
Tiết Sơn thoáng giật mình, chân không dừng bước: "Bữa trước chưa chọn được, phụ nữ thích chưng diện, chọn mấy cái một lúc là bình thường".
Phương Thanh Dã "à" một tiếng. Tuy im lặng, nhưng trong bụng đoán chắc họ cãi nhau. Anh ta không tiện hỏi nhiều, không nói thêm gì nữa.
Đồng Đồng vốn đang trong phòng vẽ tranh, nghe thấy tiếng động vội vàng chạy ra, hứng khởi dắt bố vào phòng, đưa cho bố xem phiếu bé ngoan hôm trước.
Sau khi dắt Tiết Sơn vào, con bé quay lại tìm Trần Dật.
Vội tìm ngoài sân lẫn trong phòng Tiết Sơn nhưng không thấy, gương mặt con bé liền lộ vẻ thất vọng.
Tiết Sơn từ trong phòng con bé đi ra, bắt gặp con bé đứng ngơ ngác ở cửa phòng khách, anh chậm rãi ngồi xuống, ôm con bé vào lòng, nhẹ giọng an ủi: "Cô có chút việc, mai sẽ về".
Con bé hình như chưa từ bỏ ý định, duỗi người nghển cổ nhìn ra ngoài thêm mấy lần nữa rồi mới ngoan ngoãn gật đầu.
Kể sơ cho Tiết Sơn nghe tình hình trong nhà hai ngày qua, Phương Thanh Dã mệt mỏi, ngáp ngắn ngáp dài chào tạm biệt.
Vừa ra đến cửa, nhịn không được, Phương Thanh Dã nhắc Tiết Sơn thêm vài câu: "Phụ nữ ấy mà, phải dỗ dành mới được. Bình thường cậu cũng cứng ngắc lắm cơ. Bác sĩ Trần người ta không chê cậu thì thôi. Cậu mau dỗ cô ấy về đi. Cậu xem Đồng Đồng nhớ cô ấy nhiều như thế nào kìa. Tranh thủ thời gian, ngày mai đi luôn đi. Con bé cứ để đấy tôi trông, nghe thấy chưa?".
Tiết Sơn ngây người nghe anh ta nói, mãi sau mới phản ứng, gật gật đầu: "Ừ, tôi biết rồi".
Có lẽ cả ngày không gặp Tiết Sơn nên lúc này Đồng Đồng quấn lấy anh suốt. Lúc rửa mặt đi ngủ, tay vẫn ôm rịt, không rời khỏi người anh.
Anh cũng không ra ngay, ngồi đầu giường lặng lẽ ngắm Đồng Đồng ngủ say sưa, lắng nghe hơi thở đều đều của con bé.
Không biết ngồi bao lâu nhưng anh không hề buồn ngủ, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại câu nói của Trần Dật nhờ nữ cảnh sát truyền lời lúc anh ra khỏi đồn –
"Anh về nhà uống thuốc nghỉ ngơi cho khỏe, đừng nói cho Đồng Đồng biết em đang ở đây. Thu vén nhà cửa xong xuôi, mai đến đón em".
Anh tưởng tượng giọng điệu của cô khi nói những lời ấy, chắc chắn là thản nhiên đấy, dịu dàng đấy, không biểu lộ cảm xúc đấy nhưng lại khiến người ta hết sức yên tâm.
Tránh thoát được một lần nhưng lại bị dính líu thêm một lần, nỗi lo lắng khi bị kẻ khác đùa bỡn dường như càng thêm sâu nặng.
Suốt một đêm không ngủ, anh lẳng lặng ngồi như vậy bên con bé, trong bóng đêm, suy nghĩ rất nhiều, tính toán rất nhiều.
Trời dần sáng, anh đánh thức Đồng Đồng, rửa mặt, mặc quần áo, ăn sáng. Mọi việc vẫn diễn ra như bình thường. Cuối cùng, anh đưa Đồng Đồng tới trường.
Nhìn Đồng Đồng bước vào lớp, anh gọi điện cho Phương Thanh Dã, nói mình đi tìm Trần Dật. Nếu muộn chưa về nhờ anh ta đi đón Đồng Đồng giúp.
Phương Thanh Dã hớn hở nhận nhiệm vụ, dặn Tiết Sơn nhất định phải nói cho khéo, phải dỗ dành Trần Dật cho thật tốt.
Cúp điện thoại, Tiết Sơn chạy xe máy đến đồn cảnh sát Khánh Dương.
Tối hôm trước sau khi rời đồn cảnh sát, anh lập tức liên lạc với Cát Gia.
Cát Gia nhất trí với anh, người mà anh "nhớ mãi không quên", ngoại trừ Sơn Ưng thì không thể là ai khác.
Nhưng trong đầu Tiết Sơn còn nảy sinh thêm một suy nghĩ: "Hay là Trịnh Hoành?".
Sau vụ nổ năm đó, không thu được thi thể của Trịnh Hoành tại hiện trường, cảnh sát đã tìm kiếm trong một thời gian dài nhưng không có tin tức. Cho nên Tiết Sơn suy đoán, có khả năng hắn đã trốn tránh lệnh truy nã, một lần nữa lẻn sang Myanmar.
Ba năm trôi qua, liệu hắn có quay trở về?
"A Sơn". Cát Gia thận trọng nói: "Xuất phát từ giữ bí mật kỷ luật, rất nhiều việc tôi không thể thông báo cho cậu biết. Nhưng tôi có thể nói rằng, tình huống lần này Trịnh Hoành không tham gia mà là Dương Lạc Bình, hắn đã trở về".
Một kẻ đã bước tới ranh giới trắng đen, vừa tuồn tin tức buôn bán ma túy của Trịnh Hoành cho cảnh sát để lấy tiền, vừa nuốt không biết bao nhiêu hàng của Trịnh Hoành.
Thu lợi ích từ hai phe.
Điều đáng mừng duy nhất là hắn vẫn còn chút lương tri. Trước mặt Trịnh Hoành không vạch trần thân phận của Tiết Sơn. Dù sao hai người cũng biết rõ nguồn gốc của nhau, một khi thân phận của Tiết Sơn bị bại lộ, chính hắn cũng sẽ không thoát.
Mấy tháng gần đây, đại đội phòng chống ma túy đã xét xử không ít vụ án buôn bán Ketamine (Hay còn gọi là bột K), nguồn gốc của lô hàng này từ một quán bar dưới lòng đất tên "We" ở khu vực nội thành cũ.
Quán bar là trụ sở của các hội viên, người bình thường không vào được. Sau khi ngụy trang thành con nghiện tấn công vào bên trong, không ít lần Tiểu Bạch định túm gọn "anh Lộ" nhưng đều không thành công. Cách đây không lâu, cuối cùng cũng nắm được thời cơ, túm gọn Hà Giang là kẻ có liên quan chặt chẽ tới anh Lộ.
Tìm hiểu nguồn gốc, họ tra ra bối cảnh làm ăn của Hà Giang, kinh doanh vật liệu xây dựng và buôn bán gỗ, trong đó có gia công phù điêu.
Bình mới rượu cũ, nhóm Cát Gia nhanh chóng thăm dò ra đường dây kinh doanh của Hà Giang, tìm đúng cơ hội, bắt gọn cả người lẫn tang chứng.
Từ Hà Giang, họ biết danh tính thực sự của "anh Lộ", vốn tên Dương Lộ, quê quán Đường Huynh.
Quán bar bị niêm phong nhưng toàn bộ dấu vết liên quan đến ma túy đều đã bị xóa sạch, Dương Lộ cũng bỏ trốn mất dạng.
Sau từng bước xâm nhập điều tra, cảnh sát phát hiện, Dương Lộ chính là Dương Lạc Bình, Dương Lộ là tên cũ, người nhà thường gọi hắn.
Manh mối dần chải vuốt rõ ràng, chỉ việc vây bắt.
Đến đồn cảnh sát Khánh Dương, sau khi nghe Tiết Sơn kể rõ tình hình, viên cảnh sát trực đêm trước nói cho anh biết Trần Dật vẫn bị tạm giam, không xảy ra chuyện gì, đồ ăn thức uống được cung cấp đầy đủ, bảo anh yên tâm, đến giờ chỉ việc đóng tiền bảo lãnh dẫn người đi.
Sáu giờ chiều, lúc Trần Dật rời phòng giam, vừa đưa mắt liền trông thấy người đàn ông của cô đứng đợi ở cửa.
Viên cảnh sát nói: "Được rồi, cấp trên đã phê duyệt, thủ tục cũng đã hoàn tất. Cô có thể ra khỏi đây. Sau này nếu cần, chúng tôi sẽ gọi cô đến để tiếp nhận điều tra".
Trần Dật gật đầu: "Cảm ơn".
Viên cảnh sát đi rồi, Tiết Sơn lấy áo khoác phủ lên vai cô, kéo khóa cẩn thận, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài ép dưới cổ áo, xõa lên lớp vải mịn.
Đôi mắt mệt mỏi của anh rơi trên người Trần Dật, đôi tay khô ráo ấm áp tìm bàn tay lạnh buốt của cô, từ từ xiết chặt.
Trần Dật đón nhận động tác của anh, cảm giác mệt mỏi và vô lực che giấu trong lòng, dưới sự che chở chân thành của anh, dần dần tiêu tán.
Trời chiều dần rơi, chút ánh sáng nhạt còn sót lại giống như một tấm lưới ôn nhu, lặng lẽ phủ xuống vùng đất lạ, phủ xuống bóng dáng cô độc của hai người.
Tiết Sơn ôm Trần Dật vào lòng, bờ môi khô dán lên mái tóc mềm mại của cô, mấp máy như muốn nói nhiều lời nhưng lại không thốt nổi một chữ.
Nếu như lúc này anh cúi đầu xuống, sẽ nhìn thấy rõ những giọt lệ trong mắt cũng như nụ cười nơi khóe miệng Trần Dật.
Nước mắt và nụ cười không liên quan đến nhau. Chỉ có những người cô đơn mới hiểu mà thôi.
Gió ngừng thổi, thế giới của họ yên tĩnh trở lại.
Tiết Sơn nghe thấy giọng cô –
"Đi nào, chúng ta về nhà thôi".