Con đường nhỏ của làng quê sau cơn mưa mang một vẻ đẹp tươi mát.
Trong những vũng nước gồ ghề to nhỏ phản chiếu trời xanh mây trắng, hoa dại cỏ dại, bức tranh phong cảnh đẹp đẽ như ngưng tụ lại.
Xa xa trên núi, những rặng tùng Vân Nam cành lá rậm rạp được gió mưa gột sạch hết bụi bặm, dưới nắng chiều dịu dàng, tiếp tục xanh rì.
Sau cảnh mưa yên tĩnh, một chiếc xe ba bánh màu đỏ chạy trên đường làng.
Người đàn ông điều khiển chiếc xe mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng, đầu trọc lốc, thân hình ục ịch.
Miệng anh ta ngâm nga hát, tuy lạc tông, nhưng rất vui vẻ, cơ thể lắc lư theo những cú xóc nảy của thân xe, tay tự gõ nhịp.
"Chờ anh lên tỉnh, lái xe Benz về đón em."
"Đến lúc ấy sẽ ôm em trong lòng, nói lại câu anh yêu..."
Bỗng rầm một phát, tiếng hát đột nhiên im bặt, chiếc xe ba gác đứng khựng bên đường.
Phương Thanh Dã giật mình, tắt máy nhảy vội xuống.
Toàn bộ thân xe đổ nghiêng sang bên trái, hơn nửa bánh xe lọt xuống vũng nước. Gạch ngói chất đầy phía sau cũng đua nhau đổ sang bên, vỡ một mớ.
Con đường làng rộng gần hai mét, mặt đường chi chít ổ gà lớn nhỏ, bao lần anh ta tỉnh bơ lái qua.
Vậy mà không thể ngờ, tay lái lụa cũng có lúc thất thủ.
Phương Thanh Dã giơ tay lên bứt tóc, đây là động tác quen thuộc của anh ta khi cần phải suy nghĩ. Tay vừa chạm vào liền phanh kịp - ồ, đầu đã cạo sạch nên chưa quen.
Anh ta đẩy mạnh nhưng bánh xe chỉ trồi trên mặt nước chút xíu sau đó lại trượt xuống.
Suy nghĩ một lúc, anh ta bảo bé gái ngồi trong xe: “Đồng Đồng, chúng ta xuống trước, đẩy xe lên rồi đi tiếp nhé?”.
Tay phải ôm gấu bông, tay trái nắm chặt dây an toàn, con bé khẽ gật đầu.
Phương Thanh Dã ôm Đồng Đồng xuống xe, con bé ngoan ngoãn đứng bên lề đường còn anh ta mắm môi mắm lợi đẩy đít xe lên.
Thử mấy lần không thành công, anh ta đứng chống nạnh thở hồng hộc, cảm thấy vóc người ụ mỡ này đúng là vô dụng.
Anh ta ngó nghiêng xung quanh, thấy có một ngôi nhà dưới chân núi cách đó không xa, Phương Thanh Dã chép miệng tính qua nhờ người giúp đỡ.
Anh ta chỉ về hướng ấy, nói với Đồng Đồng: “Nhóc con, chú qua bên kia tìm người giúp, cháu đứng yên ở đây nhé?”.
Con bé nhìn theo hướng ngón tay anh ta chỉ, quay sang gật đầu.
Anh ta chạy tắt qua con đường ruộng nhỏ bên cạnh. Ngôi nhà này không xây cổng, trên bờ kè được xây bằng xi măng là ba gian nhà ngói xanh thẳng tăm tắp.
Trong nhà thấp thoáng tiếng người trò chuyện, Phương Thanh Dã ngẫm nghĩ sắp xếp câu từ xem sao cho lịch sự.
Tiếng nói phát ra từ gian giữa, cánh cửa khép hờ, Phương Thanh Dã đi đến, nghiêng đầu định gõ cửa thì bên trong bỗng nhiên có người đi ra.
“Ối”. Bất thình lình va phải cái đầu bóng loáng của Phương Thanh Dã, thư ký Triệu hốt hoảng lui về sau một bước.
Phương Thanh Dã mỉm cười: “Bác à, bác có thể giúp tôi một việc được không?”.
Thư ký Triệu nhìn anh ta dò xét: “Anh là?”.
Gương mặt Phương Thanh Dã đầy vẻ trang trọng: “Chào bác, bà tôi là người của thôn Thạch Tháp. Nhà ở dưới chân núi Tiểu Hoa, hai hôm trước mưa to nhà bị dột. Hôm nay hết mưa tôi tới sửa giúp, không ngờ xe bị sa hố. Bác xem có thể đẩy giúp tôi được không?’.
Nói xong, anh ta chỉ về hướng chiếc xe: “Kia kìa, chiếc xe ba bánh màu đỏ ấy”.
Thư ký Triệu bước ra ngoài, sau khi xem xét tình hình liền đồng ý giúp đỡ.
Phương Thanh Dã hớn hở dắt ông ta qua, không để ý căn phòng sau lưng còn có một người khác nữa.
Hai người hợp lực quả nhiên suôn sẻ hơn rất nhiều, cộng thêm thư ký Triệu là dân quanh năm lao động, sức khỏe không tệ. Thoáng chốc, họ đã đẩy xong chiếc xe ba bánh thoát khỏi vũng nước.
Phương Thanh Dã rút bao thuốc ra, niềm nở cảm ơn.
Thư ký Triệu không hút thuốc, sau khi từ chối, ông vẫy tay rời đi. Phương Thanh Dã cũng không dài dòng, ôm Đồng Đồng vào xe, đặt con bé ngồi lên ghế trước, tiếp tục ngâm nga, lái xe đi.
Xe đi xa, ánh mắt Đồng Đồng vẫn lưu lại ngôi nhà dưới chân núi.
Hình như con bé đã nhìn thấy một cái bóng quen thuộc.
+++
Bà nội của Phương Thanh Dã sống một mình trong ngôi nhà cũ dưới chân núi Tiểu Hoa.
Càng thêm tuổi, tính tình bà cụ càng trở nên gàn dở, lúc vui vẻ, lúc lại dễ tính. Bố mẹ và anh em trong nhà không ai chịu nổi, thường để mặc bà cụ, rất ít khi đến thăm nom.
Phương Thanh Dã nghịch ngợm từ bé, vài ba bữa lại bị hàng xóm xung quanh đến nhà mách tội, người trong nhà mắng anh ta là đồ gây họa. Chỉ có bà nội, mỗi lần Phương Thanh Dã bị bố rút dây lưng đuổi đánh khắp sân là đứng ra che chở, nói giúp anh ta vài câu.
Sau này khi trở về, anh ta không về nhà, gần như không lui tới nhà bố mẹ và anh trai mà chỉ quanh quẩn với bà nội, nói chuyện ăn cơm cùng bà.
Bà cụ năm nay đã 83, năm trước kiểm tra sức khỏe phát hiện bị teo não, trí nhớ bắt đầu suy giảm, thường xuyên không phân biệt được ai với ai.
Thi thoảng Tiết Sơn đến thăm bị bà cụ nhận nhầm, bà luôn miệng gọi anh là cháu nội ngoan bỏ lơ Phương Thanh Dã đứng bên. Cũng có lúc bà cụ còn giận dữ hỏi anh ta là ai, tại sao lại xuất hiện trong nhà mình.
Phương Thanh Dã không để bụng, miễn bà cụ vui là được, còn anh ta thì không quan trọng.
Hai hôm trước trời mưa to, lo nhà bà cụ bị dột. Sáng sớm, trời vừa tạnh, Phương Thanh Dã đã vội vã chạy sang, phát hiện trong nhà ngập đầy nước.
Bà cụ tóc bạc trắng cầm chiếc chậu nhôm, ống quần xắn cao, chân trần lội nước, tát từng ca ra ngoài.
Thân hình bà cụ mong manh như sắp bị gió thổi gục. Mỗi lần bà cụ chật vật khom người múc nước, lúc đứng lên toàn thân lại run rẩy.
Phương Thanh Dã nhìn cảnh ấy, hốc mắt bỗng nhiên đỏ lựng.
+++
Đỗ xe, Phương Thanh Dã nhảy xuống, ôm Đồng Đồng xuống theo, anh ta bảo con bé tự chơi trong sân một lát.
Đồng Đồng ngoan ngoãn nghe lời đi ra góc sân, ở đó có một luống hoa nhỏ không rõ tên, màu tím, cánh hoa nở he hé. Con bé hứng thú, ngồi bên ngắm chăm chú.
Phương Thanh Dã dỡ những tấm ngói còn dùng được xuống xe, xếp vào trong giỏ tre, khiêng về phía chiếc thang để bên cạnh.
Chiếc thang hướng lên nóc nhà, Phương Thanh Dã nhanh chóng trèo lên, gọi: “A Sơn, đón này”.
Có tiếng chân sột soạt, một lát sau Tiết Sơn thò nửa người ra khỏi mái hiên.
Tiết Sơn vươn tay nhận chiếc giỏ.
Để đắp ngói mới phải che lỗ hổng trước.
Che xong, Tiết Sơn và Phương Thanh Dã tính toán chỗ ngói cần lợp. Tuy không có nhiều chỗ bị hỏng nặng nhưng xem ra khó có thể chịu nổi trận mưa tiếp theo.
Vật tư không đủ, sau khi tính toán, Tiết Sơn ở nhà bà cụ nấu cơm trưa, còn Phương Thanh Dã lái xe lên trấn mua thêm một ít.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi để làm luôn trong ngày.
Tiết Sơn ở trong bếp băm băm thái thái, thi thoảng nhìn Đồng Đồng đang chơi một mình qua cửa sổ.
Anh đang gọt khoai tây thì bỗng nhiên bà cụ đi vào.
Anh cất lời chào ‘bà’ nhưng thấy vẻ mặt bà cụ bất thường.
Bà cụ nhìn Tiết Sơn chằm chằm, giọng điệu phẫn nộ: “Cậu là ai? Sao lại chạy vào nhà tôi thế này?”.
Tiết Sơn dừng động tác trong tay, kiên nhẫn giải thích với bà cụ: “Bà ơi, cháu là bạn của cháu nội bà đây”.
Bà cụ lảo đảo lại gần Tiết Sơn, khom lưng quan sát.
Một lúc sau, vẻ mặt bà lão mới trở lại bình thường: “Cậu đúng là…bạn của Tiểu Dã?”.
Tiết Sơn cúi đầu tiếp tục thái thịt: “Đúng vậy bà ạ”.
Kỷ niệm về đứa cháu trai bỗng nhiên trào ra, mắt bà cụ lấp lánh nước, run run hỏi: “Cậu có biết Tiểu Dã sống thế nào không? Nó có ăn uống đầy đủ không? Có còn hay đánh nhau với người ta không?”.
Tiết Sơn nghe vậy, biết bà cụ lại bị lẫn.
Nhưng anh vẫn nhẫn nại trả lời: “Tiểu Dã không sao, cậu ấy sống rất tốt, bữa nào cũng được ăn thịt, không ai dám bắt nạt cậu ấy đâu”.
Bà cụ vừa nghe vừa gật đầu, nước mắt nhỏ tong tong: “Thế thì tốt rồi, tốt rồi”.
Trấn an tâm trạng của bà cụ xong, Tiết Sơn đang định khuyên bà về phòng thì phát hiện có người đứng ở cửa bếp.
Anh đưa mắt qua người bà cụ nhìn Đồng Đồng, hỏi: “Sao lại vào đây? Đói bụng hả?”.
Con bé khẽ mỉm cười, lắc đầu.
Tiết Sơn phát hiện, hình như lâu rồi anh không thấy con bé cười. Cho nên, trông thấy nụ cười bất ngờ ấy, anh có phần ngạc nhiên.
Chính lúc này xảy ra một chuyện.
Bà cụ bỗng dưng đoạt con dao phay trong tay Tiết Sơn, xoay người, hai tay run run nâng con dao lên cao, chỉ vào Đồng Đồng đang đứng ở cửa.
Không biết bà cụ định làm gì nhưng Tiết Sơn kịp phản ứng, cướp ngay con dao.
Vừa đụng vào cổ tay, bà cụ liền loạng choạng té xuống, con dao chuyển hướng quay về phía bà cụ
Sợ bà cụ bị ngộ thương, Tiết Sơn duỗi một tay, nhanh nhẹn bắt lấy chuôi dao, xoay mạnh về phía mình, tay kia túm thắt lưng bà cụ đỡ dậy.
Bà cụ giãy dụa, hét to với Đồng Đồng: “Mày tới đây làm gì? Cút ngay, cút về nhà mày ngay”.
Đồng Đồng hoảng hốt co rúm người, ôm chặt gấu bông vào lòng, đưa mắt nhìn Tiết Sơn.
Trong lúc ngắm hoa, Đồng Đồng bắt được một con ốc sên. Thấy đáng yêu, con bé định chạy vào khoe bố.
Tiết Sơn dỗ dành bà cụ, dùng lực chuyển con dao sang tay mình, đặt trở lại trên thớt.
Anh nói với Đồng Đồng: “Đừng sợ, không có chuyện gì đâu, con ra ngoài sân chơi đi”.
Con bé vẫn không dám cử động, ánh mắt tràn đầy lo lắng theo sát Tiết Sơn.
Bà cụ thở hổn hển, đứng không vững, dựa nửa người vào Tiết Sơn. Bà cụ đột nhiên níu tay Tiết Sơn, ra sức kéo anh: “Cháu nội ngoan, nhanh lên, mau đuổi đứa con hoang kia đi, mau đuổi nó ra khỏi nhà bà đi”.
Tiết Sơn cau mày, cao giọng nói: “Bà, đó là Đồng Đồng, con gái của cháu. Bữa trước bà còn cho con bé ăn kẹo, bà nhớ không?”.
Bà cụ lắc đầu, dáng vẻ không tin.
Không biết lấy sức lực ở đâu, bà cụ bỗng đẩy Tiết Sơn, lao nhanh ra cửa, vung nắm đấm lên. Miệng liên tục mắng nhiếc: “Đứa con hoang này, cút ra khỏi nhà tao mau”.
Đồng Đồng sợ hãi lui lại mấy bước, không ngờ vấp phải ngưỡng cửa, ngã nhào về phía sau.
Tiết Sơn lao nhanh tới trước mặt Đồng Đồng, ôm vội con bé.
Phòng bếp có cửa, Tiết Sơn trở tay đóng lại, nhốt bà cụ bên trong, mặc bà cụ đập cánh cửa mục nát rầm rầm.
Sau khi cài then, Tiết Sơn ôm Đồng Đồng đi nhanh ra sân.
Trước kia đã từng gặp tình huống tương tự, không hiểu sao bà cụ đột nhiên động thủ, gặp ai cũng đánh.
Nhưng như hôm nay, trực tiếp đoạt dao định chém người vẫn là lần đầu tiên.
Tiết Sơn thả Đồng Đồng, ngồi xổm xuống, nắm tay con bé, khẽ khàng an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, con đứng ở đây một lát nhé”.
Con bé cúi đầu, không trả lời.
Tiết Sơn theo ánh mắt con bé, phát hiện con bé đang nhìn chằm chằm vào tay mình.
Anh không để ý, trong lúc cướp dao, cánh tay không may bị dao xoẹt phải.
Miệng vết thương không sâu, nhưng máu chảy đầm đìa, thoạt nhìn trông rất ghê người.
Anh thu tay về, mỉm cười với Đồng Đồng: “Không sao, con đứng ở sân chơi ngoan. Bố và cha nuôi vào nói chuyện với cụ một lát”.
Anh buông cánh tay Đông Đồng, đứng lên, lau qua vết máu, xoay người vào bếp.
Sau lưng, Đồng Đồng chạy theo mấy bước mới dừng lại. Ánh mắt vẫn dán chặt vào vết thương trên tay Tiết Sơn.
Trong lúc đứng ở sân, con bé bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, cúi xuống nhìn miếng gạc trắng trên tay mình rồi lại ngẩng lên nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt, quay người rời khỏi mảnh sân nhỏ,
+++
Hôm nay Trần Dật nhàn rỗi, nhân cơ hội trời tạnh, cô bảo thư ký Triệu dắt vào thôn Thạch Tháp, ở đó còn ba cụ chưa được kiểm tra sức khỏe.
Lúc còn hai cụ cuối cùng, thư ký Triệu có việc đi trước. Sau khi Trần Dật đo huyết áp đường máu, nghe tim phổi, kiên nhẫn hỏi tình trạng bệnh tình của cụ ông xong, cụ bà vợ ông lão kiên quyết bắt Trần Dật ở lại ăn cơm.
Bà cụ nhiệt tình không cho Trần Dật đi, sống chết muốn giữ cô ở lại dùng cơm. Thậm chí, bà cụ còn lôi cả chân giò ủ muối để dành đến tết ra để thiết đãi.
Không nỡ từ chối, Trần Dật bảo họ làm chút thức ăn đơn giản là được.
Ông bà cụ có hai người con, vợ chồng con trai con gái ra ngoài làm thuê, cháu chắt cũng theo bố mẹ học hành ở đó, quanh năm suốt tháng, đến tết âm lịch mới được về nhà.
Bình thường chỉ có hai thân già bầu bạn, hôm nay có thêm người ăn cơm cùng, ông cụ vui lắm, nụ cười treo suốt trên mặt.
Ăn trưa xong, Trần Dật ra vòi nước ở sân giúp bà cụ rửa bát, ông cụ hứng khởi lên ngọn đồi thấp sau nhà đào dương xỉ, bắt Trần Dật cầm đi.
Dòng nước trong trẻo vùng sơn dã xối vào tay Trần Dật lạnh thấu xương. Cô rửa xong đặt bát vào chiếc giỏ tre cho ráo nước. Lúc bê chiếc giỏ vào nhà, cô bỗng thấy một đứa bé từ ngoài đường nhỏ đi vào.
Cô đã gặp đứa bé này đêm hôm trước. Dáng vẻ chật vật đáng thương của con bé vẫn hiện rõ mồn một trước mắt cô.
Trần Dật ôm chiếc giỏ vào trong bếp. Lúc quay ra, cô thấy con bé đã đứng ở sân.
Con bé tết tóc đuôi sam, trên người mặc chiếc áo ngắn tay mỏng màu hồng nhạt, trước ngực in hình hai bé thỏ trắng đáng yêu, gấu quần jeans lấm lem bùn.
Trong lòng vẫn ôm chú gấu bông cũ màu nâu.
Con bé đi thẳng về phía Trần Dật.
Ánh mắt như cầu xin giúp đỡ?
Trong những vũng nước gồ ghề to nhỏ phản chiếu trời xanh mây trắng, hoa dại cỏ dại, bức tranh phong cảnh đẹp đẽ như ngưng tụ lại.
Xa xa trên núi, những rặng tùng Vân Nam cành lá rậm rạp được gió mưa gột sạch hết bụi bặm, dưới nắng chiều dịu dàng, tiếp tục xanh rì.
Sau cảnh mưa yên tĩnh, một chiếc xe ba bánh màu đỏ chạy trên đường làng.
Người đàn ông điều khiển chiếc xe mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng, đầu trọc lốc, thân hình ục ịch.
Miệng anh ta ngâm nga hát, tuy lạc tông, nhưng rất vui vẻ, cơ thể lắc lư theo những cú xóc nảy của thân xe, tay tự gõ nhịp.
"Chờ anh lên tỉnh, lái xe Benz về đón em."
"Đến lúc ấy sẽ ôm em trong lòng, nói lại câu anh yêu..."
Bỗng rầm một phát, tiếng hát đột nhiên im bặt, chiếc xe ba gác đứng khựng bên đường.
Phương Thanh Dã giật mình, tắt máy nhảy vội xuống.
Toàn bộ thân xe đổ nghiêng sang bên trái, hơn nửa bánh xe lọt xuống vũng nước. Gạch ngói chất đầy phía sau cũng đua nhau đổ sang bên, vỡ một mớ.
Con đường làng rộng gần hai mét, mặt đường chi chít ổ gà lớn nhỏ, bao lần anh ta tỉnh bơ lái qua.
Vậy mà không thể ngờ, tay lái lụa cũng có lúc thất thủ.
Phương Thanh Dã giơ tay lên bứt tóc, đây là động tác quen thuộc của anh ta khi cần phải suy nghĩ. Tay vừa chạm vào liền phanh kịp - ồ, đầu đã cạo sạch nên chưa quen.
Anh ta đẩy mạnh nhưng bánh xe chỉ trồi trên mặt nước chút xíu sau đó lại trượt xuống.
Suy nghĩ một lúc, anh ta bảo bé gái ngồi trong xe: “Đồng Đồng, chúng ta xuống trước, đẩy xe lên rồi đi tiếp nhé?”.
Tay phải ôm gấu bông, tay trái nắm chặt dây an toàn, con bé khẽ gật đầu.
Phương Thanh Dã ôm Đồng Đồng xuống xe, con bé ngoan ngoãn đứng bên lề đường còn anh ta mắm môi mắm lợi đẩy đít xe lên.
Thử mấy lần không thành công, anh ta đứng chống nạnh thở hồng hộc, cảm thấy vóc người ụ mỡ này đúng là vô dụng.
Anh ta ngó nghiêng xung quanh, thấy có một ngôi nhà dưới chân núi cách đó không xa, Phương Thanh Dã chép miệng tính qua nhờ người giúp đỡ.
Anh ta chỉ về hướng ấy, nói với Đồng Đồng: “Nhóc con, chú qua bên kia tìm người giúp, cháu đứng yên ở đây nhé?”.
Con bé nhìn theo hướng ngón tay anh ta chỉ, quay sang gật đầu.
Anh ta chạy tắt qua con đường ruộng nhỏ bên cạnh. Ngôi nhà này không xây cổng, trên bờ kè được xây bằng xi măng là ba gian nhà ngói xanh thẳng tăm tắp.
Trong nhà thấp thoáng tiếng người trò chuyện, Phương Thanh Dã ngẫm nghĩ sắp xếp câu từ xem sao cho lịch sự.
Tiếng nói phát ra từ gian giữa, cánh cửa khép hờ, Phương Thanh Dã đi đến, nghiêng đầu định gõ cửa thì bên trong bỗng nhiên có người đi ra.
“Ối”. Bất thình lình va phải cái đầu bóng loáng của Phương Thanh Dã, thư ký Triệu hốt hoảng lui về sau một bước.
Phương Thanh Dã mỉm cười: “Bác à, bác có thể giúp tôi một việc được không?”.
Thư ký Triệu nhìn anh ta dò xét: “Anh là?”.
Gương mặt Phương Thanh Dã đầy vẻ trang trọng: “Chào bác, bà tôi là người của thôn Thạch Tháp. Nhà ở dưới chân núi Tiểu Hoa, hai hôm trước mưa to nhà bị dột. Hôm nay hết mưa tôi tới sửa giúp, không ngờ xe bị sa hố. Bác xem có thể đẩy giúp tôi được không?’.
Nói xong, anh ta chỉ về hướng chiếc xe: “Kia kìa, chiếc xe ba bánh màu đỏ ấy”.
Thư ký Triệu bước ra ngoài, sau khi xem xét tình hình liền đồng ý giúp đỡ.
Phương Thanh Dã hớn hở dắt ông ta qua, không để ý căn phòng sau lưng còn có một người khác nữa.
Hai người hợp lực quả nhiên suôn sẻ hơn rất nhiều, cộng thêm thư ký Triệu là dân quanh năm lao động, sức khỏe không tệ. Thoáng chốc, họ đã đẩy xong chiếc xe ba bánh thoát khỏi vũng nước.
Phương Thanh Dã rút bao thuốc ra, niềm nở cảm ơn.
Thư ký Triệu không hút thuốc, sau khi từ chối, ông vẫy tay rời đi. Phương Thanh Dã cũng không dài dòng, ôm Đồng Đồng vào xe, đặt con bé ngồi lên ghế trước, tiếp tục ngâm nga, lái xe đi.
Xe đi xa, ánh mắt Đồng Đồng vẫn lưu lại ngôi nhà dưới chân núi.
Hình như con bé đã nhìn thấy một cái bóng quen thuộc.
+++
Bà nội của Phương Thanh Dã sống một mình trong ngôi nhà cũ dưới chân núi Tiểu Hoa.
Càng thêm tuổi, tính tình bà cụ càng trở nên gàn dở, lúc vui vẻ, lúc lại dễ tính. Bố mẹ và anh em trong nhà không ai chịu nổi, thường để mặc bà cụ, rất ít khi đến thăm nom.
Phương Thanh Dã nghịch ngợm từ bé, vài ba bữa lại bị hàng xóm xung quanh đến nhà mách tội, người trong nhà mắng anh ta là đồ gây họa. Chỉ có bà nội, mỗi lần Phương Thanh Dã bị bố rút dây lưng đuổi đánh khắp sân là đứng ra che chở, nói giúp anh ta vài câu.
Sau này khi trở về, anh ta không về nhà, gần như không lui tới nhà bố mẹ và anh trai mà chỉ quanh quẩn với bà nội, nói chuyện ăn cơm cùng bà.
Bà cụ năm nay đã 83, năm trước kiểm tra sức khỏe phát hiện bị teo não, trí nhớ bắt đầu suy giảm, thường xuyên không phân biệt được ai với ai.
Thi thoảng Tiết Sơn đến thăm bị bà cụ nhận nhầm, bà luôn miệng gọi anh là cháu nội ngoan bỏ lơ Phương Thanh Dã đứng bên. Cũng có lúc bà cụ còn giận dữ hỏi anh ta là ai, tại sao lại xuất hiện trong nhà mình.
Phương Thanh Dã không để bụng, miễn bà cụ vui là được, còn anh ta thì không quan trọng.
Hai hôm trước trời mưa to, lo nhà bà cụ bị dột. Sáng sớm, trời vừa tạnh, Phương Thanh Dã đã vội vã chạy sang, phát hiện trong nhà ngập đầy nước.
Bà cụ tóc bạc trắng cầm chiếc chậu nhôm, ống quần xắn cao, chân trần lội nước, tát từng ca ra ngoài.
Thân hình bà cụ mong manh như sắp bị gió thổi gục. Mỗi lần bà cụ chật vật khom người múc nước, lúc đứng lên toàn thân lại run rẩy.
Phương Thanh Dã nhìn cảnh ấy, hốc mắt bỗng nhiên đỏ lựng.
+++
Đỗ xe, Phương Thanh Dã nhảy xuống, ôm Đồng Đồng xuống theo, anh ta bảo con bé tự chơi trong sân một lát.
Đồng Đồng ngoan ngoãn nghe lời đi ra góc sân, ở đó có một luống hoa nhỏ không rõ tên, màu tím, cánh hoa nở he hé. Con bé hứng thú, ngồi bên ngắm chăm chú.
Phương Thanh Dã dỡ những tấm ngói còn dùng được xuống xe, xếp vào trong giỏ tre, khiêng về phía chiếc thang để bên cạnh.
Chiếc thang hướng lên nóc nhà, Phương Thanh Dã nhanh chóng trèo lên, gọi: “A Sơn, đón này”.
Có tiếng chân sột soạt, một lát sau Tiết Sơn thò nửa người ra khỏi mái hiên.
Tiết Sơn vươn tay nhận chiếc giỏ.
Để đắp ngói mới phải che lỗ hổng trước.
Che xong, Tiết Sơn và Phương Thanh Dã tính toán chỗ ngói cần lợp. Tuy không có nhiều chỗ bị hỏng nặng nhưng xem ra khó có thể chịu nổi trận mưa tiếp theo.
Vật tư không đủ, sau khi tính toán, Tiết Sơn ở nhà bà cụ nấu cơm trưa, còn Phương Thanh Dã lái xe lên trấn mua thêm một ít.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi để làm luôn trong ngày.
Tiết Sơn ở trong bếp băm băm thái thái, thi thoảng nhìn Đồng Đồng đang chơi một mình qua cửa sổ.
Anh đang gọt khoai tây thì bỗng nhiên bà cụ đi vào.
Anh cất lời chào ‘bà’ nhưng thấy vẻ mặt bà cụ bất thường.
Bà cụ nhìn Tiết Sơn chằm chằm, giọng điệu phẫn nộ: “Cậu là ai? Sao lại chạy vào nhà tôi thế này?”.
Tiết Sơn dừng động tác trong tay, kiên nhẫn giải thích với bà cụ: “Bà ơi, cháu là bạn của cháu nội bà đây”.
Bà cụ lảo đảo lại gần Tiết Sơn, khom lưng quan sát.
Một lúc sau, vẻ mặt bà lão mới trở lại bình thường: “Cậu đúng là…bạn của Tiểu Dã?”.
Tiết Sơn cúi đầu tiếp tục thái thịt: “Đúng vậy bà ạ”.
Kỷ niệm về đứa cháu trai bỗng nhiên trào ra, mắt bà cụ lấp lánh nước, run run hỏi: “Cậu có biết Tiểu Dã sống thế nào không? Nó có ăn uống đầy đủ không? Có còn hay đánh nhau với người ta không?”.
Tiết Sơn nghe vậy, biết bà cụ lại bị lẫn.
Nhưng anh vẫn nhẫn nại trả lời: “Tiểu Dã không sao, cậu ấy sống rất tốt, bữa nào cũng được ăn thịt, không ai dám bắt nạt cậu ấy đâu”.
Bà cụ vừa nghe vừa gật đầu, nước mắt nhỏ tong tong: “Thế thì tốt rồi, tốt rồi”.
Trấn an tâm trạng của bà cụ xong, Tiết Sơn đang định khuyên bà về phòng thì phát hiện có người đứng ở cửa bếp.
Anh đưa mắt qua người bà cụ nhìn Đồng Đồng, hỏi: “Sao lại vào đây? Đói bụng hả?”.
Con bé khẽ mỉm cười, lắc đầu.
Tiết Sơn phát hiện, hình như lâu rồi anh không thấy con bé cười. Cho nên, trông thấy nụ cười bất ngờ ấy, anh có phần ngạc nhiên.
Chính lúc này xảy ra một chuyện.
Bà cụ bỗng dưng đoạt con dao phay trong tay Tiết Sơn, xoay người, hai tay run run nâng con dao lên cao, chỉ vào Đồng Đồng đang đứng ở cửa.
Không biết bà cụ định làm gì nhưng Tiết Sơn kịp phản ứng, cướp ngay con dao.
Vừa đụng vào cổ tay, bà cụ liền loạng choạng té xuống, con dao chuyển hướng quay về phía bà cụ
Sợ bà cụ bị ngộ thương, Tiết Sơn duỗi một tay, nhanh nhẹn bắt lấy chuôi dao, xoay mạnh về phía mình, tay kia túm thắt lưng bà cụ đỡ dậy.
Bà cụ giãy dụa, hét to với Đồng Đồng: “Mày tới đây làm gì? Cút ngay, cút về nhà mày ngay”.
Đồng Đồng hoảng hốt co rúm người, ôm chặt gấu bông vào lòng, đưa mắt nhìn Tiết Sơn.
Trong lúc ngắm hoa, Đồng Đồng bắt được một con ốc sên. Thấy đáng yêu, con bé định chạy vào khoe bố.
Tiết Sơn dỗ dành bà cụ, dùng lực chuyển con dao sang tay mình, đặt trở lại trên thớt.
Anh nói với Đồng Đồng: “Đừng sợ, không có chuyện gì đâu, con ra ngoài sân chơi đi”.
Con bé vẫn không dám cử động, ánh mắt tràn đầy lo lắng theo sát Tiết Sơn.
Bà cụ thở hổn hển, đứng không vững, dựa nửa người vào Tiết Sơn. Bà cụ đột nhiên níu tay Tiết Sơn, ra sức kéo anh: “Cháu nội ngoan, nhanh lên, mau đuổi đứa con hoang kia đi, mau đuổi nó ra khỏi nhà bà đi”.
Tiết Sơn cau mày, cao giọng nói: “Bà, đó là Đồng Đồng, con gái của cháu. Bữa trước bà còn cho con bé ăn kẹo, bà nhớ không?”.
Bà cụ lắc đầu, dáng vẻ không tin.
Không biết lấy sức lực ở đâu, bà cụ bỗng đẩy Tiết Sơn, lao nhanh ra cửa, vung nắm đấm lên. Miệng liên tục mắng nhiếc: “Đứa con hoang này, cút ra khỏi nhà tao mau”.
Đồng Đồng sợ hãi lui lại mấy bước, không ngờ vấp phải ngưỡng cửa, ngã nhào về phía sau.
Tiết Sơn lao nhanh tới trước mặt Đồng Đồng, ôm vội con bé.
Phòng bếp có cửa, Tiết Sơn trở tay đóng lại, nhốt bà cụ bên trong, mặc bà cụ đập cánh cửa mục nát rầm rầm.
Sau khi cài then, Tiết Sơn ôm Đồng Đồng đi nhanh ra sân.
Trước kia đã từng gặp tình huống tương tự, không hiểu sao bà cụ đột nhiên động thủ, gặp ai cũng đánh.
Nhưng như hôm nay, trực tiếp đoạt dao định chém người vẫn là lần đầu tiên.
Tiết Sơn thả Đồng Đồng, ngồi xổm xuống, nắm tay con bé, khẽ khàng an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, con đứng ở đây một lát nhé”.
Con bé cúi đầu, không trả lời.
Tiết Sơn theo ánh mắt con bé, phát hiện con bé đang nhìn chằm chằm vào tay mình.
Anh không để ý, trong lúc cướp dao, cánh tay không may bị dao xoẹt phải.
Miệng vết thương không sâu, nhưng máu chảy đầm đìa, thoạt nhìn trông rất ghê người.
Anh thu tay về, mỉm cười với Đồng Đồng: “Không sao, con đứng ở sân chơi ngoan. Bố và cha nuôi vào nói chuyện với cụ một lát”.
Anh buông cánh tay Đông Đồng, đứng lên, lau qua vết máu, xoay người vào bếp.
Sau lưng, Đồng Đồng chạy theo mấy bước mới dừng lại. Ánh mắt vẫn dán chặt vào vết thương trên tay Tiết Sơn.
Trong lúc đứng ở sân, con bé bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, cúi xuống nhìn miếng gạc trắng trên tay mình rồi lại ngẩng lên nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt, quay người rời khỏi mảnh sân nhỏ,
+++
Hôm nay Trần Dật nhàn rỗi, nhân cơ hội trời tạnh, cô bảo thư ký Triệu dắt vào thôn Thạch Tháp, ở đó còn ba cụ chưa được kiểm tra sức khỏe.
Lúc còn hai cụ cuối cùng, thư ký Triệu có việc đi trước. Sau khi Trần Dật đo huyết áp đường máu, nghe tim phổi, kiên nhẫn hỏi tình trạng bệnh tình của cụ ông xong, cụ bà vợ ông lão kiên quyết bắt Trần Dật ở lại ăn cơm.
Bà cụ nhiệt tình không cho Trần Dật đi, sống chết muốn giữ cô ở lại dùng cơm. Thậm chí, bà cụ còn lôi cả chân giò ủ muối để dành đến tết ra để thiết đãi.
Không nỡ từ chối, Trần Dật bảo họ làm chút thức ăn đơn giản là được.
Ông bà cụ có hai người con, vợ chồng con trai con gái ra ngoài làm thuê, cháu chắt cũng theo bố mẹ học hành ở đó, quanh năm suốt tháng, đến tết âm lịch mới được về nhà.
Bình thường chỉ có hai thân già bầu bạn, hôm nay có thêm người ăn cơm cùng, ông cụ vui lắm, nụ cười treo suốt trên mặt.
Ăn trưa xong, Trần Dật ra vòi nước ở sân giúp bà cụ rửa bát, ông cụ hứng khởi lên ngọn đồi thấp sau nhà đào dương xỉ, bắt Trần Dật cầm đi.
Dòng nước trong trẻo vùng sơn dã xối vào tay Trần Dật lạnh thấu xương. Cô rửa xong đặt bát vào chiếc giỏ tre cho ráo nước. Lúc bê chiếc giỏ vào nhà, cô bỗng thấy một đứa bé từ ngoài đường nhỏ đi vào.
Cô đã gặp đứa bé này đêm hôm trước. Dáng vẻ chật vật đáng thương của con bé vẫn hiện rõ mồn một trước mắt cô.
Trần Dật ôm chiếc giỏ vào trong bếp. Lúc quay ra, cô thấy con bé đã đứng ở sân.
Con bé tết tóc đuôi sam, trên người mặc chiếc áo ngắn tay mỏng màu hồng nhạt, trước ngực in hình hai bé thỏ trắng đáng yêu, gấu quần jeans lấm lem bùn.
Trong lòng vẫn ôm chú gấu bông cũ màu nâu.
Con bé đi thẳng về phía Trần Dật.
Ánh mắt như cầu xin giúp đỡ?