Nhân kì nghỉ đông Trần Uyển về nhà, nhưng ở nhà cũng không khiến cô cảm thấy vui vẻ.
Mẹ cô tiếc tiền không lắp mạng. Đầu năm cô đã đưa tiền cho mẹ, nên cũng không nhắc lại nữa. Trần Uyển mang laptop về để xử lý công việc, đành phải đến quán net.
Đây vẫn chưa phải là chuyện duy nhất khiến người ta không thoải mái. Mẹ cô không ngừng lải nhải bên tai: “Con đã hai lăm rồi đấy, sao còn chưa tìm bạn trai?” “Hôm Quốc khánh Lâm Nhu Hà ở tầng trên dẫn theo bạn trai trở về, người Bắc Kinh, nghe nói có hai căn nhà, còn có cả xe nữa!” Nói xong sâu xa liếc Trần Uyển. Nếu không phải người trước mặt là mẹ mình thì Trần Uyển thực sự muốn lườm rách mắt.
Còn quá đáng hơn là thỉnh thoảng khi mẹ lải nhải hăng say, nói chuyện cũng không hề khách sáo, cười lạnh nói: “Hiện tại chị họ con làm ở phòng bất động sản, tài sản cũng phải lên đến chục triệu. Con thì đường đường là một sinh viên hàng hiệu, đến Bắc Kinh làm việc mà chả có ích gì. Sao còn chưa mua nổi nhà?”
Quan hệ của Trần Uyển với chị họ khá ổn, năm đó cô là người đứng đầu khoa xã hội thi đỗ đại học, sau khi tốt nghiệp nhận lời mời đến Bắc Kinh làm việc. Trong khi chị họ thi tốt nghiệp xong, công việc dựa vào sắp xếp của cha mẹ và ông bà, cho tới bây giờ hai người chưa từng đi chung một con đường. Tuy nhiên mẹ nói khiến cô ngay cả tâm trạng để phản bác cũng không có. Đóng cửa lại, cầm túi laptop, rời đi.
Từ hai năm trước sau khi cha qua đời, mẹ cô ngày càng sốt ruột. Thực ra sau khi Trần Uyển trưởng thành, cô dần nhận ra mẹ cũng không quá yêu thương mình, đương nhiên là không phải không thương, nhưng so với cuộc sống của cô thì sự kì vọng và thể diện của bà lớn hơn nhiều. Không giống cha cô, khi cô tốt nghiệp đại học, từ ái nói: “Uyển Uyển không muốn thi công chức, không muốn bị gò bó, vậy thì đừng bắt nó thi. Không muốn học nghiên cứu sinh thì không cần học. Muốn làm gì thì làm.” Mẹ còn cãi nhau với cha một trận vì chuyện này. Một thời gian rất dài sau đó, ánh mắt nhìn hai cha con cũng không hề hòa nhã. Cho đến mấy tháng sau, Trần Uyển tìm được công việc khá ổn, tháng đầu nhận được 9000, sau khi để dành 4000 cho tiền thuê nhà và phí sinh hoạt, gửi về nhà 5000, mẹ cô mới dần mỉm cười. Sau đó mỗi dịp lễ Tết gặp mặt họ hàng bạn bè không ngừng nói: “Uyển Uyển nhà tôi làm việc trong công ty lớn, mỗi tháng đều gửi về hơn mười nghìn đấy. Học nghiên cứu sinh, thi công chức gì đó tôi thấy chả có tác dụng, kiếm được tiền vẫn thực tế hơn.”
Chỉ là công việc sẽ có nút thắt và giai đoạn khác nhau. Ba năm sau đó, Trần Uyển trở thành cốt cán trong ngành, mỗi tháng nhận được hai mươi nghìn, nhưng càng lên cao lại càng khó khăn. Từng tháng một so với trước đó cũng đều áp lực nhiều hơn. Cô cũng phải tự lo lắng cho bản thân, từng tháng tranh thủ tiết kiệm chút tiền. Còn hiện tại mỗi tháng mẹ cô cũng có lương hưu, trợ cấp từ đơn vị của cha cũng gần đến 4000, mức sống như vậy là đủ ở một thị trấn nhỏ. Cho nên mỗi tháng Trần Uyển không cần gửi tiền cho mẹ nữa. Mẹ cũng không nói gì, bà cũng tán thành việc Trần Uyển tính toán cho tương lai, song càng ngày bà càng không hài lòng về cô, cũng càng ngày càng bất mãn với cuộc sống.
Trần Uyển cũng không muốn nghĩ nhiều, bởi vì đó là mẹ cô.
Ánh mặt trời rực rỡ, bầu trời trong xanh, không giống như Bắc Kinh đầy sương mù, thế giới càng chân thật hơn. Trần Uyển đi đến tiệm net tốt nhất trong thị trấn, nhận được điện thoại của giám đốc. Giọng của ông ta khá khách sáo, không quá thân thiết:
“Trần Uyển, cô làm lại cẩn thận logo hạng mục A lần nữa. Ngày mai gửi vào hòm thư cho tôi. Còn cả báo cáo phân tích chi tiết giá trị cho CEO, làm ngắn gọn hơn bản cũ. Ông chủ không thích xem quá dài dòng.”
“Vâng, tôi biết.” Trần Uyển đáp, còn giấu ý cười: “Giám đốc, ngài yên tâm, tôi sẽ gửi đúng hạn.”
Có lẽ thấy thái độ của cô khá tốt, giám đốc cũng cười: “Ở nhà nghỉ ngơi tốt chứ.”
“Rất tốt ạ.”
“Vậy hãy cân nhắc chuyện kia nhé.” Giám đốc nói, “Thực ra không có gì hại với cô hết. Bao nhiêu người muốn một bước lên trời, cũng không có được cơ hội đâu. Ông chủ của chúng ta trong hàng nghìn người mới tìm được một đấy. Trong cả ngành này chỉ có ông ấy mới giống như thiên lôi chỉ đâu đánh đó. Có nhân phẩm, quyết đoán, ánh mắt tinh tường, tôi chưa từng gặp được ai giỏi như ông ấy. Ông ấy thật lòng với cô đấy. Trần Uyển, đừng bỏ lỡ cơ hội.”
Cúp máy, Trần Uyển cảm thấy khó chịu, khóe miệng nhếch lên, bật ra tiếng mắng: “Shit!”
Cửa hàng net này cũng khá, Trần Uyển tìm một chiếc bàn bên cửa sổ ngồi xuống, bắt đầu làm việc, nhưng vẫn không yên lòng. Tàn thuốc sắp nhét đầy gạt tàn, gần hết buổi chiều trên cơ bản đã tạm hoàn thành công việc. Cô đẩy bàn phím, vươn vai. Dáng vẻ khi vươn vai cũng rất đẹp, chàng trai bên cạnh không ngừng lén nhìn cô, Trần Uyển cũng chả phản ứng gì.
Khắp nơi đều là người chơi game, có thanh niên, có đàn ông trưởng thành. Khi thì có người hoan hô, khi thì có người mắng chửi, thở dài, lúc này tất cả mọi người đều giống như đứa trẻ. Trần Uyển mỉm cười, lại thoáng nhìn thấy có mấy người đang đứng sau xem một người chơi game.
Trần Uyển cảm thấy hơi quen mắt. Lúc này người nọ vừa chơi xong một trận, bỏ tay khỏi chuột, cầm chai nước bên cạnh, sau đó quay đầu nói chuyện với người ngồi bên. Vì thế Trần Uyển nhận ra Minh Đạm.
Trần Uyển chấn động. Nhìn dáng vẻ của anh thì hình như là cao thủ chơi game. Hôm nay anh mặc một một chiếc áo khoác mỏng, quần bò, thoạt nhìn không khác gì với những thanh niên thành thị Trần Uyển thường xuyên nhìn thấy, không hề quê mùa chút nào. Có cô gái bưng đĩa hoa quả, ghé vào màn hình, cười đưa cho anh. Mình Đạm hất tay, lúc này những người phía sau anh cũng tản đi. Anh sờ hộp thuốc trên bàn, châm một điếu.
Hóa ra không phải anh không hút thuốc mà chỉ không nhận điếu thuốc của cô thôi.
Một ngư dân, hút một bao phù dung vương hai mươi mốt đồng, không đắt cũng không rẻ, nhưng lại giống như một nam thần ở ẩn nơi đây.
Đúng lúc này, anh đột nhiên nghiêng đầu nhìn qua.
Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, cô mỉm cười, ánh mắt anh vẫn như sương mù trên sông, yên tĩnh, thâm sâu, sạch sẽ nhưng không hề dịu dàng.
Chỉ là hôm nay Trần Uyển không có tâm trạng chọc ghẹo người lạ. Cô cầm lấy túi, tính tiền rời đi.
Minh Đạm đã hút hết điếu thuốc, tính chơi ván nữa. Anh họ Minh Thụy ở bên cạnh thấp giọng: “A Đạm, có nhìn thấy người đẹp ngồi cách chúng ta hai hàng không?”
Minh Đạm: “Có. Sao vậy?”
Minh Thụy nhỏ giọng: “Vừa rồi anh nhìn thấy trên cổ tay cô nàng có hình xăm, xem ra là một người đẹp ngang ngược.” Trước nay Minh Thụy luôn là người thành thật, nhưng lúc này giọng hơi ngả ngớn.
Minh Đạm đáp: “Cô ấy không ngang ngược đâu, là một cô gái thành thật đấy.”
Nhân kì nghỉ đông Trần Uyển về nhà, nhưng ở nhà cũng không khiến cô cảm thấy vui vẻ.
Mẹ cô tiếc tiền không lắp mạng. Đầu năm cô đã đưa tiền cho mẹ, nên cũng không nhắc lại nữa. Trần Uyển mang laptop về để xử lý công việc, đành phải đến quán net.
Đây vẫn chưa phải là chuyện duy nhất khiến người ta không thoải mái. Mẹ cô không ngừng lải nhải bên tai: “Con đã hai lăm rồi đấy, sao còn chưa tìm bạn trai?” “Hôm Quốc khánh Lâm Nhu Hà ở tầng trên dẫn theo bạn trai trở về, người Bắc Kinh, nghe nói có hai căn nhà, còn có cả xe nữa!” Nói xong sâu xa liếc Trần Uyển. Nếu không phải người trước mặt là mẹ mình thì Trần Uyển thực sự muốn lườm rách mắt.
Còn quá đáng hơn là thỉnh thoảng khi mẹ lải nhải hăng say, nói chuyện cũng không hề khách sáo, cười lạnh nói: “Hiện tại chị họ con làm ở phòng bất động sản, tài sản cũng phải lên đến chục triệu. Con thì đường đường là một sinh viên hàng hiệu, đến Bắc Kinh làm việc mà chả có ích gì. Sao còn chưa mua nổi nhà?”
Quan hệ của Trần Uyển với chị họ khá ổn, năm đó cô là người đứng đầu khoa xã hội thi đỗ đại học, sau khi tốt nghiệp nhận lời mời đến Bắc Kinh làm việc. Trong khi chị họ thi tốt nghiệp xong, công việc dựa vào sắp xếp của cha mẹ và ông bà, cho tới bây giờ hai người chưa từng đi chung một con đường. Tuy nhiên mẹ nói khiến cô ngay cả tâm trạng để phản bác cũng không có. Đóng cửa lại, cầm túi laptop, rời đi.
Từ hai năm trước sau khi cha qua đời, mẹ cô ngày càng sốt ruột. Thực ra sau khi Trần Uyển trưởng thành, cô dần nhận ra mẹ cũng không quá yêu thương mình, đương nhiên là không phải không thương, nhưng so với cuộc sống của cô thì sự kì vọng và thể diện của bà lớn hơn nhiều. Không giống cha cô, khi cô tốt nghiệp đại học, từ ái nói: “Uyển Uyển không muốn thi công chức, không muốn bị gò bó, vậy thì đừng bắt nó thi. Không muốn học nghiên cứu sinh thì không cần học. Muốn làm gì thì làm.” Mẹ còn cãi nhau với cha một trận vì chuyện này. Một thời gian rất dài sau đó, ánh mắt nhìn hai cha con cũng không hề hòa nhã. Cho đến mấy tháng sau, Trần Uyển tìm được công việc khá ổn, tháng đầu nhận được , sau khi để dành cho tiền thuê nhà và phí sinh hoạt, gửi về nhà , mẹ cô mới dần mỉm cười. Sau đó mỗi dịp lễ Tết gặp mặt họ hàng bạn bè không ngừng nói: “Uyển Uyển nhà tôi làm việc trong công ty lớn, mỗi tháng đều gửi về hơn mười nghìn đấy. Học nghiên cứu sinh, thi công chức gì đó tôi thấy chả có tác dụng, kiếm được tiền vẫn thực tế hơn.”
Chỉ là công việc sẽ có nút thắt và giai đoạn khác nhau. Ba năm sau đó, Trần Uyển trở thành cốt cán trong ngành, mỗi tháng nhận được hai mươi nghìn, nhưng càng lên cao lại càng khó khăn. Từng tháng một so với trước đó cũng đều áp lực nhiều hơn. Cô cũng phải tự lo lắng cho bản thân, từng tháng tranh thủ tiết kiệm chút tiền. Còn hiện tại mỗi tháng mẹ cô cũng có lương hưu, trợ cấp từ đơn vị của cha cũng gần đến , mức sống như vậy là đủ ở một thị trấn nhỏ. Cho nên mỗi tháng Trần Uyển không cần gửi tiền cho mẹ nữa. Mẹ cũng không nói gì, bà cũng tán thành việc Trần Uyển tính toán cho tương lai, song càng ngày bà càng không hài lòng về cô, cũng càng ngày càng bất mãn với cuộc sống.
Trần Uyển cũng không muốn nghĩ nhiều, bởi vì đó là mẹ cô.
Ánh mặt trời rực rỡ, bầu trời trong xanh, không giống như Bắc Kinh đầy sương mù, thế giới càng chân thật hơn. Trần Uyển đi đến tiệm net tốt nhất trong thị trấn, nhận được điện thoại của giám đốc. Giọng của ông ta khá khách sáo, không quá thân thiết:
“Trần Uyển, cô làm lại cẩn thận logo hạng mục A lần nữa. Ngày mai gửi vào hòm thư cho tôi. Còn cả báo cáo phân tích chi tiết giá trị cho CEO, làm ngắn gọn hơn bản cũ. Ông chủ không thích xem quá dài dòng.”
“Vâng, tôi biết.” Trần Uyển đáp, còn giấu ý cười: “Giám đốc, ngài yên tâm, tôi sẽ gửi đúng hạn.”
Có lẽ thấy thái độ của cô khá tốt, giám đốc cũng cười: “Ở nhà nghỉ ngơi tốt chứ.”
“Rất tốt ạ.”
“Vậy hãy cân nhắc chuyện kia nhé.” Giám đốc nói, “Thực ra không có gì hại với cô hết. Bao nhiêu người muốn một bước lên trời, cũng không có được cơ hội đâu. Ông chủ của chúng ta trong hàng nghìn người mới tìm được một đấy. Trong cả ngành này chỉ có ông ấy mới giống như thiên lôi chỉ đâu đánh đó. Có nhân phẩm, quyết đoán, ánh mắt tinh tường, tôi chưa từng gặp được ai giỏi như ông ấy. Ông ấy thật lòng với cô đấy. Trần Uyển, đừng bỏ lỡ cơ hội.”
Cúp máy, Trần Uyển cảm thấy khó chịu, khóe miệng nhếch lên, bật ra tiếng mắng: “Shit!”
Cửa hàng net này cũng khá, Trần Uyển tìm một chiếc bàn bên cửa sổ ngồi xuống, bắt đầu làm việc, nhưng vẫn không yên lòng. Tàn thuốc sắp nhét đầy gạt tàn, gần hết buổi chiều trên cơ bản đã tạm hoàn thành công việc. Cô đẩy bàn phím, vươn vai. Dáng vẻ khi vươn vai cũng rất đẹp, chàng trai bên cạnh không ngừng lén nhìn cô, Trần Uyển cũng chả phản ứng gì.
Khắp nơi đều là người chơi game, có thanh niên, có đàn ông trưởng thành. Khi thì có người hoan hô, khi thì có người mắng chửi, thở dài, lúc này tất cả mọi người đều giống như đứa trẻ. Trần Uyển mỉm cười, lại thoáng nhìn thấy có mấy người đang đứng sau xem một người chơi game.
Trần Uyển cảm thấy hơi quen mắt. Lúc này người nọ vừa chơi xong một trận, bỏ tay khỏi chuột, cầm chai nước bên cạnh, sau đó quay đầu nói chuyện với người ngồi bên. Vì thế Trần Uyển nhận ra Minh Đạm.
Trần Uyển chấn động. Nhìn dáng vẻ của anh thì hình như là cao thủ chơi game. Hôm nay anh mặc một một chiếc áo khoác mỏng, quần bò, thoạt nhìn không khác gì với những thanh niên thành thị Trần Uyển thường xuyên nhìn thấy, không hề quê mùa chút nào. Có cô gái bưng đĩa hoa quả, ghé vào màn hình, cười đưa cho anh. Mình Đạm hất tay, lúc này những người phía sau anh cũng tản đi. Anh sờ hộp thuốc trên bàn, châm một điếu.
Hóa ra không phải anh không hút thuốc mà chỉ không nhận điếu thuốc của cô thôi.
Một ngư dân, hút một bao phù dung vương hai mươi mốt đồng, không đắt cũng không rẻ, nhưng lại giống như một nam thần ở ẩn nơi đây.
Đúng lúc này, anh đột nhiên nghiêng đầu nhìn qua.
Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, cô mỉm cười, ánh mắt anh vẫn như sương mù trên sông, yên tĩnh, thâm sâu, sạch sẽ nhưng không hề dịu dàng.
Chỉ là hôm nay Trần Uyển không có tâm trạng chọc ghẹo người lạ. Cô cầm lấy túi, tính tiền rời đi.
Minh Đạm đã hút hết điếu thuốc, tính chơi ván nữa. Anh họ Minh Thụy ở bên cạnh thấp giọng: “A Đạm, có nhìn thấy người đẹp ngồi cách chúng ta hai hàng không?”
Minh Đạm: “Có. Sao vậy?”
Minh Thụy nhỏ giọng: “Vừa rồi anh nhìn thấy trên cổ tay cô nàng có hình xăm, xem ra là một người đẹp ngang ngược.” Trước nay Minh Thụy luôn là người thành thật, nhưng lúc này giọng hơi ngả ngớn.
Minh Đạm đáp: “Cô ấy không ngang ngược đâu, là một cô gái thành thật đấy.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhân kì nghỉ đông Trần Uyển về nhà, nhưng ở nhà cũng không khiến cô cảm thấy vui vẻ.
Mẹ cô tiếc tiền không lắp mạng. Đầu năm cô đã đưa tiền cho mẹ, nên cũng không nhắc lại nữa. Trần Uyển mang laptop về để xử lý công việc, đành phải đến quán net.
Đây vẫn chưa phải là chuyện duy nhất khiến người ta không thoải mái. Mẹ cô không ngừng lải nhải bên tai: “Con đã hai lăm rồi đấy, sao còn chưa tìm bạn trai?” “Hôm Quốc khánh Lâm Nhu Hà ở tầng trên dẫn theo bạn trai trở về, người Bắc Kinh, nghe nói có hai căn nhà, còn có cả xe nữa!” Nói xong sâu xa liếc Trần Uyển. Nếu không phải người trước mặt là mẹ mình thì Trần Uyển thực sự muốn lườm rách mắt.
Còn quá đáng hơn là thỉnh thoảng khi mẹ lải nhải hăng say, nói chuyện cũng không hề khách sáo, cười lạnh nói: “Hiện tại chị họ con làm ở phòng bất động sản, tài sản cũng phải lên đến chục triệu. Con thì đường đường là một sinh viên hàng hiệu, đến Bắc Kinh làm việc mà chả có ích gì. Sao còn chưa mua nổi nhà?”
Quan hệ của Trần Uyển với chị họ khá ổn, năm đó cô là người đứng đầu khoa xã hội thi đỗ đại học, sau khi tốt nghiệp nhận lời mời đến Bắc Kinh làm việc. Trong khi chị họ thi tốt nghiệp xong, công việc dựa vào sắp xếp của cha mẹ và ông bà, cho tới bây giờ hai người chưa từng đi chung một con đường. Tuy nhiên mẹ nói khiến cô ngay cả tâm trạng để phản bác cũng không có. Đóng cửa lại, cầm túi laptop, rời đi.
Từ hai năm trước sau khi cha qua đời, mẹ cô ngày càng sốt ruột. Thực ra sau khi Trần Uyển trưởng thành, cô dần nhận ra mẹ cũng không quá yêu thương mình, đương nhiên là không phải không thương, nhưng so với cuộc sống của cô thì sự kì vọng và thể diện của bà lớn hơn nhiều. Không giống cha cô, khi cô tốt nghiệp đại học, từ ái nói: “Uyển Uyển không muốn thi công chức, không muốn bị gò bó, vậy thì đừng bắt nó thi. Không muốn học nghiên cứu sinh thì không cần học. Muốn làm gì thì làm.” Mẹ còn cãi nhau với cha một trận vì chuyện này. Một thời gian rất dài sau đó, ánh mắt nhìn hai cha con cũng không hề hòa nhã. Cho đến mấy tháng sau, Trần Uyển tìm được công việc khá ổn, tháng đầu nhận được 9000, sau khi để dành 4000 cho tiền thuê nhà và phí sinh hoạt, gửi về nhà 5000, mẹ cô mới dần mỉm cười. Sau đó mỗi dịp lễ Tết gặp mặt họ hàng bạn bè không ngừng nói: “Uyển Uyển nhà tôi làm việc trong công ty lớn, mỗi tháng đều gửi về hơn mười nghìn đấy. Học nghiên cứu sinh, thi công chức gì đó tôi thấy chả có tác dụng, kiếm được tiền vẫn thực tế hơn.”
Chỉ là công việc sẽ có nút thắt và giai đoạn khác nhau. Ba năm sau đó, Trần Uyển trở thành cốt cán trong ngành, mỗi tháng nhận được hai mươi nghìn, nhưng càng lên cao lại càng khó khăn. Từng tháng một so với trước đó cũng đều áp lực nhiều hơn. Cô cũng phải tự lo lắng cho bản thân, từng tháng tranh thủ tiết kiệm chút tiền. Còn hiện tại mỗi tháng mẹ cô cũng có lương hưu, trợ cấp từ đơn vị của cha cũng gần đến 4000, mức sống như vậy là đủ ở một thị trấn nhỏ. Cho nên mỗi tháng Trần Uyển không cần gửi tiền cho mẹ nữa. Mẹ cũng không nói gì, bà cũng tán thành việc Trần Uyển tính toán cho tương lai, song càng ngày bà càng không hài lòng về cô, cũng càng ngày càng bất mãn với cuộc sống.
Trần Uyển cũng không muốn nghĩ nhiều, bởi vì đó là mẹ cô.
Ánh mặt trời rực rỡ, bầu trời trong xanh, không giống như Bắc Kinh đầy sương mù, thế giới càng chân thật hơn. Trần Uyển đi đến tiệm net tốt nhất trong thị trấn, nhận được điện thoại của giám đốc. Giọng của ông ta khá khách sáo, không quá thân thiết:
“Trần Uyển, cô làm lại cẩn thận logo hạng mục A lần nữa. Ngày mai gửi vào hòm thư cho tôi. Còn cả báo cáo phân tích chi tiết giá trị cho CEO, làm ngắn gọn hơn bản cũ. Ông chủ không thích xem quá dài dòng.”
“Vâng, tôi biết.” Trần Uyển đáp, còn giấu ý cười: “Giám đốc, ngài yên tâm, tôi sẽ gửi đúng hạn.”
Có lẽ thấy thái độ của cô khá tốt, giám đốc cũng cười: “Ở nhà nghỉ ngơi tốt chứ.”
“Rất tốt ạ.”
“Vậy hãy cân nhắc chuyện kia nhé.” Giám đốc nói, “Thực ra không có gì hại với cô hết. Bao nhiêu người muốn một bước lên trời, cũng không có được cơ hội đâu. Ông chủ của chúng ta trong hàng nghìn người mới tìm được một đấy. Trong cả ngành này chỉ có ông ấy mới giống như thiên lôi chỉ đâu đánh đó. Có nhân phẩm, quyết đoán, ánh mắt tinh tường, tôi chưa từng gặp được ai giỏi như ông ấy. Ông ấy thật lòng với cô đấy. Trần Uyển, đừng bỏ lỡ cơ hội.”
Cúp máy, Trần Uyển cảm thấy khó chịu, khóe miệng nhếch lên, bật ra tiếng mắng: “Shit!”
Cửa hàng net này cũng khá, Trần Uyển tìm một chiếc bàn bên cửa sổ ngồi xuống, bắt đầu làm việc, nhưng vẫn không yên lòng. Tàn thuốc sắp nhét đầy gạt tàn, gần hết buổi chiều trên cơ bản đã tạm hoàn thành công việc. Cô đẩy bàn phím, vươn vai. Dáng vẻ khi vươn vai cũng rất đẹp, chàng trai bên cạnh không ngừng lén nhìn cô, Trần Uyển cũng chả phản ứng gì.
Khắp nơi đều là người chơi game, có thanh niên, có đàn ông trưởng thành. Khi thì có người hoan hô, khi thì có người mắng chửi, thở dài, lúc này tất cả mọi người đều giống như đứa trẻ. Trần Uyển mỉm cười, lại thoáng nhìn thấy có mấy người đang đứng sau xem một người chơi game.
Trần Uyển cảm thấy hơi quen mắt. Lúc này người nọ vừa chơi xong một trận, bỏ tay khỏi chuột, cầm chai nước bên cạnh, sau đó quay đầu nói chuyện với người ngồi bên. Vì thế Trần Uyển nhận ra Minh Đạm.
Trần Uyển chấn động. Nhìn dáng vẻ của anh thì hình như là cao thủ chơi game. Hôm nay anh mặc một một chiếc áo khoác mỏng, quần bò, thoạt nhìn không khác gì với những thanh niên thành thị Trần Uyển thường xuyên nhìn thấy, không hề quê mùa chút nào. Có cô gái bưng đĩa hoa quả, ghé vào màn hình, cười đưa cho anh. Mình Đạm hất tay, lúc này những người phía sau anh cũng tản đi. Anh sờ hộp thuốc trên bàn, châm một điếu.
Hóa ra không phải anh không hút thuốc mà chỉ không nhận điếu thuốc của cô thôi.
Một ngư dân, hút một bao phù dung vương hai mươi mốt đồng, không đắt cũng không rẻ, nhưng lại giống như một nam thần ở ẩn nơi đây.
Đúng lúc này, anh đột nhiên nghiêng đầu nhìn qua.
Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, cô mỉm cười, ánh mắt anh vẫn như sương mù trên sông, yên tĩnh, thâm sâu, sạch sẽ nhưng không hề dịu dàng.
Chỉ là hôm nay Trần Uyển không có tâm trạng chọc ghẹo người lạ. Cô cầm lấy túi, tính tiền rời đi.
Minh Đạm đã hút hết điếu thuốc, tính chơi ván nữa. Anh họ Minh Thụy ở bên cạnh thấp giọng: “A Đạm, có nhìn thấy người đẹp ngồi cách chúng ta hai hàng không?”
Minh Đạm: “Có. Sao vậy?”
Minh Thụy nhỏ giọng: “Vừa rồi anh nhìn thấy trên cổ tay cô nàng có hình xăm, xem ra là một người đẹp ngang ngược.” Trước nay Minh Thụy luôn là người thành thật, nhưng lúc này giọng hơi ngả ngớn.
Minh Đạm đáp: “Cô ấy không ngang ngược đâu, là một cô gái thành thật đấy.”