Chương 30: Hiến Tế Máu (4)
*
Hai má nõn nà ửng đỏ, Ka La hồng con mắt rưng rưng nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Cổ Lạp.
Giữa hai chân vừa ngứa ngáy vừa khó chịu, tiểu huyệt trào ra mật dịch trơn ướt dinh dính, theo biên độ nhẹ nhàng cọ xát của Ka La vấy ra dính lên cơ bụng người phía dưới.
Cổ Lạp cũng phát hiện không khí thay đổi, mũi tinh mỹ ngửi ngửi thấy được một mùi hương ngọt ngào.
Hương vị này lại khiến hắn nảy ra xúc động kì lạ cùng với mê mẩn.
Duỗi tay, Cổ Lạp dựa theo nơi phát ra hương thơm dụ hoặc đó mà đỡ cô ngồi lên khuôn ngực lành lạnh của hắn. Một vệt nước cứ thế dính kéo dài trên cơ bụng trần trụi. Cổ Lạp tò mò duỗi ngón tay sờ soạng, chuẩn xác đưa lên bên miệng nếm nếm. Hương vị ngọt ngấy tan vào khoang miệng làm hắn choáng váng.
"Hư..."
Khóe mắt nhiễm tình ươn ướt, Ka La vô lực đưa tay bắt khuôn ngực hắn, như có như không xoa xoa.
Sao hắn vẫn chưa làm gì hả?
Trong cơ thể và bụng dưới nóng hừng hực, phía dưới hư không khiến Ka La vô cùng khao khát được làʍ ŧìиɦ. Đầu óc ong ong mơ hồ, toàn bộ suy nghĩ như sắp tan thành từng mảnh vụn. Thân thể nam tính lành lạnh phía dưới thật khiến cô có chút điên cuồng.
"Mau, cho ta..."
Nói xong Ka La cũng giật mình, nhưng xao động trong cơ thể quá mãnh liệt, cô vậy mà khó nhịn vừa rêи ɾỉ vừa thút thít khóc lên.
Cơ thể tự nhiêu nhẹ bẫng, Ka La cuối xuống nhìn thế nhưng Cổ Lạp lại vùi đầu vào giữa hai chân cô. Hắn như vừa khai phá được lục địa mới, giống người đi trên sa mạc đã khát khô đến điên mà liếm hút tiểu huyệt cô.
Quá thư sướng. "A..." Rốt cuộc được một chút thoải mái, miệng nhỏ Ka La bật thốt ra âm tiết mềm mại, đại não mơ màng trống rỗng. Cô đưa tay bắt đầu tóc ngắn của hắn nắm kéo, nắm đến Cổ Lạp nảy sinh kích động.
Đầu lưỡi đỏ tươi vừa lạnh lại linh hoạt hung hăng nghiền qua huyệt khẩu, tiểu âm đế. Kɦoáı ƈảʍ tê dại truyền lên trên sống lưng khiến Ka La run rẩy cả người. Từ huyệt nhỏ phun ra dòng nước thơm ngấy. Cô.. vậy mà bị liếm cao trào...
Hô hấp nóng rực phun ra dồn dập, cho dù đã nuốt rớt một giọt mật dịch cuối cùng, vẫn còn muốn mút mát, Cổ Lạp càng hưng phấn hơi kém nữa là mất khống chế.
Hắn không ghét cảm giác xao động vội vàng này nhưng là, hạ thân giống như núi lửa sắp bùng nổ hại hắn rất khó chịu. Nhưng hắn lại không biết phải làm sao mới có thể, giải tỏa lửa nóng này ngoại trừ gắt gao quấn lấy cơ thể yêu kiều trong ngực...
Là thật, xử nam huyết biên bức tới thời điểm này vẫn chưa lần nào biết hoặc chứng kiến đến việc giao phối...
*
... "Ta, tới!"
Ka La thở dốc, trực tiếp run run chân dịch dịch, đẩy ra Cổ Lạp còn hơi ngơ ngẩn. Cô ôm cổ hắn kéo lên, Cổ Lạp cũng thuận theo lực đạo của Ka La, nửa người trên thuận thế ngồi dậy, khớp xương tay tinh xảo cũng nhịn không được xoa nắn bờ mông vểnh co dãn mượt mà của cô.
Ka La vặn vẹo cơ thể, bờ mông căng tròn trực tiếp ép tới thân gậy thịt phía dưới, Cổ Lạp bị cô hành động đến tê cả da đầu, một tay bắt lấy bầu vú nắn bóp, tay còn lại hung hăng véo niết mông cô như để hả giận.
Đầu óc bị xâm chiếm, hương thôi tình như có như không lẫn vào hơi thở và máu, Ka La quả thật sắp nhẫn hết nỗi, mắt hồng hồng ngập nước. Cô dịch mông ngồi đè trên đùi cường tráng của hắn, duỗi tay bắt nắm gậy thịt cứng rắn đang đứng thẳng.
"Hô..." Bị tay mềm của cô nắm lấy nên Cổ Lạp không khỏi đỏ mắt, thở dồn dập.
Hắn không hiểu điều này là sao vậy, kɦoáı ƈảʍ tê dại lại xa lạ, nhưng vẫn muốn cô nắm giữ hơn nữa, hơn nữa. Vậy mà hắn ẩn ẩn kích động mở ra hai cánh sau lưng.
Cánh dơi mỏng tang màu đỏ lựu vỗ phành phạch lên phiến đá, dưới cánh có cái gì đó vẫy vẫy khó nắm bắt.
Tâm Ka La hơi run run, côn ŧɦịŧ nóng bừng nắm trong tay tựa như ngọc hành màu đỏ sẫm, gân xanh ẩn ẩn nẩy ra. Hình như... hơi dài.
Nhìn nhìn Cổ Lạp cũng sắp điên giống cô rồi, Ka La mím mím môi son, người nâng lên nhắm ngay đầu gậy thịt chậm rì rì ngồi xuống. Trong khi cô chậm như sên thực hành, Cổ Lạp siết eo cô, khuôn mặt tái nhợt lại hoàn mỹ vì ẩn nhẫn mà đanh chặt.
"A...~" Thấp thấp giọng kêu lên, dù đã làm rồi cũng có chuẩn bị tâm lý, nhưng mà Ka La vẫn mãnh liệt thở gấp, khuôn mặt ửng đỏ nhíu lại. Như thế nào lại dài vậy...
Huyệt nhỏ ướt đẫm hoàn toàn bị gậy thịt nhét đầy, nửa khe hở cũng không có, được kết hợp chặt chẽ khiến cả hai đều vô pháp nhịn ra hơi thở thỏa mãn.
Cổ Lạp cũng mạnh mẽ há miệng thô suyễn khí, thật sảng, thật thoải mái. Loại kɦoáı ƈảʍ này còn sướng hơn khi hút no máu.
Thịt mềm bên trong huyệt động như có vô vàn cái miệng nhỏ mút mát, hút cắn.
Đặt biệt là cổ đáy huyệŧ đang hung ác mút chặt qυყ đầυ, giảo côn ŧɦịŧ khiến hắn cắn hai cây răng nanh run run, sống lưng tê dại. Thế mà lại bắn ra... bắn!
Luồng tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng phụt thẳng vào cửa đáy huyệŧ, làm huyệt động ướt lầy lội, làm cho Ka La suýt nín thở, run rẩy chân ghé vào bên vai Cổ Lạp.
Đã sớm động tình, động dục ướt đẫm, Ka La xem thường khả năng hợp nhau của hai bên mà ngồi thẳng xuống.
Kɦoáı ƈảʍ che trời lấp đất ập đến khiến đầu cô trống rỗng, mềm nhũn ngã dán vào hắn, đứt quãng rêи ɾỉ thút thít cái mũi.
Cổ Lạp chẳng quản côn ŧɦịŧ vừa mới bắn ra còn cứng nóng, theo bản năng động thân. Bởi vì tư thế cả hai ngồi dán sát nhau, gậy thịt vào sâu lún cả gốc, hạ thân ướt hoạt. Bên tai nhọn nhúc nhích nghe được âm thanh ngọt nị của cô, Cổ Lạp hơi dừng động chút. Theo sau là hung mãnh nâng hông, cắm thao huyệt nhỏ ướt đẫm, hai tay cũng nắm cánh mông cô kéo về phía mình.
"Hu hu... chậm, chậm một chút. Quá sâu rồi, quá suиɠ sướиɠ, ưm ưʍ..." Hỗn loạn nói cái gì cũng lộn xộn, Ka La cắn cắn vai trần của hắn, nhắm mắt nhăn mi như vừa hưởng thụ như vừa khó nhịn, hạ thân cũng nhẹ đong đưa đón ý hùa theo.
Huyệt động cảm thụ được thân gậy nóng bừng, gân xanh cùng mỗi lần đỉnh đều khai phá tới cửa đáy huyệŧ. Kɦoáı ƈảʍ tê dại chồng chất khiến cô lần nữa triều xuy phun ra, ngón chân vì suиɠ sướиɠ mà trắng bệch co cuộn lại, hạ thân cả hai ướt sũng dâʍ ɖịƈɦ...
"Cổ Lạp"
"Gọi ta Cổ Lạp..."
Giọng đủ nam tính đủ mị hoặc vang lên sát bên tai, kèm theo hơi thở nóng rực, Ka La vừa kinh ngạc vừa mơ màng ngâm:
"Hah..,Cổ.. Cổ Lạp".
Cổ Lạp sảng khoái mị mị đôi mắt ngắm Ka La, vươn hai tay chống lên mặt đá lạnh băng đỡ cơ thể khỏi ngã về sau. Hắn nghiêng đầu, thân dưới đỉnh theo biên độ vừa phải thao lộng làm lên, kề sát duỗi đầu lưỡi liếʍ ɭáρ bên tai và dưới cổ Ka La.
Liếm tới bên vai trần trụi hắn rốt cuộc bị dụ hoặc, nhe răng cắn thật nhẹ vào làn da ửng hồng của cô.
Cổ Lạp cẩn thận quan sát tỉ mỉ biểu tình trên mặt của cô, hắn biết chỉ cần Ka La hơi nhăn một chút thì hắn sẽ dừng lặp tức. "Ưm!"
Nhưng là, theo răng nanh ghim vào làn da, kíƈɦ ŧɦíƈɦ làm cô đột nhiên hé miệng nhỏ rêи ɾỉ, bộ dạng thoải mái vô cùng mà dồn dập hơi thở. Tiểu huyệt cũng mãnh liệt hút xoắn lên, nó khiến Cổ Lạp ngửa đầu hít sâu, khóe miệng nhàn nhạt dính một giọt máu. Hắn liền vươn đầu lưỡi liếm sạch, sau đó ghé lại thân mật dịu nhẹ liếʍ ɭáρ vết thương nho nhỏ trên cổ Ka La.
Chỉ hút một ngụm nhỏ. Tanh ngọt, xen lẫn hương vị riêng thuộc về cô.
"Rất ngon, rất thoải mái"
"Phía dưới của nàng vừa ướt thật mềm, ăn ta thật khít, thật khẩn. Nàng làm ta thật thoải mái!"
Cổ Lạp mở miệng thấp giọng dụ dỗ, hơi thở gấp gáp mang theo tìиɦ ɖu͙ƈ nóng rực.
Mùi vị rất ngon, máu thơm mang theo tìиɦ ɖu͙ƈ thì quả là trí mạng đối với tộc huyết biên bức.
Cổ Lạp không khỏi say mê, khoang miệng hắn tràn đầy mùi thuộc về cô. Nhưng hắn không dám hút nhiều nữa, mà ôn nhu liếm chữa khỏi vết đỏ nho nhỏ mà mình cắn ra.
Cổ Lạp ngước mi mắt lên, Ka La đã bị cao trào làm cho cả người mềm oặt, ngã tựa vào ngực hắn hôn mê đi. Cổ Lạp mê muội đưa tay âu yếm da thịt cô, vẫn không muốn dừng cũng không nghĩ dừng.
Quyết định đi, luyến tiếc hút khô, vậy cứ nuôi cô mãi bên hắn cũng tốt!
*
Chắc là nghẹn đến điên rồi, trận giao phối này kéo dài đến Ka La tỉnh rồi lại hôn mê hai ba lần, lần nào mở mắt cũng nhìn thấy vẻ mặt hưởng thụ cùng hành động cắm rút kịch liệt của Cổ Lạp.
Lần tỉnh đầu tiên là trời tối, Ka La bị hắn mạnh mẽ thao làm ngất đi luôn.
Lần thứ hai chỉ kịp hé mắt nhìn bầu trời xanh trong trên đầu.
Lần ba, âm thanh gân cổ kêu cô cô của động vật cấp thấp bên ngoài, vọng vô cả hang động.
Lần giao hợp này đã triệt để đánh tỉnh cho Ka La biết tính dục thú nhân có bao nhiêu lợi hại, Cổ Lạp chính là ví dụ điển hình nhất. Nhìn sơ qua thân hình hắn có lẽ mảnh khảnh chút, nhưng sức lực này lăn lộn cô đến hai ngày mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng.
Nghĩ lại, có lẽ lúc trước bạch dực Kai Ten thương tiếc sợ cô ăn khổ, nên mới vì thương mà nghẹn như vậy. Quả nhiên, nói ôn nhu thì chỉ Kai Ten làm được.
Chịu hết nổi...
"Quá, quá đói! Ngươi mau dừng đi, quá mệt rồi, ta không nổi~" Nói còn ẩn ẩn âm than nức nở khóc, thân mình Ka La xụi lơ xụi lắc, chân tay vô lực, dạ dày kêu gào đói cồn cào lên.
"Ngươi, a, mau dừng đi mà..."
Cổ Lạp hé mắt, mùi vị nam tính đậm đặc từ trên cơ thể hắn bao phủ lên cả thân thể cô, ánh mắt đỏ đỏ yêu diễm. Hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, thanh âm khàn khàn ứng đáp:
"Được..."
Nói rồi hắn đỡ lấy eo mềm nhũn của cô, côn ŧɦịŧ dưới hạ thân nhanh chóng ra vào mấy chục cái, liền đâm sâu vào huyệŧ bắn ra, Cổ Lạp hưng phấn cắn răng nanh gào thét trong yết hầu một tiếng.
"A~!!" Bị làm không biết lần này là lần thứ mấy cao trào, cơ thể Ka La co giật run rẩy liên tục mấy lát, rồi lại ngã gục vào trước ngực Cổ Lạp, tóc mềm ủy khuất tán loạn trên vai.
"Hô..hô..."
Muốn hư thoát, còn có thoải mái đến cực hạn. Cổ Lạp thô suyễn, đỡ Ka La nằm nghỉ ngơi trên người hắn một hồi, sau liền ôm cô bay hạ xuống một phiến đá rộng phẳng khác.
Đặt người ngọc mềm nhũn trong lòng lên miếng da lông dày ấm trải trên mặt cát. Quyến luyến liếʍ ɭáρ bộ ngực sữa no tròn cùng xương quai xanh tinh tế của Ka La, Cổ Lạp giũ giũ cánh. Nhớ đến cô than đói bụng, hắn nhúc nhích vành tai nhọn, suy ngẫm một chút liền dịch chân.
Âm thanh xê dịch vang lên trong hang đá yên tĩnh, Cổ Lạp hài lòng nhìn cửa hang đã được chặn kín mít.
Song, hắn bung cánh mỏng sau lưng, lưu luyến nhìn Ka La đang ngủ say, rồi chao liệng lên động khẩu phía trên cao. Bóng đen nhanh chóng bay xa...
*
"A, ưʍ..."
Kiều kiều mềm nhẹ than thở, Ka La long long đôi mắt mở ra. Nhìn nhìn hang động kín lạ lẫm ngơ ngẩn, trong giây lát còn chưa nhận ra nơi này là đâu.
Đến khi dạ dày rồn rột réo kêu, cô mới cảm thụ được bụng nhỏ phía dưới có phần căng trướng. Ka La ngạc nhiên ngóc đầu dậy đưa tay sờ sờ, xong liền đỏ mặt phừng phừng.
"Sao lại bắn vào nhiều như vậy..?"
Bụng nhỏ toàn tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng của Cổ Lạp.
Ha? Cổ Lạp?
Đột nhiên nhận ra, cô nghe được tiếng nói của hắn.
Sau khi giao phối xong thì "hiểu nhau" ư? Cái này Ka La vô phương lý giải. Hơi ảo não nhấn nhấn bụng dưới, cảm nhận được huyệt nhỏ ướt nhẹp.
Nhưng mà cô đột nhiên ngẩn người...
Tϊиɦ ɖϊƈh͙ ướt nóng mang theo dòng khí ấm áp, dòng năng lượng luẩn quẩn ở bụng dưới... cơ thể Ka La, mọi tế bào điều điên cuồng hấp thu nó...
Tin tức tốt! Cực kinh hỉ, Ka La cơ hồ muốn ngửa mặt lên trời gào rống một tiếng.
Năng lực của cô đang hồi phục.
Mặc dù,
chỉ một ít,
mà Ka La đã thõa mãn vô cùng.
"Tinh nguyên của Cổ Lạp, lại mang theo năng lượng ư..." Cô thẹn thùng lẩm bẩm, cái này có khác gì hồ ly tinh tu luyện ma thuật chuyên hút khô đàn ông đâu chớ.
Quá xấu hổ.
Ka La thở dài, nhăn nhăn mày liễu. Quả thật, sự xuất hiện của Cổ Lạp chẳng khác gì bảo bối...
Nghĩ đến đây,
sắc mặt Ka La hơi trầm trọng xuống.
Theo cô đoán với tính tình của Kai Ten, hắn sẽ không màng nguy hiểm mà bay xuyên thung lũng âm u này tìm cô. Nhưng nơi này thật sự không yên tĩnh như vẻ bề ngoài của nó, không biết ẩn bao nhiêu hiểm họa, Ka La lo lắng cho bạch dực.
Thêm một điều cô lo nữa, chính là bộ tộc Liệp Vũ của bạch dực.
Bởi vì điều này, cô do dự giữa việc ngoan ngoãn chờ đợi bạch dực đến; hay là dựa vào Cổ Lạp hồi phục năng lực của mình trước, sau đó trở về giúp bộ tộc Liệp Vũ.
Tưởng tượng đến việc hắn đỏ mắt hỏng gấp tìm kiếm mình, mà cô lại ở đây quấn quýt cùng với Cổ Lạp, Ka La vô pháp muốn dựa vào giao phối với Cổ Lạp để hồi phục năng lực...
Nghĩ tới chỗ này lại ủ rũ suy sụp nằm vật xuống, vân vê tấm da lông trải bên dưới,
Ka La đau đầu,
này cũng không được,
kia cũng không xong!
Ka La vì dự tính mà choáng váng ủ rũ, nhưng rất nhanh sẽ có một vị khách không mời mà đến "đưa" đáp án cho cô.
#
Chương : Hiến Tế Máu ()
Cái thứ gọi là trùng hợp vĩnh viễn luôn hiện hữu mọi nơi mọi lúc, đến mức mà ta cũng không muốn tin vào việc đó dù nó xảy ra trước mắt.
Mắt thấy cái miệng đỏ au cùng với chiếc lưỡi xẻ dọc của con rắn khổng lồ táp tới,
An Na lặp tức vươn tay kéo lấy người đứng gần nhất mình cản lại, kẻ đó ngây người còn không kịp phản ứng, ngực nhận lấy một trận đau đớn xé rách.
"Aaa!"
An Na chật vật lăn một vòng, vài giọt máu tươi văng vào mặt nhưng cũng không đáng sợ bằng cảnh trước mắt.
Con rắn khổng lồ có lẽ đã nổi giận, táp vào ngực người đàn ông xấu số kia, nhấc bổng hắn lên bằng nửa thân rắn dài phía trước vào kéo về, cuốn chặt___siết đến chết.
Tàn bạo.
Miệng rắn hé ra cắn lấy đầu gã đàn ông, dùng lực.
Đầu người kia như ngọn cỏ cứ thế đứt phựt!
An Na trợn to mắt nhìn cái đầu lăn lông lốc về phía mình, máu tươi đỏ thẫm làm chói mắt, An Na cơ hồ nín thở, kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến cô ta ngất ngay lặp tức.
Tử Xà vứt đi cơ thể của kẻ kia, không để ý đến An Na mà thận trọng trườn lại gần vách đất, đôi đồng tử dựng thẳng một khe nhỏ nhìn xuống vực sâu thẳm.
Thân rắn có vảy vân màu tím sẫm dài dẹp uốn nhẹ, liền không chần chừ chút nào men theo vách đất trườn thẳng xuống.
Đất đá lở ra theo thân rắn đong đưa.
Vực sâu thẳm như một miệng mãnh thú khổng lồ đang chờ đợi con mồi tiến xuống.
Dưới bụi rậm bên bìa rừng cạnh vách đá, Ti A nhìn thảm trạng bên đó, tay gắt gao che miệng lùi lại.
Trên cây cao, một tiếng đập cánh khẽ khàng vang lên, hoàng tước nhỏ lượn sâu vào trong rừng.Trong bộ tộc Tru-Uyên, trận chiến đã đến hồi kết
trước sự xuất hiện của Tế Nguyệt với hình dạng con nai rừng trắng và binh đoàn dã thú lớn có trật tự phía sau.
Trấn áp hoàn toàn nhóm thú đàn đang làm loạn trong bộ tộc Tru Uyên.
Ánh lửa và mùi khét, mùi máu tươi đan xen lẫn nhau.
Nai trắng thanh lãnh thuần khiết đứng ở giữa.
Ánh mắt trong trẻo màu ngọc bích lành lạnh quan sát.
Hai mươi lăm nhân loại chết thảm, bị giẫm, cắn chết, hoặc bị thú dữ xé xác, gần tất cả đàn ông trong bộ tộc đều bị thương, nhóm phụ nữ và con nít được đưa sớm về tế đàn nên tránh được một kiếp.
Lửa, thương, kích và con người đã gϊếŧ chết rất nhiều loài thú, may mắn không có dã thú loại hung ác xuất hiện.
Nhìn quanh, xác động vật đầm đìa máu chồng chất. Tiếng thú rống phẫn nộ vang vọng bên ngoài cổng bộ tộc.
Nhân tộc im lặng quỳ dưới tế đàn, ẩn ẩn có tiếng khóc nghẹn.
Tế Nguyệt nhấc chân, bận rộn phân phó cho các loài lớn dẫn nhóm thú đàn này về rừng sâu, sau đó chậm rãi đi lên tế đàn, lạnh lẽo quan sát kẻ đầu sỏ lớn nhất.
Evan ngồi quỳ, và Mãnh hổ đang bị hai con gấu lớn có linh trí trấn áp.
Tế Nguyệt dường như đang đợi gì đó.
Qua một lúc, đằng xa có hai cái bóng áp đảo bay lại, một trắng một nâu, lần lượt hạ xuống.
Bằng dực Ân Sát, và bạch dực Kai Ten mang một thân vết thương, lông tơ hỗn loạn với vết máu.
Đôi mắt tinh của Kai Ten nhuốm đầy sát ý, mỏ quắp cơ hồ bị máu nhuộm đỏ rực.
Hắn bị uyên lô kia chặn đánh, bằng dực vừa tiến lại thì hắn cũng đã hung hăng cho uyên lô kia một vuốt thấu xương, chỉ tiếc là không gϊếŧ chết được hắn.
Thủ lĩnh của cả bộ tộc bạch dực cũng không phải là dạng sẽ yếu thế trước huyết mạch cao hơn.
Tim hắn đột nhiên có chút co rút đau xót.
__________KaLa.
Chỉ có cô ấy mới khiến hắn lo sợ mãnh liệt như vậy.
Kai Ten gấp hỏng mất, đập cánh hạ xuống muốn đến hỏi trước Evan.
Dự cảm trời sinh_tương lai có lẽ trở thành tình địch.
Nai trắng và bạch dực thoáng nhúc nhích đồng tử liếc nhìn liền hơi chướng mắt khó chịu.
Đúng lúc này, một con hoàng tước nhỏ chao lượn đôi cánh nhỏ xíu ghé đậu lên đôi gạc mai tinh tế của nai trắng.
Tế Nguyệt bỗng nhiên bật chạy về hướng sau tế đàn, khiến chúng thú giật mình một trận.
"!!!"
Tất cả mọi người đều khó hiểu, nhưng không ai dám dị nghị, bởi một đám thú có trật tự vẫn đang nhìn chằm chằm vào họ. Chỉ có tộc trưởng Tru Uyên là đuổi theo.
Một trận gió phất lên, bạch dực đã nhanh hơn bay vút theo hướng nai trắng chạy, để lại trận bụi đất quay cuồng.
__________Vách vực thẳm.
Ý thức của cô dần tụ lại,
Ka La cảm thấy sau gáy đau buốt, thậm chí trên tay có thứ gì đó ấm nóng dinh dính như máu.
Cô nhớ khi bản thân mình rơi xuống vực được một đoạn thì, dập cả người vào gốc cây rậm rạp mọc trên vách đất dựng dứng, gáy hình như đụng vào thân cây khô, đồng dạng cánh tay phải cũng bị cành nhọn quệt rách da.
Gáy xót lên một trận khiến Ka La mệt mỏi muốn nghỉ dưỡng một lát... nhưng cô bắt đầu cảm thấy bên cạnh có điều gì đó không đúng?
Có vật nhọn như kim tiêm đâm vào vết thương chảy máu gây đau nhói, sau đó trong cơ thể như có thứ gì đó bị hút ra, cảm giác này này rất không tốt.
"???" A? A?
Thứ bị hút ra ngoài máu thì còn cái gì nữa!
Ka La chú ý nhận ra một hơi thở lành lạnh khác cạnh bên mình. Cô cứng ngắc thân thể không dám cử động, bởi vì hơi thở kia là một người..., có, hai cái sừng nhọn, tạm thời chưa để ý nó ra làm sao. Sự thật trước mắt là nó đang hút máu cô,
đang - hút - máu!
Ka La lần nữa cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, lông mao dựng đứng, tay chân đều nổi da gà cảnh báo.
Cảm nhận được cô nhúc nhích, nó, liền ngẩn đầu lên. Một bàn tay lạnh lẽo nắm giữ lấy cánh tay bị thương của Ka La, cô cũng vừa lúc đối diện với toàn mặt người nọ.
Cổ Lạp híp mắt nhìn nhìn vẻ mặt hoảng hoảng của Ka La, khẽ nhúc nhích hai gốc cánh mỏng sau lưng, thân mình vừa nhẹ lại lành lạnh di chuyển dính sát bên Ka La. Đầu chậm rãi cúi xuống liếm liếm vết máu trên cánh tay cô.
__________Giữa vách vực thẳm u ám,
Cô gái nằm ngửa trên bụi cây rậm rạp,
cùng một... dracula hoặc là huyết tộc gì đó...
Ka La đoán.
Đôi cánh giống giống cánh dơi, mỏng tang trong suốt, màu đỏ lựu.
Ẩn ẩn trong đó là bộ móng vuốt vừa dài vừa nhọn tựa như một bộ ám khí.
Hai cái sừng nhọn màu huyền thiết trên đỉnh đầu___báo hiệu sự hiện diện của ác quỷ.
Ka La bị nó nằm đè lên, bóng ma hoàn toàn phủ lên cơ thể nhỏ nhắn, cô chưa thể lo việc mình có bị nó cắn cổ hút máu không, bụi cây lung lay khiến cô sợ hãi chúng rẫy rạp rơi xuống dưới đó.
Gió từ phía trên thổi u u...
Lúc từ trên vách rơi thẳng thì không có cảm nhận gì hay ho, nhưng nhặt lại mạng trên bụi cây này thì Ka La càng yêu quý sinh mệnh của mình hơn hơn nữa. Sợ hãi nó nhúc nhích thì cả hai lại rơi, nó còn cánh mà bay được nhưng cô thì đành chịu ngã chết...
Sự thật thì Cổ Lạp cũng đang nghĩ xem nên hút máu hay ăn tươi nuốt sống cô gái nhỏ này trước?
Hút khô thì ăn tươi sẽ không còn ngon nữa, nhưng trên vách vực đây quả thật khó làm việc.
"Nhân loại"...
Cổ Lạp vươn hai cánh tay vòng qua nhẹ nhàng ôm eo cô gái, khẽ mở miệng nói một chuỗi âm tiếc lạ lẫm. Hai bàn tay lạnh ngắt không an phận sờ nắn, vuốt ve sau lưng Ka La.
Lúc này Ka La mới tập trung chú ý vào nó. Không biết phải tả kiểu gì, nhưng Ka La nghĩ, ngoại hình nó đúng là tiêu chuẩn của Huyết tộc, duy nhất khác là ở hai cái sừng quỷ dữ màu đỏ gạc.
Cũng có cánh lớn màng mỏng sau lưng, da thịt vừa mềm vừa trắng bệch, kiểu trắng vô huyết sắc. Nhìn hơi dọa người nhưng khuôn mặt giá trị nhan sắc cao lại kéo điểm về.
Ánh sáng ít ỏi từng chùm phía trên cao chiếu xuống, khuôn mặt yêu mị hiện rõ trước mắt cô.
Mỹ như yêu tinh, có lẽ huyết tộc đều có đặc điểm là nhan sắc tuyệt mỹ như vậy.
Đầu tóc ngắn lộn xộn, nhìn rất phiêu dật hiện đại nhưng có phần xơ xác. Ngắm chỉnh thể khuôn mặt cũng như thân hình đều thanh tú.
Nó cử động trên người KaLa, cô liền cảm thấy sau gáy đau xót, là di chứng lúc ngã dập đầu lên thân cây.
Cổ Lạp ngửi ngửi thấy, không khách khí đỡ đầu cô lên, hắn dựa sát bên cổ Ka La, vươn đầu lưỡi linh hoạt liếm vết máu sau gáy cô.
Ka La hít sâu một hơi, khuôn mặt mỹ lệ hơi tái, cảm giác lành lạnh sau gáy khiến cơ thể run rẩy, sợ nửa giây sau hắn liền một phát cắn vào động mạch của cô.
Cổ Lạp mê muội liếʍ ɭáρ trên làn da hồng hào của Ka La, lưỡi mềm thanh thanh vuốt ve loạn quanh vết thương, răng nanh nhọn hoắc khẽ mài nhẹ bên ngoài lớp da, có chút không nỡ cắn phập xuống nuốt lấy từng tia máu bên dưới.
Hắn đang phân vân.
Ngay lúc Ka La cũng phân vân đoán nó định làm gì, thì cơ thể đột ngột mất trọng lượng.
"A!"
Mặt Ka La trắng bệch, tóc mai bị gió quật tung lộn xộn bay phất phới. Cổ Lạp vươn hai cánh tay mảnh khảnh ôm eo cô thả mình rớt xuống vực thẳm, động tác đột ngột khiến người khác kinh hoàng rớt tim.
Xuất phát từ bản năng cùng sợ tử, Ka La cố chịu tay vẫn còn tê mỏi, cặp ôm chặt cổ nó, đầu cũng ghé trên vai Cổ Lạp, hai chân gắt gao quấn quanh thắt lưng của nó.
Bên tai là tiếng gió vù vù, Cổ Lạp vẫn chưa vươn ra cánh dơi mỏng màu đỏ lựu, cả hai rơi xuống lâu như vậy mà vẫn chưa chạm được nửa vực. Đáy vực quá sâu, phỏng chừng không có nó, Ka La nghĩ mình hẳn sẽ rơi tan xác không còn nửa mảnh. Ý nghĩ là vậy, Ka La càng căng thẳng, càng dán chặt vào thân mình đang ôm cô.
Cổ Lạp thật hưởng thụ giống cái dính hắn như vậy, hắn siết khẩn cơ thể mềm mại trong lòng, ghé vào tai Ka La, mở miệng phát ra một chuỗi âm tiết. So với lời thầm thì nghe có vẻ âm trầm kinh dị lúc nãy, lần này nghe rất êm tai, trấn an tâm thần.
Ka La nghe được, hiểu là nó an ủi mình, mà cũng không biết nó nói gì cả.
Hình như Cổ Lạp cũng rất vui vẻ khi cảm nhận được tâm tình của cô, mà lại hé miệng ra ngậm lấy vành tai mềm mại kế bên.
Ka La cứng đờ người, vành tai hơi đỏ lên, bị cắn vậy mà cô lại có cảm giác thẹn thùng..., cơ thể mẫn cảm này, có lúc khiến bản thân vô cùng xấu hổ.Rơi một lát
thì nó mới lười biếng giơ cánh, mượn lực gió lượn vèo mấy vòng tròn.
Không thể không nói cánh dơi mỏng manh lại lượn rất êm ái, mặc dù bạch dực cũng là đạp lên gió mà bay. Nhưng hiển nhiên Cổ Lạp bay theo phương thẳng đứng vẫn nhẹ nhàng hơn cánh chim, nhẹ như lá rơi lại chậm chạp không chịu đáp xuống mặt đất.
Đúng là hắn không ghé thăm mặt đất, ôm theo Ka La lượn dọc theo vách đá, tựa như thung lũng hẹp.
Nơi này rất tối, đất và đá, cây bụi và dây leo chen lấn nhau.
Ánh sáng rất yếu ớt, loáng thoáng nhìn thấy vài nơi u tối bị che khuất, có lẽ là hang.
Lại không có côn trùng nhỏ, hai bên vách đá có nhiều loại hoa quả kì lạ sinh trưởng, bám rễ đan xen vào nhau.
Cổ Lạp vỗ cánh không tiếng động, mắt hắn khép hờ, hai vành tai nhọn giấu trong tóc mái thỉnh thoảng khẽ nhúc nhích, lắng nghe mọi thanh âm trên đường bay.
Ka La chỉ cảm thấy cả hai bay xa một đoạn đường, nơi giống thung lũng này vằn vèo đến cô dường như mất luôn phương hướng. Chỉ còn tiếng thở dài thật dài trong lòng, bạch dực làm sao tìm thấy cô bây giờ...
Dù gì thì, so với ngã chết thì kết quả này đã là tốt nhất. Trước đó Ka La cũng đã tinh mắt nhìn thấy chim tước của con nai rừng kia, mang theo hy vọng nhỏ nhoi đem manh mối đến cho bọn họ.
Nghĩ một vòng, mi mắt nghiêng qua nhìn "huyết tộc", trước mắt phải tìm cách đừng để cho nó hút khô cô đã...
Ục...
Nghe âm thanh rõ mồn một trên đường bay, Cổ Lạp ngạc nhiên nhìn lại người trong lồng ngực, hai cánh thả chậm lại tốc độ. Ka La hơi cứng ngắc, mặt xấu hổ hồng hồng lên, nghẹn mấy giây khi thấy hắn vẫn còn nhìn mình thì nén ra một chữ:
"...đói!"
Lại thẹn lại giận vô cớ, Ka La chui vào ngực hắn lần nữa.
Cổ Lạp bừng tỉnh, thuận thế theo siết ôm cô, hắn đã quên béng đi "đồ ăn" vẫn cần được ăn. Vì để bảo đảm nhân loại vẫn "tươi ngon" khi giữ lâu, hắn quyết định cho cô ăn,
nhưng nhân loại bình thường ăn cái gì?
"Huyết tộc" hé miệng hỏi ra mấy âm tiết lạ lẫm, nhưng mà vẻ mặt Ka La ngốc lăng nhíu mi trừng, hắn mới đột nhiên nhận ra nhân loại không biết thanh ngữ của hắn.
Cổ Lạp ngậm miệng lại, đôi mắt dụ hoặc hơn phân nửa bị che bởi lông mi và tóc mái. Dường như hắn rất không thích ánh sáng, cô để ý nhìn thấy hắn chỉ lựa nơi u tối bị khuất mà bay qua thôi.
Lại nói về Cổ Lạp, rối rắm suy nghĩ nhân loại ăn gì mà thả chậm lại tốc độ, đôi mắt khép hờ mới miễn cưỡng mở ra quan sát hai bên vách đá ẩm ướt.
Nơi này trừ khi hạ xuống mặt đất, trên đây thì không hề có động vật nào nhảy nhót.
Cổ Lạp ghé đậu vào một nhánh cây vươn ra giữa đám dây leo trên vách đá. Nhánh cây cùm cụp vang lên một tiếng, dọa Ka La không dám giẫm lên, hai tay gắt gao vòng lấy vai Cổ Lạp.
Đùa gì chứ, cô bây giờ cực kỳ tiếc mạng, nhỡ nhánh cây này gẫy rạp thì ôm nó cô cũng sẽ không bị rơi chết, dù gì thì nó có cánh.
Ka La nhìn nó nghiêng người kéo qua mấy dây leo mảnh mai, từ mép lá xanh ẩm ướt ngắt ra mấy trái kì lạ. Cổ Lạp đưa lên bên môi Ka La, cô rũ mắt quan sát, quả như lồng đèn nhỏ căng mọng lại trong suốt, cô nghi ngờ nhìn nhìn lại người đang cầm.
Như cũ, tên này lại khép hờ mắt, mọi lúc luôn là bộ dạng như đã buồn ngủ thiên thu. Cảm thấy Ka La không ăn thì lại gương mắt nghi hoặc, tay cầm quả đỉnh chọc bên miệng cô. Hình như, biểu cảm kia có chút đáng yêu...
Ka La nuốt nước miếng một ngụm, sống không còn gì luyến tiếc nhắm mắt ngậm lấy trái quả.
Đột nhiên ngón tay cảm giác ngưa ngứa, Cổ Lạp mở mắt, mi phong rũ xuống quan sát nửa lóng tay mình nằm trong miệng của giống cái. Hắn tự nhiên căng thẳng đưa một tay khác lên nắm cằm Ka La, rút ra ngón tay kia. Nhìn thấy móng tay nhọn của mình không làm giống cái bị thương, hắn mới loáng thoáng an tâm.
"Đồ ăn" của hắn, phải đem về nhà giấu kín thưởng thức...
Ka La thì bị hành động của hắn làm sửng sốt, quả có độc có vị gì hay không cũng quên luôn cân nhắc. Đến khi cái tên trước mắt lần nữa nhét ngón tay vào khoang miệng cô, Ka La mới hung hăng kinh ngạc!
Móng vuốt mảnh co duỗi tự nhiên, Cổ Lạp không lo lộng quấy làm cô bị thương nữa. Một tay siết eo của Ka La, tay kia nhét ngón trỏ vào khoang miệng cô. Tư thế cả hai ái muội cực điểm.
"B..uông..!"
Ka La hàm hồ phát âm, đầu lưỡi ướt hoạt vô tình liếm liếm ngón tay lành lạnh, cũng là do Cổ Lạp xấu xa càn quấy, nước miếng theo giọng nói chảy ra.
Hai tay ôm cổ hắn siết chặt, Ka La đột nhiên có xúc động muốn bóp cổ lộng chết hắn.
Còn Cổ Lạp đâu, khoang miệng ấm ấp kia khiến hơi thở của hắn căng thẳng, còn có đầu lưỡi trơn mềm, còn nước...
Cổ Lạp rút ngón tay ra cứ thế đưa bên miệng mình, liếm liếm nếm thử tựa như nếm mùi máu mà hắn thích nhất.
Oanh!
Mặt Ka La đỏ hồng lên, lồng ngực tung ra một đoàn khí nóng đáng ghét, cô ngơ ngác, một bên não lại nghĩ phản động: được rồi coi như là nó cũng ăn trái quả kia rồi, có độc thì cả hai ngỏm thôi...
Đôi mắt Cổ Lạp như ác ma gắt gao vây khốn người trong ngực.
Thân thể hắn vốn lành lạnh, thời khắc này đột nhiên chầm chậm nóng lên, cảm giác lạ lẫm, thẳng hướng di chuyển đến bụng dưới. Cổ Lạp hung hăng vòng ôm Ka La, nghiêng mình liền ngã ra hư không, lần nữa chao liệng...
Giác quan thứ sáu réo chuông cảnh báo, Ka La nghe theo cảm thấy bản thân sắp lành ít dữ nhiều rồi.