Niếp Thanh Lam nhìn vào bên trong mền, thật ra không thấy rõ, nhưng cũng có thể nhìn loáng thoáng bởi vì sau khi tỉnh, thần trí rõ ràng, nên lập tức ý thức được mình đang cầm cái gì nóng nóng, giật mình buông tay, xấu hổ vô cùng đặc biệt là nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lục Minh, càng hối hận sao không có cái lỗ cho mình chui xuống. “Anh tỉnh rồi àh?" Niếp Thanh Lam muốn làm cho sự xấu hổ biến mất, nhưng lại không nghĩ ra cách gì. Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng yêu hồng ướt át, mắt như tửu thuần, mũi nhỏ hít thở không ngừng. Lục Minh biết nàng xấu hổ, trái tim đang đập loạn, thật muốn ôm nàng, muốn hôn vào cánh môi anh đào kia, tận tình tìm kiếm hương vị ngọt ngào trong miệng nàng. Lục Minh nhẹ nhàng áp sát, Niếp Thanh Lam nhìn thấy, tựa hồ như biết hắn muốn làm gì, giống như một cô gái rụt rè, đưa tay ngăn cản. Vừa có chút vui mừng lẫn chờ mong, bàn tay nhỏ bé vô lực chống cự, cũng không chạy trốn, mà là mang ý xấu hổ chờ đợi, chợ đợi hắn nhanh hôn mình, nàng nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, đợi cho Lục Minh phi lễ. Nhưng Cảnh Hàn phía sau đột nhiên xoay người, trong mộng nói "Ừm, đừng mà", cực kỳ mơ hồ, Lục Minh và Niếp Thanh Lam cũng không nghe rõ nàng đang muốn nói cái gì. Bất quá, cả hai đều sợ Cảnh Hàn tỉnh giấc, hù doạ đến dừng lại. Qua một hồi lâu, nghe thấy hô hấp của Cảnh Hàn dần ổn định, tiếp tục ngủ, hai người không hẹn cùng thở phào một hơi. Trong lòng hai người, cũng có cảm giác kích thích khi vụng trộm, Cảnh Hàn đang nằm bên cạnh, nhưng hai người lại đang sau lưng nàng... Tiếng tim đập của hai người có thể nghe rất rõ ràng. Niếp Thanh Lam hờn dỗi nhìn Lục Minh, loại kiều mỵ tuyệt thế vô song này, làm cho hắn ca thán, truyền thuyết khuynh quốc khuynh thành cũng không thể hơn được. “Cái đồ xấu xa kia, tránh ra một chút" Niếp Thanh Lam cảm thấy hỏa nhiệt của Lục Minh càng phát càng lợi hại. Mặc dù hai người chưa đụng chạm, nhưng cái thứ kia cứ đâm vào bụng nàng làm tâm nàng hoảng loạn. Niếp Thanh Lam vừa ngượng ngùng vừa tò mò, nàng đương nhiên đã nghe nói qua bộ phận của đàn ông có hình dáng gì. Khi nhìn thấy của con nít thì lại chẳng có cảm giác gì, đôi lúc nhìn những bức ảnh chụp khỏa thân trong lúc phá án, nhưng nàng không có cảm giác gì, chỉ thấy nó cực kỳ xấu xí và làm cho nàng có phản cảm đối với phần dưới của đàn ông. Bình thường, gia đình hay hối thúc kết hôn, nhưng một người ham công tiếc việc như nàng thì chuyện đám cưới kết hôn được vứt sang một bên, sau đó nhìn thấy Lục Minh, cảm thấy tiểu tử này thuận mắt cho nên nhờ hắn ứng phó với cha mẹ một chút. Không ai ngờ rằng sau khi kết giao với Lục Minh, Niếp Thanh Lam mới phát hiện ra bản thân dần dần thay đổi. Thật không ngờ tình yêu nam nữ cứ như một ngọn lửa bùng cháy mà không cần chất dẫn cháy, tiểu tử Lục Minh này rất khác biệt so với người đàn ông bình thường, làm cái gì cũng không theo nguyên tắc, thế nhưng tiểu tử này lại thích Cảnh Hàn, mỹ nhân lạnh lùng làm cho mình vừa tức giận vừa kinh ngạc... bản thân bị mị lực của hắn hấp dẫn mà không hề hay biết. Đại sắc lang ngươi chẳng những xấu, mà đồ vật bên dưới cũng xấu muốn chết! Niếp Thanh Lam cực thẹn, muốn đánh cho Lục Minh một quyền, muốn làm hư đồ vật bên dưới của hắn để biểu thị lòng kháng nghị của nàng, nhưng trong lòng lại có chút kỳ quái, thứ xấu xa của hắn sao mà nóng như lửa vậy? Hơn nữa lại còn lớn nữa, cứ tưởng rằng thứ xấu xa đó cũng chỉ cỡ ngón tay của mình, nhiều lắm là lớn hơn một chút, ai ngờ lại kinh người như thế... Nếu để nó đi vào, thân thể có bị nó xé rách không? Mang theo sự sợ hãi, Niếp Thanh Lam vội vàng lui bụng về một chút, chống lại sự xâm phạm càn rỡ của nó. Hỏa nhiệt lập tức giảm, trong lòng có một chút mất mác không nói nên lời, Niếp Thanh Lam nhớ lại cảm giác ở tay khi nãy, cảm thấy xấu hổ, nghĩ lại hình như nó cũng không xấu như mình nghĩ, mặc dù vừa nóng vừa cứng, còn to đến mức dọa người, nhưng cảm giác cũng không đáng sợ. "Anh thật sự không sao?" Niếp Thanh Lam sợ Lục Minh nhìn ra bản thân đang nghĩ đến thứ đó, mang theo vẻ bối rối hỏi. "Không sao, nhưng về sau em đừng đến gần, rất nguy hiểm!" Lục Minh vội vàng cảnh báo nàng, nàng không có tiên thiên chân khí, bị đông lạnh chắc chắn sẽ mất mạng! "Vừa rồi nếu bọn em không cứu anh, anh sẽ càng nguy hiểm hơn, tốt rồi, em muốn ngồi dậy...!" Niếp Thanh Lam tuy nói như vậy, nhưng thật sự không nỡ, nàng làm bộ muốn ngồi dậy, nhưng Lục Minh đã giơ tay ôm lấy vai nàng, nàng liền thoải mái nằm xuống, nhưng trong miệng lại khẽ cáu: "Người ta muốn ngồi dậy mà... muốn ôm thì quay lại ôm Cảnh Hàn muội muội đi! Nàng ta vì cứu anh mà không tiếc cởi quần áo để dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho anh, băng sơn mỹ nữ xả thân cứu anh, cảm động không? "..." Lục Minh không biết nói gì cả, đối với Cảnh Hàn, Niếp Thanh Lam vô cùng cảm động. Hai nàng xả thân cứu giúp, cả đời hắn sẽ không quên, nhưng hắn không muốn nói hai chữ cám ơn. Hắn muốn ôm Niếp Thanh Lam bởi vì lúc hờn dỗi, nàng trề môi anh đào ra, làm hắn rất muốn hôn một cái. Nếu không thì không thể áp chế được kích động trong lòng. Lục Minh nhẹ nhàng cúi đầu, xác định mục tiêu. Trong khoảng khắc đó, Niếp Thanh Lam lấy tay ngăn cản môi Lục Minh, làm cho hắn hôn trúng tay nàng, Niếp Thanh Lam phảng phất như bị điện giật, toàn thân run lên, thở gấp nói: "Đây là nụ hôn đầu tiên của em, em sẽ không hôn đâu, còn anh? "Anh là lần thứ một trăm!" Lục Minh cười. Thật ra thì đây cũng là lần đầu tiên hắn hôn, nhưng nếu tính cho rõ thì đây không phải là nụ hôn đầu tiên của hắn. Khi còn bé không hiểu chuyện, nhìn thấy trên TV hôn nhau, thường cùng Trầm Khinh Vũ học hôn, đây là trò chơi của hai đứa trẻ, không có triền miên như người lớn, đại loại giống như là ngươi đụng môi ta một cái, ta đụng lại một cái... hơn nữa nếu không cẩn thận có thể trúng nước miếng, thì sẽ rất tức giận. Lớn lên một chút, Trầm Khinh Vũ cấm hắn hôn, còn nói nam nữ không được làm như thế. Bất quá có lúc nửa đêm Lục Minh tỉnh giấc, thường phát hiện ra nàng ta bò đến hôn trộm mình. Đương nhiên Lục Minh giả bộ ngủ, chờ Trầm Khinh Vũ trở về chỗ ngủ thì bò xuống hôn nàng gấp đôi. Lúc ấy hắn còn nhỏ, nên cứ nghĩ hôn môi là có hại. "Thật muốn thử?" Niếp Thanh Lam vô cùng khẩn trương, trong lòng nàng rất mong chờ, thể xem tư vị hôn nhau như thế nào, đó là điều tuyệt vời nhất trên thế gian. Nhưng nàng lại sợ, sợ hắn sau khi hôn xong cuồng tính nỗi lên, cởi hết đồ của mình ra, rồi làm cho gạo nấu thành cơm, mặc dù bản thân đối với hắn cũng có chút động tâm, nhưng chưa đến cái mức như vậy. Hơn nữa Cảnh Hàn còn nằm bên cạnh, vạn nhất để nàng nhìn thấy Lục Minh và mình đang hôn nhau, có chạy ra ngoài khóc không? "Anh dạy em, nhớ đóng tiền học phí nha” Lục Minh chuẩn bị hôn lần ba, thì Niếp Thanh Lam đột nhiên cả kinh kêu lên, thân thể rớt khỏi giường. Thì ra, trong lúc nàng thối lui, sợ đụng phải hỏa nhiệt của Lục Minh, tâm tình đặc biệt khẩn trương nên đã ra sát mép giường, khi Lục Minh tiếp cận thì trong lòng hoảng hốt nên té lọt giường. Cảnh Hàn đang ngủ bừng tỉnh lại, nhìn thấy Niếp Thanh Lam bối rối và Lục Minh, kỳ quái hỏi: "Hai người?” Niếp Thanh Lam vội vàng lắc đầu khoát tay, biện bạch: "Không có, chúng ta vẫn chưa làm cái gì hết, chúng ta vẫn chưa hôn nhau, cũng không làm gì hết. Chỉ do chị không cẩn thận nên bị lọt khỏi giường Lục Minh, anh nói có phải không?” "Đúng vậy, quả thật không có hôn nhau, bất quá có hai mỹ nữ bên cạnh, hôm nay anh không hôn một trong hai, thì uổng kiếp sống này!" Niếp Thanh Lam rớt xuống đất, khoảng cách hơi bị xa, mà phản kháng rất tốt, làm Lục Minh bỏ tay ra. Còn Cảnh Hàn đang ở bên cạnh, nàng không đề phòng Lục Minh đánh lén, cho nên hắn lập tức xoay người, ôm lấy Cảnh Hàn đè lên giường, cúi đầu xuống, nhắm ngay đôi môi mềm mại kia. Cảnh Hàn bị tập kích ở môi, toàn thân run rẩy, nhưng lập tức phản kháng muốn đẩy Lục Minh ra. Nàng há mồm, cảm thấy đầu lưỡi nóng như lửa của Lục Minh mò vào, tính mạng và linh hồn như bị hắn mút đi, khoái cảm dần sinh ra... Nếu không phải do Niếp Thanh Lam sợ hãi kêu lên, phỏng chừng Cảnh Hàn vẫn còn say mê trong đó. Nàng lập tức giãy dụa thân thể, tránh xa Lục Minh ra, nhảy xuống mặt đất, trong ngừng không ngừng thở phập phồng. Khuôn mặt lạnh lùng của nàng đỏ ửng lên, đôi môi anh đào ướt át hồng lên, theo tiềm thức đưa tay khẽ vuốt nơi bị Lục Minh hôn, sau đó giận dữ trừng mắt liếc hắn, không nói lời nào, bỏ chạy ra ngoài. "Anh... anh đem nụ hôn đầu tiên của anh cho cô ta!" Trong lòng Niếp Thanh Lam vừa kinh ngạc vừa thất vọng. Nàng kinh ngạc, bởi vì không ngờ Lục Minh to gan như vậy, dám làm trò này trước mặt nàng, về phần thất vọng bởi vì hành động vừa rồi của mình mà thất vọng, nếu như khi nãy mình không cự tuyệt hắn, nhưng vậy người được hắn cho nụ hôn đầu tiên, chính là mình. Niếp Thanh Lam thiếu chút nữa khóc thành tiếng. Vừa rồi mới cũng Cảnh Hàn cạnh tranh, bây giờ nàng ta đã dẫn đầu xa không biết bao nhiêu... "Hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng dứt khoát lấy đi nụ hôn đầu tiên của em!" Lục Minh vừa nhìn thấy vẻ mặt mất mác cùng khóe mắt như muốn rơi lệ của Niếp Thanh Lam, trong lòng sinh ra một loại thương xót, đồng thời dũng khí lại được sinh ra, cảm giác như nam tử hán đại trượng phu cái gì đáng ra tay phải làm. Vì vậy ôm nàng vào lòng, gắt gao mà ôm, không đợi Niếp Thanh Lam kêu lên, đè lên người nàng, cũng phương pháp cũ, để một nụ hôn thật sâu lên môi nàng. "A. . ." Niếp Thanh Lam còn chưa kịp kêu lên đã bị nụ hôn của Lục Minh lấp kín miệng. Nàng cảm giác đôi môi nóng lên, bị đánh lén bất ngờ, nhưng tư vị không giống như trong mơ. Niếp Thanh Lam chỉ cảm thấy thân thể dần nóng lên, khi Lục Minh bá đạo hôn lên môi, nàng phát hiện ra, làm một người bị chinh phục, cảm giác thật tuyệt vời, thì ra một người phụ nữ bị đàn ông chinh phục có cảm giác như vậy, hơn nữa, càng phản kháng càng nhận được sự chinh phục mạnh mẽ, hắn thật bá đạo, quả thật làm cho mình như một tiểu tù binh. Niếp Thanh Lam bị hôn đến mơ hồ, có một cảm giác cổ quái, tựa hồ như bản thân thích hợp làm một người bị chinh phục, trời sinh đã phải làm một tiểu tù binh. Hình như đây là bản năng do chưa từng hôn ai, thì ra cũng sẽ vô sự tự thông mà tiếp hôn, cùng hắn triền miên. Thể giới luân hãm... Không biết khi nào, hai tay Niếp Thanh Lam đã quấn quanh cổ Lục Minh, nàng bằng lòng cho hắn hôn, nhiệt liệt đáp lại nụ hôn của hắn, thần phục hắn, cho hắn hết thảy, vô luận hắn muốn gì, nàng cũng cho hắn, mặc hắn khinh bạc vô lễ, mặc cho hắn bá đạo, mặc cho hắn mạnh mẽ mút lấy lưỡi mềm của mình. Cái cảm giác này, cả người bị hắn chinh phục, tâm hồn như bị hắn hút đi. Mũi của Niếp Thanh Lam, phát ra một thứ rên rĩ hạnh phúc mà bản thân chưa từng nghe qua, cái sự thở hổn hển hừ nhẹ này, cũng là vô sự tự thông. “Này, năm phút rồi, hai người còn chưa đã sao?" Cửa phòng không biết khi nào lại mở ra, Cảnh Hàn nghiêm mặt đứng ngoài, nàng làm bộ không quan tâm, nhưng chỉ cần không mù, cũng có thể thấy nàng đang ghen, làm cho Lục Minh và Niếp Thanh Lam vội vàng tách ra, nàng nói với Lục Minh: "Bên dưới có người tìm anh!"
Cảnh Hàn cực kỳ xấu hổ, người này dám trước mặt Niếp Thanh Lam nói những lời vô lễ với mình, thật sự quá mức.
Nàng vốn định cho hắn một quyền, sau đó về phòng không để ý đến hắn nữa, cho đến khi hắn chịu nhận sai ba lần, nếu không sẽ không tha thứ cho hắn, đột nhiên, nàng cảm thấy từ bàn tay to của Lục Minh phát ra một cổ nhiệt lưu, truyền từ tay hắn vào tay mình, xâm nhập vào kinh mạch Thái Âm, sau đó chuyển qua "Thiếu Thương", "Ngư Tế" rồi lại chuyển cổ tay về "Thái Uyên", "Liệt Khuyết” rồi đến "Khổng Thủ", "Xích Trạch", thông qua "Thiên Phủ", "Vân Môn" ở bả vai, rồi quay về trước ngực.
Hắn đang làm gì?
Càng làm cho Cảnh Hàn kinh ngạc hơn chính là cổ nhiệt lưu ấy từ ngực bắt đầu di chuyển xuống, đi theo "Thái Âm" rồi xuống “Thiên Khê", “Thái Bao" "Đại Hoành" trước ngực và từ từ xuống vùng cấm ở dưới.
“Buông em ra!" Cảnh Hàn vừa thẹn vừa giận, cổ nhiệt lưu kia làm cho cả người nàng như bị điện giật, hơn nữa còn có cảm giác bị Lục Minh nhìn thấu thân thể.
Nàng dừng sức để tránh, giãy thoát khỏi bàn tay của Lục Minh.
Niếp Thanh Lam cũng thấy Lục Minh đã quá đáng, lấy tay đẩy ra, sẳng giọng : "Đại sắc lang, anh có thôi đi không?"
Chẳng ai biết vì sao Lục Minh bị hai nàng đẩy cho một cái té xuống đất run rẩy mãi vẫn không đứng dậy. Hai nàng không chấp nhất nữa vội vàng đỡ lấy hắn, nhưng khi vừa chạm vào da thịt hắn, hai nàng đều thất thanh la hoảng lên, bởi vì các nàng phát hiện ra cơ thể Lục Minh như một tảng băng.
“Anh không sao... đừng chạm vào anh!" Lục Minh cực lực giãy dụa nói, lúc mở miệng thở ra một cổ khí lạnh như băng.
“Anh sao rồi?" Niếp Thanh Lam phát hiện sắc mặt Lục Minh đông lạnh, đôi môi run run, kinh ngạc không hiểu.
Trong lòng Cảnh Hàn đã hiểu được một chút, vừa nãy Lục Minh muốn chữa bệnh cho mình, nhưng mà hàn khí trong người đã làm hắn bị thương. Đồ ngu ngốc, sư phụ đã từng nói, hàn khí trong người là loại chí hàn, hắn làm sao có thể!
Lục Minh không ngờ hàn khí trong cơ thể Cảnh Hàn lại khủng bố như vậy, còn hơn cả nữ y tá, mà quan trọng hơn là hàn khí này làm cho cơ thể mình bị đông cứng lại. Hắn sợ cứ tiếp tục ngồi sẽ biến thành tượng băng trước mặt hai nàng, vội vàng đứng dậy chạy vào phòng tắm, dừng nước để làm tan băng. Hai nàng chạy theo dìu hắn, nhưng không ngờ đầu gối bị đông cứng làm hắn té ngã trong phòng tắm.
“Đừng chạm vào anh, anh không sao, anh muốn đi tắm, các người đừng nhìn lén!" Lục Minh cự tuyệt hai người, dùng sức lết vào bên trong, đóng cửa cái "rầm".
Trong khoảng khắc cửa đóng, hai nàng đã nhìn thấy được trên mặt hắn đã đông thành băng.
Niếp Thanh Lam chụp lấy vai Cảnh Hàn, hỏi : "Vừa rồi phát sinh chuyện gì? Rốt cuộc là chuyện gì?"
Hai mắt Cảnh Hàn đỏ lên, giọng run run, nói: "Hắn. . . hắn muốn giúp tôi chữa thương..."
Mặc dù cách lớp cửa phòng, nhưng hai nàng vẫn cảm thấy được hơi lạnh từ bên trong, cánh cửa kim loại bị đông thành băng. Niếp Thanh Lam hét to vài tiếng, không nghe Lục Minh trả lời, phát hiện ra hắn đã khóa cửa, cắn răng một cái, đạp cái cửa văng đi. Cửa vừa bay ra, một cơn gió lạnh muốn thấu xương như ở Sibiri ập ra.
Thân trên của Lục Minh không còn mảnh vải, gục trong bồn tắm, vòi hoa sen mở hết mức, không ngừng xối xuống đầu hắn.
Trên bề mặt của bồn tắm đã xuất hiện vài khối băng mỏng.
"Mau đi ra ngoài, anh muốn tắm!" Lục Minh muốn hét lớn, nhưng lúc phát ra âm thanh là khàn khàn suy yếu như một người bệnh nặng, đừng nói hai nàng, ngay cả hắn cũng phải giật mình.
"Không, bình thường có chuyện em sẽ nghe lời anh, nhưng bây giờ anh đừng đuổi em đi!" Hai mắt Niếp Thanh Lam cũng đỏ lên, hét một tiếng về phía Lục Minh, nàng biết hắn cần trợ giúp, nhưng thúc thủ vô sách, gấp đến độ rơi lệ. Cảnh Hàn cũng như vậy, tâm loạn như ma, bất quá nàng phát hiện ra Lục Minh đang dùng nước để tan băng, vội vàng nhảy vào trong bồn tắm, đở đầu hắn lên.
Hành động của nàng nhắc nhở Niếp Thanh Lam, hai nàng vội vàng mở hết toàn bộ vòi nước trong phòng tắm, không ngừng xối lên người Lục Minh để làm tan băng.
Cảnh Hàn tắt vòi hoa sen đi mở máy nước nóng, không ngừng phun lên người Lục Minh.
Hắn cảm giác được cơ thể ấm lên, trạng thái chuyển biến tốt đẹp, ngẩng đầu lên cười một chút, hướng về hai nàng nói: "Được rồi, để anh với máy nước nóng, anh không có việc gì, thật sự không sao mà!"
"Có hai đại mỹ nhân hầu hạ anh, mà anh lại run run lên vậy" Niếp Thanh Lam nhìn cơ thể hắn dần dần hồng lên, trong lòng yên tâm, vừa rồi bất chấp ngượng ngùng, dùng tay xoa bóp cho hắn, để giúp máu lưu thông, khôi phục nhiệt độ cơ thể, từ từ bóp xuống quần Lục Minh, dùng sức xoa hai chân bị đóng băng của hắn, còn Cảnh Hàn cũng đang xoa bóp sau lưng cho hắn.
"Thật ấm áp..." Lục Minh cảm thán vô hạn, thể xác và tinh thần vô cùng thoái mái, hưởng thụ sự xoa bóp nhẹ nhàng của hai nàng, bất tri bất giác từ từ thiếp đi.
"Vừa rồi thật nguy hiểm, tiểu tử này làm việc không để ý đến hậu quả. Chờ hắn tỉnh, phải dạy dỗ hắn lại một phen!" Niếp Thanh Lam bận rộn nửa ngày, chân tay mệt mỏi, cuối cùng phát hiện ra mình đang ngâm nước chung với Lục Minh, thân thể hắn chuyển biến tốt đẹp, khôi phục huyết sắc, ngủ rất an ổn, trong lòng vừa vui mừng vừa tức giận, trong miệng nhẹ trách, nhưng tay lại cầm lấy khăn lông nhẹ nhàng lau khô mái tóc ướt sũng của hắn, hành động như một cô gái ôn nhu, làm cho Cảnh Hàn bên cạnh cũng phải ngẩn ngơ.
"Biểu tỷ, thật ra hắn rất xứng với chị, chị nên ở lại Lam Hải chiếu cố hắn, em phải đi!" Lần đầu tiên trong đời Cảnh Hàn gọi Niếp Thanh Lam là biểu tỷ.
"Nhưng người trong lòng hắn thích, chính là em!" Niếp Thanh Lam sinh lòng ái mộ, ôm lấy Cảnh Hàn, khẽ thở dài: "Tiểu tử này làm cho người ta thích, chị không phủ nhận, đối với hắn có chút hảo cảm, nhưng chị không thể cướp đi người yêu của em, Cảnh Hàn, chị không thể..."
"Em cũng không sống được bao lâu, hơn nữa theo hắn không có khả năng" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Hàn lộ ra vẻ ảm đạm.
Qua một hồi lâu, nàng lại nhẹ giọng nói: "Biểu tỷ, hắn cũng thích chị, điều kiện của chị như vậy, người đàn ông nào không động tâm?"
Niếp Thanh Lam ôm lấy Cảnh Hàn, nói: "Đừng đi, nếu chúng ta đã cùng thích một người đàn ông, như vậy chúng ta cứ dùng bản lĩnh để cạnh tranh công bằng, chị không cần em nhường, và chị cũng không nhường, em cảm giác là không sống được lâu, tại sao trong thời khắc cuối cùng, lại không cùng chị cạnh tranh? Trừ khi em cho rằng em không phải là đối thủ của chị! Cảnh Hàn, một lần thôi, để xem hắn thích ai nhất?”
"..." Cảnh Hàn không trả lời, chỉ nhìn về phía Lục Minh đang ngủ say, gật đầu rất nhẹ.
Khi Lục Minh tỉnh dậy, phát hiện ra đang ôm trong lòng một thân thể mềm mại, định thần nhìn kỹ lại, đó chính là Niếp Thanh Lam đang mặc nội y nằm sát bên.
Nhìn lại bản thân, quần áo không có, trên ngực còn đang bị một cánh tay ngọc ôm lấy, Lục Minh phát hiện ra đây không phải là bàn tay của Niếp Thanh Lam, xoay đầu lại nhìn, thấy phía sau có một mỹ nhân đang ngủ say ôm chặt lấy lưng mình, người đó chính là Cảnh Hàn. Hai nàng, sao lại ở phòng mình, còn ngủ chung một chỗ nữa chứ?
Ba người cùng giường?
Cái này là mơ, hay là thật?
Lục Minh nghĩ đến nữa ngày cũng chẳng hiểu gì hết, nhưng trong lòng, sau lưng là đại mỹ nhân... cái này không thể là giả được.
Hai thân thể mềm mại ở hai bên làm cho Lục Minh vô cùng kích động, khí huyết cuồng biểu, có một sự phấn khởi trào dâng, cơ hồ như muốn phá rách cái quần lót. Niếp Thanh Lam trong lòng đang mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm nhận được có một vật thể nóng đang cạ cạ vào bắp đùi mình, nhất thời thanh tỉnh vài phần, đưa tay xuống chụp lấy, muốn tìm hiểu xem cái gì mà nóng vậy, phát hiện ra nó cứng như sắt, không khỏi giật mình, mở mắt ra nhìn: "Cái gì vậy?"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Niếp Thanh Lam nhìn vào bên trong mền, thật ra không thấy rõ, nhưng cũng có thể nhìn loáng thoáng bởi vì sau khi tỉnh, thần trí rõ ràng, nên lập tức ý thức được mình đang cầm cái gì nóng nóng, giật mình buông tay, xấu hổ vô cùng đặc biệt là nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lục Minh, càng hối hận sao không có cái lỗ cho mình chui xuống. “Anh tỉnh rồi àh?" Niếp Thanh Lam muốn làm cho sự xấu hổ biến mất, nhưng lại không nghĩ ra cách gì. Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng yêu hồng ướt át, mắt như tửu thuần, mũi nhỏ hít thở không ngừng. Lục Minh biết nàng xấu hổ, trái tim đang đập loạn, thật muốn ôm nàng, muốn hôn vào cánh môi anh đào kia, tận tình tìm kiếm hương vị ngọt ngào trong miệng nàng. Lục Minh nhẹ nhàng áp sát, Niếp Thanh Lam nhìn thấy, tựa hồ như biết hắn muốn làm gì, giống như một cô gái rụt rè, đưa tay ngăn cản. Vừa có chút vui mừng lẫn chờ mong, bàn tay nhỏ bé vô lực chống cự, cũng không chạy trốn, mà là mang ý xấu hổ chờ đợi, chợ đợi hắn nhanh hôn mình, nàng nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, đợi cho Lục Minh phi lễ. Nhưng Cảnh Hàn phía sau đột nhiên xoay người, trong mộng nói "Ừm, đừng mà", cực kỳ mơ hồ, Lục Minh và Niếp Thanh Lam cũng không nghe rõ nàng đang muốn nói cái gì. Bất quá, cả hai đều sợ Cảnh Hàn tỉnh giấc, hù doạ đến dừng lại. Qua một hồi lâu, nghe thấy hô hấp của Cảnh Hàn dần ổn định, tiếp tục ngủ, hai người không hẹn cùng thở phào một hơi. Trong lòng hai người, cũng có cảm giác kích thích khi vụng trộm, Cảnh Hàn đang nằm bên cạnh, nhưng hai người lại đang sau lưng nàng... Tiếng tim đập của hai người có thể nghe rất rõ ràng. Niếp Thanh Lam hờn dỗi nhìn Lục Minh, loại kiều mỵ tuyệt thế vô song này, làm cho hắn ca thán, truyền thuyết khuynh quốc khuynh thành cũng không thể hơn được. “Cái đồ xấu xa kia, tránh ra một chút" Niếp Thanh Lam cảm thấy hỏa nhiệt của Lục Minh càng phát càng lợi hại. Mặc dù hai người chưa đụng chạm, nhưng cái thứ kia cứ đâm vào bụng nàng làm tâm nàng hoảng loạn. Niếp Thanh Lam vừa ngượng ngùng vừa tò mò, nàng đương nhiên đã nghe nói qua bộ phận của đàn ông có hình dáng gì. Khi nhìn thấy của con nít thì lại chẳng có cảm giác gì, đôi lúc nhìn những bức ảnh chụp khỏa thân trong lúc phá án, nhưng nàng không có cảm giác gì, chỉ thấy nó cực kỳ xấu xí và làm cho nàng có phản cảm đối với phần dưới của đàn ông. Bình thường, gia đình hay hối thúc kết hôn, nhưng một người ham công tiếc việc như nàng thì chuyện đám cưới kết hôn được vứt sang một bên, sau đó nhìn thấy Lục Minh, cảm thấy tiểu tử này thuận mắt cho nên nhờ hắn ứng phó với cha mẹ một chút. Không ai ngờ rằng sau khi kết giao với Lục Minh, Niếp Thanh Lam mới phát hiện ra bản thân dần dần thay đổi. Thật không ngờ tình yêu nam nữ cứ như một ngọn lửa bùng cháy mà không cần chất dẫn cháy, tiểu tử Lục Minh này rất khác biệt so với người đàn ông bình thường, làm cái gì cũng không theo nguyên tắc, thế nhưng tiểu tử này lại thích Cảnh Hàn, mỹ nhân lạnh lùng làm cho mình vừa tức giận vừa kinh ngạc... bản thân bị mị lực của hắn hấp dẫn mà không hề hay biết. Đại sắc lang ngươi chẳng những xấu, mà đồ vật bên dưới cũng xấu muốn chết! Niếp Thanh Lam cực thẹn, muốn đánh cho Lục Minh một quyền, muốn làm hư đồ vật bên dưới của hắn để biểu thị lòng kháng nghị của nàng, nhưng trong lòng lại có chút kỳ quái, thứ xấu xa của hắn sao mà nóng như lửa vậy? Hơn nữa lại còn lớn nữa, cứ tưởng rằng thứ xấu xa đó cũng chỉ cỡ ngón tay của mình, nhiều lắm là lớn hơn một chút, ai ngờ lại kinh người như thế... Nếu để nó đi vào, thân thể có bị nó xé rách không? Mang theo sự sợ hãi, Niếp Thanh Lam vội vàng lui bụng về một chút, chống lại sự xâm phạm càn rỡ của nó. Hỏa nhiệt lập tức giảm, trong lòng có một chút mất mác không nói nên lời, Niếp Thanh Lam nhớ lại cảm giác ở tay khi nãy, cảm thấy xấu hổ, nghĩ lại hình như nó cũng không xấu như mình nghĩ, mặc dù vừa nóng vừa cứng, còn to đến mức dọa người, nhưng cảm giác cũng không đáng sợ. "Anh thật sự không sao?" Niếp Thanh Lam sợ Lục Minh nhìn ra bản thân đang nghĩ đến thứ đó, mang theo vẻ bối rối hỏi. "Không sao, nhưng về sau em đừng đến gần, rất nguy hiểm!" Lục Minh vội vàng cảnh báo nàng, nàng không có tiên thiên chân khí, bị đông lạnh chắc chắn sẽ mất mạng! "Vừa rồi nếu bọn em không cứu anh, anh sẽ càng nguy hiểm hơn, tốt rồi, em muốn ngồi dậy...!" Niếp Thanh Lam tuy nói như vậy, nhưng thật sự không nỡ, nàng làm bộ muốn ngồi dậy, nhưng Lục Minh đã giơ tay ôm lấy vai nàng, nàng liền thoải mái nằm xuống, nhưng trong miệng lại khẽ cáu: "Người ta muốn ngồi dậy mà... muốn ôm thì quay lại ôm Cảnh Hàn muội muội đi! Nàng ta vì cứu anh mà không tiếc cởi quần áo để dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho anh, băng sơn mỹ nữ xả thân cứu anh, cảm động không? "..." Lục Minh không biết nói gì cả, đối với Cảnh Hàn, Niếp Thanh Lam vô cùng cảm động. Hai nàng xả thân cứu giúp, cả đời hắn sẽ không quên, nhưng hắn không muốn nói hai chữ cám ơn. Hắn muốn ôm Niếp Thanh Lam bởi vì lúc hờn dỗi, nàng trề môi anh đào ra, làm hắn rất muốn hôn một cái. Nếu không thì không thể áp chế được kích động trong lòng. Lục Minh nhẹ nhàng cúi đầu, xác định mục tiêu. Trong khoảng khắc đó, Niếp Thanh Lam lấy tay ngăn cản môi Lục Minh, làm cho hắn hôn trúng tay nàng, Niếp Thanh Lam phảng phất như bị điện giật, toàn thân run lên, thở gấp nói: "Đây là nụ hôn đầu tiên của em, em sẽ không hôn đâu, còn anh? "Anh là lần thứ một trăm!" Lục Minh cười. Thật ra thì đây cũng là lần đầu tiên hắn hôn, nhưng nếu tính cho rõ thì đây không phải là nụ hôn đầu tiên của hắn. Khi còn bé không hiểu chuyện, nhìn thấy trên TV hôn nhau, thường cùng Trầm Khinh Vũ học hôn, đây là trò chơi của hai đứa trẻ, không có triền miên như người lớn, đại loại giống như là ngươi đụng môi ta một cái, ta đụng lại một cái... hơn nữa nếu không cẩn thận có thể trúng nước miếng, thì sẽ rất tức giận. Lớn lên một chút, Trầm Khinh Vũ cấm hắn hôn, còn nói nam nữ không được làm như thế. Bất quá có lúc nửa đêm Lục Minh tỉnh giấc, thường phát hiện ra nàng ta bò đến hôn trộm mình. Đương nhiên Lục Minh giả bộ ngủ, chờ Trầm Khinh Vũ trở về chỗ ngủ thì bò xuống hôn nàng gấp đôi. Lúc ấy hắn còn nhỏ, nên cứ nghĩ hôn môi là có hại. "Thật muốn thử?" Niếp Thanh Lam vô cùng khẩn trương, trong lòng nàng rất mong chờ, thể xem tư vị hôn nhau như thế nào, đó là điều tuyệt vời nhất trên thế gian. Nhưng nàng lại sợ, sợ hắn sau khi hôn xong cuồng tính nỗi lên, cởi hết đồ của mình ra, rồi làm cho gạo nấu thành cơm, mặc dù bản thân đối với hắn cũng có chút động tâm, nhưng chưa đến cái mức như vậy. Hơn nữa Cảnh Hàn còn nằm bên cạnh, vạn nhất để nàng nhìn thấy Lục Minh và mình đang hôn nhau, có chạy ra ngoài khóc không? "Anh dạy em, nhớ đóng tiền học phí nha” Lục Minh chuẩn bị hôn lần ba, thì Niếp Thanh Lam đột nhiên cả kinh kêu lên, thân thể rớt khỏi giường. Thì ra, trong lúc nàng thối lui, sợ đụng phải hỏa nhiệt của Lục Minh, tâm tình đặc biệt khẩn trương nên đã ra sát mép giường, khi Lục Minh tiếp cận thì trong lòng hoảng hốt nên té lọt giường. Cảnh Hàn đang ngủ bừng tỉnh lại, nhìn thấy Niếp Thanh Lam bối rối và Lục Minh, kỳ quái hỏi: "Hai người?” Niếp Thanh Lam vội vàng lắc đầu khoát tay, biện bạch: "Không có, chúng ta vẫn chưa làm cái gì hết, chúng ta vẫn chưa hôn nhau, cũng không làm gì hết. Chỉ do chị không cẩn thận nên bị lọt khỏi giường Lục Minh, anh nói có phải không?” "Đúng vậy, quả thật không có hôn nhau, bất quá có hai mỹ nữ bên cạnh, hôm nay anh không hôn một trong hai, thì uổng kiếp sống này!" Niếp Thanh Lam rớt xuống đất, khoảng cách hơi bị xa, mà phản kháng rất tốt, làm Lục Minh bỏ tay ra. Còn Cảnh Hàn đang ở bên cạnh, nàng không đề phòng Lục Minh đánh lén, cho nên hắn lập tức xoay người, ôm lấy Cảnh Hàn đè lên giường, cúi đầu xuống, nhắm ngay đôi môi mềm mại kia. Cảnh Hàn bị tập kích ở môi, toàn thân run rẩy, nhưng lập tức phản kháng muốn đẩy Lục Minh ra. Nàng há mồm, cảm thấy đầu lưỡi nóng như lửa của Lục Minh mò vào, tính mạng và linh hồn như bị hắn mút đi, khoái cảm dần sinh ra... Nếu không phải do Niếp Thanh Lam sợ hãi kêu lên, phỏng chừng Cảnh Hàn vẫn còn say mê trong đó. Nàng lập tức giãy dụa thân thể, tránh xa Lục Minh ra, nhảy xuống mặt đất, trong ngừng không ngừng thở phập phồng. Khuôn mặt lạnh lùng của nàng đỏ ửng lên, đôi môi anh đào ướt át hồng lên, theo tiềm thức đưa tay khẽ vuốt nơi bị Lục Minh hôn, sau đó giận dữ trừng mắt liếc hắn, không nói lời nào, bỏ chạy ra ngoài. "Anh... anh đem nụ hôn đầu tiên của anh cho cô ta!" Trong lòng Niếp Thanh Lam vừa kinh ngạc vừa thất vọng. Nàng kinh ngạc, bởi vì không ngờ Lục Minh to gan như vậy, dám làm trò này trước mặt nàng, về phần thất vọng bởi vì hành động vừa rồi của mình mà thất vọng, nếu như khi nãy mình không cự tuyệt hắn, nhưng vậy người được hắn cho nụ hôn đầu tiên, chính là mình. Niếp Thanh Lam thiếu chút nữa khóc thành tiếng. Vừa rồi mới cũng Cảnh Hàn cạnh tranh, bây giờ nàng ta đã dẫn đầu xa không biết bao nhiêu... "Hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng dứt khoát lấy đi nụ hôn đầu tiên của em!" Lục Minh vừa nhìn thấy vẻ mặt mất mác cùng khóe mắt như muốn rơi lệ của Niếp Thanh Lam, trong lòng sinh ra một loại thương xót, đồng thời dũng khí lại được sinh ra, cảm giác như nam tử hán đại trượng phu cái gì đáng ra tay phải làm. Vì vậy ôm nàng vào lòng, gắt gao mà ôm, không đợi Niếp Thanh Lam kêu lên, đè lên người nàng, cũng phương pháp cũ, để một nụ hôn thật sâu lên môi nàng. "A. . ." Niếp Thanh Lam còn chưa kịp kêu lên đã bị nụ hôn của Lục Minh lấp kín miệng. Nàng cảm giác đôi môi nóng lên, bị đánh lén bất ngờ, nhưng tư vị không giống như trong mơ. Niếp Thanh Lam chỉ cảm thấy thân thể dần nóng lên, khi Lục Minh bá đạo hôn lên môi, nàng phát hiện ra, làm một người bị chinh phục, cảm giác thật tuyệt vời, thì ra một người phụ nữ bị đàn ông chinh phục có cảm giác như vậy, hơn nữa, càng phản kháng càng nhận được sự chinh phục mạnh mẽ, hắn thật bá đạo, quả thật làm cho mình như một tiểu tù binh. Niếp Thanh Lam bị hôn đến mơ hồ, có một cảm giác cổ quái, tựa hồ như bản thân thích hợp làm một người bị chinh phục, trời sinh đã phải làm một tiểu tù binh. Hình như đây là bản năng do chưa từng hôn ai, thì ra cũng sẽ vô sự tự thông mà tiếp hôn, cùng hắn triền miên. Thể giới luân hãm... Không biết khi nào, hai tay Niếp Thanh Lam đã quấn quanh cổ Lục Minh, nàng bằng lòng cho hắn hôn, nhiệt liệt đáp lại nụ hôn của hắn, thần phục hắn, cho hắn hết thảy, vô luận hắn muốn gì, nàng cũng cho hắn, mặc hắn khinh bạc vô lễ, mặc cho hắn bá đạo, mặc cho hắn mạnh mẽ mút lấy lưỡi mềm của mình. Cái cảm giác này, cả người bị hắn chinh phục, tâm hồn như bị hắn hút đi. Mũi của Niếp Thanh Lam, phát ra một thứ rên rĩ hạnh phúc mà bản thân chưa từng nghe qua, cái sự thở hổn hển hừ nhẹ này, cũng là vô sự tự thông. “Này, năm phút rồi, hai người còn chưa đã sao?" Cửa phòng không biết khi nào lại mở ra, Cảnh Hàn nghiêm mặt đứng ngoài, nàng làm bộ không quan tâm, nhưng chỉ cần không mù, cũng có thể thấy nàng đang ghen, làm cho Lục Minh và Niếp Thanh Lam vội vàng tách ra, nàng nói với Lục Minh: "Bên dưới có người tìm anh!"