Sau khi trải qua sinh tử, chúng nữ ai cũng muốn khóc. Lục Minh phải đến an ủi, mới làm cho các nàng yên tĩnh, nếu không có chúng nữ ở đây, hắn chắc chắn sẽ đuổi theo truy bắt hung thủ. “Nơi này đã không an toàn, mọi người tạm thời qua Phương Phỉ Uyển đi, không có việc gì tốt nhất đừng ra ngoài, hoặc là có cảnh sát ra ngoài chung, tôi sẽ phái thuộc hạ đến đây bảo vệ, mọi người đừng hoảng loạn!” Niếp Thanh Lam đang muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt Lục Minh, vì vậy tiếp tục an ủi: “Thuộc hạ của tôi là tiểu đội Huyết Nhận đặc chủng, bọn họ có kinh nghiệm chống khủng bố phong phú, lần trước vụ án bắt cóc Ngân Phong là bọn họ chủ lực bãi bình, bảo vệ mọi người, năng lực có thừa, cho nên mọi người yên tâm!” “Chúng tôi... đều có bạn trai hoặc ông xã...” Rất nhiều người nghe xong cảm thấy khó khăn, bản thân đi đến Phương Phỉ Uyển ở thì dễ dàng rồi, nhưng lỡ tên điên kia cho nổ luôn tòa nhà này thì thân nhân chẳng phải là nguy hiểm sao. “Việc nhỏ, đi cùng nhau hết, tôi sẽ gọi cho chị Trang!” Lục Minh còn chưa nói xong, chị Trang đã gọi đến. Hôm nay chị Trang đang ở thị trường tuyển dụng nhân viên, đang tiến hành phỏng vấn, chuẩn bị kết thúc thì nhận được tin của Tiểu Hoa, vội vàng gọi điện cho Lục Minh, xem ra cũng bị giật mình không ít, hồi lâu vẫn không nói ra lời. “Để các nàng quay về Phương Phỉ Uyển, khách sạn tạm thời đừng manh động, an toàn trên hết” Lục Minh thầm nghĩ, dù sao cũng thiếu đầu bếp, không thể chính thức khai trương, Phương Phỉ Uyển dứt khoát tạm dừng một thời gian. Chị Trang vội vàng đáp ứng, quay lại dặn dò Tiểu Hoa. Niếp Thanh Lam cũng gọi điện cho đội trưởng hình cảnh La Cương: “La đội trưởng, là tôi, có một vụ việc, là thế này...” Nàng đem chuyện kể ra, rồi lệnh cho La Cương dẫn người đến đón chúng nữ đi, rồi cho tiểu đội Huyết Nhận xuất động, truy bắt độc nhĩ sài Nguyễn Hữu Vạn. Vất vả mấy ngày nay, vụ án bắt cóc tại Ngân Phong vẫn chưa đâu vào đâu thì lại thêm một vụ đánh bom, quan trọng hơn là, thủ trưởng Niếp Thanh Lam thiếu chút nữa đả tan xác theo, lửa giận đã lên đến cực điểm. Cho nên lãnh đạo cấp trên nghe được báo cáo cũng run run. Huyết Nhận Chi Hoa Niếp Thanh Lam là lão sư phụ cấp trên bồi dưỡng thành, là tâm can bảo bối, vô cùng nổi tiếng trong quân cảnh. Trong vụ án Ngân Phong nàng là công thần có công lớn nhất, ngay cả lãnh đạo cấp trên cũng phải khen ngợi, nếu như để bom của khủng bố làm nổ tan xác nàng, chỉ sợ ở Lam Hải không biết bao nhiêu người sẽ bị mất chức, thậm chí là bị bỏ tù! Trong vài phút đồng hồ, lệnh truy nã Nguyễn Hữu Vạn đã được ban hành khắp thành phố. Phía cảnh sát đã xuất ra toàn bộ lực lượng quyết tâm truy bắt ác đồ. “Em đưa các nàng đến Phương Phỉ Uyển. Giai Giai, em ở lại hỗ trợ Lục Minh!” Niếp Thanh Lam dẫn mọi người xuống lầu, để cho Lục Minh nhanh chóng cứu chữa Hoắc Vấn Dong. Hắc Vấn Dong do mất máu quá nhiều, sắc mặt tái nhợt, thần trí bắt đầu có chút mơ hồ. Lục Minh ôm nàng quay lại chiếc giường máu, kêu Giai Giai mở chai Tục Mệnh Hoàn thoa lên mặt và vết thương trước ngực Hoắc Vấn Dong, rồi kêu nàng mang đến một cái khăn lông sạch, che trước ngực. Lần đầu tiên xử lý vết thương đáng sợ trên mặt, Giai Giai sợ đến mức không dám nhìn, ngoan ngoãn làm theo lời dặn của Lục Minh. Còn hắn đang đè chặt Hoắc Vấn Dong xuống, tránh cho nàng vì đau mà giãy dụa. “ Đừng động vào tôi... đừng lãng phí khí lực...” Hai mắt Hoắc Vấn Dong không ngừng rơi lệ, miệng thì cứ nói Lục Minh mặc kệ nàng, nhưng tay lại nắm chặt lấy cổ tay Lục Minh. Bất luận nàng tuyệt vọng cỡ nào, trong lòng vẫn hy vọng được cứu chữa, đặc biệt là Lục Minh đã đến trong lúc nàng đau khổ nhất, làm nàng vừa mừng vừa sợ, nhưng bản thân nàng đã biến thành như vậy, nàng biết dung nhan đã bị hủy, bản thân đã kết thúc, nhưng nàng vẫn hy vọng được hắn cổ vũ, được hắn an ủi. “Không nói nhảm, cũng không được khóc!”
Lục Minh lớn tiếng khiển trách, trong lòng Hoắc Vấn Dong cảm động. Mặc dù hắn hung hăng mắng mình, nhưng đây là hắn quan tâm đến mình. Nàng kích động nghẹn ngào. Như một đứa trẻ bất lực nhìn thấy người thân. Giai Giai nghe Hoắc Vấn Dong khóc thê lương, cũng rơi lệ, trong lòng đang nghĩ cách an ủi nàng, nhưng một câu cũng không nói được. Lục Minh đem Tục Mệnh Hoàn quý giá không ngừng thoa vào miệng vết thương, cúi xuống, bắt đầu truyền tiên thiên chân khí vào miệng vết thương, cuồn cuộn không ngừng, làm cho vết thương hồi phục lại tốt nhất. Hoắc Vấn Dong cảm thấy trên mặt từng đợt đau đớn, trừ cái đau đớn bên ngoài do vết thương khép lại, còn cảm thấy máu chảy bên trong, hơn nữa còn cảm thấy giống như đang bị lửa thêu đốt, có một cảm giác thống khổ cùng thư thái cùng tồn tại... Mắt rưng rưng lệ, Hoắc Vấn Dong nhìn vào người đàn ông đang một lòng cứu mình. Nàng cảm thấy rằng, cả đời mình sống cho đến bây giờ, cũng rất đáng giá. Mặc dù hắn không phải là bạn trai, cũng không phải là người yêu, càng không phải là chồng nàng, nhưng hắn quan tâm hơn so với bạn trai, khẩn trương hơn so với người yêu, và che chở còn hơn một người chồng... hắn rửa sạch máu xung quanh vết thương của mình, để cho hắn nhìn thấy hết những chỗ mẫn cảm của mình, nhưng đã không quan trọng, trong cuộc đời này, gặp được một người đàn ông như vậy, còn hối tiếc gì nữa? “Đừng ngủ, ngốc à, em mất máu quá nhiều, một khi từ bỏ ý chí, thì sẽ mất mạng đó! Tỉnh lại, không phải sợ đau nhức, không nên trốn tránh đau đớn, đau thì sợ cái gì, khẽ cắn môi một cái là xong! Em sẽ khỏe lại,biết không? Anh sẽ cứu em!” Trong lúc hôn mê, Hoắc Vấn Dong nghe được tiếng nói của hắn bên tai, vô cùng cảm động. Nàng rất muốn cười với hắn một cái, rất muốn nói với hắn rằng: Em sẽ không chết, em còn chưa báo đáp cho anh ân cứu mạng thì làm sao mà chết được. Nhưng em mệt mỏi quá, em muốn nghỉ ngơi một chút, đừng làm phiền em... Trong lòng Hoắc Vấn Dong nghĩ cái gì thì làm sao Lục Minh biết, theo hắn thấy, hô hấp nàng yếu ớt, tim đập chậm dần, nếu như cứ tiếp tục như vậy, e rằng tình huống càng xấu hơn. Lục Minh vốn định tặng cho nàng vài cái bạt tai, để cho nàng thanh tỉnh một chút, nhưng mà sợ đụng đến vết thương của nàng. Không có cách nào khác, đành phải lật nàng qua một bên, hung hăng quất vài cái tát vào phần mông vô cùng đàn hồi của Hoắc Vấn Dong, vừa đánh vừa hét lớn bên tai nàng: “Tỉnh lại, nếu không tỉnh lão tử đánh chết! Không có sự đồng ý của anh, em không được phép ngủ, càng không được phép chết! Giai Giai, lau mồ hôi giúp anh!” Lục Minh không để ý đến thương thế của nàng, dùng sức ấn vài cái trước ngực, dùng nội lực cùng tiên thiên chân khí truyền vào, làm cho lòng nàng nhanh chóng dễ chịu hồi phục. Lục Minh không biết là, thần trí của Hoắc Vấn Dong cực kỳ thanh tỉnh, chỉ là cơ thể không động được. Nàng rất muốn trả lời hắn, một cái nháy mắt cũng được, nhưng mà, nàng không thể khống chế được cơ thể mình, giống như là nàng đang lẳng lặng nằm, trơ mắt nhìn Lục Minh cứu. “Trời ạ, thì ra máu đã chảy vào trong mũi làm nghẹt khí!” Lục Minh dùng tiên thiên chân khí dò xét trong ngực của Hoắc Vấn Dong, lập tức phát hiện ra vấn đề. “Em... không làm hô hấp nhân tạo được, anh mau làm đi!” Giai Giai nghe thấy Lục Minh muốn mình giúp làm hô hấp nhân tạo cho Hoắc Vấn Dong, liều mạng lắc đầu, nàng sợ mình không làm được thì Hoắc Vấn Dong đi luôn. Lục Minh lắc đầu, không thể làm gì khác, đành phải nhất tâm nhị dụng, đầu tiên dùng chân khí tống toàn bộ hòa khí và máu tụ ra miệng, rồi mở miệng nàng ra dùng sức hút máu ra ngoài, sau đó thổi vào trong nàng một lượng lớn không khí, làm cho nàng hồi phục hô hấp. Giai Giai lúc này bất chấp thẹn thùng, tay dùng sức đặt trên ngực Hoắc Vấn Dong, theo phương pháp của Lục Minh nói, ép mạnh xuống ngực của nàng. Hai người trải qua hai vài phút đồng hồ, Hoắc Vấn Dong mới ho khan thống khổ. Nàng cảm giác được, trong tích tắc, bản thân đà khôi phục hô hấp bình thường, cơn đau thoáng kéo đến, làm cho người nàng vô cùng đau đớn. Còn sống, đây là cảm giác còn sống... cũng là do hắn cho mình cảm giác này... Mặc dù đau đớn, nhưng cảm giác còn sống thật là tốt! Yết hầu Hoắc Vấn Dong thấp giọng rên rĩ, nàng rất muốn nói cho hắn biết, nàng bây giờ đang rất đau, nhưng Lục Minh lại cao hứng nắm lấy bả vai nàng dùng sức lắc lắc, kích động hô: “Này, cô ngốc, em chưa chết, hiểu chưa? Em còn sống! Em rất kiên cường, em rất lợi hại, em phải tiếp tục cố gắng, hiểu chưa? Em có nghe thấy anh nói chuyện không?” Nhìn thấy vẻ mặt kích động của hắn, nghe được giọng nói đầy đầy hưng phấn của hắn, trong lòng Hoắc Vấn Dong đột nhiên có một sự ấm áp, trong giây phút đó, đau đớn toàn thân đã giảm bớt. Đúng, em rất kiên cường, em rất lợi hại, em muốn cố gắng, em phải sống, em sẽ không làm cho anh thất vọng! Hoắc Vấn Dong không nói nên lời, nhưng nàng muốn dùng ánh mắt nói cho hắn biết, dũng khí của nàng, quyết tâm của nàng, đã toàn bộ trở về. Chỉ cần có hắn, nàng sẽ có dũng khí, sẽ có hy sinh, sẽ sống tốt! “Lục Minh, tình hình thế nào rồi?” Niếp Thanh Lam đã vội vã trở về. “Thân thể nàng ta mất máu quá nhiều, vừa rồi xém đi, bất quá được cứu trở về! Tục Mệnh hoàn không đủ, anh muốn đưa nàng ta trở về, nếu không tiếp tục cứu chữa, mặt của nàng nhất định sẽ bị hủy! Em dẫn Giai Giai đi đi!” Lục Minh quay lại quát Hoắc Vấn Dong: “Nghe nè, em sẽ khỏe mạnh trở lại, vết thương trên mặt và trên ngực sẽ biến mất, anh có biện pháp cứu chữa cho em, cô ngốc, không có sự đồng ý của anh, em không được phép buông xuôi, em nhìn kìa, Giai Giai lo lắng cho em đến nỗi khóc rồi kìa, tất cả mọi người đều lo lắng cho em, em không được phép từ bỏ.... Anh sẽ mang em về nhà, ở đó có rất nhiều thuốc, còn có đại sư biết Cửu Chuyển Độ Mạch thuật kích thích tiềm năng, em đừng buông xuôi giữa đường, hiểu chưa." Hoắc Vấn Dong mặc dù không thể nói chuyện, nhung trong lòng nàng đã trả lời hắn ngàn ngàn lần: Em sẽ không làm anh thất vọng! Em sẽ nghe lời anh... em sẽ kiên trì! Lục Minh thấy hai mắt của Hoắc Vấn Dong khẽ chớp động, trong lòng mừng rỡ, nhanh chóng ôm lấy nàng, quay lại bảo Niếp Thanh Lam lo cho Giai Giai. Giai Giai còn chần chờ, bất an nhìn về phía Niếp Thanh Lam. Niếp Thanh Lam cười nói: “Đỡ em thì đã là gì, chị có thể mang 80kg quân giới chạy 20 km, mau lên đây, nhanh một chút, Độc Nhĩ Sài có lẽ còn đồng bọn, chị mang em đi, có thể trực tiếp bảo vệ an toàn cho em!” Nàng xé tấm lót giường thành mảnh vải, buộc Giai Giai trên lưng, nhanh chóng đi theo Lục Minh xuống lầu. Cách đó 10 km, trong một hẻm nhỏ, truyền ra một tiếng súng, làm cho các cảnh sát lập tức chạy đến, phát hiện ra tội phạm truy nã Nguyễn Hữu Vạn đã bị bắn chết, lúc La Cương chạy đến, phát hiện ra tên này bị súng bắn bay nửa đầu, phỏng chừng là súng Desert Eagle, do khoảng cách quá gần, trực tiếp bị mất mạng. Thật quá kiêu ngạo, khi cảnh sát toàn thành phố đang truy bắt ác phạm, hắn còn dám giết người diệt khẩu! Hắn không biết cảnh sát đang truy nã Nguyễn Hữu Vạn sao? Hắn rốt cuộc là ai?” La Cương thấy có kẻ đứng sau hạ độc thủ, Nguyễn Hữu Vạn bị giết bằng súng ở rất xa, điều này không có gì kỳ quái. Nhưng mà người này cũng tìm đến Nguyễn Hữu Vạn, trái lại còn rất gần, một viên giết chết hắn. Người kia là ai? Tại sao còn phải làm ra vụ hủy dung nhan và vụ nổ? Động cơ đâu? Tại sao phải vội vàng giết Nguyễn Hữu Vạn diệt khẩu. Chẳng lẽ... người này là một nhân vật cực kỳ nổi danh tại Lam Hải, một khi Nguyễn Hữu Vạn bị bắt, sẽ làm cho hắn bị bại lộ. Nghĩ vậy, La đội trưởng càng nhíu mày hơn. La Cương phát hiện nghi vấn, lập tức đem những suy đoán trong lòng cùng các sự kiện của các vụ án trước liên kết lại, sửa sang một chút, cuối cùng quyết định gọi điện cho Niếp Thanh Lam, nói ra đối tượng hoài nghi cùng kế hoạch, hắn cũng không nói nhiều lắm, chỉ báo cáo với Niếp Thanh Lam: “Tôi muốn thành lập đội điều tra chuyên án, xin sự trợ giúp của tiểu đội Huyết Nhận”.
Lục Minh nghe xong, cuồng nộ, nghĩ thầm % là thằng khốn nạn Đoạn Trí Côn trả thù.
Khi Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn nghe nói Hoắc Vấn Dong và Giai Giai đi mua sắm đồ cho Phương Phỉ Viên, trên đường bị ác đồ rạch mặt, rõ ràng là gây án trên phố, hủy dung mạo người khác, tên tặc tử khốn nạn!
“Em và anh đi xem một chút” Niếp Thanh Lam là cảnh sát, tự có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho công dân, hơn nữa, nàng cũng muốn đi xem người vợ nhỏ Giai Giai kia, mặc dù quan hệ giữa nàng và Lục Minh đã dần cải thiện, nhưng bằng trực giác trời sinh của con gái, nàng cảm giác được Giai Giai chính là một sự uy hiếp không thua kém Cảnh Hàn, nàng so với Cảnh Hàn thì nhu thuần hơn chủ động, hơn nữa lại là một người con gái yếu đuối mười phần, một khi có chuyện gì đều gọi điện cầu trợ Lục Minh, làm cho một nam tử hán như hắn có ý muốn bảo hộ.
“Mang theo Tục Mệnh Hoàn và Cửu Chuyển Dưỡng Nhan dịch đi!” Chúc Tiểu Diệp tuy là y tá, nhưng nàng biết người này cứu chữa còn giỏi hơn mình, nên không đi theo.
"..." Về phần Cảnh Hàn, nàng cũng muốn đi xem, Niếp Thanh Lam không nói gì.
Lục Minh ngồi lên xe của Niếp Thanh Lam, đèn xanh đèn đỏ gì cũng vượt hết, phóng như điên đến chỗ Giai Giai ở, nhìn thấy trên dọc đường có nhiều vết máu loang lổ.
Xa xa, chỉ nghe tiếng Giai Giai đang khóc.
Có lẽ nghe được nên Lục Minh phóng như bay lên lầu, còn tiếng khóc của Giai Giai cũng dừng lại.
Giai Giai không chú ý đến Niếp Thanh Lam phía sau, nàng thấy Lục Minh tiến đến, trên mặt rơi đầy lệ, lao vào lòng hắn khóc một trận, sau đó kéo cánh tay hắn chỉ vào trong phòng nói: “ Chị Dong không chịu đi bệnh viện, hu hu hu, nàng nói hủy thì hủy, không cần, anh mau đi khuyên nhủ chị ấy đi! Đều do em cả, nếu em không đề nghị đi đường tắt thì tốt rồi, đều là do em không tốt..."
“Đừng khóc, đừng khóc!” Lục Minh phát hiện ra cánh tay áo của Giai Giai cũng có vài vết máu, hiển nhiên cô gái này cũng đã bị thương.
“Anh đi khuyên một hai câu đi. Hoắc yêu nữ này điên rồi, bị thương rất nặng, nhất định phải đến bệnh viện mới được” Tiểu Hoa và Cam Điềm cũng đã khuyên Hoắc Vấn Dong nhưng không có hiệu quả, chỉ biết trông cậy vào Lục Minh.
“Đừng lo cho em... Em không sao, mau đưa chị Dong đi bệnh viện đi” Giai Giai lúc này mới phát hiện ra nữ cảnh sát tuyệt mỹ kia. Mặc dù Niếp Thanh Lam hôm nay mặc y phục hằng ngày, nhưng Giai Giai chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra, nàng vội vàng đẩy Lục Minh ra, ý bảo hắn đừng đụng đến mình, không ngừng lau nước mắt trên mặt, len lén đánh giá sắc mặt của Niếp Thanh Lam.
“Cứ giao cho hắn, để hắn xử lý, em tên là Giai Giai phải không?” Niếp Thanh Lam làm ra bộ mặt lương thiện, ôn nhu cười nói: “ Chị thường nghe Lục Minh nhắc đến em, được rồi, em cũng bị thương, đế chị giúp em băng bó!”
“Không, không cần, chỉ là bị thương ngoài da thôi” Giai Giai vội vàng cự tuyệt, nàng hy vọng Lục Minh giúp nàng băng bó.
“Như vậy chờ Lục Minh rảnh sẽ băng bó giúp em” Niếp Thanh Lam phảng phất nhìn thấu tâm sự của Giai Giai, mỉm cười hỏi: “Có thể kể cho chị nghe một chút về tình hình lúc đó được không? Xảy ra chuyện gì? Các người bị tội phạm tập kích, với thân phận là cảnh sát hay là bằng hữu của Lục Minh, chị cũng không thể đứng nhìn chuyện này được, em có nhớ tình hình lúc đó không?”
“Ầm” Một tiếng.
Bên kia, Lục Minh hô hai tiếng, Hoắc Vấn Dong không trả lời, hắn đạp bay cửa phòng.
Tiểu Hoa trớ mắt ra nhìn.
Bên trong truyền ra tiếng thét của Hoắc Vấn Dong, Lục Minh đi vào, ôm lấy nàng đang dùng hai tay che mặt, nàng đau khổ hét lớn: “ Ta không gọi tiểu tử này đến, các người lại để hắn vào, lão nương đã bị hủy dung, hắn đến có lợi ích gì?”
Câm mồm, không được nói nhiều!” Lục Minh hét lớn một tiếng, chấn trụ Hoắc Vấn Dong, chuẩn bị giựt lấy tay đang che mặt của nàng.
“A ...” Mọi người nhìn thấy không khỏi rùng mình.
Trên mặt Hoắc Vấn Dong, bị hai vết dao cắt hình chữ thập, nằm bên giáp trái mí mắt rạch đến tai, một vết khác kéo dài đến môi, vừa rồi đụng đến vết thương, máu tươi đầm đìa, thoạt nhìn rất đáng sợ. Niếp Thanh Lam trong lòng trầm xuống, xem ra phải là cừu gia gì gì đó, mới có thể ra tay hạ độc thủ như vậy.
Chăng lẽ, thật sự là Đoạn Trí Côn.
Là nghi phạm lớn nhất, nhưng bây giờ hắn vẫn đang nằm trên giường bệnh, căn bản là không cách nào thoát khỏi Lam Hải, hắn cũng không ngu đến nổi ở phía sau gây ra hành động trả thù điên cuồng như vậy.
Nếu không phải hắn, vậy là ai? Người này có thù oán gì với Hoắc Vấn Dong? Vợ của Đoạn Trí Côn cũng có hiềm nghi, bằng hữu của hắn, cũng có thể là tổ chức khủng bố kinh khủng. Bởi vì nếu chỉ là một kẻ bắt cóc bình thường, sẽ không thể nào làm ra vết thương như vậy. Dựa theo vết thương mà phán đoán, hung thủ trong nháy mắt dùng dao rạch thẳng, Hoắc Vấn Dong căn bản là không có phản ứng kịp trong tình huống đó, bị hủy đi dung nhan, nếu không, vết thương cũng không có khả năng thẳng tắp và sâu cạn như nhau được.
Đối với đau đớn, con người phản ứng rất nhanh, nếu trên mặt bị thương, phản ứng đầu tiên của con người chính là xoay mặt đi.
Nói cách khác, Hoắc Vấn Dong căn bản là không kịp phản ứng, trong nháy mắt, nàng đã bị đối phương dùng dao cắt lên mặt, bất quá, vết thương trên tay của Giai Giai là như thế nào?
Niếp Thanh Lam có điểm không rõ ràng, đối phương chỉ muốn phá hủy dung nhan của Hoắc Vấn Dong, tại sao không tập kích Giai Giai? Hắn có thể gây ra vết thương trên tay Giai Giai, chúng tỏ hắn đủ thời gian công kích nàng.
Lục Minh quát lên một tiếng, xé rách áo của Hoắc Vấn Dong, ngay cả áo ngực cũng thế, làm bộ ngực size D của nàng tung ra.
Mọi người kinh hoàng, nhưng nhìn kỹ lại, thì lại kinh ngạc đến ngây người.
Trên cặp ngực trắng của Hoắc Vấn Dong cũng có một vết thương thật sâu, một vết kéo dài từ bên trải qua bên phải, rồi bên ngực trái có một chữ thập bằng máu khiến cho các nàng khiếp sợ, các nàng còn tưởng rằng Hoắc Vấn Dong chỉ bị thương trên mặt, nên không người nào chú ý đến ngực nàng cũng có một vết thương nghiêm trọng. Niếp Thanh Lam nhìn qua, linh quang chợt lóe, sáng tỏ vì sao Giai Giai bị thương, là hung thủ khi ra tay trên ngực của Hoắc Vấn Dong, do nàng đau đớn, nên cơ thể phản ứng, làm hắn lệch tay đối quỹ đạo.
Một dao cuối cùng của hung thủ, rạch lên ngực trái của Hoắc Vấn Dong, vốn là muốn cắt đứt một bên ngực, nhưng cuối cùng thất bại, chỉ để lại vết dao thật sâu, còn dùng dao quẹt ngang làm bị thương cánh tay của Giai Giai.
“Em nghĩ hung thủ là một người thuận tay trái, mà kẻ dùng dao tàn nhẫn như vậy tại Lam Hải là... Niếp Thanh Lam hừ lạnh một tiếng.
“Chờ một chút, trong phòng có gì vậy?” Lục Minh dù bị vây trong sự giận dữ như vẫn rất tỉnh táo, chuẩn bị Tục Mệnh Hoàn và tiên thiên chân khí để trị thương cho Hoắc Vấn Dong, đột nhiên bóng ma tử vong trong lòng dâng lên, lật cái bàn phía trước lên, đá một cái bay cái hộp bánh ngọt trên bàn đi, trong đó có một thứ bị Lục Minh đá văng ra ngoài cửa sổ khoảng mười mấy mét, rớt xuống vách tường đối diện, nổ một tiếng thật lớn.
Tiếng nổ chấn vỡ cửa sổ bằng thủy tinh đánh ngã mọi người, chỉ có Niếp Thanh Lam và Giai Giai lao đến kịp lúc, lấy thân che cho Hoắc Vấn Dong.
Những người khác không kịp phản ứng, cả đám té lăn xuống đất, vất vả chật vật.
Lục Minh nhào đến cửa sổ, kéo bay tấm màn che cửa xuống, nhìn về phía tòa cao ốc Thiên Thai. Trên đó, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh.
Niếp Thanh Lam nhanh chóng rút súng ra, vội vàng đi tới, nhưng nàng đến quá trễ, thân ảnh kia đã biến mất, hơn nữa tầm bắn của nàng có giới hạn, không thể làm gì với mục tiêu ngoài trăm thước.
“Thấy rõ hình dáng không?” Niếp Thanh Lam phát hiện khoảng cách quá xa, với khoảng cách như vậy khó có thế nhận diện tướng mạo hung thủ, không quá hy vọng hỏi.
“Mặt đen, mày rậm, mi ngắn, mũi ưng, mắt tam giác, trên mặt có một vết sẹo chữ thập, tai trái thiếu mất vành tai, thân cao một mét sáu lăm, thon gầy không thịt, mặc áo khoát màu đen, trước khi đi còn đội mũ lưỡi trai” Nếu như Lục Minh không đột phá Đồng Tử Công tầng chín, không có tiên thiên chân khí trợ giúp, thì đương nhiên không có cách nào nhìn thấy bộ dáng hung thủ. Vừa rồi hắn cũng không đủ tự tin, chỉ vận nội lực tập trung lên mắt, khi đột phá cảnh giới mới hắn phát hiện ra, có thể nhìn rõ bộ dáng của hung thủ, tựa hồ như tên kia đứng trước mặt không có chỗ trốn.
“Em biết, là sát thủ của Tam Giác Vàng, tên là Độc Nhĩ Sài Nguyễn Hữu Vạn, trước kia là quân nhân nước A, sau đó gia nhập vào tổ chức Tri Thù, chuyên giết người lấy tiền, tính cách hung ác, có sở thích lăng nhục phụ nữ! Thời gian trước, Hình đội trưởng đã bắt được một số người của Tri Thù.Niếp Thanh Lam vừa nghe, sắc mặt trầm xuống.
Chuyện này, xem ra căn bản không phải là một tên ác tặc trả thù đơn giản như vậy.
Đây là một âm mưu khủng bố đã có tính toán trước, đầu tiên là tập kích để hủy dung của Hoắc Vấn Dong, sau đó để một quả bom kích hoạt từ xa trong phòng, chờ cho Lục Minh đến, thì ấn nút phát nổ, giết chết hết những người trong phòng.
May mắn là Lục Minh có dự cảm, kịp thời đá bay trái bom đi, đối phương vội vàng cho nổ, nhưng đã không kịp.
Bây giờ nhiều chuyện dần dần sáng tỏ, nghi vấn duy nhất chính là, hung thủ làm sao biết Hoắc Vấn Dong sẽ không đi bệnh viện mà trở về kí túc xá? Hắn lựa chọn tập kích Hoắc Vấn Dong, tuyệt đối là có nguyên nhân, nếu bởi vì tập kích Giai Giai, sẽ không có khả năng gọi điện cho Lục Minh, nên chỉ có thể tấn công Hoắc Vấn Dong, làm cho Giai Giai gọi Lục Minh đến.
Người bọn chúng muốn giết, mục tiêu tập kích chân chính, nên là Lục Minh mới đúng!
Niếp Thanh Lam vừa nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ, Hoắc Vấn Dong có đi bệnh viện hay không, thật ra cũng không có quan hệ to lớn, Lục Minh cuối cùng cũng sẽ chở Giai Giai về kí túc xá, Độc Nhĩ Sài Nguyễn Hữu Vạn nhất định sẽ chờ ở tòa nhà đối diện, chỉ cần Lục Minh bước vào nhà, hắn sẽ cho nổ.
Nhưng... Lục Minh đã vào nhà được vài phút, tại sao hắn không cho nổ?
Có lẽ, do Hoắc Vấn Dong không chịu đi bệnh viện, làm cho đối phương ngoài ý muốn, vì thế làm thay đổi bố trí của chúng, khẳng định rằng sẽ đến bệnh viện trước, sau đó mới về kí túc xá, nhưng bởi vì Hoắc Vấn Dong kiên trì, cự tuyệt đi bệnh viện, làm mất tiên cơ của chúng, hơn nữa Lục Minh đến quá nhanh, bọn chúng không có thời gian phối hợp với nhau, không ấn kíp nổ, khiến cho Lục Minh phát hiện ra sơ hở, đá bay cái bánh ngọt đi. Niếp Thanh Lam nhìn về phía Lục Minh, trong lòng suy nghĩ, cuối cùng chỉ còn lại một nghi vấn: “Rốt cuộc là ai muốn giết Lục Minh?”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sau khi trải qua sinh tử, chúng nữ ai cũng muốn khóc. Lục Minh phải đến an ủi, mới làm cho các nàng yên tĩnh, nếu không có chúng nữ ở đây, hắn chắc chắn sẽ đuổi theo truy bắt hung thủ. “Nơi này đã không an toàn, mọi người tạm thời qua Phương Phỉ Uyển đi, không có việc gì tốt nhất đừng ra ngoài, hoặc là có cảnh sát ra ngoài chung, tôi sẽ phái thuộc hạ đến đây bảo vệ, mọi người đừng hoảng loạn!” Niếp Thanh Lam đang muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt Lục Minh, vì vậy tiếp tục an ủi: “Thuộc hạ của tôi là tiểu đội Huyết Nhận đặc chủng, bọn họ có kinh nghiệm chống khủng bố phong phú, lần trước vụ án bắt cóc Ngân Phong là bọn họ chủ lực bãi bình, bảo vệ mọi người, năng lực có thừa, cho nên mọi người yên tâm!” “Chúng tôi... đều có bạn trai hoặc ông xã...” Rất nhiều người nghe xong cảm thấy khó khăn, bản thân đi đến Phương Phỉ Uyển ở thì dễ dàng rồi, nhưng lỡ tên điên kia cho nổ luôn tòa nhà này thì thân nhân chẳng phải là nguy hiểm sao. “Việc nhỏ, đi cùng nhau hết, tôi sẽ gọi cho chị Trang!” Lục Minh còn chưa nói xong, chị Trang đã gọi đến. Hôm nay chị Trang đang ở thị trường tuyển dụng nhân viên, đang tiến hành phỏng vấn, chuẩn bị kết thúc thì nhận được tin của Tiểu Hoa, vội vàng gọi điện cho Lục Minh, xem ra cũng bị giật mình không ít, hồi lâu vẫn không nói ra lời. “Để các nàng quay về Phương Phỉ Uyển, khách sạn tạm thời đừng manh động, an toàn trên hết” Lục Minh thầm nghĩ, dù sao cũng thiếu đầu bếp, không thể chính thức khai trương, Phương Phỉ Uyển dứt khoát tạm dừng một thời gian. Chị Trang vội vàng đáp ứng, quay lại dặn dò Tiểu Hoa. Niếp Thanh Lam cũng gọi điện cho đội trưởng hình cảnh La Cương: “La đội trưởng, là tôi, có một vụ việc, là thế này...” Nàng đem chuyện kể ra, rồi lệnh cho La Cương dẫn người đến đón chúng nữ đi, rồi cho tiểu đội Huyết Nhận xuất động, truy bắt độc nhĩ sài Nguyễn Hữu Vạn. Vất vả mấy ngày nay, vụ án bắt cóc tại Ngân Phong vẫn chưa đâu vào đâu thì lại thêm một vụ đánh bom, quan trọng hơn là, thủ trưởng Niếp Thanh Lam thiếu chút nữa đả tan xác theo, lửa giận đã lên đến cực điểm. Cho nên lãnh đạo cấp trên nghe được báo cáo cũng run run. Huyết Nhận Chi Hoa Niếp Thanh Lam là lão sư phụ cấp trên bồi dưỡng thành, là tâm can bảo bối, vô cùng nổi tiếng trong quân cảnh. Trong vụ án Ngân Phong nàng là công thần có công lớn nhất, ngay cả lãnh đạo cấp trên cũng phải khen ngợi, nếu như để bom của khủng bố làm nổ tan xác nàng, chỉ sợ ở Lam Hải không biết bao nhiêu người sẽ bị mất chức, thậm chí là bị bỏ tù! Trong vài phút đồng hồ, lệnh truy nã Nguyễn Hữu Vạn đã được ban hành khắp thành phố. Phía cảnh sát đã xuất ra toàn bộ lực lượng quyết tâm truy bắt ác đồ. “Em đưa các nàng đến Phương Phỉ Uyển. Giai Giai, em ở lại hỗ trợ Lục Minh!” Niếp Thanh Lam dẫn mọi người xuống lầu, để cho Lục Minh nhanh chóng cứu chữa Hoắc Vấn Dong. Hắc Vấn Dong do mất máu quá nhiều, sắc mặt tái nhợt, thần trí bắt đầu có chút mơ hồ. Lục Minh ôm nàng quay lại chiếc giường máu, kêu Giai Giai mở chai Tục Mệnh Hoàn thoa lên mặt và vết thương trước ngực Hoắc Vấn Dong, rồi kêu nàng mang đến một cái khăn lông sạch, che trước ngực. Lần đầu tiên xử lý vết thương đáng sợ trên mặt, Giai Giai sợ đến mức không dám nhìn, ngoan ngoãn làm theo lời dặn của Lục Minh. Còn hắn đang đè chặt Hoắc Vấn Dong xuống, tránh cho nàng vì đau mà giãy dụa. “ Đừng động vào tôi... đừng lãng phí khí lực...” Hai mắt Hoắc Vấn Dong không ngừng rơi lệ, miệng thì cứ nói Lục Minh mặc kệ nàng, nhưng tay lại nắm chặt lấy cổ tay Lục Minh. Bất luận nàng tuyệt vọng cỡ nào, trong lòng vẫn hy vọng được cứu chữa, đặc biệt là Lục Minh đã đến trong lúc nàng đau khổ nhất, làm nàng vừa mừng vừa sợ, nhưng bản thân nàng đã biến thành như vậy, nàng biết dung nhan đã bị hủy, bản thân đã kết thúc, nhưng nàng vẫn hy vọng được hắn cổ vũ, được hắn an ủi. “Không nói nhảm, cũng không được khóc!”
Lục Minh lớn tiếng khiển trách, trong lòng Hoắc Vấn Dong cảm động. Mặc dù hắn hung hăng mắng mình, nhưng đây là hắn quan tâm đến mình. Nàng kích động nghẹn ngào. Như một đứa trẻ bất lực nhìn thấy người thân. Giai Giai nghe Hoắc Vấn Dong khóc thê lương, cũng rơi lệ, trong lòng đang nghĩ cách an ủi nàng, nhưng một câu cũng không nói được. Lục Minh đem Tục Mệnh Hoàn quý giá không ngừng thoa vào miệng vết thương, cúi xuống, bắt đầu truyền tiên thiên chân khí vào miệng vết thương, cuồn cuộn không ngừng, làm cho vết thương hồi phục lại tốt nhất. Hoắc Vấn Dong cảm thấy trên mặt từng đợt đau đớn, trừ cái đau đớn bên ngoài do vết thương khép lại, còn cảm thấy máu chảy bên trong, hơn nữa còn cảm thấy giống như đang bị lửa thêu đốt, có một cảm giác thống khổ cùng thư thái cùng tồn tại... Mắt rưng rưng lệ, Hoắc Vấn Dong nhìn vào người đàn ông đang một lòng cứu mình. Nàng cảm thấy rằng, cả đời mình sống cho đến bây giờ, cũng rất đáng giá. Mặc dù hắn không phải là bạn trai, cũng không phải là người yêu, càng không phải là chồng nàng, nhưng hắn quan tâm hơn so với bạn trai, khẩn trương hơn so với người yêu, và che chở còn hơn một người chồng... hắn rửa sạch máu xung quanh vết thương của mình, để cho hắn nhìn thấy hết những chỗ mẫn cảm của mình, nhưng đã không quan trọng, trong cuộc đời này, gặp được một người đàn ông như vậy, còn hối tiếc gì nữa? “Đừng ngủ, ngốc à, em mất máu quá nhiều, một khi từ bỏ ý chí, thì sẽ mất mạng đó! Tỉnh lại, không phải sợ đau nhức, không nên trốn tránh đau đớn, đau thì sợ cái gì, khẽ cắn môi một cái là xong! Em sẽ khỏe lại,biết không? Anh sẽ cứu em!” Trong lúc hôn mê, Hoắc Vấn Dong nghe được tiếng nói của hắn bên tai, vô cùng cảm động. Nàng rất muốn cười với hắn một cái, rất muốn nói với hắn rằng: Em sẽ không chết, em còn chưa báo đáp cho anh ân cứu mạng thì làm sao mà chết được. Nhưng em mệt mỏi quá, em muốn nghỉ ngơi một chút, đừng làm phiền em... Trong lòng Hoắc Vấn Dong nghĩ cái gì thì làm sao Lục Minh biết, theo hắn thấy, hô hấp nàng yếu ớt, tim đập chậm dần, nếu như cứ tiếp tục như vậy, e rằng tình huống càng xấu hơn. Lục Minh vốn định tặng cho nàng vài cái bạt tai, để cho nàng thanh tỉnh một chút, nhưng mà sợ đụng đến vết thương của nàng. Không có cách nào khác, đành phải lật nàng qua một bên, hung hăng quất vài cái tát vào phần mông vô cùng đàn hồi của Hoắc Vấn Dong, vừa đánh vừa hét lớn bên tai nàng: “Tỉnh lại, nếu không tỉnh lão tử đánh chết! Không có sự đồng ý của anh, em không được phép ngủ, càng không được phép chết! Giai Giai, lau mồ hôi giúp anh!” Lục Minh không để ý đến thương thế của nàng, dùng sức ấn vài cái trước ngực, dùng nội lực cùng tiên thiên chân khí truyền vào, làm cho lòng nàng nhanh chóng dễ chịu hồi phục. Lục Minh không biết là, thần trí của Hoắc Vấn Dong cực kỳ thanh tỉnh, chỉ là cơ thể không động được. Nàng rất muốn trả lời hắn, một cái nháy mắt cũng được, nhưng mà, nàng không thể khống chế được cơ thể mình, giống như là nàng đang lẳng lặng nằm, trơ mắt nhìn Lục Minh cứu. “Trời ạ, thì ra máu đã chảy vào trong mũi làm nghẹt khí!” Lục Minh dùng tiên thiên chân khí dò xét trong ngực của Hoắc Vấn Dong, lập tức phát hiện ra vấn đề. “Em... không làm hô hấp nhân tạo được, anh mau làm đi!” Giai Giai nghe thấy Lục Minh muốn mình giúp làm hô hấp nhân tạo cho Hoắc Vấn Dong, liều mạng lắc đầu, nàng sợ mình không làm được thì Hoắc Vấn Dong đi luôn. Lục Minh lắc đầu, không thể làm gì khác, đành phải nhất tâm nhị dụng, đầu tiên dùng chân khí tống toàn bộ hòa khí và máu tụ ra miệng, rồi mở miệng nàng ra dùng sức hút máu ra ngoài, sau đó thổi vào trong nàng một lượng lớn không khí, làm cho nàng hồi phục hô hấp. Giai Giai lúc này bất chấp thẹn thùng, tay dùng sức đặt trên ngực Hoắc Vấn Dong, theo phương pháp của Lục Minh nói, ép mạnh xuống ngực của nàng. Hai người trải qua hai vài phút đồng hồ, Hoắc Vấn Dong mới ho khan thống khổ. Nàng cảm giác được, trong tích tắc, bản thân đà khôi phục hô hấp bình thường, cơn đau thoáng kéo đến, làm cho người nàng vô cùng đau đớn. Còn sống, đây là cảm giác còn sống... cũng là do hắn cho mình cảm giác này... Mặc dù đau đớn, nhưng cảm giác còn sống thật là tốt! Yết hầu Hoắc Vấn Dong thấp giọng rên rĩ, nàng rất muốn nói cho hắn biết, nàng bây giờ đang rất đau, nhưng Lục Minh lại cao hứng nắm lấy bả vai nàng dùng sức lắc lắc, kích động hô: “Này, cô ngốc, em chưa chết, hiểu chưa? Em còn sống! Em rất kiên cường, em rất lợi hại, em phải tiếp tục cố gắng, hiểu chưa? Em có nghe thấy anh nói chuyện không?” Nhìn thấy vẻ mặt kích động của hắn, nghe được giọng nói đầy đầy hưng phấn của hắn, trong lòng Hoắc Vấn Dong đột nhiên có một sự ấm áp, trong giây phút đó, đau đớn toàn thân đã giảm bớt. Đúng, em rất kiên cường, em rất lợi hại, em muốn cố gắng, em phải sống, em sẽ không làm cho anh thất vọng! Hoắc Vấn Dong không nói nên lời, nhưng nàng muốn dùng ánh mắt nói cho hắn biết, dũng khí của nàng, quyết tâm của nàng, đã toàn bộ trở về. Chỉ cần có hắn, nàng sẽ có dũng khí, sẽ có hy sinh, sẽ sống tốt! “Lục Minh, tình hình thế nào rồi?” Niếp Thanh Lam đã vội vã trở về. “Thân thể nàng ta mất máu quá nhiều, vừa rồi xém đi, bất quá được cứu trở về! Tục Mệnh hoàn không đủ, anh muốn đưa nàng ta trở về, nếu không tiếp tục cứu chữa, mặt của nàng nhất định sẽ bị hủy! Em dẫn Giai Giai đi đi!” Lục Minh quay lại quát Hoắc Vấn Dong: “Nghe nè, em sẽ khỏe mạnh trở lại, vết thương trên mặt và trên ngực sẽ biến mất, anh có biện pháp cứu chữa cho em, cô ngốc, không có sự đồng ý của anh, em không được phép buông xuôi, em nhìn kìa, Giai Giai lo lắng cho em đến nỗi khóc rồi kìa, tất cả mọi người đều lo lắng cho em, em không được phép từ bỏ.... Anh sẽ mang em về nhà, ở đó có rất nhiều thuốc, còn có đại sư biết Cửu Chuyển Độ Mạch thuật kích thích tiềm năng, em đừng buông xuôi giữa đường, hiểu chưa." Hoắc Vấn Dong mặc dù không thể nói chuyện, nhung trong lòng nàng đã trả lời hắn ngàn ngàn lần: Em sẽ không làm anh thất vọng! Em sẽ nghe lời anh... em sẽ kiên trì! Lục Minh thấy hai mắt của Hoắc Vấn Dong khẽ chớp động, trong lòng mừng rỡ, nhanh chóng ôm lấy nàng, quay lại bảo Niếp Thanh Lam lo cho Giai Giai. Giai Giai còn chần chờ, bất an nhìn về phía Niếp Thanh Lam. Niếp Thanh Lam cười nói: “Đỡ em thì đã là gì, chị có thể mang 80kg quân giới chạy 20 km, mau lên đây, nhanh một chút, Độc Nhĩ Sài có lẽ còn đồng bọn, chị mang em đi, có thể trực tiếp bảo vệ an toàn cho em!” Nàng xé tấm lót giường thành mảnh vải, buộc Giai Giai trên lưng, nhanh chóng đi theo Lục Minh xuống lầu. Cách đó 10 km, trong một hẻm nhỏ, truyền ra một tiếng súng, làm cho các cảnh sát lập tức chạy đến, phát hiện ra tội phạm truy nã Nguyễn Hữu Vạn đã bị bắn chết, lúc La Cương chạy đến, phát hiện ra tên này bị súng bắn bay nửa đầu, phỏng chừng là súng Desert Eagle, do khoảng cách quá gần, trực tiếp bị mất mạng. Thật quá kiêu ngạo, khi cảnh sát toàn thành phố đang truy bắt ác phạm, hắn còn dám giết người diệt khẩu! Hắn không biết cảnh sát đang truy nã Nguyễn Hữu Vạn sao? Hắn rốt cuộc là ai?” La Cương thấy có kẻ đứng sau hạ độc thủ, Nguyễn Hữu Vạn bị giết bằng súng ở rất xa, điều này không có gì kỳ quái. Nhưng mà người này cũng tìm đến Nguyễn Hữu Vạn, trái lại còn rất gần, một viên giết chết hắn. Người kia là ai? Tại sao còn phải làm ra vụ hủy dung nhan và vụ nổ? Động cơ đâu? Tại sao phải vội vàng giết Nguyễn Hữu Vạn diệt khẩu. Chẳng lẽ... người này là một nhân vật cực kỳ nổi danh tại Lam Hải, một khi Nguyễn Hữu Vạn bị bắt, sẽ làm cho hắn bị bại lộ. Nghĩ vậy, La đội trưởng càng nhíu mày hơn. La Cương phát hiện nghi vấn, lập tức đem những suy đoán trong lòng cùng các sự kiện của các vụ án trước liên kết lại, sửa sang một chút, cuối cùng quyết định gọi điện cho Niếp Thanh Lam, nói ra đối tượng hoài nghi cùng kế hoạch, hắn cũng không nói nhiều lắm, chỉ báo cáo với Niếp Thanh Lam: “Tôi muốn thành lập đội điều tra chuyên án, xin sự trợ giúp của tiểu đội Huyết Nhận”.