Bởi vì Vương Đổng đầu tư, còn có sự chú ý của Ôn Hinh phu nhân, Phương Phỉ Uyển bố trí lại, mặc dù không có trang hoàng, nhưng đổi không ít đồ mới, cũng chiêu thêm không ít người. Cánh cửa mới mở ra, hai vị khách tươi cười bước vào, Lục Minh khoát tay: “Phương Phi Uyển vẫn chưa khai trương, xin mời ngài qua lại sau hai ngày nữa!” “Tôi biết là chưa khai trương, nhưng tôi không phải khách” Lục Minh không biết làm sao, nhớ đến lần đầu tiên Giai Giai mặc sườn xám, vóc người rất đẹp, mặc sườn xám vào rất mê người, xem ra giấc mộng của mình đã có khả năng thực hiện được. Bây giờ đã có cảnh sát, y tá, giờ bảo Giai Giai mặc sườn xám, thật sự rất hoàn mỹ. Nếu như nàng nguyện ý mặc vào... dâm ý trong lòng Lục Minh bùng nổ. “Oa, anh Minh, mau vào!” Cam Điềm chớp mắt, vừa nhìn ra người bên ngoài chính là Lục Minh, lập tức chạy đến, kéo cánh tay hắn. Hai tri khách vừa biết được mình ngăn sai người, khuông mặt nhỏ nhắn lập tức xấu hổ. “Thật sự là tiểu tử thúi, có chuyện gì cũng ném cho chúng ta, bản thân lại chạy đi phong lưu khoái lạc, bắt được hắn, đừng để cho hắn trốn thoát!” Dám nói những lời này với Lục Minh, đương nhiên chỉ có Tiểu Hoa. Những nhân viên cũ không người nào là không nhận ra Lục Minh, vừa thấy hắn, đã chạy đến, vỗ bàn tay nhỏ bé hoan nghênh, lại có người giơ tay bắt chước bộ dáng làm quỷ của Cam Điềm, kêu hắn là anh Minh, đòi tăng lương. “Hắn là ai vậy?” Hai người đón khách lấy làm lạ hỏi người bên cạnh. “Cái gì? Hắn là ai các người không biết?” Các thành viên cũ cười ha hả, nhưng không giải thích, để cho các nhân viên mới bị lòng hiếu kỳ giết chết. “Đi, làm việc của mọi người đi, đừng gây sự!” Chị Trang vừa đi ra, nhìn thấy Lục Minh, cũng cố gắng vui mừng, rồi đuổi tất cả mọi người bên cạnh hắn đi. Rồi cùng hắn lên lầu, sau khi giới thiệu tiến triển của Phương Phỉ Uyển, lại có chút thở dài: “Phương Phỉ Uyển bố trí thêm lần nữa cũng rất tốt, ông chủ lớn và Vương Đổng đã rót vào không ít tài chính, nhưng đóng cửa mấy ngày, mất đi khách hàng, chị lo hai ngày nữa khai trương, sẽ rất ảm đạm.. “Cái này không sao. Sinh ý của Phương Phỉ Uyển chắn chắc sẽ tốt lên. Chúng ta không cần lo lắng, chị cứ bảo mọi người cứ từ từ, chỉ cần chúng ta phục vụ tốt, khách hàng sẽ chậm rãi trở về!” Lục Minh giải thích, chỉ cần làm cho cách thức phục vụ của khách sạn trở thành đệ nhất, với điểm này, không cần lo lắng về khách hàng. Vị trí địa lý của Phương Phỉ Uyển rất tốt. Nằm ngay trên đường lớn của Lam Hải, giao thông thuận lợi, hơn nữa còn có bãi đỗ xe thỏa mãn nhu cầu của khách hàng. Ngoài ra, những đối thủ cạnh tranh gần đó cũng không nhiều lắm. Cho nên tái khởi tuyệt đối không có vấn đề. Chị Trang đương nhiên cũng rõ ràng, Phương Phỉ Uyển nàng rất quan tâm, nhưng lúc đầu nếu như không có những lời cổ vũ, thì làm cho nàng cảm thấy không tốt. Nếu không ở chỗ này, thì sẽ không có khả năng đạt được cơ hội như vậy. Trong Phương Phỉ Uyển, chị Trang là Tổng giám đốc, một tay lo liệu tất cả các việc lớn nhỏ. Bởi vì ông chủ lớn không can thiệp, còn Vương Đổng thì lại tín nhiệm, Lục Minh thì giao toàn quyền cho nàng xử lý. Nếu không làm ra được một chút thành tích, nội tâm của nàng sẽ cảm thấy áy náy. Lục Minh ngẫm lại, cho nàng một chủ ý: “Nếu không, chúng ta tìm những người náo nhiệt, để cho họ ăn uống một hai ngày, rồi cho họ một sự ưu đãi đặc biệt, hấp dẫn bọn họ vào dùng cơm?” “Chúng ta là khách sạn, ăn uống thì không vấn đề, nhưng làm sao có thể tìm được nhiều người như vậy? Sao khi chúng ta bố trí lại, không nói đến phòng hai mươi ba lầu, chỉ đại sảnh thôi cũng phải vài trăm người. Để cho những người này ngồi căn bản là không đủ...” Chị Trang vẫn còn chút lo lắng. Nàng sợ nhất là khi mở cửa thì một người khách cũng không có. Mà đề nghị của Lục Minh nàng rất là tán thành, nhưng cảm thấy nếu ít người đến, thì tác dụng không lớn, thì càng có vẻ vắng hơn. “Chị không cần lo lắng, ha ha, nếu có miễn phí cơm trưa, còn sợ không có người đến sao!” Lục Minh cười ha hả, lập tức móc điện thoại ra gọi cho mấy tay chiến hữu đại học: “Này, Trần Trang, bây giờ còn ngủ? Trời đất, tối qua mày coi phim AV hả? Mày coi chừng mất mạng vì ra quá nhiều đó... Không nói nhảm nữa, hai ngày sau Phương Phỉ Uyển khai trương, Tổng giám đốc muốn hấp dẫn khách hàng, cho nên muốn mời mọi người ăn miễn phí một bữa tiệc lớn, càng nhiều càng tốt, tốt nhất dẫn đến hai ba trăm người gì đó! Nói cho những người này biết, trừ ăn uống ra, mỗi người còn được tặng 100 đồng! Trời, tao lừa mày lần nào chưa! Cho mày hai ngày để chuẩn bị, không hạn chế nam nữ, có bản lãnh thì dẫn bạn gái theo luôn, cam đoan có bonus! Mẹ kiếp, mày không có nằm mơ đâu, nếu mày không làm được, tao dìm mày xuống sông cho cá ăn! Không sợ uy hiếp, lão tử đập bể máy tính của mày để mày khỏi coi AV nữa. Nhớ đó, muốn ăn miễn phí thì dẫn theo một trăm người, nếu không được thì mổ bụng tự sát đi!” Trần Tranh nằm trên giường ngây ngốc nửa ngày, rồi nhảy tọt xuống, gọi tất cả những người hắn quen biết. Mọi người nghe thấy tin này, phản ứng đầu tiên chính là, dùng ánh mắt thương xót nhìn Trần Tranh: “Ý dâm mặc dù vô tội, nhưng không thể xem nhẹ, cho dù mày muốn YY nó, tại sao lại còn nói ra? Mày làm như vậy, rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm rằng mày mắc bệnh thần kinh!” “Thằng này đang nằm mơ, tao dám khẳng định!” Thêm một phán đoán mới. “Mẹ kiếp, cho dù bọn mày không đi, lão tử cũng sẽ tìm người khác đi, tìm rất nhiều rất nhiều, mỗi thằng một bao, đến lúc đó bơi trong biển vú thỏa thích” Trần Trang tưởng tượng mấy trăm em đang vây quanh mình, được mấy trăm cặp ngực đụng chạm sờ mó, ha ha, thật sự rất hạnh phúc. Mọi người thấy Trần Tranh liên tục gọi điện thoại, so với vẻ ngượng ngùng ngày thường, đều cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Này, Trần Tranh, đây là thật?” “Thật sự có người mời ăn cơm trưa miễn phí? Mày xác định tao không nằm mơ chứ?” “Đến lúc đó là một âm mưu, mọi người sau khi bị lừa tài gạt sắc, còn phải ở lại rửa chén một tháng mới được về”. “Mày cứ gọi cho Lục Minh, lão tử không rảnh nói nhảm với mày, alo, Mỹ Mỹ, anh Trần Tranh đây, là như thế này, có một bữa tiệc miễn phí, còn được tặng thêm một trăm đồng, lão tử lừa em là con chó, em không tin, anh thề độc với em, nếu Trần Tranh anh gạt em, sẽ bị trời đánh nát vụn cái máy tính của anh, đem hơn 800 bộ phim AV tinh phẩm của anh hủy đi” Trần Tranh phát ra lời thề vô cùng độc địa, làm cho những người nghe hắn gọi điện thoại cũng la hoảng lên: “Tao tin, tao tin, mày không cần phát lời thề độc địa như vậy, cái này rất tàn nhẫn!” Trong vòng mười phút, Lục Minh nhận hơn năm mươi cuộc điện thoại. Ban đầu hắn còn kiên nhẫn giải thích, rồi hết kiên nhẫn thì tức giận nạt nộ mắng: “Mẹ kiếp, lão tử **** rảnh nói nhảm, đây là sự thật!” Những người gọi điện xác nhận, nghe vậy cũng đổ hết mồ hôi, nhưng họ cũng hiểu được, vì ai ai cũng gọi điện đến để xác minh, không làm cho hắn điên máu lên mới là lạ. Một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng Trần Tranh tiểu tử sợ không đủ người, ngay cả thầy cô giáo quen sơ sơ cũng gọi luôn, nói cứ như đúng rồi. Một thầy giáo quen biết Lục Minh, cũng gọi điện đến hắn xác minh, sau khi nghe hắn nạt nộ xong, ông thầy này đổ mồ hôi, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, thầy tưởng tên Trần Tranh kia nói đùa, không ngờ là sự thật, mời thầy cô đến thật là hãnh diện. Đến lúc đó, chúng ta sẽ chuẩn bị tốt, gặp lại...” Chị Trang bên cạnh thấy vậy cao hứng, không ngờ Lục Minh chỉ gọi một cuộc điện thoại, vấn đề liền được giải quyết. Sinh viên thì thích náo nhiệt, nếu có thể đến hai ba trăm người, gia tăng một chút nhân khí, vậy thì mời bọn họ ăn cơm miễn phí chỉ là chuyện nhỏ, về phần moi người được một trăm đồng thì càng không là vấn đề. Nàng nói với Lục Minh, Phương Phỉ Uyển có thể đưa xe đến trường rước họ, bọn họ không cần phải lấy xe đến. Lục Minh gọi đến cho Trần Tranh nói về việc này, càng làm cho mọi người thêm kích động nhảy lên, hoan hô cái nhà hàng này hào phóng. Nếu còn những kẻ nhát không bán tín bán nghi, không dám chủ động đi Phương Phỉ Uyển thì lần này có xe đến đón, khẳng định có thể gạt bỏ sự băn khoan của mọi người. Lục Minh giải quyết vấn đề nhân khí này, cũng cảm thấy có chút thành tựu. Điều quan trọng nhất là, một số thầy cô quen biết, cũng nể mặt hắn, đến đây ủng hộ. Sự lo lắng trong lòng chị Trang biến mất, kinh hỉ, hân hoan đi chuẩn bị. Lục Minh tìm một hồi lâu vẫn không thấy Hoắc yêu nữ, cuối cùng Cam Điềm tiểu yêu tinh này chạy đến, nói nhỏ bên tai hắn, dặn là đừng nói là nàng nói, rồi chỉ chỉ lên lầu bảy. Lục Minh đi lên, phát hiện ra Hoắc Vấn Dong đang ngồi ở bàn công tác, chuyên tâm viết cái gì đó. Vết thương trên mặt nàng vẫn vô cùng rõ ràng, bất quá không còn vẻ đáng sợ. Vết thương gạch chéo, người bình thường khẳng định là khó coi cực kỳ, nhưng trên mặt Hoắc Vấn Dong, chỉ còn lại một vệt mờ. Lục Minh phát hiện, từ sau khi có vết thương này, trên người Hoắc Vấn Dong có một mị lực đặc thù không nói nên lời, mặc dù hơi tổn hại dung nhan, nhưng lại tăng thêm khí chất, hình thành một cảm giác không giống bình thường. Hắn nhìn Hoắc Vấn Dong một hồi lâu, cuối cùng cũng không lên tiếng, lẳng lặng ngồi xuống, thưởng thức sự chuyên tâm kia. Cùng lúc đó, nàng hiển nhiên rất chuyên chú, khác xa so với vẻ cười nói bình thường của nàng. Có lẽ, nàng vẫn sinh hoạt dưới lớp mặt nạ. Khi chuyên tâm vào công việc, đây mới chính là gương mặt thật của nàng. Hoắc Vấn Dong không chú ý đến Lục Minh tiến vào, chỉ khi hắn rời đi, hình như có cảm ứng nên ngẩng đầu lên, nhìn thấy trống trơn, nàng còn tưởng rằng vừa rồi sinh ra ảo giác, trong lòng tức giận hừ một câu, người này, có nhiều mỹ nữ đến làm bạn, vui đến quên trời đất, làm gì còn nhớ đến mình. Bất quá, tức giận là tức giận, chị Trang vốn có nhiều sự tình muốn tìm Lục Minh, nàng phải tiếp nhận giùm. Hoặc là chính mình xử lý, hoặc là cùng Giai Giai thương lượng giải quyết. Trong lòng của nàng, cũng không có ý thức đây là công việc của nữ chủ nhân, lấy cớ là... dù sao hắn cũng cứu minh một mạng, mình làm công cho hắn, xem như trả nợ. “Anh không nói chuyện với chị ấy?” Tiểu Hoa thấy Lục Minh phải rời đi liền hỏi: “Muốn em nói với chị ấy rằng anh đã đến?” “Không cần, các người đi làm việc đi!” Lục Minh cười, hắn cảm thấy Hoắc Vấn Dong bây giờ rất tốt, mặc dù trên mặt có vết thương, nhưng sự tự tin trở về, có thể chuyên tâm vào việc, lại còn có một mị lực rất đặc biệt, cái này xem ra cũng không phải việc xấu. Hơn nữa, chỉ cần kiên trì sử dụng Cửu Chuyển Dưỡng Nhan dịch, vết thương sẽ từ từ biết mất, chờ cho vết thương lòng của nàng cũng biến mất, thì sẽ tự nhiên khôi phục lại Hoắc yêu nữ nhiệt tình như lửa kia xưa! Trải qua sự hồi sinh, tin chắc rằng Hoắc Vấn Dong sẽ có tương lai tươi sáng, bất quá là dung nhan, hay thể xác và tinh thần. Điều Lục Minh lo lắng nhất chính là, vài ngày nay chưa đi thăm Giang Tiểu Lệ, không biết cô bé này như thế nào rồi? Có chạy bộ theo quy định của mình không? Hay là lại cúp học đi sàn nhảy nữa đây? Đón xe đến khu nhà ở của Giang Tiểu Lệ, gõ gõ cửa, phát hiện ra hình như có tiếng người, nhưng không thấy Giang Tiểu Lệ ra mở cửa. Áp tai vào cửa nghe cẩn thận, còn nghe thấy tiếng nàng rên rĩ thống khổ... Chẳng lẽ cướp vào nhà, bắt cóc? Trong lòng Lục Minh thầm giận, dùng chìa khóa mở cửa không phát ra tiếng động, như mãnh hổ lao vào, chuẩn bị khống chế ác đồn, nhưng trong phòng căn bản không có ai, chỉ có một mình Giang Tiểu Lệ đang té trên mặt đất, một tay khoát lên ghế sa long, tay kia chống xuống đất, tựa hồ như muốn đứng dậy, nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ. Tay của Lục Minh sờ lên trán nàng, phát hiện ra nóng như lửa. “Em phát sốt rồi, nhiệt độ tăng cao, này, tỉnh lại!” Lục Minh ôm Giang Tiếu Lệ đứng dậy, phát hiện ra thần trí của nàng cũng mơ hồ, trong miệng phát ra những tiếng rên rỉ thống khổ suy yếu: “Ba, con lạnh, ba, lạnh...”
Tinh lực của Lục Minh vốn rất dư thừa rồi, mấy ngày nay liên tiếp chịu đựng sự hấp dẫn, cho nên trong lòng như bị dục hỏa thiêu sống. Vừa lúc nãy vô tình nhìn thấy quần lót và cặp ngực trần trụi của Ngu Thanh Y, xuân sắc tuyệt vời kia đã trực tiếp nhóm lên ngọn lửa dục vọng trong lòng, cảm thấy ở dưới nóng lên, muốn che dấu nên uống hết một ly trà, nhưng vẫn chưa đủ, tiếp tục nốc cạn luôn ly của Ngu Thanh Y đưa qua, mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Nhưng, tại sao có hai ly nước ?
Lục Minh kỳ quái, hắn nhìn xuống, cuối cùng phát hiện ra, trên miệng ly thản nhiên có một dấu son môi, trên đó còn lưu lại mùi thơm xử nữ.
Toát mồ hôi, đây chính là ly của Ngu Thanh Y!
“Có ai dạy cho anh phát minh ra những linh dược này không?” Ngu Thanh Y phảng phất như không phát hiện ra vấn đề, đổi đề tài khác, Lục Minh nghe vậy mừng thầm, vội vàng móc ra Cửu Chuyển Dưỡng Nhan dịch và Lục Hoàn Đồng Hoàn ra giảng giải.
“Lục Minh, tôi cho anh một đề nghị, thế nào?” Ngu Thanh Y đột nhiên trở nên nghiêm chỉnh, nói đến chính sự.
Nàng biết hấp dẫn nên có chừng mực, ngẫu nhiên hấp dẫn một lần hai lần, có thể làm cho đàn ông động tâm bùng nổ. Nhưng nếu cả ngày cứ hấp dẫn mãi, chỉ làm cho người ta cảm giác được mình đê tiện, làm cho đối phương cảm thấy phiền, một người con gái muốn lấy lòng một người con trai một cảm giác tốt, biện pháp tốt nhất không phải là làm nũng, không phải là hấp dẫn, cũng không phải là lên giường, mà làm cho người đó ở chung với mình một chỗ mà có thể có sự ngạc nhiên!
Loại ngạc nhiên này có thể là năng lực công tác, hoặc có thể là tinh thông thiên phú, cũng có thể là tri thức, thái độ, phản ứng...
Thậm chí, trong nháy mắt có thể thi triển mị lực.
Cứ thử nghĩ xem, một người con trai quen biết một cô gái, anh ấy nghĩ rằng có thể hiểu rõ đối phương, trong lòng có định vị nào đó. Nhưng một cô gái thông minh thì biểu hiện ra phương diện nào cũng không muốn cho người khác biết, vậy mới có thể cho hắn một sự ngạc nhiên thật lớn, nói cách khác, làm cho người này nâng cao cách nhìn về cô gái.
Thời điểm này, con gái có lực hấp dẫn nhất đối với con trai.
Phụ nữ xinh đẹp đương nhiên rất quan trọng, có thể tạo cho người khác phái một ấn tượng đầu tiên rất tốt, nhưng quan trọng nhất là không phải là một cái bình hoa di động.
Có lẽ có vài người sẽ thích thú sự xinh đẹp bên ngoài của một bình hoa, nhưng không ai lại đi quý trọng một bình hoa cả, con gái phải biết làm cho con trai từ trong ngạc nhiên mà vui sướng đến tán thưởng. Sau đó mới có thể hiểu được tâm ý của đối phương... Trong lòng Ngu Thanh Y cũng rất rõ đạo lý này, nàng quyết định trước mặt Lục Minh bày ra năng lực của mình, làm cho hắn ngạc nhiên một chút! Nếu mình có thể làm cho hắn ngạc nhiên như vậy, thì khoảng cách đến tim hắn sẽ không còn xa nữa.
“Nói nghe một chút!” Thật ra trong lòng Lục Minh cũng không quá để ý đến Ngu Thanh Y, nàng không như Niếp Thanh Lam, Cảnh Hàn, Chúc Tiểu Diệp có năng lực đặc biệt, không được sự nhu thuận như Giai Giai. Hơn nữa khi cùng Giai Giai ở chung, hắn càng phát hiện ra nàng là một cô gái có năng lực làm cho người ta ngạc nhiên, ngay cả bà Ngô cũng khen không dứt miệng về trù nghệ, như chị Trang cũng rất hài lòng về năng lực tính toán. Trong lòng Lục Minh, Ngu Thanh Y rõ ràng còn một khoảng cách rất xa, ngoài việc nàng chỉ là một đại minh tinh biết ca hát ra, trong lòng hắn nàng còn kém xa thân thủ của Hạ Linh.
Hạ Linh là con gái, nhưng nàng kiên cường dũng cảm, trong nguy nan có thể động thân để bảo vệ đồng bạn.
Làm cho Lục Minh cảm động, hay là tình mẫu tử trời sinh đã như vậy.
Tình nguyện bỏ đi tính mạng để cứu một đứa trẻ xa lạ, mặc dù lúc cứu nàng Lục Minh mắng to, nhưng nghĩ thông suốt, thì trong lòng cực kỳ cảm động, phụ nữ đúng là phụ nữ, luôn luôn có tình mẫu tử trong người.
“Tôi cảm thấy Cửu Chuyển Dưỡng Nhan dịch của em không thể bán! Tuyệt đối không thể bán!” Ngu Thanh Y dùng phương thức nói chuyện, là sách lược của thời tam quốc để lại, hoặc là dựa trên triều đại Internet, làm theo một cái công thức đã có từ trước. Đầu tiên làm cho người ta ngạc nhiên, hấp dẫn sự chú ý của đối phương, rồi đột nhiên mở miệng, làm cho hắn ngoài ý muốn. Lục Minh nghĩ thầm, cái này không phải nói nhảm sao? Không thể bán thì sản xuất để làm gì? Nguồn thu của mình, hoàn toàn trông cậy vào nó! Bất quá nếu đã nói như vậy, khẳng định có đạo lý, tạm thời nghe trước cái đã.
“Cửu Chuyển Dưỡng Nhan dịch bởi vì dược liệu rất hiếm, số lượng chế tạo rất thấp, chỉ có một nhân tài như em mới có thể làm ra, cho nên đây là kỳ dược hiếm có nhất trên thế gian, nếu em bán như vậy, thì cũng không khác gì Dương Thai Tố và Nhục Độc Khuẩn Châm, em làm như vậy, là chủ động làm hạ cấp độ của mình xuống, cứ bán bảo vật như vậy, thì người mua sẽ không cảm kích em, còn cảm thấy em là một tên đại ngốc!” Nhìn thấy đã hấp dẫn thành công sự chú ý của Lục Minh, Ngu Thanh Y tung thêm một quả tạc đạn.
“Trời, cô nói như vậy thì phải làm sao?” Lục Minh nghe xong cũng cảm thấy bực tức, nhưng hắn cũng không cách nào cãi lại, vì Ngu Thanh Y nói rất có đạo lý.
“Rất đơn giản, em không cần bán, để cho người khác đến cầu em, cầm đồ vật đến trao đổi, chọn lấy một món mà em thích nhất đến đổi!” Ngu Thanh Y nói chuyện hù dọa làm Lục Minh giật mình, nhìn không ra, Ngu mỹ nhân này lại tàn nhẫn như vậy, may mà nàng là một ngôi sao, nếu như nàng đi xuống biển làm ăn, phỏng chừng không thông báo đã đánh sóng thần vào bờ. Nhưng trong lòng hắn lại nghĩ, nàng nói cũng rất có đạo lý, bản thân căn bản là cũng không cần tiền, kỳ dược ở trong tay, cần gì phải chủ động bán ra, sao không học Khương Tử Nha buông câu, nguyện làm người cầm câu!
“Cụ thể nên làm thế nào?” Lục Minh thỉnh giáo. “Tuyên truyền, để cho phú hào, quan to, danh nhân cùng các ngôi sao của giới giải trí, làm cho nhu cầu của những người này trở nên cấp bách. Cho những người này biết được tin này, đồng thời làm ra quảng cáo sống, tôi đã nghĩ rồi, tôi căn bản không phải là một người phát ngôn tốt nhất, đương nhiên, tôi chỉ có thể làm một trong những người phát ngôn. Bởi vì hình tượng của tôi không đủ hấp dẫn như chị Lan, một ngôi sao trung niên, cỡ người như chị ấy mới là một quảng cáo sống tốt nhất! Chị Lan sau khi hóa trang nhìn rất đẹp, nhưng khi bỏ lớp trang điểm, anh sẽ phát hiện ra vẻ mặt tái nhợt, vành mắt biến thành màu đen, môi không chút hồng, nhìn rất giống quỷ, làm cho người khác phải sợ hãi, đây là do hóa trang nhiều năm ảnh hưởng đến, tin chắc rằng một nữ minh tinh khi bước đến độ tuổi này sẽ có tình huống tương tự, cho nên Cửu Chuyển Dưỡng Nhan dịch tung ra, sẽ làm cho các nàng phát điên!” Ngu Thanh Y thấy Lục Minh chuyên tâm nghe, không khỏi thản nhiên cười, mị lực bắn ra bốn phía.
“Cứ nói tiếp đi” Lục Minh đối với Ngu Thanh Y thật có chút ngạc nhiên, ý bảo nàng tiếp tục.
“Tuyên truyền đến mức mọi người điên lên mới thôi, lúc này, ai ai cũng muốn, nhưng không chỗ nào bán, lúc này địa vị của Cửu Chuyển Dưỡng Nhan dịch trong lòng mọi người sẽ không ngừng tăng cao, anh đừng nói là một trăm vạn, nhiều hơn cũng có người mua! Cửu Chuyển Dưỡng Nhan dịch có đặc điểm lớn nhất chính là vô giá, anh phải cho thế nhân sinh ra một ý niệm như vậy trong đầu, nó là một báu vật vô giá, không thể dùng tiền được. Đến lúc này, mọi người đều sẽ cố gắng thỏa mãn yêu cầu của anh!” Ngu Thanh Y tao nhã cầm ly nước lên, uống một ngụm nhỏ, Lục Minh đang nghe nàng nói chuyện, không chú ý lắm, cái ly nàng đang cầm chính là ly của hắn.
“Phương thức có thể oanh động thế nhân tốt nhất của Cửu Chuyển Dưỡng Nhan dịch, chính là đấu giá!” Ngu Thanh Y cuối cùng nói đến một thứ làm người ta kinh ngạc vô cùng.
“Chủ ý tốt, ài, sao tôi trước giờ không nghĩ ra... Lục Minh nghe được mừng như điên.
“Cả ngày anh cứ trốn trong phòng thí nghiệm, nghiên cứu phát minh, thì làm sao mà thông được thế sự hả nhà khoa học!” Ngu Thanh Y che miệng mà cười, nàng cười làm vai run động, cặp ngực khẽ run lên, thấy vậy Lục Minh len lén nuốt nước miếng, thầm nghĩ Ngu mỹ nhân này không phải là một bình hoa, mà cũng có chút đầu óc.
“Vừa rồi nói đến đấu giá là phương thức tốt nhất, bởi vì chỉ có cạnh tranh mới làm cho nó thêm quý giá, hơn nữa, như vậy mới không làm cho người ta tuyệt vọng, làm cho con người có sự hy vọng, bởi vì đấu giá là một nơi cạnh tranh công bằng, có nó tồn tại, mới có thể làm cho người khác yên tâm!” Ngu Thanh Y mỉm cười, nhưng lại lắc đầu nói: “Nhưng chúng ta không thể đem Cửu Chuyển Dưỡng Nhan dịch ra đấu giá được, phải khống chế số lượng của nó, bảo trì sự hiếm hoi của nó, khẳng định có thể thu hút rất nhiều danh nhân. Cũng hy vọng các nàng dùng đủ loại phương pháp, dù cầu hay mua, lúc này em có thể lấy danh nghĩa tặng riêng cho một người, em chưa nghe qua, thật sự là tặng cho một người, khẳng định không cách nào tưởng tượng được, người được em tặng nhất định sẽ sinh ra sự cảm kích và ngạc nhiên chưa từng có!”
“Ý của cô nói là, những người được tôi tặng, nhất định sẽ tặng lại cho tôi, sẽ hết sức hồi báo tôi” Ngu Thanh Y chăm chú gật đầu, nói: “Hơn nữa, tặng của có thể làm cho người ta sinh ra tâm hư vinh, anh lựa chọn một ít đại minh tinh có danh tiếng, vậy thì vô hình chung sẽ nâng cao tên tuổi và thân phận của họ, người khác nhìn lên người được tặng, nói cách khác, mọi người đều khát vọng muốn tạo sự quen biết với anh, đến lúc được anh tặng, sẽ đề cao thân phận của chính mình!”
“Chiêu này của cô quả thực rất độc, bất quá tôi thích!” Lục Minh giơ ngón tay cái về hướng Ngu Thanh Y.
“Tôi còn nhiều chỗ lợi hại lắm!” Ngu Thanh Y mỉm cười nhận lấy sự tán dương của hắn, rốt cục đã thay đổi được ấn tượng trong lòng của hắn, tin tưởng rằng qua việc này, bản thân sẽ tăng địa vị lên trong lòng hắn, ha ha!
Nàng đứng lên, mang theo một mùi hương, đi đến phía sau Lục Minh, vươn cánh tay ngọc ra, quanh quẩn trước người hắn.
Cặp môi thơm tiếp cận, nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn một cái.
Sau đó cười duyên nói: “Tìm một cô gái mà anh thích để tặng, chắc sẽ vô cùng vinh hạn. Đáng tiếc là tôi không có gì, không thể cho anh một hồi báo, nên chỉ biết hồi đáp cho anh bằng một nụ hôn! Đây chính là nụ hôn đầu tiên của tôi, là nụ hôn trân quý nhất!”
“Như vậy cũng cho là nụ hôn đầu tiên... Lục Minh đổ mồ hôi.
“Cửu Chuyển Dưỡng Nhan dịch cứ giao cho tôi, tôi sẽ thay anh tuyên truyền, tôi cũng sẽ thuyết phục chị Lan giúp anh, hơn nữa nàng ta căn bản là không cần thuyết phục, phỏng chừng nàng ta nghe được tin này chắc là mừng như điên ấy chứ!” Ngu Thanh Y không vội vã trở về, mà đứng phía sau Lục Minh, nhu thuận đấm bóp bả vai hắn, cười nói: “Thiếu gia, người có hài lòng với biểu hiện của tiểu tỳ không? Tiểu tỳ ngoan như vậy, thiếu gia có định thưởng cái gì cho người ta không?”
“Nếu vậy, thưởng cho một nụ hôn?” Lục Minh cười.
“Đừng có đắc ý!” Ngu Thanh Y hờn dỗi đánh hắn một cái, rồi trở về chỗ ngồi của mình, cho hắn một cái nhìn đáng yêu, phong tình vô hạn: “Anh đi tìm người khác hôn đi, người ta không muốn hầu hạ đại thiếu gia này đâu!”
Nàng biết hôm nay đã thành công, bày ra một năng lực không giống người bình thường, cho hắn một sự kinh hỉ, cũng có một khởi đầu tốt với hắn.
Cho nên, mang theo sự vui mừng, bữa cơm này, nàng đặc biệt vui vẻ.
Lục Minh cũng đã thay đổi cách nhìn với đại minh tinh này, xem ra phương pháp của nàng, mình cũng không cần lộ diện, bảo trì sự thần bí, còn có thể thu hoạch lớn. Hắn còn được Ngu Thanh Y chi dẫn một số chi tiết, càng cuống quít gật đầu, cảm giác như ăn cơm với nàng cũng rất có giá trị, Hạ Linh trở về, Lục Minh biết các nàng còn đang bận rộn, chuẩn bị chia tay, nhưng suy nghĩ một lát, rồi lại nói với Hạ Linh: “Cho dù chị không tin em, nhà của em vẫn còn có châm cứu đại sư Chúc Tiểu Diệp, nghe nói chị bị ho khan, hẳn là do vết thương chưa lành, cho nên tốt nhất cứ đến châm cứu, hơn nữa, cho dù thân thể không có vấn đề gì, châm cứu cũng có thể kích thích tiềm năng của cơ thể!”
“Rãnh rỗi nói sau” Trong lòng Hạ Linh chợt xấu hổ, ho nhẹ một cái che dấu sự xấu hổ trong lòng, không phải có bệnh. Bất quá đây là hắn quan tâm mình, coi như là có ý tốt.
Chào tạm biệt Ngu Thanh Y và Hạ Linh, Lục Minh đón xe đến Phương Phỉ Uyển.
Thương thế của Hoắc Vấn Dong rốt cuộc thế nào rồi? Khẳng định nàng vì lên cao trào do bàn tay của mình, nên mới thẹn thùng rời đi, xem ra mình phải giải thích với nàng một chút, lúc ấy quả thật là chữa bệnh, bản thân không có phi lễ với nàng.
Chợt nhớ ra, trong đầu Lục Minh hiện về những hình ảnh của Hoắc Vấn Dong khi lên cao trào, nhớ lại vẻ mặt cực lạc của nàng, còn thở dốc rên rĩ, không khỏi đập nhanh tim. Khi gặp nàng, bản thân nên nói cái gì để không bị xấu hổ?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bởi vì Vương Đổng đầu tư, còn có sự chú ý của Ôn Hinh phu nhân, Phương Phỉ Uyển bố trí lại, mặc dù không có trang hoàng, nhưng đổi không ít đồ mới, cũng chiêu thêm không ít người. Cánh cửa mới mở ra, hai vị khách tươi cười bước vào, Lục Minh khoát tay: “Phương Phi Uyển vẫn chưa khai trương, xin mời ngài qua lại sau hai ngày nữa!” “Tôi biết là chưa khai trương, nhưng tôi không phải khách” Lục Minh không biết làm sao, nhớ đến lần đầu tiên Giai Giai mặc sườn xám, vóc người rất đẹp, mặc sườn xám vào rất mê người, xem ra giấc mộng của mình đã có khả năng thực hiện được. Bây giờ đã có cảnh sát, y tá, giờ bảo Giai Giai mặc sườn xám, thật sự rất hoàn mỹ. Nếu như nàng nguyện ý mặc vào... dâm ý trong lòng Lục Minh bùng nổ. “Oa, anh Minh, mau vào!” Cam Điềm chớp mắt, vừa nhìn ra người bên ngoài chính là Lục Minh, lập tức chạy đến, kéo cánh tay hắn. Hai tri khách vừa biết được mình ngăn sai người, khuông mặt nhỏ nhắn lập tức xấu hổ. “Thật sự là tiểu tử thúi, có chuyện gì cũng ném cho chúng ta, bản thân lại chạy đi phong lưu khoái lạc, bắt được hắn, đừng để cho hắn trốn thoát!” Dám nói những lời này với Lục Minh, đương nhiên chỉ có Tiểu Hoa. Những nhân viên cũ không người nào là không nhận ra Lục Minh, vừa thấy hắn, đã chạy đến, vỗ bàn tay nhỏ bé hoan nghênh, lại có người giơ tay bắt chước bộ dáng làm quỷ của Cam Điềm, kêu hắn là anh Minh, đòi tăng lương. “Hắn là ai vậy?” Hai người đón khách lấy làm lạ hỏi người bên cạnh. “Cái gì? Hắn là ai các người không biết?” Các thành viên cũ cười ha hả, nhưng không giải thích, để cho các nhân viên mới bị lòng hiếu kỳ giết chết. “Đi, làm việc của mọi người đi, đừng gây sự!” Chị Trang vừa đi ra, nhìn thấy Lục Minh, cũng cố gắng vui mừng, rồi đuổi tất cả mọi người bên cạnh hắn đi. Rồi cùng hắn lên lầu, sau khi giới thiệu tiến triển của Phương Phỉ Uyển, lại có chút thở dài: “Phương Phỉ Uyển bố trí thêm lần nữa cũng rất tốt, ông chủ lớn và Vương Đổng đã rót vào không ít tài chính, nhưng đóng cửa mấy ngày, mất đi khách hàng, chị lo hai ngày nữa khai trương, sẽ rất ảm đạm.. “Cái này không sao. Sinh ý của Phương Phỉ Uyển chắn chắc sẽ tốt lên. Chúng ta không cần lo lắng, chị cứ bảo mọi người cứ từ từ, chỉ cần chúng ta phục vụ tốt, khách hàng sẽ chậm rãi trở về!” Lục Minh giải thích, chỉ cần làm cho cách thức phục vụ của khách sạn trở thành đệ nhất, với điểm này, không cần lo lắng về khách hàng. Vị trí địa lý của Phương Phỉ Uyển rất tốt. Nằm ngay trên đường lớn của Lam Hải, giao thông thuận lợi, hơn nữa còn có bãi đỗ xe thỏa mãn nhu cầu của khách hàng. Ngoài ra, những đối thủ cạnh tranh gần đó cũng không nhiều lắm. Cho nên tái khởi tuyệt đối không có vấn đề. Chị Trang đương nhiên cũng rõ ràng, Phương Phỉ Uyển nàng rất quan tâm, nhưng lúc đầu nếu như không có những lời cổ vũ, thì làm cho nàng cảm thấy không tốt. Nếu không ở chỗ này, thì sẽ không có khả năng đạt được cơ hội như vậy. Trong Phương Phỉ Uyển, chị Trang là Tổng giám đốc, một tay lo liệu tất cả các việc lớn nhỏ. Bởi vì ông chủ lớn không can thiệp, còn Vương Đổng thì lại tín nhiệm, Lục Minh thì giao toàn quyền cho nàng xử lý. Nếu không làm ra được một chút thành tích, nội tâm của nàng sẽ cảm thấy áy náy. Lục Minh ngẫm lại, cho nàng một chủ ý: “Nếu không, chúng ta tìm những người náo nhiệt, để cho họ ăn uống một hai ngày, rồi cho họ một sự ưu đãi đặc biệt, hấp dẫn bọn họ vào dùng cơm?” “Chúng ta là khách sạn, ăn uống thì không vấn đề, nhưng làm sao có thể tìm được nhiều người như vậy? Sao khi chúng ta bố trí lại, không nói đến phòng hai mươi ba lầu, chỉ đại sảnh thôi cũng phải vài trăm người. Để cho những người này ngồi căn bản là không đủ...” Chị Trang vẫn còn chút lo lắng. Nàng sợ nhất là khi mở cửa thì một người khách cũng không có. Mà đề nghị của Lục Minh nàng rất là tán thành, nhưng cảm thấy nếu ít người đến, thì tác dụng không lớn, thì càng có vẻ vắng hơn. “Chị không cần lo lắng, ha ha, nếu có miễn phí cơm trưa, còn sợ không có người đến sao!” Lục Minh cười ha hả, lập tức móc điện thoại ra gọi cho mấy tay chiến hữu đại học: “Này, Trần Trang, bây giờ còn ngủ? Trời đất, tối qua mày coi phim AV hả? Mày coi chừng mất mạng vì ra quá nhiều đó... Không nói nhảm nữa, hai ngày sau Phương Phỉ Uyển khai trương, Tổng giám đốc muốn hấp dẫn khách hàng, cho nên muốn mời mọi người ăn miễn phí một bữa tiệc lớn, càng nhiều càng tốt, tốt nhất dẫn đến hai ba trăm người gì đó! Nói cho những người này biết, trừ ăn uống ra, mỗi người còn được tặng 100 đồng! Trời, tao lừa mày lần nào chưa! Cho mày hai ngày để chuẩn bị, không hạn chế nam nữ, có bản lãnh thì dẫn bạn gái theo luôn, cam đoan có bonus! Mẹ kiếp, mày không có nằm mơ đâu, nếu mày không làm được, tao dìm mày xuống sông cho cá ăn! Không sợ uy hiếp, lão tử đập bể máy tính của mày để mày khỏi coi AV nữa. Nhớ đó, muốn ăn miễn phí thì dẫn theo một trăm người, nếu không được thì mổ bụng tự sát đi!” Trần Tranh nằm trên giường ngây ngốc nửa ngày, rồi nhảy tọt xuống, gọi tất cả những người hắn quen biết. Mọi người nghe thấy tin này, phản ứng đầu tiên chính là, dùng ánh mắt thương xót nhìn Trần Tranh: “Ý dâm mặc dù vô tội, nhưng không thể xem nhẹ, cho dù mày muốn YY nó, tại sao lại còn nói ra? Mày làm như vậy, rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm rằng mày mắc bệnh thần kinh!” “Thằng này đang nằm mơ, tao dám khẳng định!” Thêm một phán đoán mới. “Mẹ kiếp, cho dù bọn mày không đi, lão tử cũng sẽ tìm người khác đi, tìm rất nhiều rất nhiều, mỗi thằng một bao, đến lúc đó bơi trong biển vú thỏa thích” Trần Trang tưởng tượng mấy trăm em đang vây quanh mình, được mấy trăm cặp ngực đụng chạm sờ mó, ha ha, thật sự rất hạnh phúc. Mọi người thấy Trần Tranh liên tục gọi điện thoại, so với vẻ ngượng ngùng ngày thường, đều cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Này, Trần Tranh, đây là thật?” “Thật sự có người mời ăn cơm trưa miễn phí? Mày xác định tao không nằm mơ chứ?” “Đến lúc đó là một âm mưu, mọi người sau khi bị lừa tài gạt sắc, còn phải ở lại rửa chén một tháng mới được về”. “Mày cứ gọi cho Lục Minh, lão tử không rảnh nói nhảm với mày, alo, Mỹ Mỹ, anh Trần Tranh đây, là như thế này, có một bữa tiệc miễn phí, còn được tặng thêm một trăm đồng, lão tử lừa em là con chó, em không tin, anh thề độc với em, nếu Trần Tranh anh gạt em, sẽ bị trời đánh nát vụn cái máy tính của anh, đem hơn 800 bộ phim AV tinh phẩm của anh hủy đi” Trần Tranh phát ra lời thề vô cùng độc địa, làm cho những người nghe hắn gọi điện thoại cũng la hoảng lên: “Tao tin, tao tin, mày không cần phát lời thề độc địa như vậy, cái này rất tàn nhẫn!” Trong vòng mười phút, Lục Minh nhận hơn năm mươi cuộc điện thoại. Ban đầu hắn còn kiên nhẫn giải thích, rồi hết kiên nhẫn thì tức giận nạt nộ mắng: “Mẹ kiếp, lão tử **** rảnh nói nhảm, đây là sự thật!” Những người gọi điện xác nhận, nghe vậy cũng đổ hết mồ hôi, nhưng họ cũng hiểu được, vì ai ai cũng gọi điện đến để xác minh, không làm cho hắn điên máu lên mới là lạ. Một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng Trần Tranh tiểu tử sợ không đủ người, ngay cả thầy cô giáo quen sơ sơ cũng gọi luôn, nói cứ như đúng rồi. Một thầy giáo quen biết Lục Minh, cũng gọi điện đến hắn xác minh, sau khi nghe hắn nạt nộ xong, ông thầy này đổ mồ hôi, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, thầy tưởng tên Trần Tranh kia nói đùa, không ngờ là sự thật, mời thầy cô đến thật là hãnh diện. Đến lúc đó, chúng ta sẽ chuẩn bị tốt, gặp lại...” Chị Trang bên cạnh thấy vậy cao hứng, không ngờ Lục Minh chỉ gọi một cuộc điện thoại, vấn đề liền được giải quyết. Sinh viên thì thích náo nhiệt, nếu có thể đến hai ba trăm người, gia tăng một chút nhân khí, vậy thì mời bọn họ ăn cơm miễn phí chỉ là chuyện nhỏ, về phần moi người được một trăm đồng thì càng không là vấn đề. Nàng nói với Lục Minh, Phương Phỉ Uyển có thể đưa xe đến trường rước họ, bọn họ không cần phải lấy xe đến. Lục Minh gọi đến cho Trần Tranh nói về việc này, càng làm cho mọi người thêm kích động nhảy lên, hoan hô cái nhà hàng này hào phóng. Nếu còn những kẻ nhát không bán tín bán nghi, không dám chủ động đi Phương Phỉ Uyển thì lần này có xe đến đón, khẳng định có thể gạt bỏ sự băn khoan của mọi người. Lục Minh giải quyết vấn đề nhân khí này, cũng cảm thấy có chút thành tựu. Điều quan trọng nhất là, một số thầy cô quen biết, cũng nể mặt hắn, đến đây ủng hộ. Sự lo lắng trong lòng chị Trang biến mất, kinh hỉ, hân hoan đi chuẩn bị. Lục Minh tìm một hồi lâu vẫn không thấy Hoắc yêu nữ, cuối cùng Cam Điềm tiểu yêu tinh này chạy đến, nói nhỏ bên tai hắn, dặn là đừng nói là nàng nói, rồi chỉ chỉ lên lầu bảy. Lục Minh đi lên, phát hiện ra Hoắc Vấn Dong đang ngồi ở bàn công tác, chuyên tâm viết cái gì đó. Vết thương trên mặt nàng vẫn vô cùng rõ ràng, bất quá không còn vẻ đáng sợ. Vết thương gạch chéo, người bình thường khẳng định là khó coi cực kỳ, nhưng trên mặt Hoắc Vấn Dong, chỉ còn lại một vệt mờ. Lục Minh phát hiện, từ sau khi có vết thương này, trên người Hoắc Vấn Dong có một mị lực đặc thù không nói nên lời, mặc dù hơi tổn hại dung nhan, nhưng lại tăng thêm khí chất, hình thành một cảm giác không giống bình thường. Hắn nhìn Hoắc Vấn Dong một hồi lâu, cuối cùng cũng không lên tiếng, lẳng lặng ngồi xuống, thưởng thức sự chuyên tâm kia. Cùng lúc đó, nàng hiển nhiên rất chuyên chú, khác xa so với vẻ cười nói bình thường của nàng. Có lẽ, nàng vẫn sinh hoạt dưới lớp mặt nạ. Khi chuyên tâm vào công việc, đây mới chính là gương mặt thật của nàng. Hoắc Vấn Dong không chú ý đến Lục Minh tiến vào, chỉ khi hắn rời đi, hình như có cảm ứng nên ngẩng đầu lên, nhìn thấy trống trơn, nàng còn tưởng rằng vừa rồi sinh ra ảo giác, trong lòng tức giận hừ một câu, người này, có nhiều mỹ nữ đến làm bạn, vui đến quên trời đất, làm gì còn nhớ đến mình. Bất quá, tức giận là tức giận, chị Trang vốn có nhiều sự tình muốn tìm Lục Minh, nàng phải tiếp nhận giùm. Hoặc là chính mình xử lý, hoặc là cùng Giai Giai thương lượng giải quyết. Trong lòng của nàng, cũng không có ý thức đây là công việc của nữ chủ nhân, lấy cớ là... dù sao hắn cũng cứu minh một mạng, mình làm công cho hắn, xem như trả nợ. “Anh không nói chuyện với chị ấy?” Tiểu Hoa thấy Lục Minh phải rời đi liền hỏi: “Muốn em nói với chị ấy rằng anh đã đến?” “Không cần, các người đi làm việc đi!” Lục Minh cười, hắn cảm thấy Hoắc Vấn Dong bây giờ rất tốt, mặc dù trên mặt có vết thương, nhưng sự tự tin trở về, có thể chuyên tâm vào việc, lại còn có một mị lực rất đặc biệt, cái này xem ra cũng không phải việc xấu. Hơn nữa, chỉ cần kiên trì sử dụng Cửu Chuyển Dưỡng Nhan dịch, vết thương sẽ từ từ biết mất, chờ cho vết thương lòng của nàng cũng biến mất, thì sẽ tự nhiên khôi phục lại Hoắc yêu nữ nhiệt tình như lửa kia xưa! Trải qua sự hồi sinh, tin chắc rằng Hoắc Vấn Dong sẽ có tương lai tươi sáng, bất quá là dung nhan, hay thể xác và tinh thần. Điều Lục Minh lo lắng nhất chính là, vài ngày nay chưa đi thăm Giang Tiểu Lệ, không biết cô bé này như thế nào rồi? Có chạy bộ theo quy định của mình không? Hay là lại cúp học đi sàn nhảy nữa đây? Đón xe đến khu nhà ở của Giang Tiểu Lệ, gõ gõ cửa, phát hiện ra hình như có tiếng người, nhưng không thấy Giang Tiểu Lệ ra mở cửa. Áp tai vào cửa nghe cẩn thận, còn nghe thấy tiếng nàng rên rĩ thống khổ... Chẳng lẽ cướp vào nhà, bắt cóc? Trong lòng Lục Minh thầm giận, dùng chìa khóa mở cửa không phát ra tiếng động, như mãnh hổ lao vào, chuẩn bị khống chế ác đồn, nhưng trong phòng căn bản không có ai, chỉ có một mình Giang Tiểu Lệ đang té trên mặt đất, một tay khoát lên ghế sa long, tay kia chống xuống đất, tựa hồ như muốn đứng dậy, nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ. Tay của Lục Minh sờ lên trán nàng, phát hiện ra nóng như lửa. “Em phát sốt rồi, nhiệt độ tăng cao, này, tỉnh lại!” Lục Minh ôm Giang Tiếu Lệ đứng dậy, phát hiện ra thần trí của nàng cũng mơ hồ, trong miệng phát ra những tiếng rên rỉ thống khổ suy yếu: “Ba, con lạnh, ba, lạnh...”