“Quái nhân, anh có thể bắt rắn được không?” Lâm Vũ Hàm hỏi một vấn đề rất kỳ quái. “Mặc dù điểm mạnh của tôi là thông ống nước, nhưng nếu muốn ta bắt một ‘mỹ nữ xà’, ta nghĩ chắc cũng không vấn đề gì” Lục Minh lộ ra vẻ mặt ‘sói già gian ác’, nhìn hai con dê con trước mặt cười xấu xa.
“Không đứng đắn gì cả. Chuyện nghiêm túc đấy, nhà của tôi có rắn, anh mau giúp tôi đến bắt!” Lâm Vũ Hàm kéo tay Lục Minh lôi đi.
“Có rắn thì gọi bảo an chứ!” Lục Minh trong lòng kêu khổ, nhà các nàng sao lại có rắn được chứ? Không phải đang kiếm cớ chứ?
“Gọi bảo an, ngộ nhỡ họ bị rắn cắn thì sao?” Lâm Vũ Hàm phản đối đề nghị này.
“Này này, bọn họ bị rắn cắn thì cô lo, tôi mà bị rắn cắn cũng sẽ đi đứt cái mạng nhỏ luôn! Cô nghĩ tôi là siêu nhân hả? Đại tiểu thư, xin bỏ tay tôi ra, trong nhà tôi còn một chai bia đang uống dở, còn một bát mỳ đang úp dở chưa kịp ăn, giờ mà tôi bị rắn cắn chết thì quả là chết không nhắm mắt đó!” Lục Minh giả bộ đáng thương khiến hai ‘mimi’ bật cười.
“Chả liên quan, anh ‘đi’ rồi, em giúp anh uống nốt chỗ bia, chị Mộng Ly giúp anh ăn nốt chỗ còn sót, vậy là anh có thể an tâm nhắm mắt!” Lâm Vũ Hàm cười hì hì nói.
“Ừm!” Cô gái tên Mộng Ly cũng không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu một cái ủng hộ quyết định của Lâm Vũ Hàm.
“Tôi đây càng chết không nhắm mắt...” Lục Minh vừa bước ra cửa, Tiểu Đậu Đậu ở trong lòng Ôn Nhu vội nhảy xuống đuổi theo, miệng gọi to “Ba ba”
“Ba ba?” Lâm Vũ Hàm vừa nghe thấy ngẩn cả người.
“Ba ba?” Cô gái tên là Mộng Ly vẻ mặt cũng đầy kinh ngạc.
“Ngất mất! Các cô cũng gọi tôi là ba ba sao? Tôi già vậy à?” Lục Minh rất thất vọng đi lại bức tranh phía góc tường đứng.
“Đó hình như là con gái của Ôn Hinh phu nhân mà. Tiểu bảo bối, sao lại gọi hắn là ba ba?” Lâm Vũ Hàm nhận ra Tiểu Đậu Đậu, mặc dù không phải quen thân lắm nhưng cũng biết cô bé là tất cả đối với Ôn Hinh phu nhân.
Tiểu Đậu Đậu nhìn Lâm Vũ Hàm không trả lời, chạy nhào đến leo lên lưng Lục Minh, bám vào tóc hắn rồi ngồi vắt vẻo trên vai của hắn vô cùng thân mật.
“Đã bảo đừng gọi ta là ba ba mà, gọi ta là ca ca, nếu gọi ba ba mẹ em sẽ tức giận đấy” Lục Minh toát cả mồ hôi. Tiểu Đậu Đậu này dường như rất sợ người lạ. Ngay cả Niếp Thanh Lam thường ở cạnh mình, lại còn thường hay dùng bánh pudding... lấy lòng cô bé. Vậy mà cô bé dù đối với hồ ly mỹ nhân không quá kháng cự, nhưng cùng lắm chỉ bị động cho Niếp Thanh Lam ôm một cái thôi, cũng không hiểu vì lý do gì mà Tiểu Đậu Đậu lại thích mình như vậy?
Giai Giai buồn bực nhất chính là việc Tiểu Đậu Đậu thế nào cũng không chịu làm thân với nàng. Bất kể nàng dùng bao nhiêu đồ ngọt lấy lòng, Tiểu Đậu Đậu cũng không chịu chủ động thân mật.
Lục Minh thì trái ngược hoàn toàn, chẳng làm gì mà Tiểu Đậu Đậu lại rất thích hắn.
“Ba ba” Tiểu Đậu Đậu mở miệng là gọi ba ba, bảo sao cũng không chịu sửa. May mà Ôn Hinh phu nhân cũng không giận, có nghe thấy cũng không ý kiến gì.
“Hiếm lắm mới được tiểu bảo bối thích anh như vậy. Hừ, cô bé gọi anh là ba ba, đã cho ngươi chiếm tiện nghi rất lớn rồi đấy!” Ôn Nhu tiểu cô nương rất bực bội, nàng thấy Lục Minh cùng hai nàng kia đi ra ngoài liền đuổi theo. Lý do sao? Bổn Đại tiểu thư đây là muốn trông chừng Tiểu Đậu Đậu, không để cho tên đại thúc ‘biến thái’ kia mang đi được.
“Anh thật sự là một quái nhân” Lâm Vũ Hàm nhìn Tiểu Đậu Đậu ngồi trên vai của Lục Minh cười to, trong lòng không khỏi cảm thán!
“Ừm” Cô gái tên là Mộng Ly cũng đồng ý gật đầu.
Nhà Lâm Vũ Hàm thực sự có rắn. Trong hoa viên có một con hắc mãng dài mấy thước, đầu tuy không lớn nhưng thân thể thô to giống như chân người, có nhiều hoa văn màu nâu trên thân. Nó lười biếng nằm ở bụi cỏ phơi nắng không nhúc nhích. Lục Minh để ý thấy bụng nó phình to, chắc ăn vụng vật gì của Lâm gia, giờ đang nằm tiêu hóa.
Hai người phụ nữ trung niên làm thuê sắc mặt tái nhợt đứng ở xa xa thấy Lâm Vũ Hàm trở về, giọng gọi bảo tiểu thư đừng đi vào.
Lục Minh giao Tiểu Đậu Đậu cho Ôn Nhu đứng phía sau, cười nói: “Đây là một con rắn được người nuôi, các cô không cần sợ. Nó ăn vụng đồ ăn xong, giờ đang tiêu hóa, lười di chuyển, nhưng cũng không tấn công người đâu”.
Ôn Nhu lúc đưa tay bế Tiểu Đậu Đậu cảm giác được bàn tay “tội ác” của Lục Minh chạm khẽ vào ngực mình, trong lòng rất tức giận. Tên đại thúc biến thái này dám nhân cơ hội ‘phi lễ’ mình. Mặt nàng ửng hồng như một quả táo, hai mắt có tia giận dữ lườm Lục Minh, trong lòng hận không thể tiến lại một cước đá bay hắn. Nhưng mọi người chẳng ai chú ý đến nàng đang hờn dỗi, mà đều tập trung chú ý nhìn con đại xà đang nằm lười biếng kia. Lục Minh đương nhiên cũng không để ý, hắn vốn định tiến lên, định theo phương pháp ‘đối phó’ với rắn trên... TV để ‘xử’ mãng xà, dè đâu Lâm Vũ Hàm và Mộng Ly lại nắm chặt áo hắn kéo lại, ngăn không cho hắn tiến tới.
“Nếu tôi không tiến lên, sao có thể biến thân thành... super man? Vì toàn bộ hạnh phúc của nhân loại, các cô mau buông tay, tôi còn muốn cứu cả địa cầu nữa?” Lục Minh cười to.
“Hì hì...” Hai nàng vừa nghe, cười đến rung cả người, nỗi sợ hãi đại xà trong nháy mắt cũng biến mất.
“Lời ngon tiếng ngọt lừa gạt các cô gái trẻ. Hừ, ta còn lâu mới ‘trúng chiêu’ của ngươi!” Ôn Nhu tiểu cô nương đối với Lục Minh có thành kiến, mặc dù cảm giác được hắn nói đùa rất thú vị, nhưng nàng vẫn không phục. Hắn muốn ‘hót hay’ lừa gạt các cô gái trẻ đẹp ư? Bản Đại tiểu thư đã nhìn rõ trái tim đen tối tà ác của hắn rồi.
Đội trưởng đội bảo an dẫn theo một nhóm bảo an chạy lại, trong tay cầm đủ các dụng cụ lớn nhỏ.
Đừng nói là một con mãng xà được nuôi dưỡng, cho dù là một con cọp đói, đối với tổ bảo an cũng là may mắn lắm rồi. Con mãng xà này không có làm tổn thương đến ai, cũng không làm loạn gây ra động tĩnh gì cả, nếu không trách nhiệm của bọn họ quả thật không nhỏ. Không cần Lục Minh ra tay, bảy tám bảo an đã xông lên, còn cử lại hai người để bảo vệ Lục Minh, Lâm Vũ Hàm, Mộng Ly, Ôn Nhu các nàng, toàn những Đại thiếu gia với Đại tiểu thư thân quý như ngọc...
Chế phục chú mãng xà này quả thật cực kỳ đơn giản, nhấc nó từ mặt đất lên, sau đó... nhét vào một cái túi vải đen là xong.
Bởi vì nó đang tiêu hóa thức ăn, nên căn bản có nhúc nhích được tí nào đâu.
Đội trưởng bảo an liên tục xin lỗi, nói đây là vật nuôi của Vương tiên sinh ở biệt thự phía dưới, không có khả năng tấn công người. Nhưng qua việc này, sẽ bảo Vương tiên sinh quản lý vật nuôi của ông ta cho tốt, hoặc là mang vật nuôi đi chỗ khác, tránh lại xảy ra việc như hôm nay.
“Không sao rồi, làm phiền mấy người! Quái nhân, anh không vào trong ngồi một chút sao?” Đây là lần thứ hai Lâm Vũ Hàm yêu cầu.
“Không, tôi còn muốn tiếp tục thông ống nước, nhiệm vụ vĩ đại cứu vớt địa cầu đành giao cho hai nữ chiến sĩ xinh đẹp các cô, cố gắng lên!” Lục Minh nghiêm trang vỗ vỗ vai Lâm Vũ Hàm mà hai nàng thì đang cười lăn cười bò chảy cả nước mắt. Ôn Nhu tiểu cô nương khinh thường nhìn, hừ, đại thúc biến thái quả là đồ cơ hội, đúng là quá... biến thái!
“Nhà của tôi cũng có tiểu quái thú trốn ở đường xuống nước, quái nhân super man, tôi lệnh cho anh đi vào tiêu diệt nó” Lâm Vũ Hàm cố nhịn cười, dùng ngón tay ngọc chỉ vào trong phòng, ý bảo Lục Minh đi vào.
“Tiểu bảo bối, vào cho cháu tha hồ ăn pudding thơm ngon” Người nữ giúp việc nhà Lâm Vũ Hàm dường như biết Tiểu Đậu Đậu thích ăn pudding, đã bê ra một cái đĩa nhỏ.
“Ôn Nhu tiểu thư, đây là của cô” Một nữ giúp việc khác cũng đưa mời Ôn Nhu tiểu cô nương một đĩa.
“Nhà của tôi cũng có...” Ôn Nhu tiểu cô nương nuốt nước miếng, cố gắng lắm mới từ chối. Cuối cùng nhìn thấy Tiểu Đậu Đậu bắt đầu ăn ngon lành, nàng cắn răng một cái, chỉ vào cửa nói với Lục Minh: ”Biến thái đại thúc, ngươi đi về cho ta... Chờ ta ăn pudding xong sẽ cùng Tiểu Đậu Đậu trở về. Oa, ăn ngon thật. Tiểu Đậu Đậu, để thử xem mùi vị của em thế nào. Oa, cũng ngon quá. Lại đây, chị đút cho em một miếng, há cái miệng nhỏ xinh ra nào..
Rơi vào bẫy... đồ ăn ngon, Ôn Nhu tiểu cô nương hoàn toàn quên béng nhiệm vụ giám sát Lục Minh, cùng Tiểu Đậu Đậu bưng chiếc đĩa, ngồi ở ghế đá dài, ngươi một miếng ta một miếng hào hứng ăn.
Lục Minh vào trong nhà Lâm Vũ Hàm thấy bên trong trang trí hoàn toàn theo kiểu phương Tây, cực kỳ hào hoa. Nhưng phong cách bài trí rất độc đáo, rất sáng tạo. Xem ra chủ nhân nơi này có con mắt thấm mỹ rất tao nhã, bởi vì ngoài nhiều chiếc chuông cổ, lại có thêm cả lò sưởi kiểu phương Tây, rồi bài trí giá sách đều là những vật mà người bình thường khi trang hoàng nhiều khi không nghĩ tới. Lục Minh cầm một cuốn sách trên giá, lật xem qua, đều là những ấn phẩm in ấn chất lượng cao và giá trị, cười cười rồi lại bỏ về chỗ cũ.
Đi thăm quan một lúc, Lục Minh phát hiện Ôn Nhu tiểu cô nương ăn xong mấy món ngon, đang ôm Tiểu Đậu Đậu ở bên ngoài gọi lớn, bèn đi về hướng hai nàng.
Giơ tay lên chào, vẻ mặt nghiêm túc báo cáo: “Báo cáo các mỹ nữ chiến sĩ đội trưởng, tiểu quái thú đã bị tiểu vũ trụ của các cô phát ra dọa sợ chạy rồi, tôi quyết định điều khiển tàu vũ trụ truy kích. Hết!”
“Quái nhân, anh muốn làm chúng ta cười chết hả?” Hai nàng bị Lục Minh chọc cho cười rũ, ôm nhau cười mãi mới ngưng lại được.
“Đội trưởng, sau khi tôi đi, hòa bình của địa cầu đành giao cho các cô bảo vệ” Lục Minh đưa tay khẽ búng nhẹ hai chiếc mũi xinh xắn của hai nàng, rồi ôm Tiểu Đậu Đậu vừa nhào vào lòng mình đặt cô bé lên vai mình, cười to rồi đi ra ngoài.
“Người này vô lễ quá... chẳng qua hắn thật làm người khác buồn cười mà” Cô gái tên Mộng Ly cũng bị Lục Minh quệt vào mũi một chút, nàng đỏ mặt nói “Cho nên nói hắn là quái nhân quả không sai” Lâm Vũ Hàm khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hồng như quả táo. Nàng nhìn thấy Lục Minh đi ra cửa hoa viên, vội chạy ra hướng về phía hắn vẫy vẫy tay: “Quái nhân, gặp lại sau!”
Ôn Nhu tiểu cô nương hừ một tiếng nói vọng lại “Các cô đừng bị hắn lừa gạt. Hắn là một tên biến thái, không phải người tốt. Hừ, không thèm nói với mấy người các cô nữa!”
Vừa thấy Lục Minh đi xa, nàng lại vội gọi với theo: “Này, biến thái, từ từ đợi ta với!”
Lục Minh đang đi ra ngoài vườn nghe vậy rất bực mình: “Ai thèm để ý đến em. Lúc ăn pudding thì gọi tôi là ba ba, giờ no xôi chán chè xong lại gọi tôi là biến thái, cẩn thận tôi đem em phơi khô trên nóc nhà! Em định làm gì? Giương nanh múa vuốt sao, em nghĩ tôi sợ chắc? Oa, đáng sợ ghê nhỉ, ta chạy trốn còn không được sao? Tiểu Đậu Đậu, quái thú đến kìa, chúng ta mau chạy thôi!”
Hai nàng nhìn thấy Lục Minh bị Ôn Nhu nhe hàm răng trắng ra dọa tới mức nhanh chân chạy trốn, đầu tiên là ngạc nhiên sau đó quay sang nhìn nhau một chút rồi cười rộ lên, đồng thanh nói: “Đúng là một quái nhân mà!”
Lục Minh trở về, cùng Vương Đổng và Lan tỷ nói chuyện về ‘Cửu Chuyển Dưỡng Nhan Dịch’ một lúc, thấy Tiểu Đậu Đậu trong lòng đã ngủ gục từ bao giờ, bèn ôm cô bé đi lên lầu.
Trở lại phòng mình, hắn phát hiện trên giường mình đang có một mỹ nhân nằm ngủ.
Đó là Giai Giai.
Nhìn thấy trên mặt bàn và đầu giường còn một đám dụng cụ và tư liệu, khẳng định nàng chắc làm việc đến tận khuya, cuối cùng không đợi được Lục Minh trở về nên ngồi nghỉ tạm trên giường hắn. Trên người nàng còn mặc áo sơ mi, quần bò thì lại được cởi ra vắt ở trên bàn. Bởi vì nàng nằm xoay nghiêng người nên chiếc chăn đắp bị tuột ra một nửa, lộ ra cặp đùi ngọc thon dài và bờ mông mê người...
Lục Minh đặt Tiểu Đậu Đậu xuống, định dùng chăn giúp Giai Giai đắp kín lại.
Kéo lại chiếc chăn, phát hiện bờ mông mê người kia ngay trước mắt mình, thêm chiếc quần lót viền hoa màu phấn hồng, hơn nữa lại còn gần như trong suốt, có thể lờ mờ nhìn thấy bờ mông đầy đặn với một đường cong tuyệt vời hướng về chỗ ‘vườn hoa’ trong truyền thuyết kia... thật sự là quá tuyệt vời!
Vô số lần, Lục Minh muốn đưa tay... chạm vào, nhưng cuối cùng lại không hành động, mà thở dài một tiếng rồi kéo chăn đắp kín lại cho nàng.
“Đại sắc lang kia, có phải bởi vì biết em đến nên anh mới ngoan ngoãn như vậy không?” Hồ ly mỹ nhân Niếp Thanh Lam ôm lấy hắn từ phía sau, dùng thân thể nóng bỏng mềm mại của nàng dán chặt lấy lung Lục Minh, cặp môi thơm di chuyển lại gần tai của hắn, vừa hôn vừa hỏi.
“Vâng, thiếu gia” Trương Đức Nghiễm lập tức ứng tiếng trả lời. Hắn vốn là phụ trách tu sửa đồ điện, cái búa gần như là vật tùy thân mang theo, vừa nghe liền chạy lại hộp dụng cụ lấy ra một cái búa sắt lớn, đi lên mạnh mẽ đập nát một bức ngọc sư tử, sau đó quay sang “xử” nốt một bức còn lại.
Hai gã quản lý cực kỳ hoảng sợ, nhưng không thể ngăn cản được.
Bọn họ trong lòng hi vọng không phải là giả... Nếu không thì... chuyện này không phải chuyện đùa.
Vương Đổng biết Lục Minh có bản lĩnh kiếm ngọc thần kỳ, nếu như Lục Minh nói là giả thì chắc chắn đúng là giả. Hắn đợi Trương Đức Nghiễm đập vỡ hết ngọc, bước lên cầm lấy một mảnh vỡ, phát hiện bên trong tất cả đều là đá, màu sắc mờ nhạt ảm đạm, không phải là chất ngọc, liền tức giận đùng đùng, ném tan luôn mảnh vỡ đó, đi lên túm lấy cổ áo một gã quản lý, giận giữ hét: “Mẹ kiếp, ngươi có phải là muốn chết rồi đúng không? Lão tử thấy các ngươi có chút thành ý, mới chịu đứng ra trung gian thương lượng chuyện tạ lỗi này, các ngươi lại dám dùng ngọc giả đến lừa gạt anh em của ta, đây quả là một chuyện quá ô nhục. Lừa dối người khác các ngươi thấy vui lắm không? Đây gọi là sự ‘tạ lỗi’ của các ngươi đây hả?”
“Cái này... này...” Một tên quản lý khác ngón tay run rẩy nhặt một mảnh vỡ lên, phát hiện thật sự là ngọc giả, sợ tới mức hồn vía lên mây.
“Các ngươi quá đáng lắm rồi, đây là sự sỉ nhục lớn nhất!” Chung quản lý chờ cơ hội này đã lâu, hắn nhảy dựng lên rống to: “Các ngươi căn bản không hề có thành ý, thậm chí còn muốn mượn cơ hội để cười nhạo chúng ta không biết gì đúng không? May mắn Lục thiếu gia tinh tường, nhìn thấy được tâm tư độc ác của các ngươi!”
“Ta nghĩ các ngươi thật sự là chán sống rồi!” Niếp Thanh Lam lại định lôi khẩu súng ra, may mà có Lục Minh dùng tay ôm nàng vào lòng, nếu không hai gã quản lý kia chắc sợ vãi đái ra quần.
“Tôi... bọn tôi sẽ gọi điện cho lão tổng...” Bọn họ biết chuyện đến nước này không thể tự mình làm chủ được nữa. Giờ có nói gì ở đây cũng vô ích, hai người liền ôm đầu lủi như chuột ra ngoài hoa viên, run rẩy gọi điện cho hai vị lão tổng báo cáo tình huống và xin chỉ thị.
Hai vị lão tổng Bích Thúy Hào Đình vẫn đang chờ điện thoại, đợi tin tức tốt lành.
Nếu Lục thiếu gia thích ngọc, hơn nữa có Vương Đổng nói giúp vài lời, chuyện này hẳn là có thể giải quyết, tối thiểu cũng không trầm trọng hơn. Nhưng giờ nghe báo cáo, lại có điểm không dám tin.
“Các ngươi là tận mắt thấy đập vỡ ra bên trong là ngọc giả? Bọn họ có hay không đánh tráo?” Hai vị lão tổng họ Quách vốn là một cặp anh em sinh đôi, tính nóng như lửa chính là người em, hắn vừa nghe chuyện cảm thấy vừa kỳ lạ vừa tức giận, to tiếng hỏi.
“Không có chuyện đánh tráo được. Chỉ có ba phút sau khi vừa mở ra, Lục thiếu gia nhìn cái đã nói luôn đây là ngọc giả, hơn nữa còn công khai đập vỡ trước mắt tất cả mọi người. Tiểu Quách tổng, bọn họ bây giờ vô cùng tức giận, nói chúng ta không có thành ý lại còn cố tình sỉ nhục bọn họ. Hiện tại nên làm gì bây giờ?” Hai tay quản lý run sợ xin chỉ thị. Trong phòng đó không ai là bọn họ dám đụng đến, nếu mọi chuyện thuận lợi đã tốt, giờ đây tự dưng sinh ra đại họa như vậy, bọn họ đương nhiên sợ muốn chết.
“Đừng hoảng hốt, chuyện còn chưa đến mức quá xấu. Nếu Lục thiếu gia đã nhận bát ngọc chứng tỏ vẫn còn có thể cứu vãn được” Tính cách âm nhu là người anh hừ giọng nói: “Chúng ta ít nhất có thể xác định Lục thiếu gia thích ngọc thạch, hơn nữa cũng rõ ràng việc tạ lỗi của chúng ta không phải là giả. Nếu không các người sao còn có thể bình yên mà ra đây gọi điện thoại xin chỉ thị của chúng ta được. Giờ hãy lập tức quay trở lại đó quỳ xuống xin lỗi, sao cho tỏ rõ thành ý nhất, nói cho bọn họ hiểu chúng ta bởi vì không hiểu biết về ngọc thạch nên bị gian thương lừa gạt, chứ không phải có chủ định sỉ nhục... cố gắng nói cường điệu lâm ly thêm một chút càng tốt. Hơn nữa cố hẹn Lục thiếu gia một lần gặp mặt, tốt nhất là ngày mai ở Thiên Thượng Nhân Gian đi! Nói là anh em bọn ta muốn tự mình tạ lỗi với hắn... Nếu mỗi việc này mà các người không làm nổi thì cũng đừng quay về làm gì, tự mình ôm tảng đá nhảy xuống biển Lam Hải luôn đi!”
“Vâng, vâng. Hai quản lý nghe xong sợ toát mồ hôi, cuối cùng cắn răng đáp ứng làm theo.
Trong lúc bọn họ quay về quỳ xuống đất xin lỗi thì ở Bích Thúy Hào Đình, hai vị lão tổng lại gọi một cuộc điện thoại.
Một giọng nói tràn ngập ý chúc mừng vang lên: “Hai vị Quách tổng, sự tình ổn thỏa rồi chứ. Ta đã nói có ‘phỉ thúy sư tử’ và ‘dương chi ngọc bát’ thì ai cũng phải hài lòng mà lại. Hai vị Quách tổng sau này nếu còn cần ngọc khí gì cứ nói, ta Uông Thế Viễn sẽ không ngại giúp đỡ, không phải nói khoác nhưng ta vẫn còn cất giữ vài khối ngọc quý”.
“Uông Thế Viễn, ngươi là một con chó già, dám cắn cả lão tổ tông của ngươi. Ngươi vẫn còn có mặt mũi trước mặt lão tử nói đến chữ ‘Ngọc’ à?” Người em sinh đôi tính nóng như lửa gào lên như sấm.
“Ta nói ông chủ Uông, ngươi làm việc không suy nghĩ, ta thật sự rất thất vọng” Người anh tính cách âm nhu cũng cười lạnh liên tục.
“Chuyện này... rốt cuộc có chuyện gì rồi? Ta hồ đồ rồi sao... hay là xảy ra sự tình gì?” Người đàn ông tên Uông Thế Viễn sững người hồi lâu, sau đó mới giật mình hỏi ngược lại.
“Ngươi cũng biết là xẩy ra chuyện à? Họ Uông kia, ngươi thật là thâm hiểm, biết rõ lão tử cầm ngọc đi xin lỗi người ta, ngươi còn sợ lão tử ta chưa chết nên chuẩn bị hàng giả. Bây giờ đối phương làm um lên, thể diện của Lão Tử mất sạch cả rồi, lại còn đắc tội thêm một kẻ thù lớn. Mẹ kiếp, ngươi... con chó già hiểm độc! Ngươi có biết đối phương là ai không hả? Là chủ nhân chính thức của Phong Đan Bạch Lộ, ngươi cũng dám lấy hàng giả lừa hắn sao? Nói cho họ Uông ngươi biết, nếu việc lần này của Lão Tử không thành, ngươi cũng đừng mong được yên thân! Họ Uông kia, lập tức lấy hàng thật ra đây, nếu không lão tử sẽ hỏa thiêu xưởng của ngươi!” Người em nóng tính vỗ cái bàn quát tướng lên, thiếu điều đem đập vỡ luôn cả điện thoại.
“Ông chủ Uông, đó chính là biện pháp tốt nhất. Nhanh chóng lấy ra hàng thật còn có thể cứu vãn được sai lầm, chúng ta nếu có thể hóa giải ân oán với Lục thiếu gia, sẽ không truy cứu vụ ngọc giả của ngươi nữa” Người anh tính cách âm nhu cũng khuyên Uông Thế Viễn lấy ngọc sư tử thật đem ra.
“Đó là hàng thật mà, hai vị Quách tổng, Uông Thế Viễn ta dù lừa cả thiên hạ, lừa cha lừa mẹ cũng không dám lừa các ngươi!” Uông Thế Viễn lớn tiếng kêu oan.
“Tổ tông nhà ngươi, ngươi không dám ư? Ngươi còn cái gì mà không dám làm đây? Ngươi cùng đám nhà xưởng chuyên môn làm ngọc giả, chúng ta thật sự là có mắt như mù, trước đây mới tin lời nói của ngươi. Nói cho ngươi biết, nếu không đem phỉ thúy ngọc sư tử thật sự đem ra đây, ngươi cứ chờ đó, ta sẽ làm thịt cả nhà ngươi!” Người em nóng tính lớn giọng uy hiếp.
“Hai vị Quách tổng, ta có thể quỳ xuống trước mặt hai vị, ta nào dám lừa hai vị, đó đích thực là phỉ thúy ngọc sư tử thật, ta dám lấy đầu ra đảm bảo” Uông Thế Viễn thiếu điều muốn khóc.
“Ngươi có mấy cái đầu? Ta nói cho ngươi biết, phỉ thúy ngọc sư tử không những bị Lục thiếu gia phát hiện giả mạo, còn đập vỡ giữa sự chứng kiến của nhiều người, bên trong rõ ràng đều là đá. Uông Thế Viễn, đồ chó già kia, ta hỏi ngươi có mấy cái đầu? Ta biết sau lưng ngươi có người chống đỡ. Nhưng ngươi dám chọc đến anh em ta thì cũng đừng mong sống yên ổn. Anh em bọn ta nếu không làm cho ngươi chết thì từ nay không mang họ Quách nữa. Bây giờ bọn ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, hỏi ngươi một lần cuối cùng, phỉ thúy ngọc sư tử thật sự, rốt cuộc ngươi có chịu giao ra không? Nói thẳng một câu đi, nếu không, vậy được lắm. Đời còn dài, chúng ta sẽ còn gặp nhau!” Người em nóng tính đưa ra thông điệp cuối cùng.
“Không phải là ta không muốn lấy ra, mà là ta thực sự không có để lấy ra, đó chính là phỉ thúy ngọc sư tử thật!” Bây giờ dù có giết chết Uông Thế Viễn hắn cũng không đào đâu ra hàng thật nữa. Phỉ thúy ngọc sư tử đó đương nhiên là hàng thật nhưng bị Lục Minh hút hết năng lượng trở thành cục đá, chỉ có bên ngoài một lớp mỏng vẫn duy trì hình dạng như cũ là ngọc.
“Ông chủ Uông... cái này không cần giải thích nữa, là thật hay giả trong lòng mọi người đều biết” Người anh tính cách âm nhu hừ giọng nói.
“Ta..Uông Thế Viễn vẫn còn muốn phản biện.
“Giờ không cần nghe ngươi giải thích, cũng không muốn giải thích gì với ngươi nữa, câm mồm lại cho lão tử!” Người em nóng tính vỗ bàn mạnh một cái khiến cho đồ vật để phía trên lung lay dữ dội, “Chúng ta đã sớm nói rằng, Lục thiếu gia là một danh gia về ngọc. Chúng ta trong lòng cẩn thận đã luôn dặn ngươi phải dùng hàng thật, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề. Bây giờ... ông chủ Uông, ngươi nhận của chúng ta tám trăm vạn không nói, lại đưa cho bọn ta hàng giả. Điều tai hại nhất chính là bị Lục thiếu gia vạch mặt ngay trước mặt bao nhiêu người. Ngươi nói, hắn có phải là rất tức giận không? Hắn ngay lúc đó đã hoài nghi bọn ta trêu chọc hắn, muốn làm nhục hắn. Ông chủ Uông, thật sự ta quá thất vọng về ngươi. Sự thật rành rành trước mắt, phỉ thúy ngọc sư tử là giả, là cục đá không đáng giá một xu, vậy mà ngươi còn không chịu thừa nhận, vậy ta còn có thể làm gì được đây? Nếu đã vậy, ta sẽ nói thẳng với Lục thiếu gia, nói ngọc là do ngươi đưa, cũng không phải bọn ta cố ý lừa gạt hắn. Uông lão bản, bây giờ chúng ta chỉ còn có cơ hội cuối cùng, nếu ngươi có thể đưa ra phỉ thúy ngọc sư tử thật, thêm bọn ta đứng ra tạ lỗi với Lục thiếu gia, nói không chừng hắn còn bớt giận bỏ qua cho, ngươi thấy sao?”
“Phỉ thúy ngọc sư tử thật sự không còn, nó không thể là giả được. Ta đích thực có vài cặp ngọc sư tử giả, nhưng hàng thật đã đưa cho các ngươi rồi. Nếu không hay là để ta bồi thường cho Lục thiếu gia một viên phỉ thúy phật châu?” Uông Thế Viễn đã muốn khóc mà chết, hàng thật của mình, thế nào đập vỡ ra bên trong lại thành đồ dỏm. xuất hiện vấn đề gì trong đó rồi?
“Giữ lấy chuỗi phỉ thúy phật châu của ngươi đi, chúng ta không muốn ăn phải hàng giả lần nữa đâu!”
“Uông lão bản, đáng tiếc... Đã như vậy rồi, bọn ta cũng không còn cách nào khác. Rõ ràng còn một cách cứu vãn, vậy mà ngươi không chịu làm, anh em bọn ta còn có thể nói gì nữa đây? Uông lão bản, sau này đi đứng cần cẩn thận một chút, nhất là đừng có đi đêm, nếu không rất dễ ngã xuống đấy!” Người anh tính cách âm nhu cười lạnh, xem ra hắn cũng đã tức giận thật sự rồi! Hắn thà tình nguyện tin người chưa gặp mặt là Lục Minh, cũng không muốn tin kẻ như Uông Thế Viễn, bởi vì tên này thân mình vốn đầy tiếng xấu, vốn là một đại gian thương siêu cấp!
Uông Thế Viễn dùng ngọc giả lừa mình, cũng không có gì kỳ quái cả.
Hơn nữa trước đó cũng có điều đáng nghi, bởi vì ‘dương chi ngọc bát’ có người từng ra giá năm trăm vạn, ‘phỉ thúy ngọc sư tử' có người ra giá bốn trăm năm mươi vạn, Uông Thế Viễn đều lắc đầu từ chối. Vậy mà lúc bán lại cho mình, hắn lấy có tám trăm vạn hai món. nếu bên trong không lén động tay động chân gì đó mới gọi là lạ.
Vị Lục thiếu gia kia rất thích ngọc, hắn đương nhiên là một danh gia về ngọc thạch, hắn liếc mắt một cái có thể nhìn ra đồ giả, lại còn dám ngay trước mặt thuộc hạ của mình đập nát cặp tượng “ngọc”.
Cách làm như vậy, nếu không có trăm phần trăm xác định là đồ giả, vị Lục thiếu gia kia cũng sẽ không liều với thể diện bản thân như vậy.
Phỉ thúy ngọc sư tử đập nát, bên trong tất cả là đá. Lục thiếu gia đương trường đập nát ngọc, hắn trong lòng khẳng định rất phẫn uất. Người khác dám mang hàng giả đến tạ lỗi, nếu mang hàng thật, oán khí trong lòng còn có thể bớt đi. Đằng này, giận lên đập nát ngọc, hành động này rất bình thường, hơn nữa hắn khẳng định đang ám chỉ rằng hắn là một người có thân phận địa vị, có tài học và sự thưởng thức, chứ không phải là một tên công tử cậu ấm.
Người anh tính cách âm nhu suy nghĩ sâu xa một phen, cảm thấy hợp lý, hơn nữa nhìn phản ứng vừa rồi của Uông Thế Viễn cũng rất khả nghi. Hắn căn bản không hề hỏi đến quá trình đập vỡ ngọc cùng với năng lực xem xét của Lục thiếu gia, cứ luôn miệng khẳng định là hàng thật, rõ ràng có tật giật mình.
“Đại ca, tính sao giờ? Chủ nhân của Phong Đan Bạch Lộ cũng không phải người bọn ta dễ dàng chọc đến được, ngươi mau tìm biện pháp xử lý đi!” Người em nóng tính khẩn trương nói.
“Không sao đâu, chúng ta đi tìm Vương mập nói chuyện một chút. Chuyện này cũng không khó giải quyết, Lục thiếu gia chắc hẳn chỉ cần thể diện. Chúng ta chỉ cần gặp mặt hắn một lần, nói khéo tạ lỗi, không chừng có thể kết giao được thêm một bằng hữu cũng nên. Còn về vấn đề ngọc thạch cũng không phải lo, còn nhiều mối khác, chúng ta sẽ tìm một vài nhà sưu tầm ngọc, dùng giá cao mua một khối ngọc thật tốt là được'’ Người anh tính cách âm nhu cười cười an ủi người em đang xúc động.
“Con chó già họ Uông kia thì xử sao? Cơn giận này ta không thể nuốt trôi được, hắn nuốt của chúng ta bốn trăm vạn, lại còn khiến chúng ta chật vật, mất hết mặt mũi với người ta. Hắn đã không cho chúng ta chút thể diện nào. sau này sao chúng ta có thể sống yên ổn tại Lam Hải được chứ?” Người em nóng tính lại vỗ mạnh cái bàn. cơn giận vẫn chưa tiêu tan.
Trong lúc đang bàn bạc. điện thoại trên bàn bỗng reo vang.
Người anh âm nhu nhấc máy. giọng nói đáng thương của Uông Thế Viễn vang lên: “Hai vị Quách tổng, Uông mập ta đáng chết, ta đáng chết... Thì ra có tên thủ hạ của ta lén trộm mất hàng thật, ta vừa bắt được hắn đang tra hỏi, các ngươi cho ta nửa tháng thời gian, ta nhất định sẽ đem hàng thật về cho các người!'’
“Nửa tháng? Sao ngươi không bảo nửa năm luôn đi. Bây giờ cơn giận của Lục thiếu gia đủ để thiêu cháy cả nửa Lam Hải này rồi, ngươi bảo bọn ta đợi nửa tháng nữa mới đến xin lỗi hắn à?” Người em nóng tính điên cuồng hét lớn. Không riêng hắn. người anh âm nhu trong mắt cũng bừng bừng lửa giận, nghĩ thầm quả là vậy, đúng là tên Uông Thế Viễn này làm trò quỷ, giờ mới chịu thò ra là hắn còn có hàng thật.
Bọn họ đương nhiên không biết, Uông Thế Viễn vì muốn cứu vãn quan hệ với bọn họ, không tiếc đem cả bảo bối là một khối phỉ thúy cực lớn cất giấu lâu nay, cắt thành hai con sư tử ngọc.
Nhưng để điêu khắc lại như cũ, cho dù ngày đêm gia công cũng phải cần nửa tháng thời gian mới có thể hoàn thành.
“Thật sự cần nửa tháng, nếu không... trước tiên hãy cầm phỉ thúy phật châu cùng với nghiên mực ngọc đưa cho Lục thiếu gia. xin hắn bớt giận. Ta đang ra sức tra hỏi tên thủ hạ để truy ra chỗ cất giấu ngọc thật... Uông Thế Viễn đã khóc thành tiếng, một phần đau lòng, một phần quá oan uổng cho hắn, một phần là trong lòng quá tủi thân mà uất nghẹn.
Hắn biết hậu quả của cú điện thoại này là gì, đó chính là gián tiếp thừa nhận rằng mình lừa gạt huynh đệ họ Quách, bọn họ khẳng định rất tức giận.
Nhưng mà nếu như không gọi cú điện thoại này, hắn sợ chính mình sớm có một ngày chết dưới tay huynh đệ họ Quách.
Mặc dù sau lưng mình còn có chỗ dựa, nhưng người phía sau lưng huynh đệ họ Quách lại càng mạnh mẽ hơn. Hơn nữa bọn họ ở Lam Hải này quan hệ tốt với cả hai giới hắc bạch. Mình có thể trốn nhất thời, không thẻ trốn mãi được.
Vì mạng già của chính mình, biết rõ lần này thiệt thòi to lớn, nhưng vẫn đành nuốt hận.
“Tốt lắm. Uông lão bản, đều là người biết điều thì mọi chuyện sẽ dễ nói hơn nhiều. Ngươi hãy đem chuyện ngọc phỉ thúy tra khảo ra đúng thời gian đi! Nếu cơn giận của Lục thiếu gia tan hết, bọn ta cùng với ông chủ Uông dù gì cũng là nhân vật có máu mặt ở Lam Hải này, khẳng định có thể tiếp tục hòa thuận ở chung được'’ Người anh âm nhu trong hai huynh đệ họ Quách cố nén cơn giận, cố nói một cách hòa hoãn nhất có thể: “Bọn ta chờ tin tốt của ông chủ Uông, hi vọng thời gian càng nhanh càng tốt”.
Dập máy điện thoại xong, người em nóng tính giận điên cầm điện thoại trên bàn đập xuống đất vỡ tan tành, hét lên: “Con chó già họ Uông, lão tử lần này bị ngươi ‘chơi’, lần sau sớm muộn sẽ trả ngươi gấp trăm lần!”
Người anh tính cách âm nhu cười lạnh nói “Không cần nóng vội... trước hết cứ đợi chuyện này qua đi rồi hãy nói”.
Lục Minh đương nhiên không biết chuyện huynh đệ họ Quách và tên “gian thương" Uông Thế Viễn đang chó cắn chó với nhau. Hắn đuổi hai tên quản lý đang đau khổ cầu khẩn đi rồi, đang muốn cùng Vương Đổng. Từ Lan tâm sự về chuyện ‘Cửu Chuyển Dưỡng Nhan Dịch', không ngờ bên ngoài hoa viên vang lên tiếng bấm chuông cửa, Lâm Vũ Hàm cùng với cô gái có khí chất cổ điển kia đứng bên ngoài đang không ngừng vẫy tay, hình như có chuyện cần tìm Lục Minh.
“Này, quái nhân, tôi tìm anh..Lâm Vũ Hàm cao giọng gọi lớn, Lục Minh không muốn đi ra ngoài cũng không được.
“Tìm tôi đẽ thông ống nước sao?” Lục Minh đành đi ra ngoài. Ôn Nhu tiểu cô nương vừa thấy tìm hắn chính là hai đại mỹ nhân, cái mũi nhỏ liền dùng sức ‘hừ’ một tiếng.