Rất nhanh, lẩu đã được bê lên.
Nguyên liệu nấu lẩu này không phải loại bình thường có thể sánh bằng. Mọi người hưng phấn kêu to, nhận ra có tôm hùm, cua lớn, có lươn, có cả tinh ban quế hoa. Cũng có một số loại nguyên liệu hiếm khác mà mọi người không nhận ra, về phần thịt gà, vịt, thịt dê thịt chó thịt lợn thì càng ê hề. Có thêm cả các em mimi trẻ đẹp mặc sườn xám đi rót rượu, thỏ thẻ yến oanh bên tai. Các em mimi này mặc sườn xám bó sát, giọng nói ngọt ngào, dáng người mê hồn, động tác lại càng ưu nhã duyên dáng. Thêm nữa là mùi hương thơm từ thân thể các nàng tỏa ra, thiếu chút nữa làm cho mấy tên lang sói kia tan thành nước luôn.
“Cho em một chút” Ngu Thanh Y còn một tập giấy chưa ký tên hết, nàng tỏ vẻ đáng thương đưa cái bát nhỏ về phía Lục Minh.
“Tự đi tới đây, muốn ăn gì thì ăn” Mắt cá chân của Lục Minh vẫn đang bị nàng kẹp chặt lấy, cũng chẳng hiểu sao nàng có nhiều sức lực như vậy, kẹp chặt một lúc lâu mà không buông. Nhưng mà nhìn nàng cũng đáng thương thật, Lục Minh bèn gắp cho nàng hai miếng cá mình đã nhúng chín.
“Gắp thêm cho tôi mấy miếng lươn nữa, lại còn cả mấy miếng kim châm kia nữa, em muốn... Ngu Thanh Y vẫn đưa bát nhỏ về phía Lục Minh, không muốn tự gắp.
"..." Lục Minh toát cả mồ hôi, đây là bị làm ‘nô dịch’ hay là đang ‘tán tỉnh’ trước mặt mọi người đây?
“Mọi người chú ý, trước các em mimi xinh đẹp thì nên ‘kiềm chế’ bản thân một chút, mặc dù điều này là rất khó, nhưng mà không nên ‘biến thân’ thành lang sói, đừng dọa các em mimi sợ chạy mất. Sặc, ai dám gắp trộm con cua lớn của ta, đó là ta chuẩn bị dùng để lấy lòng em mimi mà... Ai dám đụng đến, huynh đệ chúng ta sẽ trở mặt, con cua đó liên hệ đến hạnh phúc cả đời của ta đó..Trần Tranh trong lúc đang ‘tuyên bố’ với mọi người, phát hiện có người ‘để ý’ đến con cua lớn của mình, nhất thời tức điên.
“Đừng có cho nhiều thứ vào, cho nhiều quá nhúng sẽ khó chín, mà đợi được chín thì cũng già rồi... Có tên nóng lòng sốt ruột, tống đầy một nồi, làm cho người khác toát cả mồ hôi.
“Anh làm cái gì vậy? Cho bao nhiêu hạt tiêu như thế, định làm cay chết người à!” Có mimi không ăn được cay, hờn dỗi nói với tên ‘lang sói’ đối diện.
“Đừng sợ. Anh thương em mà, đây, uống một ngụm nước hoa quả lạnh đi!” Tên ‘sói’ thấy gian kế thành công, cười đểu. Vừa lấy lòng người đẹp, vừa đưa khăn tay và nước mát sang.
“Trời ơi! Đùi gà sao vội vàng ăn vậy? Ăn nhiều đùi gà thế sao?” Trương Phong nhìn thấy Trương Thừa bên cạnh một lượt ném bốn cái đùi gà vào trong nồi lẩu. Mọi người đang ồn ào bỗng im lặng xuống, quay sang nhìn. Trương Thừa vẫn tiếp tục ném thêm vào, chung quanh mọi người toát cả mồ hôi. Vậy mà tên Trương Thừa này chỉ vô tư nói một câu :”Không vấn đề. Kỷ lục cao nhất của ta là một lần ăn hết mười chín cái đùi gà. Hôm nay ta quyết phá kỷ lục cũ”.
“Mẹ, thì ra ta ngồi cạnh một... con khủng long. Không phải khủng long đã tuyệt chủng cách đây sáu mươi triệu năm hay sao?” Lỗ Tử Cường run sợ nói.
“Thế đã tính là gì. Ta còn có thể ăn nữa... Có thể so ăn với ta cùng lắm chỉ cần một con heo rừng là đủ!” Trương Thừa nói xong mấy người bên cạnh suýt ngất xỉu. Đúng vậy, một người có thể ăn mười chín cái đùi gà, ngồi cùng bàn so tài với một con heo rừng, quả là không tệ!
“Trên tinh thần ta ủng hộ ngươi nhưng về hành động thì ta đành phải tránh xa ngươi một chút! Chẳng may thức ăn không đủ, ngươi nhai xương ta luôn thì toi!” Thạch Hoa cười to không dứt.
Tiếng cười nói ăn uống ồn ào khắp nơi. Mặc dù cũng không đến mức thành nháo kịch, nhưng mà chuyện để cười thì không hề thiếu.
Gần một tiếng sau. Đám xã hội đen và trộm vật đều nhanh chóng rời đi. Bọn họ lo lắng mấy đồng chí cảnh sát sau khi ăn no sẽ quay sang ‘để ý’ bọn họ nên phải sớm chuồn. Đầu To và anh Bưu mấy người đi lại mời Lục Minh chén rượu rồi mới đi. Hơn nữa bọn họ cũng muốn xin chữ ký của Ngu Thanh Y.
Tiếp theo rời đi là nhóm binh sỹ. Bọn họ động tác rất lưu loát, ăn xong còn giúp thu dọn bàn ăn, khiến cho các mimi rất là cảm động.
Cảnh sát và một số người nể mặt Vương Đổng đến cũng xin phép cáo từ. Người của Tố Vân Y Quán và bệnh viện Thành Tể cũng cùng nhau rời đi. Phía sau còn có đội cổ nhạc và nhóm long hổ võ sư, bọn họ vừa đi, nhóm người vây xem bên ngoài cũng đều tiến vào, không khách sáo an vị ngồi xuống. Người của Phương Phỉ Uyển lại có thêm công việc lu bu cả lên, các nàng từ sáng đến giờ chưa có lúc nào được nghỉ ngơi, cũng chưa được ăn chút gì nhưng mà tinh thần rất là kích động. Vừa mới khai trương mà đã có đông người đến cổ vũ như vậy, lại có nhiều hàng xóm thực khách ủng hộ, bây giờ mệt chút cũng không sao. Xem ra sau này làm ăn buôn bán sẽ rất đắt hàng, như mặt trời giữa trưa lên cao...
Các đồng chí ‘sói’ của Đại học đã sớm quyết định, sau khi ăn no thì ngồi chuyện phiếm chém gió, hoặc là đi hát Karaoke, không thì đánh bài mạt chược. Tóm lại, buổi tối nay không đến lúc 12 giờ đêm, sau khi Phương Phỉ Uyển nghỉ làm đóng cửa, bọn họ sẽ không rời đi.
Tên mập Vương Đổng cũng đi đến mời rượu, cười ha hả mà nói : “Các học sinh, cảm ơn các bạn đã ủng hộ, Vương mập ta rất là cảm động, trừ việc mời tất cả mọi người uống một chén, còn quyết định sẽ chi ra một triệu gọi là phí trợ cấp, sau này các bạn đến Phương Phỉ Uyển ăn cơm, bất kể dùng món gì đều được giảm nửa giá, ngày lễ sẽ được mời rượu, bánh sinh nhật cho các bạn đồng học cũng được chúng ta tặng toàn bộ, về phần các đôi tình nhân đến đây, sẽ có hoa tươi miễn phí... Sau này còn có ba nơi là Phong Đan Bạch Lộ, Thiên Kiêu Thời Đại và Thiên Thượng Nhân Gian, cùng với cả đại học Lam Hải, các bạn đều có thể được miễn phí đi xe...
“Oa! Vương mập, Vương Đổng vạn tuế!” Các em mimi vô cùng cao hứng, mấy điều kiện vừa rồi chưa từng có ở Lam Hải này. Đen ngày sinh nhật tổ chức ở đây, so với tự túc ở các nơi khác thì tốt hơn nhiều, vừa được ưu đãi vừa có xe đưa đón miễn phí.
“Thuê phòng cũng giảm nữa giá chứ? Ngon rồi!” Đám ‘sói’ cũng âm thầm cao hứng, bọn chúng là đang nghĩ đến chuyện ấy.
“Mọi người từ từ ăn, chúng ta có việc về trước” Các giáo viên cũng uống đến mức mặt đỏ tưng bừng đi ra, cùng với nhóm lãnh đạo lần lượt rời đi, trước khi về còn dặn dò đám học trò đừng nên vui đùa quá khích.
Sau khi đám người đó đi rồi, nhóm Tiểu Hoa mimi các nàng bê một đám chén đĩa lớn đi ra.
Mấy đồ vật thần bí này là cái gì?
Vì sao bây giờ mới mang ra? Mọi người càng lúc càng tò mò, có người đứng lên xem một chút nhưng lại không nhận ra được, chỉ thấy một số chén đĩa đựng một số loại thịt nhìn có vẻ kỳ quái.
“Chị Tiểu Hoa, đây là ...?” Bọn Trương Phong cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhỏ giọng hỏi.
“Roi” Tiểu Hoa trả lời rất ngắn gọn và lại âm vang, khiến cho mọi người nghe xong bừng tỉnh, mặt đều có chút hồng lên.
“Roi gì vậy?” Trần Tranh uống nhiều có chút hồ đồ hỏi với theo một câu.
Nếu giờ mà còn tỉnh táo, có lẽ hắn chỉ bằng một mắt cũng nhìn ra được, hơn nữa cũng sẽ không dám hỏi người chưa từng gập như Tiểu Hoa. Người khác thì không sao, nhiều lắm chỉ xin lỗi một câu rồi cho qua. Còn Tiểu Hoa là ai, nàng là một cô gái ‘rất mạnh mẽ’, đem đống chén đĩa đật mạnh xuống bàn rồi lớn tiếng nói: “Roi gì có thể dài được như vậy, thô như vậy, đương nhiên là của trâu rồi! Con trai chịu khó ăn nhiều một chút, ‘ăn gì bổ nấy’, đây là ta khó khăn lắm mới kiếm được, sau khi đợi lãnh đạo đi rồi mới mang ra chiêu đãi đám tiểu tử đầu chưa ráo máu các người, đến nếm thử đi nhé! Các muội muội cũng xem nhé, màn biểu diễn này không tệ đâu!”
Đám người đang uống rượu vừa nghe, phun hết cả ra ngoài.
Lục Minh rất bội phục, giơ ngón tay cái về phía Tiểu Hoa. Không chỉ có hắn mà đám con trai ở đây cũng bội phục sát đất, tiếng vỗ tay như sấm. “Bại hoại, anh ăn nhiều một chút đi!” Ngu Thanh Y chưa nói, nhưng nhìn miệng nàng hình như định nói mấy lời này, nàng tranh thủ lúc người khác không chú ý, gắp nhanh một miếng vào bát của Lục Minh, lại còn đắc ý cười thầm.
Lục Minh không nói được gì.
Trần Tranh hơi say, nghĩ lại thấy vừa rồi ‘roi’ của trâu mà mình còn không nhận ra được, quả là mất mặt bản thân quá.
Hắn chỉ vào một cái đĩa khác nói với mọi người: “Cái này ta nhận ra, đây là tiết trâu...
Tiểu Hoa giơ tay gõ lên đầu hắn một nhát, cười mắng: “Cái gì mà tiết trâu hả, không biết đừng giả vờ hiểu, đó là trâu đang cười vui!”
“Trâu cười vui? Đây là cái quái gì vậy?” ‘Roi’ trâu thì mọi người đều nghe qua, còn cái gì gọi là ‘trâu cười vui’, chẳng ai biết cả, đưa mắt nhìn nhau.
“Đám các người bình thường tưởng uy phong lắm cơ mà? Sao ngay cả ‘trâu cười vui’ cũng không biết!” Tiểu Hoa đưa ngón tay chỉ thẳng vào các chàng ‘sói’ đang háo hức học hỏi dưới kia, mồm miệng lưu loát giới thiệu: “Trâu cười vui, đó là... của trâu cái... Tưởng mình ‘trâu’ lắm sao, nhìn bộ dáng các ngươi, bình thường mở miệng ra là có vẻ mạnh mẽ uy phong lắm, ranh con, hôm nay không cho các ngươi được thêm chút kiến thức, thì đời này coi như các ngươi sống uổng phí!”
“Chúng ta đúng là sống uổng phí thật..Các chàng ‘sói’ đều hổ thẹn cúi đầu.
“Chị Tiểu Hoa vạn tuế!” Đám các em mimi tinh thần phấn chấn, sau khi hết thẹn thùng, bèn hoan hô Tiểu Hoa lúc này đang có phong độ như bậc ‘mẫu nghi thiên hạ’!
“Tiểu Hoa giáo chủ thật sự là quá ‘mạnh mẽ’, xin hãy nhận của đám dê con lạc đường như chúng ta một vái!” Trần Tranh như đứa trẻ biết sai mà sửa, hắn cầm đầu một đám ‘sói’ mang theo trái tim tâm phục khẩu phục cúi đầu trước Tiểu Hoa, bày tỏ vẻ nguyện ý trở thành tín đồ của Tiểu Hoa, thờ phụng nàng thành ‘Sói giáo chủ!”
Lục Minh thừa dịp mọi người nhốn nháo hò hét, đưa tay lấy vài miếng ‘trâu cười vui’, cười xấu xa đặt vào bát của Ngu Thanh Y
Có thù phải báo!
Ngu Thanh Y không ngờ Lục Minh lại nhanh chóng trả thù ‘tàn nhẫn’ như vậy, nàng vừa cấp bách vừa xấu hổ, rất muốn làm cho Lục Minh phải khóc... Đợi khi mọi người chú ý đến bát của mình toàn là ‘trâu cười vui’, lúc đấy không hiểu sẽ có phản ứng ra sao đây?
“Đại thúc, chị Hoắc tìm người đó. Cô ta nói có việc muốn tìm người, bảo người đi vào” Đám Giang Tiểu Lệ chạy đến, cao hứng hướng về phía Lục Minh mà gọi.
“Này, hồng bao đừng cầm nhiều vậy! Các em có hai cái sao? Được rồi, để ta xem, nhưng không thể vượt quá năm nghìn đâu” Lục Minh nhìn đám tiểu quỷ đều cầm hai hồng bao, cũng không so đo, dặn dò Giang Tiểu Lệ vài câu rồi lại để nàng đi chơi, vốn muốn định đứng lên, không ngờ Ngu Thanh Y vẫn không buông tha cái mắt cá chân của mình. Khuông mặt nhỏ nhắn ửng hồng của nàng, thấy người khác không chú ý đến bèn đưa tay lên môi, giả như microphone, nói nhỏ: “Buổi tối cũng phải gọi điện cho em, nếu không người ta không thả anh đi đâu!”
“Sợ cô rồi!” Lục Minh nhìn nàng mặc dù mặc quần áo giả trai, nhưng lúc này vẫn có vẻ động lòng người của một mỹ nữ, trái tim mềm nhũn lại, đáp ứng nàng.
Tiến vào đại sảnh Phương Phỉ Uyển, người lúc này cũng đã vắng nhiều. Đám mimi bận rộn cả ngày cũng đang nghỉ tạm, các nàng thấy Lục Minh tiến vào đều muốn đứng lên hỏi han, nhưng Lục Minh lại khoát tay, ý bảo các nàng nghỉ ngơi, rồi lại bảo các nàng ăn cơm, không cần phục vụ đám bên ngoài. Người lưu lại lúc này toàn là bạn học hoặc bằng hữu, việc ăn uống thì đám người đó thừa sức ứng phó.
Quỷ tinh linh Cam Điềm lôi kéo Lục Minh đi lên lầu ba, nam tử vẻ mặt dữ tợn đang ngồi giữa đám người. Hắn ngoắc tay bảo Lục Minh đi tới, cũng không ngại có Cố bảo an đội trưởng và đám La Cương đứng bên cạnh, cười lớn nói: “Tiểu tử, mấy ngày trước là ai ném lựu đạn? Có biết là ai không?”
Nhân viên mặc đồng phục của Phong Đan Bạch Lộ và Thiên Kiêu Thời Đại liên tiếp đem các nồi lẩu và các loại thực phẩm đi ra. Về phần nhóm mimi của Phương Phỉ Uyển lại càng không có thời gian để thở, hơn hai ngàn khách đã ở trong, người phụ trách đành phải giải thích với những người khác hôm nay tuy là ngày khai trương nhưng nhân số đã quá nhiều, xin mời mọi người ngày mai lại qua, nhà hàng khai trương liên tục trong mười ngày, tất cả đều có ưu đãi.
Tuy vậy, cả đám người vẫn vây lấy mà không chịu rời đi.
Mọi người thích náo nhiệt, mới vừa rồi có tiết mục biểu diễn có múa lân múa rồng, có ca nhạc, có múa lại còn có cả khỏa thân tập thể, nói không chừng một lát nữa càng có màn đặc sắc hơn. Tất cả mọi người đều đang ngóng chờ.
Các mimi của Phương Phỉ Uyển cũng không có biện pháp nào. không thể làm gì hơn là nhờ bảo an của Phong Đan Bạch Lộ mang ít nước suối hoặc nước hoa quả đến cho mọi người.
Những người vây xem lẫn đám phóng viên đều có một mối quan tâm chung, nên có câu hỏi giống nhau.
Đó chính là: Ai là ông chủ của nhà hàng Phương Phỉ Uyển này?
Nhóm phục vụ của Phương Phỉ Uyển đã sớm được chị Trang dặn trước nên muốn từ trong miệng các nàng lấy được tin tức là không thể. Còn về phần những người tham gia càng không có khả năng nói ra, thậm chí rất nhiều người còn nghe theo mệnh lệnh của thủ trưởng, đến đây trợ uy nên không biết Lục Minh, về phần những nhân viên công tác trong Phong Đan bạch Lộ và Thiên Kiêu Thời Đại cũng có hơn phân nửa là không nhận ra Lục Minh, đối với việc phóng viên hỏi thì cùng cười cười mặt dày tự nhận mình là ông chủ, rồi lại nói đến cả cân nặng, chiều cao số đo ba vòng, hơn nữa còn có giới thiệu cả bạn gái của mình khiến cho đám phóng viên quay cuồng không biết đâu mà lần.
“Mấy bạn trẻ, mấv bạn được ai mời đến đây dùng bữa?” Có phóng viên cho rằng đối phó với “trẻ con” sẽ dễ hơn nên ra phỏng vấn mấy người Giang Tiểu Lệ.
“Đừng đứng ở đây làm phiền người khác, chúng tôi là trẻ con không biết cái gì đâu” Mấy người Giang Tiểu Lệ đang “chiến đấu” với thức ăn trên bàn rất nhiệt tình, chứ không như mấy vị lãnh đạo ăn ít nói nhiều.
“Mấy người đừng ở đây nói nhiều, chúng tôi gọi là vô duyên đó!” Một tiểu nha đầu gan lớn đang cẩm con tôm hùm trên tay, tay kia đang cầm một con cua bể, miệng đang nhồm nhoàm nhai cảm thấy bực mình. Tại thời khắc hóa thân thành “dũng sĩ diệt mồi” mà mấy người này cứ đến làm phiền, thật sự là khiến người ta chán ghét, mấy tên con trai kia cướp mất cái đầu gà rồi, cái phao câu, đùi gà, nhưng chân gà thì không ai đụng đến.
“Nghe nói chị là tổng quản lý nơi này...” Có người đã tìm thấy chị Trang đang bề bộn công việc, mồ hôi đầm đìa.
“Hai mươi lăm chỗ ít nhất có hai món đồ ăn, còn có sáu mươi ba bàn, cần thêm vào một ít rượu, rượu trắng và vang đỏ cũng lấy thêm, bọn họ đều uống được'’ Chị Trang đang không ngừng chỉ huy, liếc mắt nhìn đám phóng viên: “Tôi chỉ là một người làm công thôi, đừng hỏi tôi cái gì, bây giờ tôi đang rất bận. Mọi người tự tìm chỗ ngồi đi, chờ mọi người ăn uống xong rồi tiếp tục hỏi được không? Lúc nãy có ghi hình cắt băng khánh thành, mọi người ai có cho tôi xin một bản. Ầy. cái đó là ở trên lầu, mọi người đến giúp đi, bận quá!”
"..." Kết quả là những phóng viên ra định phỏng vấn chị Trang đều bị chị Trang bắt làm người bưng bê đồ ăn hết.
“Nếu như các anh có thể lập tức cương lên, hơn nữa chiều dài lên tới cm thì tôi sẽ trả lời câu hỏi của các anh” Tiểu Hoa trả lời đám phóng viên, khiến cho bọn họ nghe xong định nhẩy lầu tự tử.
“Anh phóng viên đẹp trai, nếu tôi nói thì có tiền thưởng không?” Cam Điềm tinh nghịch vươn cánh tay nhỏ bẻ trắng tinh ra nói: “Ông chủ ở đây đã cho tôi năm nghìn đồng, nếu các anh có thể đưa cho tôi vượt quá số này thì tôi sẽ nói cho các anh, thậm chí còn dẫn các anh đi gặp người đó!” Các phóng viên lại một lần nữa té xỉu hàng loạt. Đưa cho nàng ta năm ngàn đồng không phải là bán thủ cấp đi lấy tiền sao? Cô bé tinh nghịch này nói không chừng đến lúc đó còn hề hề cảm ơn đã giúp nàng kiếm tiền ấy chứ!
Tốt! Những khách đến nhà hàng này không ai dễ đối phó cả.
Rất nhiều phóng viên đành tìm chỗ ngồi xuống. Mặc kệ, trước tiên phải ăn no bụng đã, có thực mới vực được đạo. Hơn nữa lại là ăn miễn phí. không ăn là có tội với bản thân.
Có người thì âm thầm quan sát, trong cửa hàng khẳng định phải có người đại diện đi ra mời rượu, cứ tìm được người đi ra mời rượu bắt lấy hắn phỏng vấn chắc chắn sẽ không lầm. Hai nhóm người phân bố ở bên trong và ngoài nhà hàng, người bên trong phụ trách mời rượu chính là Vương Đổng. Các phóng viên đã biết rõ người này, từ lâu cũng đã biết tin Vương Đổng là cổ đông của Phương Phỉ Uyển, chẳng qua hắn cũng là một cổ đông nhỏ nhất. Còn phía bên ngoài là Lục Minh đi mời rượu, bất quá bên cạnh hắn còn có Trương Phong, Trương Thừa, Lỗ Tử Cường, Thạch Hoa, Trần Tranh cùng một số lang hữu, lại có rất nhiều tiểu mimi đi theo mời rượu. Nhất thời trở nên ồn ào, nơi đâu cũng nhìn thấy toàn là thanh niên trẻ tuổi đồng thanh hoan hô, căn bản không nhận ra ai là ông chủ của cửa hàng.
Người bên ngoài cũng không giống như mấy lãnh đạo dùng cơm bên trong, mà cần phải giao tiếp, ở đây tất cả đều trực tiếp... ăn!
Về phần mời rượu, đều là đi qua một đám người, rượu rót ra không ngừng, sau đó không ngừng đọ tửu, cho đến khi đối phương không chịu được nữa xin tha thì mới đi sang bàn khác, rồi lại tiếp tục như vậy...
Trong ánh mắt “cú vọ” của đám phóng viên đương nhiên nhìn thấy Lục Minh trong đám người, cũng có rất nhiều người mời rượu hắn, chỉ là hắn lại mặc trang phục học sinh trên người mà không phải tây trang giầy đen mà là đồng phục học sinh. Phỏng chừng hắn chỉ là một người thân của ông chủ cửa hàng mà thôi, nên không quá để ý. Có rất nhiều người đi vào trong nhà hàng, hy vọng có thể có được tin tức của ông chủ thực sự.
Chờ đến khi Lục Minh mời rượu xong trở về, Ngu Thanh Y mới phát hiện có phóng viên theo dõi, nên nàng vội vàng chạy vào toilet, len lén rời đi.
“Cậu bạn học này, xin hỏi hôm nay cậu được ai mời đến tham gia lễ khai trương này?” Một vài phóng viên đã chạy tới vây quanh Lục Minh.
"Tôi, tôi được thầy giáo của mình dắt tới, là khách của Vương Đổng!” Lục Minh khẽ gãi đầu, đám bạn học ở bên cạnh cười vang, đám người lại nhao nhao lên: Phỏng vấn tôi đi, tôi biết!
Mấy phóng viên này hỏi hồi lâu cũng không phát hiện được cái gì, chỉ biết Lục Minh là học trưởng ở trong trường, là học sinh của Khí Thiên Vương. Nhưng, hắn cũng không có quan hệ gì với nhà hàng, hơn nữa tiểu tử này cũng vô cùng tinh tường, cho dù biết tin tức gì cũng sẽ không tiết lộ.
Ngu Thanh Y chờ cho các phóng viên rời đi, nàng mới lại lén lút quay về bên cạnh Lục Minh, tựa như con mèo nhỏ vậy. Phóng viên cũng không phát hiện ra nàng ăn mặc giả trang, nhưng đám người Trương Phong ngồi cùng bàn lại lập tức nhận ra, sợ hãi kêu lên: “Cô không phải là...”
“Suỵt!” Ngu Thanh Y giơ ngón trỏ đặt lên môi. ý bảo mọi người đừng tiết lộ.
“Không thể để tên tiểu tử Lục Minh này độc chiếm mỹ nhân, chúng ta ghép bàn đi, thế nào cũng phải ngồi cùng bàn với đại minh tinh!” Các sắc lang mặc kệ, Ngu Thanh Y tuy mới xuất hiện nhưng danh tiếng lại đang rất nổi, hơn nữa lại xuất hiện với hình tượng “trong sáng ngây thơ” không diễn cảnh hôn nhau, không diễn cảnh trên giường, trừ bỏ quảng cáo mấy việc có ích cho xã hội, ngay cả quảng cáo cho Coca-Cola nàng cũng cự tuyệt. Nàng tại làng giải trí được gọi là ‘Thanh tuyền chi y”, chưa bao giờ dùng đình đám, scandal để tạo danh tiếng; cũng như không có bất cứ bạn bè nào là nam minh tinh. Nàng từng được những người làm quan to, hay quyền quý bỏ ra hai trăm vạn mời nàng đi uống rượu cũng bị nàng thẳng thừng từ chối, tuy vì vậy mà tạo ra không ít bất lợi cho nàng nhưng số người hâm mộ chỉ có tăng chứ không cỏ giảm.
Bây giờ, vị đồng học lớp trên này lại mặc nam trang ngồi cạnh Lục Minh, khiến cho không ít sắc lang không ngừng ghen tị.
Bọn họ không khỏi phân trần, đem các bạn ghép lại với nhau tạo thành một chiếc bàn rất lớn rất dài.
Tuy chỗ ngồi bên cạnh Ngu Thanh Y bị đám mimi chiếm lấy nhưng tốt xấu gì nhóm sắc lang cũng có thể chiếm được một vị trí ngồi đối diện với nàng, không nói đến việc tới ngồi gần mỹ nhân Ngu Thanh Y hay không, chỉ riêng việc ngồi ăn cùng bàn với nàng cũng đã tốt rồi! Mấy tên quyền to chức trọng, tiền nhiều đến mức có thể bỏ ra hai trăm vạn cũng không có cơ hội này.
Lục Minh nhìn thấy đám mimi lại chuẩn bị sử dụng những đôi môi đỏ mọng để “đồ sát” mình thì vội vàng chạy trốn nhanh sang phía đối diện.
Hắn vốn định cúi thấp người, ngồi xa xa một chút nhưng tên sắc lang Trương Phong đã sớm ngồi đối diện với Ngu Thanh Y. Nói thừa, tiểu tử Lục Minh này chạy thì mỹ nhân Ngu Thanh Y đâu còn có thể cùng mọi người ăn cơm, nên khẳng định tìm cớ trốn đám phóng viên mà rời đi. Nhóm phóng viên thấy có động tĩnh liền chạy lại mới phát hiện Ngu Thanh Y ăn mặc giả nam, một đám người đưa microphone tới, kích động hỏi sao nàng có mặt ở đây.
“Mấy bạn này đều là học sinh lớp dưới của tôi, có học muội có niên đệ, tôi cũng là cùng Trương đạo diễn và chị Lan mà tới đây. Còn vì sao ngồi ở đây ư? Ha ha, tôi là học tỷ của các nàng nên tất nhiên cùng các muội muội ngồi cùng một chỗ” Ngu Thanh Y trả lời phỏng vấn trong chốc lát.
Nhóm sắc lang vô cùng tức giận, thật khó khăn mới có cơ hội ngồi cùng bàn ăn cơm với đại minh tinh vậy mà lại có đám người kia đến quấy rối, tức giận định dần cho đám phóng viên kia một trận.
May mắn là đám phóng viên cũng phát hiện ra tính mạng mình gặp nguy hiểm nên sau khi hỏi xong thì vội vàng chạy ra chỗ khác, nếu không chắc chắn sẽ phải ăn gạch của đám sắc lang. Ngu Thanh Y chụp ảnh cùng với các học muội và ký tên cho các nàng, về phần đám sắc lang thì nàng bưng đồ uống lên, chúc tất cả mọi người một chén, xem như là chào hỏi.
Vốn còn có nhiều bạn học nữ nổi tính ghen nhưng Ngu Thanh Y lại rất hiểu cách lấy lòng người, nàng cười nói: ‘"Không biết mọi người có hứng thú cùng tôi chụp MTV không, ở đó cần rất nhiều bạn học, cần cả nam và nữ, những người không phải là bạn học cũng có thể đến! Lần này cần rất nhiều cặp tình nhân, càng nhiều càng tốt. Ngày mai và ngày kia tôi cùng nhiếp ảnh gia chờ mọi người đến ghi danh. Một khi MTV của tôi chụp xong, Trương đạo diễn bắt đầu quay, đến lúc đó tôi có thể giới thiệu các bạn thử xem, biết đâu lại có người trở thành đại minh tinh. Mấy học muội, nếu ngày mai rảnh thì đi nhé!”
Giấc mơ trở thành minh tinh ai cũng có, nhất là nhóm mimi, nghe thấy vậy thì cùng hoan hô, đây chính là một cơ hội tuyệt hảo.
Cho dù có người biết mình không có khả năng cũng động tâm.
Dù sao cũng là cùng mọi người vui chơi một chút, nếu có thể xuất hiện trên MTV dù chỉ một giây cũng là không tồi. Cho dù không làm được đại minh tinh nhưng cũng có thể lên màn ảnh, được xuất hiện trên cả nước!
Ngu Thanh Y vừa nói, nhất thời khiến cho mấy cô nàng đang ngâm dấm chua kia tươi tỉnh trở lại, ai nấy đều nhìn nàng vô cùng vui mừng, hy vọng chính mình có thể biến thành phượng hoàng. Càng nhiều người xin nàng ký tên và chụp ảnh cũng khiến cho Ngu Thanh Y vô cùng bận rộn. Lục Minh giúp nàng phát hết danh thiếp, vừa mới ngồi xuống định uống chén nước, nhưng không ngờ tới ở dưới gầm bàn đang chân người duỗi ra, kẹp lấy mắt cá chân hắn.
Lục Minh kinh ngạc cúi người xuống, vạch khăn trải bàn lên kiểm tra thì phát hiện đó chính là Ngu Thanh Y...
Ngu mỹ nhân này mặt thì nghiêm túc ký tên cho mọi người, nhưng dưới gầm bàn lại đang khiêu khích hắn, khiến cho Lục Minh thiếu chút nữa thì khí huyết ngừng đảo lưu.
Nàng sao lại biết được đây là chân mình? Mới vừa rồi nàng làm rơi bút, khẽ khom lưng nhặt. Trời ạ! Thì ra là nàng có chủ ý mà xác thực mục tiêu? Cái này, Ngu mỹ nhân này quả là gan to mật lớn!
Lục Minh rút chân bị nàng kẹp lấy về, thì phát hiện không thể kéo được, nàng kẹp rất chặt không thể nhúc nhích.
Dùng sức lôi kéo, nàng có chút hoảng hốt. Lục Minh sợ người khác nhìn thấy nên vội vàng giả như không có việc gì tiếp tục uống nước. Ngu Thanh Y bị nhóm mimi vây lại xin chữ ký, khẽ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Lục Minh, vẻ mặt có chút buồn cười cô cùng hấp dẫn. Nhưng bí mật này chỉ có Lục Minh và nàng biết được, bây giờ vô số người đang tập trung bên người nàng, loại vụng trộm này lại càng kích thích.
"..." Lục Minh uống một cốc nước lớn, nhưng lại cảm thấy người còn nóng hơn, cổ họng khô ran.