Khi Lục Minh vào phòng tắm rửa thay quần áo đi ra, trong phòng đã đầy người.
Tầng dưới còn có rất nhiều vệ sĩ đang đi tìm quanh hoa viên xem có lựu đạn hay không. Bọn họ tưởng là bị tập kích. May là lão già Trang Thần đã đứng ra giải thích, có lẽ đó là do một tia chớp thần bí phát nổ, hơn nữa cũng không có ai bị thương. Lúc này các vệ sĩ mới đi theo đội trưởng rời đi. Đợi cho người ngoài đi hết, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn Lục Minh, hy vọng hắn sẽ có một lời giải thích.
Ngay cả Ôn Hinh phu nhân cũng ôm tiểu Đậu Đậu đang ngủ say đi ra. Nàng không hỏi mà chỉ ngồi trước mặt bàn.
Cô bé Ôn Nhu chạy xung quanh tìm kiếm, bảo thạch thủy tinh nàng không xem ra gì, nhưng thừa lúc mọi người không quan sát đã mở bình Lục thần hoàn đồng hoàn ra, ăn vụng một viên.
Đối với cô bé thi thoảng lại chạy vào ăn vụng Lục thần hoàn đồng hoàn này, Lục Minh không có biện pháp gì với nàng. Có lẽ nàng đã thích ăn mất rồi. Niếp Thanh Lam, Cảnh Hàn và Giai Giai không dám động vào các thứ của Lục Minh. Khi Ôn Nhu chạy loạn còn nhỏ giọng ngăn cản, sợ nàng quấy rầy Lục Minh nghiên cứu. Chúc Tiểu Diệp có lẽ bởi vì được mọi người nhắc nhở nên đã đi lên kiểm tra cho Lục Minh. Cuối cùng thấy hắn không bị làm sao, ngay cả da cũng không xước, mấy nàng lúc này mới bình tĩnh lại.
“Thực ra không có chuyện gì. Đây chỉ là tôi nghiên cứu nên một thứ thuốc nhanh chóng làm liền vết thương, nhưng trong quá trình nghiên cứu đã xảy ra nổ làm tôi tỉnh ngộ. Lúc trước rất nhiều điều không hiểu, bây giờ đã nghĩ ra nên mới cao hứng như vậy”.
Lục Minh giải thích như vậy, chúng nữ không có ai nghi ngờ hết.
Nhưng các nàng tin rằng hắn nhất định còn có điều bí mật không nói ra. Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn nhìn nhau, các nàng cảm thấy gặng hỏi hắn trước mặt mọi người không hay.
Trên người hắn có rất nhiều bí mật. Nếu như ép hắn nói có khi cũng không phải chuyện tốt.
Nếu như hắn có thể nói cho mọi người thì nhất định sẽ chủ động giải thích cho mọi người. Hắn không nói vậy có nghĩa là bí mật nay không thể để ai biết. Cô bé Giai Giai không ngờ lại mở miệng ngáp, buồn ngủ nói: “Lục Minh không có việc gì rồi. Mọi người về ngủ thôi. Em buồn ngủ lắm rồi, về ngủ trước đây” Nàng chủ động rời đi. Chúc Tiểu Diệp cũng đi theo. Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn nhìn nhau một cái biết Giai Giai nhất định là muốn giấu cho Lục Minh nên mới rời đi nhanh thế. Hai nàng thầm than trong lòng Giai Giai biết ý. Giai Giai đúng là một cô bé ngoan ngoãn mà hiểu biết.
Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn cũng đã rời đi. Ôn Nhu đang muốn nhân cơ hội quấy rối một phen nhưng không ngờ mọi người đã rời đi.
Nàng chạy đến bên cạnh Lục Minh, hừ một tiếng: “Anh là đồ xấu xa, khẳng định là lại định nghiên cứu ra chất độc hại những cô gái ngây thơ. Không cẩn thận bị nổ mới lộ ra chân tướng. Anh cẩn thận một chút, nếu em tìm ra chứng cứ thì em sẽ. Hừ hừ...”
Ôn Nhu tức giận giơ đôi tay trắng nõn lên thị uy với Lục Minh, trông nàng lúc này rất đáng yêu.
Nàng lúc này đang mặc một chiếc áo ngủ bằng lụa mỏng, bên dưới mặc chiếc quằn lót ngắn cũn cỡn. Bởi vì nàng chạy ra đây quá nhanh nên nàng quên không mặc áo lót, hai núm vú đỏ hồng như ẩn như hiện, trông thật quyến rũ. Lục Minh thầm kêu lên: “Đẹp quá” Ôn Nhu đại tiểu thư còn chưa phát hiện ra điểm nổi bật của mình. Nàng thấy Lục Minh đang nhìn mình mà cười, trong lòng rất tức giận. Không ngờ hắn không bị mình dọa cho sợ, còn cười cười mình chứ.
Nàng như một con chim công ưỡn ngực lên, trừng mắt nhìn Lục Minh.
“Ôn Nhu về ngủ đi” Ôn Hinh phu nhân vừa mở miệng, Ôn Nhu lập tức trở thành một cô bé ngoan ngoãn. Lấy lòng ôm tiểu Đậu Đậu đang ngủ say.
“Em đưa chị” Lục Minh thấy Ôn Hinh phu nhân cũng đứng dậy rời đi, vội vàng nói.
Hắn biết nàng rất quan tâm đến mình, nhưng mình không thể nào nói ra chuyện đã luyện chế Trữ vật giới chỉ với nàng. Ôn Hinh phu nhân đợi Lục Minh đưa mình đến cửa phòng, quay đầu lại cười nói: “Không có việc gì là tốt rồi, cẩn thận một chút. Đưa đến đây được rồi, về ngủ sớm đi” Nàng từ từ đi xuống tầng, dáng đi của nàng vô cùng thướt tha mà quyến rũ. Làm cho khi nàng đã đi được một lúc lâu mà Lục Minh vẫn không lấy lại bình tĩnh.
Đôi cánh tay tuyết trắng ôm lấy hắn từ phía sau. Lục Minh không cần nhìn cũng biết ngoại trừ hồ ly Niếp Thanh Lam ra thì không còn ai khác.
Niếp Thanh Lam nhẹ nhàng ôm lấy Lục Minh từ phía sau. Nàng không hỏi chuyện vừa nãy, mà trông có vẽ mong manh, yếu đuối, nhẹ nhàng nói: “Em sợ, trước kia em chưa hề biết sợ. Nhưng bây giờ em sợ anh có chuyện, cũng sợ mình sẽ bị người làm bị thương. Nếu như hắn một súng bắn chết em, em cũng không sợ. Nhưng em sợ hắn chặt tay chặt chân, hay rạch mặt em, như vậy anh sẽ không để ý đến em nữa. Còn có ngày mai Trầm Khinh Vũ sẽ đến. Lục Minh, em mặc dù nói là không cần nhưng trong lòng em rất sợ. Vừa nãy em gặp ác mộng, mơ thấy mình bị người rạch mặt, Trầm Khinh Vũ mang anh đi. Em một mình ngồi đó mà khóc”.
“Đừng sợ, anh không đi đâu hết” Lục Minh cảm động, vòng tay ra ôm lấy eo nàng, ôm chặt lấy nàng, an ủi.
“Em biết, người ta chỉ muốn làm nũng mà thôi” Niếp Thanh Lam đột nhiên cắn nhẹ vào vai Lục Minh, bỏ Lục Minh ra rồi nhanh chóng chạy về phòng.
Trong nháy mắt khi nàng xoay người, Lục Minh quay đầu nhìn lại thì thấy Niếp hồ ly kiên cường lại rơi lệ đầy mặt.
Thậm chí vai hắn cũng đã ướt. Hắn đang định đưa tay ra gõ cửa thì cửa phòng Cảnh Hàn đã mở ra. Nàng vứt cho Lục Minh một thứ. Đó là Kim lô ngân đỉnh vừa bị vụ nổ làm bay đi. Cảnh Hàn không nói gì, cũng không hỏi gì Lục Minh mà lặng lẽ đóng cửa lại. Lão già Trang Thần bên duới ngoắc ngoắc tay, Lục Minh xuống tầng. Lão già Trang Thần nói ông ta có mấy người bạn cất chứa không ít dược liệu quý, rất quý trọng. Ông ta phải tự mình đi lấy về. Mấy ngày nữa sẽ đi, có lẽ khoảng nửa tháng sau mới về.
“Thiếu gia, sẽ gặp ở Hongkong vậy. Chuyến đi cuối cùng của lão sẽ bay đến chỗ người bạn già ở Hongkong” Lão già Trang Thần hẹn thời gian gặp Lục Minh.
“Tôi sẽ cẩn thận” Lục Minh thấy Trang Thần hình như còn muốn dặn dò mình vài câu, vội vàng gật đầu.
“Sự an toàn của Ôn Hinh phu nhân rất quan trọng. Cậu nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không thể để cô ấy xảy ra chuyện không may” Trang Thần cũng không nói nhiều, nhắc một câu rồi về phòng.
Lục Minh về phòng mình, lập tức đóng cửa, cao hứng vung tay múa chân.
Hắn khổ sở như vậy, lại bí mật như vậy mới luyện chế ra Trữ vật giới chỉ, đêm nay sau một vụ nổ mạnh đã thành công. Mặc dù không gian vẫn còn rất nhỏ, không gian trữ vật chỉ lớn hơn nắm tay một chút, nhưng mình có trăm viên thủy tinh, có thể nhanh chóng tăng phẩm cấp của nó, mở rộng không gian.
Tại sao khi thành công lại nổ mạnh? Lục Minh không rõ.
Rốt cuộc vẫn thiết giới chỉ hình thành trữ vật không gian như thế nào, hắn cũng chỉ biết một chút đạo lý mà thôi.
Trong Kim lô ngân đinh, tiên thiên chân khí tiến vào sẽ hình thành một năng lượng trận rất huyền ảo. Pháp trận vô cùng thần kỳ bên trong không ngừng chuyển động, nó mang theo năng lượng không ngừng thẩm thấu vào vẫn thiết chỉ hoàn. Nó có tác dụng như tràng hấp thu năng lượng, kích thích năng lượng thẩm thấu vào trong vẫn thiết chỉ hoàn, thay đối kết cấu vốn có của nó. Đến cuối cùng biến thành một loại vật chất khác, là vẫn thiết mà không phải vẫn thiết.
Nó hoàn toàn bị ý chí của Lục Minh chi phối. Bởi vì nó là do tiên thiên chân khí trong cơ thể Lục Minh tạo thành.
Cái này giống như khi Lục Minh dùng ngạch ngói xây nhà, mà chủ căn nhà lại là Lục Minh thì cũng có đạo lý như vậy. Bởi vì tiên thiên chân khí vẫn còn ít nên trữ vật không gian lúc này vẫn còn rất nhỏ. Chẳng qua nó đã có tất cả công dụng của một Trữ vật giới chỉ. Nói cách khác, Lục Minh là chủ nhân của nó, có thể dùng ý chỉ của mình khống chế thứ này.
“Chuyển viên thủy tinh này vào” Lục Minh rất kích động để thử tính năng của Trữ vật giới chỉ này.
Thực ra hắn căn bản không cần mở miệng nói. Chỉ cần đưa Trữ vật giới chỉ đến gần viên thủy tinh là được rồi. Viên thủy tinh trên mặt bàn đột nhiên biến mất, giống như chưa hề tồn tại vậy.
Nhưng trong đầu Lục Minh lại cảm ứng được vị trí của viên thủy tinh đó, nó đang lẳng lặng nằm trong một không gian huyền diệu.
Lục Minh vuốt lên ngón tay mình, nhưng trên ngón tay lại không có gì hết.
Tiếp theo, những viên thủy tinh tiếp tục được chuyển vào trong đó.
Đó là một cảm giác rất quái lạ mà đầy mâu thuẫn làm cho Lục Minh rất kích động. Thành công, Trữ vật giới chỉ đúng là có thể chứa vật. Lục Minh hắn cảm thấy thế này, Trữ vật giới chỉ có một loại năng lượng, còn nhỏ hơn nguyên tử, mở ra một không gian do suy nghĩ của hắn khống chế. Không gian này hoàn toàn không tuân theo thời gian, không gian và trọng lực của trái đất. Nó là một không gian hoàn toàn khác.
Không có thời gian, không có trọng lượng, dùng mắt thường không thể thấy nó, nhưng nó vẫn tồn tại.
Giống như mắt người không nhìn thấy không khí, nhưng không khí có ở khắp mọi nơi.
Lục Minh không nghĩ nhiều đến nguyên lý trong đó, hắn rất kích động nên không thể nghĩ được nhiều. Điều hắn muốn làm nhất là không ngừng kiểm tra, bỏ các thứ vào trong, rồi lại lấy ra, thử rất nhiều lần, không hề biết chán.
Đến khi trời sáng, Lục Minh mới vội vàng chuyển các thứ quan trọng như kim loại cương tử, phỉ thúy ngọc bội, ngọc hồ lô chuyển vào.
Hành động vô tình đó đột nhiên làm cho Lục Minh khiếp sợ.
Trong nháy mắt khi đưa ba thứ này vào, ngọc hồ lô truyền đến cho Lục Minh một cảm giác đầy sinh cơ cũng không có gì kỳ quái. Bởi vì bên trong nó vốn đã có một mầm mống. Nhưng Phỉ thúy ngọc bội lại làm cho Lục Minh sững sờ. Vì năng lượng thần bí trong nó đột nhiên sống lại, truyền đến một tin tức vui mừng và an toàn cho Lục Minh. Bên trong Phỉ thúy ngọc bội không ngờ lại có một sinh mệnh trong đó? Lục Minh vừa kinh ngạc, nhưng lập tức hiểu ra. Bởi vì khi vừa tiếp xúc với nó, hắn đã cảm nhận được đây là một loài thực vật có sinh mệnh.
Lúc ấy hắn trải qua giây phút tuyệt đẹp với Cảnh Hàn, nên còn tưởng rằng tiến vào trong cơ thể mình là thực vật kia, không ngờ rằng năng lượng chân chính lại là sinh mệnh thần bí ẩn chứa trong Phỉ thúy ngọc bội.
Điều Lục Minh không hiểu còn rất nhiều, lại bị chiếc hộp kim loại cổ quái làm cho hồ đồ, bởi vì nó đang nói chuyện.
Nó giống như một chiếc máy MP3 vậy, hoặc giống như máy hát vậy, nói ra tiếng người, Lục Minh nghe không rõ lắm, cũng không hiểu. Chỉ có một điều có thể xác định đó tuyệt đối là tiếng người, hơn nữa rất giống giọng Trung Quốc.
Rốt cuộc mấy thứ này là gì?
Lục Minh nghĩ mãi không ra. Nếu mình không phải liên tục gặp kỳ ngộ, sợ rằng không thể tin đây là sự thật.
Xem ra trên đời còn rất nhiều bí mật đợi mình đi thăm dò.
“Lục Minh, Trầm, Trầm cô nương gọi điện đến. Cô ấy tìm anh. Em không biết sao cô ấy lại có số điện thoại của em” Giai Giai nhìn nhìn Lục Minh, vội vàng đi tới, đưa máy của nàng cho Lục Minh.
Nhận được tin Trầm Khinh Vũ một tuần sau mới tới, cả Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn đều thở phào một hơi.
Mặc dù nàng sớm muộn gì cũng đến, nhưng có một tuần chuẩn bị thì vẫn tốt hơn.
Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn có cảm giác Trầm Khinh Vũ sở dĩ làm như vậy thực ra cũng có nguyên nhân. Đầu tiên, nếu như nàng không một tiếng động chạy tới, nhất định sẽ làm cho Lục Minh kinh ngạc và xấu hổ, mọi người cùng xấu mặt. Cho nên Trầm Khinh Vũ thông minh cũng không một mình một ngựa tiến đến. Mà cho thời gian một tuần chuẩn bị. Cứ như vậy, Lục Minh nhất định sẽ cảm kích nàng, mà chúng nữ cũng khó sinh ác cảm với nàng.
Mặc dù Trầm đại tiểu thư còn chưa đến nhưng chiêu thức lợi hại này của nàng làm cho Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn không khỏi thầm than đối thủ quá mạnh.
“Mấy ngày nay em không được ra ngoài. Cảnh Hàn cũng không được ra ngoài. Anh bây giờ đang rất bận. không thể nào chiếu cố được hai người” Lục Minh sợ Niếp Thanh Lam không nghe lời mình lén chuồn đi, vội vàng cảnh cáo nàng. Ngân Hồ đang mai phục ở một nơi nào đó, mình không có thể nào suốt ngày đi theo nàng. Lục Minh nếu không lo lắng vậy là giả. Biện pháp tốt nhất chính là mau tìm ra Ngân Hồ, giết chết hắn. Đương nhiên còn có một biện pháp tiêu cực hơn. đó chính là trốn ở trong nhà không ra ngoài, bảo vệ nghiêm ngặt nơi đây. Hơn nữa còn có lão già Trang Thần và mình ở đây, Ngân Hồ biết Niếp Thanh Lam ở đây cũng không quan trọng. Nếu hắn thật sự dám tiến vào, thì hắn chỉ mất mạng mà thôi.
“Người ta nghe lời anh là được chứ gì” Niếp Thanh Lam bởi vì áp lực của Trầm đại tiểu thư nên lúc này rất ngoan ngoãn nghe lời Lục Minh, cố gắng chứng minh mình cũng là một người vợ ngoan hiền.
“Biết ạ” Cảnh Hàn hiếm khi đáp lại một câu.
Điều Lục Minh bây giờ muốn làm nhất không phải là luyện thành tầng thứ mười Đồng Tử Công mà là luyện thành Trữ vật giới chỉ.
Hắn cảm thấy kẻ địch dù ở chỗ sáng hay tối đều đã lộ ra nanh vuốt.
Hình Thiên Phong, Mục Chi Hiên, Ngân Hồ. Quách thị huynh đệ, Uông Thế Viễn, còn có tổng giám đốc đài truyền hình và Hoa thiếu gia hại Giai Giai lúc trước, Vi Đại Hải hạ độc dược Hạ Linh, tất cả các cao thủ đều đang tìm cơ hội. Có lẽ khi Tục mệnh dịch, Cửu chuyển dưỡng nhan dịch và Lục thần hoàn đồng hoàn xuất hiện trên đời sẽ có càng nhiều kẻ thù hơn.
Làm thế nào để luôn đối phó được nhiều kẻ địch như vậy?
Ít nhất mình phải giữ được trạng thái sẵn sàng chiến đấu. đối mặt với bất cứ chuyện gì xảy ra.
Nếu như mình có một Trữ vật giới chỉ thì chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều. Ví dụ như bình thường không thể nào cũng mang theo súng hoặc là vũ khí nào đó. Nhưng nếu như mình có Trữ vật giới chỉ, mình có thể mang theo rất nhiều vũ khí, còn cực kỳ bí ẩn, làm cho kẻ địch không kịp phản ứng.
Ví dụ như bình thường không thể nào mang theo các loại thuốc như Tục mệnh dịch, nhưng có Trữ vật giới chỉ thì lại rất dễ dàng.
Cho nên phải mau chóng luyện chế được Trữ vật giới chỉ. Có nó, Lục Minh đủ tự tin đối mặt với bất cứ kẻ thù nào.
Hai ngày liên tiếp ngoại trừ ăn cơm và ngủ, hầu hết thời gian của Lục Minh đều trốn ở trong phòng luyện Trữ vật giới chỉ.
Vợ chồng Ngô mụ và Trương Đức Nghiêm bởi vì con gọi điện đến thúc giục nên quyết định xin nghỉ phép sớm, đi đến Bình Tân.
Lục Minh nghĩ tới nghĩ lui, ngọc thạch thủy tinh của mình đều có việc dùng, kim liên ngân trạc mình không thể nào mua được, bình Cửu chuyển dưỡng nhan dịch và mười viên Lục thần hoàn đồng hoàn đã tặng cho bà Ngô. Điều này làm cho vợ chồng bà Ngô rất cảm động. Phải biết rằng những thứ này ở ngoài thị trường dù có trăm vạn cũng không thể mua nổi. Tỷ phú cũng chỉ có thể giương mắt ra nhìn. Vợ chồng bọn họ thật sự không nghĩ đến Lục Minh lại lấy đó làm lễ vật kết hôn cho con mình. Bọn họ cảm động nói chờ sau khi hôn lễ kết thúc, sẽ nhanh chóng trở về nấu cơm cho thiếu gia.
Điều này đối với Lục Minh mà nói lại không có gì gấp gáp cả. Ngược lại còn khuyên vợ chồng bọn họ ở lại Bình Tân thêm mấy ngày.
Hai nàng Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn cũng tặng quà, hơn nữa còn tỏ vẻ sẽ thay thế bà Ngô nấu ăn cho Lục Minh.
Các nàng vừa xuống bếp, Lục Minh phát hiện phòng bếp còn đáng sợ hơn cả chiến trường của chiến tranh thế giới lần thứ hai. Khi món cá bị rán cháy đen và vài món nữa được đặt lên bàn, mặt Lục Minh còn trắng bệch hơn cả tường. Cũng may còn có Giai Giai, nếu không Lục Minh sợ là sẽ bỏ nhà mà đi.
“Không phải chỉ là cá đường nấu dấm chua sao? Em không tin làm không được” Trình độ nấu ăn của Niếp Thanh Lam đến bây giờ Lục Minh mới biết được, tuyệt đối khác hẳn với năng lực công tác của nàng.
“Lần sau sẽ không cháy nữa” Cảnh Hàn cũng có chút xấu hổ.
Cá cháy không có gì kỳ quái, nhưng mặt ngoài thì cháy đen, bên trong lại chưa chín, thật sự làm cho người ta sợ hãi. Thì ra chuyện khó khăn nhất đối với nàng không phải là trộm bảo vật trước mặt hàng trăm bảo vệ, mà là xuống bếp nấu cơm.
Tay nàng có thể mò được một đồng tiền trong chảo dầu, sao lại nấu ăn kém như vậy chứ?
Vấn đề này chẳng những làm cho nàng kỳ quái, mà ngay cả Giai Giai ở bên cạnh chỉ đạo nàng cũng nghĩ mãi không ra. Nấu cơm thật sự khó như vậy sao?
Yêu nữ Hoắc vấn Dung nghe được tin tức này lập tức chạy tới, ra oai thể hiện, làm một bàn đầy thức ăn. Điều này làm cho Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn lần đầu tiên hâm mộ bản lĩnh của người khác. Chúc Tiểu Diệp không có xuống bếp nấu thử, nàng rất biết bản thân mình. Y thuật của nàng ngược hẳn so với tài nấu ăn. Cho nên không muốn lộ ra nhược điểm của mình trước mặt Lục Minh.
Nghe nói Ngu mỹ nhân vừa nhận được tin tức này không ngờ mỗi ngày đều kiên trì xuống bếp học nấu ăn với Hạ Linh.
Lục Minh rất cổ vũ hành động xuống bếp của Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn, thường khen các nàng có tiến bộ.
Trên thực tế các nàng cũng tiến bộ rất nhiều. Món cá chua không còn chua đến chết người nữa, cá cũng không còn cháy đen, nhưng để là món ăn ngon còn một khoảng cách rất dài. Bây giờ Lục Minh nhớ tới mẹ Niếp Thanh Lam nói mình phải thông cảm cho nàng nhiều một chút, nói Niếp Thanh Lam không biết nấu ăn. Hắn nghĩ thầm hiểu con gái không ai bằng mẹ.
Lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn tốt hơn một chút.
Nàng không cố chấp khiêu chiến với món khó như Niếp Thanh Lam. Mà làm các món đơn giản, dễ dàng hơn. Từng làm một đĩa cơm rang cho Lục Minh, mặc dù vẫn chưa quá xuất sắc nhưng Lục Minh vẫn khen nàng có tiến bộ. Bởi vì đó là nàng tự mình làm mà không có Giai Giai giúp đỡ.
“Sau này em sẽ thường xuyên rang cơm Dương Châu cho anh ăn” Cảnh Hàn thấy Lục Minh lần đầu tiên ăn hết món mình nấu. mừng thầm.
“Không thể ngày nào cũng ăn được'’ Giai Giai giật mình sợ Lục Minh thật sự hôm nào cũng phải ăn cơm rang Dương Châu này, vậy không phải là ăn cơm địa ngục trong truyền thuyết sao?
“Vậy một tuần ăn cơm rang một lần” Cảnh Hàn cũng không gượng ép. Nàng phát hiện cơm rang của mình mà so với Giai Giai đúng là vịt với thiên nga. Cho nên, nàng không muốn Lục Minh suốt ngày chịu khổ.
Thời gian từng ngày trôi qua, khi Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn đang đại chiến trong phòng bếp thì ngày Trầm Khinh Vũ đến đây cũng cận kề.
Lục Minh rất cao hứng, bởi vì trải qua phấn đấu gian khổ, Trữ vật giới chỉ mà hắn chờ đợi rốt cuộc đã sắp thành công, chỉ còn kém một bước nữa mà thôi.
Đang lúc Lục Minh chuẩn bị lấy lại tinh thần, đánh trận chiến cuối cùng để luyện ra Trữ vật giới chỉ thì Giang Tiểu Lệ gọi điện tới: “Đại thúc, cháu đau bụng'’ Cô bé này hai ba ngày trước nói mình đau bụng, lúc đầu Lục Minh còn tưởng rằng nàng xảy ra vấn đề gì. Nhưng không ngờ Giai Giai lại xấu hổ nói rằng Giang Tiểu Lệ đau bụng kinh. Điều này Lục Minh không thể nào làm gì được.
Bởi vì nàng chưa dậy thì hết, nội tiết trong cơ thể đang được điều chỉnh, thiếu nữ lần đầu tiên có kinh nguvệt đều chảy máu rất nhiều, nên sẽ rất đau.
Thiếu nữ bị đau bụng kinh không phải là bệnh, cứ lấy chồng sẽ tự khỏi.
Lục Minh không có biện pháp gì với việc này, chỉ có thể nói Giang Tiểu Lệ nghỉ ngơi mấy ngày. Giai Giai thường xuyên an ủi Giang Tiểu Lệ, nhưng cũng chỉ dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt. Giang Tiểu Lệ rất đau, đau đến khó chịu nên gọi điện đến cho Lục Minh. Mặc dù Lục Minh không giúp gì được cho nàng, nhưng cũng không ngăn được nàng làm nũng Lục Minh.
“Đi châm cứu cho Tiểu Lệ đi, giảm đau cho em ấy, như vậy sẽ đỡ đau hơn” Chúc Tiểu Diệp đề nghị Lục Minh châm cứu cho Giang Tiểu Lệ.
“Anh không đi”.
Lục Minh nghĩ thầm, phụ nữ tháng nào cũng đau như thế. Cơ thể nàng sẽ từ từ điều chỉnh lại. Muốn mình cứ hàng tháng chạy đến châm cứu cho Giang Tiểu Lệ, vậy không phải mình chuốc mệt vào người sao. Hơn nữa kích thích thân thể đang phát dục của nàng sẽ không tốt.
Chẳng qua cuối cùng thấy Giang Tiểu Lệ đau như vậy, hắn vẫn bảo Giai Giai mang sáu viên Lục thần hoàn đồng hoàn cho nàng uống.
Có lẽ kỳ kinh nguyệt đã chấm dứt, có lẽ là do tác dụng tâm lý nên đã có hiệu quả. Tối đó Giang Tiểu Lệ gọi điện thoại đến, đắc ý nói: “Đại thúc, cháu hết đau rồi”.
“Mai Tiểu Lệ nhất định sẽ đến đây. Nếu cô ấy phát hiện mình có nhiều thứ như vậy, sẽ giải thích như thế nào?” Lục Minh phát hiện mình có không ít thứ, cái hộp kim loại thần bí, Kim lô ngân đỉnh, bí kíp Thập bát khổ địa ngục, ngọc bội phỉ thúy mà Cảnh Hàn đưa cho, vẫn lạc thiết hoàn mà Niếp Thanh Lam đưa cho, ngọc hồ lô mà Cảnh Hàn trộm được, gần trăm viên thủy tinh mà Ôn Hinh đưa cho, súng lục...
Biện pháp tốt nhất là phải luyện được Trữ vật giới chỉ, cất tất cả vào trong đó. Như vậy thì cũng chăng cần phải giải thích gì nữa.
Với tiên thiên chân khí của Lục Minh bây giờ còn chưa đủ để luyện chế ra Trữ vật giới chỉ. Chẳng qua đến tối Ôn Hinh phu nhân đã bảo vệ sĩ mang đến một khối phỉ thúy nguyên thạch to hơn cả con trâu đến đây, cũng không biết mất bao nhiêu tiền. Hành động này của nàng không thể nghi ngờ là tặng than giữa mùa đông rét mướt, làm cho Lục Minh mừng như điên. Mất mấy phút hấp thu năng lượng ngọc thạch khổng lồ đó, Lục Minh thậm chí không để ý đến có thể đột phá tầng thứ mười Đồng Tử Công hay không đã vội vàng chạy vào phòng, tiến hành bước cuối cùng của việc chế tạo Trữ vật giới chỉ.
Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn đã sớm quen với hành động thần bí của Lục Minh nên không hỏi.
Nhưng khi các nàng đang ngủ ngon đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ lớn làm cho các nàng hoảng sợ tỉnh lại, chạy tới phòng Lục Minh. Thì thấy quần áo trên người hắn rách nát như một thằng ăn mày, mặt mũi đen xì, tóc rối hơn cả tổ quạ, còn đang bốc khói nữa chứ. Nhưng làm các nàng càng thêm lo lắng là Lục Minh đang cười rộ lên. Ngay cả khi các nàng hỏi cũng không trả lời.
“Anh không phải bị vụ nổ làm cho ngu ngốc đó chứ? Anh đang làm gì vậy?” Niếp Thanh Lam sợ hãi nói.
“Ha ha ha, ha ha, ai bảo anh điên. Là Giai Giai à, nói cho em một tin tức tốt, anh thành công, anh đã thành công rồi” Lục Minh kích động bế bổng Giai Giai lên xoay tròn trong không trung. Mọi người chưa bao giờ thấy hắn cao hứng như vậy, không khỏi nghi hoặc, hắn rốt cuộc nghiên cứu ra cái gì? Hắn nghiên cứu thành công ra cái gì mà lại cao hứng đến vậy?